Tiểu Xuân và Lý Thanh đến sớm hơn mấy người khác.
Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh đến viện Ngô Ba ở sau núi, sau đó nhét hắn vào một góc tối.
“Được rồi, ngồi đợi ở đây đi.”
Lý Thanh ngoan ngoãn ngồi ở một bên, Tiểu Xuân ngồi cạnh hắn.
Hai người câu có câu không trò chuyện.
Nói được một lúc, Tiểu Xuân cảm thấy hơi mệt, nàng nói với Lý Thanh: “To con, ta ngủ một lúc, khi nào đến giờ gọi ta.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân dựa vào tường nhắm mắt lại, chỉ một lúc sau thì ngủ thiếp đi. Lý Thanh nghe thấy hơi thở của nàng đã trở nên đều đặn, liền giơ tay, khẽ nâng đầu Tiểu Xuân, để nàng dựa vào trên người mình.
Lúc Tiểu Xuân ngủ trời vẫn còn đen kịt, chờ đến lúc Lý Thanh đánh thức nàng dậy, trời đã sáng rồi.
“Ta, ta ngủ bao lâu rồi?” Tiểu Xuân dụi mắt, giang tay, vẻ mặt Lý Thanh ở bên cạnh không tốt lắm, hắn cúi đầu, không lên tiếng.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặc dù trời hơi âm u nhưng vẫn làm người ta chói mắt. Nàng đứng lên, đỡ cánh tay Lý Thanh, khẽ nói: “Ta dẫn huynh vào viện tìm chỗ trú tạm, cứ như vậy cũng không phải cách, huynh phải cố cầm cự nhé.”
Sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, trên trán có lớp mồ hôi mỏng. Hắn kéo tay Tiểu Xuân, chậm rãi lắc đầu.
“Không sao.”
Tiểu Xuân: “Thật à?”
Lý Thanh: “Ừ.”
“Được rồi.” Tiểu Xuân đứng lên, che ánh sáng cho Lý Thanh.
“Ơ, muội muội!”
Tiểu Xuân quay đầu lại, lập tức thấy Mai Như đã trang điểm xinh đẹp ngoắc tay với nàng.
Tiểu Xuân: “….”
Mai Như chạy chậm đến đây, hôm nay nàng mặc một bộ quần áo khác, nhưng vẫn là màu đỏ chói lọi, từ xa chạy đến cứ như một đám mây hồng, khiến Tiểu Xuân đầu váng mắt hoa.
“Muội muội giỏi, tỷ tỷ biết muội nhất định thành công.”
Tiểu Xuân bị Mai Như kéo tay, cười hai tiếng, nói: “Tỷ cũng được thông qua à?”
Mai Như: “Dĩ nhiên rồi.”
Tiểu Xuân: “Tỷ so chiêu với đại sư huynh rồi à?”
Mai Như: “Sao có thể chứ?”
Tiểu Xuân cảm thấy kì quái nói: “Vậy sao tỷ thông qua được?”
Mai Như: “Nói thật thôi.”
Tiểu Xuân: “Nói thật cái gì?”
Mai Như khẽ cười một tiếng, nói: “Nói cho y biết mục đích ta đến bái sư.”
Tiểu Xuân mở to mắt: “Tỷ cũng có mục đích nữa à?”
Mai Như: “Dĩ nhiên rồi.”
Tiểu Xuân nheo mắt nhìn nàng, Mai Như cười khúc khích: “Đừng có nhìn tỷ tỷ như vậy?”
Tiểu Xuân: “Tỷ có mục đích gì?”
Mai Như: “Đến ngắm cảnh đẹp.”
Tiểu Xuân: “….”
Mai Như cười híp cả mắt lại.
“Núi Bạc Mang cảnh sắc tươi đẹp, là một trong ba nơi có cảnh đẹp nhất, thế gian khó tìm.”
Tiểu Xuân: “Lý do như thế mà cũng thông qua được?”
Mai Như: “Cho nên ta mới nói đại sư huynh này của muội thật khó lường. Quan sát rõ ràng, có thể nhìn thấu tất cả, võ nghệ lại cao cường, giống như một tán tiên cách biệt trần thế.”
Tiểu Xuân bĩu môi nói: “Bây giờ cũng đã là đại sư huynh của tỷ rồi.”
“Ừm.” Mai Như cười nói “Cũng đúng, giờ cũng đã là đại sư huynh của ta rồi.”
Mai Như cười, ánh mắt chuyển đến phía sau Tiểu Xuân, Lý Thanh đang ngồi đưa lưng về phía hai người.
Mai Như: “To lớn thật, đây là ai? Hôm dự thi chưa từng thấy.”
Tiểu Xuân nghiêng đầu sang, ho khan một tiếng: “À, đây là bạn của muội, tên là Lý Thanh, hắn cũng đã thông qua cuộc thi của đại sư huynh.”
“Ồ?” Lúc Tiểu Xuân nói chuyện, ánh mắt Mai Như vẫn chiếu vào trên người Lý Thanh.
“Lưng rộng thế, sao tráng sĩ không quay đầu lại cho ta xem thử.”
Lý Thanh nhúc nhích.
“Ơ, không muốn cho xem à?”
Tiểu Xuân: “Không phải, hắn—–”
Lúc Tiểu Xuân đang nói, Lý Thanh chậm rãi đứng lên, hắn xoay người, quay mặt về phía Tiểu Xuân và Mai Như. Sắc mặt hắn vẫn hơi tái nhợt, mày khẽ nhíu lại, môi cũng mím chặt.
Tiểu Xuân: “Huynh ngồi xổm xuống đi, sẽ bị ánh nắng chiếu đến mất.”
Lý Thanh ngồi xổm xuống.
Tiểu Xuân quay đầu, nói với Mai Như: “Hai mắt của hắn có bệnh, không thể ra ngoài sáng, xin tỷ đó Mai Như.”
Tiểu Xuân bên này nói một lúc, lại phát hiện Mai Như đang ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lý Thanh, môi đỏ khẽ chu ra.
“Mai Như??”
Mai Như lập tức nhìn về phía Tiểu Xuân, ánh mắt kia như có tình ý dạt dào, khiến Tiểu Xuân nhìn thấy mà tê rần cả người.
“Muội muội tốt, vừa nãy muội bảo hắn tên là gì cơ?”
Tiểu Xuân: “Lý Thanh.”
Mai Như nhướn đôi mày thanh tú: “Chậc chậc, thật sự là một tên to con.”
Tiểu Xuân: “???”
Mai Như lắc đầu, lúc đang định bình luận thêm mấy câu thì từ trong viện có một người đi ra.
Hiện giờ trong cả tòa viện Ngô Ba này có tổng cộng hai mươi mấy người, có lẽ tất cả những người thông qua Thiên bài lẫn Địa bài đều đang ở đây.
Người từ trong viện đi ra không phải Vệ Thanh Phong mà chính là tiểu sư đệ phát thẻ bài kia.
Tiểu Xuân thấy rõ người tới, phẫn nộ co cổ lại.
Tiểu sư đệ đi đến trước đám người, đứng lên trên tảng đá kiểm kê số lượng.
“Ừ, hai mươi hai người, tất cả đều đến rồi. Khụ, mọi người tập trung một chút, tập trung một chút.”
Tiểu Xuân và Mai Như đi qua bên kia, Lý Thanh vốn cũng định đứng lên nhưng lại bị Tiểu Xuân nhấn xuống.
“Huynh ngồi ở đây, có việc ta sẽ gọi huynh.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Mai Như ngạc nhiên mở to mắt: “Ôi dào, hắn nói chuyện thật thú vị.”
Tiểu Xuân cười khan hai tiếng: “Đúng vậy.”
Đi vào viện, mọi người đều xếp thành một hàng, bên trái Tiểu Xuân là Mai Như, bên phải là Trần Bì.
Mai Như nhận ra Trần Bì, đứng ở đó cố gắng nhịn cười, còn Trần Bì rõ ràng cũng nhớ ra Tiểu Xuân và Mai Như, nghiêm mặt đứng bên cạnh. Tiểu Xuân bị kẹp ở giữa, nói cũng không được, cười cũng không xong, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc.
Tiểu sư đệ hắng giọng nói: “Chúc mừng mọi người đã vào được Kiếm Các, từ hôm nay trở đi, mọi người chính là một phần tử của Kiếm Các rồi! Phải cố gắng tập võ, dốc lòng tu luyện, giúp Kiếm Các vẻ vang trong đại hội luận kiếm năm nay!”
Trần Bì lên tiếng: “Không phải năm ngoái Kiếm Các không tham gia đại hội à?”
Tiểu sư đệ trừng y một cái: “Năm nay tham gia không được à!”
Tiểu Xuân khẽ nói với Mai Như: “Đại hội luận kiếm là gì?”
Mai Như: “Thực chất là tỷ võ, chỉ là người tham gia chỉ có thể dùng kiếm, hàng năm đều có tổ chức, vô cùng sôi nổi. Chỉ là vì đó là do Mẫn Kiếm sơn trang cử hành, cho nên Kiếm Các luôn không tham gia, chả hiểu sao năm nay lại thế.”
Tiểu sư đệ trừng mắt nhìn Trần Bì xong, sau đó lại nói với mấy người khác: “Hôm nay đến đây, chủ yếu là muốn phân chia mọi người vào các viện tập võ! Mọi người đều biết, Kiếm Các không có Chưởng môn, thường mọi người cũng là tự luyện, sau đó định kì thi đấu với nhau. Sau khi mọi người được phân viện xong thì tự mình đi tìm, có việc thì tìm người đứng đầu mỗi viện!”
Tiểu Xuân lại nói với Thanh Mai: “Lại còn có các viện nữa à, sao trước kia muội không biết!”
Mai Như: “Cái này ta cũng không biết.”
Tiểu Xuân: “Không biết muội sẽ bị phân đi đâu nữa.”
Mai Như cười nói: “Được phân đến cùng chỗ với tỷ tỷ là vui rồi.”
Tiểu Xuân cũng cười: “Ừ, muội cũng muốn được phân cùng chỗ với tỷ.”
Mai Như nói tiếp: “Với cái tên to con kia nữa.”
Tiểu Xuân: “….”
Tiểu sư đệ nhìn thấy Tiểu Xuân và Mai Như trong đám người, Mai Như lập tức nháy mắt với y một cái. Tiểu sư đệ lấy từ trong ngực ra một tấm vải, xoay người treo lên thân cây.
“Đây là vị trí của tám viện trong Kiếm Các, bên trên chính là các tiền bối đứng đầu từng viện, mọi người nhìn trước đi, để ta tổng hợp ý kiến rồi phân viện.”
Y vừa nói dứt lời, mọi người đã vây kín lại.
Tiểu Xuân và Mai Như không thể so với mấy tên tráng háng kia, không thể chen vào, đành đứng ở đằng sau kiễng mũi chân nhìn.
Trên tấm vải là bản đồ của núi Bạc Mang, có tám tòa núi nhỏ, chia ra theo tên của từng người, Tiểu Xuân đứng cách đó khá xa, không nhìn thấy cái nào là của Vệ Thanh Phong.
Mai Như vươn tay, chọt chọt bả vai người đứng trước.
“Này này, nhìn giúp với, đâu là chỗ của đại sư huynh.”
Người nọ quay đầu nhìn lại, là Trần Bì.
Mai Như: “….”
Trần Bì: “…..”
Mai Như nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn nhịn không được, phụt cười thành tiếng, Trần Bì mất mặt xoay người lại.
Tiểu Xuân oán giận nói với Mai Như: “Tỷ cười cái gì, để y nhìn xong rồi tỷ hãy cười chứ!”
Mai Như: “Là lỗi của ta, lỗi của ta.”
Tiểu Xuân nhón chân, nhảy tới nhảy lui cũng không thấy rõ.
Trần Bì dường như nghe thấy động tĩnh ở đằng sau, Tiểu Xuân nhảy được một lúc, cuối cùng y cũng xoay người lại, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Trần Bì bình tĩnh nói: “Vệ sư huynh ở Vấn Đào viện.”
Mai Như cười nói: “Đa tạ huynh nhé.”
Trần Bì hừ một tiếng, quay đầu đi.
Biết Vệ Thanh Phong ở đâu rồi, Tiểu Xuân cũng không vội nhìn mấy người khác, nàng thừa dịp mọi người không chú ý, đến bên cạnh tiểu sư đệ.
“Nhớ ta không?”
Tiểu sư đệ: “Sao lại không, nói cho cô biết, lần trước cô tự tiện đi, Lưu sư huynh trở lại tức giận gần chết, còn muốn tìm cô tính sổ nữa đấy!”
Tiểu Xuân: “Ôi dào, không sao, có cơ hội ta nhận tội với huynh ấy.”
Tiểu sư đệ: “Chỉ là không ngờ cô có thể thi đậu, thật khó tin.”
Tiểu Xuân khẽ nhướng mày nói: “Huynh đang hoài nghi ánh mắt của đại sư huynh à?”
Tiểu sư đệ vội lắc đầu: “Đâu có đâu có, đại sư huynh không thể chọn lầm người.”
Tiểu Xuân: “Vậy thì đúng rồi.” Nàng kéo góc áo của tiểu sư đệ, kéo y đến một góc, nói nhỏ: “Lát nữa, huynh định chia mọi người thế nào?”
Tiểu sư đệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy năm trước, là để mọi người tự mình chọn.”
Tiểu Xuân: “Lỡ như có nhiều người cùng chọn một nơi thì sao?”
Tiểu sư đệ: “Không được, quá nhiều thì sẽ phải tỷ thí, người thắng được chọn trước.”
Tiểu Xuân: “…..”
Nàng suy nghĩ một lúc, nếu tỷ võ, cơ hội mình thắng là hầu như không có.
“Này.” Tiểu Xuân lại nói “Năm trước, người chọn đại sư huynh nhiều không?”
Tiểu sư đệ mở to mắt: “Cô nói xem! Mười người thì có hết bảy người chọn đại sư huynh rồi!”
Tiểu Xuân: “Bọn người tục tằng này!”
Tiểu sư đệ: “Cô định chọn ai?”
Tiểu Xuân: “Đại sư huynh!”
Tiểu sư đệ: “….”
Tiểu Xuân cau mày đứng trong sân, tiểu sư đệ nhìn nét mặt của nàng nói: “Cô nắm chắc sẽ tỷ võ thắng không?”
Tiểu Xuân: “Không.”
Tiểu sư đệ: “Ta đây khuyên cô nên chọn người khác thôi, không nên chỉ nhìn chằm chằm vào đại sư huynh, bảy người còn lại đều rất lợi hại. Có muốn ta đều cử giúp một người không?”
Tiểu Xuân nhìn y nói: “Huynh ở viện nào?”
Tiểu sư đệ: “Lăng Đào viện, ta và Lưu sư huynh đều ở đây.”
Tiểu Xuân: “Nơi đó tốt không?”
Tiểu sư đệ: “Dĩ nhiên là tốt rồi! Cách núi chính rất xa, chẳng có ai làm phiền, muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Xuân: “….”
“Hơn nữa, cô nghĩ đi, Lưu sư huynh trong Lăng Đào viện có bối phận rất cao, nếu cô qua đó, với quan hệ của các người, huynh ấy nhất định sẽ chiếu cố cô.”
Tiểu Xuân: “Ồ.”
Tiểu sư đệ hăng hái nhìn nàng: “Sao hả?”
Tiểu Xuân: “Ta vẫn không muốn đi.”
Tiểu sư đệ: “….”
“Ta mặc kệ.” Tiểu sư đệ chống nạnh ngửa cổ: “Tùy cô chọn, dù sao nếu cô tỷ võ mà thua, thì cũng là đến lượt ta phân viện.”
Nhắc đến việc tỷ võ, Tiểu Xuân lập tức phát rầu, nàng chùn vai, không có tinh thần lắc lắc đầu, vừa lẩm bẩm: “Làm sao đây làm sao đây, phải đi đâu mới tốt đây?”
Lúc nàng đang do dự, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Hay là như vầy.”
Giọng nói này nói lạ không lạ, nói quen cũng không quen. Tiểu Xuân quay đầu, đập vào mắt chính là một đôi ủng ngắn đắt tiền viền tơ vàng, áo tơ có hoa văn mây màu đen, bên cạnh còn có một thanh bảo kiếm trắng như tuyết.
“Đến chỗ của ta, thế nào?”
Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh đến viện Ngô Ba ở sau núi, sau đó nhét hắn vào một góc tối.
“Được rồi, ngồi đợi ở đây đi.”
Lý Thanh ngoan ngoãn ngồi ở một bên, Tiểu Xuân ngồi cạnh hắn.
Hai người câu có câu không trò chuyện.
Nói được một lúc, Tiểu Xuân cảm thấy hơi mệt, nàng nói với Lý Thanh: “To con, ta ngủ một lúc, khi nào đến giờ gọi ta.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân dựa vào tường nhắm mắt lại, chỉ một lúc sau thì ngủ thiếp đi. Lý Thanh nghe thấy hơi thở của nàng đã trở nên đều đặn, liền giơ tay, khẽ nâng đầu Tiểu Xuân, để nàng dựa vào trên người mình.
Lúc Tiểu Xuân ngủ trời vẫn còn đen kịt, chờ đến lúc Lý Thanh đánh thức nàng dậy, trời đã sáng rồi.
“Ta, ta ngủ bao lâu rồi?” Tiểu Xuân dụi mắt, giang tay, vẻ mặt Lý Thanh ở bên cạnh không tốt lắm, hắn cúi đầu, không lên tiếng.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặc dù trời hơi âm u nhưng vẫn làm người ta chói mắt. Nàng đứng lên, đỡ cánh tay Lý Thanh, khẽ nói: “Ta dẫn huynh vào viện tìm chỗ trú tạm, cứ như vậy cũng không phải cách, huynh phải cố cầm cự nhé.”
Sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, trên trán có lớp mồ hôi mỏng. Hắn kéo tay Tiểu Xuân, chậm rãi lắc đầu.
“Không sao.”
Tiểu Xuân: “Thật à?”
Lý Thanh: “Ừ.”
“Được rồi.” Tiểu Xuân đứng lên, che ánh sáng cho Lý Thanh.
“Ơ, muội muội!”
Tiểu Xuân quay đầu lại, lập tức thấy Mai Như đã trang điểm xinh đẹp ngoắc tay với nàng.
Tiểu Xuân: “….”
Mai Như chạy chậm đến đây, hôm nay nàng mặc một bộ quần áo khác, nhưng vẫn là màu đỏ chói lọi, từ xa chạy đến cứ như một đám mây hồng, khiến Tiểu Xuân đầu váng mắt hoa.
“Muội muội giỏi, tỷ tỷ biết muội nhất định thành công.”
Tiểu Xuân bị Mai Như kéo tay, cười hai tiếng, nói: “Tỷ cũng được thông qua à?”
Mai Như: “Dĩ nhiên rồi.”
Tiểu Xuân: “Tỷ so chiêu với đại sư huynh rồi à?”
Mai Như: “Sao có thể chứ?”
Tiểu Xuân cảm thấy kì quái nói: “Vậy sao tỷ thông qua được?”
Mai Như: “Nói thật thôi.”
Tiểu Xuân: “Nói thật cái gì?”
Mai Như khẽ cười một tiếng, nói: “Nói cho y biết mục đích ta đến bái sư.”
Tiểu Xuân mở to mắt: “Tỷ cũng có mục đích nữa à?”
Mai Như: “Dĩ nhiên rồi.”
Tiểu Xuân nheo mắt nhìn nàng, Mai Như cười khúc khích: “Đừng có nhìn tỷ tỷ như vậy?”
Tiểu Xuân: “Tỷ có mục đích gì?”
Mai Như: “Đến ngắm cảnh đẹp.”
Tiểu Xuân: “….”
Mai Như cười híp cả mắt lại.
“Núi Bạc Mang cảnh sắc tươi đẹp, là một trong ba nơi có cảnh đẹp nhất, thế gian khó tìm.”
Tiểu Xuân: “Lý do như thế mà cũng thông qua được?”
Mai Như: “Cho nên ta mới nói đại sư huynh này của muội thật khó lường. Quan sát rõ ràng, có thể nhìn thấu tất cả, võ nghệ lại cao cường, giống như một tán tiên cách biệt trần thế.”
Tiểu Xuân bĩu môi nói: “Bây giờ cũng đã là đại sư huynh của tỷ rồi.”
“Ừm.” Mai Như cười nói “Cũng đúng, giờ cũng đã là đại sư huynh của ta rồi.”
Mai Như cười, ánh mắt chuyển đến phía sau Tiểu Xuân, Lý Thanh đang ngồi đưa lưng về phía hai người.
Mai Như: “To lớn thật, đây là ai? Hôm dự thi chưa từng thấy.”
Tiểu Xuân nghiêng đầu sang, ho khan một tiếng: “À, đây là bạn của muội, tên là Lý Thanh, hắn cũng đã thông qua cuộc thi của đại sư huynh.”
“Ồ?” Lúc Tiểu Xuân nói chuyện, ánh mắt Mai Như vẫn chiếu vào trên người Lý Thanh.
“Lưng rộng thế, sao tráng sĩ không quay đầu lại cho ta xem thử.”
Lý Thanh nhúc nhích.
“Ơ, không muốn cho xem à?”
Tiểu Xuân: “Không phải, hắn—–”
Lúc Tiểu Xuân đang nói, Lý Thanh chậm rãi đứng lên, hắn xoay người, quay mặt về phía Tiểu Xuân và Mai Như. Sắc mặt hắn vẫn hơi tái nhợt, mày khẽ nhíu lại, môi cũng mím chặt.
Tiểu Xuân: “Huynh ngồi xổm xuống đi, sẽ bị ánh nắng chiếu đến mất.”
Lý Thanh ngồi xổm xuống.
Tiểu Xuân quay đầu, nói với Mai Như: “Hai mắt của hắn có bệnh, không thể ra ngoài sáng, xin tỷ đó Mai Như.”
Tiểu Xuân bên này nói một lúc, lại phát hiện Mai Như đang ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lý Thanh, môi đỏ khẽ chu ra.
“Mai Như??”
Mai Như lập tức nhìn về phía Tiểu Xuân, ánh mắt kia như có tình ý dạt dào, khiến Tiểu Xuân nhìn thấy mà tê rần cả người.
“Muội muội tốt, vừa nãy muội bảo hắn tên là gì cơ?”
Tiểu Xuân: “Lý Thanh.”
Mai Như nhướn đôi mày thanh tú: “Chậc chậc, thật sự là một tên to con.”
Tiểu Xuân: “???”
Mai Như lắc đầu, lúc đang định bình luận thêm mấy câu thì từ trong viện có một người đi ra.
Hiện giờ trong cả tòa viện Ngô Ba này có tổng cộng hai mươi mấy người, có lẽ tất cả những người thông qua Thiên bài lẫn Địa bài đều đang ở đây.
Người từ trong viện đi ra không phải Vệ Thanh Phong mà chính là tiểu sư đệ phát thẻ bài kia.
Tiểu Xuân thấy rõ người tới, phẫn nộ co cổ lại.
Tiểu sư đệ đi đến trước đám người, đứng lên trên tảng đá kiểm kê số lượng.
“Ừ, hai mươi hai người, tất cả đều đến rồi. Khụ, mọi người tập trung một chút, tập trung một chút.”
Tiểu Xuân và Mai Như đi qua bên kia, Lý Thanh vốn cũng định đứng lên nhưng lại bị Tiểu Xuân nhấn xuống.
“Huynh ngồi ở đây, có việc ta sẽ gọi huynh.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Mai Như ngạc nhiên mở to mắt: “Ôi dào, hắn nói chuyện thật thú vị.”
Tiểu Xuân cười khan hai tiếng: “Đúng vậy.”
Đi vào viện, mọi người đều xếp thành một hàng, bên trái Tiểu Xuân là Mai Như, bên phải là Trần Bì.
Mai Như nhận ra Trần Bì, đứng ở đó cố gắng nhịn cười, còn Trần Bì rõ ràng cũng nhớ ra Tiểu Xuân và Mai Như, nghiêm mặt đứng bên cạnh. Tiểu Xuân bị kẹp ở giữa, nói cũng không được, cười cũng không xong, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc.
Tiểu sư đệ hắng giọng nói: “Chúc mừng mọi người đã vào được Kiếm Các, từ hôm nay trở đi, mọi người chính là một phần tử của Kiếm Các rồi! Phải cố gắng tập võ, dốc lòng tu luyện, giúp Kiếm Các vẻ vang trong đại hội luận kiếm năm nay!”
Trần Bì lên tiếng: “Không phải năm ngoái Kiếm Các không tham gia đại hội à?”
Tiểu sư đệ trừng y một cái: “Năm nay tham gia không được à!”
Tiểu Xuân khẽ nói với Mai Như: “Đại hội luận kiếm là gì?”
Mai Như: “Thực chất là tỷ võ, chỉ là người tham gia chỉ có thể dùng kiếm, hàng năm đều có tổ chức, vô cùng sôi nổi. Chỉ là vì đó là do Mẫn Kiếm sơn trang cử hành, cho nên Kiếm Các luôn không tham gia, chả hiểu sao năm nay lại thế.”
Tiểu sư đệ trừng mắt nhìn Trần Bì xong, sau đó lại nói với mấy người khác: “Hôm nay đến đây, chủ yếu là muốn phân chia mọi người vào các viện tập võ! Mọi người đều biết, Kiếm Các không có Chưởng môn, thường mọi người cũng là tự luyện, sau đó định kì thi đấu với nhau. Sau khi mọi người được phân viện xong thì tự mình đi tìm, có việc thì tìm người đứng đầu mỗi viện!”
Tiểu Xuân lại nói với Thanh Mai: “Lại còn có các viện nữa à, sao trước kia muội không biết!”
Mai Như: “Cái này ta cũng không biết.”
Tiểu Xuân: “Không biết muội sẽ bị phân đi đâu nữa.”
Mai Như cười nói: “Được phân đến cùng chỗ với tỷ tỷ là vui rồi.”
Tiểu Xuân cũng cười: “Ừ, muội cũng muốn được phân cùng chỗ với tỷ.”
Mai Như nói tiếp: “Với cái tên to con kia nữa.”
Tiểu Xuân: “….”
Tiểu sư đệ nhìn thấy Tiểu Xuân và Mai Như trong đám người, Mai Như lập tức nháy mắt với y một cái. Tiểu sư đệ lấy từ trong ngực ra một tấm vải, xoay người treo lên thân cây.
“Đây là vị trí của tám viện trong Kiếm Các, bên trên chính là các tiền bối đứng đầu từng viện, mọi người nhìn trước đi, để ta tổng hợp ý kiến rồi phân viện.”
Y vừa nói dứt lời, mọi người đã vây kín lại.
Tiểu Xuân và Mai Như không thể so với mấy tên tráng háng kia, không thể chen vào, đành đứng ở đằng sau kiễng mũi chân nhìn.
Trên tấm vải là bản đồ của núi Bạc Mang, có tám tòa núi nhỏ, chia ra theo tên của từng người, Tiểu Xuân đứng cách đó khá xa, không nhìn thấy cái nào là của Vệ Thanh Phong.
Mai Như vươn tay, chọt chọt bả vai người đứng trước.
“Này này, nhìn giúp với, đâu là chỗ của đại sư huynh.”
Người nọ quay đầu nhìn lại, là Trần Bì.
Mai Như: “….”
Trần Bì: “…..”
Mai Như nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn nhịn không được, phụt cười thành tiếng, Trần Bì mất mặt xoay người lại.
Tiểu Xuân oán giận nói với Mai Như: “Tỷ cười cái gì, để y nhìn xong rồi tỷ hãy cười chứ!”
Mai Như: “Là lỗi của ta, lỗi của ta.”
Tiểu Xuân nhón chân, nhảy tới nhảy lui cũng không thấy rõ.
Trần Bì dường như nghe thấy động tĩnh ở đằng sau, Tiểu Xuân nhảy được một lúc, cuối cùng y cũng xoay người lại, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Trần Bì bình tĩnh nói: “Vệ sư huynh ở Vấn Đào viện.”
Mai Như cười nói: “Đa tạ huynh nhé.”
Trần Bì hừ một tiếng, quay đầu đi.
Biết Vệ Thanh Phong ở đâu rồi, Tiểu Xuân cũng không vội nhìn mấy người khác, nàng thừa dịp mọi người không chú ý, đến bên cạnh tiểu sư đệ.
“Nhớ ta không?”
Tiểu sư đệ: “Sao lại không, nói cho cô biết, lần trước cô tự tiện đi, Lưu sư huynh trở lại tức giận gần chết, còn muốn tìm cô tính sổ nữa đấy!”
Tiểu Xuân: “Ôi dào, không sao, có cơ hội ta nhận tội với huynh ấy.”
Tiểu sư đệ: “Chỉ là không ngờ cô có thể thi đậu, thật khó tin.”
Tiểu Xuân khẽ nhướng mày nói: “Huynh đang hoài nghi ánh mắt của đại sư huynh à?”
Tiểu sư đệ vội lắc đầu: “Đâu có đâu có, đại sư huynh không thể chọn lầm người.”
Tiểu Xuân: “Vậy thì đúng rồi.” Nàng kéo góc áo của tiểu sư đệ, kéo y đến một góc, nói nhỏ: “Lát nữa, huynh định chia mọi người thế nào?”
Tiểu sư đệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy năm trước, là để mọi người tự mình chọn.”
Tiểu Xuân: “Lỡ như có nhiều người cùng chọn một nơi thì sao?”
Tiểu sư đệ: “Không được, quá nhiều thì sẽ phải tỷ thí, người thắng được chọn trước.”
Tiểu Xuân: “…..”
Nàng suy nghĩ một lúc, nếu tỷ võ, cơ hội mình thắng là hầu như không có.
“Này.” Tiểu Xuân lại nói “Năm trước, người chọn đại sư huynh nhiều không?”
Tiểu sư đệ mở to mắt: “Cô nói xem! Mười người thì có hết bảy người chọn đại sư huynh rồi!”
Tiểu Xuân: “Bọn người tục tằng này!”
Tiểu sư đệ: “Cô định chọn ai?”
Tiểu Xuân: “Đại sư huynh!”
Tiểu sư đệ: “….”
Tiểu Xuân cau mày đứng trong sân, tiểu sư đệ nhìn nét mặt của nàng nói: “Cô nắm chắc sẽ tỷ võ thắng không?”
Tiểu Xuân: “Không.”
Tiểu sư đệ: “Ta đây khuyên cô nên chọn người khác thôi, không nên chỉ nhìn chằm chằm vào đại sư huynh, bảy người còn lại đều rất lợi hại. Có muốn ta đều cử giúp một người không?”
Tiểu Xuân nhìn y nói: “Huynh ở viện nào?”
Tiểu sư đệ: “Lăng Đào viện, ta và Lưu sư huynh đều ở đây.”
Tiểu Xuân: “Nơi đó tốt không?”
Tiểu sư đệ: “Dĩ nhiên là tốt rồi! Cách núi chính rất xa, chẳng có ai làm phiền, muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Xuân: “….”
“Hơn nữa, cô nghĩ đi, Lưu sư huynh trong Lăng Đào viện có bối phận rất cao, nếu cô qua đó, với quan hệ của các người, huynh ấy nhất định sẽ chiếu cố cô.”
Tiểu Xuân: “Ồ.”
Tiểu sư đệ hăng hái nhìn nàng: “Sao hả?”
Tiểu Xuân: “Ta vẫn không muốn đi.”
Tiểu sư đệ: “….”
“Ta mặc kệ.” Tiểu sư đệ chống nạnh ngửa cổ: “Tùy cô chọn, dù sao nếu cô tỷ võ mà thua, thì cũng là đến lượt ta phân viện.”
Nhắc đến việc tỷ võ, Tiểu Xuân lập tức phát rầu, nàng chùn vai, không có tinh thần lắc lắc đầu, vừa lẩm bẩm: “Làm sao đây làm sao đây, phải đi đâu mới tốt đây?”
Lúc nàng đang do dự, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Hay là như vầy.”
Giọng nói này nói lạ không lạ, nói quen cũng không quen. Tiểu Xuân quay đầu, đập vào mắt chính là một đôi ủng ngắn đắt tiền viền tơ vàng, áo tơ có hoa văn mây màu đen, bên cạnh còn có một thanh bảo kiếm trắng như tuyết.
“Đến chỗ của ta, thế nào?”
/70
|