Lam điểu bến tàu cách Kim Quang quận thành cũng không phải quá xa, bất quá chỉ có bốn năm chục dặm mà thôi, cưỡi thượng đẳng mã không mất đến một canh giờ là đến.
Xa xa, trên bình nguyên rộng lớn nổi lên một tòa thành thị màu đồng thau thật lớn, rất khó biết nó đến tột cùng lớn bao nhiêu vì liếc mắt nhìn cũng không thể nhìn thấy tường thành phía cuối cùng. Tường thành cao chừng ba bốn mười thước, hai bên cửa thành có một đội thiết giáp quân tinh nhuệ thủ hộ, trường thương lợi hại lấp lóe hàn quang đứng canh.
Mẹ nó, đám người Trương Hiểu Vũ há to miệng ngơ ngác nhìn quận thành nổi tiếng này. Có thể dùng từ thành thị thiên thần để hình dung Kim Quang quận thành thành tuyệt không quá đáng vì chốn nhân gian có thể xuất hiện nó tuyệt đối là kỳ tích.
Tuy Lạc Thi Thi cùng Thi Đại Nguyên không phải là chưa từng thấy các quận thành nhưng so với quận thành này thì không lớn bằng, nhìn cũng phi thường hùng vĩ nhưng sự rung động về thị giác thì hoàn toàn không thể so sánh với.
“Khó trách ngay cả đương kim hoàng đế cũng từng nói qua, nếu không phải Kim Quang quận thành không nằm ở trung tâm Thiên La quốc thì ta lập tức sẽ dời đô đến đây”. Lạc Thi Thi lẩm bẩm nói.
Chú cháu Triệu Thành cả đời sống ở phụ cận Nam trấn, cho dù đã quen nhìn thấy Thủy thượng hoa viên hoa lệ nhưng khi thấy Kim Quang quận thành thành hùng vĩ không giống nhân gian thì vẫn bị chấn động đến si ngốc.
Tuy nhiên dù sao cũng là người sống ở thời đại công nghệ cao nên Trương Hiểu Vũ là người đầu tiên trấn tĩnh lại, hắn ho khụ một tiếng nói:“Đừng sửng sốt nữa, đi tới đi!”.
“Mọi người xếp hàng vào thành, nhớ chuẩn bị lệ phí”. Cánh cửa thành cao hơn mười lăm thước đã mở ra, hơn nữa còn đặt bụi gai ngăn trở hơn phân nửa lối vào nên người đi đường muốn đi vào phải xếp hàng.
Trương Hiểu Vũ nộp năm mươi lượng bạc phí vào thành cho năm người rồi đồng loạt đi vào. Đập vào mắt con đường rộng lớn, ước chừng là mười sáu kỵ sĩ sóng vai hành tẩu cũng đủ, hai bên đường các công trình kiến trúc đều phi thường to lớn, màu sắc đại thế đều là màu đồng thau, hơn nữa nền của các công trình kiến trúc này so với mặt đường cái thì đều cao hơn một tầng nên muốn đi vào thì phải đi lên vài bậc thang.
Lạc Thi Thi nói:“Không hổ là thanh thị có ba trăm vạn dân cư, so với Thương dương quận thành thì mức độ khí phái hơn không chỉ một bậc”.
Xem ra gia tộc Lý Đức cũng không đơn giản! Có thể xây dựng được thế lực ở Kim Quang quận thành thành ít nhất cũng là nhất phương hào cường hoặc là giống như Lâm Thiên Nam, là phú giáp một phương.
Bước lên trên bậc thang, Trương Hiểu Vũ đi vào một cửa hàng hỏi thăm ông chủ:“Ông chủ, ông có biết đương tới Lý gia đi như thế nào không ?”.
Ông chủ kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: Lý gia tại Kim Quang quận thành thành hẳn là không có Lý gia thứ hai nào, tiểu huynh đệ này là người phương nào mà mở miệng ra hỏi vậy, ông ta bèn nói:“Cậu xác định là tìm Lý gia chứ không phải là một người họ Lý nào khác chứ”.
Trương Hiểu Vũ sửng sốt một chút rồi gật gật đầu, tuyệt đối không sai được, Lý Đức nói cho hắn là Lý gia.
Ông chủ cửa hàng đi ra đứng ở cửa chỉ vào trong thành nói:“Kim Quang quận thành thành khá lớn, cậu đi thẳng về phía trước khoảng bảy tám dặm đường nữa”.
Cái thành thị này xác thực là làm cho người ta kinh ngạc, năm người đi mất nửa ngày mới tìm đến được chỗ ông chủ cửa hàng chỉ đến, đây là một tòa phủ trạch to lớn vô cùng, ngoài cửa cũng có hai hàng liệt ngân giáp sĩ canh gác.
“Trương huynh đệ, ngươi xác định là nơi này sao”. Thi Đại Nguyên kinh ngạc nhìn tấm biển phía trên đại môn hỏi.
Trương Hiểu Vũ day day huyệt Thái Dương nói:“Hẳn là đúng rồi!”, nói xong ánh mắt lại một lần nữa liếc về phía tấm biển có bốn chữ to màu vàng “Lý Vương gia phủ”.
“Phiền toái một chút, nơi này có ai tên là Lý Đức không”. Trương Hiểu Vũ đi lên hỏi đám ngân giáp sĩ.
Đám ngân giáp vệ sĩ vừa nghe vậy thì giận dữ, trường thương chỉ vào Trương Hiểu Vũ quát to:“Tục danh của Tiểu Hầu gia tục để cho kêu sao, bắt lấy cho ta”. Nói xong mấy tên này vây lấy đám người Trương Hiểu Vũ chuẩn bị bắt giữ.
Mẹ kiếp, thật là vớ vẩn, Trương Hiểu Vũ cau mày quát lại:“Nói cho tiểu Hầu gia nhà ngươi biết, nói là bạn cũ ở sa mạc đến, nếu chậm trễ thì chờ bị phạt đi!”. Quản hắn là cái gì Vương gia phủ chứ, chỉ cần Lý Đức ở trong này là được.
Mấy tên ngân giáp vệ sĩ thoáng chần chờ, trong đó có một tên hỏi lại:“Ngươi có phải là Trương Hiểu Vũ, Trương công tử không”.
“Không sai”. Trương Hiểu Vũ thầm khen Lý Đức thật đúng là chu đáo, đã sớm đem tên mình nói cho vệ sĩ.
“Mời vào, tiểu Hầu gia đã phân phó, nếu ngươi đến thì liền đưa vào trong viện”. Đám ngân giáp vệ sĩ vội thu lại vũ khí rồi cung kính nói.
“Đi thôi!” Trương Hiểu Vũ nhìn mấy người phía sau nói.
“Chậm đã, Vương gia phủ không cho những người làm tạp vụ này đi vào, Trương công tử, cậu chỉ có thể đi vào một mình thôi”. Đám ngân giáp vệ sĩ ngăn mấy người phía sau Trương Hiểu Vũ lại.
Lạc Thi Thi nói:“Ngươi đi vào trước đi! Đây là quy củ mà”. Về phương diện này thì Lạc Thi Thi so với Trương Hiểu Vũ còn hiểu biết hơn nhiều lắm.
“Vậy được rồi! Các ngươi tìm khách sạn gần đây vào nghỉ đi, chờ ta đến tìm”. Trương Hiểu Vũ nói xong liền đi theo một gã ngân giáp vệ sĩ vào Vương gia phủ.
Vương gia phủ quả nhiên là khí phái phi phàm, nơi nơi đều là đình thai lầu các, giả sơn thủy biếc, chỗ nào cũng có vô số vệ sĩ thủ hộ, ánh mắt nhìn chằm chằm đầy cảnh giác.
Chỗ ở của Lý Đức ở phía đông Vương gia phủ, đi mất một khắc mới tới.
“Trương công tử, tiểu Hầu gia đang ở bên trong, ngươi chờ một chút”. Ngân giáp vệ sĩ nói xong liền đi vào trong viện thông báo.
Chỉ chốc lát sau công phu sau, một cẩm y thanh niên anh tuấn đi ra, đúng là Lý Đức, đi theo phía sau hắn còn có vị Mạc sư phụ kia.
“Hiểu Vũ huynh, ngươi rốt cuộc đã đến đây rồi”. Lý Đức ha ha cười đi lên đón tiếp.
Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói:“Không thể tưởng được Lý gia dĩ nhiên lại là vương tộc, Lý huynh là tiểu Hầu gia, lừa ta quá thảm rồi”.
Lý Đức cười hắc hắc nói:“Thân phận chỉ là một cái trang phục mà thôi, cần gì phải nhắc đến chứ”.
Mạc sư phụ lúc đầu thấy Trương Hiểu Vũ thì mỉm cười nhưng mà nhìn đến cái thứ hai thì sợ hãi nói: “Trương công tử, ngươi đã là tứ cấp Đại võ sư rồi hả?”. Mới qua mấy tháng sao lại tấn chức nhanh như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng được.
Lý Đức kinh ngạc nhìn Trương Hiểu Vũ đồng thời cũng để ý thấy Trương Hiểu Vũ không giống với lúc trước nữa.
Trương Hiểu Vũ thấy bộ dáng không thể tin được của hai người thì nói:“Ở trong sa mạc lúc bị đuổi giết có gặp được chút kỳ ngộ, nếu không như thế thì sao có thể còn sống mà xuất hiện ở trước mặt các ngươi chứ”.
Gật gật đầu, Lý Đức nói:“Tuy biết ngươi tránh được sự đuổi giết của Thần Sa phủ phi thường không dễ dàng nhưng mà không ngờ được ngươi đã là tứ cấp Đại võ sư rồi, cái này làm cho ta xấu hổ quá! Phải biết rằng trong bốn tháng vừa rồi ta bất quá mới đột phá được một cấp, vừa mới là ngũ cấp”. Lý Đức từ đáy lòng có chút ghen tị nhưng sau đó rất nhanh mất đi.
Bốn tháng đột phá một cấp, Lý Đức cũng coi như là thiên tài rồi, chỉ sợ cứ như thế thì hai ba năm tới có thể thăng cấp lên Võ vương, đứng vào hàng cao thủ rồi. Đương nhiên việc tấn chức lên Võ vương phi thường khó khăn, khi đến hậu kỳ thì bình chướng cảnh giới càng ngày càng mạnh, có những người cả đời không thể đột phá được, mà cho dù là kỳ tài ngút trời muốn tấn chức Võ vương cũng không phải dễ dàng như vậy, ngoại trừ việc phải phá bỏ được bình chướng ra thì kẻ muốn tấn chức Võ vương phải thân mình đạt tới đỉnh phong Đại võ sư, sau đó tiến hành tích lũy nguyên lực, giống như đem nước tích vào hồ vậy, đợi khi nước đầy tràn ra vậy, quá trình này ắt không thể thiếu được hơn nữa còn cần thời gian phi thường dài.
Ánh mắt Mạc sư phụ nhìn Trương Hiểu Vũ lấp lóe mà trong lòng thầm nghĩ, tiểu Hầu gia có thể giao kết được với bằng hữu như vậy tuyệt đối là chuyện tốt, rất khó có thể tưởng tượng ra ngày sau Trương Hiểu Vũ sẽ đạt tới cảnh giới nào, loại thiên phú này ngay cả tiểu vương gia cũng không thể theo kịp!
Xa xa, trên bình nguyên rộng lớn nổi lên một tòa thành thị màu đồng thau thật lớn, rất khó biết nó đến tột cùng lớn bao nhiêu vì liếc mắt nhìn cũng không thể nhìn thấy tường thành phía cuối cùng. Tường thành cao chừng ba bốn mười thước, hai bên cửa thành có một đội thiết giáp quân tinh nhuệ thủ hộ, trường thương lợi hại lấp lóe hàn quang đứng canh.
Mẹ nó, đám người Trương Hiểu Vũ há to miệng ngơ ngác nhìn quận thành nổi tiếng này. Có thể dùng từ thành thị thiên thần để hình dung Kim Quang quận thành thành tuyệt không quá đáng vì chốn nhân gian có thể xuất hiện nó tuyệt đối là kỳ tích.
Tuy Lạc Thi Thi cùng Thi Đại Nguyên không phải là chưa từng thấy các quận thành nhưng so với quận thành này thì không lớn bằng, nhìn cũng phi thường hùng vĩ nhưng sự rung động về thị giác thì hoàn toàn không thể so sánh với.
“Khó trách ngay cả đương kim hoàng đế cũng từng nói qua, nếu không phải Kim Quang quận thành không nằm ở trung tâm Thiên La quốc thì ta lập tức sẽ dời đô đến đây”. Lạc Thi Thi lẩm bẩm nói.
Chú cháu Triệu Thành cả đời sống ở phụ cận Nam trấn, cho dù đã quen nhìn thấy Thủy thượng hoa viên hoa lệ nhưng khi thấy Kim Quang quận thành thành hùng vĩ không giống nhân gian thì vẫn bị chấn động đến si ngốc.
Tuy nhiên dù sao cũng là người sống ở thời đại công nghệ cao nên Trương Hiểu Vũ là người đầu tiên trấn tĩnh lại, hắn ho khụ một tiếng nói:“Đừng sửng sốt nữa, đi tới đi!”.
“Mọi người xếp hàng vào thành, nhớ chuẩn bị lệ phí”. Cánh cửa thành cao hơn mười lăm thước đã mở ra, hơn nữa còn đặt bụi gai ngăn trở hơn phân nửa lối vào nên người đi đường muốn đi vào phải xếp hàng.
Trương Hiểu Vũ nộp năm mươi lượng bạc phí vào thành cho năm người rồi đồng loạt đi vào. Đập vào mắt con đường rộng lớn, ước chừng là mười sáu kỵ sĩ sóng vai hành tẩu cũng đủ, hai bên đường các công trình kiến trúc đều phi thường to lớn, màu sắc đại thế đều là màu đồng thau, hơn nữa nền của các công trình kiến trúc này so với mặt đường cái thì đều cao hơn một tầng nên muốn đi vào thì phải đi lên vài bậc thang.
Lạc Thi Thi nói:“Không hổ là thanh thị có ba trăm vạn dân cư, so với Thương dương quận thành thì mức độ khí phái hơn không chỉ một bậc”.
Xem ra gia tộc Lý Đức cũng không đơn giản! Có thể xây dựng được thế lực ở Kim Quang quận thành thành ít nhất cũng là nhất phương hào cường hoặc là giống như Lâm Thiên Nam, là phú giáp một phương.
Bước lên trên bậc thang, Trương Hiểu Vũ đi vào một cửa hàng hỏi thăm ông chủ:“Ông chủ, ông có biết đương tới Lý gia đi như thế nào không ?”.
Ông chủ kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: Lý gia tại Kim Quang quận thành thành hẳn là không có Lý gia thứ hai nào, tiểu huynh đệ này là người phương nào mà mở miệng ra hỏi vậy, ông ta bèn nói:“Cậu xác định là tìm Lý gia chứ không phải là một người họ Lý nào khác chứ”.
Trương Hiểu Vũ sửng sốt một chút rồi gật gật đầu, tuyệt đối không sai được, Lý Đức nói cho hắn là Lý gia.
Ông chủ cửa hàng đi ra đứng ở cửa chỉ vào trong thành nói:“Kim Quang quận thành thành khá lớn, cậu đi thẳng về phía trước khoảng bảy tám dặm đường nữa”.
Cái thành thị này xác thực là làm cho người ta kinh ngạc, năm người đi mất nửa ngày mới tìm đến được chỗ ông chủ cửa hàng chỉ đến, đây là một tòa phủ trạch to lớn vô cùng, ngoài cửa cũng có hai hàng liệt ngân giáp sĩ canh gác.
“Trương huynh đệ, ngươi xác định là nơi này sao”. Thi Đại Nguyên kinh ngạc nhìn tấm biển phía trên đại môn hỏi.
Trương Hiểu Vũ day day huyệt Thái Dương nói:“Hẳn là đúng rồi!”, nói xong ánh mắt lại một lần nữa liếc về phía tấm biển có bốn chữ to màu vàng “Lý Vương gia phủ”.
“Phiền toái một chút, nơi này có ai tên là Lý Đức không”. Trương Hiểu Vũ đi lên hỏi đám ngân giáp sĩ.
Đám ngân giáp vệ sĩ vừa nghe vậy thì giận dữ, trường thương chỉ vào Trương Hiểu Vũ quát to:“Tục danh của Tiểu Hầu gia tục để cho kêu sao, bắt lấy cho ta”. Nói xong mấy tên này vây lấy đám người Trương Hiểu Vũ chuẩn bị bắt giữ.
Mẹ kiếp, thật là vớ vẩn, Trương Hiểu Vũ cau mày quát lại:“Nói cho tiểu Hầu gia nhà ngươi biết, nói là bạn cũ ở sa mạc đến, nếu chậm trễ thì chờ bị phạt đi!”. Quản hắn là cái gì Vương gia phủ chứ, chỉ cần Lý Đức ở trong này là được.
Mấy tên ngân giáp vệ sĩ thoáng chần chờ, trong đó có một tên hỏi lại:“Ngươi có phải là Trương Hiểu Vũ, Trương công tử không”.
“Không sai”. Trương Hiểu Vũ thầm khen Lý Đức thật đúng là chu đáo, đã sớm đem tên mình nói cho vệ sĩ.
“Mời vào, tiểu Hầu gia đã phân phó, nếu ngươi đến thì liền đưa vào trong viện”. Đám ngân giáp vệ sĩ vội thu lại vũ khí rồi cung kính nói.
“Đi thôi!” Trương Hiểu Vũ nhìn mấy người phía sau nói.
“Chậm đã, Vương gia phủ không cho những người làm tạp vụ này đi vào, Trương công tử, cậu chỉ có thể đi vào một mình thôi”. Đám ngân giáp vệ sĩ ngăn mấy người phía sau Trương Hiểu Vũ lại.
Lạc Thi Thi nói:“Ngươi đi vào trước đi! Đây là quy củ mà”. Về phương diện này thì Lạc Thi Thi so với Trương Hiểu Vũ còn hiểu biết hơn nhiều lắm.
“Vậy được rồi! Các ngươi tìm khách sạn gần đây vào nghỉ đi, chờ ta đến tìm”. Trương Hiểu Vũ nói xong liền đi theo một gã ngân giáp vệ sĩ vào Vương gia phủ.
Vương gia phủ quả nhiên là khí phái phi phàm, nơi nơi đều là đình thai lầu các, giả sơn thủy biếc, chỗ nào cũng có vô số vệ sĩ thủ hộ, ánh mắt nhìn chằm chằm đầy cảnh giác.
Chỗ ở của Lý Đức ở phía đông Vương gia phủ, đi mất một khắc mới tới.
“Trương công tử, tiểu Hầu gia đang ở bên trong, ngươi chờ một chút”. Ngân giáp vệ sĩ nói xong liền đi vào trong viện thông báo.
Chỉ chốc lát sau công phu sau, một cẩm y thanh niên anh tuấn đi ra, đúng là Lý Đức, đi theo phía sau hắn còn có vị Mạc sư phụ kia.
“Hiểu Vũ huynh, ngươi rốt cuộc đã đến đây rồi”. Lý Đức ha ha cười đi lên đón tiếp.
Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói:“Không thể tưởng được Lý gia dĩ nhiên lại là vương tộc, Lý huynh là tiểu Hầu gia, lừa ta quá thảm rồi”.
Lý Đức cười hắc hắc nói:“Thân phận chỉ là một cái trang phục mà thôi, cần gì phải nhắc đến chứ”.
Mạc sư phụ lúc đầu thấy Trương Hiểu Vũ thì mỉm cười nhưng mà nhìn đến cái thứ hai thì sợ hãi nói: “Trương công tử, ngươi đã là tứ cấp Đại võ sư rồi hả?”. Mới qua mấy tháng sao lại tấn chức nhanh như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng được.
Lý Đức kinh ngạc nhìn Trương Hiểu Vũ đồng thời cũng để ý thấy Trương Hiểu Vũ không giống với lúc trước nữa.
Trương Hiểu Vũ thấy bộ dáng không thể tin được của hai người thì nói:“Ở trong sa mạc lúc bị đuổi giết có gặp được chút kỳ ngộ, nếu không như thế thì sao có thể còn sống mà xuất hiện ở trước mặt các ngươi chứ”.
Gật gật đầu, Lý Đức nói:“Tuy biết ngươi tránh được sự đuổi giết của Thần Sa phủ phi thường không dễ dàng nhưng mà không ngờ được ngươi đã là tứ cấp Đại võ sư rồi, cái này làm cho ta xấu hổ quá! Phải biết rằng trong bốn tháng vừa rồi ta bất quá mới đột phá được một cấp, vừa mới là ngũ cấp”. Lý Đức từ đáy lòng có chút ghen tị nhưng sau đó rất nhanh mất đi.
Bốn tháng đột phá một cấp, Lý Đức cũng coi như là thiên tài rồi, chỉ sợ cứ như thế thì hai ba năm tới có thể thăng cấp lên Võ vương, đứng vào hàng cao thủ rồi. Đương nhiên việc tấn chức lên Võ vương phi thường khó khăn, khi đến hậu kỳ thì bình chướng cảnh giới càng ngày càng mạnh, có những người cả đời không thể đột phá được, mà cho dù là kỳ tài ngút trời muốn tấn chức Võ vương cũng không phải dễ dàng như vậy, ngoại trừ việc phải phá bỏ được bình chướng ra thì kẻ muốn tấn chức Võ vương phải thân mình đạt tới đỉnh phong Đại võ sư, sau đó tiến hành tích lũy nguyên lực, giống như đem nước tích vào hồ vậy, đợi khi nước đầy tràn ra vậy, quá trình này ắt không thể thiếu được hơn nữa còn cần thời gian phi thường dài.
Ánh mắt Mạc sư phụ nhìn Trương Hiểu Vũ lấp lóe mà trong lòng thầm nghĩ, tiểu Hầu gia có thể giao kết được với bằng hữu như vậy tuyệt đối là chuyện tốt, rất khó có thể tưởng tượng ra ngày sau Trương Hiểu Vũ sẽ đạt tới cảnh giới nào, loại thiên phú này ngay cả tiểu vương gia cũng không thể theo kịp!
/545
|