Thân ái Hắc quản gia

Chương 14: Nhân Vật Mới...

/37


Tia phát hiện mặc kệ có kinh nghiệm từ kiếp trước hay không, chuyện hòa nhập vào cuộc sống ở học viện dễ dàng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, nhất là đối với một quý tộc có tước vị và giàu có. Giáo sư giảng bài, nhìn qua rất nghiêm khắc, đối với những học viên như Tia cũng để ra vẻ mặt thích hợp, biểu hiện khiến người ta kinh dị am hiểu. Đồng học lại càng không nói, nội quy trường học, học viên bình dân phải chủ động hành lễ né tránh học viên quý tộc, tình huống như thế, Tia không ỷ thế hiếp yếu là tốt, thế mà vẫn có người dám đến khi dễ nàng!

Đương nhiên đổi lại là một học viên bình dân, tình huống có thể ngược lại hoàn toàn. Thực tế, tuy rằng học viên Tam Nhất là trường học quý tộc, nhưng vẫn có một số là học viên bình dân, gia cảnh bọn họ đều giàu có, sở dĩ tới đây học là muốn mượn danh học viện để nâng cao giá của mình, đặc biệt có thể trao đổi với quý tộc, có thể là tăng một ít lợi thế.

Sau khi buổi học chiều kết thúc, một mình Tia đi đến ký túc xá, phía sau là Sebastian cầm trên tay mấy quyển sách giáo khoa và văn kiện.

Thời gian đã là buổi chiều, thời tiết có thể nói là tốt. Học viện trải qua nhiều lần xây dựng thêm, diện tích không hẹp lại mà mở rộng gấp đôi, cũng trở nên phức tạp hơn. Hai bên đường là những cổ thụ vài thập niêm thậm chí trên trăm năm, lá cây rậm rạp che đi không ít ánh sáng. Vườn trường rộng lớn, số học viên ít đến đáng thương, tuy đã tan học nhưng một đường đi đến đây, số học viên thấy được có thể đếm với hai bàn tay. Ban ngày còn như thế, ban đêm lại còn thê lương, âm trầm mức nào.

Khi Tia đi qua một lùm cây, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng nức nở, khiến nàng hoảng sợ. Lấy lại bình tĩnh, nàng tò mò nhìn lại hướng truyền ra tiếng khóc.

Sau lùm cây có một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi ngồi trên cỏ, thấp giọng nức nở. Khuôn mặt dính nước mắt, yếu đuối mà quật cường khiến Tia cảm thấy có vài phần quen mắt. Nàng nghĩ xem đã gặp qua khuôn mặt này ở chỗ nào.

Lúc này Sebastian đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói ra một cái tên.

"Pamela Bazziel."

Tia nhớ ra. Cô gái này là người đã có tranh chấp ở nhà ăn trong ngày đầu tiên Tia đi học, nghe nói là bạn thân tốt nhất của đại tiểu thư gia tộc Corry Brandy đã bỏ trốn với người ta.

Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn đi qua bụi cây.

"Có chuyện gì vậy?" Nàng tận lực sử dụng khả năng biểu hiện chân thành mà vẫn đúng mực.

Thấy có người đến, Pamela vội vàng lau nước mắt. Mặt nàng đỏ lên, lắp bắp nói: "Không, không, không có gì."

Nàng đứng lên, hoang mang rối loạn rời đi. Tia gọi nàng lại.

"Chờ đã, ngươi không chuẩn bị mà cứ đi vậy sao?"

Nói xong, nàng chỉ chỉ mặt.

Mặt pamela càng đỏ hơn, nàng nhớ vẻ mặt đầy nước mắt của mình, bộ dạng chật vật, hai mắt sưng đỏ, bị người khác thấy, sẽ bị nói rằng thất lễ, trong giới quý tộc, bộ dáng lôi thôi còn nghiêm trọng hơn hơn không mặc quần áo.

Tia mỉm cười nói: "Phòng ngủ của ta ở gần đây, nếu không ngại, ngươi có thể đến phòng ta sửa sang lại một chút."

Pamela do dự, không biết có nên nhận lời mời này không. Đương nhiên nàng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nhưng phương diện khác, Tia lại là một người xa lạ.

"Đã quên không giới thiệu, ta là Tia Phantomhive."

Hai mắt Pamela sáng ngời: "Nói như vậy ngài chính là vị nữ bá tước Phantomhive kia!"

"Đúng vậy, ta tin chắc rằng trong học viện này hẳn là không có người thứ hai mang họ Phantomhive."

Pamela cúi chào theo lễ nghi, nói: "Xin hãy bỏ qua việc tôi đã thất lễ, bá tước tiểu thư."

"Không sao, ngươi sẽ đồng ý lời mời của ta chứ?"

"Tôi rất cảm ơn ý tốt của ngài."

Tia dẫn Pamela về phòng mình, Pamela đến phòng tắm sửa sang lại, Sebastian vào phòng bếp. Khi nàng bước ra, dường như hắn vừa dùng ma thuật để trên bàn có hồng trà đang tỏa khói.

Pamela rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, lần nữa vuốt lại tóc, thoạt nhìn tốt hơn nhiều, vẻ mặt nàng hiện ra vài phần ngượng ngùng. Tia lấy tư thái chủ nhân hiếu khách mời nàng ngồi, Sebastian đưa lên một ly trà nóng.

Pamela bất an làm theo sự an bài của Tia, nàng uống trà, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.

"Ngon thật!"

Sebastian mỉm cười nói: "Ngài thích khiến ta rất vui."

"Thật đấy, đây là hồng trà tuyệt nhất mà ta từng uống!"

"Đây là phương pháp bí mật của tôi, tôi đã bỏ thêm một ít thứ đặc biệt, vị càng thêm phong phú."

Nói xong, hắn có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua Tia. Tuy rằng hắn biết vài phương pháp bí mật để hồng trà thêm ngon, đáng tiếc Tia chỉ thích uống trà nguyên vị. Ngoài ra, trừ phi quan trọng, nàng thà uống trà chứ không cà phê, cũng không giống những cô gái khác, thích điểm tâm ngọt hay những mỹ vị, không có sở thích đặc biệt với đồ ăn, không hoảng sợ nhưng cũng khó lấy lòng. Đối với đại quản gia am hiểu trên mười loại trà và cà phê, mấy trăm loại điểm tâm, cùng những món khác trên các quốc gia, còn có chuyện nào có thể khiến hắn buồn bực hơn chuyện này sao!

Tia không chút để ý đến vị quản gia đang buồn bực, lực chú ý đều đặt trên vị khách trẻ tuổi. Uống xong ly trà, nàng mở miệng hỏi: "Ngươi thấy thế nào rồi?"

"Cảm ơn, tôi...cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Thoạt nhìn Pamela đã bình tĩnh rất nhiều.

"Nếu ta có mạo phạm thì xin hãy tha thứ, bất quá nếu được thì hãy nói cho ta biết."

Ánh mắt Pamela ảm đạm: "Tôi không biết...chuyện này có lẽ không ai có thể giúp tôi được."

Giọng nàng không chắc chắn, nội tâm đang phân vân. Tia trầm mặc.

Một lát sau, Pamela mới mở miệng: "Tên tôi là Pamela Bazziel, tôi có một người bạn tốt tên Naffti Corry Brandy. Tôi nghĩ chắc ngài đã nghe qua chuyện của nàng."

"Tiểu thư gia tộc Corry Brandy, đúng vậy, xác thực ta đã nghe nói qua một ít chuyện liên quan đến nàng, nghe nói nàng đã bỏ trốn với người ta."

"Không, đây không phải sự thật, đó là lời nói dối, rõ ràng là nói xấu!" Pamela kích động nâng cao giọng.

Tia đặt tay lên cánh tay nàng, không nói gì an ủi.

Pamela bình tĩnh một ít, lời tự thuật có trật tự hơn.

"Từ lúc nhỏ, tôi và Naffti đã biết nhau, cha chúng ta là bạn thân nhất, hai nhà cũng không xa, chúng ta cùng nhau lớn lên, thân như chị em. Chúng ta chia sẻ bí mật của nhau, không chuyện gì mà đối phương không biết. Đúng vậy, tôi biết Naffti thích một tên xuất thân bình thường, tôi đã thấy người đó, có mấy lần trước sự che dấu của ta, nàng lén lút gặp đối phương. Nhưng bỏ trốn, không, ta tuyệt đối không tin. Chúng tôi đều biết rõ trách nhiệm của bản thân, cũng kiêu ngạo vì dòng họ của mình. Hơn nữa nàng còn trẻ như vậy, ở tuổi này, sao có thể chắc chắn cảm tình là chân ái đâu! Cho dù là nàng thật sự có thể vì người kia mà mạo hiểm, nàng cũng không thể không nói cho tôi biết. Đó là chuyện có thể thay đổi cả đời người, không thể không nói với người khác, hoặc không tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác. Không, tôi tin rằng nàng không gạt tôi, sẽ không một chút ám chỉ cũng không cho tôi biết!"

Pamela dừng lại vì khô miệng, Tia tự mình đưa ly hồng trà cho nàng. Pamela nhận lấy nhưng không uống, chỉ cúi đầu ngơ ngẩn nhìn ly trà.

"Từ lúc nào mà Naffti biến mất?"

Tia hợp thời nói ra vấn về dẫn nàng nói tiếp.

"Là hai tuần trước." Pamela nói tiếp. "Buổi chiều có tiết cưỡi ngựa, Naffti nói nàng thấy không thoải mái nên về trước nghỉ ngơi. Sau khi tan học, tôi đến phòng ngủ của nàng, nữ hầu của nàng lại nói nàng chưa về. Mãi cho đến sau giờ trà chiều, vẫn chưa thấy nàng đâu, tôi có chút lo lắng, sợ nàng sẽ ngất ở nơi nào đó. Tôi nói với giáo sư, chúng tôi tìm nàng ở vườn trường nhưng vẫn không tìm được, sau cũng không nghe tin tức của nàng. Rồi lại xuất hiện tin đồn Naffti bỏ trốn với người khác, không biết vì sao phạm vi ngày càng rộng, thậm chí ngay cả giáo viên cũng thế...tôi không biết thế giới này rốt cuộc làm sao!"

Một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, nàng xoay người nhẹ nhàng lau đi. Ở tình huống như thế, chỉ có nàng tin tưởng, kiên trì giữ vững lập trường, hẳn là áp lực không nhỏ.

Tia cẩn thận hỏi: "Vậy ngươi cho rằng bạn của ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Pamela ánh mắt mờ mịt trả lời: "Tôi không biết. Vốn tôi đoán có thể nàng bị bắt cóc, nhưng đến bây giờ không hề có lời gì từ bọn họ, hơn nữa chuyện bảo vệ trường học vô cùng tốt, người ngoài rất khó để vào, lại càng đừng nói đến chuyện không làm kinh động đến ai đem một người sống ra ngoài."

Tia gật đầu đồng ý. Xác thực phương diện phòng vệ ở học viện rất tốt. Dù sao học viên đều là nhà phú quý, mỗi người đều không tiếc tiền để chi cho khoản này.

"Nếu tiểu thư Corry Brandy không phải tự nguyện rời đi, lại không có khả năng người ngoài làm, vậy chỉ có..." Tia không nói tiếp, ý của nàng không nói cũng hiểu.

Pamela cảm thấy lạnh đến run người.

"Tiểu thư Corry Brandy có địch nhân trong học viện không?"

Pamela trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Địch nhân thì chắc chắn là có. Cha của Naffti, huân tước Corry Brandy là nghị viên thượng nghị viện, nghe nói rất muốn vào nội cách, nhưng có một vài người không thích ông ấy. Không, ta không muốn tin họ lại làm ra loại chuyện tàn nhẫn mà ti bỉ này."

Tia thở dài: "Đúng vậy, ta cũng không muốn tin."

Đột nhiên Pamela nở nụ cười kì lạ: "Ngài biết không? Có khi tôi nhịn không được hoài nghi có lẽ người sai là tôi, bởi vì không có cách khác để giải thích. Tôi cho rằng tôi và Naffti tin tưởng đối phương như tin tưởng chính mình, nhưng có lẽ chỉ là ý nghĩ của một mình tôi thôi, có lẽ Naffti đã chán ghét tính tình trẻ con này, có lẽ trong lòng nàng, người đàn ông kia đã sớm vượt qua tôi, vượt qua cha mẹ, gia tộc của nàng..."

Tia vỗ tay nàng, nói: "Đừng nói như vậy, ngươi càng phải tin tưởng bản thân. Mấy ngày nay hẳn ngươi đã có áp lực không nhỏ, nhưng vì tiểu thư Corry Brandy ngươi lại kiên cường đứng lên."

Pamela lấy khăn tay lau mặt, cố gắng cười với Tia.

"Đúng vậy, tôi rất vô dụng, ngài nói đúng, vì Naffti, tôi phải càng thêm kiên cường! Mặc kệ Naffti nghĩ thế nào, đối với tôi nàng vẫn là người bạn quan trọng không thể thay thế, cho dù cả thế giới đối địch với nàng, tôi vẫn sẽ đứng bên nàng."

Tia cười nói: "Ta thực hâm mộ tiểu thử Corry Brandy, có thể có một người bạn tốt như ngươi."

Pamela đỏ mặt: "Tôi chỉ làm việc nên làm thôi, đổi lại thành người khác cũng sẽ như thế. Ách, tôi nghĩ tôi đã chiếm nhiều thời gian của ngài, rất xin lỗi."

"Không, thật ra ta cũng chưa giúp được gì."

"Đừng nói vậy, ngài chịu lắng nghe tôi nói, đối với tôi thì đó là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, thật đấy, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cảm thấy có thêm dũng khí." Pamela chân thành tha thiết nói.

"Nếu cần giúp đỡ, dù chỉ là muốn ta nghe tâm sự thì cứ tới tìm ta."

"Ngài thật sự là một con người thiện lương. Cảm ơn đã mời trà."

Pamela cảm kích rời đi. Sebastian từ trong phòng bếp đi ra, khi hai người bắt đầu nói chuyện, hắn liền biết điều lui xuống. Nếu hắn còn ở đây, chỉ sợ Pamela sẽ không dễ dàng nói ra nỗi lo của mình như vậy.

"Ngài cho rằng những lời của nàng là nói thật sao?" Hắn hỏi.

"Đương nhiên, trừ phi nàng là một diễn viên trời sinh, huống chi nàng cũng không tất yếu phải nói dối."

"Vậy ngài cảm thấy vị tiểu thư Corry Brandy kia đã xảy ra chuyện gì?"

Tia lẩm bẩm: "Ta không biết, Sebastian, nhưng chắc chắn nơi này đã có chuyện xảy ra."

/37

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status