Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 68: lão công, em đến đây

/369


Một tiếng sau, Duy Nhất một lần nữa xuất hiện ở bệnh viện, lúc này đây, trong tay cô là một bó hoa sơn trà, còn trên mặt thì tràn đầy nụ cười điềm đạm , ánh mắt dịu dàng, thuần khiết như nước.

Thoải mái mỉm cười mà đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ có ánh mắt của má Từng cùng Lãnh Ngạn lại ngây ra như phỗng.

Hoàn toàn không để ai vào mắt mà đem hoa cắm vào trong bình, sau đó đi đến trước giường bệnh, kề sát vào Lãnh Ngạn, hôn lên trên mặt hắn, dâng khuôn mặt thật to tươi cười, đồng thời thanh thúy mà ngọt ngào hỏi hăn, “Lão công, em đến đây, hôm nay cảm thấy thế nào?”

Đừng nói đến Lãnh Ngạn khiếp sợ như thế nào, mà ngay cả má Từng cũng bị hành động của Duy Nhất dọa hết hồn, mồm miệng không rõ, “Phu nhân… Ngài đây là…” Bà không thể tưởng tượng được sau khi Duy Nhất biết chân tướng vì sao còn có thể đối với Lãnh Ngạn như vậy.

Duy Nhất cười đối má Từng, “Má Từng, bà trở về đi, trong lúc tôi không có ở đây bà vất vả rồi, hiện tại, người này có tôi thì tốt rồi!”

“A, a! Tốt lắm, tôi đây trở về làm chút đồ ăn cho thiếu gia cùng phu nhân, buổi tối sẽ đưa tới!” Má Từng vui vẻ, hai mắt lóe lệ quang.

Trong phòng bệnh đảo mắt chỉ còn lại có Duy Nhất cùng Lãnh Ngạn hai người, Duy Nhất tự ý đem mọi thứ sửa sang lại theo cách cô yêu thích, sau đó ngồi xuống gọt táo cho Lãnh Ngạn, ánh mắt vẫn không nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

Ánh mắt Lãnh Ngạn lại thủy chung lạnh lùng quan sát cô, bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong đã sớm cảm xúc mênh mông. Vốn cảm thấy thương cảm vì cô rời đi nhưng cũng thấy may mắn, nhưng cô bỗng nhiên lại trở về, còn dùng phương thức như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn, tâm tình trước sau biến hóa mang đến rung động quả thực là cực điểm.

Ngón tay trắng nhỏ của Duy Nhất linh hoạt quay quả táo, trong chốc lát, vỏ táo đều được gọt bỏ. Duy Nhất đem quả táo đến bên môi hắn, “Lão công, cho anh ăn!”

Lãnh Ngạn chỉ là lạnh lùng nhìn cô, con ngươi lý không có một chút độ ấm. Cô cho tới bây giờ vẫn chưa gọi hắn là lão công, gọi như vậy tự nhiên dễ nghe, còn có khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của cô đối với hắn phải nói là dụ hoặc chết người, có như vậy trong nháy mắt, thứ hắn rất muốn cắn một miếng chính là khuôn mặt hồng nhuận của cô chứ không phải quả táo.

Nhưng mà, lời nói thốt ra từ miệng hắn lại là, “Tôi không muốn ăn, cô có phải uống nhầm thuốc hay không ?” Giong nói vô tình lạnh như băng, hắn tự bảo chính mình, không thể hại Duy Nhất.

Duy Nhất lại tự mình cắn một miếng, sau đó lại bướng bỉnh đưa quả táo đưa đến miệng hắn, “Nhất định phải ăn! Vì em bé!”

Lãnh Ngạn biến sắc, “Có ý gì? Cô có em bé?”

Duy Nhất lắc đầu, trừng mắt to, “Chính là vì không có nên mới muốn anh ăn a! Nếu có , một mình em ăn là đủ rồi!”

“Tôi không hiểu ý của cô! Cô không phải đi rồi sao?” Lãnh Ngạn đơn giản không hề nhìn cô, đường cong bên khuôn mặt cứng ngắc tự như khối đá.

Quả nhiên là một núi băng! Duy Nhất thầm nghĩ, cho dù là băng sơn, tôi cũng phải đem anh đi tan chảy!

Cô cũng không biết chính mình vì sao trong nháy mắt lại thay đổi, lúc ở quán cà phê thấy bóng dáng bất đắc dĩ như vậy của Doãn Tiêu Trác, cô bỗng nhiên liền tự trách .

Doãn Tiêu Trác chính bằng hữu của hắn, lại có thể quan tâm Lãnh Ngạn như thế, mà Lãnh Ngạn trong thời khắc mấu chốt đã cho cô sự quan tâm thân ái vô cùng ấm áp, sau đó lại tự mình lại phong bế mình, hắn thật sự thực đáng thương.

Nhớ rõ cô cùng Lãnh Ngạn trong những lúc đó ở chung vốn là rất tốt, hắn khi nào thì bắt đầu trốn tránh mình chứ? Hình như là từ sau khi mình bắt đầu mắng hắn khắc tinh rất nhiều lần…

Mình thật khờ! Đúng là hũ nút! Ngay giây phút đó thế mà lại không biết yêu thương, thầm nghĩ làm tan biến nỗi tịch mịch của hắn, hay sưởi ấm nỗi khó khăn của hắn…

Lãnh Ngạn thấy cô không nói lời nào, chỉ là ngây ngốc mỉm cười, trong lòng càng không rõ ràng, không biết cô có chủ ý gì, cánh tay thật mạnh vung lên, quả táo trên tay cô rơi xuống đất, nhanh như chớp lăn đến góc tường.

Duy Nhất cũng không có tức giận , nhặt lên ném vào thùng rác, thời điểm xoay người đối mặt hắn thì sắc mặt liền thay đổi, giống như hắn lạnh như băng, “Lãnh tiên sinh! Anh yên tâm tốt lắm! Tôi trở về chính là tưởng tuân thủ ước định của chúng ta. Nhiễm Duy Nhất tôi không phải là một người nói mà không giữ lời, anh giúp án tử của mẹ tôi chấm dứt, tuy rằng mẹ tôi đã mất, nhưng mà chuyện anh đáp ứng không có thất tín, tôi đây cũng không thể thất tín, tôi sẽ giúp anh sinh một đứa con, mặc kệ là Lãnh Dực , hoặc là Lãnh Ngạn , cũng không quan hệ với tôi, sinh xong đứa nhỏ tôi sẽ cầm hai ngàn vạn chạy lấy người, dù sao, cả đời tôi cũng kiếm không được hai ngàn vạn, sao lại làm cho cuộc sống trở nên khó khăn hơn chứ? Anh nói phải không?”

Trái tim Lãnh Ngạn nhè nhẹ run một chút, cảm giác chua xót từ đâu thâm nhập vào người, “Cô là nói, cô trở về chỉ là vì sinh con cho tôi? Chỉ là vì hai ngàn vạn tiền thù lao kia?”

“Đúng vậy! Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi và anh vì cái gì? Yêu anh? Muốn trở thành phu nhân của Lãnh Ngạn? Yên tâm, tôi đối núi băng không có hứng thú! Hơn nữa, theo pháp luật mà nói, tôi là vợ của Lãnh Dực, không phải sao?” Duy Nhất sở dĩ nói như vậy là vì muốn hắn bỏ đi băn khoăn, cô không là vợ của hắn, thì hắn sẽ không lại tránh né mình nữa?

Lãnh Ngạn trong lòng như bị trút bỏ, nguyên lai là như vậy! Hắn vốn tưởng rằng cô sẽ có một chút thương yêu hắn, bọn họ cách thức sống chung có chút đặc biệt, nhưng ít nhất cảm tình rất hòa hợp , bất quá có lẽ như vậy cũng không phải tồi…

Ngoài mặt hắn vẫn như cũ bình tĩnh như nước, “Chì là vì hai ngàn vạn? Cô gả cho Doãn Tử Nhiên đâu chỉ có vài cái hai ngàn vạn chờ cô lấy, đâu cần phải trở về với núi băng tôi đây?”

“Nhưng mà…” Duy Nhất đột nhiên lại chuyển sang khuôn mặt tươi cười, hai tay để lên cổ hắn, “Chỉ số thông minh Doãn Tử Nhiên có vấn đề, là một đại ngu ngốc, anh biết không? Lúc hắn học tiểu học còn để lại *****, mầm móng ngu ngốc như vậy tôi sao có thể muốn chứ? Đến lúc đó đứa nhỏ sinh ra không phải là siêu cấp ngu ngốc sao?”

Lãnh Ngạn thiếu chút nữa phun ra, “Cô nói là, cô xem tôi là … Mầm móng?”

Duy Nhất vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Các phương diện đều có! Hơn nữa, vạn nhất ngày nào đó anh cầm hiệp nghị đi cáo tôi, kêu tôi bắt đền hai ngàn vạn như đã định. Tôi kêu trời, trời cũng sẽ không trả lời tôi, cho nên, đàn bà dù sao cũng muốn sinh một đứa bé, không bằng tìm một người có chỉ số thông minh cao làm cha nó đi! Còn có, tôi thích… đàn ông tàn khốc một chút!”

Thời điểm Duy Nhất nói câu cuối cùng, chân mày cô mềm mại phong tình vạn chủng, làm cho Lãnh Ngạn thiếu chút nữa muốn đem cô đè xuống, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải năng động, đáng tiếc, chân hắn đang bó thạch cao, hơn nữa còn bị treo cao.


/369

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status