Ai trong tuổi hoa niên rực rỡ nhất chả sẵn sàng rũ bỏ tất thảy. Sau cùng y cũng ý loạn tình mê, tất cả đều không còn trọng yếu, trầm mình vào bể dục. Quên cảnh tượng ngoài tiểu lâu, quên Vô Sắc tự, quên hết trời đất thế gian. Một đêm này với y như trọn đời trọn kiếp, chợt nhận ra lạc thú nhân sinh phơi phới dâng tràn. Lúc này, y không muốn nghĩ đến điều gì, chỉ một lòng yêu thương người con gái trước mắt.
“Vì sao nàng không sợ máu?” Cả hai ở lại Thu phủ biệt uyển tránh khỏi xung đột vì tầm cừu, cầu hôn trên giang hồ, cùng rủ rỉ tâm tình. Đêm lạnh như nước, y chợt thấy lạnh nên hỏi nàng.
“Mẹ muội mất sớm, cha quanh năm chinh chiến tứ phương, muội luôn ở bên cạnh cha”.
Quen thấy cảnh đồ sát nơi sa trường, lòng nàng đã chai lỳ. Bất giác y lại liên tưởng đến bản thân, như quay lại lúc bảy tuổi ôm mộ cha mẹ khóc nấc lên, lòng chợt chua xót, ôm nàng càng chặt.
Nhưng tình cảm bột phát chỉ trong khoảnh khắc lý trí bị che mờ, duyên sinh duyên diệt đâu thể vĩnh viễn. Nửa tháng sau, tin Thu đại tướng quân sắp về truyền tới, y ngượng ngùng vì thân phận, không dám gặp mặt, nàng lại không để tâm, một lòng muốn gả cho y. Hai người đều cố chấp, y nhất thời tức giận, cãi nhau một chặp rồi phất tay áo ra đi.
Nàng ra đến tiền đình, chợt thấy có một tấm bái thiếp của thần bộ Kim Vô Ưu ở kinh đô, bất giác cả kinh, nhưng vẫn ngẩng cao đầu chào hỏi vị bộ đầu lừng danh. Kim Vô Ưu ung dung đáp lễ rồi hỏi đến việc công: “Thu đại tiểu thư, tại hạ nghe đồn rằng mười mấy ngày nay tiểu thư bày ra việc kén rể ở phủ khiến người giang hồ đến cầu thân tử thương rất nhiều, có việc này chăng?”
Nàng không hề sợ hãi, bật cười hỏi: “Sao họ lại báo quan nhỉ?”
Kim Vô Ưu tỏ vẻ bất nhẫn: “Không phải, chỉ là mấy hôm nay tại hạ ngầm thu thập chứng cứ chứng thực tiểu thư đích xác là thủ phạm của vụ hung án này”.
“Quả nhiên nhất đại thần bộ, nói không sai chút nào”.
Kim Vô Ưu thở dài: “Vụ án này chưa trình lên quan trên, tiểu thư tự thú như thế này cũng có khả năng được giảm tội, mong tiểu thư tự lên kinh đô quy án”. Vói thân phận thần bộ của Kim Vô Ưu mấy khi chịu nhũn nhặn thế này, gã biết mình nắm rõ tình hình mà không báo cáo là phạm pháp nhưng vốn có giao tình với Thu Thịnh Thiên, hiểu rằng Thu Oánh Bích từ bé đã tự tung tự tác, bản tính không xấu. Ngoài luật pháp còn có tình người, gã đau lòng vì con của hảo hữu, đành dốc sức tương trợ.
Nàng vẫn thản nhiên, mỉm cười tươi tắn: “Nếu tiểu nữ không muốn đi thì sao?”
Kim Vô Ưu nhíu mày, thầm nhủ đại họa lâm đầu thế này mà nàng ta vẫn không có ý hối cải, bèn nóng lòng giục: “Tiểu thư giết nhiều người, phạm vào địa tội ‘bất đạo’, Thu đại tướng quân thuộc hàng Bát Nghị, có thể xin hoàng thượng miễn giảm tội cho tiểu thư, mau theo tại hạ về nha môn”.
Bất đạo là một trong Thập ác, theo luật phải chém đầu nhưng “hình pháp cũng có ngoại lệ,” luật pháp đồng thời cũng quy định Bát Nghị gồm người thân thích, gốc gác liên quan đến hoàng tộc, bậc hiền đức, có tài năng, công lao, thân phận tôn quý, dốc sức vì dân vì nước hoặc tân khách quốc gia cùng thân nhân nhân nếu phạm tử tội có thể tấu xin hoàng thượng miễn giảm. Kim Vô Ưu biết Thu Oánh Bích không thể thoát tội, chỉ mong có triều thần dốc sức bảo vệ nàng trước mặt hoàng thượng, miễn cho tội chết.
“Ngài một lòng tận trung”. Nàng nghiêm mặt lại, cung kính vái Kim Vô Ưu rồi nói: “Kim bộ đầu, tiểu nữ có hai câu muốn hỏi. Nếu việc này không có ai báo quan, ngài cũng bỏ qua vậy tiểu nữ sẽ an nhiên vô sự?”
Kim Vô Ưu trầm ngâm: “Tuy nói vậy nhưng Đấu Tụng luật có quy định ‘kẻ giết người trong lúc giao đấu bị đem treo cổ, cố tình giết người, đem chém đầu.’ Trong Tặc Đạo luật cũng quy định ‘Kẻ dùng thuốc độc hại người bị đem treo cổ.’ Hai tội tiểu thư phạm đều là tử tội, bất kể thế nào tại hạ cũng phải đưa về quy án”.
Nàng gật đầu: “Những kẻ đó xưng là giang hồ đại hiệp, anh hùng hảo hán, không biết có ai chưa giết người? Kim đại bộ đầu vì sao không bắt chúng quy án? Có phải vì giang hồ phân chia rõ ràng, không ai báo án nên những kẻ chết đi đều thành cô hồn dã quỷ? Hoặc những kẻ chúng giết đều là loại gian nịnh nên chúng hành động hợp với tình lý đạo nghĩa, cả đời được tiêu diêu khoái hoạt?”
Kim Vô Ưu lớn tiếng: “Quốc pháp có quy chuẩn, Vô Ưu chỉ biết có án xảy ra trong địa hạt mình quản lý, dù kẻ phạm tội là Võ lâm Minh chủ, giang hồ danh túc gì đó cũng hành sự theo quy củ của triều đình, quyết không để việc tư chen vào”.
“Hay, giá mọi mệnh quan triều đình đều như Kim bộ đầu, tiểu nữ đã không cần làm thế này”. Nàng u oán thở dài, lại mỉm cười mê hồn: “Kim bộ đầu làm việc theo quy củ của triều đình, tiểu nữ lại theo võ lâm quy củ, bộ đầu thắng được tiểu nữ, xin cứ tự nhiên bắt người”. Nàng vẫy tay, nha hoàn Lưu Ba đưa đao tới, đao quang lạnh lẽo dấy lên hàn ý trong lòng Kim Vô Ưu.
Gã thấy nàng không biết cân nhắc nặng nhẹ, lòng nóng như lửa đốt, trầm giọng nói: “Thu tiểu thư, nghe nói những người đó lúc vào phủ đều lập sinh tử trạng, mất mạng cũng không oán hận người khác, đúng không?” Đó là chứng cớ quan trọng duy nhất có thể cứu nàng.
Nàng lại tỏ vẻ quật cường, trong lúc quan trọng này quyết không chịu nhún, hừ lạnh đáp: “Có cũng được, không có không sao, Kim bộ đầu muốn bắt tiểu nữ không đơn giản đâu”. Nàng vung đao bổ tới, chiêu nào cũng dồn ép đối phương, đấu pháp ngả hẳn sang mạng đổi mạng.
Kim Vô Ưu thành danh đã lâu, lại quen thuộc Thu gia đao pháp, lập tức lùi lại, không nghĩ ra cách xử lý sự tình nên mười phần khổ não. Nàng dốc toàn lực, đao quang dâng tràn như sóng, từng đợt nối nhau đổ dồn tới. Sau rốt Kim Vô Ưu cũng nổi nóng, chập song quyền đẩy tới, cương phong rào rạt quất vào mặt Thu Oánh Bích.
Nàng vung đao chặn lại, lùi liền hai bước, lúc đó mới hiểu thanh danh thần bộ Kim Vô Ưu không phải hàng giả, công phu hơn hẳn nàng, nhưng nàng quyết không mở miệng nhận thua, nghiến răng quấn lấy đối thủ. Hơn hai mươi chiêu qua đi, càng lúc càng sa vào hạ phong nhưng nàng vẫn liều chết chống đỡ, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị thương dưới quyền của Kim Vô Ưu.
“Vù”, Kim Vô Ưu nghe tiếng gió rít lên cấp tốc sau lưng liền lách người tránh đi, ngoái lại nhìn thấy một nam tử che mặt đứng chặn trước mặt nàng, phất tay áo tấn công. Gã lùi lại mấy bước, nhận ra công phu này xuất phát từ Phật môn trọng địa Vô Sắc tự mấy chục năm không xuất hiện giang hồ, liền dừng tay.
Nàng hoan hỷ nhìn người tâm ái, hóa ra y vẫn theo sát nàng. Kim Vô Ưu tỏ vẻ lo lắng, vòng tay nói: “Hôm nay tại hạ không thể khuyên được tiểu thư, đợi ngày khác lệnh tôn về lại tới thỉnh giáo”. Rồi hành lễ với Như Hằng, tiếc nuối bỏ đi.
Nàng lao tới tựa vào vai y, nhõng nhẽo: “Che mặt làm gì? Sợ làm mất mặt thiếp sao?”
“Vì sao nàng không sợ máu?” Cả hai ở lại Thu phủ biệt uyển tránh khỏi xung đột vì tầm cừu, cầu hôn trên giang hồ, cùng rủ rỉ tâm tình. Đêm lạnh như nước, y chợt thấy lạnh nên hỏi nàng.
“Mẹ muội mất sớm, cha quanh năm chinh chiến tứ phương, muội luôn ở bên cạnh cha”.
Quen thấy cảnh đồ sát nơi sa trường, lòng nàng đã chai lỳ. Bất giác y lại liên tưởng đến bản thân, như quay lại lúc bảy tuổi ôm mộ cha mẹ khóc nấc lên, lòng chợt chua xót, ôm nàng càng chặt.
Nhưng tình cảm bột phát chỉ trong khoảnh khắc lý trí bị che mờ, duyên sinh duyên diệt đâu thể vĩnh viễn. Nửa tháng sau, tin Thu đại tướng quân sắp về truyền tới, y ngượng ngùng vì thân phận, không dám gặp mặt, nàng lại không để tâm, một lòng muốn gả cho y. Hai người đều cố chấp, y nhất thời tức giận, cãi nhau một chặp rồi phất tay áo ra đi.
Nàng ra đến tiền đình, chợt thấy có một tấm bái thiếp của thần bộ Kim Vô Ưu ở kinh đô, bất giác cả kinh, nhưng vẫn ngẩng cao đầu chào hỏi vị bộ đầu lừng danh. Kim Vô Ưu ung dung đáp lễ rồi hỏi đến việc công: “Thu đại tiểu thư, tại hạ nghe đồn rằng mười mấy ngày nay tiểu thư bày ra việc kén rể ở phủ khiến người giang hồ đến cầu thân tử thương rất nhiều, có việc này chăng?”
Nàng không hề sợ hãi, bật cười hỏi: “Sao họ lại báo quan nhỉ?”
Kim Vô Ưu tỏ vẻ bất nhẫn: “Không phải, chỉ là mấy hôm nay tại hạ ngầm thu thập chứng cứ chứng thực tiểu thư đích xác là thủ phạm của vụ hung án này”.
“Quả nhiên nhất đại thần bộ, nói không sai chút nào”.
Kim Vô Ưu thở dài: “Vụ án này chưa trình lên quan trên, tiểu thư tự thú như thế này cũng có khả năng được giảm tội, mong tiểu thư tự lên kinh đô quy án”. Vói thân phận thần bộ của Kim Vô Ưu mấy khi chịu nhũn nhặn thế này, gã biết mình nắm rõ tình hình mà không báo cáo là phạm pháp nhưng vốn có giao tình với Thu Thịnh Thiên, hiểu rằng Thu Oánh Bích từ bé đã tự tung tự tác, bản tính không xấu. Ngoài luật pháp còn có tình người, gã đau lòng vì con của hảo hữu, đành dốc sức tương trợ.
Nàng vẫn thản nhiên, mỉm cười tươi tắn: “Nếu tiểu nữ không muốn đi thì sao?”
Kim Vô Ưu nhíu mày, thầm nhủ đại họa lâm đầu thế này mà nàng ta vẫn không có ý hối cải, bèn nóng lòng giục: “Tiểu thư giết nhiều người, phạm vào địa tội ‘bất đạo’, Thu đại tướng quân thuộc hàng Bát Nghị, có thể xin hoàng thượng miễn giảm tội cho tiểu thư, mau theo tại hạ về nha môn”.
Bất đạo là một trong Thập ác, theo luật phải chém đầu nhưng “hình pháp cũng có ngoại lệ,” luật pháp đồng thời cũng quy định Bát Nghị gồm người thân thích, gốc gác liên quan đến hoàng tộc, bậc hiền đức, có tài năng, công lao, thân phận tôn quý, dốc sức vì dân vì nước hoặc tân khách quốc gia cùng thân nhân nhân nếu phạm tử tội có thể tấu xin hoàng thượng miễn giảm. Kim Vô Ưu biết Thu Oánh Bích không thể thoát tội, chỉ mong có triều thần dốc sức bảo vệ nàng trước mặt hoàng thượng, miễn cho tội chết.
“Ngài một lòng tận trung”. Nàng nghiêm mặt lại, cung kính vái Kim Vô Ưu rồi nói: “Kim bộ đầu, tiểu nữ có hai câu muốn hỏi. Nếu việc này không có ai báo quan, ngài cũng bỏ qua vậy tiểu nữ sẽ an nhiên vô sự?”
Kim Vô Ưu trầm ngâm: “Tuy nói vậy nhưng Đấu Tụng luật có quy định ‘kẻ giết người trong lúc giao đấu bị đem treo cổ, cố tình giết người, đem chém đầu.’ Trong Tặc Đạo luật cũng quy định ‘Kẻ dùng thuốc độc hại người bị đem treo cổ.’ Hai tội tiểu thư phạm đều là tử tội, bất kể thế nào tại hạ cũng phải đưa về quy án”.
Nàng gật đầu: “Những kẻ đó xưng là giang hồ đại hiệp, anh hùng hảo hán, không biết có ai chưa giết người? Kim đại bộ đầu vì sao không bắt chúng quy án? Có phải vì giang hồ phân chia rõ ràng, không ai báo án nên những kẻ chết đi đều thành cô hồn dã quỷ? Hoặc những kẻ chúng giết đều là loại gian nịnh nên chúng hành động hợp với tình lý đạo nghĩa, cả đời được tiêu diêu khoái hoạt?”
Kim Vô Ưu lớn tiếng: “Quốc pháp có quy chuẩn, Vô Ưu chỉ biết có án xảy ra trong địa hạt mình quản lý, dù kẻ phạm tội là Võ lâm Minh chủ, giang hồ danh túc gì đó cũng hành sự theo quy củ của triều đình, quyết không để việc tư chen vào”.
“Hay, giá mọi mệnh quan triều đình đều như Kim bộ đầu, tiểu nữ đã không cần làm thế này”. Nàng u oán thở dài, lại mỉm cười mê hồn: “Kim bộ đầu làm việc theo quy củ của triều đình, tiểu nữ lại theo võ lâm quy củ, bộ đầu thắng được tiểu nữ, xin cứ tự nhiên bắt người”. Nàng vẫy tay, nha hoàn Lưu Ba đưa đao tới, đao quang lạnh lẽo dấy lên hàn ý trong lòng Kim Vô Ưu.
Gã thấy nàng không biết cân nhắc nặng nhẹ, lòng nóng như lửa đốt, trầm giọng nói: “Thu tiểu thư, nghe nói những người đó lúc vào phủ đều lập sinh tử trạng, mất mạng cũng không oán hận người khác, đúng không?” Đó là chứng cớ quan trọng duy nhất có thể cứu nàng.
Nàng lại tỏ vẻ quật cường, trong lúc quan trọng này quyết không chịu nhún, hừ lạnh đáp: “Có cũng được, không có không sao, Kim bộ đầu muốn bắt tiểu nữ không đơn giản đâu”. Nàng vung đao bổ tới, chiêu nào cũng dồn ép đối phương, đấu pháp ngả hẳn sang mạng đổi mạng.
Kim Vô Ưu thành danh đã lâu, lại quen thuộc Thu gia đao pháp, lập tức lùi lại, không nghĩ ra cách xử lý sự tình nên mười phần khổ não. Nàng dốc toàn lực, đao quang dâng tràn như sóng, từng đợt nối nhau đổ dồn tới. Sau rốt Kim Vô Ưu cũng nổi nóng, chập song quyền đẩy tới, cương phong rào rạt quất vào mặt Thu Oánh Bích.
Nàng vung đao chặn lại, lùi liền hai bước, lúc đó mới hiểu thanh danh thần bộ Kim Vô Ưu không phải hàng giả, công phu hơn hẳn nàng, nhưng nàng quyết không mở miệng nhận thua, nghiến răng quấn lấy đối thủ. Hơn hai mươi chiêu qua đi, càng lúc càng sa vào hạ phong nhưng nàng vẫn liều chết chống đỡ, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị thương dưới quyền của Kim Vô Ưu.
“Vù”, Kim Vô Ưu nghe tiếng gió rít lên cấp tốc sau lưng liền lách người tránh đi, ngoái lại nhìn thấy một nam tử che mặt đứng chặn trước mặt nàng, phất tay áo tấn công. Gã lùi lại mấy bước, nhận ra công phu này xuất phát từ Phật môn trọng địa Vô Sắc tự mấy chục năm không xuất hiện giang hồ, liền dừng tay.
Nàng hoan hỷ nhìn người tâm ái, hóa ra y vẫn theo sát nàng. Kim Vô Ưu tỏ vẻ lo lắng, vòng tay nói: “Hôm nay tại hạ không thể khuyên được tiểu thư, đợi ngày khác lệnh tôn về lại tới thỉnh giáo”. Rồi hành lễ với Như Hằng, tiếc nuối bỏ đi.
Nàng lao tới tựa vào vai y, nhõng nhẽo: “Che mặt làm gì? Sợ làm mất mặt thiếp sao?”
/10
|