Chương 38: Cô xem tôi là bạn, tôi xem cô là thù.
Buổi sáng Y Anh thay đồng phục đến trường lúc xuống nhà cảm thấy vô cùng trống vắng. Mọi ngày buổi sáng chỉ cần bước xuống cầu thang sẽ ngửi được mùi thức ăn thơm phức, bước vào bếp liền trông thấy anh đang đợi mình ăn sáng. Còn hôm nay, ngoại trừ cô ra, mọi thứ đều trở nên cô đơn lạ thường.
Anh đi rồi, không ai nhắc cô phải ăn những thức ăn bổ máu, không ai chọc cô nữa càng không ai để cô ngắm nhìn thương thầm nữa.
Trước nay đều là vậy, những người ở cạnh cô lần lượt đến rồi lại rời xa.
Y Anh đến trường lúc đi lên lớp giữa đường bị chặn lại.
-Đi.
Vân Du lên tiếng đồng thời hai nữ sinh đi cùng cô ta đã tiến lên giữ lấy tay cô lôi đi.
-Các người đưa tôi đi đâu?
-Cho cậu biết sự thật.
Sự thật? Cái gì là sự thật?
Vân Du đưa cô lên sân thượng lại bảo hai người đi cùng quay về lớp trước còn dặn nhỏ họ gì đó.
Y Anh không khỏi đề phòng nhìn Vân Du, cô ta muốn giở trò gì nữa đây.
-Cậu định làm gì?
-Im lặng, nếu như cậu muốn biết sự thật thì hãy ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng đi ra.
-Nhưng...
-Bảo đảm cậu sẽ không thất vọng.
Y Anh nhíu mày mặc dù có chút nghi ngại nhưng vẫn lựa chọn nghe theo lời cô ta một lần. Cô đứng núp ở góc khuất nhìn Vân Du đi ra phía trước hình như đang đợi ai đó.
Trải qua một hồi lâu rốt cục có tiếng bước chân vang lên đều đặn, không nhanh không chậm từ từ đang lên sân thượng này.
Y Anh đưa ánh mắt theo dõi, khi người con trai vừa xuất hiện cô có chút bất ngờ.
Đình Thâm.
Đình Thâm hai tay đút trong túi quần nhàm chán đưa mắt liếc nhìn Vân Du.
-Kêu người gọi tôi lên đây làm gì?
-Tôi cũng chỉ quan tâm xem khi nào anh mới ra tay với Y Anh?
Ra tay, vì sao phải ra tay với cô? Đình Thâm đối tốt với cô như vậy, anh ra tay là ý gì đây?
Đình Thâm lạnh lùng nhìn cô ta không nói không rằng quay người định bỏ đi.
-Anh quên anh là ma cà rồng rồi sao? Ma cà rồng sẽ không do dự khi giết người.
Câu nói của Vân Du làm bước chân của anh khựng lại đồng thời làm Y Anh nhất thời bần thần như một tảng đá đè lên đầu.
Đình Thâm là ma cà rồng, cô nghe không khỏi bàng hoàng.
-Cô nhớ rõ như vậy, vẫn còn gan thử thách tôi sao? Đừng dại dột đi uy hiếp ma cà rồng.-anh xoay người cười lạnh
Anh thật sự là ma cà rồng, vậy trước nay Sầm Kỷ Dương không gạt cô. Nhưng cô không hiểu, vì sao Đình Thâm phải che giấu!?
-Nói cho tôi biết, có phải Sầm Kỷ Dương cũng là ma cà rồng như anh?
Đình Thâm nhoẻn môi cười lạnh lùng dời chân bước đi.
-Anh không nói cũng không sao, tự có người nói cho tôi biết. Y Anh, cái tôi cho cô coi, có phải rất đặc sắc không?
Bước chân Đình Thâm khựng lại cả người cứng ngắc khi nghe Vân Du nói dứt câu, bên tai vang lên tiếng bước chân lúc ngẩng đầu đã thấy Y Anh đang đi đến trước mặt mình.
Đình Thâm vẻ mặt khó coi nhìn Vân Du như thể chỉ muốn lặp tức giết chết cô ta.
-Đình Thâm, ma cà rồng thật sự rất đáng sợ, nhưng mà con người không phải ai cũng nhút nhát sợ hãi.
Vân Du mỉm cười đắc thắng lướt qua người Đình Thâm rời khỏi sân thượng để lại hai người họ đứng đối diện nhau.
Y Anh ngẩng đầu nhìn Đình Thâm, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ trong mắt cô anh càng thêm đẹp đẽ. Nhưng mà, sự đẹp đẽ này, cô không biết có bao nhiêu là thật.
-Vân Du nói, là thật sao?
Cô muốn biết, anh có phải là người luôn tìm cách giết cô, anh chính là kẻ áo đen?
-Đúng vậy, tôi là ma cà rồng. Người áo đen năm lần bảy lượt giết cô, chính là tôi.
-Vì sao anh phải giết tôi? Vì sao phải lừa gạt tôi? Vì sao phải giả tốt bụng?-tay cô run rẩy vô thức nắm chặt lại
Ngay cả người bạn mà cô luôn cho rằng anh là người tốt bụng, ấm áp, thấu hiểu lại chính là người độc ác ra tay với cô.
-...
-Anh nói đi, anh có điều gì khó nói đúng không? Rõ ràng tối hôm qua, anh có thể bóp chết tôi, nhưng anh chỉ đánh tôi, mặc dù có chút đau nhưng qua một lúc đã hết. Lúc đó tôi biết, anh không muốn giết tôi.
-Không phải.-lời nói của cô nhanh chóng bị anh phủ nhận
-Được, tôi hỏi anh tại sao anh phải che giấu không cho tôi biết? Tôi không tin anh chỉ muốn tiếp cận để giết tôi.
Phải, một nửa muốn giết cô, một nửa lại không nỡ xuống tay.
-Bây giờ cô biết rồi. Không sợ sao?
Sau đó thoắt một cái anh đã biến thành bộ dạng của một ma cà rồng đầy hung hãn và lạnh lùng.
-Tôi không sợ. Anh là bạn tôi.
Đình Thâm sững người vài giây, trong tim đột nhiên ấm áp, trái tim đập mạnh như muốn chạy ra khỏi lồng ngực.
Đây là cảm giác gì? Vì sao mạnh mẽ như vậy?
-Cậu không phải bạn tôi.
-Nhưng cậu là bạn tôi. Tôi xem cậu là bạn, dù lúc trước hay bây giờ, tôi không hận cậu hay cảm thấy tức giận, tôi chỉ không hiểu lí do là gì thôi.
Vì sao đối diện với người từng ra tay giết mình, cô có thể khoan dung lương thiện như vậy. Lúc trước tất cả ma cà rồng đều nói thánh nữ nếu là người tốt thì sẽ là người độ lượng, tốt bụng, thuần khiết không ai so sánh được, một khi là kẻ xấu thì tàn nhẫn độc ác không ai không sợ.
Anh chỉ tin vế sau, vế trước vẫn đang hoài nghi nhưng hôm nay, anh tin rồi.
Cô không chỉ giúp anh cảm nhận được cảm giác vui sướng, khó chịu trong lòng mà còn giúp anh hiểu được tình cảm yêu thương là thế nào.
Anh đã hiểu tại sao Sầm Kỷ Dương sẵn sàng hi sinh bảo vệ cô, còn đem lòng rung động.
Nếu cô tiếp tục đối xử tốt với anh như vậy, anh e bản thân cũng bị lay chuyển.
-Chúng ta không thể cùng đi một con đường, số mệnh đã định tôi phải giết cô. Cô xem tôi là bạn, đáng tiếc, tôi chỉ xem cô là kẻ thù.
Nói xong anh đã biến mất chỉ để lại cơn gió thoảng thổi qua làm tung bay làn tóc cô.
Cô một mình đứng trên sân thượng khẽ thở dài. Người cuối cùng cũng đã rời xa.
Cô không biết bản thân có phải bị lời nguyền làm người cô yêu thương quan tâm đến bên cô rồi lời nguyền ấy đã ngăn cản đẩy họ rời xa cô.
Ba mẹ ruột, ba mẹ nuôi, trại mồ côi, Vân Du, Sầm Kỷ Dương, Đình Thâm.
Họ đều lần lượt bỏ đi.
.
Trong lớp 12B im ắng hẳn khi Sầm Kỷ Dương vắng mặt mà ngay cả Đình Thâm cũng không quay về lớp như đã biến mất khỏi không trung.
Y Anh nhìn phía trước chỗ trống, nhớ đến người con trai lúc nào cũng ngủ trong giờ học, cô lại lặng lẽ quan sát anh cảm giác khi ấy bình yên vô cùng.
-Chủ nhật tuần tới trường tổ chức lễ hội thể thao. Cả lớp không được vắng mặt. Về phần thi đấu thầy đã chọn rồi. Danh sách đã đưa cho lớp trưởng.
-Vâng ạ.
Cả lớp đáp lời thầy Giang sau đó cũng ồn hẳn lên bàn tán sôi nổi.
-Vân Du với Y Anh nằm bên hội học sinh nên sẽ bận, các cán bộ lớp khác phải quản lí cho tốt.
-Dạ, thầy yên tâm đi. Tụi em ngoan lắm.
Hội thể thao năm nào cũng tốt chức, chủ yếu rèn luyện sức khỏe còn tạo không khí vui chơi trong nhà trường giải tỏa áp lực ngày học bình thường.
-Nhớ bảo Sầm Kỷ Dương với Đình Thâm tham gia, nếu không lớp sẽ thua.
-Vì sao ạ?-cả lớp đồng loạt hỏi khi thầy Giang nói
-Đơn giản thôi, trong các môn thi có môn chạy tiếp sức nữ, bảo hai em ấy vào đứng hai bên đường đua tự nhiên lớp chúng ta thắng. Nếu thầy có nhan sắc thầy cũng ra đứng rồi.
Cả lớp ồ lên cười.
-Đứng đường ấy ạ.
-...
Nhất thời thầy Giang không nói được gì còn cả lớp thì cười phá lên.
-Đứng đường đua ạ. Em thiếu chữ đua thôi.
-Được rồi, lấy tập ra học.-có lẽ là bị chọc nên thầy vội tằng hắng quay lên viết bài lên bảng
Lớp lại một phen cười ngất ngưỡng.
Nhưng mà Y Anh dù thế nào cũng không cười nổi. Hôm ấy, anh có thể không đến.
Cô còn không biết bao giờ gặp lại anh. Nghĩ đoạn cô mệt với đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu đã gục mặt nằm lên bàn.
Buổi sáng Y Anh thay đồng phục đến trường lúc xuống nhà cảm thấy vô cùng trống vắng. Mọi ngày buổi sáng chỉ cần bước xuống cầu thang sẽ ngửi được mùi thức ăn thơm phức, bước vào bếp liền trông thấy anh đang đợi mình ăn sáng. Còn hôm nay, ngoại trừ cô ra, mọi thứ đều trở nên cô đơn lạ thường.
Anh đi rồi, không ai nhắc cô phải ăn những thức ăn bổ máu, không ai chọc cô nữa càng không ai để cô ngắm nhìn thương thầm nữa.
Trước nay đều là vậy, những người ở cạnh cô lần lượt đến rồi lại rời xa.
Y Anh đến trường lúc đi lên lớp giữa đường bị chặn lại.
-Đi.
Vân Du lên tiếng đồng thời hai nữ sinh đi cùng cô ta đã tiến lên giữ lấy tay cô lôi đi.
-Các người đưa tôi đi đâu?
-Cho cậu biết sự thật.
Sự thật? Cái gì là sự thật?
Vân Du đưa cô lên sân thượng lại bảo hai người đi cùng quay về lớp trước còn dặn nhỏ họ gì đó.
Y Anh không khỏi đề phòng nhìn Vân Du, cô ta muốn giở trò gì nữa đây.
-Cậu định làm gì?
-Im lặng, nếu như cậu muốn biết sự thật thì hãy ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng đi ra.
-Nhưng...
-Bảo đảm cậu sẽ không thất vọng.
Y Anh nhíu mày mặc dù có chút nghi ngại nhưng vẫn lựa chọn nghe theo lời cô ta một lần. Cô đứng núp ở góc khuất nhìn Vân Du đi ra phía trước hình như đang đợi ai đó.
Trải qua một hồi lâu rốt cục có tiếng bước chân vang lên đều đặn, không nhanh không chậm từ từ đang lên sân thượng này.
Y Anh đưa ánh mắt theo dõi, khi người con trai vừa xuất hiện cô có chút bất ngờ.
Đình Thâm.
Đình Thâm hai tay đút trong túi quần nhàm chán đưa mắt liếc nhìn Vân Du.
-Kêu người gọi tôi lên đây làm gì?
-Tôi cũng chỉ quan tâm xem khi nào anh mới ra tay với Y Anh?
Ra tay, vì sao phải ra tay với cô? Đình Thâm đối tốt với cô như vậy, anh ra tay là ý gì đây?
Đình Thâm lạnh lùng nhìn cô ta không nói không rằng quay người định bỏ đi.
-Anh quên anh là ma cà rồng rồi sao? Ma cà rồng sẽ không do dự khi giết người.
Câu nói của Vân Du làm bước chân của anh khựng lại đồng thời làm Y Anh nhất thời bần thần như một tảng đá đè lên đầu.
Đình Thâm là ma cà rồng, cô nghe không khỏi bàng hoàng.
-Cô nhớ rõ như vậy, vẫn còn gan thử thách tôi sao? Đừng dại dột đi uy hiếp ma cà rồng.-anh xoay người cười lạnh
Anh thật sự là ma cà rồng, vậy trước nay Sầm Kỷ Dương không gạt cô. Nhưng cô không hiểu, vì sao Đình Thâm phải che giấu!?
-Nói cho tôi biết, có phải Sầm Kỷ Dương cũng là ma cà rồng như anh?
Đình Thâm nhoẻn môi cười lạnh lùng dời chân bước đi.
-Anh không nói cũng không sao, tự có người nói cho tôi biết. Y Anh, cái tôi cho cô coi, có phải rất đặc sắc không?
Bước chân Đình Thâm khựng lại cả người cứng ngắc khi nghe Vân Du nói dứt câu, bên tai vang lên tiếng bước chân lúc ngẩng đầu đã thấy Y Anh đang đi đến trước mặt mình.
Đình Thâm vẻ mặt khó coi nhìn Vân Du như thể chỉ muốn lặp tức giết chết cô ta.
-Đình Thâm, ma cà rồng thật sự rất đáng sợ, nhưng mà con người không phải ai cũng nhút nhát sợ hãi.
Vân Du mỉm cười đắc thắng lướt qua người Đình Thâm rời khỏi sân thượng để lại hai người họ đứng đối diện nhau.
Y Anh ngẩng đầu nhìn Đình Thâm, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ trong mắt cô anh càng thêm đẹp đẽ. Nhưng mà, sự đẹp đẽ này, cô không biết có bao nhiêu là thật.
-Vân Du nói, là thật sao?
Cô muốn biết, anh có phải là người luôn tìm cách giết cô, anh chính là kẻ áo đen?
-Đúng vậy, tôi là ma cà rồng. Người áo đen năm lần bảy lượt giết cô, chính là tôi.
-Vì sao anh phải giết tôi? Vì sao phải lừa gạt tôi? Vì sao phải giả tốt bụng?-tay cô run rẩy vô thức nắm chặt lại
Ngay cả người bạn mà cô luôn cho rằng anh là người tốt bụng, ấm áp, thấu hiểu lại chính là người độc ác ra tay với cô.
-...
-Anh nói đi, anh có điều gì khó nói đúng không? Rõ ràng tối hôm qua, anh có thể bóp chết tôi, nhưng anh chỉ đánh tôi, mặc dù có chút đau nhưng qua một lúc đã hết. Lúc đó tôi biết, anh không muốn giết tôi.
-Không phải.-lời nói của cô nhanh chóng bị anh phủ nhận
-Được, tôi hỏi anh tại sao anh phải che giấu không cho tôi biết? Tôi không tin anh chỉ muốn tiếp cận để giết tôi.
Phải, một nửa muốn giết cô, một nửa lại không nỡ xuống tay.
-Bây giờ cô biết rồi. Không sợ sao?
Sau đó thoắt một cái anh đã biến thành bộ dạng của một ma cà rồng đầy hung hãn và lạnh lùng.
-Tôi không sợ. Anh là bạn tôi.
Đình Thâm sững người vài giây, trong tim đột nhiên ấm áp, trái tim đập mạnh như muốn chạy ra khỏi lồng ngực.
Đây là cảm giác gì? Vì sao mạnh mẽ như vậy?
-Cậu không phải bạn tôi.
-Nhưng cậu là bạn tôi. Tôi xem cậu là bạn, dù lúc trước hay bây giờ, tôi không hận cậu hay cảm thấy tức giận, tôi chỉ không hiểu lí do là gì thôi.
Vì sao đối diện với người từng ra tay giết mình, cô có thể khoan dung lương thiện như vậy. Lúc trước tất cả ma cà rồng đều nói thánh nữ nếu là người tốt thì sẽ là người độ lượng, tốt bụng, thuần khiết không ai so sánh được, một khi là kẻ xấu thì tàn nhẫn độc ác không ai không sợ.
Anh chỉ tin vế sau, vế trước vẫn đang hoài nghi nhưng hôm nay, anh tin rồi.
Cô không chỉ giúp anh cảm nhận được cảm giác vui sướng, khó chịu trong lòng mà còn giúp anh hiểu được tình cảm yêu thương là thế nào.
Anh đã hiểu tại sao Sầm Kỷ Dương sẵn sàng hi sinh bảo vệ cô, còn đem lòng rung động.
Nếu cô tiếp tục đối xử tốt với anh như vậy, anh e bản thân cũng bị lay chuyển.
-Chúng ta không thể cùng đi một con đường, số mệnh đã định tôi phải giết cô. Cô xem tôi là bạn, đáng tiếc, tôi chỉ xem cô là kẻ thù.
Nói xong anh đã biến mất chỉ để lại cơn gió thoảng thổi qua làm tung bay làn tóc cô.
Cô một mình đứng trên sân thượng khẽ thở dài. Người cuối cùng cũng đã rời xa.
Cô không biết bản thân có phải bị lời nguyền làm người cô yêu thương quan tâm đến bên cô rồi lời nguyền ấy đã ngăn cản đẩy họ rời xa cô.
Ba mẹ ruột, ba mẹ nuôi, trại mồ côi, Vân Du, Sầm Kỷ Dương, Đình Thâm.
Họ đều lần lượt bỏ đi.
.
Trong lớp 12B im ắng hẳn khi Sầm Kỷ Dương vắng mặt mà ngay cả Đình Thâm cũng không quay về lớp như đã biến mất khỏi không trung.
Y Anh nhìn phía trước chỗ trống, nhớ đến người con trai lúc nào cũng ngủ trong giờ học, cô lại lặng lẽ quan sát anh cảm giác khi ấy bình yên vô cùng.
-Chủ nhật tuần tới trường tổ chức lễ hội thể thao. Cả lớp không được vắng mặt. Về phần thi đấu thầy đã chọn rồi. Danh sách đã đưa cho lớp trưởng.
-Vâng ạ.
Cả lớp đáp lời thầy Giang sau đó cũng ồn hẳn lên bàn tán sôi nổi.
-Vân Du với Y Anh nằm bên hội học sinh nên sẽ bận, các cán bộ lớp khác phải quản lí cho tốt.
-Dạ, thầy yên tâm đi. Tụi em ngoan lắm.
Hội thể thao năm nào cũng tốt chức, chủ yếu rèn luyện sức khỏe còn tạo không khí vui chơi trong nhà trường giải tỏa áp lực ngày học bình thường.
-Nhớ bảo Sầm Kỷ Dương với Đình Thâm tham gia, nếu không lớp sẽ thua.
-Vì sao ạ?-cả lớp đồng loạt hỏi khi thầy Giang nói
-Đơn giản thôi, trong các môn thi có môn chạy tiếp sức nữ, bảo hai em ấy vào đứng hai bên đường đua tự nhiên lớp chúng ta thắng. Nếu thầy có nhan sắc thầy cũng ra đứng rồi.
Cả lớp ồ lên cười.
-Đứng đường ấy ạ.
-...
Nhất thời thầy Giang không nói được gì còn cả lớp thì cười phá lên.
-Đứng đường đua ạ. Em thiếu chữ đua thôi.
-Được rồi, lấy tập ra học.-có lẽ là bị chọc nên thầy vội tằng hắng quay lên viết bài lên bảng
Lớp lại một phen cười ngất ngưỡng.
Nhưng mà Y Anh dù thế nào cũng không cười nổi. Hôm ấy, anh có thể không đến.
Cô còn không biết bao giờ gặp lại anh. Nghĩ đoạn cô mệt với đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu đã gục mặt nằm lên bàn.
/69
|