Một đám người không tình nguyện rời khỏi, trên đường gào thét nào là “Cố Tích Hoa cậu nham hiểm” “Cố Tích Hoa cậu gian trá” “Cố Tích Hoa cậu tàn nhẫn”. Thẩm Châm mệt đến ngã trên sofa, Cố Tích Hoa hôn cô vợ nhỏ mệt mỏi tột cùng hỏi: “Đi tắm, hửm?” Thẩm Châm nằm im bất động. Một lát sau cô mơ mơ màng màng nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, cô nhấc mí mắt lên rề rà nhìn thoáng qua, láng máng thấy được hình như có người xả nước tắm. Cô không muốn suy nghĩ gì cả, ngồi phịch trên sofa tiếp tục mơ màng. Lại một lát sau cô bị người khác ôm lấy, Thẩm Châm nhíu mày, lẩm bẩm: “…Em muốn đi ngủ.”
Cố Tích Hoa mỉm cười: “Hôm nay người uống rượu là ai?”
“Anh.”
“Là ai đối phó với bọn họ?”
“Anh.”
“Là ai xả nước tắm?”
“Anh.”
“Là ai còn muốn giúp người khác tắm?”
“…Anh.”
Cố Tích Hoa nhẹ nhàng mút đôi môi của người nào đó một cái: “…Ngoan, không được ngủ.”
Thẩm Châm nhấc mí mắt lên, rầy rà: “Không muốn.”
Giờ phút này người nào đó đã bị lột trần trụi, Cố Tích Hoa bắt đầu cởi cúc áo.
Thẩm Châm: “…Anh làm gì?”
“Tắm.”
“…Có tắm vòi sen anh chen vào đây làm gì?”
“Tắm uyên ương, phu nhân.”
“…Em có tay, tự em tắm được.”
“Vi phu nguyện ý cống hiến sức lực.”
“…Anh sờ chỗ nào đó.”
“Như em cảm giác.”
Sau khi tắm xong đi ra, toàn thân Thẩm Châm ửng đỏ, đôi mắt óng ánh, yếu ớt được anh Cố nào đó thần thái sảng khoái ôm ra.
Thẩm Châm phẫn nộ: “Không phải anh uống say rồi sao?”
Cố Tích Hoa ngạc nhiên: “Uống say có quan hệ gì với cái này?”
Thẩm Châm: “Nhưng anh tỉnh táo rõ ràng không giống người say rượu!”
Cố Tích Hoa: “Ừ, anh không say.”
Thẩm Châm: “Vậy ban nãy lúc em hôn anh sao anh không phản kháng?”
Cố Tích Hoa: “Ban nãy? Vì sao phải phản kháng, anh rất hưởng thụ…”
Thẩm Châm xấu hổ muốn chết: “…Không phải ban nãy…” Cô định nói là, “Một tiếng trước, lúc trước mặt mọi người ấy…”
Cố Tích Hoa mỉm cười: “Anh cũng rất hưởng thụ.”
Thẩm Châm: “Vô lại!”
Cố Tích Hoa nhìn cô gái mềm nhũn trong lòng, ánh mắt đầy hứng thú: “…Vậy vô lại thêm lần nữa đi.”
Vì thế Thẩm Châm bị dồn ép dụ dỗ làm nữa, à, còn làm thêm nhiều lần nữa. Đương nhiên, kết quả là tác giả không thể khống chế.
Từ phần cổ trở xuống không thể mô tả cảm xúc, lần này ngay cả mí mắt Thẩm Châm cũng không nhấc lên nổi. Phòng ngủ hỗn loạn, mùi hương nồng nặc còn kích thích khứu giác người khác, lúc Cố Tích Hoa tự tắm rửa sơ qua cho cô thì lại lau súng cướp cò lần nữa, Thẩm Châm đã không còn sức lực hùa theo hay là phản kháng, chỉ có thể khàn giọng rên rỉ kêu to theo bản năng, thấy phản ứng đáng yêu của người dưới thân, Cố Tích Hoa kích thích mà cười ra tiếng, động tác càng mạnh mẽ hơn, vòng eo nhỏ của Thẩm Châm đã bị bóp đến bầm tím rồi, không đúng, trên người cô còn có chỗ nào không bầm chứ. Tắm rửa hồi lâu xong, Thẩm Châm nặng nề ngủ say ngay cả trong mộng cũng còn tư vị quá ngọt ngào…
Khi cô bị người nào đó quấy rầy tỉnh dậy thì trong phòng vẫn âm u. Tấm màn cửa ngăn chặn thế giới bên ngoài ồn ào náo động, Thẩm Châm không thể nhìn ra thời gian hiện tại qua tấm màn dày tối, chỉ có thể đánh vào bàn tay đang châm lửa khắp nơi, âm thanh khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ.”
“Tối?”
“Ừm.”
“…Em đói.”
“…Anh cũng đói.” Nói xong một đầu lưỡi mềm mại trơn bóng ẩm nóng liền cạy mở khớp hàm xông vào, Thẩm Châm “ô ô ô” kháng cự, nâng lên bàn tay vừa mỏi vừa đau đánh anh, sức lực kia yếu ớt như mèo con chưa đầy tháng. Thẩm Châm vốn không mặc quần áo, mở chăn ra thì đã bị người nào đó cũng trần trụi đè lên. Bắt được khoảng trống khi người nào đó để lại đầy dấu hôn trên người, Thẩm Châm thở hổn hển lên án: “…Anh không đi làm sao, ông chủ Cố.”
“Muốn dẹp ngoại thì phải an nội.”
Thẩm Châm không vùng vẫy: “Nội đã an, mau đi dẹp ngoại.”
Cố Tích Hoa mỉm cười: “Ông chủ Cố đang trong thời gian nghỉ kết hôn, không có ngoại nào cần dẹp.”
Thẩm Châm: “……”
Vì thế lại một hồi đen tối không thấy ánh mặt trời.
Khi Thẩm Châm tỉnh lại là bị mùi thức ăn đánh thức, ngay lúc cô mở mắt cái bụng ai oán kêu lên.
Hai chân cô run rẩy đi tắm thay quần áo, rồi chầm chậm đến phòng ăn, không phải cô không muốn đi mau một chút, thật sự là không thể đi nhanh (….), Cố Tích Hoa ăn uống no say thần thái sáng láng kích thích Thẩm Châm, cô nàng Thẩm vừa uống sữa vừa phẫn nộ mà phỉ báng ai đó trong lòng —— mặt người dạ thú! Trong ngoài không đồng nhất! Kẻ lừa đảo, lưu manh, sắc lang, vô lại.....
Sắc mặt hồng hào, đôi mắt óng ánh, da dẻ trắng mềm, khoé mắt chân mày đều là sắc xuân triền miên —— cho nên nói, cái kia đối với Thẩm Châm cũng tốt.
Cố Tích Hoa mỉm cười: “Hôm nay người uống rượu là ai?”
“Anh.”
“Là ai đối phó với bọn họ?”
“Anh.”
“Là ai xả nước tắm?”
“Anh.”
“Là ai còn muốn giúp người khác tắm?”
“…Anh.”
Cố Tích Hoa nhẹ nhàng mút đôi môi của người nào đó một cái: “…Ngoan, không được ngủ.”
Thẩm Châm nhấc mí mắt lên, rầy rà: “Không muốn.”
Giờ phút này người nào đó đã bị lột trần trụi, Cố Tích Hoa bắt đầu cởi cúc áo.
Thẩm Châm: “…Anh làm gì?”
“Tắm.”
“…Có tắm vòi sen anh chen vào đây làm gì?”
“Tắm uyên ương, phu nhân.”
“…Em có tay, tự em tắm được.”
“Vi phu nguyện ý cống hiến sức lực.”
“…Anh sờ chỗ nào đó.”
“Như em cảm giác.”
Sau khi tắm xong đi ra, toàn thân Thẩm Châm ửng đỏ, đôi mắt óng ánh, yếu ớt được anh Cố nào đó thần thái sảng khoái ôm ra.
Thẩm Châm phẫn nộ: “Không phải anh uống say rồi sao?”
Cố Tích Hoa ngạc nhiên: “Uống say có quan hệ gì với cái này?”
Thẩm Châm: “Nhưng anh tỉnh táo rõ ràng không giống người say rượu!”
Cố Tích Hoa: “Ừ, anh không say.”
Thẩm Châm: “Vậy ban nãy lúc em hôn anh sao anh không phản kháng?”
Cố Tích Hoa: “Ban nãy? Vì sao phải phản kháng, anh rất hưởng thụ…”
Thẩm Châm xấu hổ muốn chết: “…Không phải ban nãy…” Cô định nói là, “Một tiếng trước, lúc trước mặt mọi người ấy…”
Cố Tích Hoa mỉm cười: “Anh cũng rất hưởng thụ.”
Thẩm Châm: “Vô lại!”
Cố Tích Hoa nhìn cô gái mềm nhũn trong lòng, ánh mắt đầy hứng thú: “…Vậy vô lại thêm lần nữa đi.”
Vì thế Thẩm Châm bị dồn ép dụ dỗ làm nữa, à, còn làm thêm nhiều lần nữa. Đương nhiên, kết quả là tác giả không thể khống chế.
Từ phần cổ trở xuống không thể mô tả cảm xúc, lần này ngay cả mí mắt Thẩm Châm cũng không nhấc lên nổi. Phòng ngủ hỗn loạn, mùi hương nồng nặc còn kích thích khứu giác người khác, lúc Cố Tích Hoa tự tắm rửa sơ qua cho cô thì lại lau súng cướp cò lần nữa, Thẩm Châm đã không còn sức lực hùa theo hay là phản kháng, chỉ có thể khàn giọng rên rỉ kêu to theo bản năng, thấy phản ứng đáng yêu của người dưới thân, Cố Tích Hoa kích thích mà cười ra tiếng, động tác càng mạnh mẽ hơn, vòng eo nhỏ của Thẩm Châm đã bị bóp đến bầm tím rồi, không đúng, trên người cô còn có chỗ nào không bầm chứ. Tắm rửa hồi lâu xong, Thẩm Châm nặng nề ngủ say ngay cả trong mộng cũng còn tư vị quá ngọt ngào…
Khi cô bị người nào đó quấy rầy tỉnh dậy thì trong phòng vẫn âm u. Tấm màn cửa ngăn chặn thế giới bên ngoài ồn ào náo động, Thẩm Châm không thể nhìn ra thời gian hiện tại qua tấm màn dày tối, chỉ có thể đánh vào bàn tay đang châm lửa khắp nơi, âm thanh khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ.”
“Tối?”
“Ừm.”
“…Em đói.”
“…Anh cũng đói.” Nói xong một đầu lưỡi mềm mại trơn bóng ẩm nóng liền cạy mở khớp hàm xông vào, Thẩm Châm “ô ô ô” kháng cự, nâng lên bàn tay vừa mỏi vừa đau đánh anh, sức lực kia yếu ớt như mèo con chưa đầy tháng. Thẩm Châm vốn không mặc quần áo, mở chăn ra thì đã bị người nào đó cũng trần trụi đè lên. Bắt được khoảng trống khi người nào đó để lại đầy dấu hôn trên người, Thẩm Châm thở hổn hển lên án: “…Anh không đi làm sao, ông chủ Cố.”
“Muốn dẹp ngoại thì phải an nội.”
Thẩm Châm không vùng vẫy: “Nội đã an, mau đi dẹp ngoại.”
Cố Tích Hoa mỉm cười: “Ông chủ Cố đang trong thời gian nghỉ kết hôn, không có ngoại nào cần dẹp.”
Thẩm Châm: “……”
Vì thế lại một hồi đen tối không thấy ánh mặt trời.
Khi Thẩm Châm tỉnh lại là bị mùi thức ăn đánh thức, ngay lúc cô mở mắt cái bụng ai oán kêu lên.
Hai chân cô run rẩy đi tắm thay quần áo, rồi chầm chậm đến phòng ăn, không phải cô không muốn đi mau một chút, thật sự là không thể đi nhanh (….), Cố Tích Hoa ăn uống no say thần thái sáng láng kích thích Thẩm Châm, cô nàng Thẩm vừa uống sữa vừa phẫn nộ mà phỉ báng ai đó trong lòng —— mặt người dạ thú! Trong ngoài không đồng nhất! Kẻ lừa đảo, lưu manh, sắc lang, vô lại.....
Sắc mặt hồng hào, đôi mắt óng ánh, da dẻ trắng mềm, khoé mắt chân mày đều là sắc xuân triền miên —— cho nên nói, cái kia đối với Thẩm Châm cũng tốt.
/60
|