-Thật sự không biết? - Anh cẩn thận mân mê mớ tóc đang xõa xuống một bên vai của Yên Nhi khiến cô hốt hoảng lùi về sau mấy bước
- Vương gia, ở đây đông người – Yên Nhi đối với loại cử chỉ thân mật này vô cùng sợ hãi.
- Không cho phép em gọi tôi là vương gia – Trên mặt Thần Tuyên lập tức hiện lên hai chữ “cáu kỉnh” – Hoặc gọi tên tôi, hoặc cứ kêu ông xã. Tôi tuyệt đối không khó chịu.
Đương nhiên là anh sẽ không khó chịu. Tuyên khoái chí còn không kịp nữa kia mà. Nhưng ai mà có ngờ, Yên Nhi đứng trước tình huống khó xử lại lựa chọn biện pháp… nói trổng:
- Ngày mai, có một buổi họp mặt phải không?
- Là ai nói với em? – Thông tin này khiến anh có phần kinh ngạc – Mấy cô gái hôm trước lại đến à?
Hay thật, phen này chắc Tuyên phải khóa luôn cánh cửa.
- Không không, lần trước tới đây, họ đã vô tình nói cho tôi biết.
- Thật chứ? - Đôi mắt sáng rực chiếu thẳng vào mặt Yên Nhi như muốn soi thật giả – Bảo bối em nên biết, tôi ghét nhất là bị người ta lừa dối.
- Thật – Lời hăm dọa làm cô vội vàng gật lấy gật để, gật đến nỗi cái đầu và cái cổ muốn đứt rời ra.
- Vậy thì tôi tin em. – Ánh nhìn của Tuyên lập tức trở nên dịu dàng – Ngày mai đúng là có một buổi họp mặt. Nhưng sức khỏe em hiện không tốt…
- Tôi hiện giờ rất khỏe mạnh. – Yên Nhi vuột miệng đáp – Anh không nên vì vậy mà thất lễ với các thành viên khác.
Sao cô biết buổi tiệc này là để cô dâu mới có dịp tiếp xúc thêm cùng mọi người trong gia đình?
- Cũng là họ bảo với em sao?
Đám phụ nữ này lại ngang nhiên đầu độc đầu óc ngây thơ, non nớt của vợ anh.
- Các chị ấy nói bữa tiệc đó vốn được tổ chức cho tôi.
- Đúng là như vậy – Thần Tuyên vẫn liên tục nhìn Yên Nhi không thôi – Nhưng tôi hoàn toàn có thể thay em hoãn lại. Trừ khi…có lý do chính đáng nào đó.
Anh muốn tìm cho ra nguyên nhân. Thật ra cô vì điều gì lại tỏ ra hứng thú với bữa tiệc này như vậy?
- Anh vừa mới nhận chức, không phải nên chứng tỏ cho mọi người thấy mọi việc đều yên ổn hay sao? – Những lời này đều là Nguyệt Hoa dạy cho Yên Nhi – Tôi cũng hy vọng nếu mình giúp anh hoàn thành bổn phận, anh sẽ…sẽ…
- Bà xã – Bàn tay lớn của Tuyên bất ngờ xoa nhẹ dưới cằm Nhi – Việc tôi hứa thì nhất định sẽ thực hiện. Lúc nào em hiểu được tình cảm của tôi, khi đó đền đáp vẫn chưa muộn.
Nói như vậy chẳng phải anh không muốn đưa Yên Nhi đi hay sao? Không được, Nguyệt Hoa nói cô nhất định phải đến đó.
- Nhưng ở đây mãi cũng rất…buồn. Tôi muốn được đổi gió.
- Em buồn? – Thần Tuyên bất ngờ hỏi lại - Ở gần tôi làm em buồn chán như vậy?
- Không, không phải.. – Yên Nhi lại lật đật lắc đầu.
Trời ơi, người đàn ông này…Vì sao lại luôn tìm cớ bắt bẻ cô như thế?
Nhi chỉ sợ càng nói sẽ càng để lộ ra sơ hở. Gương mặt còn hiền dịu, ôn hòa khi nãy; nếu không may nổi giận lên thì sẽ không còn là chuyện đơn giản. Nhưng từ chối đến dự tiệc, cơ hội trở về nhà của cô coi như cũng mất hết.
Nỗi thất vọng thoáng chốc đã đong đầy trong mắt Yên Nhi, trào ra thành hai hàng lệ trong suốt.
- Bà xã – Tuyên lo lắng nâng mặt cô – Em khóc?
Rốt cuộc là vì lí do gì? Tại sao Yên Nhi lại nóng lòng đến dự buổi tiệc đó như thế? Tuyên làm vậy cũng vì nghĩ cho cô thôi mà.
- Nín đi – Ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của Nhi – Ngày mai chúng ta sẽ đi.
Mặc kệ lý do là gì, nếu đây là ý thích của vợ, anh nhất định sẽ chiều.
- Cảm ơn…cảm ơn anh – Cô bắt đầu rối rít, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ - Tôi thật sự rất cảm kích.
- Chỉ cảm kích thôi sao? – Máu tham của Tuyên lại bắt đầu nổi lên. Anh phải tranh thủ mọi thời cơ để tấn công vào thành trì trái tim của cô gái này – Em không có cách nào khác ngoài hai từ đó à?
Vừa nói xong đã với tay kéo Yên Nhi sát lại phía mình, yêu thương mà ôm lấy.
- Anh… - Cô muốn kháng cự nhưng lại có chút phân vân.
Một cái ôm để đền bù cho việc vạch tội Tuyên, trong lòng Yên Nhi cũng đỡ thấy áy náy.
Thôi thì cô nín nhịn, để anh gần gũi một lần…. chỉ một lần này thôi…
Nhưng sự miễn cưỡng chấp thuận của Nhi lại làm Thần Tuyên thấy hân hoan, phấn khởi. Toàn thân anh đang thả lỏng, mũi hít sâu mùi hương nhàn nhạt bay ra từ tóc và cơ thể cô. Đây là một cái ôm chân tình với mong muốn được chở che và bảo vệ. Không hề mang tính chất lợi dụng hay chiếm đoạt. Tuyên thậm chí còn không dám sử dụng quá nhiều sức lực. Sợ rằng sẽ vô tình khiến người con gái trong lòng cảm thấy đau. Bởi vì việc trước giờ anh giỏi nhất không phải là dỗ dành mà đi bắt nạt người khác.
Thời gian quen biết Tuyết Vinh, tình cảm giữa hai người trong sáng còn hơn cả bạn bè thường thấy. Thậm chí nắm tay nhau cũng rất ít gặp. Vì Tuyết Vinh là một cô gái đặc biệt, khí chất mạnh mẽ chẳng thua gì đàn ông. Giữa cô ấy và Tuyên tồn tại sự thông hiểu và chia sẻ nhiều hơn những hành động tình cảm. Bây giờ nghĩ lại, anh mới buồn cười phát hiện, bản thân mình có lẽ vẫn chưa phải là người đàn ông có thể làm cho cô trở nên yếu đuối.
- Em không cần phải sợ - Tuyên thận trọng vuốt nhẹ mái tóc của Yên Nhi – Anh xin hứa sẽ cố hết sức để làm một người chồng tốt.
Tim của cô cũng vì những lời này mà đột ngột nảy lên, hơi thở dồn dập do cảm xúc gì đó không định rõ. Cơ thể đang cứng ngắc từng chút, từng chút một thả lỏng. Sâu tận tâm khảm đang thật thà hưởng thụ cảm giác ấm áp trong vòng tay Tuyên.
- Tha lỗi cho tôi.
Buổi tối, anh thật không khó để nhận ra sự phấn khởi trên nét mặt Yên Nhi.Cô hết ra chơi cùng bọn trẻ lại đi an ủi những người đang khóc than trong Phòng Chờ. Lúc về phòng còn thản nhiên tìm hiểu thứ này thứ kia. Trông ngây thơ đến vô tội vạ.
Dù không hiểu nguyên nhân nhưng sự thay đổi này lại khiến anh rất thích.
- Em muốn mặc gì đi dự tiệc?
- Áo dài – Yên Nhi thấy mình là người Việt Nam nên đương nhiên phải mặc trang phục truyền thống.
- Lại đây – Tuyên ngồi trên ghế salon, mỉm cười đưa tay vẫy vẫy.
Anh ta không phải lại muốn ôm cô chứ? Chiều nay không phải đã ôm rất lâu rồi sao? Yên Nhi nhớ lại mà đỏ bừng cả mặt.
- Em đứng xa thế, tôi không thể ước lượng được.
- Ước lượng cái gì?
- Cơ thể của em – Nụ cười trên môi anh lại có chút gian tà – Mặc áo dài cần có số đo thật chính xác.
- Anh là thợ may?
- Không. – Thấy Yên Nhi cứ đứng trơ ra như tượng, Thần Tuyên liền nhấc mình khỏi ghế – Màu em thích nhất là gì?
- Màu Đỏ.
- Ừm – Anh khẽ gật đầu, hai tay đặt xuống vai cô, nắm nhẹ - Cũng hợp… Làn da trắng của em sẽ rất nổi.
Tuyên vừa nói xong, Yên Nhi đã thấy một luồng hơi nóng từ tay anh truyền xuống cơ thể. Chiếc đầm hồng đang mặc lập tức được thay thế bằng bộ áo dài đỏ có thêu hoa uốn lượn từ vai trái xuống tới tà.
- Đến đây, nữ hoàng của anh – Tuyên mỉm cười, khẽ kéo Yên Nhi ra trước gương rồi nhìn cô bằng ánh mắt tràn trề hy vọng – Em có thích không?
- Chỗ hoa này…có phải hơi nhiều?
Những bông hoa trắng quá nổi bật, đặc biệt là trước ngực khiến cô có cảm giác mình sẽ bị người ta chú ý vào đó. Nhưng bộ áo dài quả thật rất vừa vặn. Thần Tuyên nếu đem so với thợ may chuyên nghiệp hình như còn cao tay hơn.
- Vậy thì giảm đi một chút.
Những đốm sáng vẫn đang lẩn quẩn quanh cơ thể Yên Nhi lập tức khiến bông hoa bị biến đổi. Hai tay của Tuyên từ đầu đến cuối đều không rời khỏi vai cô. Anh chỉ hơi nắm nhẹ một cái, quần áo trên người liền theo đó mà thay đổi.
Lần trước giúp Yên Nhi thay bộ đồ ngủ, Thần Tuyên phải chăng cũng sử dụng phương pháp này? Vậy mà sau đó còn mạnh miệng châm chọc cô. Thật không biết nên gọi anh là quân tử hay tiểu nhân nữa.
- Vương gia, ở đây đông người – Yên Nhi đối với loại cử chỉ thân mật này vô cùng sợ hãi.
- Không cho phép em gọi tôi là vương gia – Trên mặt Thần Tuyên lập tức hiện lên hai chữ “cáu kỉnh” – Hoặc gọi tên tôi, hoặc cứ kêu ông xã. Tôi tuyệt đối không khó chịu.
Đương nhiên là anh sẽ không khó chịu. Tuyên khoái chí còn không kịp nữa kia mà. Nhưng ai mà có ngờ, Yên Nhi đứng trước tình huống khó xử lại lựa chọn biện pháp… nói trổng:
- Ngày mai, có một buổi họp mặt phải không?
- Là ai nói với em? – Thông tin này khiến anh có phần kinh ngạc – Mấy cô gái hôm trước lại đến à?
Hay thật, phen này chắc Tuyên phải khóa luôn cánh cửa.
- Không không, lần trước tới đây, họ đã vô tình nói cho tôi biết.
- Thật chứ? - Đôi mắt sáng rực chiếu thẳng vào mặt Yên Nhi như muốn soi thật giả – Bảo bối em nên biết, tôi ghét nhất là bị người ta lừa dối.
- Thật – Lời hăm dọa làm cô vội vàng gật lấy gật để, gật đến nỗi cái đầu và cái cổ muốn đứt rời ra.
- Vậy thì tôi tin em. – Ánh nhìn của Tuyên lập tức trở nên dịu dàng – Ngày mai đúng là có một buổi họp mặt. Nhưng sức khỏe em hiện không tốt…
- Tôi hiện giờ rất khỏe mạnh. – Yên Nhi vuột miệng đáp – Anh không nên vì vậy mà thất lễ với các thành viên khác.
Sao cô biết buổi tiệc này là để cô dâu mới có dịp tiếp xúc thêm cùng mọi người trong gia đình?
- Cũng là họ bảo với em sao?
Đám phụ nữ này lại ngang nhiên đầu độc đầu óc ngây thơ, non nớt của vợ anh.
- Các chị ấy nói bữa tiệc đó vốn được tổ chức cho tôi.
- Đúng là như vậy – Thần Tuyên vẫn liên tục nhìn Yên Nhi không thôi – Nhưng tôi hoàn toàn có thể thay em hoãn lại. Trừ khi…có lý do chính đáng nào đó.
Anh muốn tìm cho ra nguyên nhân. Thật ra cô vì điều gì lại tỏ ra hứng thú với bữa tiệc này như vậy?
- Anh vừa mới nhận chức, không phải nên chứng tỏ cho mọi người thấy mọi việc đều yên ổn hay sao? – Những lời này đều là Nguyệt Hoa dạy cho Yên Nhi – Tôi cũng hy vọng nếu mình giúp anh hoàn thành bổn phận, anh sẽ…sẽ…
- Bà xã – Bàn tay lớn của Tuyên bất ngờ xoa nhẹ dưới cằm Nhi – Việc tôi hứa thì nhất định sẽ thực hiện. Lúc nào em hiểu được tình cảm của tôi, khi đó đền đáp vẫn chưa muộn.
Nói như vậy chẳng phải anh không muốn đưa Yên Nhi đi hay sao? Không được, Nguyệt Hoa nói cô nhất định phải đến đó.
- Nhưng ở đây mãi cũng rất…buồn. Tôi muốn được đổi gió.
- Em buồn? – Thần Tuyên bất ngờ hỏi lại - Ở gần tôi làm em buồn chán như vậy?
- Không, không phải.. – Yên Nhi lại lật đật lắc đầu.
Trời ơi, người đàn ông này…Vì sao lại luôn tìm cớ bắt bẻ cô như thế?
Nhi chỉ sợ càng nói sẽ càng để lộ ra sơ hở. Gương mặt còn hiền dịu, ôn hòa khi nãy; nếu không may nổi giận lên thì sẽ không còn là chuyện đơn giản. Nhưng từ chối đến dự tiệc, cơ hội trở về nhà của cô coi như cũng mất hết.
Nỗi thất vọng thoáng chốc đã đong đầy trong mắt Yên Nhi, trào ra thành hai hàng lệ trong suốt.
- Bà xã – Tuyên lo lắng nâng mặt cô – Em khóc?
Rốt cuộc là vì lí do gì? Tại sao Yên Nhi lại nóng lòng đến dự buổi tiệc đó như thế? Tuyên làm vậy cũng vì nghĩ cho cô thôi mà.
- Nín đi – Ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của Nhi – Ngày mai chúng ta sẽ đi.
Mặc kệ lý do là gì, nếu đây là ý thích của vợ, anh nhất định sẽ chiều.
- Cảm ơn…cảm ơn anh – Cô bắt đầu rối rít, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ - Tôi thật sự rất cảm kích.
- Chỉ cảm kích thôi sao? – Máu tham của Tuyên lại bắt đầu nổi lên. Anh phải tranh thủ mọi thời cơ để tấn công vào thành trì trái tim của cô gái này – Em không có cách nào khác ngoài hai từ đó à?
Vừa nói xong đã với tay kéo Yên Nhi sát lại phía mình, yêu thương mà ôm lấy.
- Anh… - Cô muốn kháng cự nhưng lại có chút phân vân.
Một cái ôm để đền bù cho việc vạch tội Tuyên, trong lòng Yên Nhi cũng đỡ thấy áy náy.
Thôi thì cô nín nhịn, để anh gần gũi một lần…. chỉ một lần này thôi…
Nhưng sự miễn cưỡng chấp thuận của Nhi lại làm Thần Tuyên thấy hân hoan, phấn khởi. Toàn thân anh đang thả lỏng, mũi hít sâu mùi hương nhàn nhạt bay ra từ tóc và cơ thể cô. Đây là một cái ôm chân tình với mong muốn được chở che và bảo vệ. Không hề mang tính chất lợi dụng hay chiếm đoạt. Tuyên thậm chí còn không dám sử dụng quá nhiều sức lực. Sợ rằng sẽ vô tình khiến người con gái trong lòng cảm thấy đau. Bởi vì việc trước giờ anh giỏi nhất không phải là dỗ dành mà đi bắt nạt người khác.
Thời gian quen biết Tuyết Vinh, tình cảm giữa hai người trong sáng còn hơn cả bạn bè thường thấy. Thậm chí nắm tay nhau cũng rất ít gặp. Vì Tuyết Vinh là một cô gái đặc biệt, khí chất mạnh mẽ chẳng thua gì đàn ông. Giữa cô ấy và Tuyên tồn tại sự thông hiểu và chia sẻ nhiều hơn những hành động tình cảm. Bây giờ nghĩ lại, anh mới buồn cười phát hiện, bản thân mình có lẽ vẫn chưa phải là người đàn ông có thể làm cho cô trở nên yếu đuối.
- Em không cần phải sợ - Tuyên thận trọng vuốt nhẹ mái tóc của Yên Nhi – Anh xin hứa sẽ cố hết sức để làm một người chồng tốt.
Tim của cô cũng vì những lời này mà đột ngột nảy lên, hơi thở dồn dập do cảm xúc gì đó không định rõ. Cơ thể đang cứng ngắc từng chút, từng chút một thả lỏng. Sâu tận tâm khảm đang thật thà hưởng thụ cảm giác ấm áp trong vòng tay Tuyên.
- Tha lỗi cho tôi.
Buổi tối, anh thật không khó để nhận ra sự phấn khởi trên nét mặt Yên Nhi.Cô hết ra chơi cùng bọn trẻ lại đi an ủi những người đang khóc than trong Phòng Chờ. Lúc về phòng còn thản nhiên tìm hiểu thứ này thứ kia. Trông ngây thơ đến vô tội vạ.
Dù không hiểu nguyên nhân nhưng sự thay đổi này lại khiến anh rất thích.
- Em muốn mặc gì đi dự tiệc?
- Áo dài – Yên Nhi thấy mình là người Việt Nam nên đương nhiên phải mặc trang phục truyền thống.
- Lại đây – Tuyên ngồi trên ghế salon, mỉm cười đưa tay vẫy vẫy.
Anh ta không phải lại muốn ôm cô chứ? Chiều nay không phải đã ôm rất lâu rồi sao? Yên Nhi nhớ lại mà đỏ bừng cả mặt.
- Em đứng xa thế, tôi không thể ước lượng được.
- Ước lượng cái gì?
- Cơ thể của em – Nụ cười trên môi anh lại có chút gian tà – Mặc áo dài cần có số đo thật chính xác.
- Anh là thợ may?
- Không. – Thấy Yên Nhi cứ đứng trơ ra như tượng, Thần Tuyên liền nhấc mình khỏi ghế – Màu em thích nhất là gì?
- Màu Đỏ.
- Ừm – Anh khẽ gật đầu, hai tay đặt xuống vai cô, nắm nhẹ - Cũng hợp… Làn da trắng của em sẽ rất nổi.
Tuyên vừa nói xong, Yên Nhi đã thấy một luồng hơi nóng từ tay anh truyền xuống cơ thể. Chiếc đầm hồng đang mặc lập tức được thay thế bằng bộ áo dài đỏ có thêu hoa uốn lượn từ vai trái xuống tới tà.
- Đến đây, nữ hoàng của anh – Tuyên mỉm cười, khẽ kéo Yên Nhi ra trước gương rồi nhìn cô bằng ánh mắt tràn trề hy vọng – Em có thích không?
- Chỗ hoa này…có phải hơi nhiều?
Những bông hoa trắng quá nổi bật, đặc biệt là trước ngực khiến cô có cảm giác mình sẽ bị người ta chú ý vào đó. Nhưng bộ áo dài quả thật rất vừa vặn. Thần Tuyên nếu đem so với thợ may chuyên nghiệp hình như còn cao tay hơn.
- Vậy thì giảm đi một chút.
Những đốm sáng vẫn đang lẩn quẩn quanh cơ thể Yên Nhi lập tức khiến bông hoa bị biến đổi. Hai tay của Tuyên từ đầu đến cuối đều không rời khỏi vai cô. Anh chỉ hơi nắm nhẹ một cái, quần áo trên người liền theo đó mà thay đổi.
Lần trước giúp Yên Nhi thay bộ đồ ngủ, Thần Tuyên phải chăng cũng sử dụng phương pháp này? Vậy mà sau đó còn mạnh miệng châm chọc cô. Thật không biết nên gọi anh là quân tử hay tiểu nhân nữa.
/172
|