Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng không thể khống chế được. Bắc Viên Trần khẽ cười một tiếng, nụ cười nhạt trên mặt, thanh khiết xinh đẹp giống như hoa quỳnh nở rộ ban đêm, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng vẻ đẹp kia khắc vào trong lòng, trở thành vĩnh hằng.
Nhiều năm sau, Thủy Khanh Y nghĩ đến nụ cười trong nháy mắt này của Bắc Viên Trần, đáy lòng dâng lên nỗi buồn sâu sắc.
Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, khốn khiếp, ý của hắn là, hắn cũng là bất đắc dĩ sao? Vậy thì dứt khoát độc chết thứ tình cảm rối loạn kia thôi.
Muốn ở lại, cũng không phải là không thể, phải xem bản lĩnh của ngươi, Nam Chiếu có một khoa thi cử, ngươi có thể tham gia, nhưng phải dịch dung không được tiết lộ thân phận, tốt nhất là trà trộn vào phái của Lệnh Quý phi, làm nội ứng cho ta. Đáy mắt Thủy Khanh Y toả ra tia sáng lấp lánh, đã lâu rồi triều đình chưa có người mới, nàng không thể nào đặt người vào nằm vùng trong nhất mạch của Lệnh Quý phi, chỉ có thể dựa vào khoa thi cử, còn chưa chọn được người đáp ứng được yêu cầu, thì Bắc Viên Trần lại đâm đầu vào.
Nghĩ lại, nàng cảm thấy nhất định phải lôi kéo Quản Lạc tới Nam Chiếu, nói không chừng bọn họ có thể lâu ngày sinh tình.
Được. Bắc Viên Trần suy nghĩ một lát, cảm thấy như thế cũng tốt, chỉ là. . . Trầm ngâm nhìn dung nhan như vẽ kia, tim hơi thắt lại, hơi chua xót.
Vậy ta về cung trước. Nói xong, Thủy Khanh Y xoay người, đi ra cửa.
Bắc Viên Trần nhìn theo bóng lưng của nàng, siết nắm đấm tay thật chặt, khống chế được nỗi kích động muốn giữ nàng ở lại, cho đến lúc sắp không nhìn thấy bóng dáng của nàng, thì đột nhiên mở miệng nói: Nàng dạy cho ta biết ghen tỵ.
Đúng, hắn đang ghen tỵ với Bách Lý Ngọc, ghen tỵ hắn có được sự tốt đẹp của nàng.
Bước chân của Thủy Khanh Y hơi chậm lại, khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: Ta không hy vọng ngươi học được thù hận!
Yêu mà không có được, vì tình sinh hận, thật đáng sợ!
Ta sẽ học được quý trọng. Bắc Viên Trần khóa thật chặt bóng dáng sắp hòa vào trong bóng đêm kia, khàn giọng nói.
Quý trọng?
Quý trọng hết thảy nhân duyên không dễ gì có được này sao?
Thủy Khanh Y cười khổ, nàng vẫn không nghĩ ra ý nghĩa trong lời nói của hắn, lắc đầu biến mất ở giữa trời chiều!
. . . . . .
Hồi cung, Thủy Khanh Y không đợi tới lúc trời sáng mới đi tìm Thủy Triệt, mà chạy thẳng tới Cung Càn Thanh.
Từ đêm đầu tiên Thủy Triệt ở cùng đồ giả mạo trong Cung Càn Thanh, sau khi Thủy Triệt rời đi lúc nửa đêm, ngày thứ hai đã sai người dọn dẹp Điện Thiển Hà, để đồ giả mạo dọn vào ở, cũng không yêu cầu Thủy Khanh Y rời khỏi Điện Tử Uyển.
Thủy Khanh Y điểm huyệt ngủ của Tiểu Đức Tử, tránh thoát khỏi thị vệ tuần tra, lẻn vào tẩm điện, ở bên trong, nàng trông thấy Thủy Triệt mặc áo lót mỏng, ngồi ở mép giường, bình tĩnh nhìn cửa.
Đến rồi, tại sao không đi vào? Thủy Triệt vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khản đặc, mang theo vẻ mị hoặc.
Thủy Khanh Y bĩu môi, cất bước đi vào, Thủy Triệt đã mặc thêm áo khoác, đợi Thủy Khanh Y nói rõ lý do đến đây.
Vì sao người không ở cùng mẫu phi? Đáy mắt Thủy Khanh Y tràn đầy nụ cười, trêu chọc nói. Lẽ ra, ông coi đồ giả mạo là mẫu thân, gặp lại sau mười lăm năm, đó là việc vui mừng cỡ nào, vì sao hai người họ giống như là lửa mạnh đốt củi ướt vậy? Đốt thế nào cũng không cháy.
Khụ khụ. . . Thủy Triệt lúng túng ho nhẹ, không được tự nhiên rời tầm mắt đi, cổ họng trong vắt nói: Đêm hôm khuya khoắt đến gặp phụ hoàng, không phải là nhớ phụ hoàng đến nỗi không ngủ được, thuận đường đến nhìn trộm sao?
Nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y cứng đờ, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thủy Minh Hách tự luyến đến như vậy.
Đúng vậy đúng vậy, một ngày không nhìn thấy phụ hoàng, giống như ba ngày chưa ăn cơm, không ngờ bị người tóm được rồi. Thủy Khanh Y trêu chọc, bầu không khí của chủ đề kia hơi lạnh lẽo, làm nóng không khí một chút cũng tốt.
Ba hoa! Thủy Triệt không chút khách khí vạch trần, nói: Là vì chuyện của mẫu hậu ngươi sao?
Thủy Khanh Y rủ mắt, gật đầu, nghiêm mặt nói: Người biết mẫu hậu là giả sao?
Không, chỉ là cảm thấy bất thường, cử chỉ những ngày gần đây của nàng rất kỳ lạ, mặc dù có lúc giống cử chỉ của Diên Nhi, nhưng sau đó lơ đãng để lộ ra, giống như là bản tính của nàng. . . Bản tính. . . Đúng, dường như nàng đang cố ý bắt chước mẫu hậu ngươi, nhưng mỗi khi trẫm nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác hoang đường, cảm thấy nàng ấy chính là Diên Nhi. Vẻ mặt Thủy Triệt đau buồn, chính vì hơi thở trên người nàng ấy khác thường, nên ông mới không chạm vào nàng ấy.
Phụ hoàng, vậy thì người cần gì phải làm mình chịu uất ức, nữ nhân miễn phí tự mình đưa tới cửa, không cần uổng phí, dù sao người cũng không còn thuần khiết, sinh thêm mấy nhi tử. Thủy Khanh Y cố làm ra vẻ thoải mái, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, mẫu hậu là người như vậy, biết rõ phụ hoàng có nhiều nữ nhân như thế kia, lại vẫn quyết chung thủy một lòng, đây là nếp sống của cổ đại sao?
Cùng những nữ nhân muôn hình muôn vẻ chia sẻ một người đàn ông, đây chính là nỗi đau xót của nữ tử cổ đại!
Thủy Triệt cau mày không vui, quát lớn: Nói bậy bạ gì đấy?
Chẳng lẽ không đúng ạ? Thủy Khanh Y bĩu môi, cũng đã sinh ra hai nhi tử rồi, còn có thể nguỵ biện sao? Bỗng nhiên, nhớ lại lời nói của Thủy Minh Hách, nàng hỏi: Phụ hoàng, vì sao Thủy Minh Hách nói nhi thần mắc nợ hắn, chỉ cần hắn một câu nói, nhi thần sẽ phải gả cho hắn?
Thủy Triệt ngẩn ra, ngay sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thủy Khanh Y một cái, trầm ngâm nói: Đúng là như thế, nếu không phải nó. . . sẽ không có sự tồn tại của ngươi.
Chân mày Thủy Khanh Y hơi trau lại, nói như vậy, đúng là mắc nợ hắn, nhưng nợ hắn chuyện gì?
Năm đó mẫu hậu của ngươi mang thai, bị nhốt ở Tuyết Lâm, trẫm mang theo Đại tướng quân Đào Đào năm đó bí mật lẻn vào Tuyết Lâm cứu nàng ấy, nhưng trong nhóm có mật thám, bị Sở Nam Kình đào bẫy chờ, nếu không phải Đào Đào liều mình cứu giúp, mẫu hậu ngươi sẽ bị treo ngược ở cửa thành, bị bắn chết. Vẻ mặt Thủy Triệt hoảng hốt, như rơi vào trong trận chiến loạn năm đó.
Thủy Khanh Y suy nghĩ một chút, kinh ngạc nhìn Thủy Triệt, thất thanh nói: Thủy Minh Hách là nhi tử của Đào Đào sao?
Đúng rồi, cũng chỉ có khả năng này, mình mới nợ hắn, nhưng vì sao dáng dấp của Thủy Minh Hách lại giống Thủy Triệt như vậy? Đặc biệt là đôi mắt đào hoa!
Đúng vậy, Hách Nhi là cháu của Thái hậu, cháu của tỷ tỷ Thái hậu. Thủy Triệt không ngờ Đào Đào mất mạng, thê tử của hắn cũng tự tử chết theo, di nương không chịu nổi đả kích, bị bệnh qua đời, chỉ để lại Đào Trạch mấy tuổi, sau khi nhận vào cung đổi tên thành Thủy Minh Hách.
Thủy Khanh Y sáng tỏ, đúng là nàng mắc nợ hắn, mấy mạng người trong nháy mắt cứ như vậy mà không còn, hắn mất đi ngôi nhà ấm áp, được nhận vào cung lại phải cảnh giác phòng thủ khắp nơi, để tránh một lần mất chú ý, sẽ mất mạng trong âm mưu tính toán.
Cho nên, người bồi dưỡng hắn thành người thừa kế, rồi sau đó định gả nhi thần cho hắn, để bù đắp ân tình sao? Thủy Khanh Y thở dài, sau này nàng nên đối mặt với Thủy Minh Hách như thế nào? Không thể tặng ngôi vị Hoàng đế cho hắn, vậy thì chỉ còn cách mời hắn tới Thúy Trúc Lâu thôi.
Quỷ nha đầu, người ta còn ghét bỏ ngươi! Đáy mắt Thủy Triệt mỉm cười, đau thương giữa hai lông mày vẫn chưa tan đi, nếu không phải ông, mẫu hậu cũng sẽ không chuyển thù hận lên người Diên Nhi, thế cho nên bà càng phản đối bọn họ ở cùng nhau.
Đó là ánh mắt của hắn không tốt, khuê nữ của người trời sinh đoan chính khó chối từ, có người nào là không đi một bước liền quay đầu lại nhìn? Đảo mắt hỏi thăm xung quanh chỗ ở của nhi thần? Thủy Khanh Y nở nụ cười khi nói về bản thân, thấy Thủy Triệt mím môi cười, nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh ông, lấy bình sứ ra đặt ở trong tay ông.
Diên Nhi không phải là loại người khoe khoang như thế, tính tình của ngươi cũng không giống trẫm, chẳng lẽ là mẫu hậu ngươi mang thai ở Tuyết Lâm, bị lây tính cách khoe khoang của Sở Nam Kình ư? Thủy Triệt gõ nhẹ trán Thủy Khanh Y, khóe miệng nở nụ cười, lộ ra chút đau khổ, lại xen lẫn một chút ngọt ngào.
Nghe vậy, “đoàng” một tiếng, đầu óc Thủy Khanh Y trong nháy mắt trống rỗng, sững sờ nhìn Thủy Triệt, nói: Thần là con gái của ngài ư?
Thủy Triệt gật đầu, khó
Nhiều năm sau, Thủy Khanh Y nghĩ đến nụ cười trong nháy mắt này của Bắc Viên Trần, đáy lòng dâng lên nỗi buồn sâu sắc.
Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, khốn khiếp, ý của hắn là, hắn cũng là bất đắc dĩ sao? Vậy thì dứt khoát độc chết thứ tình cảm rối loạn kia thôi.
Muốn ở lại, cũng không phải là không thể, phải xem bản lĩnh của ngươi, Nam Chiếu có một khoa thi cử, ngươi có thể tham gia, nhưng phải dịch dung không được tiết lộ thân phận, tốt nhất là trà trộn vào phái của Lệnh Quý phi, làm nội ứng cho ta. Đáy mắt Thủy Khanh Y toả ra tia sáng lấp lánh, đã lâu rồi triều đình chưa có người mới, nàng không thể nào đặt người vào nằm vùng trong nhất mạch của Lệnh Quý phi, chỉ có thể dựa vào khoa thi cử, còn chưa chọn được người đáp ứng được yêu cầu, thì Bắc Viên Trần lại đâm đầu vào.
Nghĩ lại, nàng cảm thấy nhất định phải lôi kéo Quản Lạc tới Nam Chiếu, nói không chừng bọn họ có thể lâu ngày sinh tình.
Được. Bắc Viên Trần suy nghĩ một lát, cảm thấy như thế cũng tốt, chỉ là. . . Trầm ngâm nhìn dung nhan như vẽ kia, tim hơi thắt lại, hơi chua xót.
Vậy ta về cung trước. Nói xong, Thủy Khanh Y xoay người, đi ra cửa.
Bắc Viên Trần nhìn theo bóng lưng của nàng, siết nắm đấm tay thật chặt, khống chế được nỗi kích động muốn giữ nàng ở lại, cho đến lúc sắp không nhìn thấy bóng dáng của nàng, thì đột nhiên mở miệng nói: Nàng dạy cho ta biết ghen tỵ.
Đúng, hắn đang ghen tỵ với Bách Lý Ngọc, ghen tỵ hắn có được sự tốt đẹp của nàng.
Bước chân của Thủy Khanh Y hơi chậm lại, khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: Ta không hy vọng ngươi học được thù hận!
Yêu mà không có được, vì tình sinh hận, thật đáng sợ!
Ta sẽ học được quý trọng. Bắc Viên Trần khóa thật chặt bóng dáng sắp hòa vào trong bóng đêm kia, khàn giọng nói.
Quý trọng?
Quý trọng hết thảy nhân duyên không dễ gì có được này sao?
Thủy Khanh Y cười khổ, nàng vẫn không nghĩ ra ý nghĩa trong lời nói của hắn, lắc đầu biến mất ở giữa trời chiều!
. . . . . .
Hồi cung, Thủy Khanh Y không đợi tới lúc trời sáng mới đi tìm Thủy Triệt, mà chạy thẳng tới Cung Càn Thanh.
Từ đêm đầu tiên Thủy Triệt ở cùng đồ giả mạo trong Cung Càn Thanh, sau khi Thủy Triệt rời đi lúc nửa đêm, ngày thứ hai đã sai người dọn dẹp Điện Thiển Hà, để đồ giả mạo dọn vào ở, cũng không yêu cầu Thủy Khanh Y rời khỏi Điện Tử Uyển.
Thủy Khanh Y điểm huyệt ngủ của Tiểu Đức Tử, tránh thoát khỏi thị vệ tuần tra, lẻn vào tẩm điện, ở bên trong, nàng trông thấy Thủy Triệt mặc áo lót mỏng, ngồi ở mép giường, bình tĩnh nhìn cửa.
Đến rồi, tại sao không đi vào? Thủy Triệt vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khản đặc, mang theo vẻ mị hoặc.
Thủy Khanh Y bĩu môi, cất bước đi vào, Thủy Triệt đã mặc thêm áo khoác, đợi Thủy Khanh Y nói rõ lý do đến đây.
Vì sao người không ở cùng mẫu phi? Đáy mắt Thủy Khanh Y tràn đầy nụ cười, trêu chọc nói. Lẽ ra, ông coi đồ giả mạo là mẫu thân, gặp lại sau mười lăm năm, đó là việc vui mừng cỡ nào, vì sao hai người họ giống như là lửa mạnh đốt củi ướt vậy? Đốt thế nào cũng không cháy.
Khụ khụ. . . Thủy Triệt lúng túng ho nhẹ, không được tự nhiên rời tầm mắt đi, cổ họng trong vắt nói: Đêm hôm khuya khoắt đến gặp phụ hoàng, không phải là nhớ phụ hoàng đến nỗi không ngủ được, thuận đường đến nhìn trộm sao?
Nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y cứng đờ, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thủy Minh Hách tự luyến đến như vậy.
Đúng vậy đúng vậy, một ngày không nhìn thấy phụ hoàng, giống như ba ngày chưa ăn cơm, không ngờ bị người tóm được rồi. Thủy Khanh Y trêu chọc, bầu không khí của chủ đề kia hơi lạnh lẽo, làm nóng không khí một chút cũng tốt.
Ba hoa! Thủy Triệt không chút khách khí vạch trần, nói: Là vì chuyện của mẫu hậu ngươi sao?
Thủy Khanh Y rủ mắt, gật đầu, nghiêm mặt nói: Người biết mẫu hậu là giả sao?
Không, chỉ là cảm thấy bất thường, cử chỉ những ngày gần đây của nàng rất kỳ lạ, mặc dù có lúc giống cử chỉ của Diên Nhi, nhưng sau đó lơ đãng để lộ ra, giống như là bản tính của nàng. . . Bản tính. . . Đúng, dường như nàng đang cố ý bắt chước mẫu hậu ngươi, nhưng mỗi khi trẫm nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác hoang đường, cảm thấy nàng ấy chính là Diên Nhi. Vẻ mặt Thủy Triệt đau buồn, chính vì hơi thở trên người nàng ấy khác thường, nên ông mới không chạm vào nàng ấy.
Phụ hoàng, vậy thì người cần gì phải làm mình chịu uất ức, nữ nhân miễn phí tự mình đưa tới cửa, không cần uổng phí, dù sao người cũng không còn thuần khiết, sinh thêm mấy nhi tử. Thủy Khanh Y cố làm ra vẻ thoải mái, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, mẫu hậu là người như vậy, biết rõ phụ hoàng có nhiều nữ nhân như thế kia, lại vẫn quyết chung thủy một lòng, đây là nếp sống của cổ đại sao?
Cùng những nữ nhân muôn hình muôn vẻ chia sẻ một người đàn ông, đây chính là nỗi đau xót của nữ tử cổ đại!
Thủy Triệt cau mày không vui, quát lớn: Nói bậy bạ gì đấy?
Chẳng lẽ không đúng ạ? Thủy Khanh Y bĩu môi, cũng đã sinh ra hai nhi tử rồi, còn có thể nguỵ biện sao? Bỗng nhiên, nhớ lại lời nói của Thủy Minh Hách, nàng hỏi: Phụ hoàng, vì sao Thủy Minh Hách nói nhi thần mắc nợ hắn, chỉ cần hắn một câu nói, nhi thần sẽ phải gả cho hắn?
Thủy Triệt ngẩn ra, ngay sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thủy Khanh Y một cái, trầm ngâm nói: Đúng là như thế, nếu không phải nó. . . sẽ không có sự tồn tại của ngươi.
Chân mày Thủy Khanh Y hơi trau lại, nói như vậy, đúng là mắc nợ hắn, nhưng nợ hắn chuyện gì?
Năm đó mẫu hậu của ngươi mang thai, bị nhốt ở Tuyết Lâm, trẫm mang theo Đại tướng quân Đào Đào năm đó bí mật lẻn vào Tuyết Lâm cứu nàng ấy, nhưng trong nhóm có mật thám, bị Sở Nam Kình đào bẫy chờ, nếu không phải Đào Đào liều mình cứu giúp, mẫu hậu ngươi sẽ bị treo ngược ở cửa thành, bị bắn chết. Vẻ mặt Thủy Triệt hoảng hốt, như rơi vào trong trận chiến loạn năm đó.
Thủy Khanh Y suy nghĩ một chút, kinh ngạc nhìn Thủy Triệt, thất thanh nói: Thủy Minh Hách là nhi tử của Đào Đào sao?
Đúng rồi, cũng chỉ có khả năng này, mình mới nợ hắn, nhưng vì sao dáng dấp của Thủy Minh Hách lại giống Thủy Triệt như vậy? Đặc biệt là đôi mắt đào hoa!
Đúng vậy, Hách Nhi là cháu của Thái hậu, cháu của tỷ tỷ Thái hậu. Thủy Triệt không ngờ Đào Đào mất mạng, thê tử của hắn cũng tự tử chết theo, di nương không chịu nổi đả kích, bị bệnh qua đời, chỉ để lại Đào Trạch mấy tuổi, sau khi nhận vào cung đổi tên thành Thủy Minh Hách.
Thủy Khanh Y sáng tỏ, đúng là nàng mắc nợ hắn, mấy mạng người trong nháy mắt cứ như vậy mà không còn, hắn mất đi ngôi nhà ấm áp, được nhận vào cung lại phải cảnh giác phòng thủ khắp nơi, để tránh một lần mất chú ý, sẽ mất mạng trong âm mưu tính toán.
Cho nên, người bồi dưỡng hắn thành người thừa kế, rồi sau đó định gả nhi thần cho hắn, để bù đắp ân tình sao? Thủy Khanh Y thở dài, sau này nàng nên đối mặt với Thủy Minh Hách như thế nào? Không thể tặng ngôi vị Hoàng đế cho hắn, vậy thì chỉ còn cách mời hắn tới Thúy Trúc Lâu thôi.
Quỷ nha đầu, người ta còn ghét bỏ ngươi! Đáy mắt Thủy Triệt mỉm cười, đau thương giữa hai lông mày vẫn chưa tan đi, nếu không phải ông, mẫu hậu cũng sẽ không chuyển thù hận lên người Diên Nhi, thế cho nên bà càng phản đối bọn họ ở cùng nhau.
Đó là ánh mắt của hắn không tốt, khuê nữ của người trời sinh đoan chính khó chối từ, có người nào là không đi một bước liền quay đầu lại nhìn? Đảo mắt hỏi thăm xung quanh chỗ ở của nhi thần? Thủy Khanh Y nở nụ cười khi nói về bản thân, thấy Thủy Triệt mím môi cười, nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh ông, lấy bình sứ ra đặt ở trong tay ông.
Diên Nhi không phải là loại người khoe khoang như thế, tính tình của ngươi cũng không giống trẫm, chẳng lẽ là mẫu hậu ngươi mang thai ở Tuyết Lâm, bị lây tính cách khoe khoang của Sở Nam Kình ư? Thủy Triệt gõ nhẹ trán Thủy Khanh Y, khóe miệng nở nụ cười, lộ ra chút đau khổ, lại xen lẫn một chút ngọt ngào.
Nghe vậy, “đoàng” một tiếng, đầu óc Thủy Khanh Y trong nháy mắt trống rỗng, sững sờ nhìn Thủy Triệt, nói: Thần là con gái của ngài ư?
Thủy Triệt gật đầu, khó
/191
|