Điều khiển những sợi dây kim loại để giết người không phải là chuyện dễ, để làm được điều đó, An Tịnh Tuyết phải mất ba năm dành riêng cho việc tập luyện cánh tay, cơ tay, cổ tay, khớp ngón tay cho thật linh hoạt, dẻo dai và bền bỉ. Vì thế, cho dù vũ khí trên tay cô bây giờ không phải là dây kim loại quen thuộc mà chỉ là một con dao mổ bình thường, tốc độ của cô vẫn không hề suy giảm. Mà tốc độ này, đủ để cản hết những viên đạn của cây súng lục loại dởm trước mắt.
Nếu là các loại súng cao cấp như FN Five-Seven, Beretta 92, Glock, hay HK45,…thì dùng con dao mổ này có chút hơi quá sức. Tuy nhiên, An Tịnh Tuyết không có ý định sau này sẽ “chơi lại trò chơi này” lần nữa. Cô vẫn yêu quý những sợi dây kim loại mềm dẻo và đa dụng hơn.
Tiếng keng keng lần nữa vang lên, những viên đạn vốn hướng về An Tịnh Tuyết bây giờ đã bị văng ra ở nhiều nơi khác nhau trong nhà kho, thậm chí còn có một viên xẹt ngay qua đầu Tạ Ngọc Sương, làm hỏng luôn búi tóc sang trọng và cao quý của cô ta. Tạ Ngọc Sương bị kinh sợ quá mức, lập tức ngất xỉu, để lại một mình tên đại ca run rẩy không biết nên làm gì.
Thấy An Tịnh Tuyết tiếp tục bước tới gần, hắn liền không quan tâm tiền công gì đó nữa, vội vàng muốn bỏ chạy. Chỉ dùng một con dao mổ mà vừa cắt được đạn, vừa cản hết năm viên đạn trong thời gian chưa đến 0.5 giây, không phải yêu quái cũng là ác quỷ, hắn không chạy bây giờ thì còn đợi đến lúc nào nữa chứ.
Cảm giác hối hận lần nữa dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực tên đại ca, đáng lẽ ra ngay sau khi biết vụ làm ăn này có liên qua đến Bạc Á Thần của tập đoàn XSX, hắn nên từ chối ngay mới phải. Nếu không, đâu phải rước lấy họa sát thân như thế này. Nghĩ đến đứa con gái năm tuổi của mình, tên đại ca bỗng trào lên một khát vọng sống mãnh liệt, hắn đã thiếu vợ con mình nhiều lắm rồi, bây giờ nếu hắn còn mất mạng, lấy ai chăm sóc cho họ đây?
Ngay khi cánh cửa sắt chỉ còn cách tên đại ca ba bước chạy, đột nhiên hai chân hắn nhói lên một cái rồi đột ngột khụy xuống. Nhìn hai bắp chân đang trào ra máu tươi của mình, ánh mắt tên đại ca đầy vẻ không thể tin. Con nhỏ kia còn có cả súng sao?
An Tịnh Tuyết vô cùng hài lòng vì hai mảnh đạn mình đã cắt đôi ban nãy, tác dụng thật tốt, so với viên đạn nguyên vẹn còn sắc bén hơn nhiều. Kết hợp với lực búng của cô ban nãy, nếu đoán không sai, chắc chúng đã găm cả vào xương con chuột trước mắt này rồi. Dám ra tay bắt cóc sát thủ hàng đầu như cô rồi muốn bỏ chạy, không có cửa đâu.
Cầm con dao mổ tỏa ra ánh sáng lạnh trên tay, An Tịnh Tuyết bước từng bước chậm rãi về phía tên đại ca đang cố hết sức lê lết ra ngoài. Lần này…cô nên hạ đao ở vị trí nào nhỉ, tim, cổ, hay dạ dày?
Biết mình không còn cơ hội trốn thoát nữa, tên đại ca cố gắng thử cách cuối cùng: van xin. Hắn nén cơn đau ở chân, quỳ rạp xuống trước mặt An Tịnh Tuyết, thảm thiết nói:
“An tiểu thư, xin cô đừng giết tôi, tôi chỉ là nghe lệnh mụ đàn bà kia làm việc mà thôi. Nhà…nhà tôi còn đứa con gái mới tròn năm tuổi cần chăm sóc, van xin cô tha cho tôi đi, van xin cô đó. Nếu cô tha tôi, tôi hứa sẽ cải tà quy chính, không bao giờ làm những việc trộm cướp xấu xa này nữa…”
Nghe thấy tên đại ca còn có một đứa con năm tuổi, An Tịnh Tuyết bất giác dừng bước, ánh mắt trở nên thất thần, không ai đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.
Nghĩ rằng lời van xin đã có hiệu quả, để củng cố thêm lòng tin của An Tịnh Tuyết, tên đại ca vội vàng móc ví tiền trong túi quần ra.
“Tiểu thư, tôi không nói dối đâu. Đây là ảnh của gia đình tôi. Cô thiện lương tha cho tôi một mạng đi, làm ơn…”
Trong tấm ảnh là ba người, tên đại ca cùng vợ con của mình. Cô con gái được hắn ẳm đúng là khoảng 4, 5 tuổi, trông rất đáng yêu hoạt bát. Trong thoáng chốc, An Tịnh Tuyết bỗng nhiên thấy được tấm ảnh đó thay đổi. Đứa trẻ kia biến thành cô lúc nhỏ, vợ chồng tên đại ca cũng biến mất, thay vào đó là gương mặt đầy yêu thương của cha mẹ cô.
Tuy nhiên, chưa đến 10 giây sau, ảo giác đã không còn, cảm giác ấm áp hạnh phúc cũng vụt tan như bông tuyết rơi vào hồ nước sâu. An Tịnh Tuyết không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng đó, mặc cho tên đại ca vui mừng mở cửa lết ra ngoài.
Lúc Bạc Á Thần tìm đến nơi, đập vào mắt anh đầu tiên là Tạ Ngọc Sương đang nằm ngất xỉu trên mặt đất, bên trong tràn ngập mùi máu tươi và xác người chết. Ánh mắt anh lập tức lóe lên tia sáng lạnh lẽo và tàn nhẫn, bằng giọng nói đầy sát khí như tu la đến từ địa ngục, anh ra lệnh cho Tùy Bách:
“Trói lại, quăng vào Hắc Lao.”
Tùy Bách nghe vậy liền cả kinh, Hắc Lao đã khóa chặt rất nhiều năm rồi, không ngờ lần này lại mở ra chỉ vì muốn tra tấn một người phụ nữ. Hắc Lao là nơi nào chứ, trong đó không chỉ có hai mươi lăm nhục hình khủng khiếp nhất lịch sử, còn nhốt không ít tội phạm biến thái. Nếu bị quăng vào đó, không chỉ đơn giản là tra tấn đến chết thôi đâu, đó còn là hủy diệt cả linh hồn lẫn tâm trí con người, vạn kiếp không thể siêu sinh!
Bạc Á Thần không quan tâm mình dẫm lên bao nhiêu máu dưới chân, anh đi sâu vào trong để tìm kiếm bóng hình An Tịnh Tuyết. Anh biết cô chắc chắn không gặp việc gì, nhưng nỗi lo lắng vẫn không thể xóa nhòa. Có trời mới biết anh muốn ngay lập tức được ôm chặt lấy cô đến mức nào. Tiểu Tuyết, rốt cục em đang ở đâu?
Cuối cùng, Bạc Á Thần cũng tìm thấy An Tịnh Tuyết. Cô ngồi ôm chân dưới một luồng sáng do lỗ thủng trên trần nhà tạo ra, cả người giống như đã hóa đá.
“Tiểu Tuyết!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, gương mặt đang áp sát vào đầu gối của An Tịnh Tuyết ngẩng lên. Ánh mắt cô bị bao phủ một tầng sương mờ mông lung đầy đau thương và cô độc, tựa như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào tim Bạc Á Thần.
“Chú tới rồi à?”
Bạc Á Thần vội bế bổng cô lên từ mặt đất rồi xiết chặt cô vào lòng, cặp môi mỏng đặt một nụ hôn ấm nóng lên trán cô, khàn giọng nói:
“Xin lỗi, anh tới muộn. Sau này…sẽ ,không bao giờ xảy ra nữa.”
Chữ “sau này” Bạc Á Thần cực kì gằn mạnh, tỏ rõ quyết tâm trong đó không cần phải nói. An Tịnh Tuyết nhìn ánh mắt đầy lo lắng lẫn đau lòng của anh, chỉ mỉm cười. Ba mẹ à, có lẽ con nên đền đáp người đàn ông lớn tuổi này rồi, ba mẹ không phản đối chứ.
Nếu là các loại súng cao cấp như FN Five-Seven, Beretta 92, Glock, hay HK45,…thì dùng con dao mổ này có chút hơi quá sức. Tuy nhiên, An Tịnh Tuyết không có ý định sau này sẽ “chơi lại trò chơi này” lần nữa. Cô vẫn yêu quý những sợi dây kim loại mềm dẻo và đa dụng hơn.
Tiếng keng keng lần nữa vang lên, những viên đạn vốn hướng về An Tịnh Tuyết bây giờ đã bị văng ra ở nhiều nơi khác nhau trong nhà kho, thậm chí còn có một viên xẹt ngay qua đầu Tạ Ngọc Sương, làm hỏng luôn búi tóc sang trọng và cao quý của cô ta. Tạ Ngọc Sương bị kinh sợ quá mức, lập tức ngất xỉu, để lại một mình tên đại ca run rẩy không biết nên làm gì.
Thấy An Tịnh Tuyết tiếp tục bước tới gần, hắn liền không quan tâm tiền công gì đó nữa, vội vàng muốn bỏ chạy. Chỉ dùng một con dao mổ mà vừa cắt được đạn, vừa cản hết năm viên đạn trong thời gian chưa đến 0.5 giây, không phải yêu quái cũng là ác quỷ, hắn không chạy bây giờ thì còn đợi đến lúc nào nữa chứ.
Cảm giác hối hận lần nữa dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực tên đại ca, đáng lẽ ra ngay sau khi biết vụ làm ăn này có liên qua đến Bạc Á Thần của tập đoàn XSX, hắn nên từ chối ngay mới phải. Nếu không, đâu phải rước lấy họa sát thân như thế này. Nghĩ đến đứa con gái năm tuổi của mình, tên đại ca bỗng trào lên một khát vọng sống mãnh liệt, hắn đã thiếu vợ con mình nhiều lắm rồi, bây giờ nếu hắn còn mất mạng, lấy ai chăm sóc cho họ đây?
Ngay khi cánh cửa sắt chỉ còn cách tên đại ca ba bước chạy, đột nhiên hai chân hắn nhói lên một cái rồi đột ngột khụy xuống. Nhìn hai bắp chân đang trào ra máu tươi của mình, ánh mắt tên đại ca đầy vẻ không thể tin. Con nhỏ kia còn có cả súng sao?
An Tịnh Tuyết vô cùng hài lòng vì hai mảnh đạn mình đã cắt đôi ban nãy, tác dụng thật tốt, so với viên đạn nguyên vẹn còn sắc bén hơn nhiều. Kết hợp với lực búng của cô ban nãy, nếu đoán không sai, chắc chúng đã găm cả vào xương con chuột trước mắt này rồi. Dám ra tay bắt cóc sát thủ hàng đầu như cô rồi muốn bỏ chạy, không có cửa đâu.
Cầm con dao mổ tỏa ra ánh sáng lạnh trên tay, An Tịnh Tuyết bước từng bước chậm rãi về phía tên đại ca đang cố hết sức lê lết ra ngoài. Lần này…cô nên hạ đao ở vị trí nào nhỉ, tim, cổ, hay dạ dày?
Biết mình không còn cơ hội trốn thoát nữa, tên đại ca cố gắng thử cách cuối cùng: van xin. Hắn nén cơn đau ở chân, quỳ rạp xuống trước mặt An Tịnh Tuyết, thảm thiết nói:
“An tiểu thư, xin cô đừng giết tôi, tôi chỉ là nghe lệnh mụ đàn bà kia làm việc mà thôi. Nhà…nhà tôi còn đứa con gái mới tròn năm tuổi cần chăm sóc, van xin cô tha cho tôi đi, van xin cô đó. Nếu cô tha tôi, tôi hứa sẽ cải tà quy chính, không bao giờ làm những việc trộm cướp xấu xa này nữa…”
Nghe thấy tên đại ca còn có một đứa con năm tuổi, An Tịnh Tuyết bất giác dừng bước, ánh mắt trở nên thất thần, không ai đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.
Nghĩ rằng lời van xin đã có hiệu quả, để củng cố thêm lòng tin của An Tịnh Tuyết, tên đại ca vội vàng móc ví tiền trong túi quần ra.
“Tiểu thư, tôi không nói dối đâu. Đây là ảnh của gia đình tôi. Cô thiện lương tha cho tôi một mạng đi, làm ơn…”
Trong tấm ảnh là ba người, tên đại ca cùng vợ con của mình. Cô con gái được hắn ẳm đúng là khoảng 4, 5 tuổi, trông rất đáng yêu hoạt bát. Trong thoáng chốc, An Tịnh Tuyết bỗng nhiên thấy được tấm ảnh đó thay đổi. Đứa trẻ kia biến thành cô lúc nhỏ, vợ chồng tên đại ca cũng biến mất, thay vào đó là gương mặt đầy yêu thương của cha mẹ cô.
Tuy nhiên, chưa đến 10 giây sau, ảo giác đã không còn, cảm giác ấm áp hạnh phúc cũng vụt tan như bông tuyết rơi vào hồ nước sâu. An Tịnh Tuyết không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng đó, mặc cho tên đại ca vui mừng mở cửa lết ra ngoài.
Lúc Bạc Á Thần tìm đến nơi, đập vào mắt anh đầu tiên là Tạ Ngọc Sương đang nằm ngất xỉu trên mặt đất, bên trong tràn ngập mùi máu tươi và xác người chết. Ánh mắt anh lập tức lóe lên tia sáng lạnh lẽo và tàn nhẫn, bằng giọng nói đầy sát khí như tu la đến từ địa ngục, anh ra lệnh cho Tùy Bách:
“Trói lại, quăng vào Hắc Lao.”
Tùy Bách nghe vậy liền cả kinh, Hắc Lao đã khóa chặt rất nhiều năm rồi, không ngờ lần này lại mở ra chỉ vì muốn tra tấn một người phụ nữ. Hắc Lao là nơi nào chứ, trong đó không chỉ có hai mươi lăm nhục hình khủng khiếp nhất lịch sử, còn nhốt không ít tội phạm biến thái. Nếu bị quăng vào đó, không chỉ đơn giản là tra tấn đến chết thôi đâu, đó còn là hủy diệt cả linh hồn lẫn tâm trí con người, vạn kiếp không thể siêu sinh!
Bạc Á Thần không quan tâm mình dẫm lên bao nhiêu máu dưới chân, anh đi sâu vào trong để tìm kiếm bóng hình An Tịnh Tuyết. Anh biết cô chắc chắn không gặp việc gì, nhưng nỗi lo lắng vẫn không thể xóa nhòa. Có trời mới biết anh muốn ngay lập tức được ôm chặt lấy cô đến mức nào. Tiểu Tuyết, rốt cục em đang ở đâu?
Cuối cùng, Bạc Á Thần cũng tìm thấy An Tịnh Tuyết. Cô ngồi ôm chân dưới một luồng sáng do lỗ thủng trên trần nhà tạo ra, cả người giống như đã hóa đá.
“Tiểu Tuyết!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, gương mặt đang áp sát vào đầu gối của An Tịnh Tuyết ngẩng lên. Ánh mắt cô bị bao phủ một tầng sương mờ mông lung đầy đau thương và cô độc, tựa như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào tim Bạc Á Thần.
“Chú tới rồi à?”
Bạc Á Thần vội bế bổng cô lên từ mặt đất rồi xiết chặt cô vào lòng, cặp môi mỏng đặt một nụ hôn ấm nóng lên trán cô, khàn giọng nói:
“Xin lỗi, anh tới muộn. Sau này…sẽ ,không bao giờ xảy ra nữa.”
Chữ “sau này” Bạc Á Thần cực kì gằn mạnh, tỏ rõ quyết tâm trong đó không cần phải nói. An Tịnh Tuyết nhìn ánh mắt đầy lo lắng lẫn đau lòng của anh, chỉ mỉm cười. Ba mẹ à, có lẽ con nên đền đáp người đàn ông lớn tuổi này rồi, ba mẹ không phản đối chứ.
/76
|