” Lúc ta 6 tuổi, ta gặp hắn.” Voldemort nhẹ nhàng nói, không nói rõ “hắn” là ai, hai người tự hiểu được.
” Hắn là phù thủy rất mạnh, biết nói xà ngữ, thực lực vượt xa mức bình thường. Hắn cho ta thấy pháp thuật, nói cho ta ta không phải quái vật, mà là một phù thủy nhỏ chưa biết khống chế pháp thuật. Hắn…… Cho ta ấm áp, một cái ôm nhẹ nhàng khiến ta đau lòng, hắn là người đầu tiên ôm ta khi ta hiểu chuyện, cũng là duy nhất. Bởi vì người ở cô nhi viện cho ta là quái vật, xa lánh ta, không muốn đến gần ta.” Ánh mắt hắn dần dần tối đi, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, sâu thăm thẳm. Hắn không thích nhớ lại những năm tháng kia, từ già trẻ lớn bé trong cô nhi viện đều ghét hắn. Ánh sáng duy nhất là ngày hắn gặp Harry, hết lần này tới lần khác hắn đều đắm chìm vào kí ức tốt đẹp Harry cho hắn, hắn thật là kẻ ngốc nghếch. ” Khi đó ta chỉ là một đứa trẻ, đầu tiên là ấm áp, thân thiết, cảm động, dần dần lớn lên, hiểu được nhiều chuyện, ta phát hiện ta yêu hắn. Có lẽ là bởi vì……” Hắn khoát tay, ” Có lẽ em hiểu được loại cảm giác này.”
Hắn nhìn Harry, cậu bé không có gì biểu tình gì khiến hắn kinh ngạc, do dự muốn nói tiếp hay không. Loại chuyện này mà nói không rõ, Harry sẽ không tin; nói rõ, chỉ sợ Harry không muốn nhìn hắn nữa, cái này tiến không được lui không xong.
Harry buồn bực một lúc, thấy nam nhân không nói tiếp, đảo mắt, nức nở một tiếng, ” Vậy ngươi có thể đi tìm hắn, không cần tìm kẻ thay thế……”
Voldemort càng khó chịu, không phải đã tìm được từ 1 năm về trước sao. ” Ta tìm không thấy hắn. Cho dù thực lực của ta cao đến mức nào, ta tìm hết mọi ngóc ngách, đều không có tin của hắn. Ta nghĩ, hắn không còn tồn tại.” Nói xong những lời này, hắn cảm thấy vô cùng chột dạ.
” Cho nên ngươi tìm rất nhiều người giống hắn thay thế hắn?” Harry yếu ớt nói.
“…… Đúng…….” Voldemort không muốn thừa nhận như vậy, mặt Harry đã đen giống như mực, nhưng hắn chỉ có thể kiên trì tới cùng, việc mình làm thì mình phải xử lý hậu quả.
” Xem ra không quá thành công, nếu không ngươi cũng sẽ không chuyển sự chú ý lên người ta….” Harry cúi xuống, ôm chặt đầu Nagini, chớp chớp đôi mắt khô khốc, do dự có nên dùng tay áo xoa mắt tiếp hay không. (oạch, dừng lại đi Har, nước mắt cá sấu đủ rồi ………chết cười)
” Không phải, Harry, em và hắn……” Voldemort ngậm miệng tức khắc, nóng lòng giải thích, nhưng thái độ của cậu làm hắn có dự cảm không lành. Nhưng Harry không cho hắn cơ hội.
” Để ta nói xong!” Harry giống như sư tử hét lên, cố gắng tỏ vẻ mình rất tức giận. Cậu thật sự cảm động việc Voldemort yêu mấy chục năm như thế, mặc dù đó cũng là Harry. Cậu có thể khẳng định Voldemort quả thực rất yêu cậu, nhưng việc cần làm thì phải làm. Nam nam nữ nữ bên cạnh Voldemort không thể giữ lại một người, hơn nữa đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu là tốt nhất, cậu chịu không nổi; kiểu không có thì tìm người thay thế của Voldemort phải được loại bỏ sạch sẽ!
” Ta là người giống hắn nhất. Tóc đen, mắt xanh lá, biết nói xà ngữ, trừ vết sẹo trên trán thì ta và hắn giống nhau như đúc.” Harry vuốt tóc lên, đó là nhà tạo mẫu tóc cắt theo kiểu che vết sẹo cho cậu. ” Có phải ngươi nhìn ta như nhìn hắn không? Những lời ngươi nói, là nói với ta hay thông qua ta là nói với hắn? Ngươi……” Cậu không nói gì nữa, nâng cánh tay lên, xoa xoa mắt.
Cay quá……
Voldemort rốt cuộc ngồi không yên, hắn không thể để Harry tiếp tục bi quan, nếu không tương lai giữa hắn và Harry không thể xoay chuyển. Hắn ngồi bên cạnh Harry, vô cùng đau lòng nhẹ nhàng nắm lấy tay Harry, cậu bé lại khóc, giống như thế giới đã sụp đổ.
” Ta biết, ta không cầu ngươi thích…… Ta, ta và ngươi có nhiều điểm không hợp, nhưng là…… Thà rằng ngươi tiếp tục lừa dối ta…… Thà rằng ngươi tiếp tục lừa dối ta……” Giọng nói nho nhỏ của cậu bé đầy đau lòng, lòng Voldemort ngổn ngang. ” Ta tình nguyện để ngươi tiếp túc lừa dối ta…… Vì sao ngay cả lừa dối ta ngươi cũng không làm ……”
” Harry……” Thấy nước mắt cậu bé không ngừng rơi, Voldemort đau lòng không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy Harry, ôm lấy người hắn muốn dùng cả cuộc đời để bảo vệ, nói năng lộn xộn, ” Ta yêu em, là thật…… Ta thích em như bây giờ, rất đáng yêu…… Ta yêu hắn, đúng vậy, nhưng ta cũng yêu em…… Không phải bởi vì em giống hắn, không phải, em chính là em…… Mỗi lời ta nói vời em là thật…… Xin em tin ta……”
” Hắn là phù thủy rất mạnh, biết nói xà ngữ, thực lực vượt xa mức bình thường. Hắn cho ta thấy pháp thuật, nói cho ta ta không phải quái vật, mà là một phù thủy nhỏ chưa biết khống chế pháp thuật. Hắn…… Cho ta ấm áp, một cái ôm nhẹ nhàng khiến ta đau lòng, hắn là người đầu tiên ôm ta khi ta hiểu chuyện, cũng là duy nhất. Bởi vì người ở cô nhi viện cho ta là quái vật, xa lánh ta, không muốn đến gần ta.” Ánh mắt hắn dần dần tối đi, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, sâu thăm thẳm. Hắn không thích nhớ lại những năm tháng kia, từ già trẻ lớn bé trong cô nhi viện đều ghét hắn. Ánh sáng duy nhất là ngày hắn gặp Harry, hết lần này tới lần khác hắn đều đắm chìm vào kí ức tốt đẹp Harry cho hắn, hắn thật là kẻ ngốc nghếch. ” Khi đó ta chỉ là một đứa trẻ, đầu tiên là ấm áp, thân thiết, cảm động, dần dần lớn lên, hiểu được nhiều chuyện, ta phát hiện ta yêu hắn. Có lẽ là bởi vì……” Hắn khoát tay, ” Có lẽ em hiểu được loại cảm giác này.”
Hắn nhìn Harry, cậu bé không có gì biểu tình gì khiến hắn kinh ngạc, do dự muốn nói tiếp hay không. Loại chuyện này mà nói không rõ, Harry sẽ không tin; nói rõ, chỉ sợ Harry không muốn nhìn hắn nữa, cái này tiến không được lui không xong.
Harry buồn bực một lúc, thấy nam nhân không nói tiếp, đảo mắt, nức nở một tiếng, ” Vậy ngươi có thể đi tìm hắn, không cần tìm kẻ thay thế……”
Voldemort càng khó chịu, không phải đã tìm được từ 1 năm về trước sao. ” Ta tìm không thấy hắn. Cho dù thực lực của ta cao đến mức nào, ta tìm hết mọi ngóc ngách, đều không có tin của hắn. Ta nghĩ, hắn không còn tồn tại.” Nói xong những lời này, hắn cảm thấy vô cùng chột dạ.
” Cho nên ngươi tìm rất nhiều người giống hắn thay thế hắn?” Harry yếu ớt nói.
“…… Đúng…….” Voldemort không muốn thừa nhận như vậy, mặt Harry đã đen giống như mực, nhưng hắn chỉ có thể kiên trì tới cùng, việc mình làm thì mình phải xử lý hậu quả.
” Xem ra không quá thành công, nếu không ngươi cũng sẽ không chuyển sự chú ý lên người ta….” Harry cúi xuống, ôm chặt đầu Nagini, chớp chớp đôi mắt khô khốc, do dự có nên dùng tay áo xoa mắt tiếp hay không. (oạch, dừng lại đi Har, nước mắt cá sấu đủ rồi ………chết cười)
” Không phải, Harry, em và hắn……” Voldemort ngậm miệng tức khắc, nóng lòng giải thích, nhưng thái độ của cậu làm hắn có dự cảm không lành. Nhưng Harry không cho hắn cơ hội.
” Để ta nói xong!” Harry giống như sư tử hét lên, cố gắng tỏ vẻ mình rất tức giận. Cậu thật sự cảm động việc Voldemort yêu mấy chục năm như thế, mặc dù đó cũng là Harry. Cậu có thể khẳng định Voldemort quả thực rất yêu cậu, nhưng việc cần làm thì phải làm. Nam nam nữ nữ bên cạnh Voldemort không thể giữ lại một người, hơn nữa đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu là tốt nhất, cậu chịu không nổi; kiểu không có thì tìm người thay thế của Voldemort phải được loại bỏ sạch sẽ!
” Ta là người giống hắn nhất. Tóc đen, mắt xanh lá, biết nói xà ngữ, trừ vết sẹo trên trán thì ta và hắn giống nhau như đúc.” Harry vuốt tóc lên, đó là nhà tạo mẫu tóc cắt theo kiểu che vết sẹo cho cậu. ” Có phải ngươi nhìn ta như nhìn hắn không? Những lời ngươi nói, là nói với ta hay thông qua ta là nói với hắn? Ngươi……” Cậu không nói gì nữa, nâng cánh tay lên, xoa xoa mắt.
Cay quá……
Voldemort rốt cuộc ngồi không yên, hắn không thể để Harry tiếp tục bi quan, nếu không tương lai giữa hắn và Harry không thể xoay chuyển. Hắn ngồi bên cạnh Harry, vô cùng đau lòng nhẹ nhàng nắm lấy tay Harry, cậu bé lại khóc, giống như thế giới đã sụp đổ.
” Ta biết, ta không cầu ngươi thích…… Ta, ta và ngươi có nhiều điểm không hợp, nhưng là…… Thà rằng ngươi tiếp tục lừa dối ta…… Thà rằng ngươi tiếp tục lừa dối ta……” Giọng nói nho nhỏ của cậu bé đầy đau lòng, lòng Voldemort ngổn ngang. ” Ta tình nguyện để ngươi tiếp túc lừa dối ta…… Vì sao ngay cả lừa dối ta ngươi cũng không làm ……”
” Harry……” Thấy nước mắt cậu bé không ngừng rơi, Voldemort đau lòng không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy Harry, ôm lấy người hắn muốn dùng cả cuộc đời để bảo vệ, nói năng lộn xộn, ” Ta yêu em, là thật…… Ta thích em như bây giờ, rất đáng yêu…… Ta yêu hắn, đúng vậy, nhưng ta cũng yêu em…… Không phải bởi vì em giống hắn, không phải, em chính là em…… Mỗi lời ta nói vời em là thật…… Xin em tin ta……”
/270
|