Sau khi về đến nhà Thẩm Châm vô cùng mệt mỏi, cô ngã trên giường thẫn thờ. Cố Tích Hoa tắm xong đi ra thì trông thấy đôi mắt vô thần của Thẩm Châm, nỗi đau trong lòng lan rộng, anh hối hận mình nóng vội ép cô đến nước này. Thẩm Châm dựa vào trong lòng anh, hai người ôm nhau chẳng nói gì.
Không biết trầm mặc bao lâu, Cố Tích Hoa cất tiếng: “…Chúng ta không cần con cái.” Đến cuối cùng, anh vẫn thỏa hiệp. Chỉ ồn ào một trận này thôi cũng khiến anh mệt mỏi, huống chi Thẩm Châm mới là người thực sự đau khổ.
Anh không nỡ.
Nhìn thấy cô bị sợ hãi và áy náy tra tấn, anh cảm thấy người càng đau lòng hơn chính là mình.
Thẩm Châm đương nhiên biết vì sao Cố Tích Hoa nhượng bộ, hơn nữa cô nghĩ rằng lần thỏa hiệp này là thật, anh thực sự không cần con cái.
Trong lòng Thẩm Châm càng phức tạp. Cô ôm eo anh thật chặt, đầu gối trên đùi anh, mặt hướng vào bên trong, âm thanh ồm ồm: “Hồi em bốn tuổi…”
“Anh biết.” Cố Tích Hoa vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng ngắt lời cô, “Thanh Vãn đã kể cho anh, anh biết cả rồi. Ngoan, chúng ta không cần nói nữa.”
“Không, anh không biết.” Âm thanh của cô vẫn ồm ồm, “Là bà ta cố ý lăn xuống…”
Cố Tích Hoa không kinh ngạc bao nhiêu. Khi Tống Thanh Vãn kể lại chuyện này, anh đã nhận ra một số điểm. Ví dụ như, người đàn bà kia nếu biết mình thiếu máu, sau khi ngủ trưa dậy sẽ chóng mặt, một thai phụ để ý đến con mình thì làm sao không cảnh giác nguy hiểm bên cạnh mà đứng ở đầu cầu thang nói chuyện với đứa con nít, còn cố ý khom lưng, người thiếu máu chỉ cần ngồi xổm hoặc khom lưng lâu sẽ dễ dàng té xỉu, anh không tin bà ta không biết.
Lại như, anh tin tưởng Thẩm Châm, mặc dù lúc ấy cô chỉ bốn tuổi, anh cũng chẳng tin Thẩm Châm sẽ làm ra chuyện như thế. Nhưng người đàn bà kia vì sao muốn vu oan cho một đứa bé bốn tuổi? Mũi dùi khẳng định không nhắm trên người Thẩm Châm, ý đồ làm vậy rất rõ ràng, là hướng về ba mẹ của Thẩm Châm, về phần tại sao, thế giới của người lớn có đôi khi cũng rất đơn giản, làm chuyện phát rồ không ngoài vì ba mục đích, danh lợi sắc. Ba mẹ Thẩm Châm nhiều lắm coi là gia đình có tiền cũng nhỏ thôi, chỉ là có tiền hơn bình thường một tí, tuyệt đối không phải là giàu có hạng trung, gia đình thế này bình thường không có bối cảnh chính trị, cũng không có bao nhiêu quan hệ, vì thế khẳng định không phải vì danh, về phần sắc cũng chẳng phải, cho nên chỉ còn lợi thôi. Loại người lăn lộn nhiều năm trong thế giới hiểm ác như Cố Tích Hoa, vừa nghe được chuyện này anh đã sớm đoán ra được phần nào.
“…Nhà bọn họ trọng nam khinh nữ, cũng không biết làm sao biết được trong bụng mang thai con gái, hai người đó không hề muốn. Sau đó không biết thế nào lại dùng cách bẫy ba mẹ em, có lẽ là do năm ấy mua nhà, họ cho rằng gia đình em rất có tiền, nên suy nghĩ tìm gia đình em vay tiền, ba em vừa mua nhà nên không còn tiền để cho vay, sau đó thì xảy ra chuyện. Ba em đã thế chấp căn nhà để cho bọn họ hơn hai mươi vạn…”
Cố Tích Hoa vỗ về cô, lẳng lặng nghe cô nói xong anh mới cất lời: “Loại người có thể dùng con mình để đổi lấy tài sản như thế, em cần gì để ý đến bọn họ nhiều năm như vậy.”
“…Em không phải để ý đến bọn họ.”
Cố Tích Hoa biết rõ, Thẩm Châm sợ tình cảnh đẫm máu hồi bé, nó đã để lại ám ảnh không thể xoá bỏ. Một sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt chết yểu tàn bạo như thế trước mặt cô, lẽ ra không nên để một đứa trẻ bốn tuổi nhìn thấy. Huống chi sau khi trưởng thành hiểu biết rồi thì càng khó chấp nhận chân tướng, nỗi ám ảnh đánh sâu lần nữa trở nên càng kinh khủng.
Thẩm Châm từ từ ngồi dậy nhìn anh, dáng vẻ mỏi mệt khiến người ta đau lòng: “…Em biết mình quấn trong ám ảnh của quá khứ này không chịu tháo gỡ là hơi nghiêm trọng, nhưng anh muốn em trong một đêm đánh mất nỗi sợ đối với thai phụ… Em không làm được.”
Cố Tích Hoa ôm cô vào vòng tay ấm áp lần nữa, nói: “Ừm, từ từ sẽ được.”
Mấy ngày sau Tống Thanh Vãn xuất viện, hôm xuất viện là Thẩm Châm đỡ cô đi. Sắp đến năm mới, trên đường xuất hiện màu sắc rực rỡ sôi nổi rất phấn khích. Đến năm mới, đèn lồng, câu đối, đèn màu, người đi bắn pháo hoa rất nhiều. Trên những cành cây ven sông treo đầy đèn màu, tại quảng trường cũng dựng lên một bảng màu đỏ thật to, đến tối màu sắc rực rỡ, náo nhiệt lại vui mừng.
Hôm giao thừa hai nhà ở cùng nhau, Thẩm Châm là bếp trưởng, Cố Tích Hoa là trợ thủ, Cố Nam Thành ôm vợ yêu của mình ngồi xem chương trình giao thừa.
Tống Thanh Vãn nhìn hai người ở phòng bếp vô cùng ăn ý, cô lại nhìn qua người đàn ông vẻ mặt vẫn đóng băng cho dù hôm nay là giao thừa, cô lén thở dài. Bạn nói xem vì sao giữa người với người lại có khác biệt lớn như vậy!
Ánh mắt của Cố Nam Thành đặt trên tivi, nhưng tất cả sức chú ý đều hướng về người bên cạnh, nghe tiếng thở dài, anh ta cúi đầu hỏi: “Sao thế?” Ánh mắt chuyển sang Tống Thanh Vãn bất giác dịu xuống. Tống Thanh Vãn trông thấy người khi nãy chẳng có biểu cảm gì giờ đây đã dịu dàng, cô bị kinh hoảng mà hồi lâu không nói ra lời.
Bọn họ kết hôn ba năm trời, ba năm được nâng niu trong lòng bàn tay sợ rớt ngã, ngậm trong miệng sợ tan chảy, sự che chở và tình yêu chưa bao giờ giảm bớt, tuy rằng chồng cô luôn bá đạo lại không nói lý, nhìn như hiền hoà nhưng trên thực tế rất cường thế, váy không thể qua đầu gối, không được mặc áo trễ ngực, cũng không được mặc đồ lộ vai, trước mười giờ tối phải về nhà, đi đâu cũng phải để anh ta tự mình đưa đón, thỉnh thoảng rõ ràng còn đang họp, bởi vì một tin nhắn muốn đến chỗ nào đó của cô thì mặc kệ cuộc họp lớn nhỏ cũng phải tạm dừng…. Mẹ của Cố Nam Thành vì tai nạn xe cộ mà qua đời, vì thế anh ta rất để ý mỗi lần cô ra ngoài.
Anh ta nói: trên đời nguy hiểm nhiều như vậy, anh không thể cam đoan loại bỏ tất cả nguy hiểm giúp em, nhưng anh hy vọng mỗi lần anh đều ngồi cạnh em.
Tuy rằng anh ta không biết cùng cô nấu cơm, cũng không biết rửa chén, nhưng mà mỗi người đàn ông đều có phong cách của riêng mình. Có đôi khi cô cũng sẽ hâm mộ Thẩm Châm tìm được một người đàn ông bằng lòng tôn trọng tất cả quyết định của cô bạn mình, hơn nữa bao dung mọi góc cạnh của cô, nhưng Tống Thanh Vãn chưa bao giờ hối hận mình đã gả cho Cố Nam Thành.
Hình dạng của hạnh phúc là thiên hình vạn trạng, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn là duy nhất.
Không biết trầm mặc bao lâu, Cố Tích Hoa cất tiếng: “…Chúng ta không cần con cái.” Đến cuối cùng, anh vẫn thỏa hiệp. Chỉ ồn ào một trận này thôi cũng khiến anh mệt mỏi, huống chi Thẩm Châm mới là người thực sự đau khổ.
Anh không nỡ.
Nhìn thấy cô bị sợ hãi và áy náy tra tấn, anh cảm thấy người càng đau lòng hơn chính là mình.
Thẩm Châm đương nhiên biết vì sao Cố Tích Hoa nhượng bộ, hơn nữa cô nghĩ rằng lần thỏa hiệp này là thật, anh thực sự không cần con cái.
Trong lòng Thẩm Châm càng phức tạp. Cô ôm eo anh thật chặt, đầu gối trên đùi anh, mặt hướng vào bên trong, âm thanh ồm ồm: “Hồi em bốn tuổi…”
“Anh biết.” Cố Tích Hoa vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng ngắt lời cô, “Thanh Vãn đã kể cho anh, anh biết cả rồi. Ngoan, chúng ta không cần nói nữa.”
“Không, anh không biết.” Âm thanh của cô vẫn ồm ồm, “Là bà ta cố ý lăn xuống…”
Cố Tích Hoa không kinh ngạc bao nhiêu. Khi Tống Thanh Vãn kể lại chuyện này, anh đã nhận ra một số điểm. Ví dụ như, người đàn bà kia nếu biết mình thiếu máu, sau khi ngủ trưa dậy sẽ chóng mặt, một thai phụ để ý đến con mình thì làm sao không cảnh giác nguy hiểm bên cạnh mà đứng ở đầu cầu thang nói chuyện với đứa con nít, còn cố ý khom lưng, người thiếu máu chỉ cần ngồi xổm hoặc khom lưng lâu sẽ dễ dàng té xỉu, anh không tin bà ta không biết.
Lại như, anh tin tưởng Thẩm Châm, mặc dù lúc ấy cô chỉ bốn tuổi, anh cũng chẳng tin Thẩm Châm sẽ làm ra chuyện như thế. Nhưng người đàn bà kia vì sao muốn vu oan cho một đứa bé bốn tuổi? Mũi dùi khẳng định không nhắm trên người Thẩm Châm, ý đồ làm vậy rất rõ ràng, là hướng về ba mẹ của Thẩm Châm, về phần tại sao, thế giới của người lớn có đôi khi cũng rất đơn giản, làm chuyện phát rồ không ngoài vì ba mục đích, danh lợi sắc. Ba mẹ Thẩm Châm nhiều lắm coi là gia đình có tiền cũng nhỏ thôi, chỉ là có tiền hơn bình thường một tí, tuyệt đối không phải là giàu có hạng trung, gia đình thế này bình thường không có bối cảnh chính trị, cũng không có bao nhiêu quan hệ, vì thế khẳng định không phải vì danh, về phần sắc cũng chẳng phải, cho nên chỉ còn lợi thôi. Loại người lăn lộn nhiều năm trong thế giới hiểm ác như Cố Tích Hoa, vừa nghe được chuyện này anh đã sớm đoán ra được phần nào.
“…Nhà bọn họ trọng nam khinh nữ, cũng không biết làm sao biết được trong bụng mang thai con gái, hai người đó không hề muốn. Sau đó không biết thế nào lại dùng cách bẫy ba mẹ em, có lẽ là do năm ấy mua nhà, họ cho rằng gia đình em rất có tiền, nên suy nghĩ tìm gia đình em vay tiền, ba em vừa mua nhà nên không còn tiền để cho vay, sau đó thì xảy ra chuyện. Ba em đã thế chấp căn nhà để cho bọn họ hơn hai mươi vạn…”
Cố Tích Hoa vỗ về cô, lẳng lặng nghe cô nói xong anh mới cất lời: “Loại người có thể dùng con mình để đổi lấy tài sản như thế, em cần gì để ý đến bọn họ nhiều năm như vậy.”
“…Em không phải để ý đến bọn họ.”
Cố Tích Hoa biết rõ, Thẩm Châm sợ tình cảnh đẫm máu hồi bé, nó đã để lại ám ảnh không thể xoá bỏ. Một sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt chết yểu tàn bạo như thế trước mặt cô, lẽ ra không nên để một đứa trẻ bốn tuổi nhìn thấy. Huống chi sau khi trưởng thành hiểu biết rồi thì càng khó chấp nhận chân tướng, nỗi ám ảnh đánh sâu lần nữa trở nên càng kinh khủng.
Thẩm Châm từ từ ngồi dậy nhìn anh, dáng vẻ mỏi mệt khiến người ta đau lòng: “…Em biết mình quấn trong ám ảnh của quá khứ này không chịu tháo gỡ là hơi nghiêm trọng, nhưng anh muốn em trong một đêm đánh mất nỗi sợ đối với thai phụ… Em không làm được.”
Cố Tích Hoa ôm cô vào vòng tay ấm áp lần nữa, nói: “Ừm, từ từ sẽ được.”
Mấy ngày sau Tống Thanh Vãn xuất viện, hôm xuất viện là Thẩm Châm đỡ cô đi. Sắp đến năm mới, trên đường xuất hiện màu sắc rực rỡ sôi nổi rất phấn khích. Đến năm mới, đèn lồng, câu đối, đèn màu, người đi bắn pháo hoa rất nhiều. Trên những cành cây ven sông treo đầy đèn màu, tại quảng trường cũng dựng lên một bảng màu đỏ thật to, đến tối màu sắc rực rỡ, náo nhiệt lại vui mừng.
Hôm giao thừa hai nhà ở cùng nhau, Thẩm Châm là bếp trưởng, Cố Tích Hoa là trợ thủ, Cố Nam Thành ôm vợ yêu của mình ngồi xem chương trình giao thừa.
Tống Thanh Vãn nhìn hai người ở phòng bếp vô cùng ăn ý, cô lại nhìn qua người đàn ông vẻ mặt vẫn đóng băng cho dù hôm nay là giao thừa, cô lén thở dài. Bạn nói xem vì sao giữa người với người lại có khác biệt lớn như vậy!
Ánh mắt của Cố Nam Thành đặt trên tivi, nhưng tất cả sức chú ý đều hướng về người bên cạnh, nghe tiếng thở dài, anh ta cúi đầu hỏi: “Sao thế?” Ánh mắt chuyển sang Tống Thanh Vãn bất giác dịu xuống. Tống Thanh Vãn trông thấy người khi nãy chẳng có biểu cảm gì giờ đây đã dịu dàng, cô bị kinh hoảng mà hồi lâu không nói ra lời.
Bọn họ kết hôn ba năm trời, ba năm được nâng niu trong lòng bàn tay sợ rớt ngã, ngậm trong miệng sợ tan chảy, sự che chở và tình yêu chưa bao giờ giảm bớt, tuy rằng chồng cô luôn bá đạo lại không nói lý, nhìn như hiền hoà nhưng trên thực tế rất cường thế, váy không thể qua đầu gối, không được mặc áo trễ ngực, cũng không được mặc đồ lộ vai, trước mười giờ tối phải về nhà, đi đâu cũng phải để anh ta tự mình đưa đón, thỉnh thoảng rõ ràng còn đang họp, bởi vì một tin nhắn muốn đến chỗ nào đó của cô thì mặc kệ cuộc họp lớn nhỏ cũng phải tạm dừng…. Mẹ của Cố Nam Thành vì tai nạn xe cộ mà qua đời, vì thế anh ta rất để ý mỗi lần cô ra ngoài.
Anh ta nói: trên đời nguy hiểm nhiều như vậy, anh không thể cam đoan loại bỏ tất cả nguy hiểm giúp em, nhưng anh hy vọng mỗi lần anh đều ngồi cạnh em.
Tuy rằng anh ta không biết cùng cô nấu cơm, cũng không biết rửa chén, nhưng mà mỗi người đàn ông đều có phong cách của riêng mình. Có đôi khi cô cũng sẽ hâm mộ Thẩm Châm tìm được một người đàn ông bằng lòng tôn trọng tất cả quyết định của cô bạn mình, hơn nữa bao dung mọi góc cạnh của cô, nhưng Tống Thanh Vãn chưa bao giờ hối hận mình đã gả cho Cố Nam Thành.
Hình dạng của hạnh phúc là thiên hình vạn trạng, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn là duy nhất.
/60
|