“Đừng hút, được ko?” – Nàng lại giở cái điệp khúc của riêng nàng. Hắn cười nửa miệng, lắc đầu. Vừa châm lửa, hắn vừa hỏi, đánh trống lảng chuyện khác – “Giờ này ko ngủ mà làm gì ở đó?”
“Định ngủ thì bị bắt cóc ra đây.”
Hắn phì cười 1 cách thú vị, sặc cả hơi thuốc vừa hút. Nàng cũng khẽ cười…
“Hảo…nhớ Hoàng lắm.” – Nàng chợt buông tiếng khi cả hai chìm vào thinh lặng hơn 5 phút. Hắn quay nhanh sang, cố nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn pha của dãy A khách sạn. Hoặc là nàng đỏ mặt thật, hoặc là hắn đang say, hoặc là ánh đèn vàng đã đánh lừa thị giác, nhưng rõ ràng, mặt nàng ửng hồng xinh như 1 cô gái vừa tỏ tình với bạn trai.
“Nhớ ư…” – Hắn cố nói 1 cái gì đó, nhưng cứ lắp ba lắp bắp. Ko giống hắn chút nào. Tim hắn nhảy cà tưng.
“Đừng nói gì cả, nếu thấy khó khăn quá…” – Nàng cúi mặt– “Ko hiểu tại sao nhớ. Cứ nhớ, thế thôi. Hoàng đừng nghĩ ngợi gì… Chắc nhớ như nhớ 1 người bạn hàng xóm… Vì vậy, hãy coi Hảo là bạn, bạn thân chẳng hạn, đừng trốn tránh Hảo, điều đó làm Hảo thấy khó chịu lắm… ”
“Khoan nào…” – Hắn nghe cả hơi thở mình lẫn nàng đều đập gấp gáp – “Nếu chỉ là 1 nỗi nhớ bình thường như thế, chúng ta đã ko có những cảm giác, mà cả tôi, cả Hảo đang có… Hảo đang run, đúng ko…” – Hắn nuốt nước miếng… “ Tệ thật, tôi cũng vậy.”
“……”
“Hoàng nghĩ, chúng ta đang yêu nhau.”
Ánh mắt 2 người chạm nhau để mở đầu cho 1 cái hôn phớt qua. Hắn chủ động, và nàng ko phản kháng. Nụ hôn nhẹ tựa gió, mát và dịu dàng, nhưng cũng ngắn ngủi, để lại sự lưu luyến khó quên. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sung sướng trong khoảnh khắc này như vậy.
Họ ngồi cho tới khi bình minh lên.
…Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan..
Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn.
“Định ngủ thì bị bắt cóc ra đây.”
Hắn phì cười 1 cách thú vị, sặc cả hơi thuốc vừa hút. Nàng cũng khẽ cười…
“Hảo…nhớ Hoàng lắm.” – Nàng chợt buông tiếng khi cả hai chìm vào thinh lặng hơn 5 phút. Hắn quay nhanh sang, cố nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn pha của dãy A khách sạn. Hoặc là nàng đỏ mặt thật, hoặc là hắn đang say, hoặc là ánh đèn vàng đã đánh lừa thị giác, nhưng rõ ràng, mặt nàng ửng hồng xinh như 1 cô gái vừa tỏ tình với bạn trai.
“Nhớ ư…” – Hắn cố nói 1 cái gì đó, nhưng cứ lắp ba lắp bắp. Ko giống hắn chút nào. Tim hắn nhảy cà tưng.
“Đừng nói gì cả, nếu thấy khó khăn quá…” – Nàng cúi mặt– “Ko hiểu tại sao nhớ. Cứ nhớ, thế thôi. Hoàng đừng nghĩ ngợi gì… Chắc nhớ như nhớ 1 người bạn hàng xóm… Vì vậy, hãy coi Hảo là bạn, bạn thân chẳng hạn, đừng trốn tránh Hảo, điều đó làm Hảo thấy khó chịu lắm… ”
“Khoan nào…” – Hắn nghe cả hơi thở mình lẫn nàng đều đập gấp gáp – “Nếu chỉ là 1 nỗi nhớ bình thường như thế, chúng ta đã ko có những cảm giác, mà cả tôi, cả Hảo đang có… Hảo đang run, đúng ko…” – Hắn nuốt nước miếng… “ Tệ thật, tôi cũng vậy.”
“……”
“Hoàng nghĩ, chúng ta đang yêu nhau.”
Ánh mắt 2 người chạm nhau để mở đầu cho 1 cái hôn phớt qua. Hắn chủ động, và nàng ko phản kháng. Nụ hôn nhẹ tựa gió, mát và dịu dàng, nhưng cũng ngắn ngủi, để lại sự lưu luyến khó quên. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sung sướng trong khoảnh khắc này như vậy.
Họ ngồi cho tới khi bình minh lên.
…Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan..
Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn.
/58
|