Trận chiến bắt đầu nhanh chóng diễn ra, hậu quả cư nhiên là tinh thần liên tục vài ngày không yên.
Nam Thiên không biết Mạc Vấn Chi có thật sự hận cậu không, còn cậu thì bị “hành động vĩ đại tự mình hại mình” của chính cậu dọa sợ mà trở nên ngoan ngoãn, từ cái không xong kia, song phương vẫn đang ở trong tình trạng đình chiến.
Mạc Vấn Chi hắn cư nhiên… không hành động!
Nam Thiên làm tốt công tác chuẩn bị đầy đủ, thần kinh căng thẳng hoàn toàn, đợi xem buổi tối về nhà trong phòng tùy thời có thân ảnh một người hướng cậu bổ nhào tới, hoặc là ở cửa ra vào của cảnh cục bị một phần tử kiêu ngạo phạm tội bắt lấy nhét vào cái xe có rèm che xa hoa xa xỉ, cũng có thể lúc đang trực bị một tên biến thái ghê tởm bên đường cường bạo… Thế nhưng! (sax bạn Thiên ơi Shjn bó tay với bạn rồi nha =.=” bạn thật khao khát quá mà =)))))
Những nội dung vở kịch trong dự đoán này không phát sinh.
Gặp quỷ rồi!
Lòng, trống rỗng quá. Nam đại cảnh quan biết chính mình đi tìm Mạc Vấn Chi chẳng khác nào muốn chết, thế nhưng… Mạc Vấn Chi vì sao không xuất hiện chứ?
Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi phỏng đoán, này đại khái có thể là sách lược của Mạc Vấn Chi, đại biến thái quỷ kế đa đoan, chủ ý thối ùn ùn, y nhất định đang diễn không thành kế, khiến cậu nghi thần nghi quỷ, sau đó dụ dỗ cậu lần thứ hai ngu ngu ngốc ngốc đưa lên cửa.
Nằm mơ!
Nam cảnh quan lần này quyết định giữ gìn tôn nghiêm, phát thệ tuyệt không không cùng cái loại không liêm sỉ này phát sinh chuyện gì nữa. Dựa vào cái gì vĩnh viễn là Mạc Vấn Chi đắc ý dào dạt mà thắng chứ? Dựa vào cái gì người bệnh chứng ép buộc nhất định là lão đại? Dựa vào cái gì Mạc Vấn Chi có thể muốn cậu Nam Thiên làm bất luận chuyện gì, nhưng lại không thèm vì Nam Thiên cậu thay đổi dù chỉ một chút?
Mấy ngày kế tiếp Nam Thiên đều kiên nhẫn mà phát thệ, ép chặt ngực che giấu đi cái suy nghĩ tưởng nhớ mà chiến đấu, cảnh giới tinh anh mỗi ngày đúng giờ đi làm, tuyệt không làm việc tư mà bắt những tên không vừa mắt cho hả giận, tài xế từng bị cậu bắt được do vi phạm luật giao thông đều có cùng một cảm tưởng——― chẳng qua là vi phạm giao thông mà thôi sao, phạt tiền thì phạt tiền, vị cảnh quan này vì cái gì mà cắn răng cắn chặt như thể người tôi phạm vào tội cường bạo vậy?
“Nam Thiên, cậu gần đây làm sao vậy?”
“Báo cáo cấp trên, em chuyện gì cũng không có, tốt!”
Cái trạng thái không yên lòng này khiến người lãnh đạo trực tiếp của Nam Thiên, hiện nay là tổ trưởng tổ giao thông đều hiểu không được, căn cứ tinh thần “yêu thuộc hạ như con”, cậu còn tự mình một chuyến chạy tới tổ trọng án, hỏi viên cảnh quan Nam Thiên của cậu trước kia khả ái hoạt bát ngập tràn ánh sáng vì sao từ ngày từ tổ trọng án bị điều trở về lâu lâu lại động kinh một chút.
“Chuyện gì cũng không có!” Lão đại Tổ trọng án căn cứ tinh thần việc xấu trong nhà không nói ra ngoài đương nhiên đánh chết cũng không nói.
Nguyên nhân cùng hoàn cảnh diễn ra điều tra nội bộ? Tổ trưởng ngươi đi hỏi trưởng phòng cảnh vụ đi!
Bị âm hồn Mạc Vấn Chi trong đầu không tiêu tan mà dây dưa, chỉ có một việc coi như đáng giá vui vẻ một chút. Vốn tưởng rằng không có khả năng cũng đồng sự cũ có giao tình nữa, trải qua sự việc ở quán cà phê hôm đó, quan hệ đóng băng cuối cùng cũng hòa tan.
“Đừng nhíu nữa! Cậu có biết bộ dạng cậu nhíu mi đau khổ rất khó coi hay không?” Tiểu Phân đem cốc bia đặt mạnh lên bàn, rốt cục nhịn không được rống lên với Nam Thiên một câu.
“Đúng vậy, cùng lắm thì tìm người khác là được thôi.”
Tiểu Phân bất đắc dĩ trừng hướng A Tạp, “A Tạp cậu câm miệng lại!”
“Nam Thiên trước kia cũng không phải là cái dạng này, anh là chính tông ánh mặt trời số một (công) nha. Nam Thiên hẳn là bảo trì cái bộ dạng khả ái cho người tôi yêu thích rồi. Có điều nếu lần này nếu anh tìm số không (thụ) xác thực là rất khó… Không bằng như vậy, em hi sinh một chút, buổi tối ngày hôm nay cùng anh đi.” A Tạp nỗ lực khai đạo cho Nam Thiên đang buồn ỉu xìu.
Tuy rằng khai đạo này nói ra làm cho người quả muốn thổ huyết (nôn máu = tức giận), có điều Nam Thiên vẫn cảm kích mà liếc nhìn A Tạp.
A Tạp hiểu rõ cái nhìn này, ngạc nhiên lộ ra biểu tình như muốn khóc, “Thảm rồi, anh thực sự yêu tên kia rồi?”
“Chia tay cũng không có gì không tốt. Tôi là nói thật.” Tiểu Phân thấu hiểu, nhìn trái phải, đè thấp thanh âm, “Nam Thiên, cậu lý trí một chút, đừng quên, hắn thủy chung là một người không sạch sẽ, cảnh sát đang điều tra hắn. Tôi tin tưởng thái độ làm người của cậu sẽ không thông đồng cùng hắn làm bậy, có điều tên bại hoại này…”
“Ai nói hắn không sạch?” Nam Thiên như thể bị mạo phạm bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Tiểu Phân liền mang theo một điểm áy náy hạ giọng, “Tiểu Phân, tôi biết cậu là tốt bụng nhắc nhở tôi. Chỉ là Mạc Vấn Chi không phải người xấu, hắn chỉ là… Tôi nghĩ hắn bị bệnh thôi. Các cậu còn đang truy tra vụ Thái Tử?”
“Chỉ là tiến hành, gần đây trong cục còn đang tra…” Tiểu Phân bỗng nhiên dừng lại, nhất định là mình đã uống quá nhiều rồi, cư nhiên lại cùng người tình của Mạc Vấn Chi nói cái này. Cậu nhìn Nam Thiên, Nam Thiên cũng phát hiện ra sắc mặt khác thường của cậu.
Tiểu Phân cảm thấy có phần xấu hổ, “Không nói cái này nữa. Dù sao cậu là cậu, hắn là hắn.”
A Tạp ở một bên nhìn nhìn, nhỏ giọng nói, “Các người, bầu không khí thật quỷ dị a…”
Tiểu Phân cùng Nam Thiên song song mất tự nhiên mà bĩu môi cười cười.
Ngày hôm nay Nam Thiên chủ động mời khách, một lúc sau, cùng Tiểu Phân A Tạp ở cửa quán bar mỗi người đi một ngả.
“Nam Thiên, ” trước khi rời đi, Tiểu Phân gọi Nam Thiên lại, say khướt cũng không thiếu phần nghiêm túc, “Coi như hết. Vốn dĩ các cậu thành như vậy, tôi khuyên ngươi không có ý nghĩa. Hiện tại đều như vậy rồi, nhân cơ hội chia tay đi, thực sự, tìm ai đều so với cái tên họ Mạc kia cũng tốt hơn, đúng hay không?”
Trái tim Nam Thiên trầm hẳn xuống, cậu tùy ý phất phất tay, biểu thị đã nghe được.
Gọi một chiếc tắc xi, lúc lên xe nói đơn giản địa chỉ, Nam Thiên bỗng nhiên nhịn không được lòng một trận chua xót, cả người nằm bẹp xuống ghế sau xe, đem mặt chôn vào hai tay, vô thanh vô tức.
Tài xế tắc xi từ kính chiếu hậu thấy dáng vẻ của cậu, “Này! Cậu không phải muốn nôn chứ? Uống nhiều rồi sao?”
“…”
“Muốn cũng từ từ! Tôi cho ngươi túi nôn, không nên nôn trên xe a!”
“Câm miệng a!” Nam Thiên tàn bạo gầm nhẹ một tiếng, nhấc đầu nâng lên.
Chỉnh lại kính chiếu hậu, trong kính hiện ra khuôn mặt góc cạnh tràn đầy nước mắt.
“Khóc sao?” Tài xế bừng tỉnh, sành sỏi cười cười, đồng tình an ủi, “Thất tình sao? Ai yêu, mấy đứa nhỏ các người, đại nam nhân thất tình khóc liền khóc đi, không phải tội không phải tội a…”
“Nếu không câm miệng tôi liền bắt ông!”
“Oa! Cậu muốn làm chi a? Sao cậu lại có còng tay? Cất giữ công cụ cảnh sát là trái pháp luật a!”
“Tôi là cảnh sát! Ông nếu không câm miệng tôi bắt ông đem về cục cảnh sát!”
“Cảnh sát sao? Ồ… Cảnh sát còn khóc…”
“Muốn chết a!”
Phàm là chuyện gì có liên quan đến Mạc Vấn Chi đều không phải chuyện tốt, người này quả nhiên là già trẻ không bắt nạt, ác ma không thể giả được.
Nam Thiên mất mặt hồng hồng hai mắt, thê thảm bước đi dưới ánh sáng như ma trơi của đèn đường.
Không may! Cậu cùng tài xế hai người đây đó nhìn không vừa mắt, bị ép nửa đường xuống xe, kết quả tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, đừng nói tắc xi, ngay cả một cái xe đạp cũng không có.
Ngay tại lúc tâm tình tồi tệ, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy tồi tệ. Con đường thê lương tịch mịch, khiến tâm tình cũng thê lương tịch mịch theo.
Nam Thiên đem trên đời phàm là họ Mạc chẳng phân biệt là ai đều chửi bới qua một lần, trời biết không lâu trước cậu chính là một người cảnh sát tốt vui sướng không cần biết ngày tháng buồn đau thê lương.
Ưm… Mạc Vấn Chi, hắn hiện tại đang làm cái gì?
Nam Thiên bất đắc dĩ hoạt động đôi chân, đi về phía nhà trọ của mình, cái lúc muốn chết này, tế bào đại não thế nhưng lại đáng ghê tởm mà đem Mạc Vấn Chi ba chữ này nói không chủ định cường ngạnh nhét vào trong đầu Nam Thiên.
Nếu như cái gì cũng chưa từng phát sinh, sợ rằng chính mình sẽ không thê thảm như vậy đi?
Kỳ thực, ngoại trừ tương đối bá đạo, ở cái phương diện kia tương đối biến thái, một tên đại hỗn đản… có điều cũng không là kẻ khiến người khác khó có thể chịu được.
Hắn lớn lên đẹp trai như vậy, vóc người tốt đến mức làm cho người thèm nhỏ dãi ba thước, kỹ xảo càng có thể được chọn đóng phim cấp ba… Thối lắm! Hắn căn bản là một tên chết tiệt! Biến thái! Đối tượng mà thượng đế muốn nghiêm phạt! Là tên bại hoại mà sao băng cũng muốn đạp bỏ!
Không nên lại thỏa hiệp. Nam Thiên thất bại cúi đầu, rất nhanh nắm tay.
Như vậy chống lại hậusau khi thỏa hiệp, chống lại sau khi thỏa hiệp lần thứ hai, số lần đã nhiều lắm. Từ hiểu biết về Mạc Vấn Chi, này liền biến thành một người tuần hoàn ác tính, tôn nghiêm của Nam Thiên gặp phải Mạc Vấn Chi duy ngã độc tôn (chỉ biết bản thân) không còn sót lại chút gì.
Chính mình như vậy thực sự là thấp hèn…
Mạc Vấn Chi, liệu có một ngày, ngay cả Mạc Vấn Chi cũng sẽ khinh thường mình hay không? Hay là cảm giác mới mẻ theo thời gian sẽ mất đi?
Cậu ngẩng đầu, nhà trọ tầng cao nhất sừng sững rốt cục xuất hiện trong mắt. Cậu đi thật sự rất mệt mỏi cuối cùng đã thấy hi vọng, nhưng tuyệt không cảm thấy vui vẻ.
Có cái gì vui vẻ đây? Về nhà cũng là vắng vẻ, cậu biết mình sẽ ngủ không được.
Cậu không biết Mạc Vấn Chi có nhớ mình không, có hay không nhớ cậu mãnh liệt.
Không có khả năng, cái tên cuồng tự đại kia nếu như nhớ cậu đã sớm chạy tới đem cậu khóa lại mãnh liệt thao (tức là cái hành động tiến vô ạ:”>), dọc theo đường đi gặp thần giết thần, thấy phật chém phật.
Không có gì có thể ngăn cản khát vọng Mạc Vấn Chi tiết dục, không có gì.
Nghĩ đến gian phòng rỗng tuếch làm người uể oải, Nam Thiên không thể ngăn được bắt đầu hoài niệm cái giường KING SIZE trong biệt thự Mạc Vấn Chi, không biết là nhãn hiệu gì, ngủ rất thoải mái… Cậu không muốn trở lại nhà trọ quá nhanh, tình nguyện đi thang bộ, nửa đêm bậc thang lạnh lẽo, không khí phảng phất mùi ẩm thấp, lạnh làm cậu hơi run.
Mặc kệ rất không muốn, cậu rốt cuộc trèo lên tới tầng của mình, bước đến bước cuối cùng thì, dưới ánh đèn mờ ảo cạnh lầu thang có một thân ảnh nhìn không rõ là ai đang đứng khiến cậu thấy khẩn trương.
Mạc Vấn Chi!
Tâm cuồng liệt nhảy một chút, nguyên bản Nam Thiên đang ỉu xìu nhanh chóng phục hồi tinh thần.
Là Mạc Vấn Chi! Ngoại trừ hắn, còn ai nữa chứ?
“Ai?” Cậu phát run hỏi, thân thể theo vai cùng đầu gối như nhũn ra mà không ngừng khẽ run. Toàn thân trên dưới đều hoan hô nhảy nhót —— hắn tới! Hắn tới!
Chết tiệt, Nam Thiên, mi… ít nhất … Cũng phải có chút tiền đồ đi! Nguồn:
“Đi ra! Không tôi bắn!” Cậu đe doạ, nhưng dùng một loại ngữ khí cực khát vọng, ai cũng đều nghe ra được trong đó ẩn chứa khẩn trương, thấp giọng uy hiếp, “Mạc Vấn Chi, nếu là anh… Nếu như còn giống như trước đây, tôi sẽ không khách khí!”
Chết tiệt, lúc này, tên cầm thú này không phải hẳn là giống con hổ bổ nhào ra, túm lấy cậu, hung hăng hôn cậu, xé rách quần áo cậu hay sao?
Thế quái nào phản ứng gì cũng không có?
Nam Thiên tâm tình hưng phấn cường liệt tới cực điểm ngây người một chút, trong giọng nói dẫn theo điểm nghi ngờ, “Đi ra, mi rốt cuộc là ai?”
“Là tôi.” Bóng ma chậm rãi đi ra.
Nam Thiên quả thực cảm thấy chính mình như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Cậu buồn bã một hồi mới cười khổ, lên tiếng, “Mạch Khắc.”
“Vấn Chi đang ở trong phòng cậu, tôi dẫn hắn tới.”
Nam Thiên tim mạnh khiêu (đập mạnh).
Cậu nhướn nhướn hàng mi anh tuấn, tận lực bình tĩnh “Ồ” một tiếng.
“Tôi nghĩ, làm điều trị tâm lí cho Vấn Chi, trước nên cùng cậu nói chuyện riêng.”
Ở chỗ cầu thang không có nơi để ngồi, Nam Thiên và Mạch Khắc đành ngồi xuống bậc cầu thang lạnh thấu người.
“Nam Thiên, cậu khiến Vấn Chi sợ hãi, cậu ở trước mặt hắn tự làm chính mình bị thương?”
Nam Thiên cũng có thể đoán được Mạch Khắc hội như vậy mở màn sẽ bắt đầu như vậy, y dường như đem tất cả mọi việc đều là lỗi của Nam Thiên. Nam Thiên cảm thấy tức giận, kỳ quái chính là đồng thời cũng cảm thấy áy náy, thậm chí nhận được ánh mắt dò xét của Mạch Khắc liền đem ánh mắt mình dời đi nơi khác.
“Hắn cũng làm tôi sợ hãi.” Nam Thiên thở dài, căm tức nói.
“Cậu kích phát bệnh của hắn…”
“Đừng tìm tôi nói bệnh tình của hắn!” Nam Thiên dường như cảm nhận thấy nguy hiểm liền cắt đứt lời nói của Mạch Khắc, cậu không nên lại đi lầm đường, cậu đáng ghét cảm giác bị áy náy vây quanh, vì sao bệnh tình Mạc Vấn Chi lại đi trách cứ cậu?
“Mạch Khắc, anh nói thật với tôi đi.” Nam Thiên nhìn thẳng Mạch Khắc, nhãn thần nhìn Mạch Khắc tựa như cảnh sát xem xét phạm nhân, cậu tại trường cảnh sát từng học qua, mặc kệ lòng muốn cái gì, nếu như ngươi muốn hỏi được khẩu cung, ánh mắt nhất định phải kiên định, sắc bén, tràn ngập áp bách (áp lực + bức bách). Nam Thiên nỗ lực bày ra ánh mắt đó, “Mạc Vấn Chi là có thể khống chế hành vi của chính mình, đúng không? Ngày đó, buổi tối tôi tự mình làm bị thương chính mình, hắn đã biết dừng tay, hắn cũng không giống như lời anh đã nói hắn không có năng lực tự động điều khiển hành vi hung ác của chính mình, có lẽ, hắn chỉ là cần một người có thể bắt ép hắn, đúng không?”
“Nam Thiên…”
“Ít cùng tôi nói cái gì danh từ chuyên nghiệp gì đó! Anh rõ ràng biết, tôi tận mắt thấy. Hắn rất muốn trói chặt tôi, đối với tôi tùy tâm sở dục (muốn làm gì thì làm), tôi biết đó là vì hắn bị chứng ép buộc, thế nhưng hắn đã kiềm chế được, không phải sao? Hắn có thể chậm rãi thay đổi.” Nam Thiên một hơi thở nói xong, ánh mắt mang theo một tia dịu dàng cùng chờ mong nhìn Mạch Khắc, thấp giọng hỏi, “Tôi bắt đầu tin tưởng lời của anh, hắn là yêu tôi, cho nên hắn không thể dễ dàng tha thứ khi nhìn tôi bị người bên ngoài thương tổn. Kỳ thực tôi rất cảm động, Mạch Khắc, thực sự. Anh không biết, tôi… Lúc tôi phát hiện điều này tôi có bao nhiêu sung sướng…”
“Cậu không rõ…”
“Chí ít so với trước kia có thể hiểu rõ hơn một chút. Tôi rất thích hắn, tôi không muốn xa hắn, anh không tin tôi sao, Mạch Khắc?”
Thấy nhãn thần của Nam Thiên, Mạch Khắc do dự một chút.
“Tôi tin tưởng chúng tôi có thể chậm rãi thích ứng.” Nam Thiên khẽ cười cười, “… Ít nhất … Chúng tôi có một khởi đầu tốt, đúng không?”
Mạch Khắc dùng biểu tình khó có thể nói nên lời nhìn cậu, “Cậu nghĩ mình có thể thành công sao, Nam Thiên?”
“Không, tôi nghĩ tôi cùng Mạc Vấn Chi có hi vọng.” Nam Thiên đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên quần, nghĩ đến Mạc Vấn Chi đang ở trong phòng chờ cậu lòng cậu lại căng thẳng. Cậu cúi đầu nhìn Mạch Khắc vẫn đang ngồi ở trên bậc cầu thang, “Tôi không biết hắn nhìn thấy tôi sẽ có phản ứng gì.”
Mạch Khắc bất đắc dĩ thở dài, dùng một loại khẩu khí phảng phất chịu thua trả lời, “Trải qua sự tĩnh lặng mấy ngày nay, tôi sẽ rất lo lắng mỗi một câu cậu nói. Hành vi của cậu vào cái buổi tối kia lưu lại đã cho hắn ấn tượng khắc sâu, hắn đã hiểu rõ cảnh cáo của cậu có bao nhiêu nghiêm túc.”
Tuyệt!
Này chính là đáp án mà Nam Thiên muốn.
Nam Thiên thở dài, “Tôi đây đi vào cùng hắn nói chuyện.”
“Nam Thiên.”
Nam Thiên dừng lại, chờ Mạch Khắc nói.
“Cậu thực sự thương hắn sao?”
Nam Thiên thân thể chấn động, lập tức xoay người lại, bước tới trước mặt Mạch Khắc, khom thắt lưng, dùng một loại biểu tình tựa hồ bị nhục nhã trừng mắt với gã, “Tôi không thương hắn? Tôi không thương hắn mà có thể nhường nhịn hắn sao? Anh thử bị người trói ở trên giường chơi đùa cả một buổi tối xem? Mạch Khắc, anh quá bất công rồi, chuyên gia tâm lý cũng có thể công bình hơn anh. Hắn là bệnh nhân của anh, hắn muốn làm gì thì làm đều là bởi vì bệnh tình, mà tôi thì sao? Tôi vẫn nên nhường vẫn nên nhịn nhịn tới phát điên luôn rồi hay sao? Yêu là cần sự tôn trọng!” Cậu nhìn chằm chằm Mạch Khắc, một chữ một chữ rõ rang nói, “Anh, căn bản là không hiểu cái gì là tình yêu.”
“Cậu, căn bản là không hiểu cái gì là chứng ép buộc.”
Khi Nam Thiên không sợ hãi sải bước hướng phòng mình đi tới, thanh âm lãnh đạm của Mạch Khắc từ phía sau truyền đến.
Mà thanh âm này, nhẹ nhàng vọng lên trong không gian của hành lang.
Nam Thiên không biết Mạc Vấn Chi có thật sự hận cậu không, còn cậu thì bị “hành động vĩ đại tự mình hại mình” của chính cậu dọa sợ mà trở nên ngoan ngoãn, từ cái không xong kia, song phương vẫn đang ở trong tình trạng đình chiến.
Mạc Vấn Chi hắn cư nhiên… không hành động!
Nam Thiên làm tốt công tác chuẩn bị đầy đủ, thần kinh căng thẳng hoàn toàn, đợi xem buổi tối về nhà trong phòng tùy thời có thân ảnh một người hướng cậu bổ nhào tới, hoặc là ở cửa ra vào của cảnh cục bị một phần tử kiêu ngạo phạm tội bắt lấy nhét vào cái xe có rèm che xa hoa xa xỉ, cũng có thể lúc đang trực bị một tên biến thái ghê tởm bên đường cường bạo… Thế nhưng! (sax bạn Thiên ơi Shjn bó tay với bạn rồi nha =.=” bạn thật khao khát quá mà =)))))
Những nội dung vở kịch trong dự đoán này không phát sinh.
Gặp quỷ rồi!
Lòng, trống rỗng quá. Nam đại cảnh quan biết chính mình đi tìm Mạc Vấn Chi chẳng khác nào muốn chết, thế nhưng… Mạc Vấn Chi vì sao không xuất hiện chứ?
Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi phỏng đoán, này đại khái có thể là sách lược của Mạc Vấn Chi, đại biến thái quỷ kế đa đoan, chủ ý thối ùn ùn, y nhất định đang diễn không thành kế, khiến cậu nghi thần nghi quỷ, sau đó dụ dỗ cậu lần thứ hai ngu ngu ngốc ngốc đưa lên cửa.
Nằm mơ!
Nam cảnh quan lần này quyết định giữ gìn tôn nghiêm, phát thệ tuyệt không không cùng cái loại không liêm sỉ này phát sinh chuyện gì nữa. Dựa vào cái gì vĩnh viễn là Mạc Vấn Chi đắc ý dào dạt mà thắng chứ? Dựa vào cái gì người bệnh chứng ép buộc nhất định là lão đại? Dựa vào cái gì Mạc Vấn Chi có thể muốn cậu Nam Thiên làm bất luận chuyện gì, nhưng lại không thèm vì Nam Thiên cậu thay đổi dù chỉ một chút?
Mấy ngày kế tiếp Nam Thiên đều kiên nhẫn mà phát thệ, ép chặt ngực che giấu đi cái suy nghĩ tưởng nhớ mà chiến đấu, cảnh giới tinh anh mỗi ngày đúng giờ đi làm, tuyệt không làm việc tư mà bắt những tên không vừa mắt cho hả giận, tài xế từng bị cậu bắt được do vi phạm luật giao thông đều có cùng một cảm tưởng——― chẳng qua là vi phạm giao thông mà thôi sao, phạt tiền thì phạt tiền, vị cảnh quan này vì cái gì mà cắn răng cắn chặt như thể người tôi phạm vào tội cường bạo vậy?
“Nam Thiên, cậu gần đây làm sao vậy?”
“Báo cáo cấp trên, em chuyện gì cũng không có, tốt!”
Cái trạng thái không yên lòng này khiến người lãnh đạo trực tiếp của Nam Thiên, hiện nay là tổ trưởng tổ giao thông đều hiểu không được, căn cứ tinh thần “yêu thuộc hạ như con”, cậu còn tự mình một chuyến chạy tới tổ trọng án, hỏi viên cảnh quan Nam Thiên của cậu trước kia khả ái hoạt bát ngập tràn ánh sáng vì sao từ ngày từ tổ trọng án bị điều trở về lâu lâu lại động kinh một chút.
“Chuyện gì cũng không có!” Lão đại Tổ trọng án căn cứ tinh thần việc xấu trong nhà không nói ra ngoài đương nhiên đánh chết cũng không nói.
Nguyên nhân cùng hoàn cảnh diễn ra điều tra nội bộ? Tổ trưởng ngươi đi hỏi trưởng phòng cảnh vụ đi!
Bị âm hồn Mạc Vấn Chi trong đầu không tiêu tan mà dây dưa, chỉ có một việc coi như đáng giá vui vẻ một chút. Vốn tưởng rằng không có khả năng cũng đồng sự cũ có giao tình nữa, trải qua sự việc ở quán cà phê hôm đó, quan hệ đóng băng cuối cùng cũng hòa tan.
“Đừng nhíu nữa! Cậu có biết bộ dạng cậu nhíu mi đau khổ rất khó coi hay không?” Tiểu Phân đem cốc bia đặt mạnh lên bàn, rốt cục nhịn không được rống lên với Nam Thiên một câu.
“Đúng vậy, cùng lắm thì tìm người khác là được thôi.”
Tiểu Phân bất đắc dĩ trừng hướng A Tạp, “A Tạp cậu câm miệng lại!”
“Nam Thiên trước kia cũng không phải là cái dạng này, anh là chính tông ánh mặt trời số một (công) nha. Nam Thiên hẳn là bảo trì cái bộ dạng khả ái cho người tôi yêu thích rồi. Có điều nếu lần này nếu anh tìm số không (thụ) xác thực là rất khó… Không bằng như vậy, em hi sinh một chút, buổi tối ngày hôm nay cùng anh đi.” A Tạp nỗ lực khai đạo cho Nam Thiên đang buồn ỉu xìu.
Tuy rằng khai đạo này nói ra làm cho người quả muốn thổ huyết (nôn máu = tức giận), có điều Nam Thiên vẫn cảm kích mà liếc nhìn A Tạp.
A Tạp hiểu rõ cái nhìn này, ngạc nhiên lộ ra biểu tình như muốn khóc, “Thảm rồi, anh thực sự yêu tên kia rồi?”
“Chia tay cũng không có gì không tốt. Tôi là nói thật.” Tiểu Phân thấu hiểu, nhìn trái phải, đè thấp thanh âm, “Nam Thiên, cậu lý trí một chút, đừng quên, hắn thủy chung là một người không sạch sẽ, cảnh sát đang điều tra hắn. Tôi tin tưởng thái độ làm người của cậu sẽ không thông đồng cùng hắn làm bậy, có điều tên bại hoại này…”
“Ai nói hắn không sạch?” Nam Thiên như thể bị mạo phạm bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Tiểu Phân liền mang theo một điểm áy náy hạ giọng, “Tiểu Phân, tôi biết cậu là tốt bụng nhắc nhở tôi. Chỉ là Mạc Vấn Chi không phải người xấu, hắn chỉ là… Tôi nghĩ hắn bị bệnh thôi. Các cậu còn đang truy tra vụ Thái Tử?”
“Chỉ là tiến hành, gần đây trong cục còn đang tra…” Tiểu Phân bỗng nhiên dừng lại, nhất định là mình đã uống quá nhiều rồi, cư nhiên lại cùng người tình của Mạc Vấn Chi nói cái này. Cậu nhìn Nam Thiên, Nam Thiên cũng phát hiện ra sắc mặt khác thường của cậu.
Tiểu Phân cảm thấy có phần xấu hổ, “Không nói cái này nữa. Dù sao cậu là cậu, hắn là hắn.”
A Tạp ở một bên nhìn nhìn, nhỏ giọng nói, “Các người, bầu không khí thật quỷ dị a…”
Tiểu Phân cùng Nam Thiên song song mất tự nhiên mà bĩu môi cười cười.
Ngày hôm nay Nam Thiên chủ động mời khách, một lúc sau, cùng Tiểu Phân A Tạp ở cửa quán bar mỗi người đi một ngả.
“Nam Thiên, ” trước khi rời đi, Tiểu Phân gọi Nam Thiên lại, say khướt cũng không thiếu phần nghiêm túc, “Coi như hết. Vốn dĩ các cậu thành như vậy, tôi khuyên ngươi không có ý nghĩa. Hiện tại đều như vậy rồi, nhân cơ hội chia tay đi, thực sự, tìm ai đều so với cái tên họ Mạc kia cũng tốt hơn, đúng hay không?”
Trái tim Nam Thiên trầm hẳn xuống, cậu tùy ý phất phất tay, biểu thị đã nghe được.
Gọi một chiếc tắc xi, lúc lên xe nói đơn giản địa chỉ, Nam Thiên bỗng nhiên nhịn không được lòng một trận chua xót, cả người nằm bẹp xuống ghế sau xe, đem mặt chôn vào hai tay, vô thanh vô tức.
Tài xế tắc xi từ kính chiếu hậu thấy dáng vẻ của cậu, “Này! Cậu không phải muốn nôn chứ? Uống nhiều rồi sao?”
“…”
“Muốn cũng từ từ! Tôi cho ngươi túi nôn, không nên nôn trên xe a!”
“Câm miệng a!” Nam Thiên tàn bạo gầm nhẹ một tiếng, nhấc đầu nâng lên.
Chỉnh lại kính chiếu hậu, trong kính hiện ra khuôn mặt góc cạnh tràn đầy nước mắt.
“Khóc sao?” Tài xế bừng tỉnh, sành sỏi cười cười, đồng tình an ủi, “Thất tình sao? Ai yêu, mấy đứa nhỏ các người, đại nam nhân thất tình khóc liền khóc đi, không phải tội không phải tội a…”
“Nếu không câm miệng tôi liền bắt ông!”
“Oa! Cậu muốn làm chi a? Sao cậu lại có còng tay? Cất giữ công cụ cảnh sát là trái pháp luật a!”
“Tôi là cảnh sát! Ông nếu không câm miệng tôi bắt ông đem về cục cảnh sát!”
“Cảnh sát sao? Ồ… Cảnh sát còn khóc…”
“Muốn chết a!”
Phàm là chuyện gì có liên quan đến Mạc Vấn Chi đều không phải chuyện tốt, người này quả nhiên là già trẻ không bắt nạt, ác ma không thể giả được.
Nam Thiên mất mặt hồng hồng hai mắt, thê thảm bước đi dưới ánh sáng như ma trơi của đèn đường.
Không may! Cậu cùng tài xế hai người đây đó nhìn không vừa mắt, bị ép nửa đường xuống xe, kết quả tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, đừng nói tắc xi, ngay cả một cái xe đạp cũng không có.
Ngay tại lúc tâm tình tồi tệ, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy tồi tệ. Con đường thê lương tịch mịch, khiến tâm tình cũng thê lương tịch mịch theo.
Nam Thiên đem trên đời phàm là họ Mạc chẳng phân biệt là ai đều chửi bới qua một lần, trời biết không lâu trước cậu chính là một người cảnh sát tốt vui sướng không cần biết ngày tháng buồn đau thê lương.
Ưm… Mạc Vấn Chi, hắn hiện tại đang làm cái gì?
Nam Thiên bất đắc dĩ hoạt động đôi chân, đi về phía nhà trọ của mình, cái lúc muốn chết này, tế bào đại não thế nhưng lại đáng ghê tởm mà đem Mạc Vấn Chi ba chữ này nói không chủ định cường ngạnh nhét vào trong đầu Nam Thiên.
Nếu như cái gì cũng chưa từng phát sinh, sợ rằng chính mình sẽ không thê thảm như vậy đi?
Kỳ thực, ngoại trừ tương đối bá đạo, ở cái phương diện kia tương đối biến thái, một tên đại hỗn đản… có điều cũng không là kẻ khiến người khác khó có thể chịu được.
Hắn lớn lên đẹp trai như vậy, vóc người tốt đến mức làm cho người thèm nhỏ dãi ba thước, kỹ xảo càng có thể được chọn đóng phim cấp ba… Thối lắm! Hắn căn bản là một tên chết tiệt! Biến thái! Đối tượng mà thượng đế muốn nghiêm phạt! Là tên bại hoại mà sao băng cũng muốn đạp bỏ!
Không nên lại thỏa hiệp. Nam Thiên thất bại cúi đầu, rất nhanh nắm tay.
Như vậy chống lại hậusau khi thỏa hiệp, chống lại sau khi thỏa hiệp lần thứ hai, số lần đã nhiều lắm. Từ hiểu biết về Mạc Vấn Chi, này liền biến thành một người tuần hoàn ác tính, tôn nghiêm của Nam Thiên gặp phải Mạc Vấn Chi duy ngã độc tôn (chỉ biết bản thân) không còn sót lại chút gì.
Chính mình như vậy thực sự là thấp hèn…
Mạc Vấn Chi, liệu có một ngày, ngay cả Mạc Vấn Chi cũng sẽ khinh thường mình hay không? Hay là cảm giác mới mẻ theo thời gian sẽ mất đi?
Cậu ngẩng đầu, nhà trọ tầng cao nhất sừng sững rốt cục xuất hiện trong mắt. Cậu đi thật sự rất mệt mỏi cuối cùng đã thấy hi vọng, nhưng tuyệt không cảm thấy vui vẻ.
Có cái gì vui vẻ đây? Về nhà cũng là vắng vẻ, cậu biết mình sẽ ngủ không được.
Cậu không biết Mạc Vấn Chi có nhớ mình không, có hay không nhớ cậu mãnh liệt.
Không có khả năng, cái tên cuồng tự đại kia nếu như nhớ cậu đã sớm chạy tới đem cậu khóa lại mãnh liệt thao (tức là cái hành động tiến vô ạ:”>), dọc theo đường đi gặp thần giết thần, thấy phật chém phật.
Không có gì có thể ngăn cản khát vọng Mạc Vấn Chi tiết dục, không có gì.
Nghĩ đến gian phòng rỗng tuếch làm người uể oải, Nam Thiên không thể ngăn được bắt đầu hoài niệm cái giường KING SIZE trong biệt thự Mạc Vấn Chi, không biết là nhãn hiệu gì, ngủ rất thoải mái… Cậu không muốn trở lại nhà trọ quá nhanh, tình nguyện đi thang bộ, nửa đêm bậc thang lạnh lẽo, không khí phảng phất mùi ẩm thấp, lạnh làm cậu hơi run.
Mặc kệ rất không muốn, cậu rốt cuộc trèo lên tới tầng của mình, bước đến bước cuối cùng thì, dưới ánh đèn mờ ảo cạnh lầu thang có một thân ảnh nhìn không rõ là ai đang đứng khiến cậu thấy khẩn trương.
Mạc Vấn Chi!
Tâm cuồng liệt nhảy một chút, nguyên bản Nam Thiên đang ỉu xìu nhanh chóng phục hồi tinh thần.
Là Mạc Vấn Chi! Ngoại trừ hắn, còn ai nữa chứ?
“Ai?” Cậu phát run hỏi, thân thể theo vai cùng đầu gối như nhũn ra mà không ngừng khẽ run. Toàn thân trên dưới đều hoan hô nhảy nhót —— hắn tới! Hắn tới!
Chết tiệt, Nam Thiên, mi… ít nhất … Cũng phải có chút tiền đồ đi! Nguồn:
“Đi ra! Không tôi bắn!” Cậu đe doạ, nhưng dùng một loại ngữ khí cực khát vọng, ai cũng đều nghe ra được trong đó ẩn chứa khẩn trương, thấp giọng uy hiếp, “Mạc Vấn Chi, nếu là anh… Nếu như còn giống như trước đây, tôi sẽ không khách khí!”
Chết tiệt, lúc này, tên cầm thú này không phải hẳn là giống con hổ bổ nhào ra, túm lấy cậu, hung hăng hôn cậu, xé rách quần áo cậu hay sao?
Thế quái nào phản ứng gì cũng không có?
Nam Thiên tâm tình hưng phấn cường liệt tới cực điểm ngây người một chút, trong giọng nói dẫn theo điểm nghi ngờ, “Đi ra, mi rốt cuộc là ai?”
“Là tôi.” Bóng ma chậm rãi đi ra.
Nam Thiên quả thực cảm thấy chính mình như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Cậu buồn bã một hồi mới cười khổ, lên tiếng, “Mạch Khắc.”
“Vấn Chi đang ở trong phòng cậu, tôi dẫn hắn tới.”
Nam Thiên tim mạnh khiêu (đập mạnh).
Cậu nhướn nhướn hàng mi anh tuấn, tận lực bình tĩnh “Ồ” một tiếng.
“Tôi nghĩ, làm điều trị tâm lí cho Vấn Chi, trước nên cùng cậu nói chuyện riêng.”
Ở chỗ cầu thang không có nơi để ngồi, Nam Thiên và Mạch Khắc đành ngồi xuống bậc cầu thang lạnh thấu người.
“Nam Thiên, cậu khiến Vấn Chi sợ hãi, cậu ở trước mặt hắn tự làm chính mình bị thương?”
Nam Thiên cũng có thể đoán được Mạch Khắc hội như vậy mở màn sẽ bắt đầu như vậy, y dường như đem tất cả mọi việc đều là lỗi của Nam Thiên. Nam Thiên cảm thấy tức giận, kỳ quái chính là đồng thời cũng cảm thấy áy náy, thậm chí nhận được ánh mắt dò xét của Mạch Khắc liền đem ánh mắt mình dời đi nơi khác.
“Hắn cũng làm tôi sợ hãi.” Nam Thiên thở dài, căm tức nói.
“Cậu kích phát bệnh của hắn…”
“Đừng tìm tôi nói bệnh tình của hắn!” Nam Thiên dường như cảm nhận thấy nguy hiểm liền cắt đứt lời nói của Mạch Khắc, cậu không nên lại đi lầm đường, cậu đáng ghét cảm giác bị áy náy vây quanh, vì sao bệnh tình Mạc Vấn Chi lại đi trách cứ cậu?
“Mạch Khắc, anh nói thật với tôi đi.” Nam Thiên nhìn thẳng Mạch Khắc, nhãn thần nhìn Mạch Khắc tựa như cảnh sát xem xét phạm nhân, cậu tại trường cảnh sát từng học qua, mặc kệ lòng muốn cái gì, nếu như ngươi muốn hỏi được khẩu cung, ánh mắt nhất định phải kiên định, sắc bén, tràn ngập áp bách (áp lực + bức bách). Nam Thiên nỗ lực bày ra ánh mắt đó, “Mạc Vấn Chi là có thể khống chế hành vi của chính mình, đúng không? Ngày đó, buổi tối tôi tự mình làm bị thương chính mình, hắn đã biết dừng tay, hắn cũng không giống như lời anh đã nói hắn không có năng lực tự động điều khiển hành vi hung ác của chính mình, có lẽ, hắn chỉ là cần một người có thể bắt ép hắn, đúng không?”
“Nam Thiên…”
“Ít cùng tôi nói cái gì danh từ chuyên nghiệp gì đó! Anh rõ ràng biết, tôi tận mắt thấy. Hắn rất muốn trói chặt tôi, đối với tôi tùy tâm sở dục (muốn làm gì thì làm), tôi biết đó là vì hắn bị chứng ép buộc, thế nhưng hắn đã kiềm chế được, không phải sao? Hắn có thể chậm rãi thay đổi.” Nam Thiên một hơi thở nói xong, ánh mắt mang theo một tia dịu dàng cùng chờ mong nhìn Mạch Khắc, thấp giọng hỏi, “Tôi bắt đầu tin tưởng lời của anh, hắn là yêu tôi, cho nên hắn không thể dễ dàng tha thứ khi nhìn tôi bị người bên ngoài thương tổn. Kỳ thực tôi rất cảm động, Mạch Khắc, thực sự. Anh không biết, tôi… Lúc tôi phát hiện điều này tôi có bao nhiêu sung sướng…”
“Cậu không rõ…”
“Chí ít so với trước kia có thể hiểu rõ hơn một chút. Tôi rất thích hắn, tôi không muốn xa hắn, anh không tin tôi sao, Mạch Khắc?”
Thấy nhãn thần của Nam Thiên, Mạch Khắc do dự một chút.
“Tôi tin tưởng chúng tôi có thể chậm rãi thích ứng.” Nam Thiên khẽ cười cười, “… Ít nhất … Chúng tôi có một khởi đầu tốt, đúng không?”
Mạch Khắc dùng biểu tình khó có thể nói nên lời nhìn cậu, “Cậu nghĩ mình có thể thành công sao, Nam Thiên?”
“Không, tôi nghĩ tôi cùng Mạc Vấn Chi có hi vọng.” Nam Thiên đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên quần, nghĩ đến Mạc Vấn Chi đang ở trong phòng chờ cậu lòng cậu lại căng thẳng. Cậu cúi đầu nhìn Mạch Khắc vẫn đang ngồi ở trên bậc cầu thang, “Tôi không biết hắn nhìn thấy tôi sẽ có phản ứng gì.”
Mạch Khắc bất đắc dĩ thở dài, dùng một loại khẩu khí phảng phất chịu thua trả lời, “Trải qua sự tĩnh lặng mấy ngày nay, tôi sẽ rất lo lắng mỗi một câu cậu nói. Hành vi của cậu vào cái buổi tối kia lưu lại đã cho hắn ấn tượng khắc sâu, hắn đã hiểu rõ cảnh cáo của cậu có bao nhiêu nghiêm túc.”
Tuyệt!
Này chính là đáp án mà Nam Thiên muốn.
Nam Thiên thở dài, “Tôi đây đi vào cùng hắn nói chuyện.”
“Nam Thiên.”
Nam Thiên dừng lại, chờ Mạch Khắc nói.
“Cậu thực sự thương hắn sao?”
Nam Thiên thân thể chấn động, lập tức xoay người lại, bước tới trước mặt Mạch Khắc, khom thắt lưng, dùng một loại biểu tình tựa hồ bị nhục nhã trừng mắt với gã, “Tôi không thương hắn? Tôi không thương hắn mà có thể nhường nhịn hắn sao? Anh thử bị người trói ở trên giường chơi đùa cả một buổi tối xem? Mạch Khắc, anh quá bất công rồi, chuyên gia tâm lý cũng có thể công bình hơn anh. Hắn là bệnh nhân của anh, hắn muốn làm gì thì làm đều là bởi vì bệnh tình, mà tôi thì sao? Tôi vẫn nên nhường vẫn nên nhịn nhịn tới phát điên luôn rồi hay sao? Yêu là cần sự tôn trọng!” Cậu nhìn chằm chằm Mạch Khắc, một chữ một chữ rõ rang nói, “Anh, căn bản là không hiểu cái gì là tình yêu.”
“Cậu, căn bản là không hiểu cái gì là chứng ép buộc.”
Khi Nam Thiên không sợ hãi sải bước hướng phòng mình đi tới, thanh âm lãnh đạm của Mạch Khắc từ phía sau truyền đến.
Mà thanh âm này, nhẹ nhàng vọng lên trong không gian của hành lang.
/23
|