Chiều hôm sau, Doãn Mặc Niên chìa tay ra trước mặt Chu Tâm “Đưa tôi điện thoại của em”.
Chu Tâm có chút ngơ ngác, cũng chìa điện thoại ra.
Một lúc sau, trong điện thoại của cô có thêm một số mới, được lưu là Doãn Mặc Niên.
Doãn Mặc Niên mua điện thoại.
“Anh mới mua?”.
“Tiện liên lạc”.
Chu Tâm vểnh môi, ý cô là trước đây anh vốn rất tiết kiệm, tại sao lại bỏ tiền mua điện thoại chứ? Nhưng mà cô không có nói ra.
Một lần nọ, Chu Tâm không chú ý nghe giảng bài. Chỉ chăm chăm nhìn Doãn Mặc Niên. Anh gõ vào đầu cô một cái “Tập trung”.
Chu Tâm lại dường như không nghe anh nói, cô mím môi, chồm tới trước mặt Doãn Mặc Niên “Mặc Niên, em thích anh, rất thích”.
Doãn Mặc Niên hơi ngây người, anh đảo mắt xuống cuốn sách trên bàn, trốn tránh ánh nhìn của cô “Em còn nhỏ, lo học đi”.
Chu Tâm lại nói “Mặc Niên, anh thích em không?”.
“…”.
Chu Tâm thấy anh không trả lời, cô xụ mặt xuống, lẩm bẩm “Vậy là không thích rồi, anh không thích em…em thích anh như vậy mà…”.
Doãn Mặc Niên làm như không nghe thấy, chú tâm vào giảng bài cho cô.
Tối đó, khi Chu Tâm chuẩn bị ngủ, điện thoại gửi đến một tin nhắn, cô nghĩ đến chuyện hồi chiều, lòng trầm xuống một chút, không nhanh không chậm mở tin nhắn ra, Doãn Mặc Niên chỉ nhắn một chữ “Thích”.
Chu Tâm trùm chăn lại, ở trong chăn bật cười khúc khích, sau đó, cô lại gửi đến Doãn Mặc Niên “Không hiểu”.
Chờ mãi, mười phút sau cũng không có tin nhắn lại, Chu Tâm ở trên giường lăn qua lăn lại mấy lần. Bực bội, thầm mắng Doãn Mặc Niên ngốc nghếch, Doãn Mặc Niên đầu gỗ,…
Nữa tiếng sau, điện thoại lại báo, Chu Tâm dùng tốc độ nhanh nhất mở ra “Anh thích em, rất thích”. Khỏi phải nghĩ, Chu Tâm vui đến cả đêm mất ngủ.
Nữa năm sau đó, một lần Chu Tâm lục điện thoại của Doãn Mặc Niên, chỉ lưu duy nhất số của cô. Chu Tâm cảm động rơi nước mắt.
Chỉ là lặng lẽ quan tâm nhau, lặng lẽ yêu thương nhau. Năm sinh nhật Chu Tâm mười bảy, Chu Tâm ra ngoài cùng mấy người bạn, sau đó là Doãn Mặc Niên đưa về nhà. Trên đường về, Chu Tâm bỗng lên tiếng “Ban nãy, lúc thổi đèn, em có ước hai điều ước”.
Doãn Mặc Niên khẽ cười, đi song song cô, giọng nhẹ nhàng “Hai điều lận cơ à?”.
“Ừm, điều thứ nhất là…”.
Chu Tâm có chút ngừng, giọng nhỏ hơn “Doãn Mặc Niên… nắm tay em”.
Doãn Mặc Niên đi bên cạnh, bước chân có chút ngừng lại một giây, sau đó, Chu Tâm cảm nhận được, bàn tay to lớn của anh, nắm lấy bàn tay của cô. Trái tim Chu Tâm bỗng chốc đập nhanh, hai gò má ửng đỏ. Doãn Mặc Niên có thể nghe tiếng cười khe khẽ của cô, anh cũng mỉm cười.
Đi được vài bước, Chu Tâm lại nói, lần này, có chút do dự “Điều ước thứ hai…”
Doãn Mặc Niên dừng lại, đứng đối diện cô, ánh mắt tò mò “Cũng liên quan đến anh?”.
Chu Tâm không dám nhìn vào mắt anh, khóe môi mấp máy, tuy rất nhỏ, nhưng Doãn Mặc Niên lại nghe được “Doãn Mặc Niên… hôn em”.
Dưới ánh đèn đường, gương mặt Chu Tâm sáng đến kỳ lạ. Doãn Mặc Niên chầm chậm cuối xuống, Chu Tâm cả người cứng ngắc, hai mắt mở to nhìn gương mặt anh đang đến gần.
Đôi môi ấm áp đặt lên trán cô.
Thỏa mãn, tuy cả gương mặt nóng bừng, tim đập muốn nhảy ra ngoài, nhưng Chu Tâm vô cùng thỏa mãn.
Trái tim thổn thức nơi lồng ngực. Hóa ra, đây là yêu sao?
Chu Tâm lúc ấy còn cảm thán, duyên phận thật kỳ diệu.
Bọn họ cứ thế ở bên cạnh nhau như quy luật tự nhiên, không hề có tỏ tình, cũng không nghe được câu “Em làm bạn gái anh nhé!”. Càng không hề có câu “Anh yêu em” hay gì đó. Chỉ đơn giản Chu Tâm có thể gối đầu lên vai Doãn Mặc Niên, có thể nắm tay anh ấy, đi trên quãng đường về nhà mỗi ngày.
Diêu Hà còn chặn tôi lại hỏi “Cậu và Doãn Mặc Niên không phải đang quen nhau chứ?”.
Chu Tâm cũng không biết trả lời thế nào, cứ mỉm cười “Như cậu thấy đấy”.
“Thật sao? Bao lâu? Ai chủ động? Tại sao tớ không biết?”.
Bao lâu? Chu Tâm không rõ nữa.
Ai chủ động? Có lẽ là cô đi.
Năm đó, chỉ như vậy Chu Tâm đã thấy mãn nguyện, bởi vì sự ấm áp của Doãn Mặc Niên, nụ cười, bàn tay của cậu ấy, bờ vai, tấm lưng rộng, tấc cả hầu như đều thuộc quyền sở hữu của cô, của riêng cô. Anh ấy cũng chỉ đối tốt với một mình cô.
Doãn Mặc Niên vẫn đi làm thêm như thường ngày, những ngày lễ còn kiêm việc đi bán hoa.
Valentine đến, Chu Tâm vốn muốn bảo cậu ấy nghỉ một ngày để đi cùng mình, nhưng cuối cùng đành trở về nhà, trùm chăn mà ngủ qua ngày đó.
Không ngờ đêm hôm ấy Doãn Mặc Niên chạy đến dưới nhà cô, lúc ấy đã hơn mười một giờ, Chu Tâm mở cửa ra lan can đứng nhìn anh ấy, Doãn Mặc Niên đang ôm cái gì đó trong ngực, đi qua đi lại.
Cô đành phải lén trèo từ lan can xuống đất.
“Ngày hôm nay em không nhận hoa của ai chứ?”.
Chu Tâm phồng má lắc đầu. Nếu trước đây, một cô gái xin xắn như cô, ngày valentine nhận được hoa là chuyện bình thường, nhưng kể từ ngày Doãn Mặc Niên choàng vai cô gần như đi khắp trường, cô liền trở thành hoa đã có chủ. Còn nam sinh nào dòm ngó nữa.
Doãn Mặc Niên nhìn thấy thế lại cười càng tươi hơn, chìa thứ trong ngực ra.
Một hộp socola nhỏ nhắn được gói đẹp đẽ hiện ra trước mắt Chu Tâm.
“Cho em”.
Anh rất tự nhiên đút một viên socola cho cô.
Chu Tâm nhìn anh thật chăm chú, vầng trán cương nghị, đôi mắt to dài, sống mũi cao, bờ môi mỏng.
Cô bất ngờ choàng tay kéo đầu cậu ấy xuống, nhón chân, đặt môi lên môi cậu ấy, vị socola ngọt ngào lan tỏa.
Khi Doãn Mặc Niên đứng trú mưa chờ cô đi học. Hai bàn tay liên tục xoa vào nhau. Đến lúc nắm tay cô thì tay anh ấy đã rất ấm.
Đôi lúc Chu Tâm lười, lại được anh cõng trên con đường về nhà, vừa đi vừa hát.
Lúc đó Chu Tâm không biết về tương lai, chỉ có thể chắc chắn một điều, cô sẽ không bao giờ yêu một người nào khác giống như đã yêu Doãn Mặc Niên.
Năm Chu Tâm mười sáu tuổi, Doãn Mặc Niên dắt cô đến trường đại học B, hai người đi một vòng lớn, sau đó dừng lại ở cây cổ thụ phía sau khoa Nhạc Viện của trường, có người đang đánh đàn, tiếng đành nhẹ nhàng vang lên, Doãn Mặc Niên mỉm cười nhìn Chu Tâm, ánh mắt anh sáng ngời “Sau này anh sẽ học ở đây, có phải rất lớn không?”.
Chu Tâm cũng vui theo anh “Đúng, rất lớn a”.
Doãn Mặc Niên trong mắt giường như rất phấn khởi, ánh mắt cười nhìn cô, giọng anh nhẹ nhàng lại rất kiên định “Chu Tâm, sau này anh sẽ cố gắng học, cố gắng kiếm tiền, sẽ không để em chịu khổ, đến lúc đó, em gả cho anh, được không?”.
Doãn Mặc Niên làm việc rất quyết tâm, anh không có những mối quan hệ mập mờ, dây dưa. Cũng không có ý định qua lại với người khác. Chu Tâm là người đầu tiên anh chọn, cũng là người anh muốn cùng đi đến cả cuộc đời.
Chu Tâm nhìn thẳng vào mắt anh, giây phút đó, cô mỉm cười, ánh mắt kiên định, không do dự mà nói “Được, chờ đến lúc đó, em sẽ gả cho anh”.
Anh cuối đầu, hôn nhẹ lên môi cô, giọng ấm áp thầm thì bên tai cô “Cả đời này, chỉ yêu em, nhất định phải là em”.
Năm cô mười sáu, anh đã định ra một lời hứa. Lời hứa cho cả đời. Chỉ là, so với cả đời, thì tuổi mười sáu của bọn họ là quá sớm.
Doãn Mặc Niên lên đại học rồi, không còn những buổi chiều tan học về cùng đường nữa. Năm nhất đại học, Doãn Mặc Niên tất bật với công việc kiếm tiền trang trải cuộc sống, học phí, cũng là khi bọn họ bắt đầu có khoảng cách, khi những buổi gặp mặt ngắn lại, những cuộc nói chuyện thưa dần.
Có mấy lần, Chu Tâm đến lớp tìm Doãn Mặc Niên, thường bắt gặp một cô gái ngồi bên cạnh anh, hai người trò chuyện khá vui vẻ. Lúc đầu, Chu Tâm không để ý lắm, cô chỉ bắt đầu nhớ tên cô ấy khi cô nhìn thấy Doãn Mặc Niên dìu cô ấy xuống cầu thang.
Cô cũng cố quay đi và trấn tĩnh mình, có lẽ chân cô ấy bị thương, có lẽ cô ấy không được khỏe. Cô không muốn biến mình thành kẻ ghen tuông bừa bãi.
Cho dù chưa một lần anh bảo cô trở thành bạn gái mình, nhưng Chu Tâm hiểu, chẳng qua chỉ là một câu nói, nếu như trong lòng không chấp nhận, thì hình thức cũng không còn quan trọng nữa.
Khi cô hỏi đùa Doãn Mặc Niên “Lớp anh có cô bạn tên Huệ Đình gì đó, em vừa gặp cô ấy, thật rất xinh đẹp”.
Doãn Mặc Niên vẫn nắm tay cô bước đi, nhưng lại không nhìn cô mà trả lời “Ừ”.
Chu Tâm lại thấy khó chịu trong lòng, đưa tay câu lấy cổ anh ấy, kéo xuống đối diện cô, cười đùa với anh ấy “Có xinh bằng em không?”.
Doãn Mặc Niên thản nhiên “Em xinh bao giờ?”.
Lòng cô trùng xuống, thả anh ấy ra bước nhanh hơn.
Từ phía sau lưng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, anh ấy cuối đầu nói nhỏ vào tai cô “Với anh, em là đẹp nhất”.
Bởi vì lúc còn yêu, nên điều gì cũng thấy ngọt ngào.
Một lần, sinh nhật Chu Tâm đi cùng đám bạn bè, bởi vì Doãn Mặc Niên bận đi làm, không thể nghỉ được, lần đó Chu Tâm về khuya, giữa đường vô tình đụng phải một lão già, cả người nồng nặc mùi rượu, khi lão ấy nắm tay cô, cô liều mạng giằng ra, bỏ chạy, vừa chạy vừa điện cho anh ấy. Chuông chỉ vừa đổ liền bắt máy.
Chu Tâm chỉ kịp nói tên đường cho anh ấy. Đầu bên kia anh ấy chỉ hét một câu “Chạy cho nhanh vào” rồi tắt máy ngay lập tức.
Cô chạy được một chút liền trật ngã, cũng tại hôm nay mặc váy, chân mang giày cao gót. Lúc ông già ấy chụp được chân cô, cô liền liều mạng đạp, còn gỡ giày ra, dùng gót đánh loạn xạ vào người ông ấy.
Giằng co một lúc, lão ta đánh Chu Tâm một bạt tay, cô ngã xuống, đau rát cả mặt. Lúc ấy sợ đến chết đi ấy. Từ phía sau cô, một bóng người chạy lại, anh ấy cho ông ta mấy cú đá, ngã lăng quay, lúc Doãn Mặc Niên ngồi xuống bên cạnh cô, Chu Tâm đã lao vào lòng anh ấy, dùng hết sức bình sinh để khóc như chưa từng khóc bao giờ.
Lúc Doãn Mặc Niên sờ vào một bên má vẫn còn sưng của Chu Tâm, có lẽ vì đã chạy thật nhanh đến đây nên giọng anh hơi run “Xin lỗi”. Chu Tâm thấy đôi mắt anh ửng đỏ. Sau đó cẩn trọng hôn lên má mình, hình như… thật không còn đau nữa.
Doãn Mặc Niên cởi áo khoác buộc quanh eo cô, tháo đôi giày cầm trên tay, cõng cô suốt cả quãng đường về nhà.
Cô vẫn cảm nhận được bàn tay anh ấy run rẩy, nhịp tim đập rất nhanh.
Cả đoạn đường anh im lặng không nói gì.
Chu Tâm cũng chỉ biết dụi mặt vào hõm vai anh, khóc không thành tiếng “Xin lỗi”.
Chu Tâm thi vào trường mà Doãn Mặc Niên học. Có một lần, lúc bọn họ gặp tai nạn là một buổi chiều trở về từ viện bảo tàng thành phố. Chuyến xe buýt lúc đó khá ít người, khi cô ngồi dựa đầu vào vai Doãn Mặc Niên mơ màng ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng người la hét, Doãn Mặc Niên ở bên tai cô nói “Giữa chặt lấy ghế trước”. Chu Tâm hoảng hồn dùng hai tay nắm chặt ghế phía trước, nhìn chiếc xe lao nhanh trên đường.
Chu Tâm run rẩy khóc không ra tiếng, mếu máo nhìn anh “Doãn Mặc Niên, em sợ quá, chúng ta...”.
Doãn Mặc Niên tay nắm chặt ghế, một tay ôm lấy cô nói “Đừng sợ, sẽ không sao đâu”.
Chiếc xe đâm vào dãy phân cách bên đường, cô chỉ nghe một tiếng động thật lớn, sau đó cảm giác đau đớn, mở mắt ra nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh, trên mặt còn có mấy vết xước rỉ máu.
Chu Tâm ôm lấy anh, vẫn chưa hết hoảng sợ mà khóc.
Giọng anh ấm áp trên đỉnh đầu “Không sao, không sao rồi”.
Chu Tâm có chút ngơ ngác, cũng chìa điện thoại ra.
Một lúc sau, trong điện thoại của cô có thêm một số mới, được lưu là Doãn Mặc Niên.
Doãn Mặc Niên mua điện thoại.
“Anh mới mua?”.
“Tiện liên lạc”.
Chu Tâm vểnh môi, ý cô là trước đây anh vốn rất tiết kiệm, tại sao lại bỏ tiền mua điện thoại chứ? Nhưng mà cô không có nói ra.
Một lần nọ, Chu Tâm không chú ý nghe giảng bài. Chỉ chăm chăm nhìn Doãn Mặc Niên. Anh gõ vào đầu cô một cái “Tập trung”.
Chu Tâm lại dường như không nghe anh nói, cô mím môi, chồm tới trước mặt Doãn Mặc Niên “Mặc Niên, em thích anh, rất thích”.
Doãn Mặc Niên hơi ngây người, anh đảo mắt xuống cuốn sách trên bàn, trốn tránh ánh nhìn của cô “Em còn nhỏ, lo học đi”.
Chu Tâm lại nói “Mặc Niên, anh thích em không?”.
“…”.
Chu Tâm thấy anh không trả lời, cô xụ mặt xuống, lẩm bẩm “Vậy là không thích rồi, anh không thích em…em thích anh như vậy mà…”.
Doãn Mặc Niên làm như không nghe thấy, chú tâm vào giảng bài cho cô.
Tối đó, khi Chu Tâm chuẩn bị ngủ, điện thoại gửi đến một tin nhắn, cô nghĩ đến chuyện hồi chiều, lòng trầm xuống một chút, không nhanh không chậm mở tin nhắn ra, Doãn Mặc Niên chỉ nhắn một chữ “Thích”.
Chu Tâm trùm chăn lại, ở trong chăn bật cười khúc khích, sau đó, cô lại gửi đến Doãn Mặc Niên “Không hiểu”.
Chờ mãi, mười phút sau cũng không có tin nhắn lại, Chu Tâm ở trên giường lăn qua lăn lại mấy lần. Bực bội, thầm mắng Doãn Mặc Niên ngốc nghếch, Doãn Mặc Niên đầu gỗ,…
Nữa tiếng sau, điện thoại lại báo, Chu Tâm dùng tốc độ nhanh nhất mở ra “Anh thích em, rất thích”. Khỏi phải nghĩ, Chu Tâm vui đến cả đêm mất ngủ.
Nữa năm sau đó, một lần Chu Tâm lục điện thoại của Doãn Mặc Niên, chỉ lưu duy nhất số của cô. Chu Tâm cảm động rơi nước mắt.
Chỉ là lặng lẽ quan tâm nhau, lặng lẽ yêu thương nhau. Năm sinh nhật Chu Tâm mười bảy, Chu Tâm ra ngoài cùng mấy người bạn, sau đó là Doãn Mặc Niên đưa về nhà. Trên đường về, Chu Tâm bỗng lên tiếng “Ban nãy, lúc thổi đèn, em có ước hai điều ước”.
Doãn Mặc Niên khẽ cười, đi song song cô, giọng nhẹ nhàng “Hai điều lận cơ à?”.
“Ừm, điều thứ nhất là…”.
Chu Tâm có chút ngừng, giọng nhỏ hơn “Doãn Mặc Niên… nắm tay em”.
Doãn Mặc Niên đi bên cạnh, bước chân có chút ngừng lại một giây, sau đó, Chu Tâm cảm nhận được, bàn tay to lớn của anh, nắm lấy bàn tay của cô. Trái tim Chu Tâm bỗng chốc đập nhanh, hai gò má ửng đỏ. Doãn Mặc Niên có thể nghe tiếng cười khe khẽ của cô, anh cũng mỉm cười.
Đi được vài bước, Chu Tâm lại nói, lần này, có chút do dự “Điều ước thứ hai…”
Doãn Mặc Niên dừng lại, đứng đối diện cô, ánh mắt tò mò “Cũng liên quan đến anh?”.
Chu Tâm không dám nhìn vào mắt anh, khóe môi mấp máy, tuy rất nhỏ, nhưng Doãn Mặc Niên lại nghe được “Doãn Mặc Niên… hôn em”.
Dưới ánh đèn đường, gương mặt Chu Tâm sáng đến kỳ lạ. Doãn Mặc Niên chầm chậm cuối xuống, Chu Tâm cả người cứng ngắc, hai mắt mở to nhìn gương mặt anh đang đến gần.
Đôi môi ấm áp đặt lên trán cô.
Thỏa mãn, tuy cả gương mặt nóng bừng, tim đập muốn nhảy ra ngoài, nhưng Chu Tâm vô cùng thỏa mãn.
Trái tim thổn thức nơi lồng ngực. Hóa ra, đây là yêu sao?
Chu Tâm lúc ấy còn cảm thán, duyên phận thật kỳ diệu.
Bọn họ cứ thế ở bên cạnh nhau như quy luật tự nhiên, không hề có tỏ tình, cũng không nghe được câu “Em làm bạn gái anh nhé!”. Càng không hề có câu “Anh yêu em” hay gì đó. Chỉ đơn giản Chu Tâm có thể gối đầu lên vai Doãn Mặc Niên, có thể nắm tay anh ấy, đi trên quãng đường về nhà mỗi ngày.
Diêu Hà còn chặn tôi lại hỏi “Cậu và Doãn Mặc Niên không phải đang quen nhau chứ?”.
Chu Tâm cũng không biết trả lời thế nào, cứ mỉm cười “Như cậu thấy đấy”.
“Thật sao? Bao lâu? Ai chủ động? Tại sao tớ không biết?”.
Bao lâu? Chu Tâm không rõ nữa.
Ai chủ động? Có lẽ là cô đi.
Năm đó, chỉ như vậy Chu Tâm đã thấy mãn nguyện, bởi vì sự ấm áp của Doãn Mặc Niên, nụ cười, bàn tay của cậu ấy, bờ vai, tấm lưng rộng, tấc cả hầu như đều thuộc quyền sở hữu của cô, của riêng cô. Anh ấy cũng chỉ đối tốt với một mình cô.
Doãn Mặc Niên vẫn đi làm thêm như thường ngày, những ngày lễ còn kiêm việc đi bán hoa.
Valentine đến, Chu Tâm vốn muốn bảo cậu ấy nghỉ một ngày để đi cùng mình, nhưng cuối cùng đành trở về nhà, trùm chăn mà ngủ qua ngày đó.
Không ngờ đêm hôm ấy Doãn Mặc Niên chạy đến dưới nhà cô, lúc ấy đã hơn mười một giờ, Chu Tâm mở cửa ra lan can đứng nhìn anh ấy, Doãn Mặc Niên đang ôm cái gì đó trong ngực, đi qua đi lại.
Cô đành phải lén trèo từ lan can xuống đất.
“Ngày hôm nay em không nhận hoa của ai chứ?”.
Chu Tâm phồng má lắc đầu. Nếu trước đây, một cô gái xin xắn như cô, ngày valentine nhận được hoa là chuyện bình thường, nhưng kể từ ngày Doãn Mặc Niên choàng vai cô gần như đi khắp trường, cô liền trở thành hoa đã có chủ. Còn nam sinh nào dòm ngó nữa.
Doãn Mặc Niên nhìn thấy thế lại cười càng tươi hơn, chìa thứ trong ngực ra.
Một hộp socola nhỏ nhắn được gói đẹp đẽ hiện ra trước mắt Chu Tâm.
“Cho em”.
Anh rất tự nhiên đút một viên socola cho cô.
Chu Tâm nhìn anh thật chăm chú, vầng trán cương nghị, đôi mắt to dài, sống mũi cao, bờ môi mỏng.
Cô bất ngờ choàng tay kéo đầu cậu ấy xuống, nhón chân, đặt môi lên môi cậu ấy, vị socola ngọt ngào lan tỏa.
Khi Doãn Mặc Niên đứng trú mưa chờ cô đi học. Hai bàn tay liên tục xoa vào nhau. Đến lúc nắm tay cô thì tay anh ấy đã rất ấm.
Đôi lúc Chu Tâm lười, lại được anh cõng trên con đường về nhà, vừa đi vừa hát.
Lúc đó Chu Tâm không biết về tương lai, chỉ có thể chắc chắn một điều, cô sẽ không bao giờ yêu một người nào khác giống như đã yêu Doãn Mặc Niên.
Năm Chu Tâm mười sáu tuổi, Doãn Mặc Niên dắt cô đến trường đại học B, hai người đi một vòng lớn, sau đó dừng lại ở cây cổ thụ phía sau khoa Nhạc Viện của trường, có người đang đánh đàn, tiếng đành nhẹ nhàng vang lên, Doãn Mặc Niên mỉm cười nhìn Chu Tâm, ánh mắt anh sáng ngời “Sau này anh sẽ học ở đây, có phải rất lớn không?”.
Chu Tâm cũng vui theo anh “Đúng, rất lớn a”.
Doãn Mặc Niên trong mắt giường như rất phấn khởi, ánh mắt cười nhìn cô, giọng anh nhẹ nhàng lại rất kiên định “Chu Tâm, sau này anh sẽ cố gắng học, cố gắng kiếm tiền, sẽ không để em chịu khổ, đến lúc đó, em gả cho anh, được không?”.
Doãn Mặc Niên làm việc rất quyết tâm, anh không có những mối quan hệ mập mờ, dây dưa. Cũng không có ý định qua lại với người khác. Chu Tâm là người đầu tiên anh chọn, cũng là người anh muốn cùng đi đến cả cuộc đời.
Chu Tâm nhìn thẳng vào mắt anh, giây phút đó, cô mỉm cười, ánh mắt kiên định, không do dự mà nói “Được, chờ đến lúc đó, em sẽ gả cho anh”.
Anh cuối đầu, hôn nhẹ lên môi cô, giọng ấm áp thầm thì bên tai cô “Cả đời này, chỉ yêu em, nhất định phải là em”.
Năm cô mười sáu, anh đã định ra một lời hứa. Lời hứa cho cả đời. Chỉ là, so với cả đời, thì tuổi mười sáu của bọn họ là quá sớm.
Doãn Mặc Niên lên đại học rồi, không còn những buổi chiều tan học về cùng đường nữa. Năm nhất đại học, Doãn Mặc Niên tất bật với công việc kiếm tiền trang trải cuộc sống, học phí, cũng là khi bọn họ bắt đầu có khoảng cách, khi những buổi gặp mặt ngắn lại, những cuộc nói chuyện thưa dần.
Có mấy lần, Chu Tâm đến lớp tìm Doãn Mặc Niên, thường bắt gặp một cô gái ngồi bên cạnh anh, hai người trò chuyện khá vui vẻ. Lúc đầu, Chu Tâm không để ý lắm, cô chỉ bắt đầu nhớ tên cô ấy khi cô nhìn thấy Doãn Mặc Niên dìu cô ấy xuống cầu thang.
Cô cũng cố quay đi và trấn tĩnh mình, có lẽ chân cô ấy bị thương, có lẽ cô ấy không được khỏe. Cô không muốn biến mình thành kẻ ghen tuông bừa bãi.
Cho dù chưa một lần anh bảo cô trở thành bạn gái mình, nhưng Chu Tâm hiểu, chẳng qua chỉ là một câu nói, nếu như trong lòng không chấp nhận, thì hình thức cũng không còn quan trọng nữa.
Khi cô hỏi đùa Doãn Mặc Niên “Lớp anh có cô bạn tên Huệ Đình gì đó, em vừa gặp cô ấy, thật rất xinh đẹp”.
Doãn Mặc Niên vẫn nắm tay cô bước đi, nhưng lại không nhìn cô mà trả lời “Ừ”.
Chu Tâm lại thấy khó chịu trong lòng, đưa tay câu lấy cổ anh ấy, kéo xuống đối diện cô, cười đùa với anh ấy “Có xinh bằng em không?”.
Doãn Mặc Niên thản nhiên “Em xinh bao giờ?”.
Lòng cô trùng xuống, thả anh ấy ra bước nhanh hơn.
Từ phía sau lưng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, anh ấy cuối đầu nói nhỏ vào tai cô “Với anh, em là đẹp nhất”.
Bởi vì lúc còn yêu, nên điều gì cũng thấy ngọt ngào.
Một lần, sinh nhật Chu Tâm đi cùng đám bạn bè, bởi vì Doãn Mặc Niên bận đi làm, không thể nghỉ được, lần đó Chu Tâm về khuya, giữa đường vô tình đụng phải một lão già, cả người nồng nặc mùi rượu, khi lão ấy nắm tay cô, cô liều mạng giằng ra, bỏ chạy, vừa chạy vừa điện cho anh ấy. Chuông chỉ vừa đổ liền bắt máy.
Chu Tâm chỉ kịp nói tên đường cho anh ấy. Đầu bên kia anh ấy chỉ hét một câu “Chạy cho nhanh vào” rồi tắt máy ngay lập tức.
Cô chạy được một chút liền trật ngã, cũng tại hôm nay mặc váy, chân mang giày cao gót. Lúc ông già ấy chụp được chân cô, cô liền liều mạng đạp, còn gỡ giày ra, dùng gót đánh loạn xạ vào người ông ấy.
Giằng co một lúc, lão ta đánh Chu Tâm một bạt tay, cô ngã xuống, đau rát cả mặt. Lúc ấy sợ đến chết đi ấy. Từ phía sau cô, một bóng người chạy lại, anh ấy cho ông ta mấy cú đá, ngã lăng quay, lúc Doãn Mặc Niên ngồi xuống bên cạnh cô, Chu Tâm đã lao vào lòng anh ấy, dùng hết sức bình sinh để khóc như chưa từng khóc bao giờ.
Lúc Doãn Mặc Niên sờ vào một bên má vẫn còn sưng của Chu Tâm, có lẽ vì đã chạy thật nhanh đến đây nên giọng anh hơi run “Xin lỗi”. Chu Tâm thấy đôi mắt anh ửng đỏ. Sau đó cẩn trọng hôn lên má mình, hình như… thật không còn đau nữa.
Doãn Mặc Niên cởi áo khoác buộc quanh eo cô, tháo đôi giày cầm trên tay, cõng cô suốt cả quãng đường về nhà.
Cô vẫn cảm nhận được bàn tay anh ấy run rẩy, nhịp tim đập rất nhanh.
Cả đoạn đường anh im lặng không nói gì.
Chu Tâm cũng chỉ biết dụi mặt vào hõm vai anh, khóc không thành tiếng “Xin lỗi”.
Chu Tâm thi vào trường mà Doãn Mặc Niên học. Có một lần, lúc bọn họ gặp tai nạn là một buổi chiều trở về từ viện bảo tàng thành phố. Chuyến xe buýt lúc đó khá ít người, khi cô ngồi dựa đầu vào vai Doãn Mặc Niên mơ màng ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng người la hét, Doãn Mặc Niên ở bên tai cô nói “Giữa chặt lấy ghế trước”. Chu Tâm hoảng hồn dùng hai tay nắm chặt ghế phía trước, nhìn chiếc xe lao nhanh trên đường.
Chu Tâm run rẩy khóc không ra tiếng, mếu máo nhìn anh “Doãn Mặc Niên, em sợ quá, chúng ta...”.
Doãn Mặc Niên tay nắm chặt ghế, một tay ôm lấy cô nói “Đừng sợ, sẽ không sao đâu”.
Chiếc xe đâm vào dãy phân cách bên đường, cô chỉ nghe một tiếng động thật lớn, sau đó cảm giác đau đớn, mở mắt ra nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh, trên mặt còn có mấy vết xước rỉ máu.
Chu Tâm ôm lấy anh, vẫn chưa hết hoảng sợ mà khóc.
Giọng anh ấm áp trên đỉnh đầu “Không sao, không sao rồi”.
/5
|