Bóng đen tình hình tốt hơn, nhưng làn đen trước giờ vẫn luôn vây phủ bên ngoài cơ thể lúc này đã sớm tan đi, để lộ ra bộ mặt thật của hắn.
Chỉ thấy hắn hơn ba mươi tuổi, khóe miệng có một nốt ruồi đen, toàn thân mặt áo ấm dài trắng như tuyết, khuôn mặt lửa giận đằng đằng, đang lạnh lùng tàn khốc nhìn Hắc Ưng.
Dung mạo người này không nhiều người ở đó biết được, nhưng Tân Nguyệt và Thiên Lân lại khó mà quên được.
- Diêu Vân, chính là ngươi!
Trong tiếng la thất kinh, Tân Nguyệt nhanh chóng bắn mình vào, ánh mắt bắt chặt lấy hắn.
Nghe được giọng của Tân Nguyệt, người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn nàng, sát cơ trong đáy mắt lập tức mất đi, thay vào đó là một nụ cười quyến rũ, nhẹ nói:
- Một năm qua không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.
Tân Nguyệt lạnh lẽo nói:
- Diêu Vân, ngươi vì sao muốn gây thương tích cho người Đằng Long cốc ta?
Người đàn ông trung niên Diêu Vân liếc Tân Nguyệt đang hạ xuống bên Thiên Lân, vẻ mặt bình thản nói:
- Vì sao như vậy ngươi không cần phải biết. Hôm nay vì có ngươi, ta tạm thời tha cho bọn chúng một lần, hy vọng lần sau lúc ta giết người ngươi không cần phải nhìn thấy.
Bật cười quyến rũ, Diêu Vân nói xong liền lóe lên đi liền biến mất vào tầng mây.
Quanh đóm những người quan sát lúc này đều xông đến, ai nấy chăm chú nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt đầy hiếu kỳ và mơ hồ.
Tiếu Tam Sát hỏi:
- Diêu Vân là ai? Hắn vì sao thấy ngươi liền bỏ đi?
Tân Nguyệt liếc mọi người, điềm nhiên đáp:
- Người này thân phận kỳ dị đặc biệt, mọi người tốt nhất không nên chọc đến hắn. Còn những chuyện khác ta không thể trả lời. Thiên Lân, chúng ta đi thôi.
Bay lên, Tân Nguyệt không để cho những người ở đó có thêm cơ hội hỏi lời nào.
Đưa mắt nhìn theo Thiên Lân và Tân Nguyệt rời đi, Hoa Vũ Tình miệng hừ khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn đến Hắc Ưng bị trọng thương, giọng yêu kiều nói:
- Ồ, Hắc thiếu chủ, người xem ra bị thương không nhẹ đâu, có cần ta đỡ người lên không.
Vừa nói, vừa bước nhẹ đến, vẻ mặt nàng ta cười cười quyến rũ.
Hắc Ưng trừng nàng ta một cái, rống nhẹ:
- Cút ngay, ngươi muốn chiếm chút tiện nghi cũng còn chưa đủ tư cách.
Nói rồi lắc lư đứng lên, ngay trước khi Hoa Vũ Tình đến gần, toàn thân lóe lên ánh sáng hóa thành một luồng nguyên thần bắn thẳng về phía xa.
Giữa sân, người áo đen lúc này bỏ đi, sau đó Hoàng Kiệt cũng đi, chỉ còn lại Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Ứng Thiên Tà, Tiếu Tam Sát, Hoa Vũ Tình, Thiên Nộ sáu người trầm ngâm bất động, ánh mắt mọi người đều nhìn xuống khối băng ở dưới chân.
Cuối cùng thì tuyết sâm ngàn năm có thật sự bị phong ấn ở dưới chân không, điểm này ai cũng không xác định được.
Nhưng người đều có lòng tham lam, ai lại tình nguyện dễ dàng rời đi đây?
Trên đường chạy vội, Thiên Lân và Tân Nguyệt mãi giờ tỵ buổi sáng mới quay lại Đằng Long cốc, liền lập tức đến Đằng Long cốc.
Lúc đó, cao thủ ba phái đang thương nghị một chút chi tiết, thấy Tân Nguyệt, Thiên Lân tiến vào liền lập tức dừng lại.
Trong khi đó, cao thủ Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung đều kinh ngạc nhìn Thiên Lân và Tân Nguyệt, tất cả đều bị phong thái của hai người khiến cho ngạc nhiên sâu sắc.
Triệu Ngọc Thanh quan sát vẻ mặt hai người, nhẹ giọng hỏi:
- Có thu hoạch thế nào?
Tân Nguyệt đi đến trước mặt mọi người, thi lễ với mọi người rồi trả lời:
- Khải bẩm sư tổ, chuyện liên quan đến tuyết sâm ngàn năm chúng con đã điều tra rõ ràng, chính là bóng đen ngày hôm qua đả thương Tứ sư bá ở bên ngoài cốc đã phát ra tin tức dẫn dụ những cao thủ đó đi đến một hẻm núi băng cách nơi này ước chừng hơn bốn trăm bảy mươi dặm, hắn nói dưới đáy hẻm băng có phong ấn một tuyết sâm ngàn năm. Còn đối với thân phận của bóng đen thần bí, chúng con sau này cũng đã tra ra rõ ràng, hắn chính là Diêu Vân một năm trước chạy trốn không để lại dấu vết trong Tuyết Lang cốc.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy cau mày, chìm vào trầm tư. Mã Vũ Đào hiếu kỳ nói:
- Cốc chủ, Diêu Vân đó là người thế nào, sao chưa từng nghe nói đến?
Triệu Ngọc Thanh tỉnh lại, liếc mọi người có mặt, nhẹ giọng nói:
- Về lai lịch của Diêu Vân, hắn chính là môn hạ Ma tông, nhưng còn có một thân phận hoàn toàn khác. Trước khi nói đến thân phận của hắn, ta muốn nói với mọi người một số chuyện khác.
Hàn Hạc vừa nghe, xen vào nói:
- Sư huynh, người …
Triệu Ngọc Thanh liếc ông, điềm nhiên nói:
- Sư đệ, có một số chuyện không thể giữ bí mật mãi mãi, đến lúc phải nói thì không nên giữ kín nữa.
Hàn Hạc cúi đầu, than nhẹ:
- Có lẽ sư huynh nói đúng, huynh nói tiếp đi.
Triệu Ngọc Thanh thôi nhìn, hơi nghiêm túc nói:
- Một năm trước đây, ở trong Tuyết Lang cốc xuất hiện Thiên Tàm.
Khi đó ta phái Tân Nguyệt, Thiên Lân, Phi Hiệp, Lâm Phàm mấy người cùng tiến vào truy xét, kết quả Tân Nguyệt đã khai mở Cửu Trọng Thiên trong Tuyết Lang cốc, khiến Thiên Tàm có thể thoát thân được.
Lúc đó, Diêu Vân, Lang Vương, Bắc Cực Hùng đều ở đó, bọn họ để thu được sức mạnh của Thiên Tàm mà không tiếc dốc hết sức ra tay, kết quả Diêu Vân bị Thiên Tàm nuốt mất, cuối cùng Thiên Tàm biến thành hình dạng Diêu Vân rời khỏi Tuyết Lang cốc, từ đó không còn tin tức.
Công Dương Thiên Tung kinh ngạc nói:
- Theo như cốc chủ nói, Diêu Vân đả thương Mạc Ngôn chính là hóa thân của Thiên Tàm?
Mã Vũ Đào nghi hoặc nói:
- Coi như là Thiên Tàm, hắn vì sao phải phát ra tin tức nói là trong hẻm băng có tuyết sâm đây?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Diêu Vân chính là Thiên Tàm, hắn phát ra tin tức tuyết sâm là có mục đích khác. Trong hẻm băng đó căn bản không có tuyết sâm, nhưng lại có một dạng phong ấn nào đó.
- Cái gì vậy?
Tất cả đồng thanh cất tiếng hiếu kỳ hỏi dồn.
Triệu Ngọc Thanh không lập tức đáp lại mà đưa mắt nhìn Thiên Lân đang trầm tư, nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Lân, con có suy nghĩ thế nào đây?
Thiên Lân ngửng đầu, thấy mọi người đều nhìn mình, không khỏi hơi khẩn trương, thoáng chần chừ một chút rồi đáp:
- Con nghĩ đến một chuyện, nhưng không biết có đúng hay không.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, tán dương hắn, mềm mỏng nói:
- Nghĩ đến cứ nói, đừng nghiêm trọng quá.
Thiên Lân hít sâu vào một hơi, trầm giọng nói:
- Nhớ đến một năm trước khi đề cập đến Thiên Tàm, cốc chủ đã từng nói ba ngàn năm trước, có một người vô tình thu được sức mạnh của Thiên Tàm, từ đó tu vi tăng đột biến, bị người gọi là Thiên Tàm lão tổ, vô địch Băng Nguyên tám trăm năm, cuối cùng bị một vị cốc chủ kiệt xuất của Đằng Long cốc đánh bại, hơn nữa còn phong ấn lão. Với suy đoán này, lần này Diêu Vân xuất hiện ở hẻm băng đó, rất có khả năng chính là nơi phong ấn Thiên Tàm lão tổ. Không biết con suy đoán vậy có đúng hay không?
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy kinh ngạc, chấn động nhìn Thiên Lân.
Triệu Ngọc Thanh chầm chậm gật đầu, tán thưởng nói:
- Nói rất đúng, con đoán không sai, nơi đó chính là chỗ Thiên Tàm lão tổ năm xưa bị phong ấn. Lần này Diêu Vân xuất hiện ở hẻm núi băng, chắc chắn hắn đã thông qua một số phương pháp chúng ta còn chưa biết, cảm ứng được khí tức của Thiên Tàm lão tổ năm xưa, vì thế muốn phá phong ấn để cứu Thiên Tàm lão tổ ra.
Công Dương Thiên Tung nghe những chuyện này, nhúng miệng vào nói:
- Thiên Tàm lão tổ cốc chủ vừa nói, chúng ta đều chưa từng nghe đến. Nhưng nếu như lão đã từng tung hoành Băng Nguyên tám trăm năm không bại, nghĩ hẳn cũng là hạng phi phàm. Hiện nay, Diêu Vân đó muốn cứu Thiên Tàm lão tổ ra, chúng ta phải đối phó thế nào thì xin mời cốc chủ nói rõ.
Triệu Ngọc Thanh nghĩ một lúc, nói:
- Về chuyện này, chúng ta tạm thời không cần phải hỏi nhiều quá, bởi vì phong ấn đó vô cùng kiên cố, không phải hạng tầm thường đủ sức mở ra được. Hiện nay, chúng ta hãy đặt mục tiêu lên những người còn lại, vừa lưu ý đến hành tung của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, vừa tranh thủ tra ra lai lịch của những người khác, đợi sau Băng Tuyết thịnh hội mới tập trung thực lực cùng nhau vượt qua trận tai kiếp này.
Mã Vũ Đào nghe vậy, trầm ngâm nói:
- Hiện nay tình thế biến đổi nhiều, người đến đều tập trung vào Đằng Long cốc, ta thấy chi bằng để ta bên ngoài phái ra đệ tử môn hạ từ phía bên ngoài điều tra chuyện này.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ý của tông chủ ta xin ghi nhận. Nhưng trước mắt những người đến đây đều là hạng tu vi cao tường, đệ tử phái ra chỉ cần không thận trọng liền sẽ hy sinh, chúng ta hãy cẩn thận một chút. Còn đối với những người đó, cho dù bọn họ vì Phi Long đỉnh hay vì mục đích khác, cuối cùng đều sẽ đến Đằng Long cốc, chúng ta cũng không cần sớm thu nhận tin tức trước một bước mà phải hy sinh vô vị. Hà huống, đại hội sắp đến, lúc đó còn có những người khác tham dự, bọn họ có lẽ sẽ mang đến cơ hội xoay chuyển tình thế mới cho chúng ta.
Mã Vũ Đào gật đầu trả lời:
- Cốc chủ suy xét đúng, chúng ta tạm thời án binh bất động, đợi sau khi đại hội kết thúc rồi mới cùng phân cao thấp với những người đến đây.
Triệu Ngọc Thanh bật cười điềm nhiên, đứng lên nói:
- Tốt lắm, mọi thứ trước hết như vậy đã. Chư vị lúc này nếu ngại đi loanh quanh, thì mời nghỉ ngơi. Chu Kiệt, con phụ trách an bài mọi chuyện.
Vâng một tiếng, Chu Kiệt vội vàng mời cao thủ hai phái, dẫn bọn họ rời khỏi nơi đó.
Mọi người đi rồi, Đằng Long phủ liền chỉ còn Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Tân Nguyệt và Thiên Lân.
Mỉm cười nhìn Tân Nguyệt, Thiên Lân, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ngày mốt là ngày khai mạc đại hội, lúc này đây, ta nghĩ hẳn còn có phát sinh một số chuyện, mọi người phải nhớ cẩn thận.
Thiên Lân cười đáp:
- Cốc chủ an tâm, chúng con sẽ cẩn thận lưu ý. Nhưng chuyện người nói không biết là ám chỉ điều gì?
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Còn nhớ đến Băng Tuyết đại hội mười năm trước không? Lần đó có không ít người tham dự.
Thiên Lân đảo tròn mắt, cười nói:
- Con hiểu rồi, lần này bọn họ cũng phần lớn sẽ đến nơi này.
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:
- Đại hội đã đến gần, ta nghĩ ngày mai sẽ có người đến sớm. Con chi bằng ra cửa ốc để chờ đi.
Thiên Lân trong lòng chấn động, dường như nghĩ điều gì đó, lập tức cười nhẹ một tiếng bắn mình lên, vừa bay ra ngoài vừa nói:
- Như vậy con đi đây. Ha ha ha…
Đợi Thiên Lân đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư đệ, đệ cũng đi đi, ta có một số chuyện muốn nói với Tân Nguyệt.
Hàn Hạc không nói, lóe lên đi liền.
Tân Nguyệt nói:
- Sư tổ …
Triệu Ngọc Thanh phất tay ra dấu ngăn nàng nói gì, xoay người lại nói:
- Chúng ta đổi sang chỗ khác.
Dứt lời ánh sáng nhạt lóe lên, ông và Tân Nguyệt liền đồng thời biến mất.
Một lúc sau, ở trong một huyệt động thần bí, Triệu Ngọc Thanh và Tân Nguyệt đồng thời xuất hiện.
- Tân Nguyệt, con còn nhớ nơi này chăng?
Tân Nguyệt nhìn bốn phía, gật đầu nói:
- Nhớ rõ, đây chính là Huyền Long động thiên, bốn vách có khắc pháp quyết Đằng Long Cửu Biến.
Bật cười điềm nhiên, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Nói đi, con có chuyện gì?
Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn ông một lúc, nhẹ giọng nói:
- Tối hôm qua con và Thiên Lân gặp một chuyện kỳ quái… Con quỷ nhỏ đó giương cánh ra, không ngừng quay cuồng đủ mọi tư thế trong lòng bàn tay của con. Sau đó Thiên Lân cho con biết, con quỷ nhỏ đó tên là Băng Dực Thiền Long, con mới đột nhiên tỉnh ngộ, những tư thế nó biến ảo không ngờ rất giống với Đằng Long Cửu Biến. Vì thế con mới muốn thỉnh giáo sư tổ.
Chỉ thấy hắn hơn ba mươi tuổi, khóe miệng có một nốt ruồi đen, toàn thân mặt áo ấm dài trắng như tuyết, khuôn mặt lửa giận đằng đằng, đang lạnh lùng tàn khốc nhìn Hắc Ưng.
Dung mạo người này không nhiều người ở đó biết được, nhưng Tân Nguyệt và Thiên Lân lại khó mà quên được.
- Diêu Vân, chính là ngươi!
Trong tiếng la thất kinh, Tân Nguyệt nhanh chóng bắn mình vào, ánh mắt bắt chặt lấy hắn.
Nghe được giọng của Tân Nguyệt, người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn nàng, sát cơ trong đáy mắt lập tức mất đi, thay vào đó là một nụ cười quyến rũ, nhẹ nói:
- Một năm qua không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.
Tân Nguyệt lạnh lẽo nói:
- Diêu Vân, ngươi vì sao muốn gây thương tích cho người Đằng Long cốc ta?
Người đàn ông trung niên Diêu Vân liếc Tân Nguyệt đang hạ xuống bên Thiên Lân, vẻ mặt bình thản nói:
- Vì sao như vậy ngươi không cần phải biết. Hôm nay vì có ngươi, ta tạm thời tha cho bọn chúng một lần, hy vọng lần sau lúc ta giết người ngươi không cần phải nhìn thấy.
Bật cười quyến rũ, Diêu Vân nói xong liền lóe lên đi liền biến mất vào tầng mây.
Quanh đóm những người quan sát lúc này đều xông đến, ai nấy chăm chú nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt đầy hiếu kỳ và mơ hồ.
Tiếu Tam Sát hỏi:
- Diêu Vân là ai? Hắn vì sao thấy ngươi liền bỏ đi?
Tân Nguyệt liếc mọi người, điềm nhiên đáp:
- Người này thân phận kỳ dị đặc biệt, mọi người tốt nhất không nên chọc đến hắn. Còn những chuyện khác ta không thể trả lời. Thiên Lân, chúng ta đi thôi.
Bay lên, Tân Nguyệt không để cho những người ở đó có thêm cơ hội hỏi lời nào.
Đưa mắt nhìn theo Thiên Lân và Tân Nguyệt rời đi, Hoa Vũ Tình miệng hừ khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn đến Hắc Ưng bị trọng thương, giọng yêu kiều nói:
- Ồ, Hắc thiếu chủ, người xem ra bị thương không nhẹ đâu, có cần ta đỡ người lên không.
Vừa nói, vừa bước nhẹ đến, vẻ mặt nàng ta cười cười quyến rũ.
Hắc Ưng trừng nàng ta một cái, rống nhẹ:
- Cút ngay, ngươi muốn chiếm chút tiện nghi cũng còn chưa đủ tư cách.
Nói rồi lắc lư đứng lên, ngay trước khi Hoa Vũ Tình đến gần, toàn thân lóe lên ánh sáng hóa thành một luồng nguyên thần bắn thẳng về phía xa.
Giữa sân, người áo đen lúc này bỏ đi, sau đó Hoàng Kiệt cũng đi, chỉ còn lại Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Ứng Thiên Tà, Tiếu Tam Sát, Hoa Vũ Tình, Thiên Nộ sáu người trầm ngâm bất động, ánh mắt mọi người đều nhìn xuống khối băng ở dưới chân.
Cuối cùng thì tuyết sâm ngàn năm có thật sự bị phong ấn ở dưới chân không, điểm này ai cũng không xác định được.
Nhưng người đều có lòng tham lam, ai lại tình nguyện dễ dàng rời đi đây?
Trên đường chạy vội, Thiên Lân và Tân Nguyệt mãi giờ tỵ buổi sáng mới quay lại Đằng Long cốc, liền lập tức đến Đằng Long cốc.
Lúc đó, cao thủ ba phái đang thương nghị một chút chi tiết, thấy Tân Nguyệt, Thiên Lân tiến vào liền lập tức dừng lại.
Trong khi đó, cao thủ Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung đều kinh ngạc nhìn Thiên Lân và Tân Nguyệt, tất cả đều bị phong thái của hai người khiến cho ngạc nhiên sâu sắc.
Triệu Ngọc Thanh quan sát vẻ mặt hai người, nhẹ giọng hỏi:
- Có thu hoạch thế nào?
Tân Nguyệt đi đến trước mặt mọi người, thi lễ với mọi người rồi trả lời:
- Khải bẩm sư tổ, chuyện liên quan đến tuyết sâm ngàn năm chúng con đã điều tra rõ ràng, chính là bóng đen ngày hôm qua đả thương Tứ sư bá ở bên ngoài cốc đã phát ra tin tức dẫn dụ những cao thủ đó đi đến một hẻm núi băng cách nơi này ước chừng hơn bốn trăm bảy mươi dặm, hắn nói dưới đáy hẻm băng có phong ấn một tuyết sâm ngàn năm. Còn đối với thân phận của bóng đen thần bí, chúng con sau này cũng đã tra ra rõ ràng, hắn chính là Diêu Vân một năm trước chạy trốn không để lại dấu vết trong Tuyết Lang cốc.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy cau mày, chìm vào trầm tư. Mã Vũ Đào hiếu kỳ nói:
- Cốc chủ, Diêu Vân đó là người thế nào, sao chưa từng nghe nói đến?
Triệu Ngọc Thanh tỉnh lại, liếc mọi người có mặt, nhẹ giọng nói:
- Về lai lịch của Diêu Vân, hắn chính là môn hạ Ma tông, nhưng còn có một thân phận hoàn toàn khác. Trước khi nói đến thân phận của hắn, ta muốn nói với mọi người một số chuyện khác.
Hàn Hạc vừa nghe, xen vào nói:
- Sư huynh, người …
Triệu Ngọc Thanh liếc ông, điềm nhiên nói:
- Sư đệ, có một số chuyện không thể giữ bí mật mãi mãi, đến lúc phải nói thì không nên giữ kín nữa.
Hàn Hạc cúi đầu, than nhẹ:
- Có lẽ sư huynh nói đúng, huynh nói tiếp đi.
Triệu Ngọc Thanh thôi nhìn, hơi nghiêm túc nói:
- Một năm trước đây, ở trong Tuyết Lang cốc xuất hiện Thiên Tàm.
Khi đó ta phái Tân Nguyệt, Thiên Lân, Phi Hiệp, Lâm Phàm mấy người cùng tiến vào truy xét, kết quả Tân Nguyệt đã khai mở Cửu Trọng Thiên trong Tuyết Lang cốc, khiến Thiên Tàm có thể thoát thân được.
Lúc đó, Diêu Vân, Lang Vương, Bắc Cực Hùng đều ở đó, bọn họ để thu được sức mạnh của Thiên Tàm mà không tiếc dốc hết sức ra tay, kết quả Diêu Vân bị Thiên Tàm nuốt mất, cuối cùng Thiên Tàm biến thành hình dạng Diêu Vân rời khỏi Tuyết Lang cốc, từ đó không còn tin tức.
Công Dương Thiên Tung kinh ngạc nói:
- Theo như cốc chủ nói, Diêu Vân đả thương Mạc Ngôn chính là hóa thân của Thiên Tàm?
Mã Vũ Đào nghi hoặc nói:
- Coi như là Thiên Tàm, hắn vì sao phải phát ra tin tức nói là trong hẻm băng có tuyết sâm đây?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Diêu Vân chính là Thiên Tàm, hắn phát ra tin tức tuyết sâm là có mục đích khác. Trong hẻm băng đó căn bản không có tuyết sâm, nhưng lại có một dạng phong ấn nào đó.
- Cái gì vậy?
Tất cả đồng thanh cất tiếng hiếu kỳ hỏi dồn.
Triệu Ngọc Thanh không lập tức đáp lại mà đưa mắt nhìn Thiên Lân đang trầm tư, nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Lân, con có suy nghĩ thế nào đây?
Thiên Lân ngửng đầu, thấy mọi người đều nhìn mình, không khỏi hơi khẩn trương, thoáng chần chừ một chút rồi đáp:
- Con nghĩ đến một chuyện, nhưng không biết có đúng hay không.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, tán dương hắn, mềm mỏng nói:
- Nghĩ đến cứ nói, đừng nghiêm trọng quá.
Thiên Lân hít sâu vào một hơi, trầm giọng nói:
- Nhớ đến một năm trước khi đề cập đến Thiên Tàm, cốc chủ đã từng nói ba ngàn năm trước, có một người vô tình thu được sức mạnh của Thiên Tàm, từ đó tu vi tăng đột biến, bị người gọi là Thiên Tàm lão tổ, vô địch Băng Nguyên tám trăm năm, cuối cùng bị một vị cốc chủ kiệt xuất của Đằng Long cốc đánh bại, hơn nữa còn phong ấn lão. Với suy đoán này, lần này Diêu Vân xuất hiện ở hẻm băng đó, rất có khả năng chính là nơi phong ấn Thiên Tàm lão tổ. Không biết con suy đoán vậy có đúng hay không?
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy kinh ngạc, chấn động nhìn Thiên Lân.
Triệu Ngọc Thanh chầm chậm gật đầu, tán thưởng nói:
- Nói rất đúng, con đoán không sai, nơi đó chính là chỗ Thiên Tàm lão tổ năm xưa bị phong ấn. Lần này Diêu Vân xuất hiện ở hẻm núi băng, chắc chắn hắn đã thông qua một số phương pháp chúng ta còn chưa biết, cảm ứng được khí tức của Thiên Tàm lão tổ năm xưa, vì thế muốn phá phong ấn để cứu Thiên Tàm lão tổ ra.
Công Dương Thiên Tung nghe những chuyện này, nhúng miệng vào nói:
- Thiên Tàm lão tổ cốc chủ vừa nói, chúng ta đều chưa từng nghe đến. Nhưng nếu như lão đã từng tung hoành Băng Nguyên tám trăm năm không bại, nghĩ hẳn cũng là hạng phi phàm. Hiện nay, Diêu Vân đó muốn cứu Thiên Tàm lão tổ ra, chúng ta phải đối phó thế nào thì xin mời cốc chủ nói rõ.
Triệu Ngọc Thanh nghĩ một lúc, nói:
- Về chuyện này, chúng ta tạm thời không cần phải hỏi nhiều quá, bởi vì phong ấn đó vô cùng kiên cố, không phải hạng tầm thường đủ sức mở ra được. Hiện nay, chúng ta hãy đặt mục tiêu lên những người còn lại, vừa lưu ý đến hành tung của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, vừa tranh thủ tra ra lai lịch của những người khác, đợi sau Băng Tuyết thịnh hội mới tập trung thực lực cùng nhau vượt qua trận tai kiếp này.
Mã Vũ Đào nghe vậy, trầm ngâm nói:
- Hiện nay tình thế biến đổi nhiều, người đến đều tập trung vào Đằng Long cốc, ta thấy chi bằng để ta bên ngoài phái ra đệ tử môn hạ từ phía bên ngoài điều tra chuyện này.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ý của tông chủ ta xin ghi nhận. Nhưng trước mắt những người đến đây đều là hạng tu vi cao tường, đệ tử phái ra chỉ cần không thận trọng liền sẽ hy sinh, chúng ta hãy cẩn thận một chút. Còn đối với những người đó, cho dù bọn họ vì Phi Long đỉnh hay vì mục đích khác, cuối cùng đều sẽ đến Đằng Long cốc, chúng ta cũng không cần sớm thu nhận tin tức trước một bước mà phải hy sinh vô vị. Hà huống, đại hội sắp đến, lúc đó còn có những người khác tham dự, bọn họ có lẽ sẽ mang đến cơ hội xoay chuyển tình thế mới cho chúng ta.
Mã Vũ Đào gật đầu trả lời:
- Cốc chủ suy xét đúng, chúng ta tạm thời án binh bất động, đợi sau khi đại hội kết thúc rồi mới cùng phân cao thấp với những người đến đây.
Triệu Ngọc Thanh bật cười điềm nhiên, đứng lên nói:
- Tốt lắm, mọi thứ trước hết như vậy đã. Chư vị lúc này nếu ngại đi loanh quanh, thì mời nghỉ ngơi. Chu Kiệt, con phụ trách an bài mọi chuyện.
Vâng một tiếng, Chu Kiệt vội vàng mời cao thủ hai phái, dẫn bọn họ rời khỏi nơi đó.
Mọi người đi rồi, Đằng Long phủ liền chỉ còn Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Tân Nguyệt và Thiên Lân.
Mỉm cười nhìn Tân Nguyệt, Thiên Lân, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ngày mốt là ngày khai mạc đại hội, lúc này đây, ta nghĩ hẳn còn có phát sinh một số chuyện, mọi người phải nhớ cẩn thận.
Thiên Lân cười đáp:
- Cốc chủ an tâm, chúng con sẽ cẩn thận lưu ý. Nhưng chuyện người nói không biết là ám chỉ điều gì?
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Còn nhớ đến Băng Tuyết đại hội mười năm trước không? Lần đó có không ít người tham dự.
Thiên Lân đảo tròn mắt, cười nói:
- Con hiểu rồi, lần này bọn họ cũng phần lớn sẽ đến nơi này.
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:
- Đại hội đã đến gần, ta nghĩ ngày mai sẽ có người đến sớm. Con chi bằng ra cửa ốc để chờ đi.
Thiên Lân trong lòng chấn động, dường như nghĩ điều gì đó, lập tức cười nhẹ một tiếng bắn mình lên, vừa bay ra ngoài vừa nói:
- Như vậy con đi đây. Ha ha ha…
Đợi Thiên Lân đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư đệ, đệ cũng đi đi, ta có một số chuyện muốn nói với Tân Nguyệt.
Hàn Hạc không nói, lóe lên đi liền.
Tân Nguyệt nói:
- Sư tổ …
Triệu Ngọc Thanh phất tay ra dấu ngăn nàng nói gì, xoay người lại nói:
- Chúng ta đổi sang chỗ khác.
Dứt lời ánh sáng nhạt lóe lên, ông và Tân Nguyệt liền đồng thời biến mất.
Một lúc sau, ở trong một huyệt động thần bí, Triệu Ngọc Thanh và Tân Nguyệt đồng thời xuất hiện.
- Tân Nguyệt, con còn nhớ nơi này chăng?
Tân Nguyệt nhìn bốn phía, gật đầu nói:
- Nhớ rõ, đây chính là Huyền Long động thiên, bốn vách có khắc pháp quyết Đằng Long Cửu Biến.
Bật cười điềm nhiên, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Nói đi, con có chuyện gì?
Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn ông một lúc, nhẹ giọng nói:
- Tối hôm qua con và Thiên Lân gặp một chuyện kỳ quái… Con quỷ nhỏ đó giương cánh ra, không ngừng quay cuồng đủ mọi tư thế trong lòng bàn tay của con. Sau đó Thiên Lân cho con biết, con quỷ nhỏ đó tên là Băng Dực Thiền Long, con mới đột nhiên tỉnh ngộ, những tư thế nó biến ảo không ngờ rất giống với Đằng Long Cửu Biến. Vì thế con mới muốn thỉnh giáo sư tổ.
/1040
|