Lầu hai nhã gian.Nói là nhã gian, kỳ thật chẳng qua so với các gian phòng khác tốt hơn một chút mà thôi, trong phòng toàn bộ vật dụng, đều cực kỳ đơn sơ, bất quá, tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng sạch sẽ, không làm cho người ta có cảm giác khó chịu.Vệ Tử Thanh đem phối kiếm thật dài ôm trước ngực, cùng bán y nằm ở trên giường, hai mắt khép hờ. Ngoài cửa sổ ồn ào náo động, mơ hồ truyền vào trong phòng.Qua một lúc lâu, Vệ Tử Thanh đột nhiên mở mắt ra, đem phối kiếm đặt ở một bên, từ trong ngực lôi ra một bức họa, mở ra, con ngươi đen mơ màng nhìn chằm chằm vào bức tranh khóe miệng mang theo ý cười.Vệ Tử Thanh ngơ ngẩn nhìn người trong bức họa, trong mắt hiện lên một tia thống khổ cùng tưởng niệm, từ sau khi nàng rời khỏi Hoàng cung. Hắn liền phụng mệnh Tử Dạ tìm kiếm nàng khắp nơi, thế nhưng, nàng cứ như bốc hơi khỏi mặt đất, hắn một đường đuổi theo, cơ hồ muốn lật tung cả Tây Lương quốc, nhưng thủy chung vẫn không có một chút tin tức nào.Cứ như vậy, sau mấy tháng, hắn rốt cuộc ở địa phương cách thành trấn này không xa nghe được từ miệng một đại nương bán hạt dẻ biết được, mấy tháng trước, có một vị bạch y nam tử giá một chiếc xe ngựa ngang qua đây, bởi vì khoảng cách với đại nương cũng không xa, lúc ấy bà nhìn thấy bạch y nam tử từ trong xe ngựa bước ra trên tay ôm một nữ tử đi vào trong quán, đại nương tuy rằng nhìn không rõ ràng, bà chỉ mơ hồ nhìn thấy nữ tử được bạch y nam tử ôm trong lòng dung nhan mỹ lệ khuynh thành, đáng tiếc, xem chừng có vẻ đang thiếp đi, cùng người trong bức họa giống nhau vài phần.Vệ Tử Thanh nghe xong mừng rỡ, lập tức vào trong y quán hỏi thăm một chút, vị đại phu ở đó xác định nữ tử kia chính là Diệp Lạc, lúc này mới rời khỏi y quán hỏi vị đại nương phương hướng của xe ngựa, liền phi ngựa đến thành trấn này.Mấy tháng truy tìm, thật vất vả mới có một chút manh mối, Vệ Tử Thanh mừng rỡ như điên, vốn tưởng rằng đi đến trấn nhỏ, là có thể thuận lợi tìm được Diệp Lạc, nhưng lại hoàn toàn thất vọng rồi, hắn dọc đường hỏi thăm từ trên xuống dưới, nhưng là, cũng không có người nào thấy qua Diệp Lạc.Nghĩ tới đây, Vệ Tử Thanh trong mắt thêm vài phần mỏi mệt, cái thành trấn này cũng không lớn, nếu Diệp Lạc từng xuất hiện, nhìn thấy dung mạo của nàng, nhất định sẽ làm người ta khó quên, nhưng là, nàng giống như chìm vào trong biển rộng, không hề thấy bóng dáng.Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vệ Tử Thanh cảnh giác từ trên giường xoay người ngồi dậy, nơi này mặc dù là trấn nhỏ, tuy nhiên nó dù sao cũng là địa phương rồng rắn lẫn lộn, buổi sáng hắn trước mặt mọi người vung tiền, nên không thể không đề phòng cẩn thận, tránh bị người ta ám toán.Người tới tiếng bước chân nặng nề, dần dần đi đến trước nhã phòng dừng lại, một lát sau, liền truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm của điếm tiểu nhị truyền vào:“Đại gia, tiểu nhân có thể vào được không?”Vệ Tử Thanh nghe ra thanh âm của điếm tiểu nhị, liền trầm giọng nói:“Vào đi!”Điếm tiểu nhị vẻ mặt hớn hở đẩy cửa bước vào, đối với Vệ Tử Thanh cười nịnh bợ:“Đại gia, người sáng nay hướng tiểu nhân hỏi thăm vị kia, hiện tại đã có tin tức!”Vệ Tử Thanh trong lòng run lên, kích động cơ hồ run lên nhè nhẹ, nhưng là, rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, thản nhiên nhìn điếm tiểu nhị liếc mắt một cái, mặt không thay đổi nói:“Có tin tức gì? Còn không mau nói!”Điếm tiểu nhị hơi chần chừ một chút, nhìn Vệ Tử Thanh, ngượng ngùng cười nói:“Cái kia sáng nay…Không biết gia còn nhớ không?”Vệ Tử Thanh trào phúng cười, mặt không thay đổi từ trong ngực móc ra đĩnh vàng, tiện nay ném cho điếm tiểu nhị, lạnh lùng thốt:“Hiện tại ngươi có thể nói?”Điếm tiểu nhị mở to mắt, vui mừng cẩn thận cất đĩnh vàng trong ngực, thế này mới đối Vệ Tử Thanh lấy lòng nói:“Gia, người có biết Linh Sơn không? Linh Sơn ở nơi này, khá là nổi danh, chẳng những bởi vì Linh Sơn phong cảnh như vẽ, còn bởi vì…”Điếm tiểu nhị lời còn chưa nói hết, đã bị Vệ Tử Thanh lạnh lùng cắt ngang:“Ta cho ngươi vàng, cũng không phải muốn nghe ngươi nói những lời vô nghĩa! Ngươi còn dài dòng, ta liền chặt tay ngươi!”Nói xong, Vệ Tử Thanh động thủ đem thanh kiếm kề trên cổ điếm tiểu nhị.Điếm tiểu nhị sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống mặt đất, thanh âm run rẩy, la lớn:“Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng! Tiểu nhân nói…”Vệ Tử Thanh hừ lạnh một tiếng, thu hồi thanh kiếm lại, lạnh giọng nói:“Nếu ngươi còn có nửa câu vô nghĩa, ngươi cũng đừng mong còn sống bước ra ngoài!”Điếm tiểu nhị sớm đã bị dọa hồn bay phách lạc, nơi nào còn dám trước mặt Vệ Tử Thanh khoe tài ăn nói, lập tức quỳ trên mặt đất, thống thống khoái khoái đem từng lời Hắc Tử nói ở lầu một truyền đạt lại.Vệ Tử Thanh nghe xong, trong lòng chợt động, không khỏi không nghĩ đến Thủy Vân cung! Thủy Vân cung trên giang hồ thần thần bí bí, chưa từng có người biết nó ở nơi nào, chẳng lẽ, Thủy Vân cung nằm ở Linh Sơn?Điếm tiểu nhị dù nói xong, cũng không dám đứng lên, hắn bất an không yên quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao giữ chặt đĩnh vàng trong lòng, sợ Vệ Tử Thanh hướng hắn đòi lại, dù sao, hắn cũng không chính mắt nhìn thấy người thật, chỉ là nghe lời truyền miệng, không viết người vị đại gia này muốn tìm rốt cuộc có hay không ở Linh Sơn.Vệ Tử Thanh tự nhiên không biết đến tâm tư của điếm tiểu nhị, hắn luôn luôn tìm kiếm tung tích Thủy Vân cung, nay nghe những lời này của điếm tiểu nhị, trong lòng có vài phần khẳng định, có lẽ, Thủy Vân cung được giấu sâu trong Linh Sơn, như vậy, muốn tìm Diệp Lạc, cơ hội lại càng lớn, hắn nghe Tử Dạ nói, Diêp Lạc bị Du Hàn mang đi, tại lúc Du Hàn rời đi, Tử Dạ có phái người theo dõi, nhưng là, chỉ đi được nửa quãng đường liền bị Du Hàn bỏ lại, nếu là như vậy, Du Hàn chắc chắn đã đưa Diệp Lạc về Thủy Vân cung, chỉ cần tìm được Thủy Vân cung, sẽ không khó để tìm thấy nàng!Nghĩ tới đây, Vệ Tử Thanh nhịn không được lộ ra một chút tiếu ý, hắn che giấu kích động trong lòng, thản nhiên nhìn điếm tiểu nhị liếc mắt một cái, hỏi:“Linh Sơn ở nơi nào?”Điếm tiểu nhị thấy Vệ Tử Thanh cũng không có nổi giận, lúc này mới thở dài một hơi, hắn từ trên đất đứng lên, lấy lòng nói:“Gia muốn đi Linh Sơn sao? Kỳ thực, Linh Sơn cách nơi này không xa, đi bộ một ngày đêm là tới, còn nếu như cưỡi ngựa, không đến ba canh giờ sẽ đến nơi, bất quá, dọc đường nhiều chỗ hoang vu vắng vẻ, nhiều thổ phỉ, gia vẫn nên cẩn thận một chút!”Vệ Tử Thanh không kiên nhẫn liếc mắt nhìn điếm tiểu nhị, lạnh lùng thốt:“Được rồi, ngước trước ra ngoài đi!”Nói xong, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, ném cho điếm tiểu nhị, lạnh lùng nói:“Chuẩn bị cho ta một chút lương khô! Ta muốn đi ngay!”Điếm tiểu nhị mừng rỡ, đem bạc thu vào ngực, cúi đầu vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài.
/256
|