Trần Gia Lân đưa mắt nhìn bóng lưng Vũ Diễm Hoa ngẩn người ra tại chỗ. Hắn chẳng hiểu tại sao nàng bỗng nhiên tỏ ra đoạn tuyệt với mình như thế?
Lòng nữ nhân thay đổi bất thường. Khi nàng si tình, có thể bất kể thủ đoạn và sẵn sàng hy sinh dù chịu lắm nỗi ủy khúc trong lòng cũng rất sẵn sàng đón nhận, nhưng một khi nàng thay đổi tâm ý thì nàng sẽ rời bỏ ngươi như vứt bỏ một món đồ tầm thường vậy.
Thực ra Trần Gia Lâm cũng chẳng có tình ý gì với cô ta, cho nên không cảm thấy gì hết, chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.
Hắn nghĩ bụng: "Được, không qua lại cũng tốt thôi, ta cũng chẳng nhất quyết phải tìm ngươi mới được việc đâu..."
Vũ Diễm Hoa đi được vài bước, lại ngoái cổ nhìn ra sau một cái.
Trần Gia Lâm nhủ thầm: "Nàng bỗng nhiên có một thái độ thay đổi như thế ắt phải có tư ẩn khó nói gì đây, trông đôi mắt nàng óng ánh ngập lệ, vẻ mặt u oán, chứng tỏ rằng đây không phải là bản ý của nàng".
Thế rồi hắn cất bước chạy theo.
Hình như Vũ Diễm Hoa đã phát giác hắn rượt theo, nàng vội đứng sang một bên, đợi lúc Trần Gia Lâm sắp tới gần, hạ giọng nói:
- Hãy ra ngoại thành Nam Môn đợi ta, chú ý chớ để ai theo dõi. Nói xong, nàng cất bước rời khỏi ngay.
Trần Gia Lâm nghe nói thế càng ngạc nhiên không hiểu gì cả, nhưng hắn đã ý thức rằng mình đoán không sai chút nào, bên trong ắt phải có uẩn khúc gì đây.
Thôi được, nàng đã hẹn gặp ta tại ngoại thành Nam Môn thì mình cứ ra Nam Môn đợi nàng thôi, chứ suy nghĩ vớ vẫn cũng vô ích, đến lúc ấy sẽ sáng tỏ ngay.
Thế rồi Trần Gia Lân đi một vòng trong phố tránh khỏi tai mắt của bọn người Nghênh Tân quán, sau đó hấp tấp chạy ra hướng Nam Môn.
Chẳng mấy chốc, hắn ra ngoại thành đến một nơi vắng người rồi dừng tại đó.
Trần Gia Lân đợi cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Vũ Diễm Hoa đến, bất giác lấy làm nóng ruột, chẳng lẽ nàng đùa nghịch mình chăng?
Hắn đang còn suy nghĩ, bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy tới, tức thì hắn thở phào một cái nhẹ nhõm, nhưng cũng bất giác cảm thấy hơi khẩn trương. Hắn đang định bước tới lên tiếng chào hỏi, nhưng bỗng thấy người này không giống Vũ Diễm Hoa chút nào. Hắn lập tức lượn mình ẩn vào bìa rừng sát lộ ngay, khi người này đến gần, hắn trố mắt nhìn kỹ quả nhiên không phải là Vũ Diễm Hoa, tức thì trong lòng hắn lại trầm xuống.
Người vừa xuất hiện đến chỗ cách lề đường không xa lắm dừng lại tại đó, trông tuổi tác đối phương xấp xỉ với Vũ Diễm Hoa thôi.
Trần Gia Lâm lấy làm kinh ngạc, nữ nhân này xuất hiện tại đây với mục đích gì vậy? Chẳng lẽ đối phương đã theo dõi mình ư?
Hắn đang còn suy nghĩ lung tung lại có một bóng người bay lượn tới dừng ở trước mặt nữ nhân nọ, hắn trố mắt nhìn kỹ, bất giác giật nảy người lên, thì ra người đến sau này chính là Quan Lạc Hiệp Thiếu Phương Nhất Cung.
Nữ nhân nọ lên tiếng nói:
- Phương ca ca, đa tạ chàng đã bằng lòng đến đây gặp mặt với ta! Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh lùng nói:
- Có điều gì ngươi cứ việc nói đi, đêm đã khuya lắm rồi.
Trần Gia Lâm sực nghĩ ra nữ nhân này chính là thiếu nữ áo xanh Khương Tiểu Thanh đã si tình Quan Lục Hiệp Thiếu trước kia, nàng và Quan Lạc Hiệp Thiếu là đôi bạn quen nhau từ thời niên thiếu, thế nhưng Quan Lạc Hiệp Thiếu thì lại si mê Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân.
Hắn nghe giọng nói lạnh lùng của Quan Lạc Hiệp Thiếu, biết rằng gã không hề hồi tâm chuyển ý chút nào.
Khương Tiểu Thanh nói giọng u oán:
- Phương ca ca, ta biết ta tự làm khổ bản thân, thế nhưng ta không thể nào quên được lời nói ngọt ngào dưới đêm trăng, đồng thời... chàng đã thề non hẹn biển với ta, nên đêm nay muốn nói chuyện với chàng cho rõ ràng một lần cuối.
Hình như Quan Lạc Hiệp Thiếu không hề động lòng chút nào, gã vẫn nói giọng lạnh lùng:
- Tiểu Thanh, việc đó đã trở thành quá khứ, hà tất đề cập làm gì nữa? Khương Tiểu Thanh nói:
- Vâng, ta biết đã trở thành quá khứ rồi, nhưng đối với ta thì như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi, ta rất bội phục Vũ Diễm Hoa có can đảm dứt khoát, còn ta thì quả thực vô dụng hết sức...
Quan Lạc Hiệp Thiếu hậm hực nói:
- Đêm nay ngươi hẹn ta đến đây, rốt cuộc muốn nói gì ư? Khương Tiểu Thanh nói giọng u oán:
- Chẳng hay còn nhớ trước kia khi hai chúng ta ở một nơi, mỗi khi ta muốn đi đâu chàng cứ giữ ta lại mãi. Chàng nói rằng chàng thích giọng nói của ta, đồng thời cũng thích xem thần tình nói chuyện của ta, thế mà bây giờ chàng lại sợ hãi đến thế, có phải chỉ vì giọng nói và thần tình của ta đã thay đổi ư?... À! Tại sao ta lại nhắc những thứ này làm gì, được ta không làm chàng buồn bực nữa, Phương ca ca, chỉ cần chàng nói một lời thôi, ta sẽ mãi mãi không bao giờ tìm chàng nữa...
Quan Lạc Hiệp Thiếu ngạc nhiên hỏi:
- Nói một lời thế nào?
Khương Tiểu Thanh im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói:
- Chàng không còn yêu ta nữa chăng? Quan Lạc Hiệp Thiếu ngập ngừng nói:
- Tiểu Thanh, chúng ta... có nhiều điểm không hợp, nàng theo ta không có hạnh phúc đâu, nàng còn trẻ tuổi, xinh đẹp lo gì không tìm được một đối tượng lý tưởng hơn?
Khương Tiểu Thanh buồn bã nói:
- Vậy thì trước kia chàng chỉ đánh lừa ta và đùa nghịch ta rồi? Quan Lạc Hiệp Thiếu cất giọng lạnh lùng tàn bạo nói:
- Tiểu Thanh, hãy quên quá khứ cho rồi, xem nó như là một giấc mộng... Khương Tiểu Thanh gật đầu nói:
- Phải, đây là một giấc mộng, một giấc ác mộng, thế nhưng ta không sao tỉnh giấc được hết, ta... không làm sao quên được quá khứ này cả, ồ! Quả thực... ta vô dụng hết sức!
Nói tới đây âm thanh đã trở nên uất nghẹn. Quan Lạc Hiệp Thiếu bỗng nhiên gượng cười nói:
- Này Tiểu Thanh, chúng ta không thể kết hợp, nhưng vẫn có thể tiếp tục làm bạn với nhau kia mà.
Hình như Khương Tiểu Thanh bỗng nhiên có một can đảm phi thường, lớn tiếng nói:
- Này Phương Nhất Cung đến bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn đánh lừa ta sao? Làm bạn với nhau, hừ! Tình cảm giữa nam nữ là ích kỷ, chỉ có tình yêu chứ không có tình bạn.
Quan Lạc Hiệp Thiếu ngượng ngùng nói:
- Nói xong chưa, ta phải đi bây giờ đấy? Khương Tiểu Thanh nghiến răng nói:
- Ta còn vài điều muốn nói nữa... Quan Lạc Hiệp Thiếu nói:
- Cứ việc nói đi!
Khương Tiểu Thanh xúc động nói:
- Trong ba năm nay ta không chịu buông tay cứ mong rằng một ngày nào đó ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý, vì ta cho rằng hành vi của ngươi chỉ là vô tâm, đến bây giờ ta mới thực sự hiểu rằng ta quá đỗi ngu si. Cây đào làm gì kết trái mận được ư? Ngươi chà đạp trái tim ta và đánh lừa tình cảm của ta, nhưng ta không chịu thua. Ta hỏi ngươi một điều cuối cùng nữa, ngươi vẫn còn yêu Võ Lâm Tiên Cơ chăng?
Quan Lạc Hiệp Thiếu đánh liều nói:
- Phải, ta không phủ nhận điều này! Khương Tiểu Thanh lạnh lùng nói:
- Nàng có yêu ngươi không? Quan Lạc Hiệp Thiếu nói:
- Đó là việc riêng của ta!
Khương Tiểu Thanh bỗng buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài. Quan Lạc Hiệp Thiếu nổi giận nói:
- Có gì đâu mà ngươi phải cười như thế? Khương Tiểu Thanh nói:
- Buồn cười hết sức!
Quan Lạc Hiệp Thiếu hậm hực nói:
- Tại sao thế?
Âm thanh của Khương Tiểu Thanh bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, nói giọng u oán:
- Nàng không yêu ngươi, hơn nữa mãi mãi sẽ không bao giờ yêu ngươi! Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Ngươi nói thế có nghĩa là sao?
Khương Tiểu Thanh dằn từng tiếng một nói:
- Tại vì ngươi phụ bạc vô tình, đồng thời chẳng có chỗ nào dùng được cả! Quan Lạc Hiệp Thiếu căm phẫn nói:
- Ngươi chỉ phá rối mà thôi, ta không rảnh nói nhảm nhí với ngươi nữa, ta phải đi. Quan Lạc Hiệp Thiếu nói chưa hết lời, chỉ thấy Khương Tiểu Thanh hất tay một cái. Oa!
Tiếp theo tiếng thảm rú, chỉ thấy Quan Lạc Hiệp Thiếu lấy hai tay bịt mặt, loạng choạng thụt lùi ra sau, giận dữ gào thét nói:
- Ngươi... ngươi... tiện nữ nhân, dám... hạ độc thủ như thế với ta...
Trần Gia Lân núp trong bóng tối rùng mình lạnh toát mồ hôi, chẳng biết Khương Tiểu Thanh hạ độc thủ thế nào với Quan Lạc Hiệp Thiếu đây.
Hình như Khương Tiểu Thanh nổi cơn điên đã giận dữ gào thét nói:
- Phương Nhất Cung, ta yêu ngươi, ta hận ngươi, ta không chịu thua, ta phải trả thù. Bây giờ, Võ Lâm Tiên Cơ không bao giờ yêu ngươi nữa rồi, há há há...
Quan Lạc Hiệp Thiếu rút kiếm ra khỏi bao nhanh như cắt, đồng thời đâm ra phía trước luôn.
Khương Tiểu Thanh không tránh né, tiếp theo tiếng rú thảm thiết, trường kiếm đã đâm xuyên qua giữa ngực, nàng thở hồng hộc nói:
- Phương Nhất Cung, ta làm hỏng ngươi, ngươi giết chết ta vậy thì... công bằng hết sức! Dứt lời, Khương Tiểu Thanh té ngửa trên đất máu tươi từ ngực phun ra như tua tủa. Đánh bạch một cái Quan Lạc Hiệp Thiếu cũng té ngồi trên đất luôn.
Trần Gia Lân trông thấy màn này đã rùng mình rợn tóc gáy, hắn không ngờ kết quả lại xảy ra như thế. Rõ ràng Khương Tiểu Thanh đã quyết tâm liều mạng như vậy rồi.
Yêu và hận có sai lệch bao nhiêu ư?
Nàng là một thiếu nữ dám yêu, nhưng cũng dám hận, thế nhưng như vậy thì tàn bạo hết sức.
Quan Lạc Hiệp Thiếu cứ rên rỉ không dừng, hình như gã rất đau khổ thì phải.
Trần Gia Lân hiện thân chạy tới trước, thoạt vừa phóng mắt nhìn kỹ, suýt nữa thất kinh kêu lên sửng sốt.
Mặt mày Quan Lạc Hiệp Thiếu không còn ra gì nữa, cả gương mặt da cháy thịt lở, có lẽ hai mắt cũng phải hỏng luôn rồi, chắc Khương Tiểu Thanh đã sử dụng một loại độc dược có sức công phá mãnh liệt rồi.
Hình như Quan Lạc Hiệp Thiếu phát hiện có người lạ đến gần, gã lập tức ngưng rên rỉ, nói giọng khàn khàn:
- Ai đó?
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Ngư Lang!
Quan Lạc Hiệp Thiếu run bắn người lên, nói giọng hớt hãi:
- Ngươi là... Ngư Lang? Trần Gia Lân nói:
- Đúng thế, chính là tại hạ đây!
Quan Lạc Hiệp Thiếu ngẩn người ra giây lát, sau đó cười cay đắng một tiếng nói:
- Ngư Lang, ngươi đến thật là đúng lúc! Hai mắt tại hạ đã mù lòa, nếu ngươi không muốn trả mối thù xưa kia, đây là cơ hội tốt nhất.
Trần Gia Lân cất giọng lạnh nhạt nói:
- Này Phương Nhất Cung, họ Trần ta không phải là hạng người ném đá xuống giếng, thừa lúc người lâm nguy mà hạ thủ đâu, ngươi chớ đánh giá người tệ như thế.
Quan Lạc Hiệp Thiếu cúi đầu xuống, lại rên rỉ tiếp...
Tâm tính Trần Gia Lân vốn nhân hậu hiền lành, chẳng những không nghĩ mối thù cũ mà còn nảy sinh lòng trắc ẩn, hắn thở dài một tiếng nói:
- Tại hạ có thể giúp được điều gì cho ngươi không? Quan Lạc Hiệp Thiếu lắc đầu nói:
- Không cần thiết, xin ghi nhận lòng tốt của ngươi vậy, thủ hạ của bản công tử sắp đến đây bây giờ, chẳng hay cô ta... đã chết chưa?
Trần Gia Lân đưa mắt quét nhìn xác chết Khương Tiểu Thanh một cái nói:
- Nàng chết rồi, nàng vốn có thể tránh né, đồng thời vẫn có thể giết chết ngươi, thế nhưng nàng ta bằng lòng chết dưới kiếm của ngươi.
Quan Lạc Hiệp Thiếu nghiến răng nói:
- Con tiện nhân này đáng chết lắm!
Nghe nói thế, tức thì Trần Gia Lân lấy làm bất mãn, cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Này Phương Nhất Cung, ngươi không có chút nhân tính nào hết, nàng có tội chi đáng chết ư! Mặc dù thủ đoạn của nàng hơi độc ác một chút, nhưng đây là lỗi của ai? Nếu ngươi không lường gạt cảm tình của cô ta thì nàng cũng không khi nào hạ thủ như vậy đâu? Nói cho ngươi hay, nếu chẳng vì trông thấy ngươi bị hủy cả mặt mày, chỉ dựa vào câu nói này thì ta nên giết chết ngươi rồi, có lẽ kiếp này ngươi không còn đánh lừa được nữ nhân nào nữa, để cho ngươi từ từ hối cải cũng được.
Nói xong, hắn dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, liền quay mặt qua nơi khác luôn.
Hắn thoạt vừa quay mặt qua đã trông thấy Vũ Diễm Hoa đang đứng ở chỗ cách xa hắn độ khoảng ba trượng vẫy tay gọi hắn, chẳng biết cô ta đến đây từ lúc nào cả.
Thế rồi Trần Gia Lân chạy sang bên đó, Vũ Diễm Hoa ra dấu bảo hắn vào trong rừng.
Hai người song song chạy vào trong rừng, đến một nơi rừng cây xanh rậm rồi dừng lại, Trần Gia Lân lên tiếng nói nói trước:
- Hoa muội ngươi đến đây được bao lâu rồi? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
- Ta đến đây khá lâu rồi!
Trần Gia Lân chưa hết giận nói:
- Gã phụ bạc này đáng được báo ứng như vậy, có điều tội cho Khương Tiểu Thanh thôi... Vũ Diễm Hoa nói giọng u oán:
- Phải, ta cũng đồng ý với chàng về điểm này. Trần Gia Lân nói:
- Hoa muội, chúng ta... chẳng gặp nhau hai năm rồi? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, hai năm rồi, may mà chàng vẫn còn nhớ!
Trực giác cho Trần Gia Lân thấy rằng khẩu khí nàng hơi lạ, hình như người đối diện với hắn là một người hoàn toàn xa lạ. Thế rồi hắn cười cay đắng một tiếng nói:
- Tại sao ở trong thành nàng không nói chuyện với ta? Vũ Diễm Hoa bỗng trầm giọng nói:
- Nếu ta cũng dùng thủ đoạn như Khương Tiểu Thanh đối phó với chàng, thì chàng sẽ nghĩ thế nào?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật mình thụt lùi ra phía sau hai bước liền, ấp úng nói chẳng nên lời.
Vũ Diễm Hoa liền mỉm cười nói tiếp:
- Ngư Lang ca, chớ hồi hộp làm gì, ta chỉ nói đùa thế thôi, ta là người chịu số phận, hơn nữa chàng không phải là hạng người như Quan Lạc Hiệp Thiếu. Chàng vừa hỏi rằng tại sao ta không nói chuyện với chàng ở trong thành... vì ta không dám!
Trần Gia Lân kinh ngạc nói:
- Không dám, tại sao thế? Vũ Diễm Hoa nói:
- Chàng muốn biết chăng? Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Đương nhiên!
Vũ Diễm Hoa trầm tư giây lát, sau đó nói giọng u oán:
- Chàng còn nhớ tình hình lúc hai chúng ta chia tay tại Duyệt Lai khách điếm ở Nam Xương cách đây hai năm về trước chăng? Chính ta vâng lệnh không được qua lại với chàng.
Trần Gia Lân thắc mắc hỏi:
- Hình như ta nhớ rằng chính ngươi vâng lệnh qua lại với ta kia mà? Vũ Diễm Hoa gật đầu nói:
- Đúng thế, nhưng... lỗi tại nơi ta không thể tự khắc chết đã động tình cảm, cho nên mới bị cưỡng ép chia tay với chàng. Đúng ra ta không nên nói điều này, cuối cùng ta vẫn nói ra, nếu chủ nhân hay được điều này thì ta cũng chẳng dám tưởng tượng hậu quả ấy.
Trần Gia Lân xúc động nói:
- Tại sao lại cấm nàng không được qua lại với ta như thế? Vũ Diễm Hoa thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Ta cũng chẳng biết tại sao cả, nói tóm lại tất cả số phận chúng ta đều do nơi chủ nhân quyết định.
Trần Gia Lân căm phẫn nói:
- Vô lý hết sức, tại sao lại khống chế cả tâm ý của người ta như vậy. Này Hoa muội, tại sao nàng không thoát ly môn phái này đi cho rồi?
Vũ Diễm Hoa luống cuống nói:
- Không được nói như thế, này Ngư Lang ca, chúng ta hãy nói chuyện khác nào...
Rõ ràng trong lòng nàng có điều gì kiêng kỵ, Trần Gia Lân vốn muốn thừa dịp này hỏi thăm lai lịch Mẫu Đơn lệnh chủ, hắn thoạt trông thấy tình hình như thế, đành phải bãi bỏ ý niệm này, bèn lái sang đề tài khác nói:
- Hoa muội, ta đặc biệt đến Phủ Châu tìm nàng đây. Vũ Diễm Hoa động lòng, nói:
- Tìm ta?
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, có một việc định nhờ nàng!
Nghe nói thế lòng Vũ Diễm Hoa lại trầm xuống, nói giọng u oán:
- Nếu chẳng vì có việc nhờ ta thì chàng cũng không đến đây tìm ta đâu, có phải vậy không?
Mặt mày Trần Gia Lân nóng bừng lên, nhất thời chẳng nói nên lời nào hết. Vũ Diễm Hoa thở dài một tiếng rất não nùng nói:
- Chàng có việc chi cần nhờ vả ta ư? Trần Gia Lân ngượng ngùng nói:
- Ta muốn thám thính hành tung một người! Vũ Diễm Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Ai vậy?
Trần Gia Lân âm thầm nghiến răng, bề ngoài giả đò làm ra vẻ bình thường nói:
- Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên, y cũng là người của quý môn! Vũ Diễm Hoa thất kinh nói:
- Nói sao, ngươi định tìm Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên tại sao vậy?
Trần Gia Lân không muốn nói dối nàng, nhưng lại không thể tiết lộ sự thật ra, thế rồi hắn đành đánh liều nói:
- Có một việc ta cần tìm y mới giải quyết được. Vũ Diễm Hoa nói:
- Việc gì thế?
Trần Gia Lân áy náy nói:
- Này Hoa muội, bây giờ chưa thể nói cho nàng biết, nhưng xong việc nhất định nói cho nàng hay sau.
Vũ Diễm Hoa cúi đầu trầm tư, vấn đề này đã làm cho nàng cảm thấy khó xử. Trần Gia Lân cứ đưa mắt chăm chăm theo dõi nàng.
Một hồi thật lâu, Vũ Diễm Hoa mới ngẩng mặt lên nói:
- Ngư Lang ca, nếu ta nói cho chàng hay, chàng có biết hậu quả thế nào không? Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, sau đó gượng cười nói:
- Nếu ta không nói, thì có ai biết nàng nói cho ta hay nào? Vũ Diễm Hoa nói:
- Đây là tội trạng phản môn...
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, hắn không có lý do gì cưỡng ép nàng mạo hiểm phản môn. Ở chốn gian hồ, việc bán rẻ đồng môn và phản môn là đồng tội, đây là một tội không thể dung thứ. Thực ra hắn tìm Bạch Cốt Ma Nguyên là để báo thù cho Châu lão gia, có thể tưởng tượng kết quả của nó ra sao rồi, chắc chắn phải khơi dậy một trận sóng gió không sai.
Vũ Diễm Hoa ấp úng nói:
- Này Ngư Lang ca, nếu ta không nói, chàng có hận ta không?... Mặc dù... ta không được qua lại với chàng, cũng có thể đêm nay là lần gặp mặt lần cuối cùng, thế nhưng... ta không muốn làm cho chàng hận ta...
Trần Gia Lân lấy làm cảm động, buột miệng nói:
- Hoa muội, nàng vẫn có thể không nói, ta... không thể cưỡng ép nàng...
Vũ Diễm Hoa đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân giây lát, bỗng nhiên hạ quyết tâm nói:
- Này Ngư Lang ca, chàng cứ nói nguyên nhân tại sao muốn tìm y, ta sẽ nói cho chàng hay!
Lòng nữ nhân thay đổi bất thường. Khi nàng si tình, có thể bất kể thủ đoạn và sẵn sàng hy sinh dù chịu lắm nỗi ủy khúc trong lòng cũng rất sẵn sàng đón nhận, nhưng một khi nàng thay đổi tâm ý thì nàng sẽ rời bỏ ngươi như vứt bỏ một món đồ tầm thường vậy.
Thực ra Trần Gia Lâm cũng chẳng có tình ý gì với cô ta, cho nên không cảm thấy gì hết, chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.
Hắn nghĩ bụng: "Được, không qua lại cũng tốt thôi, ta cũng chẳng nhất quyết phải tìm ngươi mới được việc đâu..."
Vũ Diễm Hoa đi được vài bước, lại ngoái cổ nhìn ra sau một cái.
Trần Gia Lâm nhủ thầm: "Nàng bỗng nhiên có một thái độ thay đổi như thế ắt phải có tư ẩn khó nói gì đây, trông đôi mắt nàng óng ánh ngập lệ, vẻ mặt u oán, chứng tỏ rằng đây không phải là bản ý của nàng".
Thế rồi hắn cất bước chạy theo.
Hình như Vũ Diễm Hoa đã phát giác hắn rượt theo, nàng vội đứng sang một bên, đợi lúc Trần Gia Lâm sắp tới gần, hạ giọng nói:
- Hãy ra ngoại thành Nam Môn đợi ta, chú ý chớ để ai theo dõi. Nói xong, nàng cất bước rời khỏi ngay.
Trần Gia Lâm nghe nói thế càng ngạc nhiên không hiểu gì cả, nhưng hắn đã ý thức rằng mình đoán không sai chút nào, bên trong ắt phải có uẩn khúc gì đây.
Thôi được, nàng đã hẹn gặp ta tại ngoại thành Nam Môn thì mình cứ ra Nam Môn đợi nàng thôi, chứ suy nghĩ vớ vẫn cũng vô ích, đến lúc ấy sẽ sáng tỏ ngay.
Thế rồi Trần Gia Lân đi một vòng trong phố tránh khỏi tai mắt của bọn người Nghênh Tân quán, sau đó hấp tấp chạy ra hướng Nam Môn.
Chẳng mấy chốc, hắn ra ngoại thành đến một nơi vắng người rồi dừng tại đó.
Trần Gia Lân đợi cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Vũ Diễm Hoa đến, bất giác lấy làm nóng ruột, chẳng lẽ nàng đùa nghịch mình chăng?
Hắn đang còn suy nghĩ, bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy tới, tức thì hắn thở phào một cái nhẹ nhõm, nhưng cũng bất giác cảm thấy hơi khẩn trương. Hắn đang định bước tới lên tiếng chào hỏi, nhưng bỗng thấy người này không giống Vũ Diễm Hoa chút nào. Hắn lập tức lượn mình ẩn vào bìa rừng sát lộ ngay, khi người này đến gần, hắn trố mắt nhìn kỹ quả nhiên không phải là Vũ Diễm Hoa, tức thì trong lòng hắn lại trầm xuống.
Người vừa xuất hiện đến chỗ cách lề đường không xa lắm dừng lại tại đó, trông tuổi tác đối phương xấp xỉ với Vũ Diễm Hoa thôi.
Trần Gia Lâm lấy làm kinh ngạc, nữ nhân này xuất hiện tại đây với mục đích gì vậy? Chẳng lẽ đối phương đã theo dõi mình ư?
Hắn đang còn suy nghĩ lung tung lại có một bóng người bay lượn tới dừng ở trước mặt nữ nhân nọ, hắn trố mắt nhìn kỹ, bất giác giật nảy người lên, thì ra người đến sau này chính là Quan Lạc Hiệp Thiếu Phương Nhất Cung.
Nữ nhân nọ lên tiếng nói:
- Phương ca ca, đa tạ chàng đã bằng lòng đến đây gặp mặt với ta! Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh lùng nói:
- Có điều gì ngươi cứ việc nói đi, đêm đã khuya lắm rồi.
Trần Gia Lâm sực nghĩ ra nữ nhân này chính là thiếu nữ áo xanh Khương Tiểu Thanh đã si tình Quan Lục Hiệp Thiếu trước kia, nàng và Quan Lạc Hiệp Thiếu là đôi bạn quen nhau từ thời niên thiếu, thế nhưng Quan Lạc Hiệp Thiếu thì lại si mê Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân.
Hắn nghe giọng nói lạnh lùng của Quan Lạc Hiệp Thiếu, biết rằng gã không hề hồi tâm chuyển ý chút nào.
Khương Tiểu Thanh nói giọng u oán:
- Phương ca ca, ta biết ta tự làm khổ bản thân, thế nhưng ta không thể nào quên được lời nói ngọt ngào dưới đêm trăng, đồng thời... chàng đã thề non hẹn biển với ta, nên đêm nay muốn nói chuyện với chàng cho rõ ràng một lần cuối.
Hình như Quan Lạc Hiệp Thiếu không hề động lòng chút nào, gã vẫn nói giọng lạnh lùng:
- Tiểu Thanh, việc đó đã trở thành quá khứ, hà tất đề cập làm gì nữa? Khương Tiểu Thanh nói:
- Vâng, ta biết đã trở thành quá khứ rồi, nhưng đối với ta thì như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi, ta rất bội phục Vũ Diễm Hoa có can đảm dứt khoát, còn ta thì quả thực vô dụng hết sức...
Quan Lạc Hiệp Thiếu hậm hực nói:
- Đêm nay ngươi hẹn ta đến đây, rốt cuộc muốn nói gì ư? Khương Tiểu Thanh nói giọng u oán:
- Chẳng hay còn nhớ trước kia khi hai chúng ta ở một nơi, mỗi khi ta muốn đi đâu chàng cứ giữ ta lại mãi. Chàng nói rằng chàng thích giọng nói của ta, đồng thời cũng thích xem thần tình nói chuyện của ta, thế mà bây giờ chàng lại sợ hãi đến thế, có phải chỉ vì giọng nói và thần tình của ta đã thay đổi ư?... À! Tại sao ta lại nhắc những thứ này làm gì, được ta không làm chàng buồn bực nữa, Phương ca ca, chỉ cần chàng nói một lời thôi, ta sẽ mãi mãi không bao giờ tìm chàng nữa...
Quan Lạc Hiệp Thiếu ngạc nhiên hỏi:
- Nói một lời thế nào?
Khương Tiểu Thanh im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói:
- Chàng không còn yêu ta nữa chăng? Quan Lạc Hiệp Thiếu ngập ngừng nói:
- Tiểu Thanh, chúng ta... có nhiều điểm không hợp, nàng theo ta không có hạnh phúc đâu, nàng còn trẻ tuổi, xinh đẹp lo gì không tìm được một đối tượng lý tưởng hơn?
Khương Tiểu Thanh buồn bã nói:
- Vậy thì trước kia chàng chỉ đánh lừa ta và đùa nghịch ta rồi? Quan Lạc Hiệp Thiếu cất giọng lạnh lùng tàn bạo nói:
- Tiểu Thanh, hãy quên quá khứ cho rồi, xem nó như là một giấc mộng... Khương Tiểu Thanh gật đầu nói:
- Phải, đây là một giấc mộng, một giấc ác mộng, thế nhưng ta không sao tỉnh giấc được hết, ta... không làm sao quên được quá khứ này cả, ồ! Quả thực... ta vô dụng hết sức!
Nói tới đây âm thanh đã trở nên uất nghẹn. Quan Lạc Hiệp Thiếu bỗng nhiên gượng cười nói:
- Này Tiểu Thanh, chúng ta không thể kết hợp, nhưng vẫn có thể tiếp tục làm bạn với nhau kia mà.
Hình như Khương Tiểu Thanh bỗng nhiên có một can đảm phi thường, lớn tiếng nói:
- Này Phương Nhất Cung đến bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn đánh lừa ta sao? Làm bạn với nhau, hừ! Tình cảm giữa nam nữ là ích kỷ, chỉ có tình yêu chứ không có tình bạn.
Quan Lạc Hiệp Thiếu ngượng ngùng nói:
- Nói xong chưa, ta phải đi bây giờ đấy? Khương Tiểu Thanh nghiến răng nói:
- Ta còn vài điều muốn nói nữa... Quan Lạc Hiệp Thiếu nói:
- Cứ việc nói đi!
Khương Tiểu Thanh xúc động nói:
- Trong ba năm nay ta không chịu buông tay cứ mong rằng một ngày nào đó ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý, vì ta cho rằng hành vi của ngươi chỉ là vô tâm, đến bây giờ ta mới thực sự hiểu rằng ta quá đỗi ngu si. Cây đào làm gì kết trái mận được ư? Ngươi chà đạp trái tim ta và đánh lừa tình cảm của ta, nhưng ta không chịu thua. Ta hỏi ngươi một điều cuối cùng nữa, ngươi vẫn còn yêu Võ Lâm Tiên Cơ chăng?
Quan Lạc Hiệp Thiếu đánh liều nói:
- Phải, ta không phủ nhận điều này! Khương Tiểu Thanh lạnh lùng nói:
- Nàng có yêu ngươi không? Quan Lạc Hiệp Thiếu nói:
- Đó là việc riêng của ta!
Khương Tiểu Thanh bỗng buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài. Quan Lạc Hiệp Thiếu nổi giận nói:
- Có gì đâu mà ngươi phải cười như thế? Khương Tiểu Thanh nói:
- Buồn cười hết sức!
Quan Lạc Hiệp Thiếu hậm hực nói:
- Tại sao thế?
Âm thanh của Khương Tiểu Thanh bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, nói giọng u oán:
- Nàng không yêu ngươi, hơn nữa mãi mãi sẽ không bao giờ yêu ngươi! Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Ngươi nói thế có nghĩa là sao?
Khương Tiểu Thanh dằn từng tiếng một nói:
- Tại vì ngươi phụ bạc vô tình, đồng thời chẳng có chỗ nào dùng được cả! Quan Lạc Hiệp Thiếu căm phẫn nói:
- Ngươi chỉ phá rối mà thôi, ta không rảnh nói nhảm nhí với ngươi nữa, ta phải đi. Quan Lạc Hiệp Thiếu nói chưa hết lời, chỉ thấy Khương Tiểu Thanh hất tay một cái. Oa!
Tiếp theo tiếng thảm rú, chỉ thấy Quan Lạc Hiệp Thiếu lấy hai tay bịt mặt, loạng choạng thụt lùi ra sau, giận dữ gào thét nói:
- Ngươi... ngươi... tiện nữ nhân, dám... hạ độc thủ như thế với ta...
Trần Gia Lân núp trong bóng tối rùng mình lạnh toát mồ hôi, chẳng biết Khương Tiểu Thanh hạ độc thủ thế nào với Quan Lạc Hiệp Thiếu đây.
Hình như Khương Tiểu Thanh nổi cơn điên đã giận dữ gào thét nói:
- Phương Nhất Cung, ta yêu ngươi, ta hận ngươi, ta không chịu thua, ta phải trả thù. Bây giờ, Võ Lâm Tiên Cơ không bao giờ yêu ngươi nữa rồi, há há há...
Quan Lạc Hiệp Thiếu rút kiếm ra khỏi bao nhanh như cắt, đồng thời đâm ra phía trước luôn.
Khương Tiểu Thanh không tránh né, tiếp theo tiếng rú thảm thiết, trường kiếm đã đâm xuyên qua giữa ngực, nàng thở hồng hộc nói:
- Phương Nhất Cung, ta làm hỏng ngươi, ngươi giết chết ta vậy thì... công bằng hết sức! Dứt lời, Khương Tiểu Thanh té ngửa trên đất máu tươi từ ngực phun ra như tua tủa. Đánh bạch một cái Quan Lạc Hiệp Thiếu cũng té ngồi trên đất luôn.
Trần Gia Lân trông thấy màn này đã rùng mình rợn tóc gáy, hắn không ngờ kết quả lại xảy ra như thế. Rõ ràng Khương Tiểu Thanh đã quyết tâm liều mạng như vậy rồi.
Yêu và hận có sai lệch bao nhiêu ư?
Nàng là một thiếu nữ dám yêu, nhưng cũng dám hận, thế nhưng như vậy thì tàn bạo hết sức.
Quan Lạc Hiệp Thiếu cứ rên rỉ không dừng, hình như gã rất đau khổ thì phải.
Trần Gia Lân hiện thân chạy tới trước, thoạt vừa phóng mắt nhìn kỹ, suýt nữa thất kinh kêu lên sửng sốt.
Mặt mày Quan Lạc Hiệp Thiếu không còn ra gì nữa, cả gương mặt da cháy thịt lở, có lẽ hai mắt cũng phải hỏng luôn rồi, chắc Khương Tiểu Thanh đã sử dụng một loại độc dược có sức công phá mãnh liệt rồi.
Hình như Quan Lạc Hiệp Thiếu phát hiện có người lạ đến gần, gã lập tức ngưng rên rỉ, nói giọng khàn khàn:
- Ai đó?
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Ngư Lang!
Quan Lạc Hiệp Thiếu run bắn người lên, nói giọng hớt hãi:
- Ngươi là... Ngư Lang? Trần Gia Lân nói:
- Đúng thế, chính là tại hạ đây!
Quan Lạc Hiệp Thiếu ngẩn người ra giây lát, sau đó cười cay đắng một tiếng nói:
- Ngư Lang, ngươi đến thật là đúng lúc! Hai mắt tại hạ đã mù lòa, nếu ngươi không muốn trả mối thù xưa kia, đây là cơ hội tốt nhất.
Trần Gia Lân cất giọng lạnh nhạt nói:
- Này Phương Nhất Cung, họ Trần ta không phải là hạng người ném đá xuống giếng, thừa lúc người lâm nguy mà hạ thủ đâu, ngươi chớ đánh giá người tệ như thế.
Quan Lạc Hiệp Thiếu cúi đầu xuống, lại rên rỉ tiếp...
Tâm tính Trần Gia Lân vốn nhân hậu hiền lành, chẳng những không nghĩ mối thù cũ mà còn nảy sinh lòng trắc ẩn, hắn thở dài một tiếng nói:
- Tại hạ có thể giúp được điều gì cho ngươi không? Quan Lạc Hiệp Thiếu lắc đầu nói:
- Không cần thiết, xin ghi nhận lòng tốt của ngươi vậy, thủ hạ của bản công tử sắp đến đây bây giờ, chẳng hay cô ta... đã chết chưa?
Trần Gia Lân đưa mắt quét nhìn xác chết Khương Tiểu Thanh một cái nói:
- Nàng chết rồi, nàng vốn có thể tránh né, đồng thời vẫn có thể giết chết ngươi, thế nhưng nàng ta bằng lòng chết dưới kiếm của ngươi.
Quan Lạc Hiệp Thiếu nghiến răng nói:
- Con tiện nhân này đáng chết lắm!
Nghe nói thế, tức thì Trần Gia Lân lấy làm bất mãn, cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Này Phương Nhất Cung, ngươi không có chút nhân tính nào hết, nàng có tội chi đáng chết ư! Mặc dù thủ đoạn của nàng hơi độc ác một chút, nhưng đây là lỗi của ai? Nếu ngươi không lường gạt cảm tình của cô ta thì nàng cũng không khi nào hạ thủ như vậy đâu? Nói cho ngươi hay, nếu chẳng vì trông thấy ngươi bị hủy cả mặt mày, chỉ dựa vào câu nói này thì ta nên giết chết ngươi rồi, có lẽ kiếp này ngươi không còn đánh lừa được nữ nhân nào nữa, để cho ngươi từ từ hối cải cũng được.
Nói xong, hắn dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, liền quay mặt qua nơi khác luôn.
Hắn thoạt vừa quay mặt qua đã trông thấy Vũ Diễm Hoa đang đứng ở chỗ cách xa hắn độ khoảng ba trượng vẫy tay gọi hắn, chẳng biết cô ta đến đây từ lúc nào cả.
Thế rồi Trần Gia Lân chạy sang bên đó, Vũ Diễm Hoa ra dấu bảo hắn vào trong rừng.
Hai người song song chạy vào trong rừng, đến một nơi rừng cây xanh rậm rồi dừng lại, Trần Gia Lân lên tiếng nói nói trước:
- Hoa muội ngươi đến đây được bao lâu rồi? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
- Ta đến đây khá lâu rồi!
Trần Gia Lân chưa hết giận nói:
- Gã phụ bạc này đáng được báo ứng như vậy, có điều tội cho Khương Tiểu Thanh thôi... Vũ Diễm Hoa nói giọng u oán:
- Phải, ta cũng đồng ý với chàng về điểm này. Trần Gia Lân nói:
- Hoa muội, chúng ta... chẳng gặp nhau hai năm rồi? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, hai năm rồi, may mà chàng vẫn còn nhớ!
Trực giác cho Trần Gia Lân thấy rằng khẩu khí nàng hơi lạ, hình như người đối diện với hắn là một người hoàn toàn xa lạ. Thế rồi hắn cười cay đắng một tiếng nói:
- Tại sao ở trong thành nàng không nói chuyện với ta? Vũ Diễm Hoa bỗng trầm giọng nói:
- Nếu ta cũng dùng thủ đoạn như Khương Tiểu Thanh đối phó với chàng, thì chàng sẽ nghĩ thế nào?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật mình thụt lùi ra phía sau hai bước liền, ấp úng nói chẳng nên lời.
Vũ Diễm Hoa liền mỉm cười nói tiếp:
- Ngư Lang ca, chớ hồi hộp làm gì, ta chỉ nói đùa thế thôi, ta là người chịu số phận, hơn nữa chàng không phải là hạng người như Quan Lạc Hiệp Thiếu. Chàng vừa hỏi rằng tại sao ta không nói chuyện với chàng ở trong thành... vì ta không dám!
Trần Gia Lân kinh ngạc nói:
- Không dám, tại sao thế? Vũ Diễm Hoa nói:
- Chàng muốn biết chăng? Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Đương nhiên!
Vũ Diễm Hoa trầm tư giây lát, sau đó nói giọng u oán:
- Chàng còn nhớ tình hình lúc hai chúng ta chia tay tại Duyệt Lai khách điếm ở Nam Xương cách đây hai năm về trước chăng? Chính ta vâng lệnh không được qua lại với chàng.
Trần Gia Lân thắc mắc hỏi:
- Hình như ta nhớ rằng chính ngươi vâng lệnh qua lại với ta kia mà? Vũ Diễm Hoa gật đầu nói:
- Đúng thế, nhưng... lỗi tại nơi ta không thể tự khắc chết đã động tình cảm, cho nên mới bị cưỡng ép chia tay với chàng. Đúng ra ta không nên nói điều này, cuối cùng ta vẫn nói ra, nếu chủ nhân hay được điều này thì ta cũng chẳng dám tưởng tượng hậu quả ấy.
Trần Gia Lân xúc động nói:
- Tại sao lại cấm nàng không được qua lại với ta như thế? Vũ Diễm Hoa thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Ta cũng chẳng biết tại sao cả, nói tóm lại tất cả số phận chúng ta đều do nơi chủ nhân quyết định.
Trần Gia Lân căm phẫn nói:
- Vô lý hết sức, tại sao lại khống chế cả tâm ý của người ta như vậy. Này Hoa muội, tại sao nàng không thoát ly môn phái này đi cho rồi?
Vũ Diễm Hoa luống cuống nói:
- Không được nói như thế, này Ngư Lang ca, chúng ta hãy nói chuyện khác nào...
Rõ ràng trong lòng nàng có điều gì kiêng kỵ, Trần Gia Lân vốn muốn thừa dịp này hỏi thăm lai lịch Mẫu Đơn lệnh chủ, hắn thoạt trông thấy tình hình như thế, đành phải bãi bỏ ý niệm này, bèn lái sang đề tài khác nói:
- Hoa muội, ta đặc biệt đến Phủ Châu tìm nàng đây. Vũ Diễm Hoa động lòng, nói:
- Tìm ta?
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, có một việc định nhờ nàng!
Nghe nói thế lòng Vũ Diễm Hoa lại trầm xuống, nói giọng u oán:
- Nếu chẳng vì có việc nhờ ta thì chàng cũng không đến đây tìm ta đâu, có phải vậy không?
Mặt mày Trần Gia Lân nóng bừng lên, nhất thời chẳng nói nên lời nào hết. Vũ Diễm Hoa thở dài một tiếng rất não nùng nói:
- Chàng có việc chi cần nhờ vả ta ư? Trần Gia Lân ngượng ngùng nói:
- Ta muốn thám thính hành tung một người! Vũ Diễm Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Ai vậy?
Trần Gia Lân âm thầm nghiến răng, bề ngoài giả đò làm ra vẻ bình thường nói:
- Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên, y cũng là người của quý môn! Vũ Diễm Hoa thất kinh nói:
- Nói sao, ngươi định tìm Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên tại sao vậy?
Trần Gia Lân không muốn nói dối nàng, nhưng lại không thể tiết lộ sự thật ra, thế rồi hắn đành đánh liều nói:
- Có một việc ta cần tìm y mới giải quyết được. Vũ Diễm Hoa nói:
- Việc gì thế?
Trần Gia Lân áy náy nói:
- Này Hoa muội, bây giờ chưa thể nói cho nàng biết, nhưng xong việc nhất định nói cho nàng hay sau.
Vũ Diễm Hoa cúi đầu trầm tư, vấn đề này đã làm cho nàng cảm thấy khó xử. Trần Gia Lân cứ đưa mắt chăm chăm theo dõi nàng.
Một hồi thật lâu, Vũ Diễm Hoa mới ngẩng mặt lên nói:
- Ngư Lang ca, nếu ta nói cho chàng hay, chàng có biết hậu quả thế nào không? Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, sau đó gượng cười nói:
- Nếu ta không nói, thì có ai biết nàng nói cho ta hay nào? Vũ Diễm Hoa nói:
- Đây là tội trạng phản môn...
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, hắn không có lý do gì cưỡng ép nàng mạo hiểm phản môn. Ở chốn gian hồ, việc bán rẻ đồng môn và phản môn là đồng tội, đây là một tội không thể dung thứ. Thực ra hắn tìm Bạch Cốt Ma Nguyên là để báo thù cho Châu lão gia, có thể tưởng tượng kết quả của nó ra sao rồi, chắc chắn phải khơi dậy một trận sóng gió không sai.
Vũ Diễm Hoa ấp úng nói:
- Này Ngư Lang ca, nếu ta không nói, chàng có hận ta không?... Mặc dù... ta không được qua lại với chàng, cũng có thể đêm nay là lần gặp mặt lần cuối cùng, thế nhưng... ta không muốn làm cho chàng hận ta...
Trần Gia Lân lấy làm cảm động, buột miệng nói:
- Hoa muội, nàng vẫn có thể không nói, ta... không thể cưỡng ép nàng...
Vũ Diễm Hoa đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân giây lát, bỗng nhiên hạ quyết tâm nói:
- Này Ngư Lang ca, chàng cứ nói nguyên nhân tại sao muốn tìm y, ta sẽ nói cho chàng hay!
/128
|