Editor: linglink
Xảy ra chuyện gì? Trái tim Thủy Khanh Y trùng xuống, hắn sẽ không thật sự ngốc nghếch đến mức bị Phó Thiển Hà mê hoặc chứ?
Ánh mắt của Mạc Vấn lóe lên, nhìn vẻ nghiêm nghị trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, không dám nói dối, ấp úng: Phó tiểu thư tỏ tình với chủ tử, nói muốn cùng người phục vụ chủ tử, vì để đuổi nàng ta đi, nên chủ tử uống ly rượu nàng ta mời, lúc rời đi, liền ngã xuống bất tỉnh.
Tia tối tăm biến mất trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, trong lòng có chút khâm phục Phó Thiển Hà, nếu không phải là mơ ước nam nhân của nàng, năm lần bảy lượt, không sợ Bách Lý Ngọc cự tuyệt, luôn chiến luôn bại, đứng lên lại tiếp tục.
Lãnh Ngôn, ngươi nói xem. Thủy Khanh Y không để ý đến Mạc Vấn, nói với Lãnh Ngôn đang ẩn mình trong chỗ tối: Tình hình trên Đài Quan Tinh thế nào?
Chủ mẫu. . . Thấy Thủy Khanh Y không hề sốt ruột chút nào, Mạc Vấn đè nén đốm lửa trong đáy lòng xuống, chẳng lẽ chủ mẫu thật sự muốn hòa ly với chủ tử ư?
Thủy Khanh Y giống như không nghe thấy, vẫn nhìn về phía Lãnh Ngôn như cũ.
Chủ tử, Phó Thiển Hà nói muốn giải thích giúp Đại chủ tử, chuyện ở vườn mai kia là hiểu lầm, khen người có tấm lòng quảng đại, sẽ đồng ý cho nàng ta vào cửa, mặc dù Đại chủ tử không nói gì, nhưng trước đó giống như là hưởng thụ. Đáy mắt Lãnh Ngôn hiện lên tia tối tăm, chau chặt chân mày, cố gắng nhớ lại tình hình lúc ấy.
Mạc Vấn hận không thể xông lên bịt miệng của Lãnh Ngôn lại, nói cái gì vậy, chủ tử vốn đang hiểu lầm, hơn nữa, làm gì có chuyện chủ tử hưởng thụ, rõ ràng trên mặt chủ tử đều là vẻ bực mình, hắn còn có thể bịa đặt hơn nữa không?
Hưởng thụ à? Thủy Khanh Y cười như không cười, nhìn móng tay Thủy Thiên Diên sơn giúp nàng, thổi nhẹ, nói: Trước tiên cứ để cho hắn hưởng thụ, đợi lát nữa tới đón người là được!
Chủ mẫu. . . Mạc Vấn cuống lên, nếu như chủ tử bị nữ nhân kia làm cho ngủ say thì làm thế nào?
Chủ tử, sau đó Đại chủ tử thấy nữ nhân kia nói xấu người, nổi nóng, xoay người rời đi, nhưng nghe thấy một câu nói của nữ nhân kia, liền ngã xuống. Lãnh Ngôn kể lại tỉ mỉ tình cảnh lúc ấy một lần nữa.
Vì sao ngươi biết mà không cứu chủ tử? Mặt Mạc Vấn đầy hắc tuyến, cảm thấy người của chủ mẫu quá không đáng tin, thấy chủ tử gặp nguy hiểm, đều không cứu giúp.
Vì sao ngươi có ở đó mà lại không cứu? Lãnh Ngôn lạnh lùng liếc Mạc Vấn một cái.
Ta. . . Câu giải thích bật thốt lên của Mạc Vấn dừng lại ở khóe miệng, liếc mắt nhìn hai người đang nhìn mình chằm chằm, thầm than một tiếng: Nguy hiểm thật.
Ngươi cái gì? Ánh mắt lạnh lẽo của Thủy Khanh Y chiếu về phía Mạc Vấn, trực giác của nàng cho thấy hắn đang nói dối.
Ta không đánh lại nữ nhân kia. Sắc mặt của Mạc Vấn kỳ lạ, nói.
Ngu ngốc! Lãnh Ngôn châm chọc cười một tiếng, xoay người đi mất.
Mạc Vấn tức giận nhìn chằm chằm lưng của Lãnh Ngôn, hận không thể một kiếm giải quyết y, nhưng hắn không thể.
Nhất thời trong lòng cảm thấy thê lương, chủ tử sợ chủ mẫu, ngay cả thuộc hạ của chủ mẫu cũng bò lên trên đầu bọn họ, cuộc sống này không thể sống nổi rồi.
. . . . . .
Bên trong cung điện rộng rãi, trên hương án (1) thắp hai ngọn nến đỏ, ngọn lửa màu xanh vàng cháy lên, bên trong cung điện vắng vẻ, thoáng chốc có thêm một hơi ấm áp.
(1) Hương án: bàn thờ.
Ở bên trong màn trướng (2) màu tím, một bóng dáng mảnh mai đứng lặng im ở bên giường, mắt hạnh tràn đầy si mê nhìn người trên giường, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nghĩ đến việc hôm nay mình sẽ trở thành người của hắn, hai má kích động đỏ ửng.
(2) Màn trướng: màn ngủ.
Bách Lý Ngọc, hôm nay huynh chiếm thân thể của ta, vậy đời này huynh chính là nam nhân của ta, nam nhân thuộc về một mình ta. Đáy mắt Phó Thiển Hà thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: Huynh bỏ tiện nhân Thủy Khanh Y kia rồi, thấy tốt không? Hai người đã thành thân hơn nửa năm, nàng ta cũng không cho phép huynh chạm vào người nàng ta, nữ nhân như vậy thì có ích lợi gì? Nếu như vì thân phận của nàng ta, thì huynh không cần lo lắng, không bao lâu nữa, ta chính là công chúa Nam Chiếu.
Đáy mắt Phó Thiển Hà lóe lên vẻ điên cuồng, đi từng bước từng bước tới bên giường, giơ tay muốn vuốt ve dung nhan tuấn mỹ như thiên thần của Bách Lý Ngọc, cười ha ha: Nàng ta đúng là không có đầu óc, nếu thực sự yêu huynh, há có thể không nhận ra nam tử ở vườn mai không phải là huynh? Nếu như huynh thật sự yêu nàng ta, tại sao lại không giải thích với nàng ta rằng huynh đi ra ngoài làm gì? Ha ha. . . Ta rất vui, trong lòng huynh không có nàng ta, cho dù có, ta cũng sẽ nhổ cả gốc của nàng ta từ trong lòng huynh ra.
Như nói lời thủ thỉ với người tình, nhưng dung nhan tinh xảo của Phó Thiển Hà đột nhiên dữ tợn: Đáng tiếc, nếu như chính mắt Thủy Khanh Y nhìn thấy chúng ta vui vẻ, nàng ta sẽ như thế nào nhỉ?
Trong lòng suy nghĩ, nếu như với tính cách của Thủy Khanh Y, thì sẽ tức giận xông tới, hay là giống như hôm qua, quay đầu rời đi?
Sợ rằng nàng ta không thể tới được, đoán chừng hiện giờ cũng đang uốn éo rên rỉ ở dưới thân đại ca, huynh, có đau lòng không? Phó Thiển Hà cười âm lệ ra tiếng, ngón tay ấn lên lồng ngực Bách Lý Ngọc, cười duyên: Chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa.
Nói xong, Phó Thiển Hà tháo đai lưng bằng gấm ra, cởi từng chiếc từng chiếc áo trên người xuống, bỗng nhiên, trong đại điện cuồng phong gào thét, gió lạnh ập lên người Phó Thiển Hà, làm cho nàng nổi da gà.
Vù vù. . . Tiếng gió khiếp người, ‘loảng xoảng’ một tiếng, trong điện có đồ bị rơi vỡ, Phó Thiển Hà sợ đến nỗi trừng to mắt, xoay người nhìn cửa ra vào, cánh cửa khép chặt đã bị gió thổi mở tung, lòng trùng xuống, Phó Thiển Hà chậm rãi đi tới đóng cửa, ánh nến trong điện chợt vụt tắt, bỗng chốc tối đen như mực.
Ai? Đáy mắt Phó Thiển Hà thoáng qua kinh hoảng, đôi tay che chắn cơ thể trần trụi, nhìn xung quanh.
‘Lạch cạch’ một tiếng, cánh cửa va vào nhau.
Ai? Là kẻ nào đang giả thần giả quỷ? Phó Thiển Hà nuốt khô một ngụm nước miếng, nhìn chung quanh, vẫn không thấy bất kỳ bóng người nào, chỉ có tiếng gió lạnh thổi.
Trong lòng Phó Thiển Hà bồn chồn, trước đây tòa cung điện này có một hậu phi (3) chết oan, mọi người loan truyền rằng oan hồn bất tán, ngày đêm ma quỷ lộng hành, không người nào dám đến gần, chính vì như thế, nàng mới mang Bách Lý Ngọc đến nơi này.
(3) Hậu phi: vợ cả của vua.
Một lát sau, gió thổi yếu dần, Phó Thiển Hà vội vàng đóng kỹ cửa lại, chạy thật nhanh về phía mép giường, đầu gối đụng mạnh vào giường, cơn đau khiến cho nàng hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng không để ý gì nhiều, nhanh nhẹn nhảy lên giường, ôm thật chặt nam nhân nằm ở trên giường kia, nhịp tim như
Xảy ra chuyện gì? Trái tim Thủy Khanh Y trùng xuống, hắn sẽ không thật sự ngốc nghếch đến mức bị Phó Thiển Hà mê hoặc chứ?
Ánh mắt của Mạc Vấn lóe lên, nhìn vẻ nghiêm nghị trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, không dám nói dối, ấp úng: Phó tiểu thư tỏ tình với chủ tử, nói muốn cùng người phục vụ chủ tử, vì để đuổi nàng ta đi, nên chủ tử uống ly rượu nàng ta mời, lúc rời đi, liền ngã xuống bất tỉnh.
Tia tối tăm biến mất trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, trong lòng có chút khâm phục Phó Thiển Hà, nếu không phải là mơ ước nam nhân của nàng, năm lần bảy lượt, không sợ Bách Lý Ngọc cự tuyệt, luôn chiến luôn bại, đứng lên lại tiếp tục.
Lãnh Ngôn, ngươi nói xem. Thủy Khanh Y không để ý đến Mạc Vấn, nói với Lãnh Ngôn đang ẩn mình trong chỗ tối: Tình hình trên Đài Quan Tinh thế nào?
Chủ mẫu. . . Thấy Thủy Khanh Y không hề sốt ruột chút nào, Mạc Vấn đè nén đốm lửa trong đáy lòng xuống, chẳng lẽ chủ mẫu thật sự muốn hòa ly với chủ tử ư?
Thủy Khanh Y giống như không nghe thấy, vẫn nhìn về phía Lãnh Ngôn như cũ.
Chủ tử, Phó Thiển Hà nói muốn giải thích giúp Đại chủ tử, chuyện ở vườn mai kia là hiểu lầm, khen người có tấm lòng quảng đại, sẽ đồng ý cho nàng ta vào cửa, mặc dù Đại chủ tử không nói gì, nhưng trước đó giống như là hưởng thụ. Đáy mắt Lãnh Ngôn hiện lên tia tối tăm, chau chặt chân mày, cố gắng nhớ lại tình hình lúc ấy.
Mạc Vấn hận không thể xông lên bịt miệng của Lãnh Ngôn lại, nói cái gì vậy, chủ tử vốn đang hiểu lầm, hơn nữa, làm gì có chuyện chủ tử hưởng thụ, rõ ràng trên mặt chủ tử đều là vẻ bực mình, hắn còn có thể bịa đặt hơn nữa không?
Hưởng thụ à? Thủy Khanh Y cười như không cười, nhìn móng tay Thủy Thiên Diên sơn giúp nàng, thổi nhẹ, nói: Trước tiên cứ để cho hắn hưởng thụ, đợi lát nữa tới đón người là được!
Chủ mẫu. . . Mạc Vấn cuống lên, nếu như chủ tử bị nữ nhân kia làm cho ngủ say thì làm thế nào?
Chủ tử, sau đó Đại chủ tử thấy nữ nhân kia nói xấu người, nổi nóng, xoay người rời đi, nhưng nghe thấy một câu nói của nữ nhân kia, liền ngã xuống. Lãnh Ngôn kể lại tỉ mỉ tình cảnh lúc ấy một lần nữa.
Vì sao ngươi biết mà không cứu chủ tử? Mặt Mạc Vấn đầy hắc tuyến, cảm thấy người của chủ mẫu quá không đáng tin, thấy chủ tử gặp nguy hiểm, đều không cứu giúp.
Vì sao ngươi có ở đó mà lại không cứu? Lãnh Ngôn lạnh lùng liếc Mạc Vấn một cái.
Ta. . . Câu giải thích bật thốt lên của Mạc Vấn dừng lại ở khóe miệng, liếc mắt nhìn hai người đang nhìn mình chằm chằm, thầm than một tiếng: Nguy hiểm thật.
Ngươi cái gì? Ánh mắt lạnh lẽo của Thủy Khanh Y chiếu về phía Mạc Vấn, trực giác của nàng cho thấy hắn đang nói dối.
Ta không đánh lại nữ nhân kia. Sắc mặt của Mạc Vấn kỳ lạ, nói.
Ngu ngốc! Lãnh Ngôn châm chọc cười một tiếng, xoay người đi mất.
Mạc Vấn tức giận nhìn chằm chằm lưng của Lãnh Ngôn, hận không thể một kiếm giải quyết y, nhưng hắn không thể.
Nhất thời trong lòng cảm thấy thê lương, chủ tử sợ chủ mẫu, ngay cả thuộc hạ của chủ mẫu cũng bò lên trên đầu bọn họ, cuộc sống này không thể sống nổi rồi.
. . . . . .
Bên trong cung điện rộng rãi, trên hương án (1) thắp hai ngọn nến đỏ, ngọn lửa màu xanh vàng cháy lên, bên trong cung điện vắng vẻ, thoáng chốc có thêm một hơi ấm áp.
(1) Hương án: bàn thờ.
Ở bên trong màn trướng (2) màu tím, một bóng dáng mảnh mai đứng lặng im ở bên giường, mắt hạnh tràn đầy si mê nhìn người trên giường, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nghĩ đến việc hôm nay mình sẽ trở thành người của hắn, hai má kích động đỏ ửng.
(2) Màn trướng: màn ngủ.
Bách Lý Ngọc, hôm nay huynh chiếm thân thể của ta, vậy đời này huynh chính là nam nhân của ta, nam nhân thuộc về một mình ta. Đáy mắt Phó Thiển Hà thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: Huynh bỏ tiện nhân Thủy Khanh Y kia rồi, thấy tốt không? Hai người đã thành thân hơn nửa năm, nàng ta cũng không cho phép huynh chạm vào người nàng ta, nữ nhân như vậy thì có ích lợi gì? Nếu như vì thân phận của nàng ta, thì huynh không cần lo lắng, không bao lâu nữa, ta chính là công chúa Nam Chiếu.
Đáy mắt Phó Thiển Hà lóe lên vẻ điên cuồng, đi từng bước từng bước tới bên giường, giơ tay muốn vuốt ve dung nhan tuấn mỹ như thiên thần của Bách Lý Ngọc, cười ha ha: Nàng ta đúng là không có đầu óc, nếu thực sự yêu huynh, há có thể không nhận ra nam tử ở vườn mai không phải là huynh? Nếu như huynh thật sự yêu nàng ta, tại sao lại không giải thích với nàng ta rằng huynh đi ra ngoài làm gì? Ha ha. . . Ta rất vui, trong lòng huynh không có nàng ta, cho dù có, ta cũng sẽ nhổ cả gốc của nàng ta từ trong lòng huynh ra.
Như nói lời thủ thỉ với người tình, nhưng dung nhan tinh xảo của Phó Thiển Hà đột nhiên dữ tợn: Đáng tiếc, nếu như chính mắt Thủy Khanh Y nhìn thấy chúng ta vui vẻ, nàng ta sẽ như thế nào nhỉ?
Trong lòng suy nghĩ, nếu như với tính cách của Thủy Khanh Y, thì sẽ tức giận xông tới, hay là giống như hôm qua, quay đầu rời đi?
Sợ rằng nàng ta không thể tới được, đoán chừng hiện giờ cũng đang uốn éo rên rỉ ở dưới thân đại ca, huynh, có đau lòng không? Phó Thiển Hà cười âm lệ ra tiếng, ngón tay ấn lên lồng ngực Bách Lý Ngọc, cười duyên: Chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa.
Nói xong, Phó Thiển Hà tháo đai lưng bằng gấm ra, cởi từng chiếc từng chiếc áo trên người xuống, bỗng nhiên, trong đại điện cuồng phong gào thét, gió lạnh ập lên người Phó Thiển Hà, làm cho nàng nổi da gà.
Vù vù. . . Tiếng gió khiếp người, ‘loảng xoảng’ một tiếng, trong điện có đồ bị rơi vỡ, Phó Thiển Hà sợ đến nỗi trừng to mắt, xoay người nhìn cửa ra vào, cánh cửa khép chặt đã bị gió thổi mở tung, lòng trùng xuống, Phó Thiển Hà chậm rãi đi tới đóng cửa, ánh nến trong điện chợt vụt tắt, bỗng chốc tối đen như mực.
Ai? Đáy mắt Phó Thiển Hà thoáng qua kinh hoảng, đôi tay che chắn cơ thể trần trụi, nhìn xung quanh.
‘Lạch cạch’ một tiếng, cánh cửa va vào nhau.
Ai? Là kẻ nào đang giả thần giả quỷ? Phó Thiển Hà nuốt khô một ngụm nước miếng, nhìn chung quanh, vẫn không thấy bất kỳ bóng người nào, chỉ có tiếng gió lạnh thổi.
Trong lòng Phó Thiển Hà bồn chồn, trước đây tòa cung điện này có một hậu phi (3) chết oan, mọi người loan truyền rằng oan hồn bất tán, ngày đêm ma quỷ lộng hành, không người nào dám đến gần, chính vì như thế, nàng mới mang Bách Lý Ngọc đến nơi này.
(3) Hậu phi: vợ cả của vua.
Một lát sau, gió thổi yếu dần, Phó Thiển Hà vội vàng đóng kỹ cửa lại, chạy thật nhanh về phía mép giường, đầu gối đụng mạnh vào giường, cơn đau khiến cho nàng hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng không để ý gì nhiều, nhanh nhẹn nhảy lên giường, ôm thật chặt nam nhân nằm ở trên giường kia, nhịp tim như
/191
|