Tạo Thần

Chương 107 - Khảo Hạch Xuất Sư

/981




Từng tảng mây mù phiêu đãng giữa lưng chừng núi, sự lạnh lẽo của đêm khuya bị ánh mặt trời ấm áp vừa lên phủ xuống làm nó chậm rãi lui đi, dần để lộ ra một trang viên.

Một bức tường cao lớn vây quanh lấy một khu vực, dường như muốn đem trong ngoài chia cắt làm hai thế giới khác nhau.

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm tràn ngập sự tức giận vang lên:

- Cái gì? Doanh Thừa Phong chưa trở về? Vì sao?

Phong Huống tức giận quát, mà ở trước mặt lão, Lục Mặc cười khổ đứng yên chịu lửa giận của lão.

- Nói! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? - Phong Huống tức giận mắng vài câu, cuối cùng cũng bình tĩnh nói:

- Lão tử không tin lại có người dám ngăn cản hắn vào núi.

Lục Mặc vội vàng nói:

- Phong sư thúc bớt giận, theo tin tức tiểu chất biết được đây cũng không phải là do Doanh Thừa Phong không muốn vào núi, mà là bị người khác ngăn cản.

Ánh mắt Phong Huống lóe lên một tia tàn độc, lạnh lùng nói:

- Là ai?

Thanh âm của lão lạnh như băng, tràn ngập sát khí, một cỗ khí tức thô bạo tỏa ra khiến cho Lục Mặc có chút phát lạnh cả người.

- Sư thúc! Người nọ là Trương Minh Vân đại sư. - Lục Mặc cũng không muốn tiếp tục chịu lửa giận của vị đại lão này, cho nên hắn rất nhanh nói rõ ràng.

- Trương Minh Vân? - Luồng khí tức trên người Phong Huống lập tức biến mất, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc và lo lắng, dường như cái tên này làm cho lão hết sức kiêng kỵ.

Lục Mặc hơi giật mình, hắn kinh ngạc nhìn sư thúc, đúng là thái độ của Phong Huống làm người ta phải kinh ngạc.

Trương Minh Vân mặc dù cũng là một vị Linh Đạo địa sư, nhưng dù sao thì cũng chỉ có một mình, sao có thể so sánh với Khí Đạo Tông khổng lồ.

Nhưng nhìn bộ dạng của Phong sư thúc thì dường như Trương Minh Vân cũng không đơn giản như thế.

Trầm mặc nửa ngày, Phong Huống nhẹ giọng nói:

- Hắn vì sao ngăn cản Doanh Thừa Phong lên núi?

Lục Mặc cười khổ một tiếng, nói:

- Theo tin tức tiểu chất biết, Trương Minh Vân đại sư dường như muốn Doanh Thừa Phong trong vòng ba tháng quán linh một trăm bộ khôi giáp và binh khí, cho nên mới mạnh mẽ lưu hắn lại.

Hai hàng lông mày Phong Huống hơi nhếch lên, nói:

- Tin tức này từ đâu mà có được?

- Từ chú của Doanh Thừa Phong là Doanh Lợi Đức biết được. - Lục Mặc mau chóng trả lời:

- Doanh Thừa Phong trong một lần trở về thăm cha mẹ đã đem tin tức này tiết lộ ra ngoài.

Phong Huống nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:

- Ba tháng quán linh một trăm bộ khôi giáp binh khí sao? Ha ha.... Thì ra là thế, không thể tưởng tượng được thiên phú của tiểu tử Doanh Thừa Phong này còn cao hơn cả dự đoán của lão phu, không ngờ lại có thể mau chóng xuất sư như thế.

Lục Mặc lấy làm kỳ quái hỏi:

- Sư thúc! Sao người lại biết được?

Phong Huống khẽ vuốt râu, nói:

- Ba tháng để quán linh một trăm bộ khôi giáp và binh khí cũng không phải là chuyện đơn giản, tuy rằng chỉ yêu cầu kiến thức trụ cột của Linh Sư, nhưng muốn thuận lợi hoàn thành thì cũng không phải việc dễ. Ha ha.... - Lão đắc ý cười nói:

- Đây là phương thức khảo hạch lúc trước giành cho Linh Sư xuất sư, nhớ lại năm đó lúc lão phu xuất sư cũng bị sư phụ đưa ra yêu cầu như thế.

Lục Mặc khẽ cười nói:

- Phong sư thúc! Ngài nhất định là lấy được thành tích tốt nhất a.

Trong ánh mắt Phong Huống hiện lên một tia đắc ý, nói:

- Thành tích tốt nhất thì không phải, nhưng tỷ lệ quán linh thành công của lão phu lên tới bảy thành, trong đó có năm bộ thượng phẩm linh giáp và binh khí. Ha ha.... Thành tích khảo hạch như vậy ở trong đám đồng môn lúc đó không ai bằng được ta.

Lục Mặc vội vàng giơ một ngón tay cái lên, vuốt mông ngựa nói:

- Không hổ là Phong sư thúc, quả nhiên là phong phạm của đại hành gia.

Phong Huống cười mắng:

- Ít ở trước mặt lão phu nói nhăng nói cuội đi. Hừ! Ngươi thông báo xuống dưới, ba tháng sau để cho Doanh Lợi Đức mang Doanh Thừa Phong đến đây.

- Vâng. - Lục Mặc cung kính lên tiếng, rồi cẩn thận lui xuống.

Sau khi rời khỏi trang viên, trong lòng hắn mới thầm than, Linh Sư quả nhiên là nhân vật không dễ dàng tiếp xúc nhất thế giới. Phong Huống sư thúc tuy rằng tu vi Linh Đạo vô cùng cao, nhưng tính tình của hắn cũng rất cổ quái. Doanh Thừa Phong bị lão nhân gia nhìn trúng, hơn nữa còn muốn đích thân dạy dỗ, không biết với tiểu tử này là phúc hay họa.

********************

- Đi....

Doanh Thừa Phong quát nhẹ một tiếng, Công Kích Chi Thạch lập tức phát sáng lên, ánh hào quang của nó lập tức chiếu sáng mọi ngõ ngách trong phòng.

Chẳng qua, loại ánh sáng này cũng không thể duy trì trong một thời gian dài, khi lực lượng trong Phong Linh Thạch tiêu tán toàn bộ nó cũng dần ảm đạm đi. Chỉ có điều, chiếc đại đao sau khi hấp thu đại lượng linh tính lực lượng lại lóe lên lưu quang, hơn nữa còn mơ hồ hiện ra từng đạo đồ án linh văn.

Cổ tay Doanh Thừa Phong hơi rung lên, đồ án linh văn đang tỏa ra ánh sáng thần bí dần thu liễm lại, hóa thành từng đạo linh lực bị phong ấn trên thân đao.

Ngay sau đó, ánh sáng trong gian phòng đều biến mất, ngay cả cỗ lực lượng tràn ngập trong hư không cũng biến mất không còn dấu vết.

Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, cẩn thận nhìn thanh trường đao, cảm ứng Công Kích Chi Lực cường đại từ trên thân đao, hắn hài lòng gật đầu nói:

- Thượng phẩm linh đao.

Thanh trường đao này cũng là vũ khí mà Bích Thủy Uyển đưa tới, trải qua sự tính toán của Trí Linh, Doanh Thừa Phong sau khi khắc linh văn và quán linh đã biến thành một thanh thượng phẩm linh khí.

Nếu như là Linh Sư học đồ bình thường trong quá trình khảo hạch có thể luyện chế được một thanh thượng phẩm linh khí sợ rằng đã phải cao hứng nhảy lên cao ba trượng rồi.

Nhưng đối với Doanh Thừa Phong mà nói, sử dụng binh khí, phòng cụ được rèn từ tinh cương quán linh thành thượng phẩm binh khí chỉ là chuyện thường tình mà thôi, căn bản không phải chuyện đáng ăn mừng.

Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, thanh trường đao lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong góc tường.

Ở trong góc tường này, khải giáp và binh khí đã được quán linh xong chất thành một đống.

Hơn mười bộ áo giáp và binh khí hỗn độn chất thành một đống, dường như chúng không phải là linh khí mà võ sĩ hay ước mơ, mà giống như một đống sắt vụn vứt ở trên đường không ai để ý tới.

Nếu như Phương Hủy và Nguyên Bưu nhìn thấy cảnh này tuyệt đối sẽ đau lòng tới chết mất.

Ánh mắt của hắn đảo qua đống phòng cụ và binh khí trong góc, trên mặt không hiện lên một tia vui mừng nào, ngược lại còn có phần nghi hoặc, khó hiểu.

Hắn nhẹ giọng tự nói:

- Đây là vì sao? Vì sao chúng ta không thể đem sát khí quán chú vào trong binh khí?

Từ trong lời của Phong Huống biết được tác dụng của sát khí, Doanh Thừa Phong từng nhiều lần thử nghiệm đem sát khí quán chú vào trong binh khí.

Nhưng đáng tiếc chính là, trải qua hơn mười lần thử nghiệm hắn thủy chung vẫn không thể thành công.

Sát khí trong cơ thể hắn là do giết hại vô số sinh linh mà ngưng tụ thành, nó giống như giòi bọ ở trong xương luôn bám theo hắn dù là tinh thần lực hay khí tức đều bị nó ảnh hưởng tới. Thế nhưng, khi Doanh Thừa Phong muốn đem cỗ sát khí này quán chú lên linh khí, như vậy cỗ lực lượng đó lập tức biến thành một đứa nhỏ không nghe lời. Bất kể hắn khống chế, thử nghiệm thế nào cuối cùng cũng không thể thành công.

Thanh âm Trí Linh vang lên ở trong não vực của hắn:

- Ta đã tính toán qua, nguyên nhân lớn nhất có thể bởi vì chúng ta thiếu mất đồ án linh văn tương ứng.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, nói:

- Quán chú sát khí cũng cần thiết kế đồ án linh văn sao?

- Ta không biết. Nhưng nếu chúng ta nhiều lần thử mà không thành công, như vậy có lẽ đây là giải thích duy nhất.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trong lòng xoay chuyển vô số ý nghĩ.

Sát khí là một loại lực lượng cường đại, nếu như bản thân của hắn có được cỗ lực lượng này mà không thể phát huy ra, như vậy đây chẳng phải là sưu cao thuế nặng sao?

Cho nên trong lòng của hắn đã làm ra quyết định, một khi thời gian ba tháng trôi qua, hắn chắc chắn sẽ đi tới chỗ Phong Huống học toàn bộ kỹ xảo trong tay hắn.

Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong vứt bỏ suy nghĩ trong đầu mình sang một bên.

Hắn đi tới bên cạnh bàn, lấy ra một cái khay ngọc hình tam giác cùng với một hộp lớn đựng đan dược.

Mở hộp ra, bên trong toàn là lọ, nếu như tràng cảnh này mà xuất hiện ở khu buôn bán tự do của Long Nham trấn thì tuyệt đối sẽ dẫn tới chấn động cực lớn.

Bởi vì bên trong mỗi cái bình này đều chứa đựng mười viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan.

Trung phẩm đan dược ở trong mắt Doanh Thừa Phong không phải là đồ gì trân quý, nhưng ở trong ánh mắt tuyệt đại đa số người bình thường thì loại đan dược này tuyệt đối là trân bảo khó tìm. Nó chính là bảo bối tốt nhất để giúp bọn họ tấn thăng lên cảnh giới cao hơn.

Sau ước định giữa Doanh Thừa Phong và Nguyên Bưu, hai người bọn họ liền đem hộp ngọc này tới. Chẳng qua dựa theo ý tứ của Doanh Thừa Phong là đem những viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan lấy về, chỉ để lại mặt hàng trung phẩm.

Doanh Thừa Phong mặc dù nhiều lần từ Bích Thủy Uyển đạt được rất nhiều đan dược không phải là ít, phải lên tới ngàn viên. Nhưng trải qua hơn một năm tu luyện, hắn tiêu hao cũng rất nhiều đan dược, hiện giờ được bổ sung lại cảm thấy của cải sung túc rồi.

Chỉ có điều, sau khi tấn chức thất tầng chân khí, Doanh Thừa Phong phát hiện tác dụng trung phẩm đan dược đối với hắn rất nhỏ. Chỉ sợ hắn dù có dùng ba viên cũng không thể thỏa mãn cơn khát đan dược của hắn.

Trầm Ngọc Kỳ từng nói qua, trung phẩm đan dược chẳng qua chỉ là dùng để bổ sung chân khí tiêu hao mà thôi. Trước kia Doanh Thừa Phong còn cho rằng nàng quá mức xa xỉ, nhưng hiện giờ mới biết được, lời này quá mức chuẩn xác.

Trung phẩm Dưỡng Sinh Đan đã không đủ sức để đẩy mạnh tốc độ tiến bộ tu vi của hắn nữa.

Nếu như là trước kia, hắn ngoại trừ cách lấy thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan từ Bích Thủy Uyển ra thì không còn cách nào khác. Nhưng hiện giờ, có Tụ Linh Bàn, hơn nữa hắn còn học tập được Tụ Linh Thuật, cho nên bản thân lại có thêm cách giải quyết vấn đề này.

Lấy ra ba viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, phân biệt để xuống ba chỗ lõm xuống trên Tụ Linh Bàn.

Tinh thần lực lượng và chân khí gần như đồng thời phóng thích ra, chỉ thoáng cái đã kích hoạt được đồ án linh văn trên Tụ Linh Bàn.

Một lượng lớn chân khí và linh lực từ trên Tụ Linh Bàn dâng lên, từng đạo hào quang phóng thích ra bao phủ lấy ba viên đan dược vào bên trong.

Sau một lát, Doanh Thừa Phong thu hồi chân khí và tinh thần lực lượng, mà ở trên Tụ Linh Bàn đã xuất hiện hai viên phế đan dược và một viên thượng phẩm đan dược.

Trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, Doanh Thừa Phong thu thượng phẩm đan dược vào trong lọ, ném phế đan dược xuống đất. Sau đó lại một lần nữa lấy ra ba viên, lực lượng tinh thần và chân khí đồng thời vận chuyển, Tụ Linh Bàn lại một lần nữa tỏa ra quang mang sáng ngời.

Hai viên, ba viên, bốn viên... Mười viên.

Khi Doanh Thừa Phong ngừng tay, trong tay của hắn đã có thêm mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan.


/981

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status