Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 17 - Chương 10.1

/191


Sau khi Nam Cung Thiển Trang tự trở về cung, trong đầu nàng vẫn hồi tưởng lại cảnh tượng hòa thuận đâm nhói mắt nàng ở trên phố khi nãy.

Nàng không biết rằng, người lạnh bạc từ trong xương như Bách Lý Ngọc, lại thích trẻ con, nhìn từ đằng xa, đứa bé hắn ẵm trên tay giống hắn đến bảy phần, cánh tay mập mạp cầm đồ vật nào đó đánh vào người Bách Lý Ngọc, nhưng hắn không hề nổi giận, trên mặt còn tràn đầy vẻ dịu dàng.

Nữ tử áo vàng ở bên cạnh hắn, cười dịu dàng, đón lấy đứa bé, bọn họ cùng nhau rời đi.

Cảnh tượng ấm áp, hòa thuận như thế, người khác sẽ cho rằng đó là một gia đình, ngay cả nàng cũng hoảng hốt cảm thấy như vậy.

Nàng không muốn suy đoán đứa bé kia là ai, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ, đứa bé kia ước chừng khoảng hai tuổi, khuôn mặt giống hắn như vậy, nếu nói là con của hắn thì cũng không quá đáng, mười mấy năm trước phụ vương của hắn bị nhốt ở Tuyết Lâm, làm sao có thể sinh được đệ đệ nhỏ như vậy.

Nam Cung Thiển Trang mở mắt ra, nàng nằm trên giường trằn trọc trở mình, xoa bụng nhìn màn đêm, nốt ruồi son yêu mị mất đi vẻ chói lọi như thường ngày, cảnh tượng hắn rất kiên nhẫn, dịu dàng ôm đứa bé, trở thành bóng ma trong lòng nàng.

Mặc dù nàng không lo lắng về mạng sống, nhưng nàng chưa có kinh nguyệt, không biết nàng có thể có con hay không.

Nếu kiếp này nàng không thể sinh con, vậy phải làm thế nào?

Ngày hôm sau.

Trong cơn mơ màng, Nam Cung Thiển Trang bị kéo từ trên giường xuống, suy nghĩ hỗn loạn, thiếu ngủ, đầu mơ hồ đau nhức.

“Lãnh Vụ, để ta ngủ thêm một lát.” Nam Cung Thiển Trang ngái ngủ nhìn Lãnh Vụ, cả người giống như không có xương, ngã vào trong chăn ấm áp.

“Chủ tử, sắp tới giờ tiến hành buổi lễ sắc phong rồi, người mau dậy để trang điểm, không được làm trễ giờ lành.” Lãnh Vụ vén chăn lên, kéo Nam Cung Thiển Trang ra.

Nam Cung Thiển Trang bất đắc dĩ đứng dậy, lúc trời sắp sáng, nàng mới nhắm mắt ngủ, nên dựa vào ghế ngủ tiếp, để mặc cho Lãnh Vụ thu xếp cho nàng.

Nàng vô thức giơ tay thay cung trang, tầng tầng lớp lớp, tổng cộng có mười hai lớp, áo lụa Bích Hà thêu hoa mai màu xanh lục, váy Khổng Tước Linh uốn lượn trải dài màu hồng phấn, trên người khoác áo mỏng màu xanh biếc như khói dệt tơ vàng, ép cho Nam Cung Thiển Trang không thở nổi.

Nam Cung Thiển Trang nhìn cơ thể “mập mạp” của mình, áo ngủ đã biến mất. “Lãnh Vụ, cởi ra, mặc một cái áo lông chính cung là được.” Nàng sợ không bị nóng chết thì cũng sẽ bị đè chết.

“Chủ tử, buổi lễ sắc phong phải ăn mặc long trọng, không thể tùy tiện.” Lãnh Vụ nói, sau đó nàng cầm cây lược gỗ búi tóc cho Nam Cung Thiển Trang, kiểu tóc phi thiên kế (1), điểm xuyết thêm ba mươi tư viên trân châu, tơ vàng rủ xuống phía trước vầng trán trơn bóng, rực rỡ rung động lòng người.

Nam Cung Thiển Trang sững sờ ngồi trên ghế, nhìn đống trang sức “vừa dày vừa nặng” trên đầu, trong đầu có một suy nghĩ: Nàng trở thành nhà giàu mới nổi rồi!

“Lãnh Vụ, sáu tầng có được không? Bỏ đống chân trâu trên đầu xuống.” Ánh mắt cầu xin của Nam Cung Thiển Trang nhìn Lãnh Vụ, xin nàng ấy giơ cao đánh khẽ, nếu không, nàng thực sự sẽ bị đè chết!

Lãnh Vụ nhìn chóp mũi của Nam Cung Thiển Trang thấm một tầng mỏng mồ hôi, nàng khẽ thở dài, rốt cuộc cũng bỏ ra vài lớp quần áo, nhưng lại không chịu bỏ đồ trang sức xuống.

Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, không biết tại sao Lãnh Vụ lại cương quyết như thế, nàng nhìn màu đen trên ngón tay vẫn chưa biến mất, sắc mặt ảm đạm. “Nơi nào làm cung trang vậy?” Nam Cung Thiển Trang giơ tay lên trước ánh nắng, chiếc áo phát ra nhiều vầng sáng màu sắc nhàn nhạt khác nhau.

“Hôm qua Thượng y phường đưa tới.” Lãnh Vụ cũng cảm thấy cung trang này trông rất đẹp mắt, đặc biệt là ánh sáng lộng lẫy trên quần áo, không giống như được nhuộm phấn óng ánh.

Nam Cung Thiển Trang giơ tay sờ, nàng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng không nói ra được đó là gì, nhớ đến lúc tay nàng chạm vào ngọc thạch, sau đó ngón tay mới biến thành màu đen, nhưng lúc đó nàng đã bắt được tay của Chân Thiến, tay nàng đã biến thành màu đen, nhưng nàng ta lại không sao, nàng cũng đã tìm Mạc Tinh để kiểm tra, cũng không có vấn đề gì.

Nhớ lại căn nhà cũ ở phố Nam, bóng lưng quen thuộc kia hiện lên trong đầu, nàng vỗ vỗ đầu, thất vọng vì lúc đó Bách Lý Ngọc đã kéo nàng xuống.

“Chủ tử, công công Tiểu Đức Tử tới hối thúc.” Lãnh Vụ thấy Nam Cung Thiển Trang đang mất hồn, khẽ gọi.

Nam Cung Thiển Trang gật đầu, lên kiệu đi đến Điện Thái Cực, dẫn theo cả đám thị nữ quỳ ở phía bên phải trong Nghi Môn, nghênh đón Chánh sứ, Phó sứ vào cửa, đợi đến khi Sứ giả đi vào, đặt tấu chương ở trên bàn, Nam Cung Thiển Trang đến Hoàng trướng đã được chuẩn bị trước, đi lên bậc thềm phía tây, nghiêm túc hành sáu lễ, ba quỳ ba lạy trong tiếng nhạc, sau đó quỳ xuống trước hương án (2), nghe viên quan tuyên đọc đọc sắc phong.

Sau khi hoàn thành tất cả các nghi lễ phức tạp, Nam Cung Thiển Trang mệt đến nỗi không thể đứng thẳng, sau đó nàng lại bị Thủy Triệt đưa đi dạo phố, lúc trở về đã gần tối, họ đi thẳng đến Điện Thái Hòa mà không dừng xe ngựa, các vị đại thần và sứ thần của các quốc gia cũng đã ngồi vào chỗ.

Nam Cung Thiển Trang lướt nhanh một vòng, không tìm được vị trí thuộc về mình, nàng khẽ cau mày, đưa mắt nhìn Bách Lý Ngọc đang nhàn hạ ngồi ở phía bên trái.

Bách Lý Ngọc nhìn quần áo trên người nàng, hắn hơi nhíu mày, đáy mắt lóe lên ánh sáng mờ mịt khó hiểu, đôi tay thon dài tao nhã nhấc vạt áo lên, sửa sang lại một chút.

Nam Cung Thiển Trang sửng sốt, cúi xuống nhìn cổ áo của nàng, đột nhiên phát hiện có điều bất thường, nàng vạch cổ áo ra, quả nhiên, bên trong vạt áo có thứ gì đó đang nhúc nhích, lập tức, nàng cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, một con côn trùng màu xanh biếc đang bò trên ngón trỏ, hút máu của nàng.

Dường như mùi máu tanh từ ngón tay toả ra khiến nàng cảm thấy khắp người như có con gì đó đang bò chi chít, ánh mắt của Nam Cung Thiển Trang nghiêm nghị, gương mặt bình tĩnh, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, nàng đi đến bên cạnh Bách Lý Ngọc, đưa ngón tay cho hắn nhìn.

“Huynh biết không?” Trực giác mách bảo Nam Cung Thiển Trang rằng Bách Lý Ngọc biết, quan hệ giữa mẫu phi của hắn và hắn rất tồi tệ, thân là cháu ngoại của Nam Cương thì nên biết đây là thứ gì.

“Côn trùng năm màu.” Trên mặt Bách Lý Ngọc không hề có vẻ lo lắng, bờ môi hiện lên nụ cười hiển nhiên, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, hắn đưa tay ra, nắm lấy eo nhỏ của Nam Cung Thiển Trang.

Mọi người trong đại điện hít ngụm khí lạnh, những nam nhân không có ý đồ tốt muốn cưới Nam Cung Thiển Trang, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tay của Bách Lý Ngọc, hận không thể đổi thành chính mình hoặc là chặt đứt cái tay chướng mắt kia.

Còn các nữ tử ái mộ Bách Lý Ngọc, đều ghen tỵ, hâm mộ, oán hận, trừng mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang, tự biết mình không thể làm gì được nàng ta, họ đành ôm trái tim đang vỡ vụn, tiếp tục tìm kiếm nam nhân xuất sắc khác.

Đáy mắt của Sở Mộ Cẩn thoáng qua vẻ âm u, băng lạnh trong mắt vỡ ra thành cây đao bằng băng sắc bén, đâm về phía tay của Bách Lý Ngọc, hắn nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Dường như Nam Cung Thiển Trang thật sự không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, thuận thế dựa vào trong ngực Bách Lý Ngọc, nàng nhạy bén phát hiện, đám côn trùng đang không ngừng gây rối, bỗng nhiên dừng lại. “Trên người huynh có thứ bọn chúng sợ sao?”

Bách Lý Ngọc lắc đầu, lấy một miếng bánh mứt




/191

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status