Tào Tặc

Chương 149: Con cá chép bằng đồng

/731


Một đêm không ngủ, Tào Bằng có phần mệt mỏi. Nhưng hắn không đi ngủ mà lại ngồi ở cửa hiên, cứ ngắm nghía nhiều lần cái miếng cá chép bằng đồng lấy từ thư phòng của Trần Thăng. Cái miếng đồng dùng để chặn giấy này nhất định có vấn đề! Xuất phát từ bản năng, Tào Bằng tin tưởng rằng hắn không thể nhầm.

Đây không phải một miếng đồng bình thường, bên trong hình như ẩn giấu một việc bí mật gì không muốn người ta biết. Hắn cầm miếng đồng nâng trong lòng bàn tay, đưa vào ánh nắng, nheo mắt lại nhìn. ánh mặt trời đầu đông hình như có phần trong trẻo nhưng lành lạnh, chiếu vào miếng đống rồi phản xạ lại những tia sáng kỳ dị. ánh mặt trời chiếu theo đường vân vảy cá, tán ra nhiều màu sắc.

Không biết miếng đồng này cuối cùng là có bí mật gì?

Tào Bằng hít sâu một hơi, buông nắm tay, nhìn chằm chằm miếng đồng. Nhìn hơn nửa ngày mà hắn cũng không nhìn ra cơ quan bí mật của đồng trấn cuối cùng là ở đâu. Cũng có lẽ do bản thân hắn có phần đa nghi quá?

- A Phúc!

Đang giữa lúc trầm tư suy nghĩ thì một tiếng gọi to khiến Tào Bằng giật mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Điển Mãn cùng Hứa Nghi đang đầy khí thế đi từ ngoài vào. Phía sau hai người là Phan Chương và Phùng Siêu.

Ban đầu Phan Chương cũng không có ý muốn lưu lại. Nguyên nhân rất đơn giản. Đặng Tắc mới đến Hải Tây, tiền đồ còn chưa biết. Một tên huyện lệnh Hải Tây nho nhỏ, thì có tương lai phát triển đến đâu? Nói Phan Chương có chí lớn không sai, nhưng nói hắn là kẻ đầu cơ thực tế cũng không có vấn đề gì. Nói tóm lại, hắn là người rất thực tế. Hắn có dã tâm, muốn tạo nên sự nghiệp công danh, nhưng lại là người thực tế không có phẩm hạnh cao.

Trong lịch sử, hắn vì tham tài mà tại Đông Ngô đã bị người ta kết tội mấy lần. Nếu không phải vì Tôn Quyền thiên vị và tin cậy hắn, có lẽ hắn đã sớm rớt đầu từ lâu. Sau khi Phan Chương chết đi, con hắn lập tức bị liên lụy chuyện xui xẻo. Tào Bằng không rõ là Phan Chương đã chết như thế nào!

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tình tiết Quan nhị ca dọa chết Phan Chương thật ra rất vớ vẩn.. Nhưng mà Tào Bằng có biện pháp với hắn. Hắn bảo Điển Mãn cùng Hứa Nghi kéo Phan Chương đến trước mặt, hết sức trịnh trọng nói:

- Ngươi biết bọn họ là ai không?

- Không biết!

-Ta nói cho ngươi biết, đây là nhị ca ta, Hứa Nghi. Cha của hắn chính là Vũ mãnh hiệu úy dưới trướng của Tào tư không, Hứa Chử Hứa Trọng Khang. Đây là tam ca của ta Điển Mãn. Phụ thân của hắn là đương triều Hổ Bôn trung lang tướng quân, Điển Vi Điển Quân Minh. Ngươi ở lại giúp ta, ta không dám nói là có thể giúp ngươi thăng chức nhanh, nhưng cũng có thể cho ngươi rất nhiều cơ hội. Ngươi đừng thấy tỷ phu ta chỉ là huyện lệnh Hải Tây, hắn chính là đồng môn với quân sư tế tửu Quách Gia của Tư Không. Ta còn có một vị huynh trưởng, nhờ có được cơ hội mà hôm nay đã được nhận chức tư mã Nhữ Nam.Phan Chương, ngươi muốn trở nên nổi trội chứ? Ngươi muốn thăng quan phát tài. Mặc dù không thể dưới một người mà trên vạn người, nhưng cũng là mệnh quan triều đình oai vệ hơn người? Ở lại đi! Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ở lại có thể có rất nhiều cơ hội. Tào tư không đúng là anh hùng thời nay, đang cần hiền tài. Trong một khoảng thời gian có được kinh nghiệm, lại lập vài lần công trạng, ta có thể danh chính ngôn thuận đề cử ngươi. Con đường của ta cho ngươi rộng mở vô cùng.

Tào Bằng khuyên dụ một hồi thì Phan Chương động lòng!

Hắn cũng không phải không nghĩ tới việc nương tựa Tào Tháo. Phan Chương không phải là những kẻ sĩ Cổn Châu, mặc dù sinh ra tại Đông Quận nhưng cũng không có nhiều ác cảm với Tào Tháo lắm. Nói trắng ra, Phan Chương là một kẻ xuất thân bình thường, có bản lĩnh nhưng lại không có người tiến cử.

Nếu như…

Sau khi Phan Chương suy nghĩ, cuối cùng đồng ý lưu lại. Nhưng có hắn vẫn có một điều kiện. Nếu như Đặng Tắc không trụ ở Hải Tây được thì hắn sẽ rời khỏi, mong rằng đến lúc đó Tào Bằng không ngăn cản.

Nếu như Đặng Tắc không có cách nào đứng vững ở Hải Tây, khỏi cần Phan Chương nói, Tào Bằng cũng sẽ không ngăn cản y. Trong đầu hắn, nhân phẩm của Phan Chương không đáng được để ý. Có điều trong tình huống này, có thể có được một người ở vùng Giang Biểu như hổ thần giúp đỡ, là một lựa chọn tốt. ít nhất là một tên tiểu nhân thì lấy danh lợi ra có thể khiến hắn động lòng, so với những kẻ sĩ.

Tào Bằng buông miếng đồng rồi đứng lên.

- Nhị ca, tam ca, thật vất vả!

- Có khổ nhọc gì chứ.

Điển Mãn không thèm để ý, xua tay, cười hề hề:

- Đêm qua được giết chóc thật là sảng khoái.

-Có bắt hết được người ở biệt trang của Trần Thăng không?

Hứa Nghi gật đầu, đặt mông ngồi ở cửa hiên, bưng một chén nước ấm, uống sùng sục một hơi hết sạch.

- Bắt được. Đám hỗn trướng kia vẫn còn có mưu toan chống cự. Cuối cùng lão Phan đi tới dứt khoát chém chết mười mấy tên. Sau đó tất cả đều ổn định lại. Vợ con Trần Thăng cũng bị lão Phan giết chết. Chỉ có con trưởng của Trần Thăng là Trần Quỳ thì cho tới bây giờ vẫn không có tin tức.

- Hả?

- Theo người trong thôn trang nói, tối qua Trần Quỳ không trở về.

Tên tiểu tử thường ngày chơi bời lêu lổng, không biết đi nơi nào. Bình thường hai ba ngày bỏ đi rồi mới về nhà ngủ.

Tào Bằng nhíu lông mày. Sao lại còn có một con cá lọt lưới chứ? Nhưng mà nghĩ lại, một tên ăn chơi trác táng thì có thể uy hiếp cái gì! Hắn cười nói:

- Các ca ca đều đã vất vả. Lão Phan, Phùng Siêu, các người cũng đều vất vả!

Phan Chương lúc này không còn kiêu ngạo như trước, vội vã chắp tay khách sáo:

- Công tử trù tính mới thật là vất vả!

Y cũng xem như là tham dự từ đầu tới cuối hành động tối qua. Vì vậy mà thái độ của y đối với Tào Bằng cùng Đặng Tác không tránh khỏi sinh ra vài phần sợ hãi. Sách lược của Tào Bằng, kế hoạch của Đặng Tắc, tất cả chợt nhìn thì vô cùng hoang đường, nhưng hoàn toàn tương liên, nhịp nhàng ăn khớp. ít nhất, nhất cử nhất động của Trần Thăng đều bị hai người tính toán trong đó.

Hành động nhanh như chớp lại càng khiến Phan Chương cảm thấy kinh ngạc. Mà thủ hạ của Đặng Tắc và Tào Bằng cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Điển Mãn và Hứa Nghi không tính là thủ hạ, lại xưng huynh đệ cùng Tào Bằng. Còn Chu Thương và Hạ Hầu Lan mặc dù võ nghệ không bì được với Phan Chương, nhưng chênh lệch cũng không lớn.

Một đối một thì Phan Chương có thể nắm chắc giết được một trong hai người. Nhưng một đối hai. Hai người Chu Thương có thể nội trong hai mươi chiêu giết chết Phan Chương. Tài bắn cung của Phùng Siêu cũng đáng kinh ngạc, có thể bách phát bách trúng. Vương Mãi, Đặng Phạm tuy rằng không phải cao thủ, nhưng người thường cũng không thể địch nổi. Còn Tào Bằng lại tạo cho Phan Chương cảm giác càng khó hiểu rõ.

"Nhiều người nguyện ở lại bên cạnh hai người Tào Bằng và Đặng Tắc, có lẽ nếu ta ở lại thì không chừng sẽ được tuyển chọn! "

Tào Bằng khoát tay chặn lại, nói với Phan Chương vài câu khách sáo, sau đó kêu mọi người ngồi xuống. Sau một đêm giết chóc, ai cũng có một vẻ mệt mỏi rã rời. Mấy người vừa lên tiếng nói vài câu thì chợt nghe Phùng Siêu thở nhẹ một tiếng.

- Công tử! Cái miếng chặn giấy bằng đồng của ngài từ chỗ nào mà có?

Tào Bằng sửng sốt, nhìn qua miếng thanh đồng theo ngón tay Phùng Siêu chỉ.

- à, đây là ta lấy được từ trong thư phòng của Trần Thăng. Làm sao ngươi biết nó?

Vẻ mặt của Phùng Siêu có phần kích động, liên tục gật đầu.

-Cái này gọi là tố ngư đồng trấn. Nhưng có điều nó có tên riêng, gọi là tố tiễn hữu dư như ý (tiền lẻ vừa như ý). Ngài xem vẩy cá trên miếng đồng đều giống miếng tiền xu không? Bạn đang xem tại

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status