Âm thanh này cũng không lớn, không đến mức khiến người nghe lệ nóng lưng tròng, buông bỏ binh khí, cúi đầu xưng thần.
Nhưng vào thời khắc thanh âm này vang lên, đừng nói Uông Kiệt đang súc thế muốn xuất thủ, mà ngay cả chúng nữ chạy tới cửa đình viện cũng không tự chủ được dừng lại.
Bởi với các nàng, âm thành này thật quá quen thuộc, các nàng đã chờ đợi âm thanh này suốt ba năm rồi.
Uông Kiệt như ngừng thở, kinh hô,
- Đại sư, là ngài đã trở lại?
Tuy giờ phút này y vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng với cách làm người cẩn trọng từ trước tới nay, cuối cùng vẫn không dám phóng túng.
Trường kiếm trong tay khẽ rung lên, cả người y như một con báo săn, cảnh giác nhìn luồng sáng kia.
Rốt cuộc, luồng sáng chói mắt hoàn toàn biến mất.
Doanh Thừa Phong, Khấu Minh, Bá Vương và Kim Cương Vương đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người.
- Thừa Phong…
Hai mắt rưng rưng, Thẩm Ngọc Kỳ bất chấp xông tới.
Gương mặt Uông Kiệt để lộ nét cười như chút được gánh nặng, y thu trường kiếm lại, vui sướng tiếp đón.
Những người còn lại, dù kích động nhưng cũng không thất thố giống Thẩm Ngọc Kỳ.
Doanh Thừa Phong buông Lang Vương Thuẫn ra ôm lấy Thẩm Ngọc Kỳ, mỉm cười.
- Ngọc Kỳ, ta đã về rồi, sao còn khóc nhè thế.
Thẩm Ngọc Kỳ lúng túng, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn người khác đành phải chôn sâu vào ngực hắn.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn Hứa Linh Hoàn và Văn Tinh, tuy hai người đang nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia có sự mất mát khó che giấu.
- Đại sư, chúc mừng ngài quay về.
Uông Kiệt tiến lên, trầm giọng nói.
Doanh Thừa Phong lập tức thu lại cái ôm tình cảm nói.
- Uông huynh, mấy năm tiểu đệ không có nhà, phải nhờ huynh chăm sóc rồi.
Những chuyện từ sau khi rời đi, hắn không hay biết gì, nhưng khi thấy mình vừa trở về, mà có thể thấy người đứng đầu một điện như Uông Kiệt ở trong sân nhà mình thì còn cần giải thích gì nữa.
- Ha ha, Uông huynh, uy thế trên người huynh nặng thế, mấy năm nay có đột phá sao.
Bá Vương tùy ý nói.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão đều hơi nhăn mày, thánh thú này sao vẫn nói chuyện theo kiểu không biết lớn nhỏ thế.
Tuy nói họ đều là truy tùy giả của Doanh Thừa Phong, nhưng thực lực mỗi người khác nhau, đãi ngộ đương nhiên cũng khác biệt.
Bá Vương chẳng qua chỉ là một thánh thú Đại Công Tước, còn Uông Kiệt tốt xấu gì cũng là cường giả Vương Cấp, hơn nữa còn là chí tôn nắm trong tay một điện. Dùng giọng điệu này nói chuyện với y không sợ y phản cảm sao.
Nhưng mà Uông Kiệt như chẳng để ý tới điều này, y mỉm cười chuyển đề tài nói.
- Bá Vương, lúc đại sư ở ngoài đều nhờ các ngươi chăm sóc, Uông mỗ xin đa tạ.
Y cúi người thật sâu, hướng về phía Bá Vương.
Làm một trong những truy tùy giả của Doanh Thừa Phong, vào lúc đại sư thân vùi hiểm cảnh mất tích bao ngày, y không thể ở bên nên trong lòng vẫn còn áy náy.
Khấu Minh vội vàng lùi ra sau nói.
- Điện hạ, mỗi người chức trách khác nhau, ngài là người quản lý Thánh điện do đại sư chỉ định, đương nhiên không thể rời khỏi Thánh giáo.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão giật mình, họ mơ hồ thấy đám người Doanh Thừa Phong đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Những người này dường như rất tự tin.
Trước đây, khi đối diện với Uông Kiệt, tuy Bá Vương và Khấu Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng vẫn dùng lễ bề trên đối đãi.
Nhưng lúc này, dù biểu hiện của họ vẫn có phần tôn kính, nhưng ngôn ngữ cử chỉ lại có hương vị ngang hàng.
Uông Kiệt khẽ gật đầu, thái độ đối phương thay đổi đương nhiên không lừa được y.
Khẽ động lòng, thần niệm cũng theo ra thăm dò.
Ngay sau đó, Uông Kiệt mở to mắt kinh hô.
- Hả, chuyện này, chuyện này…
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Uông Kiệt, Linh Tháp chân nhân vội tiến lên hỏi.
- Điện hạ, có gì không đúng sao?
Y biến nhãn lực của Uông Kiệt hơn mình gấp bội, thứ Uông Kiệt nhìn được chưa chắc y đã nhìn ra.
Uông Kiệt giơ tay lên, cổ tay mơ hồ run rẩy.
- Đại sư, các người…đều thăng tiến rồi hả?
Lời y nói tràn ngập vẻ khó tin, vì ngay cả y cũng không dám tin chuyện này.
Doanh Thừa Phong gật đầu.
- Uông huynh, không phải ta đã nói chúng ta ra ngoài gặp được kỳ ngộ nên ở đó tu luyện vài năm, về muộn vài năm.
Bá Vương há miệng rộng cười đắc ý.
- Uông huynh à, mấy năm nay chúng ta cũng không uổng phí, nếu không tấn thăng thì đúng là xấu hổ không biết để đâu cho hết.
Linh Tháp chân nhân nghe tới tròn mắt líu lưỡi, thăng tiến?
Đám người Doanh Thừa Phong, chẳng lẽ lại thăng tiến lần nữa…
Tuy nhiên, họ đều biết rõ, ba năm trước, lúc đám người Doanh Thừa Phong mất tích, họ chỉ vừa thăng tấn Đại Công Tước.
Từ Đại Công Tước lên Vương Cấp là khoảng cách dài cỡ nào.
Bản thân Uông Kiệt vốn đã là thiên tài Thánh giáo công nhận, nhưng từ Đại Công Tước lên Vương Cấp, y vẫn hao phí hơn trăm năm.
Đám người Doanh Thừa Phong, dù có là thiên tài cũng không tới mức này chứ.
Lúc này, vào thời khắc này, bao gồm cả Linh tháp chân nhân và mọi người đều hoảng hốt, hoài nghi, có phải mình đã hiểu nhầm không.
Uông Kiệt sửng sốt hồi lâu, y hít sâu một hơi, lần nữa nhìn vào mọi người.
Dùng thần niệm tra xét là chuyện không lễ phép. Lúc trước thần niệm Uông Kiệt chỉ hơi đảo qua, mọi người khó mà phát hiện, nhưng giờ phút này, y quang minh chính đại quét.
Tuy nhiên, đám người Doanh Thừa Phong cũng không có cảm giác bị làm nhục.
Người này họ quen biết, nếu đổi là người khác, chỉ e họ không thể chịu nổi.
Trong ba năm ngắn ngủi, từ Đại Công Tước tiến thăng Vương Cấp là chuyện dọa người cỡ nào. Còn khủng bố hơn, số lượng còn tới bốn người.
Nếu Uông Kiệt dễ dàng chấp nhận thì đúng là có quỷ.
Dùng thần niệm cẩn thận quan sát, một khắc sau, Uông Kiệt mới thu hồi thần niệm, trong mắt có vẻ ngây dại.
Lúc này, y xác định, Doanh Thừa Phong đại sư và đám người trước mắt…, khí tức của họ không thể làm giả.
Nhưng trước mắt y không còn là Đại Công tước mà là Vương Cấp hàng thật giá thật.
Đây chính là tồn tại sánh ngang cùng y, hơn nữa còn là bốn người.
- Ha ha, hóa ra Doanh đại sư đã quay về, chúc mừng, chúc mừng.
Một tiếng nói sang sảng vang lên phá vỡ không khí quỷ dị.
Sau đó, hai nam tử đầu đội cao quan sóng vai bước vào, đúng là Lâm Vô Địch và Kha Vương điện hạ.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Hai vị điện hạ đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Kha vương điện hạ cười ha ha nói.
- Doanh đại sư, ngài mất tích đã làm vô số người động tâm, may mà ngài đã bình an quay về, nếu không…
Y nhướng mày nói.
- Quang minh thánh giáo chúng ta sẽ không dễ bỏ qua Long tộc.
Doanh Thừa Phong nghiêm túc nói.
- Đa tạ các vị ưu ái, Doanh Thừa Phong lấy làm hổ thẹn.
- A…
Lâm Vô Địch vẫn cao ngạo lạnh lùng như cũ, sau khi tiến vào nơi này, ngoài việc gật đầu coi như chào hỏi với Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt thì vẫn chưa nói lời nào.
Nhưng lúc này ánh mắt y chuyển động như phát hiện chuyện gì dị thường, khiến sắc mặt y đầy nghi hoặc.
Kha vương điện hạ ngơ ngẩn một chút rồi đảo mắt nhìn, lập tức phát hiện không khí ở đây có phần quỷ dị, ai cũng có sắc mặt cổ quái và buồn cười như vậy.
Bóng người chợt lóe, trong sân xuất hiện thêm hai đạo nhân ảnh.
Hai người kia có lai lịch còn lớn hơn, dù là Lâm Vô Địch nhìn thấy một trong số họ cũng phải cúi đầu, ân cần thăm hỏi.
Ái Lệ Ti điện hạ thì thôi, địa vị của nàng trong Thánh Giáo nhiều nhất cũng chỉ bằng Lâm Vô Địch điện hạ.
Nhưng Phi Lâm điện hạ thì khác, y được mọi người công nhận là đệ nhất Thánh điện kỵ sĩ, cho dù là Lâm Vô Địch đứng trước y cũng phải cung kính.
Nhãn lực của hai vị điện hạ này đương nhiên không giống người thường, sau khi thấy đám người Doanh Thừa Phong, đầu tiên ngẩn ra, sau đó biến sắc.
Nhưng công phu hàm dưỡng của họ rất cao, họ chỉ để điều này trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài.
Đám người Doanh Thừa Phong cũng không áp chế tu vi, Linh Tháp chân nhân đương nhiên không nhận ra, nhưng những cường giả cùng giai, sau một thời gian sẽ có cảm ứng.
Một lúc sau, ngay cả ánh mắt Kha Vương điện hạ cũng lóe lên bất định.
Doanh Thừa Phong mời đám đông vào trong viện, vui vẻ trò chuyện cùng nhau.
Một lúc sau, Kha Vương không nhịn được nói,
- Doanh đại sư, lúc các người đi tới luyện ngục Long tộc, hẳn đã có thu hoạch lớn.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói.
- Chúng ta ở đó gặp chút cơ duyên, nên có chút thu hoạch.
Mấy Kỵ sĩ vương điện hạ oán thầm, một chút cơ duyên?
Tuy nói họ là cường giả quản lý, đứng đầu một điện nhưng cũng không quản nổi trái tim đố kỵ. Lúc họ tu luyện, sao không gặp được cơ duyên này.
Mà người có tâm trạng phức tạp nhất, đương nhiên chính là Uông Kiệt.
Nếu lúc này y còn hầu hạ bên Doanh Thừa Phong, nói vậy y cũng có chỗ tốt.
Tuy không thể tiến giai bán thần, nhưng cũng có thể bước một bước lớn trong cảnh giới Vương Cấp.
Kha Vương điện hạ cười ha ha, y nói bóng giá muốn hỏi thêm. Nhưng dù y dùng bao kỹ xảo, Doanh Thừa Phong cũng chỉ cười mà không nói, nói thêm nửa câu đã là nhiều.
Cũng không phải Doanh Thừa Phong muốn giấu diếm mà là không thể nói thật.
Vì hắn không thể nói với đối phương, họ có thể tiến giai là do hấp thu tinh hoa sinh mệnh của cường giả bán thần Long tộc.
Nếu truyền việc này ra ngoài, mấy người họ đừng mơ sống yên tĩnh nữa.
- Doanh đại sư, Giáo tông điện hạ có chỉ mời ngài lập tức yết kiến.
Đột nhiên, giữa không trung truyền tới giọng nói lanh lảnh. Mấy bóng người từ trên trời giáng xuống rơi vào sân viện.
Nhưng vào thời khắc thanh âm này vang lên, đừng nói Uông Kiệt đang súc thế muốn xuất thủ, mà ngay cả chúng nữ chạy tới cửa đình viện cũng không tự chủ được dừng lại.
Bởi với các nàng, âm thành này thật quá quen thuộc, các nàng đã chờ đợi âm thanh này suốt ba năm rồi.
Uông Kiệt như ngừng thở, kinh hô,
- Đại sư, là ngài đã trở lại?
Tuy giờ phút này y vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng với cách làm người cẩn trọng từ trước tới nay, cuối cùng vẫn không dám phóng túng.
Trường kiếm trong tay khẽ rung lên, cả người y như một con báo săn, cảnh giác nhìn luồng sáng kia.
Rốt cuộc, luồng sáng chói mắt hoàn toàn biến mất.
Doanh Thừa Phong, Khấu Minh, Bá Vương và Kim Cương Vương đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người.
- Thừa Phong…
Hai mắt rưng rưng, Thẩm Ngọc Kỳ bất chấp xông tới.
Gương mặt Uông Kiệt để lộ nét cười như chút được gánh nặng, y thu trường kiếm lại, vui sướng tiếp đón.
Những người còn lại, dù kích động nhưng cũng không thất thố giống Thẩm Ngọc Kỳ.
Doanh Thừa Phong buông Lang Vương Thuẫn ra ôm lấy Thẩm Ngọc Kỳ, mỉm cười.
- Ngọc Kỳ, ta đã về rồi, sao còn khóc nhè thế.
Thẩm Ngọc Kỳ lúng túng, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn người khác đành phải chôn sâu vào ngực hắn.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn Hứa Linh Hoàn và Văn Tinh, tuy hai người đang nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia có sự mất mát khó che giấu.
- Đại sư, chúc mừng ngài quay về.
Uông Kiệt tiến lên, trầm giọng nói.
Doanh Thừa Phong lập tức thu lại cái ôm tình cảm nói.
- Uông huynh, mấy năm tiểu đệ không có nhà, phải nhờ huynh chăm sóc rồi.
Những chuyện từ sau khi rời đi, hắn không hay biết gì, nhưng khi thấy mình vừa trở về, mà có thể thấy người đứng đầu một điện như Uông Kiệt ở trong sân nhà mình thì còn cần giải thích gì nữa.
- Ha ha, Uông huynh, uy thế trên người huynh nặng thế, mấy năm nay có đột phá sao.
Bá Vương tùy ý nói.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão đều hơi nhăn mày, thánh thú này sao vẫn nói chuyện theo kiểu không biết lớn nhỏ thế.
Tuy nói họ đều là truy tùy giả của Doanh Thừa Phong, nhưng thực lực mỗi người khác nhau, đãi ngộ đương nhiên cũng khác biệt.
Bá Vương chẳng qua chỉ là một thánh thú Đại Công Tước, còn Uông Kiệt tốt xấu gì cũng là cường giả Vương Cấp, hơn nữa còn là chí tôn nắm trong tay một điện. Dùng giọng điệu này nói chuyện với y không sợ y phản cảm sao.
Nhưng mà Uông Kiệt như chẳng để ý tới điều này, y mỉm cười chuyển đề tài nói.
- Bá Vương, lúc đại sư ở ngoài đều nhờ các ngươi chăm sóc, Uông mỗ xin đa tạ.
Y cúi người thật sâu, hướng về phía Bá Vương.
Làm một trong những truy tùy giả của Doanh Thừa Phong, vào lúc đại sư thân vùi hiểm cảnh mất tích bao ngày, y không thể ở bên nên trong lòng vẫn còn áy náy.
Khấu Minh vội vàng lùi ra sau nói.
- Điện hạ, mỗi người chức trách khác nhau, ngài là người quản lý Thánh điện do đại sư chỉ định, đương nhiên không thể rời khỏi Thánh giáo.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão giật mình, họ mơ hồ thấy đám người Doanh Thừa Phong đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Những người này dường như rất tự tin.
Trước đây, khi đối diện với Uông Kiệt, tuy Bá Vương và Khấu Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng vẫn dùng lễ bề trên đối đãi.
Nhưng lúc này, dù biểu hiện của họ vẫn có phần tôn kính, nhưng ngôn ngữ cử chỉ lại có hương vị ngang hàng.
Uông Kiệt khẽ gật đầu, thái độ đối phương thay đổi đương nhiên không lừa được y.
Khẽ động lòng, thần niệm cũng theo ra thăm dò.
Ngay sau đó, Uông Kiệt mở to mắt kinh hô.
- Hả, chuyện này, chuyện này…
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Uông Kiệt, Linh Tháp chân nhân vội tiến lên hỏi.
- Điện hạ, có gì không đúng sao?
Y biến nhãn lực của Uông Kiệt hơn mình gấp bội, thứ Uông Kiệt nhìn được chưa chắc y đã nhìn ra.
Uông Kiệt giơ tay lên, cổ tay mơ hồ run rẩy.
- Đại sư, các người…đều thăng tiến rồi hả?
Lời y nói tràn ngập vẻ khó tin, vì ngay cả y cũng không dám tin chuyện này.
Doanh Thừa Phong gật đầu.
- Uông huynh, không phải ta đã nói chúng ta ra ngoài gặp được kỳ ngộ nên ở đó tu luyện vài năm, về muộn vài năm.
Bá Vương há miệng rộng cười đắc ý.
- Uông huynh à, mấy năm nay chúng ta cũng không uổng phí, nếu không tấn thăng thì đúng là xấu hổ không biết để đâu cho hết.
Linh Tháp chân nhân nghe tới tròn mắt líu lưỡi, thăng tiến?
Đám người Doanh Thừa Phong, chẳng lẽ lại thăng tiến lần nữa…
Tuy nhiên, họ đều biết rõ, ba năm trước, lúc đám người Doanh Thừa Phong mất tích, họ chỉ vừa thăng tấn Đại Công Tước.
Từ Đại Công Tước lên Vương Cấp là khoảng cách dài cỡ nào.
Bản thân Uông Kiệt vốn đã là thiên tài Thánh giáo công nhận, nhưng từ Đại Công Tước lên Vương Cấp, y vẫn hao phí hơn trăm năm.
Đám người Doanh Thừa Phong, dù có là thiên tài cũng không tới mức này chứ.
Lúc này, vào thời khắc này, bao gồm cả Linh tháp chân nhân và mọi người đều hoảng hốt, hoài nghi, có phải mình đã hiểu nhầm không.
Uông Kiệt sửng sốt hồi lâu, y hít sâu một hơi, lần nữa nhìn vào mọi người.
Dùng thần niệm tra xét là chuyện không lễ phép. Lúc trước thần niệm Uông Kiệt chỉ hơi đảo qua, mọi người khó mà phát hiện, nhưng giờ phút này, y quang minh chính đại quét.
Tuy nhiên, đám người Doanh Thừa Phong cũng không có cảm giác bị làm nhục.
Người này họ quen biết, nếu đổi là người khác, chỉ e họ không thể chịu nổi.
Trong ba năm ngắn ngủi, từ Đại Công Tước tiến thăng Vương Cấp là chuyện dọa người cỡ nào. Còn khủng bố hơn, số lượng còn tới bốn người.
Nếu Uông Kiệt dễ dàng chấp nhận thì đúng là có quỷ.
Dùng thần niệm cẩn thận quan sát, một khắc sau, Uông Kiệt mới thu hồi thần niệm, trong mắt có vẻ ngây dại.
Lúc này, y xác định, Doanh Thừa Phong đại sư và đám người trước mắt…, khí tức của họ không thể làm giả.
Nhưng trước mắt y không còn là Đại Công tước mà là Vương Cấp hàng thật giá thật.
Đây chính là tồn tại sánh ngang cùng y, hơn nữa còn là bốn người.
- Ha ha, hóa ra Doanh đại sư đã quay về, chúc mừng, chúc mừng.
Một tiếng nói sang sảng vang lên phá vỡ không khí quỷ dị.
Sau đó, hai nam tử đầu đội cao quan sóng vai bước vào, đúng là Lâm Vô Địch và Kha Vương điện hạ.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Hai vị điện hạ đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Kha vương điện hạ cười ha ha nói.
- Doanh đại sư, ngài mất tích đã làm vô số người động tâm, may mà ngài đã bình an quay về, nếu không…
Y nhướng mày nói.
- Quang minh thánh giáo chúng ta sẽ không dễ bỏ qua Long tộc.
Doanh Thừa Phong nghiêm túc nói.
- Đa tạ các vị ưu ái, Doanh Thừa Phong lấy làm hổ thẹn.
- A…
Lâm Vô Địch vẫn cao ngạo lạnh lùng như cũ, sau khi tiến vào nơi này, ngoài việc gật đầu coi như chào hỏi với Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt thì vẫn chưa nói lời nào.
Nhưng lúc này ánh mắt y chuyển động như phát hiện chuyện gì dị thường, khiến sắc mặt y đầy nghi hoặc.
Kha vương điện hạ ngơ ngẩn một chút rồi đảo mắt nhìn, lập tức phát hiện không khí ở đây có phần quỷ dị, ai cũng có sắc mặt cổ quái và buồn cười như vậy.
Bóng người chợt lóe, trong sân xuất hiện thêm hai đạo nhân ảnh.
Hai người kia có lai lịch còn lớn hơn, dù là Lâm Vô Địch nhìn thấy một trong số họ cũng phải cúi đầu, ân cần thăm hỏi.
Ái Lệ Ti điện hạ thì thôi, địa vị của nàng trong Thánh Giáo nhiều nhất cũng chỉ bằng Lâm Vô Địch điện hạ.
Nhưng Phi Lâm điện hạ thì khác, y được mọi người công nhận là đệ nhất Thánh điện kỵ sĩ, cho dù là Lâm Vô Địch đứng trước y cũng phải cung kính.
Nhãn lực của hai vị điện hạ này đương nhiên không giống người thường, sau khi thấy đám người Doanh Thừa Phong, đầu tiên ngẩn ra, sau đó biến sắc.
Nhưng công phu hàm dưỡng của họ rất cao, họ chỉ để điều này trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài.
Đám người Doanh Thừa Phong cũng không áp chế tu vi, Linh Tháp chân nhân đương nhiên không nhận ra, nhưng những cường giả cùng giai, sau một thời gian sẽ có cảm ứng.
Một lúc sau, ngay cả ánh mắt Kha Vương điện hạ cũng lóe lên bất định.
Doanh Thừa Phong mời đám đông vào trong viện, vui vẻ trò chuyện cùng nhau.
Một lúc sau, Kha Vương không nhịn được nói,
- Doanh đại sư, lúc các người đi tới luyện ngục Long tộc, hẳn đã có thu hoạch lớn.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói.
- Chúng ta ở đó gặp chút cơ duyên, nên có chút thu hoạch.
Mấy Kỵ sĩ vương điện hạ oán thầm, một chút cơ duyên?
Tuy nói họ là cường giả quản lý, đứng đầu một điện nhưng cũng không quản nổi trái tim đố kỵ. Lúc họ tu luyện, sao không gặp được cơ duyên này.
Mà người có tâm trạng phức tạp nhất, đương nhiên chính là Uông Kiệt.
Nếu lúc này y còn hầu hạ bên Doanh Thừa Phong, nói vậy y cũng có chỗ tốt.
Tuy không thể tiến giai bán thần, nhưng cũng có thể bước một bước lớn trong cảnh giới Vương Cấp.
Kha Vương điện hạ cười ha ha, y nói bóng giá muốn hỏi thêm. Nhưng dù y dùng bao kỹ xảo, Doanh Thừa Phong cũng chỉ cười mà không nói, nói thêm nửa câu đã là nhiều.
Cũng không phải Doanh Thừa Phong muốn giấu diếm mà là không thể nói thật.
Vì hắn không thể nói với đối phương, họ có thể tiến giai là do hấp thu tinh hoa sinh mệnh của cường giả bán thần Long tộc.
Nếu truyền việc này ra ngoài, mấy người họ đừng mơ sống yên tĩnh nữa.
- Doanh đại sư, Giáo tông điện hạ có chỉ mời ngài lập tức yết kiến.
Đột nhiên, giữa không trung truyền tới giọng nói lanh lảnh. Mấy bóng người từ trên trời giáng xuống rơi vào sân viện.
/981
|