Tào Tặc

Chương 103: Trách nhiệm của túc vệ

/731


Thể trạng của Tào Chân chẳng khác nào một con trâu. Đối phương hơi sau nên bị ngã ra đất. Đám đồng bọn của y nhanh chóng tới đỡ dậy.

- Mắt ngươi mù hay sao?

Một tên văn sí há miệng ra mắng.

Tào Chân nghe vậy thì nổi giận:

- Ngươi chửi ai?

- Chửi ngươi... Đi đường không có mắt chẳng phải là mù thì là gì?

Tào Chân cũng là một người ngang ngược, nghe đối phương nói vậy thì làm sao có thể nhịn nổi. Y không nói hai lời bước tới túm lấy cổ áo đối phương.

- Trọng Lễ không được vô lễ. Không nhanh tới xin lỗi?

Người bị va phải lúc này đã đứng vững liền mở miệng quát bảo.

Tào Bằng cũng tới kéo Tào Chân lại.

- Hai vị công tử xin đừng có để ý. Vị bằng hữu của ta uống nhiều rượu nên ăn nói có phần xúc phạm, xin hai vị công tử lượng thứ.

Người nọ ước chừng ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, cử chỉ văn nhã, có chút phong độ.

Mà nghe âm thanh của y thì không phải là người Hứa Đô, cũng không phải giọng Dự Châu, rất nhẹ, rất mềm. Có điều, âm thanh của y có chút gì đó quái dị.

Tào Chân trợn mắt nhìn đối phương rồi buông tay ra.

Y vừa mới từ trong nhà lao ra cho nên cũng không muốn gây chuyện. Nếu đối phương ăn nói mềm mỏng y cũng không muốn làm quá.

Tào Chân hừ một tiếng rồi xoay người cùng Tào Bằng bỏ đi.

Tào Bằng và người thanh niên kia cười cười, chắp tay, sau đó cũng xoay người đi.

- Trọng Lễ! Ngươi làm cái gì vậy?

Tào Bằng chợt nghe thấy loáng thoáng tiếng người thanh niên kia trách mắng:

- Nơi này không phải là Hạ Bì. Chúng ta được sự ủy thác của Ôn Hầu tới đây làm sao có thể hành động theo cảm tính?

"Hạ Bì? Ôn Hầu?"

Tào Bằng giật nảy người, bỗng nhiên dừng lại mà nhìn về phía mấy người đó.

"Bọn họ là người của Lã Bố?"

- A Phúc có chuyện gì vậy? Tại sao lại ngây người ra đó?

- Những người ngày dường như không phải tầm thường...

Tào Chân cũng gật đầu:

- Võ nghệ của tên kia không hề kém. Vừa rồi khi ta túm cổ áo y, y liền phản ứng lại. Có điều nếu đánh nhau thật thì chưa chắc đã biết ai hơn hai... A! Hình như là giọng Từ Châu. Lạ thật, tại sao người Từ Châu lại lên được tầng ba?

Thanh danh của Lã Bố cũng không tốt lắm. Người của y theo lý thì không được lên lầu ba. Mà đối phương rõ ràng là vừa mới ăn uống xong, chẳng lẽ là người của dòng họ lớn nào đó? Gia tộc quyền thế ở Từ Châu cũng rất nhiều, nhưng Tào Bằng không biết nhiều lắm.

Tào Bằng nói:

- Vị văn sĩ kia hình như là người cầm đầu. Nhìn hành động và lời nói của y có thể thấy không tầm thường.

- Chuyện đó có đáng gì? - Tào Chan mỉm cười:

- Nếu muốn biết lai lịch của họ thì cứ tìm người tới đây nghe ngóng là biết được ngay.

Trở lại Vọng Thiên các, Điển Mãn và Hứa Nghi vừa mới thấy Tào Chân liền lập tức đứng dậy.

Hai tên mỗi người kẹp một cánh tay Tào Chân, không nói tiếng nào bắt y uống ba chén rượu lớn mới bỏ qua.

Nhân lúc đó, Tào Bằng nói nhỏ vào tai Tào Tuân mấy câu. Tào Tuân lặng đi một chút rồi gật gậu đầu, đứng dậy ra khỏi Vọng Thiên các.

- Hai tên các ngươi... - Tào Chân bị ép không làm sao được. Thấy hai người Điển Mãn và Hứa Nghi cười ha hả, y bất đắc dĩ mắng:

- Còn hai ngày nữa, Điển Trung Lang và Hứa hiệu úy sẽ so võ. Nếu cả hai biết hai người các đây với nhau chẳng phải là tức lắm sao?

Hứa Nghi liên tục lắc cái đầu to mà cười nói:

- Cha đệ nói, mình và Điển trung lang là chuyện của người lớn, không liên quan tới chúng ta. Cho dù có thể nào thì cha đệ cũng không nổi nóng. Còn Điển Trung lang cũng vậy. Lúc trước ngài cũng nói với a Mãn rằng không cần phải lạnh tình huynh đệ.

Tào Chân trầm mặc một lúc rồi thở dài một tiếng.

- Hứa hiệu úy và Điển trung lang đúng là đại trượng phu.

- Có điều, A Phúc! Ngươi thành thật khai báo xem ngươi giao cho Điển trung lang binh pháp gì đó có phải là càn quấy hay không?

Tào Bằng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Nghi rồi nói:

- Nhị ca! Sao lại nói vậy?

- Cả ngày chỉ thấy đi lại mà không thao diễn trận pháp thì làm sao có thể thắng được quân Hổ Vệ của nhà ta?

Hứa Nghi hơi say nên nói chuyện cũng lắp bắp.

- Hổ Vệ rất lợi hại phải không? - Lập tức Điển Mãn cảm thấy không vui:

- Cha ta gọi cái này là...gọi cái này là... Ngươi không hiểu không được nói bừa. Làm sao mà a Phúc có thể hại cha đệ được? A Phúc ngươi nói xem lần này cha ta có thể thắng hay không?

Điển Mãn nhìn Tào Bằng với ánh mắt trông đợi.

Tào Chân cũng nổi lòng hiểu kỳ mà nhìn Tào Bằng.

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status