- Ầm ầm ầm….
Tiếng bùn cát hung hăng nện vào trên mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc.
Trên thảo nguyên này vốn mọc ra một dãy cỏ cao bằng đầu người, khiến toàn bộ thảo nguyên lộ ra một cỗ sức sống tràn trề.
Nhưng sau khi một mảnh bùn cát này rơi xuống, cho dù có tràn ngập sức sống cũng bị đáp phá không còn một mảnh.
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ cả vùng đất là một mảnh màu vàng đất, tất cả cỏ dại đều bị bùn cát không chút lưu tình san bằng. Mà ở giữa mảnh màu vàng này, một thân ảnh cao lớn đang đứng ngơ ngác tịa chỗ, dường như là bị cái gì đó giam cầm không thể nhúc nhích.
Sắc mặt đám người Doanh Thừa Phong biến hóa, bọn họ hiển nhiên đã nhận ra thân ảnh kia chính là Kim Cương Vương.
Là con cưng của thiên địa, Kim Cương Vương không bị bùn cát bao phủ hiển nhiên cũng không phải là chuyện kỳ quái. Nhưng giờ phút này, biểu hiển của hắn lại khiến người khác cảm thấy không hiểu.
- Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Bá Vương gãi gãi đầu, dứt khoát giao vấn đề này cho Doanh Thừa Phong.
Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong nói:
- Đi qua xem thử.
Bất kể là Kim Cương Vương đối mặt với vật gì, hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.
Ba người dùng Quang Minh chi dực bay đến giữa không trung, thật cẩn thận đi tới khu vực trung tâm. Tuy nhiên, chỉ một lát sau bọn họ đều biết được nguyên nhân khiến Kim Cương Vương ngẩn người.
Ở trước mặt Kim Cương Vương, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái hố sâu cực lớn.
Ở trong hố sâu này có một viên đá ngăm đen. Tảng đá kia phảng phất như là hắc động sâu nhất trên thế giới, lộ ra một cỗ sức lực khiến lòng người khiếp sợ.
Đám người Doanh Thừa Phong đều nhìn chăm chú vào tảng đá này, trái tim của bọn họ đập mạnh, không tự chủ được mà chậm rãi tới gần.
Nhưng khi bọn hắn đạt tới một phạm vi nhất định, trên người đột nhiên cứng đờ, theo sau lại bị một luồng mạnh mẽ bọc lại, sau đó luồng sức lực này lôi kéo bọn họ bay nhanh về hướng khối đá màu đen này.
Đột nhiên gặp được biến cố, ba người bọn họ lập tức giật mình tỉnh lại.
Chân khí trong cơ thể lưu chuyển, bọn họ đưa chân nguyên và trong Quang Minh chi dực. Lập tức Quang Minh chi dực tách ra hào quang rực rỡ, mỗi một cái vỗ cánh đều sinh ra một sức mạnh khổng lồ.
Dựa vào luồng sức lực này, thân hình ba người bọn họ dần dần ổn định lại.
Ánh mắt chợt lóe, bọn họ thấy tuy Kim Cương Vương đứng ở trước hố sâu nhưng dường như lại không có việc gì, khiến trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không hổ là con cưng của thiên địa, chỉ cần là sức lực đến từ đại địa thì ảnh hưởng đối với hắn sẽ cực kỳ nhỏ bé.
Sức lực lôi kéo dần dần tăng lớn, mặc cho bọn họ có quơ Quang Minh chi dực như thế nào thì cũng từng chút một kéo tới gần tảng đá màu đen.
Tuy rằng bọn họ không biết đây là vật gì, nhưng chỉ cần dùng đầu suy nghĩ một chút, liền hiểu được đồ chơi này khẳng định không phải là hàng tốt.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, lòng hắn khẽ chuyển, Khí linh Hàn Băng lập tức phóng xuất ra lĩnh vực. Một cỗ sức lực thần kỳ tràn ngập ra ngoài, đồng thời bao phủ cả ba người bọn họ.
Trong lòng mọi người vừa mới buông lỏng , nhưng lập tức sắc mặt lại đại biến, trong mắt lại có thêm vẻ kinh hãi không che dấu được.
Bởi vì bọn họ đều cảm thấy, cho tới nay, linh vực gần như không gì không làm được dường như cũng nhận được ảnh hưởng rất lớn.
Cũng không biết viên đá màu đen này phóng xuất ra sức lực mang thuộc tính gì, sức lực kia ngay cả lĩnh vực cũng có thể gây ảnh hưởng. Tuy rằng lúc này có lĩnh vực của Hàn Băng thủ hộ mọi người, và có thể giúp mọi người dễ dàng thoát ly nơi này. Nhưng bọn họ lại cảm ứng được, lĩnh vực Hàn Băng chính là đã bị luồng sức lực này ảnh hưởng mà gây ra biến hóa.
Dường như toàn bộ lĩnh vực cũng có xu thế bị luồng sức lực này lôi kéo.
Một khi có được phát hiện này, mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng bồn chồn trong lòng, muốn rời xa chỗ này.
Đột nhiên, Kim Cương Vương vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng vung về hướng đám người Doanh Thừa Phong.
Lập tức cổ sức lực quỷ dị kia liền biến mất.
Trong lòng Doanh Thừa Phong vui mừng, thử khiến Khí linh Hàn Băng thu hồi lĩnh vực. Quả nhiên, luồng sức lực lôi kéo hùng mạnh kia đã biến mất. Kim Cương Vương giống như một tòa núi cao nguy nga, đã cản luồng sức lực này bên ngoài.
- Kim Cương Vương, đây là vật gì vậy?
Doanh Thừa Phong tiến lên, đi tới bên người Kim Cương Vương, hắn nhìn chằm chằm tảng đá lớn này, trầm giọng hỏi.
Kim Cương Vương ngẫm nghĩ một chút, buồn rầu nói:
- Ta cũng không biết đây là vật gì.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, Khấu Minh liếc mắt, Bá Vương cũng có chút nói lắp nhưng có thể nào cũng không dám nói ra lời oán giận.
Dường như phát hiện ra oán niệm của mọi người, Kim Cương Vương vội vàng nói:
- Ta chỉ cảm giác được vật ấy tồn tại và cảm thấy nó là đồ tốt, nhưng đến tột cùng là cái gì thì ta không biết.
Doanh Thừa Phong đánh giá Kim Cương Vương từ trên xuống dưới, ánh mắt kia có chút quái dị, thẳng đến khi da đầu của người này khẽ run lên, hắn mới nói:
- Kim Cương Vương, không thể tin được là ngươi còn có thiên phú tìm kiếm bảo vật đó.
Kim Cương Vương khẽ sửng sốt, xấu hổ lắc đầu.
Đột nhiên, sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, cổ tay hắn run lên, lấy Đan Lô Khí Linh trong túi không gian ra.
Một cỗ sương mù từ trong lò luyện đan ngưng tụ lại, chính là Đan Lô Khí Linh, nó trợn tròn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hòn đã màu đen ở dưới hố to, trong miệng thì thào nói:
- Khng thể nào, không thể nào, trong thiên hạ làm sao lại thật sự có vật đó chứ?
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Khí linh huynh, ngươi biết vật ấy sao?
Đan Lô Khí Linh gật đầu thật mạnh, nói:
- Tuy ta chưa từng thấy qua nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Trong ánh măt của hắn lộ ra vẻ mừng rỡ:
- Vật ấy chính là nam châm Thiên Cực, là kỳ trân thiên hạ đồng thể hai cực âm dương.
Hắn bấm ngón tay, dường như là đang tính toán cái gì đó, nửa ngày sau, hắn nói:
- Vật ấy quý báu không gì sánh nổi, chính là thần vật trời sinh, ngay cả các Thần nhìn thấy vật ấy cũng đều đỏ mắt đấy.
Đám người Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ không biết nam châm Thiên Cực là vật gì, nhưng có thể khiến thần linh cũng đỏ mắt nhìn theo thì đó tuyệt đối chính là kỳ trân tuyệt thế.
Đan Lô Khí Linh vỗ vỗ trán, nói:
- Doanh Thừa Phong, tấm chắn kia của ngươi đâu?
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, cổ tay khẽ lật, lập tức lấy Lang Vương thuẫn ra.
Mặt tấm chắn này vừa được lấy ra, Lang Vương trên mặt lá chắn lập tức rất sống động nhảy ra ngoài, Tuy nhiên, ánh mắt của Lang Vương trước tiên liền nhìn thẳng về phía khối đá màu đen lớn này, phảng phất như là hai cực nam châm bình thường hấp dẫn lẫn nhau.
Trong đôi mắt của Lang Vương lộ ra vẻ tham lam khó có thể che dấu, khối đã lớn này chính là sức hấp dẫn lớn nhất đối với nó.
Kim Cương Vương nhìn mắt Lang Vương, hắn há to miệng, nói:
- Muốn lấy khối đá lớn này, cũng không dễ dàng đâu.
Đan Lô Khí Linh lặng lẽ cười, nói:
- Đây là thần vật, cho dù là sức lực lĩnh vực cũng sẽ bị nó vặn vẹo. Ha ha, nói như vậy thì, chỉ có thần linh chân chính mới có thể thu thập được nam châm Thiên Cực.
Doanh Thừa Phong mặt nhăn mày nhó, nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Nếu để bọn họ nhìn thần vật thả ở chỗ này nhưng không cách nào thu thập, như vậy sẽ làm cho người ta buồn bực mà chết mất.
Đan Lô Khí Linh bấm bấm ngón tay một chút, nói:
- Đừng nóng vội, nếu là những người khác thì đương nhiên không thể thu thập, nhưng….
Hắn dùng tay chỉ vào Kim Cương Vương, nói:
- Có một người cao to ở trong này thì tuyệt đối không vấn đề gì cả.
Đôi mắt đám người Doanh Thừa Phong sáng lến, khối đán lớn này là do Kim Cương Vương phát hiện, hơn nữa chỉ cần hắn vung tay lên là có thể ngăn cách sức lực của khối đá lớn này.
Đây là năng lực đặc thù mà đại địa giao cho hắn, như vậy dựa vào loại năng lực này, hiển nhiên cũng có thể thu thập được tảng đá lớn này.
Kim Cương Vương há to miệng, cười nói:
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
- Rất đơn giản, cầm nó lên, dùng sức lực của ngươi phong ấn từ tính của nó, sau đó đưa cho ta.
Cổ họng của Đan Lô Khí Linh chấn động, bộ dạng này cực kỳ giống sắc lang nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp khỏa thân.
Có lẽ đối với tên này mà nói, có thể rèn được vật quý hiếm của thiên đại chính là điều quý giá nhất của nó.
Kim Cương Vương gật đầu một cái, hắn mở rộng bước chân, trực tiếp nhảy vào trong hố sâu.
Một khi Kim Cương Vương rới đi, thân thể của mọi người đều khẽ động một chút, không tự chủ được tiến về phía trước vài bước. Mà trong lò luyện đan kia lại “Hô” một tiếng kêu lên. Nương theo tiếng kêu lớn của Đan Lô Khí Linh, phóng về phía tảng đá lớn.
Doanh Thừa Phong đưa tay lôi kéo, vững vàng cầm lò luyện đan trong tay.
Đan Lô Khí Linh thở dài thở ngắn nửa ngày, nhìn thấy bộ dạng lo lắng hãi hùng của nó, mọi người liền biết, nếu nó bị khối đá lớn kia hút qua, chỉ sợ kết cục sẽ vô cùng không tốt.
Nhưng Kim Cương Vương từ trên không trung nhảy xuống lại dường như không bị ảnh hưởng bởi luồng sức lực này. Hắn sải bước đi tới bên cạnh tảng đá lớn, đưa tay vỗ hai cái ở phía trên.
Vì thế, sức lực lôi kéo hãi hùng làm người ta sợ hãi lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều âm thầm cảm hán.
Thật là trời sinh vạn vật tất có sở khắc. Đạo lý vỏ quýt dày có móng tay nhọn không hề sai.
Đan Lô Khí Linh đưa tay ra, không ngờ lại chủ động mở tay của Doanh Thừa Phong ra, “Hô” một tiếng vọt tới. Một lát sau, nó nhảy tới trước người Kim Cương Vương, khẩn cấp nói:
- Mau dẫn dụ nó đến, nhanh lên.
Kim Cương Vương trừng mắt nhìn nó, nhưng vẫn thanh thật để khối đá lớn này vào trong lò luyện đan.
Đan Lô Khí Linh cất tiếng cười to, trong tiếng cười kia có hương vị vui mừng không nói ra được.
Sau đó, nó nhảy tới trên tay của Doanh Thừa Phong, nói:
- Ta muốn dùng thần vật này đế tiến hành bước đầu luyện hóa, một tháng sau, ta sẽ giúp ngươi thăng cấp Lang Vương. Ha ha, ngươi yên tâm…
Nó tràn đầy tin tưởng, nói:
- Sau khi tấm chắn kia được nâng cao, uy năng chắc chắn sẽ không hề kém cỏi hơn hai kiện bán Thần Khí khác của ngươi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ Lang Vương, Khí Linh Lang Vương vô cùng thân thiết liếm bàn tay của hắn, có chút vui mừng dị thường.
Kim Cương Vương cười ha ha, đúng lúc hắn định nói chuyện, sắc mặt lại khẽ đổi, quay đầu nhìn về phương xa.
Nơi đó đột nhiên dâng lên một trận gió lốc đất cát vô cùng lớn, cơn bão táp này ầm ầm hướng về phía này.
Mà càng khiến người ta cảm thấy khủng bố chính là, ở trong gió lốc này tràn ngập một cổ khí tức khổng lồ, cổ hơi hở này hùng hậu mà ngưng thực, không ngờ còn tốt hơn cả Lam Long Và Cát Lợi Phi Nhĩ Đức một bậc.
- Hống…
Tiếng rống long trời lở đất từ trong gió lốc vang lên, đây là tiếng gầm của rồng, uy áp hùng mạnh rung động lòng người
Tiếng bùn cát hung hăng nện vào trên mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc.
Trên thảo nguyên này vốn mọc ra một dãy cỏ cao bằng đầu người, khiến toàn bộ thảo nguyên lộ ra một cỗ sức sống tràn trề.
Nhưng sau khi một mảnh bùn cát này rơi xuống, cho dù có tràn ngập sức sống cũng bị đáp phá không còn một mảnh.
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ cả vùng đất là một mảnh màu vàng đất, tất cả cỏ dại đều bị bùn cát không chút lưu tình san bằng. Mà ở giữa mảnh màu vàng này, một thân ảnh cao lớn đang đứng ngơ ngác tịa chỗ, dường như là bị cái gì đó giam cầm không thể nhúc nhích.
Sắc mặt đám người Doanh Thừa Phong biến hóa, bọn họ hiển nhiên đã nhận ra thân ảnh kia chính là Kim Cương Vương.
Là con cưng của thiên địa, Kim Cương Vương không bị bùn cát bao phủ hiển nhiên cũng không phải là chuyện kỳ quái. Nhưng giờ phút này, biểu hiển của hắn lại khiến người khác cảm thấy không hiểu.
- Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Bá Vương gãi gãi đầu, dứt khoát giao vấn đề này cho Doanh Thừa Phong.
Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong nói:
- Đi qua xem thử.
Bất kể là Kim Cương Vương đối mặt với vật gì, hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.
Ba người dùng Quang Minh chi dực bay đến giữa không trung, thật cẩn thận đi tới khu vực trung tâm. Tuy nhiên, chỉ một lát sau bọn họ đều biết được nguyên nhân khiến Kim Cương Vương ngẩn người.
Ở trước mặt Kim Cương Vương, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái hố sâu cực lớn.
Ở trong hố sâu này có một viên đá ngăm đen. Tảng đá kia phảng phất như là hắc động sâu nhất trên thế giới, lộ ra một cỗ sức lực khiến lòng người khiếp sợ.
Đám người Doanh Thừa Phong đều nhìn chăm chú vào tảng đá này, trái tim của bọn họ đập mạnh, không tự chủ được mà chậm rãi tới gần.
Nhưng khi bọn hắn đạt tới một phạm vi nhất định, trên người đột nhiên cứng đờ, theo sau lại bị một luồng mạnh mẽ bọc lại, sau đó luồng sức lực này lôi kéo bọn họ bay nhanh về hướng khối đá màu đen này.
Đột nhiên gặp được biến cố, ba người bọn họ lập tức giật mình tỉnh lại.
Chân khí trong cơ thể lưu chuyển, bọn họ đưa chân nguyên và trong Quang Minh chi dực. Lập tức Quang Minh chi dực tách ra hào quang rực rỡ, mỗi một cái vỗ cánh đều sinh ra một sức mạnh khổng lồ.
Dựa vào luồng sức lực này, thân hình ba người bọn họ dần dần ổn định lại.
Ánh mắt chợt lóe, bọn họ thấy tuy Kim Cương Vương đứng ở trước hố sâu nhưng dường như lại không có việc gì, khiến trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không hổ là con cưng của thiên địa, chỉ cần là sức lực đến từ đại địa thì ảnh hưởng đối với hắn sẽ cực kỳ nhỏ bé.
Sức lực lôi kéo dần dần tăng lớn, mặc cho bọn họ có quơ Quang Minh chi dực như thế nào thì cũng từng chút một kéo tới gần tảng đá màu đen.
Tuy rằng bọn họ không biết đây là vật gì, nhưng chỉ cần dùng đầu suy nghĩ một chút, liền hiểu được đồ chơi này khẳng định không phải là hàng tốt.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, lòng hắn khẽ chuyển, Khí linh Hàn Băng lập tức phóng xuất ra lĩnh vực. Một cỗ sức lực thần kỳ tràn ngập ra ngoài, đồng thời bao phủ cả ba người bọn họ.
Trong lòng mọi người vừa mới buông lỏng , nhưng lập tức sắc mặt lại đại biến, trong mắt lại có thêm vẻ kinh hãi không che dấu được.
Bởi vì bọn họ đều cảm thấy, cho tới nay, linh vực gần như không gì không làm được dường như cũng nhận được ảnh hưởng rất lớn.
Cũng không biết viên đá màu đen này phóng xuất ra sức lực mang thuộc tính gì, sức lực kia ngay cả lĩnh vực cũng có thể gây ảnh hưởng. Tuy rằng lúc này có lĩnh vực của Hàn Băng thủ hộ mọi người, và có thể giúp mọi người dễ dàng thoát ly nơi này. Nhưng bọn họ lại cảm ứng được, lĩnh vực Hàn Băng chính là đã bị luồng sức lực này ảnh hưởng mà gây ra biến hóa.
Dường như toàn bộ lĩnh vực cũng có xu thế bị luồng sức lực này lôi kéo.
Một khi có được phát hiện này, mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng bồn chồn trong lòng, muốn rời xa chỗ này.
Đột nhiên, Kim Cương Vương vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng vung về hướng đám người Doanh Thừa Phong.
Lập tức cổ sức lực quỷ dị kia liền biến mất.
Trong lòng Doanh Thừa Phong vui mừng, thử khiến Khí linh Hàn Băng thu hồi lĩnh vực. Quả nhiên, luồng sức lực lôi kéo hùng mạnh kia đã biến mất. Kim Cương Vương giống như một tòa núi cao nguy nga, đã cản luồng sức lực này bên ngoài.
- Kim Cương Vương, đây là vật gì vậy?
Doanh Thừa Phong tiến lên, đi tới bên người Kim Cương Vương, hắn nhìn chằm chằm tảng đá lớn này, trầm giọng hỏi.
Kim Cương Vương ngẫm nghĩ một chút, buồn rầu nói:
- Ta cũng không biết đây là vật gì.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, Khấu Minh liếc mắt, Bá Vương cũng có chút nói lắp nhưng có thể nào cũng không dám nói ra lời oán giận.
Dường như phát hiện ra oán niệm của mọi người, Kim Cương Vương vội vàng nói:
- Ta chỉ cảm giác được vật ấy tồn tại và cảm thấy nó là đồ tốt, nhưng đến tột cùng là cái gì thì ta không biết.
Doanh Thừa Phong đánh giá Kim Cương Vương từ trên xuống dưới, ánh mắt kia có chút quái dị, thẳng đến khi da đầu của người này khẽ run lên, hắn mới nói:
- Kim Cương Vương, không thể tin được là ngươi còn có thiên phú tìm kiếm bảo vật đó.
Kim Cương Vương khẽ sửng sốt, xấu hổ lắc đầu.
Đột nhiên, sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, cổ tay hắn run lên, lấy Đan Lô Khí Linh trong túi không gian ra.
Một cỗ sương mù từ trong lò luyện đan ngưng tụ lại, chính là Đan Lô Khí Linh, nó trợn tròn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hòn đã màu đen ở dưới hố to, trong miệng thì thào nói:
- Khng thể nào, không thể nào, trong thiên hạ làm sao lại thật sự có vật đó chứ?
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Khí linh huynh, ngươi biết vật ấy sao?
Đan Lô Khí Linh gật đầu thật mạnh, nói:
- Tuy ta chưa từng thấy qua nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Trong ánh măt của hắn lộ ra vẻ mừng rỡ:
- Vật ấy chính là nam châm Thiên Cực, là kỳ trân thiên hạ đồng thể hai cực âm dương.
Hắn bấm ngón tay, dường như là đang tính toán cái gì đó, nửa ngày sau, hắn nói:
- Vật ấy quý báu không gì sánh nổi, chính là thần vật trời sinh, ngay cả các Thần nhìn thấy vật ấy cũng đều đỏ mắt đấy.
Đám người Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ không biết nam châm Thiên Cực là vật gì, nhưng có thể khiến thần linh cũng đỏ mắt nhìn theo thì đó tuyệt đối chính là kỳ trân tuyệt thế.
Đan Lô Khí Linh vỗ vỗ trán, nói:
- Doanh Thừa Phong, tấm chắn kia của ngươi đâu?
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, cổ tay khẽ lật, lập tức lấy Lang Vương thuẫn ra.
Mặt tấm chắn này vừa được lấy ra, Lang Vương trên mặt lá chắn lập tức rất sống động nhảy ra ngoài, Tuy nhiên, ánh mắt của Lang Vương trước tiên liền nhìn thẳng về phía khối đá màu đen lớn này, phảng phất như là hai cực nam châm bình thường hấp dẫn lẫn nhau.
Trong đôi mắt của Lang Vương lộ ra vẻ tham lam khó có thể che dấu, khối đã lớn này chính là sức hấp dẫn lớn nhất đối với nó.
Kim Cương Vương nhìn mắt Lang Vương, hắn há to miệng, nói:
- Muốn lấy khối đá lớn này, cũng không dễ dàng đâu.
Đan Lô Khí Linh lặng lẽ cười, nói:
- Đây là thần vật, cho dù là sức lực lĩnh vực cũng sẽ bị nó vặn vẹo. Ha ha, nói như vậy thì, chỉ có thần linh chân chính mới có thể thu thập được nam châm Thiên Cực.
Doanh Thừa Phong mặt nhăn mày nhó, nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Nếu để bọn họ nhìn thần vật thả ở chỗ này nhưng không cách nào thu thập, như vậy sẽ làm cho người ta buồn bực mà chết mất.
Đan Lô Khí Linh bấm bấm ngón tay một chút, nói:
- Đừng nóng vội, nếu là những người khác thì đương nhiên không thể thu thập, nhưng….
Hắn dùng tay chỉ vào Kim Cương Vương, nói:
- Có một người cao to ở trong này thì tuyệt đối không vấn đề gì cả.
Đôi mắt đám người Doanh Thừa Phong sáng lến, khối đán lớn này là do Kim Cương Vương phát hiện, hơn nữa chỉ cần hắn vung tay lên là có thể ngăn cách sức lực của khối đá lớn này.
Đây là năng lực đặc thù mà đại địa giao cho hắn, như vậy dựa vào loại năng lực này, hiển nhiên cũng có thể thu thập được tảng đá lớn này.
Kim Cương Vương há to miệng, cười nói:
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
- Rất đơn giản, cầm nó lên, dùng sức lực của ngươi phong ấn từ tính của nó, sau đó đưa cho ta.
Cổ họng của Đan Lô Khí Linh chấn động, bộ dạng này cực kỳ giống sắc lang nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp khỏa thân.
Có lẽ đối với tên này mà nói, có thể rèn được vật quý hiếm của thiên đại chính là điều quý giá nhất của nó.
Kim Cương Vương gật đầu một cái, hắn mở rộng bước chân, trực tiếp nhảy vào trong hố sâu.
Một khi Kim Cương Vương rới đi, thân thể của mọi người đều khẽ động một chút, không tự chủ được tiến về phía trước vài bước. Mà trong lò luyện đan kia lại “Hô” một tiếng kêu lên. Nương theo tiếng kêu lớn của Đan Lô Khí Linh, phóng về phía tảng đá lớn.
Doanh Thừa Phong đưa tay lôi kéo, vững vàng cầm lò luyện đan trong tay.
Đan Lô Khí Linh thở dài thở ngắn nửa ngày, nhìn thấy bộ dạng lo lắng hãi hùng của nó, mọi người liền biết, nếu nó bị khối đá lớn kia hút qua, chỉ sợ kết cục sẽ vô cùng không tốt.
Nhưng Kim Cương Vương từ trên không trung nhảy xuống lại dường như không bị ảnh hưởng bởi luồng sức lực này. Hắn sải bước đi tới bên cạnh tảng đá lớn, đưa tay vỗ hai cái ở phía trên.
Vì thế, sức lực lôi kéo hãi hùng làm người ta sợ hãi lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều âm thầm cảm hán.
Thật là trời sinh vạn vật tất có sở khắc. Đạo lý vỏ quýt dày có móng tay nhọn không hề sai.
Đan Lô Khí Linh đưa tay ra, không ngờ lại chủ động mở tay của Doanh Thừa Phong ra, “Hô” một tiếng vọt tới. Một lát sau, nó nhảy tới trước người Kim Cương Vương, khẩn cấp nói:
- Mau dẫn dụ nó đến, nhanh lên.
Kim Cương Vương trừng mắt nhìn nó, nhưng vẫn thanh thật để khối đá lớn này vào trong lò luyện đan.
Đan Lô Khí Linh cất tiếng cười to, trong tiếng cười kia có hương vị vui mừng không nói ra được.
Sau đó, nó nhảy tới trên tay của Doanh Thừa Phong, nói:
- Ta muốn dùng thần vật này đế tiến hành bước đầu luyện hóa, một tháng sau, ta sẽ giúp ngươi thăng cấp Lang Vương. Ha ha, ngươi yên tâm…
Nó tràn đầy tin tưởng, nói:
- Sau khi tấm chắn kia được nâng cao, uy năng chắc chắn sẽ không hề kém cỏi hơn hai kiện bán Thần Khí khác của ngươi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ Lang Vương, Khí Linh Lang Vương vô cùng thân thiết liếm bàn tay của hắn, có chút vui mừng dị thường.
Kim Cương Vương cười ha ha, đúng lúc hắn định nói chuyện, sắc mặt lại khẽ đổi, quay đầu nhìn về phương xa.
Nơi đó đột nhiên dâng lên một trận gió lốc đất cát vô cùng lớn, cơn bão táp này ầm ầm hướng về phía này.
Mà càng khiến người ta cảm thấy khủng bố chính là, ở trong gió lốc này tràn ngập một cổ khí tức khổng lồ, cổ hơi hở này hùng hậu mà ngưng thực, không ngờ còn tốt hơn cả Lam Long Và Cát Lợi Phi Nhĩ Đức một bậc.
- Hống…
Tiếng rống long trời lở đất từ trong gió lốc vang lên, đây là tiếng gầm của rồng, uy áp hùng mạnh rung động lòng người
/981
|