Tập đoàn Hồng Hưng, phòng làm việc tráng lệ của tổng tài.
“Đều đã xem xét rõ ràng rồi, không thấy có vấn đề gì.”
“Cậu tự mình kiểm tra?”
“Đúng vậy, ai kêu tôi là phó tổng tài số khổ chứ. Cậu có muốn tự mình cũng kiểm tra một lần hay không?”
“Không cần.” Mạc Vấn Chi dùng biểu tình kinh ngạc vô cùng khoa trương, giống như đang nói giỡn nhìn Trần Minh Tuấn, “Cậu thực sự tự mình đi tra? Tôi chỉ là nói giỡn mà thôi.”
Trần Minh Tuấn kinh ngạc, không biết làm sao đành liếc nhìn y, “Lần sau không nên đùa kiểu này được chứ? Tôi thực sự tự mình đi tra, nhiều danh sách như vậy thiếu chút nữa muốn lấy mạng của tôi rồi.”
Mạc Vấn Chi cười nhạo, “Ai biết cậu sẽ liều mạng như thế? Tuyệt không giống với hoa đại thiếu gia Trần Minh Tuấn thời du học nha.”
“Bậc cha chú liều mạng phục vụ quên mình, há lại vô ích hay sao?”
Mạc Vấn Chi tự tiếu phi tiếu liếc nhìn gã.
“Cậu thế nào?” Trần Minh Tuấn quan tâm chính là việc khác.
“Cái gì tôi thế nào?”
“Tôi xem cậu đối với cảnh viên kia, hình như thực sự có điểm khác hẳn. Gần nhất…”
Thanh âm cửa bị đẩy ra cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa trước, không ngoài sở liệu, chính là Nam đại cảnh quan uy phong ngời ngời. Vị tinh anh của giới cảnh sát này đang đứng ở cửa thần tình kích động, biểu tình không giống ngày xưa, thở dốc ồ ồ.
“Tôi ra ngoài.” Trần Minh Tuấn quả nhiên vừa thông minh lại vừa tài giỏi, không cần bất luận kẻ nào mở miệng, lập tức đi ra khỏi phòng làm việc của tổng tài, đồng thời hảo tâm vì tình nhân của tổng tài mà đóng cửa phòng làm việc lại, tùy tiện phân phó thư kí bên ngoài, tổng tài có sự vụ khẩn cấp cần xử lý, nghiêm cấm quấy rối.
Thanh âm cửa gỗ đóng đóng lại rất nặng, phảng phất đem trong đây cùng bên ngoài cắt đứt thành hai thế giới.
Thế giới ở đây chỉ còn lại có hai người.
Muốn chết… Mạc Vấn Chi tim mãnh liệt đập. Nam Thiên ăn mặc chỉnh tề cảnh phục mê người, mặt mày sang sủa đẹp đến không chỗ chê, chết chính là còn đang đứng ở không gian kín tuyệt đối thích hợp làm điều xằng làm bậy, điều này không phải là có ý định hành hạ áp lực đau khổ của hắn hay sao?
“Sao bỗng nhiên lại chạy tới đây?”
“Tôi dự định…”
“Dự định gì?”
Con mắt Nam Thiên hắc bạch phân minh trừng y, khẩn trương nuốt nước bọt, bày ra bộ dạng sẵn sàng đón quân địch, nếu không phải Mạc Vấn Chi biết cậu đã bị đá ra khỏi tổ trọng án, nói không chừng hắn sẽ cho rằng cậu là phụng mệnh đến bắt y.
“Rốt cuộc là dự định cái gì?” Mạc Vấn Chi lại hỏi một câu, nhìn Nam Thiên đang đi về hướng mình.
Chân nhỏ đẹp tới cực điểm, bị giày cảnh sát bao vây lấy, đường cong duyên dáng theo đó hiện lên. Hầu kết Mạc Vấn Chi bỗng nhiên căng chặt, kiệt lực bảo trì thản nhiên dựa vào cái ghế da thật.
Nam Thiên hít một hơi thật sâu, cậu cũng phải kiệt lực bảo trì sự kiềm chế. Bởi vì, lúc này đây là đến phiên cậu chủ động a.
“Tôi nhớ kỹ phòng làm việc của anh có một gian phòng nghỉ.”
“Đúng.” Mạc Vấn Chi phun ra một chữ, ruột phảng phất bị cái gì quấn chặt.
Cái đồ ngu này, vì sao lại nhắc đến phòng nghỉ? Nhắc tới phòng nghỉ, hắn đáng thương không thể không nhớ tới bên trong có cái giường rất thích hợp để vận động, còn có một đống đồ dung này nọ… Lúc này tuyệt đối, tuyệt đối không thể liên tưởng đến món đồ chơi tình dục.
“Chúng tôi qua đó đi.”
“Qua đó làm gì?”
“Trò chuyện… Nói chuyện phiếm.” Không thể nói là làm cái kia được, nơi đó là nơi để tôi cường bạo ngươi a.
“Nói chuyện phiếm?” Mạc Vấn Chi hận kẹp chết cái tên ngu ngốc đưa ra cái quyết định chơi với lửa có ngày chết cháy này. Lúc này mà đi vào phòng nghỉ, này không phải muốn chết hay sao?
Hắn tình nguyện khóa mình vào trong phòng tắm hơi lần nữa!
Có điều, chỉ cần không thượng Nam Thiên da thịt nhẵn nhụi, biết đâu… Biết đâu mình thực sự có thể khống chế được mà kìm nén.
Phòng nghỉ an tĩnh từ lúc xây dựng tới nay còn chưa từng được dùng qua, nó căn bản không nghĩ tới sự tồn tại của nó sẽ mang đến cho hai người người đàn ông này áp lực phức tạp trầm trọng như vậy.
Sau khi ấn vào một cái nút, cửa được thiết kế ẩn dấu vô thanh vô tức mở ra, Mạc Vấn Chi cùng Nam Thiên bước vào phòng nghỉ, thấy giường lớn có ý nghĩa rõ ràng nghiễm nhiên đặt ở chính giữa, không hẹn mà cùng toàn thân căng thẳng.
Nam Thiên nỗ lực cổ vũ chính mình. Thả lỏng, Nam Thiên, lần này là ngươi chủ động xuất kích, ngươi đã nghẹn lâu lắm rồi, nhất định phải thành công hoàn thành lần cường bạo này!
Mạc Vấn Chi nỗ lực thoải mái chính mình. Thả lỏng, Mạc Vấn Chi, ngươi vẫn đang làm được rất tốt, ngươi có thể khống chế chính mình, nghìn vạn lần… Nghìn vạn lần không nên cường bạo Nam Thiên! Tuy rằng cái tư vị kia rất tuyệt…
“Nhắm mắt lại được không?”
“Được.” Mạc Vấn Chi trả lời rất thoải mái. Dù sao mắt không gặp tâm sẽ không phiền, chỉ cần hai mắt nhìn nữa, nói không chừng thân thể sẽ không còn chịu nghe lời đại não sai khiến nữa.
Thanh âm cửa tủ mở ra rất nhỏ truyền đến.
Mạc Vấn Chi mặt hơi co rúm, trời, đó là khát vọng nhất của y… Không, tuyệt không muốn nghe thấy tiếng kim loại đánh vào nhau, còng tay! Chỉ mong tôi có thể khống chế được, Mạc Vấn Chi, ngươi nhất định có thể làm được! hắn từ từ nhắm hai mắt, chặt chẽ nắm chặt song sắt lạnh lẽo ở đầu giường, ép chính mình phải trấn định.
Răng rắc!
Thanh âm kim loại quen thuộc không gì sánh được phụ họa với cảm giác lạnh lẽo ở cổ tay truyền đến, Mạc Vấn Chi ngay lập tức liền hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn vẫn trưng ra thái độ vô ý thức dung túng, thẳng đến khi cả người Nam Thiên run run đem cổ tay hắn khóa lại trên đầu giường, mới mở ra con mắt sáng ngời.
“Tôi, ” hiện tại, đến phiên Nam Thiên từ trên cao nhìn xuống, nằm ở đầu giường, cổ tay bị khóa, Mạc Vấn Chi vẫn thong dong như vua sư tử còn không dự định động võ, hại cậu tim đập gia tốc, hô hấp hỗn loạn. Nam Thiên tuyên bố, “Tôi phải cường bạo anh.”
“Cường bạo tôi?” Mạc Vấn Chi nheo hờ con mắt, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Nam Thiên, sau nháy mắt, hắn giở mặt như lật sách, công lực thâm hậu triệt để thể hiện ra, gân xanh nổi lên bắt đầu rít gào, “Cường bạo tôi cậu chỉ dùng mỗi cái còng tay? Cái thú vui này tôi sẽ làm, đồ ngu! Lấy hai cái, lấy ở trong ngăn tủ thứ ba bên trái ấy! Cái đó mới đủ rắn chắc! Nhanh!”
Nam Thiên bị hắn mắng đến sửng sốt, như một người lính nhận được mệnh lệnh tối cao phản ứng cấp tốc, vọt tới trước ngăn tủ, ngăn tủ thứ ba bên trái, quả nhiên, bên trong chứa hàng loạt còng tay, đều là còng tay tình thú rắn chắc giống nhau, cậu lấy ra hai cái rồi chạy về, răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc, cho tù binh “Đang bị giam giữ” thêm gông cùm xiềng xiếc, mới thở hồng lấy lại bình tĩnh.
Trời cao ở trên, xem ra loại sự tình cường bạo này cũng không phải dễ làm…
“Hô…”
Biểu tình Mạc Vấn Chi so với Nam Thiên đang có ý đồ thực thi hành vi phạm tội thì càng như trút được gánh nặng. Ở trên người đã có thêm xiềng xích làm hắn đã buông xuống sự bó buộc trong lòng, thượng đế a, hắn rốt cục không cần gian nan áp chế chính mình nữa, e sợ vì sơ xuất khiến bệnh cũ tái phát, sau khi thanh tỉnh tiểu viên cảnh nằm bênh cạnh sẽ hấp hối nửa chết nửa sống.
Ngọn lửa dục vọng cố sức lắm mới áp chế được xuống giờ đây tại tâm trí lại thiêu đốt bừng lên, trong nháy mắt Tinh Hỏa Liệu Nguyên (lửa cháy lan đồng cỏ. ở đây ý chỉ ngọn lửa dục vọng lan toàn thân), trong mắt Mạc Vấn Chi là cuồng nhiệt không hề kiêng kỵ cùng dục vọng muốn giữ lấy.
“Đừng lo lắng! Làm việc a!” hắn ngửa đầu ra sau, hướng Nam Thiên ngồi phía trên phát ra mệnh lệnh.
Thân là người bị người khác cường bạo vô số lần, đây là lần đầu tiên đi cường bạo người khác, cảnh sát chính trực Nam Thiên biểu hiện có chút không biết phải làm sao.
“Tôi nên làm cái gì bây giờ?” Nam Thiên luống cuống tay chân hỏi.
“Cởi quần áo đi!”
Nam Thiên bắt đầu nghe lời cởi cúc áo, trong mắt Mạc Vấn Chi hiện lên vẻ đói khát và độc ác của con sói, nghiến răng mắng chửi người, “Ngơ ngác cái gì? Xé đi!” Ngay cả ba cái còng tay tại đầu giường cũng đụng vào nhau kêu lên loảng xoảng đương loảng xoảng như hưởng ứng.
Nam Thiên cắn răng một cái, roẹt! Cảnh phục giao thông mới tinh bị xé rách, cúc áo màu vàng rơi loạn xạ. Các vị đồng nghiệp giới sát cảnh, các vị đồng sự kiên trì giữ gìn vinh dự cảnh sát, thật xin lỗi a… Cậu nhắm mắt lại, hai tay phân ra, đại nghĩa diệt thân luôn luôn giữ vững tinh thần bảo về nước nhà, mỗi ngày tự mình giặt giũ quần áo cảnh sát sạch lúc này đây đã bị phân thành hai.
Nhìn cảnh phục chỉnh tề tôn nghiêm ở trước mắt bị xé rách, lồng ngực rắn chắc xinh đẹp lỏa lồ lộ ra, Mạc Vấn Chi khống chế không được rồi!
May là, hắn không cần khống chế. Ba cái còng tay cứng rắn không gì sánh được đã gắt gao khóa chặt y, tuy rằng song sắt ở đầu giường trấn động tựa như giây tiếp theo sẽ bị hắn triệt để bẻ gãy, nhưng giờ này khắc này, hắn không cần lo lắng mình sẽ khiến Nam Thiên rơi vào tình trạng quá thảm.
(Tranh minh hoạ đệ tứ chương, Mạc Vấn Chi bị Nam Thiên dùng ba cái còng tay khóa ở đầu giường, hai tay bị khóa cách xa nhau, cái loại này rất thông thường, Nam Thiên cởi sạch hắn phục, chỉ mặc quần lót cùng giày cảnh sát, ngồi khóa ở trên thân Mạc Vấn Chi —— chuẩn bị làm khúc nhạc dạo…)
“Hôn tôi.” Mạc Vấn Chi khàn khàn cất tiếng nói một câu.
Nam Thiên nhanh nhẹn vâng theo chỉ thị, cúi người xuống. Mạc Vấn Chi bị cầm giữ kiệt lực ngẩng đầu, trước một bước cắn lên môi Nam Thiên, vị đạo thuộc về Nam Thiên khiến hắn khoái đến sắp phát điên, cảm giác mềm mại mang theo cứng rắn, nước bọt ngọt ngào phảng phất khoái cảm bất tận.
Y hung hăng hôn, hôn Nam Thiên ngồi ở phía trên đến cả người như nhũn ra, nếu như không phải hai tay chống ở trước ngực Mạc Vấn Chi, thiếu chút nữa sẽ cả người ngồi phịch ở trên thân của cậu.
Nhưng hôn nồng nhiệt cũng không thể giải quyết vấn đề!
Nam Thiên hít thở không thông mà buông ra nhanh chóng, Mạc Vấn Chi rốt cục buông tha môi cậu. Tay bị khóa chặt, hiện tại có thể sử dụng đại khái chỉ có miệng thôi.
“Cởi ra quần.” Vị “vương tử” bị nhốt cách cậu mười phân kia khắp nơi đều tỏa ra khí tức mê người, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của Nam Thiên, khiến Nam Thiên như bị thiêu đốt từ lỗ tai thẳng tới dưới thắt lưng.
Phòng nghỉ to như vậy, mỗi một tấc đều bao bọc bởi ánh sáng dâm mỹ cùng phiến tình, từ từ hòa lẫn vào lớp không khí mỏng tang, một lượng lớn xuân dược (thuốc kích thích) như đang phảng phất trong không khí, làm cho thần hồn điên đảo, khẩn cấp muốn da thịt thân cận.
Nam Thiên run bắt tay vào cởi thắt lưng cảnh phục.
“Cởi quần ra!”
“Đừng, đừng cởi giày cảnh sát, cứ đi nó là tốt rồi. Cậu lại đây!”
“Cởi đồ cho tôi!”
“Đem đầu v* bên trái của cậu đặt vào trong miệng tôi, tôi muốn liếm nó!”
Mệnh lệnh của Mạc Vấn Chi một cái tiếp nối một cái, ngữ khí tràn đầy nghiêm khắc.
Lầm!
Rốt cuộc ai cường bạo ai đây?
Nam Thiên đi giày cảnh sát, gần như lõa thể trọn vẹn nằm sát trên người Mạc Vấn Chi, đầu v* bị hung hăng ngậm lấy cắn mút.
Khoái cảm cường liệt khiến Nam Thiên rùng mình, phát tôi tiếng nức nở rất nhỏ.
Mạc Vấn Chi một bên dùng lời lẽ hưởng thụ đầu v* mang hương vị ngọt ngào tình nhân, dường như chưa đủ chưa đủ mà còn dùng đầu gối ma sát vào đôi chân nhỏ của Nam Thiên.
“Sờ tôi, ôm lấy tôi. Tiểu cảnh quan của ta.” Ngữ khí không mang tia nghiêm khắc nhưng lại sặc mùi dâm loạn tà ác.
đầu v* đã bị hắn hút đến sưng đỏ đứng thẳng, trong cơn đau nhức lặp đi lặp lại mà sinh ra khoái cảm. Nam Thiên thở phì phò hoạt động xuống phía dưới, từ cần cổ cao ngạo của Mạc Vấn Chi bắt đầu, những nụ hôn nhỏ vụn nhiệt liệt một đường đi qua lồng ngực cùng vùng bụng cường tráng, bao vây trung tâm đang nhô cao cao bị quần lót màu đen bao lấy khiến Nam Thiên vừa sợ cũng vừa chờ mong.
Cậu nhịn không được cởi ra quần lót bó sát của Mạc Vấn Chi, hung khí thô to dường như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng mạnh mẽ nhảy ra, kiêu ngạo cuồng vọng chỉ thẳng lên trời.
Kích thước cùng nhiệt độ thật đáng sợ!
Trái tim kinh hoàng đập rất nhanh.
“Ngậm lấy! Ngậm lấy lạp xưởng của tôi, dùng đầu lưỡi liếm đi! Ngậm toàn bộ vào.” Mạc Vấn Chi phát ra lo lắng thô bạo thúc giục.
Nam Thiên mặt đỏ tới mang tai tới gần, vị đạo giống đực thuộc về Mạc Vấn Chi rất sạch sẽ, kích thích nơi đó của Nam Thiên lửa nóng ngập tràn.
Cậu cúi đầu, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận, dè dặt) ngậm lấy đỉnh côn th*t, bộ phận phía trước có thể đủ để chiếm khoang miệng của cậu, rất rất lớn, làm sao có thể ngậm vào toàn bộ chứ?
Thứ này vẫn như trước uy phong, Nam Thiên rõ ràng nhớ tới chính mình lúc trước bị nó làm cho khóc kêu không ngừng như thế nào. Trực tiếp tiếp xúc có thể cảm thấy được nhịp đập thình thịch của mạch máu, vốn mềm nhũn sau khi cương lên không ngờ lại cứng đến như vậy…
Nướt bọt cùng nếp uốn trên tính khí ma sát phát sinh thanh âm dâm mỹ.
Nam Thiên gian nan phun ra nuốt vào, xúc cảm như một luồng điện từ bụng dưới lan tỏa toàn thân. Bị Mạc Vấn Chi quát lớn, bị mệnh lệnh ngậm lấy của hắn gì đó, thế nhưng còn có thể có loại cảm giác cường liệt đến như vậy.
“Liếm sâu xuống một chút!” Thanh âm loảng xoảng đương loảng xoảng từ còng tay vang lên ngay từ đầu cũng không có dừng lại, chấn động đến mức trần nhà đều tuôn rơi mồ hôi. Mạc Vấn Chi giống vua của vạn thú bị nhốt trới, nhưng khí thế không giảm.
Nỗ lực của Nam Thiên cũng không thể khiến Mạc Vấn Chi thoả mãn, rất nhanh, Mạc Vấn Chi lại bắt đầu dùng cái chân còn có thể nhúc nhích được đá nhẹ lên người Nam Thiên đang “nỗ lực phạm tội”, “Ngồi trên đi, tôi muốn cắm vào cậu!”
Thanh âm tràn ngập tình dục khiến Nam Thiên thiếu chút nữa nhịn không được bắn trước rồi, tay chân cậu cùng sử dụng bò lên trên, tách hai chân ngồi ở trên thắt lưng của Mạc Vấn Chi. Tuy rằng bị dục vọng thiêu khiến đầu có chút mê muội, nhưng đỉnh thô to muốn vào cũng không phải dễ dàng, cậu đã nếm thử một lần, mơ hồ nứt ra đau nhức khiến cậu phải ngừng lại, Mạc Vấn Chi nôn nóng lại bắt đầu mạnh kéo hai tay bị khóa chặt.
“Thả lỏng một chút, ngồi xuống!”
“Hô… A… Không… Không được… Đau quá…”
“Cảnh sát không thành thật, hẳn là rất sướng đi?”
“Ô a… Ư a… Không được a… Không thể đi xuống… A! Mạc Vấn Chi…”
Tình trạng quẫn bách kẹt ở tại nửa đường khiến Mạc Vấn Chi vô cùng kích động, lần thứ hai dường như phát điên giằng co tay tạo tôi âm hưởng loảng xoảng, tựa hồ sau khi hắn miễn cưỡng đã khống chế được, hồng hộc thở hổn hển ra mệnh lệnh, “Nam Thiên, nhìn tôi, đừng nhúc nhích, tiếp tự bảo trì cái tư thế này, nói cậu thích đại lạp xưởng của tôi.”
“Hồng hộc… Tôi tôi…”
ANh bị tôi trói như đầu heo, thế mà còn dám bức tôi nói ra cái loại lời này?
Quá đáng…
“A? Ô… A a a!”
Ý niệm này trong đầu còn không kịp hiện ra trong óc, một trận đau đớn dưới hạ thân xông thẳng lên não. Nam Thiên kinh hãi thở gấp kêu lên, Mạc Vấn Chi thừa dịp cậu không chú tâm cong người lên, đâm mạnh về phía trước, không chờ Nam Thiên phản ứng né tránh, dương cụ như một cái đinh chen vào chỗ sâu trong cây hoa cúc khả ái, cắm vào một nửa bộ phận còn lại.
“Cắn thật là chặt a.”
“Ô ô… A… Ưm…”
“Kêu lên đi, tôi thích nghe.”
“Ưm… Tuyệt … Nóng quá… Nhẹ chút, a a a a!”
Bị khoái cảm đau đớn cùng bị lấp đầy đồng thời tấn công, đầu gối Nam Thiên mềm nhũn, vừa vặn hai chân mở rộng ra khóa ngồi ở trên người Mạc Vấn Chi, cuối cùng nuốt vào toàn bộ côn th*t dựng thẳng lên trời.
“Tiến vào tiến vào! A! Ư… Ưm ô… Cứng quá… A!” Niêm mạc tạo ra cảm giác cường liệt như thanh sắt quét qua dây thần kinh.
Mạc Vấn Chi cuối cùng cũng thoả mãn, cường thế lại vô sỉ bày ra dáng tươi cười, “Cậu rất thích đại lạp xưởng của tôi phải không, Nam cảnh quan?”
Nam Thiên không đếm xỉa tới sự trêu chọc của y, cậu tiếp nhận vật thể cực lớn xuyên thấu thân thể là đủ rồi. Khuôn mặt tuấn tú của Nam Thiên tức giận tới ửng đỏ, mồ hôi nóng chảy ra khiến cho hoàn toàn bị ươn ướt. Cắn môi dưới căn bản không áp chế được tiếng rên rỉ dâm đãng, “Ư… Hô hô… Nóng chết mất… Bên trong! Bên trong bị…bị phá hỏng rồi! A…”
Mị thái chết người khiến Mạc Vấn Chi xấu xa càng dùng sức vận động thắt lưng, Nam Thiên bỗng nhiên kinh hoảng thở gấp, “Không… Không nên! A a a! Sẽ chết mất! Ô ô…”
Thắt lưng bên dưới hoàn toàn tê liệt rồi, cậu ngay cả đầu gối còn tìm không được, nói chi đến đứng lên thoát ly khỏi sự khống chế của Mạc Vấn Chi. Trọng tâm thân thể tập trung trên cái cửa động, nơi tiếp thu cái dị vật kia khiến hạ thân của Mạc Vấn Chi cùng cậu thân mật khăng khít khó có thể chia lìa.
“Ha a… Ưm… Đừng nhúc nhích! Anh đừng cử động a…”
“Vậy cậu động đi!” Mạc Vấn Chi duy ngã độc tôn (chỉ biết đến mình) quát lớn.
Y lại bắt đầu cong người lên, thân dưới đưa tới, lực mạnh thô lỗ tựa hồ muốn đem hai viên cầu cùng nhau chen vào trong cơ thể Nam Thiên.
“Không không… A… Anh dừng a! Ô…” Vô lực né ra, Nam Thiên bị hắn hành thiếu chút nữa mềm nhũn, thắt lưng đều nát.
“Động đi! Nhanh nuốt đại lạp xưởng của tôi.” Mạc Vấn Chi không kiên nhẫn đẩy đẩy viên cảnh quan đang ngồi ở trên người.
Nam Thiên run một trận, từ trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào tới kinh người, lay động trong tầm mắt của Mạc Vấn Chi là tuấn mỹ (tuấn tú + xinh đẹp) vô cùng. Tâm tình sợ hãi mà khát vọng hòa cùng một chỗ tựa như bản xô-nat đến từ trên thiên giới làm rung động tâm trí, Nam Thiên cắn răng, dùng hết khí lực bình sinh đem thân thể chuyển động lên.
Niêm mạc bị căng trướng đến điểm muốn muốn cùng vật thể cương phồng xa nhau cũng không dễ dàng, chưa nhả ra phân nửa, ma sát kịch liệt khiến cho huyệt thái dương của Nam Thiên căng cứng, cậu hít một hơi, nặng nề mà ngồi xuống.
“Ư…” Vật thể ma sát vào tuyến tiền liệt tạo ra khoái cảm đâm xuyên qua cậu.
“Hô… Bảo bối ngoan, nào, ngoan ngoãn nghe lời.” Mạc Vấn Chi biểu tình tựa hồ thích thú mê hoặc cậu, Nam Thiên yêu thương nhìn cậu một cái, hít một hơi lớn, chậm rãi, gian nan bắt đầu tăng thêm động tác.
“Đúng, cứ như vậy…”
“Tăng lực cử động thắt lưng!”
“Ngồi vững một chút!”
“Toàn bộ nuốt, nuốt tới gốc!”
Khó có thể hình dung, tiếng dịch cơ thể ma sát chậm rãi lan ra khắp phòng, Nam Thiên nửa ngây ngất nửa đau đớn rên rỉ, ngữ khí của Mạc Vấn Chi mạnh mẽ mà tràn ngập tình dục, “Nhanh một chút, mau nữa! Đem lạp xưởng của tôi đều nuốt vào.”
Huyệt khẩu gian nan phun ra nuốt vào côn th*t nóng rực phát ra thanh âm phốc phốc phốc đầy dâm loạn.
“Ha… A a… Không được… Thực… Thực sự không được…” Nam Thiên rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở.
“Một bên động, một bên an ủi của ngươi. Bảo bối, cho tôi xem cậu tự an ủi, vừa bị tôi cắm vào vừa tự an ủi, nhanh lên một chút!” (Shjn: ôi tôi đi chết đây @△@)
Mạc Vấn Chi phiến tình ngầm ra mệnh lệnh, bên hông không ngừng đánh lên, đánh thật sâu vào, Nam Thiên thuận theo tần suất của y, hai đầu gối như nhũn ra nghênh đón. Nghe thấy mệnh lệnh hạ lưu, tiểu cảnh quan da thịt hồng thành một mảnh mang theo khóc lóc liều mạng lắc đầu.
Đôi mắt Mạc Vấn Chi chớp nhoáng ánh thô bạo, nghiêm phạt mà mạnh mẽ cong thắt lưng, dưới tình huống Nam Thiên không hề phòng bị bỗng nhiên đâm vào một cái thật sâu khiến Nam Thiên hỗn loạn kêu lên.
Khoái cảm đã khống chế cậu.
Cảm giác bị Mạc Vấn Chi xen vào cường liệt đến loại tình trạng này, tràn ngập toàn thân, cảm giác bị xâm phạm thiếu chút nữa như giao ra cả tâm phổi.
“Nhanh lên một chút, cảnh quan! Để tôi xem nhìn cậu bị tôi thao (thao = f**k ý mà) đến mức tự an ủi chính mình là như thế nào.”
“Hô… A ư… A a a! Chính là… Nơi đó… Đừng có ngừng!”
“Bắt đầu thích đi?” Khuôn mặt tuấn mỹ cười đến vô cùng không đứng đắn, “Đừng có ngừng, cố sức mà động cái mông đi, cảnh quan.”
“Ha a… Aha… Mạc Vấn Chi, anh… Anh mau… Ô… mau giết chết tôi đi…”
Thân thể dâm loạn điên cuồng mà run rẩy.
Dị vật trong cơ thể ma sát qua lại mở rộng niêm mạc lực rất hung mãnh, Nam Thiên thở dốc, vươn tay run run xoa tính khí chính mình cũng đang ngạnh vô cùng.
“Ưm… Xem đi… Cho anh xem tôi… Aha… Xem tôi tự an ủi…”
Mạc Vấn Chi ngắm nhìn thưởng thức khiến nhiệt độ tăng cao tới cực điểm. Nam Thiên tập trung toàn bộ tinh thần, nhắm mắt lại, ngồi khóa trên người Mạc Vấn Chi, một bên phun ra nuốt vào côn th*t lửa nóng của y, một bên ngửa cổ ra sau, đùa bỡn tính khí đang cương ngạnh của chính mình, “Nóng quá… Ô… A a ta! Tôi … ở bên trong! Ô… Hỏng mất…”
“Cảm giác được lạp xưởng đút rất sướng đi? Cảnh quan, biểu tình của cậu thực sự là sung sướng cực kỳ. Ngón tay mạnh lên chút, tôi muốn xem biểu tình lúc cậu bắn ra.”
“Không… Đừng nói nữa… Ô…” Đôi môi sưng đỏ mê người nửa mở phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, “Đừng nói lời hạ lưu này nữa… Ô… Ưm… Nói…”
“Hừ! Bộ dạng của ngươi hiện tại mới gọi là hạ lưu. Một bên nuốt đại lạp xưởng của ta, một bên tự mình an ủi, nếu như chụp được đưa đến cảnh cục của ngươi công khai truyền phát tin, hiệu quả nhất định không tệ.”
“Ô ô… Không nên… Đừng nói nữa! Aha… A a a!”
Bị Mạc Vấn Chi dùng âm điệu không tốt ghê tởm làm cho nhục nhã, vui sướng nhưng hết sức căng thẳng. Sau khi ngón tay thành thạo bộ lộng (hành động cầm lấy xoa nắn lên xuống = DIY), Nam Thiên ngồi ở trên người Mạc Vấn giãy dụa dựa theo tần suất nào đó bỗng nhiên ngưng bất động, thẳng lưng run rẩy.
Dịch thể trắng đục phun lên bụng dưới trần trụi của Mạc Vấn Chi.
Hưởng thụ cao trào, tâm trí Nam Thiên trở nên mơ hồ, cảm giác chưa hết thở hổn hển. Dị vật đáng sợ trong cơ thể bỗng nhiên động, một cỗ nhiệt lưu (dòng dịch nóng) không báo trước tràn đầy trong cơ thể, nóng tới mức làm cho cậu phát run, “Ô…” Cậu nhìn về phía Mạc Vấn Chi.
Mạc Vấn Chi thoải mái mà phun ra một hơi thở, biểu tình trên mặt thần bí mê người, quỷ dị mỉm cười, “Tôi rốt cục nghĩ tới một phương pháp rất công bằng.”
“…?”
“Sau này cậu không cần nhịn, tôi cũng không cần nhịn.” Mạc Vấn Chi dùng khẩu khí phảng phất như đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, không coi ai ra gì nói, “Cậu cường bạo tôi một lần, tôi cường bạo cậu một lần, mỗi người một lần luân phiên nhau, đủ công bằng chưa?”
Tròng mắt Nam Thiên thiếu chút nữa rơi xuống bụng Mạc Vấn Chi.
Sai!
Này mà công bằng gì?
Từ đầu tới đuôi đều là cái mông của tôi bị đau không phải sao?
Từ cặp mắt hưng phấn Mạc Vấn Chi có thể biết hắn căn bản không lưu ý tới biểu tình cổ quái của Nam Thiên.
“Tôi lại cương rồi. Nào, chúng tôi làm lại một lần nữa, lần này thắt lưng động mạnh hơn một chút. Tự xoa bóp đầu v* của chính mình, hai tay đều phải xoa, cảnh quan, ngươi làm ra bộ dáng sung sướng đẹp chết người, ngươi cứ việc nỗ lực cường bạo tôi là được. Tôi đảm bảo khiến cậu thỏa mãn, cho cái mông nhỏ của cậu nở hoa…” (Shjn: trời ơi tôi muốn đập chết anh Chi TT^TT anh có thể đừng thô tục như vậy được không ô ô ô ~~~ còn đâu tâm hồn thiếu nữ trong sáng của tôi chứ TT^TT)
Nam cảnh quan chật vật không chịu nổi không có sự lựa chọn.
Y chính là tên chết tiệt, đã cấm dục nhiều ngày, một lần tuyệt đối thỏa mãn không được. Cái vật cứng rắn cùng kích thước lớn này là không thể lựa chọn. Làm, hoặc không làm, chỉ có thể chọn cái thứ nhất, tự động tự giác dùng cái lỗ nhỏ ở hạ thân nuốt cái vật to lớn kia vào, quyền chủ động thì hầu như đều giao cho cái tên chết tiệt biến thái kia rồi…
“Phần món ăn lạp xưởng còn chưa ăn xong nha, ngồi lên trên, nỗ lực mà ăn.”
Nam Thiên kéo đôi chân đã mềm nhũn, vừa sợ vừa chờ mong lần thứ hai ngồi lên.
“Ô! Ưm…”
Giữa đùi dinh dính một mảnh, tất cả đều là tinh dịch của nam nhân.
Lúc nuốt vào, niêm mạc cùng dị vật dưới sự trợ giúp của chất dịch thuận lợi trượt vào, phát sinh thanh âm dâm loạn thần bí.
“Nhanh lên một chút! Đừng có ngây ngốc chậm chạp nữa!”
“A a… Không nên nóng vội như thế… Ô… Chạm tới gốc rồi! Đau quá!”
côn th*t nóng rực làm trong cơ thể cậu như đốt thành dung nham. Mạc Vấn Chi khẩn cấp xâm nhập khiến cậu thiếu chút nữa khóc lên, “A… Chậm… Chậm một chút, anh làm chậm cho tôi đi…”
“Được, chờ tôi thao cậu sung sướng rồi sẽ cho cậu vận động chậm rãi.”
Vốn chỉ có chỗ thân thể kết hợp là tiếp xúc, vì sao hình như cả người mỗi một chỗ đều không hề liên quan lại bị sự vận động chà đạp?
“Tôi là sợ cậu dinh dưỡng không đủ mới liều mạng cho cậu ăn một bữa lạp xưởng lớn, còn không mau cảm tạ tôi.”
“Hô hô… Ưm a… Cảm… Cảm tạ cái đầu… A… Giết chết tôi đi! Nóng quá…”
Tiếng kêu dâm đãng tiêu hồn không ngừng phát ra từ đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở.
“Không được… Ngươi… Ngươi giết chết tôi mất… A ô, Aha…”
Nam nhân phía dưới bỗng nhiên thô bạo lay động thắt lưng, Nam Thiên lập tức giãy dụa, thân thể dâm loạn sợ run khóc lên, “Ô! Không nên… Không nên… A… Aha a…”
” Cảm giác cường bạo tôi rất thích phải không?”
“Ưm… Ô hiện tại… Nhìn xem… Rốt cuộc là ai cường bạo ai a?”
Sống lưng một trận một trận khoái cảm xông lên, ngay cả ngón chân đều co quắp lại bắt đầu từng đợt co rút.
“Đương nhiên là cậu cường bạo ta.” Hai tay bị trói ở đầu giường giật giật, ngữ khí Mạc Vấn Chi kiêu ngạo đáng trách, “Cậu vì ăn lạp xưởng của tôi, ngay cả còng tay cũng dùng tới ba cái. Nhưng mà cậu yên tâm yên tâm, đến phiên tôi cường bạo cậu, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt, thao cậu tới tận trời xanh.”
Ngữ khí chờ mong khiến lỗ chân lông kẻ khác phải sợ hãi, Nam Thiên cảm giác trong cơ thể đột ngột co rúm, phát sinh tiếng kêu đặc biệt lớn.
Thân thể như bị điện giật, dòng tinh dịch phun tung toé trên giường.
Khoái cảm khiến người gần như hôn mê, khí tức dã thú của nam nhân vẫn còn đang vây quanh cậu.
Mạc Vấn Chi phát ra âm thanh khoái trá, thuận lý thành chương bắn tinh ở trong cơ thể cậu, nhưng không có biểu hiện thể lực hư thoát như Nam Thiên mà thần thái phảng phất chỉ là vừa thưởng thưởng qua hai món khai vị nho nhỏ, sau đó, lại bắt đầu dùng đầu gối nhẹ thúc vào người Nam Thiên đang bất động, “Nè, nhanh lên tiếp tục. Cường bạo cần phải có tinh thần chuyên nghiệp mới được.”
Trong chỗ sâu nhất của cái động nhỏ đáo đang phát ra sự đau nhức, Nam Thiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu lên mặt Mạc Vấn Chi.
“Hiện tại là tôi cường bạo anh, anh câm miệng cho tôi! Mạc Vấn Chi, tôi cảnh cáo anh, ngươi còn dong dài tôi sẽ không cường bạo anh nữa!”
“Nam cảnh quan, tôi cũng cảnh cáo cậu —— để công bằng, cậu nếu như cường bạo tôi thiếu chuyên tâm, tôi sau này sẽ không cường bạo cậu nữa!”
Cường bạo thiếu chuyên tâm?
Bắn qua hai trận, tình trạng kiệt sức, thể xác và tinh thần uể oải, Nam cảnh quan dự định thu binh hạ vũ khí… Ngốc, mắt, rồi…
“Cái gì gọi là… Anh cường bạo ta nữa?”
“Chính tôi không chạm vào cậu nữa. Dĩ nhiên không có đạt được công bằng mà cậu muốn, tôi chỉ có thể tự mình kiềm chế thôi.” Khó có thể tưởng tượng, một người bị ba cái còng tay khóa ở đầu giường còn có thể ngông cuồng như thế.
“Cái gì gọi… gọi là… Không có đạt được công bằng tôi muốn?”
“Cậu cường bạo tôi một lần, tôi cường bạo cậu một lần, cần phải lấy cường bạo tận hứng làm cơ sở chuẩn, đúng không?”
” Ngày hôm nay tôi đã tận hứng rồi.” Cái mông đã bắt đầu đau rồi.
“Không có khả năng.”
“Thế nào không có khả năng?” Anh cho là người trong thiên hạ đều giống anh dã thú hạ lưu trong đầu đều tính dục siêu mạnh sao?
“Tôi là người bị hại còn không có tận hứng, cậu là người cường bạo làm thế nào có thể tận hứng chứ?”
Nam Thiên phiền muộn muốn khóc. Có cái loại người bị hại biến thái như thế này sao?
“Cậu có ngồi lên hay không thì bảo?” Ánh mắt Mạc Vấn Chi lại bắt đầu lóe ra tia hưng phấn điên cuồng.
“…”
“Ngồi trên đi! Ăn lạp xưởng!”
Nam Thiên anh minh thần võ cảnh quan, lại một lần nữa hiểu cái gì gọi là cảm giác khát vọng cực độ gặp trở ngại.
Thế nhưng, nếu như Mạc Vấn Chi thực sự lại bắt đầu “tự động kiềm chế”, làm cho hai người lại bắt đầu cấm dục, vậy cậu mới thực sự sẽ gặp trở ngại a.
“Chết tiệt, biến thái, ghê tởm, mong muốn lạp xưởng của anh nát đi… Được! Tôi ngồi! Cảnh quan tôi… Tôi muốn đích thân bẻ gãy nó…” (Shjn: ô sao Thiên Thiên nỡ lòng nào lại rủa chồng thế =))))))) Tính phúc cả đời của em là cái đại lạp xưởng của chồng đó nha ~~~ hỏng rồi lại cấm dục biết làm sao đây =))))))))))
Tức giận bất bình thì thào, thực hiện hành vi cường bạo kinh hồn bạt vía động đậy thân thể, một lần nữa bắt đầu hành vi phạm tội tạo ra niềm khoái cảm…
“Đều đã xem xét rõ ràng rồi, không thấy có vấn đề gì.”
“Cậu tự mình kiểm tra?”
“Đúng vậy, ai kêu tôi là phó tổng tài số khổ chứ. Cậu có muốn tự mình cũng kiểm tra một lần hay không?”
“Không cần.” Mạc Vấn Chi dùng biểu tình kinh ngạc vô cùng khoa trương, giống như đang nói giỡn nhìn Trần Minh Tuấn, “Cậu thực sự tự mình đi tra? Tôi chỉ là nói giỡn mà thôi.”
Trần Minh Tuấn kinh ngạc, không biết làm sao đành liếc nhìn y, “Lần sau không nên đùa kiểu này được chứ? Tôi thực sự tự mình đi tra, nhiều danh sách như vậy thiếu chút nữa muốn lấy mạng của tôi rồi.”
Mạc Vấn Chi cười nhạo, “Ai biết cậu sẽ liều mạng như thế? Tuyệt không giống với hoa đại thiếu gia Trần Minh Tuấn thời du học nha.”
“Bậc cha chú liều mạng phục vụ quên mình, há lại vô ích hay sao?”
Mạc Vấn Chi tự tiếu phi tiếu liếc nhìn gã.
“Cậu thế nào?” Trần Minh Tuấn quan tâm chính là việc khác.
“Cái gì tôi thế nào?”
“Tôi xem cậu đối với cảnh viên kia, hình như thực sự có điểm khác hẳn. Gần nhất…”
Thanh âm cửa bị đẩy ra cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa trước, không ngoài sở liệu, chính là Nam đại cảnh quan uy phong ngời ngời. Vị tinh anh của giới cảnh sát này đang đứng ở cửa thần tình kích động, biểu tình không giống ngày xưa, thở dốc ồ ồ.
“Tôi ra ngoài.” Trần Minh Tuấn quả nhiên vừa thông minh lại vừa tài giỏi, không cần bất luận kẻ nào mở miệng, lập tức đi ra khỏi phòng làm việc của tổng tài, đồng thời hảo tâm vì tình nhân của tổng tài mà đóng cửa phòng làm việc lại, tùy tiện phân phó thư kí bên ngoài, tổng tài có sự vụ khẩn cấp cần xử lý, nghiêm cấm quấy rối.
Thanh âm cửa gỗ đóng đóng lại rất nặng, phảng phất đem trong đây cùng bên ngoài cắt đứt thành hai thế giới.
Thế giới ở đây chỉ còn lại có hai người.
Muốn chết… Mạc Vấn Chi tim mãnh liệt đập. Nam Thiên ăn mặc chỉnh tề cảnh phục mê người, mặt mày sang sủa đẹp đến không chỗ chê, chết chính là còn đang đứng ở không gian kín tuyệt đối thích hợp làm điều xằng làm bậy, điều này không phải là có ý định hành hạ áp lực đau khổ của hắn hay sao?
“Sao bỗng nhiên lại chạy tới đây?”
“Tôi dự định…”
“Dự định gì?”
Con mắt Nam Thiên hắc bạch phân minh trừng y, khẩn trương nuốt nước bọt, bày ra bộ dạng sẵn sàng đón quân địch, nếu không phải Mạc Vấn Chi biết cậu đã bị đá ra khỏi tổ trọng án, nói không chừng hắn sẽ cho rằng cậu là phụng mệnh đến bắt y.
“Rốt cuộc là dự định cái gì?” Mạc Vấn Chi lại hỏi một câu, nhìn Nam Thiên đang đi về hướng mình.
Chân nhỏ đẹp tới cực điểm, bị giày cảnh sát bao vây lấy, đường cong duyên dáng theo đó hiện lên. Hầu kết Mạc Vấn Chi bỗng nhiên căng chặt, kiệt lực bảo trì thản nhiên dựa vào cái ghế da thật.
Nam Thiên hít một hơi thật sâu, cậu cũng phải kiệt lực bảo trì sự kiềm chế. Bởi vì, lúc này đây là đến phiên cậu chủ động a.
“Tôi nhớ kỹ phòng làm việc của anh có một gian phòng nghỉ.”
“Đúng.” Mạc Vấn Chi phun ra một chữ, ruột phảng phất bị cái gì quấn chặt.
Cái đồ ngu này, vì sao lại nhắc đến phòng nghỉ? Nhắc tới phòng nghỉ, hắn đáng thương không thể không nhớ tới bên trong có cái giường rất thích hợp để vận động, còn có một đống đồ dung này nọ… Lúc này tuyệt đối, tuyệt đối không thể liên tưởng đến món đồ chơi tình dục.
“Chúng tôi qua đó đi.”
“Qua đó làm gì?”
“Trò chuyện… Nói chuyện phiếm.” Không thể nói là làm cái kia được, nơi đó là nơi để tôi cường bạo ngươi a.
“Nói chuyện phiếm?” Mạc Vấn Chi hận kẹp chết cái tên ngu ngốc đưa ra cái quyết định chơi với lửa có ngày chết cháy này. Lúc này mà đi vào phòng nghỉ, này không phải muốn chết hay sao?
Hắn tình nguyện khóa mình vào trong phòng tắm hơi lần nữa!
Có điều, chỉ cần không thượng Nam Thiên da thịt nhẵn nhụi, biết đâu… Biết đâu mình thực sự có thể khống chế được mà kìm nén.
Phòng nghỉ an tĩnh từ lúc xây dựng tới nay còn chưa từng được dùng qua, nó căn bản không nghĩ tới sự tồn tại của nó sẽ mang đến cho hai người người đàn ông này áp lực phức tạp trầm trọng như vậy.
Sau khi ấn vào một cái nút, cửa được thiết kế ẩn dấu vô thanh vô tức mở ra, Mạc Vấn Chi cùng Nam Thiên bước vào phòng nghỉ, thấy giường lớn có ý nghĩa rõ ràng nghiễm nhiên đặt ở chính giữa, không hẹn mà cùng toàn thân căng thẳng.
Nam Thiên nỗ lực cổ vũ chính mình. Thả lỏng, Nam Thiên, lần này là ngươi chủ động xuất kích, ngươi đã nghẹn lâu lắm rồi, nhất định phải thành công hoàn thành lần cường bạo này!
Mạc Vấn Chi nỗ lực thoải mái chính mình. Thả lỏng, Mạc Vấn Chi, ngươi vẫn đang làm được rất tốt, ngươi có thể khống chế chính mình, nghìn vạn lần… Nghìn vạn lần không nên cường bạo Nam Thiên! Tuy rằng cái tư vị kia rất tuyệt…
“Nhắm mắt lại được không?”
“Được.” Mạc Vấn Chi trả lời rất thoải mái. Dù sao mắt không gặp tâm sẽ không phiền, chỉ cần hai mắt nhìn nữa, nói không chừng thân thể sẽ không còn chịu nghe lời đại não sai khiến nữa.
Thanh âm cửa tủ mở ra rất nhỏ truyền đến.
Mạc Vấn Chi mặt hơi co rúm, trời, đó là khát vọng nhất của y… Không, tuyệt không muốn nghe thấy tiếng kim loại đánh vào nhau, còng tay! Chỉ mong tôi có thể khống chế được, Mạc Vấn Chi, ngươi nhất định có thể làm được! hắn từ từ nhắm hai mắt, chặt chẽ nắm chặt song sắt lạnh lẽo ở đầu giường, ép chính mình phải trấn định.
Răng rắc!
Thanh âm kim loại quen thuộc không gì sánh được phụ họa với cảm giác lạnh lẽo ở cổ tay truyền đến, Mạc Vấn Chi ngay lập tức liền hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn vẫn trưng ra thái độ vô ý thức dung túng, thẳng đến khi cả người Nam Thiên run run đem cổ tay hắn khóa lại trên đầu giường, mới mở ra con mắt sáng ngời.
“Tôi, ” hiện tại, đến phiên Nam Thiên từ trên cao nhìn xuống, nằm ở đầu giường, cổ tay bị khóa, Mạc Vấn Chi vẫn thong dong như vua sư tử còn không dự định động võ, hại cậu tim đập gia tốc, hô hấp hỗn loạn. Nam Thiên tuyên bố, “Tôi phải cường bạo anh.”
“Cường bạo tôi?” Mạc Vấn Chi nheo hờ con mắt, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Nam Thiên, sau nháy mắt, hắn giở mặt như lật sách, công lực thâm hậu triệt để thể hiện ra, gân xanh nổi lên bắt đầu rít gào, “Cường bạo tôi cậu chỉ dùng mỗi cái còng tay? Cái thú vui này tôi sẽ làm, đồ ngu! Lấy hai cái, lấy ở trong ngăn tủ thứ ba bên trái ấy! Cái đó mới đủ rắn chắc! Nhanh!”
Nam Thiên bị hắn mắng đến sửng sốt, như một người lính nhận được mệnh lệnh tối cao phản ứng cấp tốc, vọt tới trước ngăn tủ, ngăn tủ thứ ba bên trái, quả nhiên, bên trong chứa hàng loạt còng tay, đều là còng tay tình thú rắn chắc giống nhau, cậu lấy ra hai cái rồi chạy về, răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc, cho tù binh “Đang bị giam giữ” thêm gông cùm xiềng xiếc, mới thở hồng lấy lại bình tĩnh.
Trời cao ở trên, xem ra loại sự tình cường bạo này cũng không phải dễ làm…
“Hô…”
Biểu tình Mạc Vấn Chi so với Nam Thiên đang có ý đồ thực thi hành vi phạm tội thì càng như trút được gánh nặng. Ở trên người đã có thêm xiềng xích làm hắn đã buông xuống sự bó buộc trong lòng, thượng đế a, hắn rốt cục không cần gian nan áp chế chính mình nữa, e sợ vì sơ xuất khiến bệnh cũ tái phát, sau khi thanh tỉnh tiểu viên cảnh nằm bênh cạnh sẽ hấp hối nửa chết nửa sống.
Ngọn lửa dục vọng cố sức lắm mới áp chế được xuống giờ đây tại tâm trí lại thiêu đốt bừng lên, trong nháy mắt Tinh Hỏa Liệu Nguyên (lửa cháy lan đồng cỏ. ở đây ý chỉ ngọn lửa dục vọng lan toàn thân), trong mắt Mạc Vấn Chi là cuồng nhiệt không hề kiêng kỵ cùng dục vọng muốn giữ lấy.
“Đừng lo lắng! Làm việc a!” hắn ngửa đầu ra sau, hướng Nam Thiên ngồi phía trên phát ra mệnh lệnh.
Thân là người bị người khác cường bạo vô số lần, đây là lần đầu tiên đi cường bạo người khác, cảnh sát chính trực Nam Thiên biểu hiện có chút không biết phải làm sao.
“Tôi nên làm cái gì bây giờ?” Nam Thiên luống cuống tay chân hỏi.
“Cởi quần áo đi!”
Nam Thiên bắt đầu nghe lời cởi cúc áo, trong mắt Mạc Vấn Chi hiện lên vẻ đói khát và độc ác của con sói, nghiến răng mắng chửi người, “Ngơ ngác cái gì? Xé đi!” Ngay cả ba cái còng tay tại đầu giường cũng đụng vào nhau kêu lên loảng xoảng đương loảng xoảng như hưởng ứng.
Nam Thiên cắn răng một cái, roẹt! Cảnh phục giao thông mới tinh bị xé rách, cúc áo màu vàng rơi loạn xạ. Các vị đồng nghiệp giới sát cảnh, các vị đồng sự kiên trì giữ gìn vinh dự cảnh sát, thật xin lỗi a… Cậu nhắm mắt lại, hai tay phân ra, đại nghĩa diệt thân luôn luôn giữ vững tinh thần bảo về nước nhà, mỗi ngày tự mình giặt giũ quần áo cảnh sát sạch lúc này đây đã bị phân thành hai.
Nhìn cảnh phục chỉnh tề tôn nghiêm ở trước mắt bị xé rách, lồng ngực rắn chắc xinh đẹp lỏa lồ lộ ra, Mạc Vấn Chi khống chế không được rồi!
May là, hắn không cần khống chế. Ba cái còng tay cứng rắn không gì sánh được đã gắt gao khóa chặt y, tuy rằng song sắt ở đầu giường trấn động tựa như giây tiếp theo sẽ bị hắn triệt để bẻ gãy, nhưng giờ này khắc này, hắn không cần lo lắng mình sẽ khiến Nam Thiên rơi vào tình trạng quá thảm.
(Tranh minh hoạ đệ tứ chương, Mạc Vấn Chi bị Nam Thiên dùng ba cái còng tay khóa ở đầu giường, hai tay bị khóa cách xa nhau, cái loại này rất thông thường, Nam Thiên cởi sạch hắn phục, chỉ mặc quần lót cùng giày cảnh sát, ngồi khóa ở trên thân Mạc Vấn Chi —— chuẩn bị làm khúc nhạc dạo…)
“Hôn tôi.” Mạc Vấn Chi khàn khàn cất tiếng nói một câu.
Nam Thiên nhanh nhẹn vâng theo chỉ thị, cúi người xuống. Mạc Vấn Chi bị cầm giữ kiệt lực ngẩng đầu, trước một bước cắn lên môi Nam Thiên, vị đạo thuộc về Nam Thiên khiến hắn khoái đến sắp phát điên, cảm giác mềm mại mang theo cứng rắn, nước bọt ngọt ngào phảng phất khoái cảm bất tận.
Y hung hăng hôn, hôn Nam Thiên ngồi ở phía trên đến cả người như nhũn ra, nếu như không phải hai tay chống ở trước ngực Mạc Vấn Chi, thiếu chút nữa sẽ cả người ngồi phịch ở trên thân của cậu.
Nhưng hôn nồng nhiệt cũng không thể giải quyết vấn đề!
Nam Thiên hít thở không thông mà buông ra nhanh chóng, Mạc Vấn Chi rốt cục buông tha môi cậu. Tay bị khóa chặt, hiện tại có thể sử dụng đại khái chỉ có miệng thôi.
“Cởi ra quần.” Vị “vương tử” bị nhốt cách cậu mười phân kia khắp nơi đều tỏa ra khí tức mê người, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của Nam Thiên, khiến Nam Thiên như bị thiêu đốt từ lỗ tai thẳng tới dưới thắt lưng.
Phòng nghỉ to như vậy, mỗi một tấc đều bao bọc bởi ánh sáng dâm mỹ cùng phiến tình, từ từ hòa lẫn vào lớp không khí mỏng tang, một lượng lớn xuân dược (thuốc kích thích) như đang phảng phất trong không khí, làm cho thần hồn điên đảo, khẩn cấp muốn da thịt thân cận.
Nam Thiên run bắt tay vào cởi thắt lưng cảnh phục.
“Cởi quần ra!”
“Đừng, đừng cởi giày cảnh sát, cứ đi nó là tốt rồi. Cậu lại đây!”
“Cởi đồ cho tôi!”
“Đem đầu v* bên trái của cậu đặt vào trong miệng tôi, tôi muốn liếm nó!”
Mệnh lệnh của Mạc Vấn Chi một cái tiếp nối một cái, ngữ khí tràn đầy nghiêm khắc.
Lầm!
Rốt cuộc ai cường bạo ai đây?
Nam Thiên đi giày cảnh sát, gần như lõa thể trọn vẹn nằm sát trên người Mạc Vấn Chi, đầu v* bị hung hăng ngậm lấy cắn mút.
Khoái cảm cường liệt khiến Nam Thiên rùng mình, phát tôi tiếng nức nở rất nhỏ.
Mạc Vấn Chi một bên dùng lời lẽ hưởng thụ đầu v* mang hương vị ngọt ngào tình nhân, dường như chưa đủ chưa đủ mà còn dùng đầu gối ma sát vào đôi chân nhỏ của Nam Thiên.
“Sờ tôi, ôm lấy tôi. Tiểu cảnh quan của ta.” Ngữ khí không mang tia nghiêm khắc nhưng lại sặc mùi dâm loạn tà ác.
đầu v* đã bị hắn hút đến sưng đỏ đứng thẳng, trong cơn đau nhức lặp đi lặp lại mà sinh ra khoái cảm. Nam Thiên thở phì phò hoạt động xuống phía dưới, từ cần cổ cao ngạo của Mạc Vấn Chi bắt đầu, những nụ hôn nhỏ vụn nhiệt liệt một đường đi qua lồng ngực cùng vùng bụng cường tráng, bao vây trung tâm đang nhô cao cao bị quần lót màu đen bao lấy khiến Nam Thiên vừa sợ cũng vừa chờ mong.
Cậu nhịn không được cởi ra quần lót bó sát của Mạc Vấn Chi, hung khí thô to dường như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng mạnh mẽ nhảy ra, kiêu ngạo cuồng vọng chỉ thẳng lên trời.
Kích thước cùng nhiệt độ thật đáng sợ!
Trái tim kinh hoàng đập rất nhanh.
“Ngậm lấy! Ngậm lấy lạp xưởng của tôi, dùng đầu lưỡi liếm đi! Ngậm toàn bộ vào.” Mạc Vấn Chi phát ra lo lắng thô bạo thúc giục.
Nam Thiên mặt đỏ tới mang tai tới gần, vị đạo giống đực thuộc về Mạc Vấn Chi rất sạch sẽ, kích thích nơi đó của Nam Thiên lửa nóng ngập tràn.
Cậu cúi đầu, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận, dè dặt) ngậm lấy đỉnh côn th*t, bộ phận phía trước có thể đủ để chiếm khoang miệng của cậu, rất rất lớn, làm sao có thể ngậm vào toàn bộ chứ?
Thứ này vẫn như trước uy phong, Nam Thiên rõ ràng nhớ tới chính mình lúc trước bị nó làm cho khóc kêu không ngừng như thế nào. Trực tiếp tiếp xúc có thể cảm thấy được nhịp đập thình thịch của mạch máu, vốn mềm nhũn sau khi cương lên không ngờ lại cứng đến như vậy…
Nướt bọt cùng nếp uốn trên tính khí ma sát phát sinh thanh âm dâm mỹ.
Nam Thiên gian nan phun ra nuốt vào, xúc cảm như một luồng điện từ bụng dưới lan tỏa toàn thân. Bị Mạc Vấn Chi quát lớn, bị mệnh lệnh ngậm lấy của hắn gì đó, thế nhưng còn có thể có loại cảm giác cường liệt đến như vậy.
“Liếm sâu xuống một chút!” Thanh âm loảng xoảng đương loảng xoảng từ còng tay vang lên ngay từ đầu cũng không có dừng lại, chấn động đến mức trần nhà đều tuôn rơi mồ hôi. Mạc Vấn Chi giống vua của vạn thú bị nhốt trới, nhưng khí thế không giảm.
Nỗ lực của Nam Thiên cũng không thể khiến Mạc Vấn Chi thoả mãn, rất nhanh, Mạc Vấn Chi lại bắt đầu dùng cái chân còn có thể nhúc nhích được đá nhẹ lên người Nam Thiên đang “nỗ lực phạm tội”, “Ngồi trên đi, tôi muốn cắm vào cậu!”
Thanh âm tràn ngập tình dục khiến Nam Thiên thiếu chút nữa nhịn không được bắn trước rồi, tay chân cậu cùng sử dụng bò lên trên, tách hai chân ngồi ở trên thắt lưng của Mạc Vấn Chi. Tuy rằng bị dục vọng thiêu khiến đầu có chút mê muội, nhưng đỉnh thô to muốn vào cũng không phải dễ dàng, cậu đã nếm thử một lần, mơ hồ nứt ra đau nhức khiến cậu phải ngừng lại, Mạc Vấn Chi nôn nóng lại bắt đầu mạnh kéo hai tay bị khóa chặt.
“Thả lỏng một chút, ngồi xuống!”
“Hô… A… Không… Không được… Đau quá…”
“Cảnh sát không thành thật, hẳn là rất sướng đi?”
“Ô a… Ư a… Không được a… Không thể đi xuống… A! Mạc Vấn Chi…”
Tình trạng quẫn bách kẹt ở tại nửa đường khiến Mạc Vấn Chi vô cùng kích động, lần thứ hai dường như phát điên giằng co tay tạo tôi âm hưởng loảng xoảng, tựa hồ sau khi hắn miễn cưỡng đã khống chế được, hồng hộc thở hổn hển ra mệnh lệnh, “Nam Thiên, nhìn tôi, đừng nhúc nhích, tiếp tự bảo trì cái tư thế này, nói cậu thích đại lạp xưởng của tôi.”
“Hồng hộc… Tôi tôi…”
ANh bị tôi trói như đầu heo, thế mà còn dám bức tôi nói ra cái loại lời này?
Quá đáng…
“A? Ô… A a a!”
Ý niệm này trong đầu còn không kịp hiện ra trong óc, một trận đau đớn dưới hạ thân xông thẳng lên não. Nam Thiên kinh hãi thở gấp kêu lên, Mạc Vấn Chi thừa dịp cậu không chú tâm cong người lên, đâm mạnh về phía trước, không chờ Nam Thiên phản ứng né tránh, dương cụ như một cái đinh chen vào chỗ sâu trong cây hoa cúc khả ái, cắm vào một nửa bộ phận còn lại.
“Cắn thật là chặt a.”
“Ô ô… A… Ưm…”
“Kêu lên đi, tôi thích nghe.”
“Ưm… Tuyệt … Nóng quá… Nhẹ chút, a a a a!”
Bị khoái cảm đau đớn cùng bị lấp đầy đồng thời tấn công, đầu gối Nam Thiên mềm nhũn, vừa vặn hai chân mở rộng ra khóa ngồi ở trên người Mạc Vấn Chi, cuối cùng nuốt vào toàn bộ côn th*t dựng thẳng lên trời.
“Tiến vào tiến vào! A! Ư… Ưm ô… Cứng quá… A!” Niêm mạc tạo ra cảm giác cường liệt như thanh sắt quét qua dây thần kinh.
Mạc Vấn Chi cuối cùng cũng thoả mãn, cường thế lại vô sỉ bày ra dáng tươi cười, “Cậu rất thích đại lạp xưởng của tôi phải không, Nam cảnh quan?”
Nam Thiên không đếm xỉa tới sự trêu chọc của y, cậu tiếp nhận vật thể cực lớn xuyên thấu thân thể là đủ rồi. Khuôn mặt tuấn tú của Nam Thiên tức giận tới ửng đỏ, mồ hôi nóng chảy ra khiến cho hoàn toàn bị ươn ướt. Cắn môi dưới căn bản không áp chế được tiếng rên rỉ dâm đãng, “Ư… Hô hô… Nóng chết mất… Bên trong! Bên trong bị…bị phá hỏng rồi! A…”
Mị thái chết người khiến Mạc Vấn Chi xấu xa càng dùng sức vận động thắt lưng, Nam Thiên bỗng nhiên kinh hoảng thở gấp, “Không… Không nên! A a a! Sẽ chết mất! Ô ô…”
Thắt lưng bên dưới hoàn toàn tê liệt rồi, cậu ngay cả đầu gối còn tìm không được, nói chi đến đứng lên thoát ly khỏi sự khống chế của Mạc Vấn Chi. Trọng tâm thân thể tập trung trên cái cửa động, nơi tiếp thu cái dị vật kia khiến hạ thân của Mạc Vấn Chi cùng cậu thân mật khăng khít khó có thể chia lìa.
“Ha a… Ưm… Đừng nhúc nhích! Anh đừng cử động a…”
“Vậy cậu động đi!” Mạc Vấn Chi duy ngã độc tôn (chỉ biết đến mình) quát lớn.
Y lại bắt đầu cong người lên, thân dưới đưa tới, lực mạnh thô lỗ tựa hồ muốn đem hai viên cầu cùng nhau chen vào trong cơ thể Nam Thiên.
“Không không… A… Anh dừng a! Ô…” Vô lực né ra, Nam Thiên bị hắn hành thiếu chút nữa mềm nhũn, thắt lưng đều nát.
“Động đi! Nhanh nuốt đại lạp xưởng của tôi.” Mạc Vấn Chi không kiên nhẫn đẩy đẩy viên cảnh quan đang ngồi ở trên người.
Nam Thiên run một trận, từ trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào tới kinh người, lay động trong tầm mắt của Mạc Vấn Chi là tuấn mỹ (tuấn tú + xinh đẹp) vô cùng. Tâm tình sợ hãi mà khát vọng hòa cùng một chỗ tựa như bản xô-nat đến từ trên thiên giới làm rung động tâm trí, Nam Thiên cắn răng, dùng hết khí lực bình sinh đem thân thể chuyển động lên.
Niêm mạc bị căng trướng đến điểm muốn muốn cùng vật thể cương phồng xa nhau cũng không dễ dàng, chưa nhả ra phân nửa, ma sát kịch liệt khiến cho huyệt thái dương của Nam Thiên căng cứng, cậu hít một hơi, nặng nề mà ngồi xuống.
“Ư…” Vật thể ma sát vào tuyến tiền liệt tạo ra khoái cảm đâm xuyên qua cậu.
“Hô… Bảo bối ngoan, nào, ngoan ngoãn nghe lời.” Mạc Vấn Chi biểu tình tựa hồ thích thú mê hoặc cậu, Nam Thiên yêu thương nhìn cậu một cái, hít một hơi lớn, chậm rãi, gian nan bắt đầu tăng thêm động tác.
“Đúng, cứ như vậy…”
“Tăng lực cử động thắt lưng!”
“Ngồi vững một chút!”
“Toàn bộ nuốt, nuốt tới gốc!”
Khó có thể hình dung, tiếng dịch cơ thể ma sát chậm rãi lan ra khắp phòng, Nam Thiên nửa ngây ngất nửa đau đớn rên rỉ, ngữ khí của Mạc Vấn Chi mạnh mẽ mà tràn ngập tình dục, “Nhanh một chút, mau nữa! Đem lạp xưởng của tôi đều nuốt vào.”
Huyệt khẩu gian nan phun ra nuốt vào côn th*t nóng rực phát ra thanh âm phốc phốc phốc đầy dâm loạn.
“Ha… A a… Không được… Thực… Thực sự không được…” Nam Thiên rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở.
“Một bên động, một bên an ủi của ngươi. Bảo bối, cho tôi xem cậu tự an ủi, vừa bị tôi cắm vào vừa tự an ủi, nhanh lên một chút!” (Shjn: ôi tôi đi chết đây @△@)
Mạc Vấn Chi phiến tình ngầm ra mệnh lệnh, bên hông không ngừng đánh lên, đánh thật sâu vào, Nam Thiên thuận theo tần suất của y, hai đầu gối như nhũn ra nghênh đón. Nghe thấy mệnh lệnh hạ lưu, tiểu cảnh quan da thịt hồng thành một mảnh mang theo khóc lóc liều mạng lắc đầu.
Đôi mắt Mạc Vấn Chi chớp nhoáng ánh thô bạo, nghiêm phạt mà mạnh mẽ cong thắt lưng, dưới tình huống Nam Thiên không hề phòng bị bỗng nhiên đâm vào một cái thật sâu khiến Nam Thiên hỗn loạn kêu lên.
Khoái cảm đã khống chế cậu.
Cảm giác bị Mạc Vấn Chi xen vào cường liệt đến loại tình trạng này, tràn ngập toàn thân, cảm giác bị xâm phạm thiếu chút nữa như giao ra cả tâm phổi.
“Nhanh lên một chút, cảnh quan! Để tôi xem nhìn cậu bị tôi thao (thao = f**k ý mà) đến mức tự an ủi chính mình là như thế nào.”
“Hô… A ư… A a a! Chính là… Nơi đó… Đừng có ngừng!”
“Bắt đầu thích đi?” Khuôn mặt tuấn mỹ cười đến vô cùng không đứng đắn, “Đừng có ngừng, cố sức mà động cái mông đi, cảnh quan.”
“Ha a… Aha… Mạc Vấn Chi, anh… Anh mau… Ô… mau giết chết tôi đi…”
Thân thể dâm loạn điên cuồng mà run rẩy.
Dị vật trong cơ thể ma sát qua lại mở rộng niêm mạc lực rất hung mãnh, Nam Thiên thở dốc, vươn tay run run xoa tính khí chính mình cũng đang ngạnh vô cùng.
“Ưm… Xem đi… Cho anh xem tôi… Aha… Xem tôi tự an ủi…”
Mạc Vấn Chi ngắm nhìn thưởng thức khiến nhiệt độ tăng cao tới cực điểm. Nam Thiên tập trung toàn bộ tinh thần, nhắm mắt lại, ngồi khóa trên người Mạc Vấn Chi, một bên phun ra nuốt vào côn th*t lửa nóng của y, một bên ngửa cổ ra sau, đùa bỡn tính khí đang cương ngạnh của chính mình, “Nóng quá… Ô… A a ta! Tôi … ở bên trong! Ô… Hỏng mất…”
“Cảm giác được lạp xưởng đút rất sướng đi? Cảnh quan, biểu tình của cậu thực sự là sung sướng cực kỳ. Ngón tay mạnh lên chút, tôi muốn xem biểu tình lúc cậu bắn ra.”
“Không… Đừng nói nữa… Ô…” Đôi môi sưng đỏ mê người nửa mở phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, “Đừng nói lời hạ lưu này nữa… Ô… Ưm… Nói…”
“Hừ! Bộ dạng của ngươi hiện tại mới gọi là hạ lưu. Một bên nuốt đại lạp xưởng của ta, một bên tự mình an ủi, nếu như chụp được đưa đến cảnh cục của ngươi công khai truyền phát tin, hiệu quả nhất định không tệ.”
“Ô ô… Không nên… Đừng nói nữa! Aha… A a a!”
Bị Mạc Vấn Chi dùng âm điệu không tốt ghê tởm làm cho nhục nhã, vui sướng nhưng hết sức căng thẳng. Sau khi ngón tay thành thạo bộ lộng (hành động cầm lấy xoa nắn lên xuống = DIY), Nam Thiên ngồi ở trên người Mạc Vấn giãy dụa dựa theo tần suất nào đó bỗng nhiên ngưng bất động, thẳng lưng run rẩy.
Dịch thể trắng đục phun lên bụng dưới trần trụi của Mạc Vấn Chi.
Hưởng thụ cao trào, tâm trí Nam Thiên trở nên mơ hồ, cảm giác chưa hết thở hổn hển. Dị vật đáng sợ trong cơ thể bỗng nhiên động, một cỗ nhiệt lưu (dòng dịch nóng) không báo trước tràn đầy trong cơ thể, nóng tới mức làm cho cậu phát run, “Ô…” Cậu nhìn về phía Mạc Vấn Chi.
Mạc Vấn Chi thoải mái mà phun ra một hơi thở, biểu tình trên mặt thần bí mê người, quỷ dị mỉm cười, “Tôi rốt cục nghĩ tới một phương pháp rất công bằng.”
“…?”
“Sau này cậu không cần nhịn, tôi cũng không cần nhịn.” Mạc Vấn Chi dùng khẩu khí phảng phất như đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, không coi ai ra gì nói, “Cậu cường bạo tôi một lần, tôi cường bạo cậu một lần, mỗi người một lần luân phiên nhau, đủ công bằng chưa?”
Tròng mắt Nam Thiên thiếu chút nữa rơi xuống bụng Mạc Vấn Chi.
Sai!
Này mà công bằng gì?
Từ đầu tới đuôi đều là cái mông của tôi bị đau không phải sao?
Từ cặp mắt hưng phấn Mạc Vấn Chi có thể biết hắn căn bản không lưu ý tới biểu tình cổ quái của Nam Thiên.
“Tôi lại cương rồi. Nào, chúng tôi làm lại một lần nữa, lần này thắt lưng động mạnh hơn một chút. Tự xoa bóp đầu v* của chính mình, hai tay đều phải xoa, cảnh quan, ngươi làm ra bộ dáng sung sướng đẹp chết người, ngươi cứ việc nỗ lực cường bạo tôi là được. Tôi đảm bảo khiến cậu thỏa mãn, cho cái mông nhỏ của cậu nở hoa…” (Shjn: trời ơi tôi muốn đập chết anh Chi TT^TT anh có thể đừng thô tục như vậy được không ô ô ô ~~~ còn đâu tâm hồn thiếu nữ trong sáng của tôi chứ TT^TT)
Nam cảnh quan chật vật không chịu nổi không có sự lựa chọn.
Y chính là tên chết tiệt, đã cấm dục nhiều ngày, một lần tuyệt đối thỏa mãn không được. Cái vật cứng rắn cùng kích thước lớn này là không thể lựa chọn. Làm, hoặc không làm, chỉ có thể chọn cái thứ nhất, tự động tự giác dùng cái lỗ nhỏ ở hạ thân nuốt cái vật to lớn kia vào, quyền chủ động thì hầu như đều giao cho cái tên chết tiệt biến thái kia rồi…
“Phần món ăn lạp xưởng còn chưa ăn xong nha, ngồi lên trên, nỗ lực mà ăn.”
Nam Thiên kéo đôi chân đã mềm nhũn, vừa sợ vừa chờ mong lần thứ hai ngồi lên.
“Ô! Ưm…”
Giữa đùi dinh dính một mảnh, tất cả đều là tinh dịch của nam nhân.
Lúc nuốt vào, niêm mạc cùng dị vật dưới sự trợ giúp của chất dịch thuận lợi trượt vào, phát sinh thanh âm dâm loạn thần bí.
“Nhanh lên một chút! Đừng có ngây ngốc chậm chạp nữa!”
“A a… Không nên nóng vội như thế… Ô… Chạm tới gốc rồi! Đau quá!”
côn th*t nóng rực làm trong cơ thể cậu như đốt thành dung nham. Mạc Vấn Chi khẩn cấp xâm nhập khiến cậu thiếu chút nữa khóc lên, “A… Chậm… Chậm một chút, anh làm chậm cho tôi đi…”
“Được, chờ tôi thao cậu sung sướng rồi sẽ cho cậu vận động chậm rãi.”
Vốn chỉ có chỗ thân thể kết hợp là tiếp xúc, vì sao hình như cả người mỗi một chỗ đều không hề liên quan lại bị sự vận động chà đạp?
“Tôi là sợ cậu dinh dưỡng không đủ mới liều mạng cho cậu ăn một bữa lạp xưởng lớn, còn không mau cảm tạ tôi.”
“Hô hô… Ưm a… Cảm… Cảm tạ cái đầu… A… Giết chết tôi đi! Nóng quá…”
Tiếng kêu dâm đãng tiêu hồn không ngừng phát ra từ đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở.
“Không được… Ngươi… Ngươi giết chết tôi mất… A ô, Aha…”
Nam nhân phía dưới bỗng nhiên thô bạo lay động thắt lưng, Nam Thiên lập tức giãy dụa, thân thể dâm loạn sợ run khóc lên, “Ô! Không nên… Không nên… A… Aha a…”
” Cảm giác cường bạo tôi rất thích phải không?”
“Ưm… Ô hiện tại… Nhìn xem… Rốt cuộc là ai cường bạo ai a?”
Sống lưng một trận một trận khoái cảm xông lên, ngay cả ngón chân đều co quắp lại bắt đầu từng đợt co rút.
“Đương nhiên là cậu cường bạo ta.” Hai tay bị trói ở đầu giường giật giật, ngữ khí Mạc Vấn Chi kiêu ngạo đáng trách, “Cậu vì ăn lạp xưởng của tôi, ngay cả còng tay cũng dùng tới ba cái. Nhưng mà cậu yên tâm yên tâm, đến phiên tôi cường bạo cậu, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt, thao cậu tới tận trời xanh.”
Ngữ khí chờ mong khiến lỗ chân lông kẻ khác phải sợ hãi, Nam Thiên cảm giác trong cơ thể đột ngột co rúm, phát sinh tiếng kêu đặc biệt lớn.
Thân thể như bị điện giật, dòng tinh dịch phun tung toé trên giường.
Khoái cảm khiến người gần như hôn mê, khí tức dã thú của nam nhân vẫn còn đang vây quanh cậu.
Mạc Vấn Chi phát ra âm thanh khoái trá, thuận lý thành chương bắn tinh ở trong cơ thể cậu, nhưng không có biểu hiện thể lực hư thoát như Nam Thiên mà thần thái phảng phất chỉ là vừa thưởng thưởng qua hai món khai vị nho nhỏ, sau đó, lại bắt đầu dùng đầu gối nhẹ thúc vào người Nam Thiên đang bất động, “Nè, nhanh lên tiếp tục. Cường bạo cần phải có tinh thần chuyên nghiệp mới được.”
Trong chỗ sâu nhất của cái động nhỏ đáo đang phát ra sự đau nhức, Nam Thiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu lên mặt Mạc Vấn Chi.
“Hiện tại là tôi cường bạo anh, anh câm miệng cho tôi! Mạc Vấn Chi, tôi cảnh cáo anh, ngươi còn dong dài tôi sẽ không cường bạo anh nữa!”
“Nam cảnh quan, tôi cũng cảnh cáo cậu —— để công bằng, cậu nếu như cường bạo tôi thiếu chuyên tâm, tôi sau này sẽ không cường bạo cậu nữa!”
Cường bạo thiếu chuyên tâm?
Bắn qua hai trận, tình trạng kiệt sức, thể xác và tinh thần uể oải, Nam cảnh quan dự định thu binh hạ vũ khí… Ngốc, mắt, rồi…
“Cái gì gọi là… Anh cường bạo ta nữa?”
“Chính tôi không chạm vào cậu nữa. Dĩ nhiên không có đạt được công bằng mà cậu muốn, tôi chỉ có thể tự mình kiềm chế thôi.” Khó có thể tưởng tượng, một người bị ba cái còng tay khóa ở đầu giường còn có thể ngông cuồng như thế.
“Cái gì gọi… gọi là… Không có đạt được công bằng tôi muốn?”
“Cậu cường bạo tôi một lần, tôi cường bạo cậu một lần, cần phải lấy cường bạo tận hứng làm cơ sở chuẩn, đúng không?”
” Ngày hôm nay tôi đã tận hứng rồi.” Cái mông đã bắt đầu đau rồi.
“Không có khả năng.”
“Thế nào không có khả năng?” Anh cho là người trong thiên hạ đều giống anh dã thú hạ lưu trong đầu đều tính dục siêu mạnh sao?
“Tôi là người bị hại còn không có tận hứng, cậu là người cường bạo làm thế nào có thể tận hứng chứ?”
Nam Thiên phiền muộn muốn khóc. Có cái loại người bị hại biến thái như thế này sao?
“Cậu có ngồi lên hay không thì bảo?” Ánh mắt Mạc Vấn Chi lại bắt đầu lóe ra tia hưng phấn điên cuồng.
“…”
“Ngồi trên đi! Ăn lạp xưởng!”
Nam Thiên anh minh thần võ cảnh quan, lại một lần nữa hiểu cái gì gọi là cảm giác khát vọng cực độ gặp trở ngại.
Thế nhưng, nếu như Mạc Vấn Chi thực sự lại bắt đầu “tự động kiềm chế”, làm cho hai người lại bắt đầu cấm dục, vậy cậu mới thực sự sẽ gặp trở ngại a.
“Chết tiệt, biến thái, ghê tởm, mong muốn lạp xưởng của anh nát đi… Được! Tôi ngồi! Cảnh quan tôi… Tôi muốn đích thân bẻ gãy nó…” (Shjn: ô sao Thiên Thiên nỡ lòng nào lại rủa chồng thế =))))))) Tính phúc cả đời của em là cái đại lạp xưởng của chồng đó nha ~~~ hỏng rồi lại cấm dục biết làm sao đây =))))))))))
Tức giận bất bình thì thào, thực hiện hành vi cường bạo kinh hồn bạt vía động đậy thân thể, một lần nữa bắt đầu hành vi phạm tội tạo ra niềm khoái cảm…
/23
|