Tội vội vàng khoác thêm áo, nhanh chóng bước ra khỏi cửa đi xuống dưới lầu thì nhìn thấy Lục Bách Nghiêu đang dựa vào xe hút thuốc.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh hút thuốc, ở dưới đèn đường mờ nhạt bóng dáng anh kéo dài ra, khuốn mặt ẩn trong một mảnh u ám không nhìn rõ, tay phải cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, bỗng dưng làm cho người ta cảm giác không chân thật, cô đơn như vậy.
Tôi lẳng lặng đi về phía trước, tới gần mới phát hiện dưới chân anh đầy tàn thuốc. Trời ạ, rốt cuộc là anh đã đứng đây bao lâu? Anh nhìn thấy tôi liền vứt điếu thuốc xuống, dẫm nát dưới lòng bàn chân, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến.
Tôi cười yếu ớt, nói một câu vui đùa: “Nơi này nhiều tàn thuốc như vậy, ngày mai bị bác bảo vệ nhìn thấy xem bác có lấy chổi đánh anh không.”
Khuôn mặt nhợt nhạt nhíu chặt của anh giãn ra, bỗng nhiên ôm tôi vào trong lòng. Đầu anh chôn trong cổ tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ có chút ngứa: “Anh rất nhớ em.”
Tôi gắt gao ôm anh, áo khoác của anh mang theo một chút lạnh lẽo ban đêm, tôi lại giống như không biết. Cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi muốn nói cho anh biết khi đã đeo nhẫn của anh thì tôi đã quyết định cùng anh đi suốt cuộc đời.
Giống như một bài hát tôi đã từng nghe thấy: Chúng ta đi một vòng lâu như vậy mới gặp được nhau, so với ai khác em lại càng hiểu được tầm quan trọng của anh, lâu như vậy em mới quyết định, quyết định nắm lấy tay anh không rời.
Không biết qua bao lâu tôi mới nghe thấy giọng nói của anh nặng nề vang lên bên tai, anh hỏi tôi: “Vợ, nếu anh có làm chuyện gì có lỗi thì em có rời khỏi anh hay không?”
Tôi buông anh ra, nhìn một đôi tròng mắt lấp lánh ánh sao của anh: “Nói đi, có phải hồng nhan tri kỉ nào tới tìm anh không? Không phải là anh làm cho người ta to bụng rồi đấy chứ?”
Anh nhạt nhạt thở dài một tiếng, thanh âm rất nhẹ, tại đây, trong bóng đêm yên tĩnh này hoàn toàn nhỏ đến mức làm cho người ta không phát hiện được.
Anh trả lời, giọng nói vô cùng xác định: “Không có người khác, cho tới nay anh chỉ có mình em.”
Không biết có phải do chuyện của Trương Húc để lại bóng ma trong lòng tôi hay không mà hiện tại tôi cảm thấy chỉ cần Lục Bách Nghiêu toàn tâm toàn ý đối tốt với tôi thì tôi sẽ nguyện ý theo anh. Còn Trương Húc, từ nay về sau người này không bao giờ tồn tại trong thế giới của cô nãi nãi đây nữa.
Tôi vui cười, kiễng mũi chân nhéo nhéo mặt anh: “Không phải thì tốt, nếu anh không đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì làm sao em rời khỏi anh được?”
Không thể tưởng tượng được làn da của người này tốt như vậy, so với tôi còn mềm mại bóng loáng hơn, hai tay của tôi dừng trên gò má anh vậy mà lại quên buông tay ra.
Bàn tay to của anh nắm lấy tay tôi, sau đó mười ngón đan xen vào nhau. Anh hơi hơi cuối đầu, hôn lên tay tôi, đôi môi ấm áp chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo làm tôi có cảm giác cả người như bị giật điện, bị khóa chặt trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Bách Nghiêu, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người, Hạ Cận và Lục Bách Nghiêu
Không khí lạnh lạnh, anh hôn môi tôi, giọng nói lưu luyến: “Vợ, mặc kệ chuyện gì phát sinh đều không rời khỏi anh có được không?”
Bên trong giọng nói của anh mang theo vô tận quyến luyến: “Anh không thể rời khỏi em được….”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh hút thuốc, ở dưới đèn đường mờ nhạt bóng dáng anh kéo dài ra, khuốn mặt ẩn trong một mảnh u ám không nhìn rõ, tay phải cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, bỗng dưng làm cho người ta cảm giác không chân thật, cô đơn như vậy.
Tôi lẳng lặng đi về phía trước, tới gần mới phát hiện dưới chân anh đầy tàn thuốc. Trời ạ, rốt cuộc là anh đã đứng đây bao lâu? Anh nhìn thấy tôi liền vứt điếu thuốc xuống, dẫm nát dưới lòng bàn chân, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến.
Tôi cười yếu ớt, nói một câu vui đùa: “Nơi này nhiều tàn thuốc như vậy, ngày mai bị bác bảo vệ nhìn thấy xem bác có lấy chổi đánh anh không.”
Khuôn mặt nhợt nhạt nhíu chặt của anh giãn ra, bỗng nhiên ôm tôi vào trong lòng. Đầu anh chôn trong cổ tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ có chút ngứa: “Anh rất nhớ em.”
Tôi gắt gao ôm anh, áo khoác của anh mang theo một chút lạnh lẽo ban đêm, tôi lại giống như không biết. Cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi muốn nói cho anh biết khi đã đeo nhẫn của anh thì tôi đã quyết định cùng anh đi suốt cuộc đời.
Giống như một bài hát tôi đã từng nghe thấy: Chúng ta đi một vòng lâu như vậy mới gặp được nhau, so với ai khác em lại càng hiểu được tầm quan trọng của anh, lâu như vậy em mới quyết định, quyết định nắm lấy tay anh không rời.
Không biết qua bao lâu tôi mới nghe thấy giọng nói của anh nặng nề vang lên bên tai, anh hỏi tôi: “Vợ, nếu anh có làm chuyện gì có lỗi thì em có rời khỏi anh hay không?”
Tôi buông anh ra, nhìn một đôi tròng mắt lấp lánh ánh sao của anh: “Nói đi, có phải hồng nhan tri kỉ nào tới tìm anh không? Không phải là anh làm cho người ta to bụng rồi đấy chứ?”
Anh nhạt nhạt thở dài một tiếng, thanh âm rất nhẹ, tại đây, trong bóng đêm yên tĩnh này hoàn toàn nhỏ đến mức làm cho người ta không phát hiện được.
Anh trả lời, giọng nói vô cùng xác định: “Không có người khác, cho tới nay anh chỉ có mình em.”
Không biết có phải do chuyện của Trương Húc để lại bóng ma trong lòng tôi hay không mà hiện tại tôi cảm thấy chỉ cần Lục Bách Nghiêu toàn tâm toàn ý đối tốt với tôi thì tôi sẽ nguyện ý theo anh. Còn Trương Húc, từ nay về sau người này không bao giờ tồn tại trong thế giới của cô nãi nãi đây nữa.
Tôi vui cười, kiễng mũi chân nhéo nhéo mặt anh: “Không phải thì tốt, nếu anh không đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì làm sao em rời khỏi anh được?”
Không thể tưởng tượng được làn da của người này tốt như vậy, so với tôi còn mềm mại bóng loáng hơn, hai tay của tôi dừng trên gò má anh vậy mà lại quên buông tay ra.
Bàn tay to của anh nắm lấy tay tôi, sau đó mười ngón đan xen vào nhau. Anh hơi hơi cuối đầu, hôn lên tay tôi, đôi môi ấm áp chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo làm tôi có cảm giác cả người như bị giật điện, bị khóa chặt trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Bách Nghiêu, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người, Hạ Cận và Lục Bách Nghiêu
Không khí lạnh lạnh, anh hôn môi tôi, giọng nói lưu luyến: “Vợ, mặc kệ chuyện gì phát sinh đều không rời khỏi anh có được không?”
Bên trong giọng nói của anh mang theo vô tận quyến luyến: “Anh không thể rời khỏi em được….”
/117
|