Thiên Dực phong từ sau biến cố xảy ra cách đây một năm đã trở thành một thung lũng.
Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân dẫn Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu theo đường nhỏ đến nơi này, đột nhiên nhớ lại tình hình năm đó, không khỏi dừng bước, vẻ mặt nhớ lại chuyện xưa nói:
- Một năm trước ở chính nơi này, đã xuất hiện một con chim ưng khổng lồ khiến thiên hạ kinh hãi chấn động.
Cổ Dịch Thiên năm nay hai mươi ba tuổi, trang phục kiểu thư sinh, tướng mạo bất phàm lại vui vẻ, pha vài phần khí chất của Văn Bất Danh.
Đàm Thanh Ngưu hai mươi bốn tuổi, mang đạo bào lưng cài trường kiếm, khuôn mặt gầy thanh tao, cặp mắt sáng tỏ lấp lánh ánh sáng trí tuệ.
- Sở huynh, đây chính là Thiên Dực phong huynh đã đề cập đến trước đây?
Cười ha hả, Cổ Dịch Thiên tỏ ra người dễ gần gũi.
Ngọc Kiếm thư sinh cảm khái nói:
- Đúng thế, chính là ở đây. Trận chiến đó cách nay đã một năm mà như mới hôm qua, trong trí nhớ vẫn còn tươi mới.
Đàm Thanh Ngưu đưa mắt nhìn thung lũng trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Theo địa hình mà nói, còn có thể ẩn chứa dấu tích trận chiến một năm trước còn lưu lại. Có thể thấy lúc đó … Ồ … Có người.
Ngọc Kiếm thư sinh và Cổ Dịch Thiên nghe vậy thất kinh, tra xét cẩn thận bốn phía lại không thấy bất cứ hình bóng người nào.
- Thanh Ngưu, ở đó có người à? Huynh có phải bị nhìn nhầm hay không?
Quay đầu nhìn lại Đàm Thanh Ngưu, Cổ Dịch Thiên hơi mơ hồ hỏi lại.
Đàm Thanh Ngưu trầm giọng nói:
- Người đó ẩn mình dưới lớp tuyết, khí tức không quá ổn định, hẳn đang trị thương.
Ngọc Kiếm thư sinh trầm ngâm nói:
- Băng Nguyên người ở thưa thớt, người đó núp trong tuyết trị thương chắc là người trung thổ?
Cổ Dịch Thiên tán đồng:
- Suy đoán này có lý, nhưng chúng ta phải làm thế nào để hắn xảo diệu hiện thân ra đây?
Đàm Thanh Ngưu điềm nhiên đáp:
- Chuyện này không khó, chỉ cần đệ và ta đánh một trận là có thể thỉnh hắn ra được.
Cổ Dịch Thiên cười đáp:
- Biện pháp hay. Vừa hay chúng ta cũng đã rất lâu rồi không so tài với nhau.
Còn đang nói, không biết hắn làm thế nào, thân thể loáng cái đã dời ngang trăm trượng xuất hiện ở giữa thung lũng.
Đàm Thanh Ngưu lắc đầu bật cười, ánh mắt quét qua mặt đất, sau đó dời người đi ngoài bảy mươi trượng, cả người dừng lại giữa không trung.
Cổ Dịch Thiên thấy vậy, khuôn mặt hơi xuất hiện nụ cười mỉm, biết người đang ẩn mình hẳn dưới chân Đàm Thanh Ngưu, lập tức không nói lời nào, bay lên múa chưởng phát ra một ngọn lửa đỏ rực bắn thẳng vào ngực Đàm Thanh Ngưu.
Quát nhẹ một tiếng, Đàm Thanh Ngưu bắt kiếm quyết, trường kiếm trên lưng ra khỏi vỏ cùng với tiếng ngâm dễ nghe hệt như con rắn xanh bay lên, xoay tròn trên đầu hắn phát ra tầng tầng ánh kiếm ở bên ngoài thân thể hình thành một kiếm giới phòng ngự, chống lại một chiêu của Cổ Dịch Thiên.
- Tử đạo sĩ, thật là thích hoa hòe, xem đệ phá huynh thế nào.
Thân thể đến gần, Cổ Dịch Thiên tay phải xoay lật, một chuỗi bảy quyền trùng trùng điệp điệp, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một con rắn lửa bắn thẳng vào ngực của Đàm Thanh Ngưu.
- Toan thư sinh, đệ chớ cuồng vọng. Đệ có làm xiếc thế nào ta đều biết rõ trong lòng.
Trong tiếng phản bác, Đàm Thanh Ngưu chuyển biến kiếm quyết, khống chế thanh kiếm bay lượn trên đầu rít lên bay ra vừa hay nghênh đón một chiêu của Cổ Dịch Thiên.
Lúc này, sức mạnh hai người chạm vào nhau, thanh kiếm của Đàm Thanh Ngưu vừa hay đụng vào quyền kình của Cổ Dịch Thiên, ngọn lửa đỏ rực đó rơi xuống thẳng đứng, tạo thành một cái hố to trên mặt tuyết.
Cổ Dịch Thiên không phục, hừ khẽ một tiếng chuyển biến thân pháp, người như một con chim lạ bay ngang trời, bay lượn quanh Đàm Thanh Ngưu tạo thành một chuỗi tiến công, nhưng mỗi lần đều bị thanh phi kiếm của Đàm Thanh Ngưu chống cự, toàn bộ đều rơi xuống dưới chân, khiến cho hoa tuyết trong thung lũng bay lên, cả mặt đất rung rinh.
Ngọc Kiếm thư sinh thấy vậy, khuôn mặt hơi hơi mỉm cười, đối với màn diễn kịch của hai người vô cùng hài lòng.
Giây lát, hai người giao chiến càng đánh càng kịch liệt, tiếng động điếc tai đến ngoài vài dặm cũng đều có thể nghe được.
Lúc này, một bóng người từ trong tuyết bay ra, giọng không vui quát to:
- Người nào gây náo loạn nơi này?
Cổ Dịch Thiên cố làm ra vẻ kinh ngạc la lên một tiếng, giãn khoảng cách với Đàm Thanh Ngưu, trừng người đó nói:
- Ngươi là ai, làm gì mà núp trong tuyết trắng?
Người đó chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, tướng mạo đường đường mặc cẩm y ngọc bào, trong tay cầm một cây quạt xương bằng ngọc, vẻ mặt hơi trắng bệch, chính là Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân.
Quét mắt qua tình hình chung quanh, Cao Vân ánh mắt nhìn Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân, hơi kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi.
Ngọc Kiếm thư sinh điềm nhiên đáp:
- Đúng là ta, rất bất ngờ gặp lại ngươi ở nơi này.
Té ra Sở Văn Tân biết Cao Vân.
Hừ khẽ một tiếng, Cao Vân hỏi:
- Hai người kia là ai?
Sở Văn Tân phất tay gọi hai người Cổ, Đàm đến gần, giới thiệu:
- Đây là danh nhân Cao Vân của Tu Chân giới, ngoại hiệu là Ngọc Phiến Đoạt Hồn. Hai vị này là tuấn kiệt trẻ tuổi của Trừ Ma liên minh Cổ Dịch Thiên và Đàm Thanh Ngưu.
Bật cười ha hả, Cổ Dịch Thiên nói:
- Té ra là Cao đại hiệp danh vang thiên hạ, không ngờ đại hiệp còn thích cảnh tuyết, một mình chạy đến nơi này thưởng tuyết.
Đàm Thanh Ngưu cười nói:
- Nghèo kiết, ngươi không biết thì không thể nói loạn được. Nhân gia Cao đại hiệp đến nơi này đào nhân sâm, dự tính bồi bổ cho thân thể.
Cổ Dịch Thiên sửng người, sau đó đột nhiên bừng tỉnh nói:
- Ta rất kỳ quái sao Cao đại hiệp vẻ mặt không ổn lắm, té ra thân thể có chỗ không ổn. Quả thật xấu hổ, quấy rầy người đào nhân sâm rồi.
Cao Vân hừ lạnh một tiếng, quát lên:
- Chớ có chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ta không phải hạng ngu ngốc. Các ngươi muốn mời ta ra, cuối cùng thì để làm gì?
Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân cười đáp:
- Cao đại hiệp chớ trách, chúng ta mới đến Băng Nguyên, còn chưa hiểu rõ tình hình, vì thế dự tính tìm người hỏi qua cho biết.
Cao Vân hừ trong lỗ mũi vài tiếng nhẹ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Muốn biết tình hình ngươi có thể đến Đằng Long cốc, ta không có tin tức nào hữu dụng.
Sở Văn Tân hoàn toàn không để ý, điềm nhiên nói:
- Nếu Cao đại hiệp không tình nguyện nói thêm, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng có hai câu nói ra nếu Cao đại hiệp không ngại lo lắng suy tính, ta nghĩ biết đâu hữu ích cho đại hiệp.
Cao Vân nghi hoặc nói:
- Có câu gì? Ngươi nói đi.
Sở Văn Tân nhìn hắn, ánh mắt quái dị nhẹ giọng nói:
- Tuyết của Băng Nguyên ẩn dấu rất nhiều thứ, ngươi nhìn không thấy nó, nhưng nó lại nhìn thấy được ngươi.
Dứt lời xoay mình, Sở Văn Tân hoàn toàn không giải thích, kêu Cổ Dịch Thiên và Đàm Thanh Ngưu bay đi khỏi.
Cao Vân không hiểu, đưa mắt nhìn theo ba người rời đi, mãi đến khi không còn thấy hình bóng vẫn còn nghĩ chưa ra được ý tứ bên trong câu nói của Sở Văn Tân.
- Xem ra ngươi hoàn toàn không thông minh.
Thanh âm đột nhiên vang lên, khiến Cao Vân lập tức tỉnh táo lại, hắn bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy ngoài vài trượng có một người đàn ông cao to chừng bốn mươi tuổi, nắm trong tay một thanh chiến đao, toàn thân mơ hồ toát ra vài phần bá khí.
Cao Vân nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người đàn ông cao to ngạo nghễ nói:
- Tây Bắc Cuồng Đao chính là tên của ta, bất quá xem hạng như ngươi hoàn toàn không biết được, thật đáng tiếc.
Cao Vân hỏi:
- Vì sao đáng tiếc?
Tây Bắc Cuồng Đao nói:
- Bởi vì nếu như ngươi biết ta là ai, hẳn không cần ta phải lại phí miệng lưỡi, mọi chuyện sẽ đơn giản một chút.
Cao Vân hai mắt khép hờ, trầm giọng nói:
- Ngươi rất cuồng vọng.
Tây Bắc Cuồng Đao cười nói:
- Thỉnh thoảng cũng thích giết người.
Cao Vân nói:
- Ngươi muốn biết chuyện thế nào?
Tây Bắc Cuồng Đao điềm nhiên đáp:
- Tất cả mọi thứ phát sinh trong những ngày gần đây có liên quan Băng Nguyên, hắn ngươi phải biết rất rõ.
Cao Vân không đáp, trầm tư giây lát rồi mở miệng nói:
- Ta có thể cho ngươi biết, nhưng ta có được điều gì đây?
Tây Bắc Cuồng Đao ngạo nghễ nói:
- Ngươi được là tạm thời không phải chết.
Cao Vân giận dữ nói:
- Nếu ta không cho ngươi biết thì sao?
Tây Bắc Cuồng Đao cười nói:
- Thế thì ngươi sống không còn ý nghĩa nữa, không cần lãng phí không khí ở nơi này.
Cao Vân tức giận, hừ giọng nói:
- Ta thật ra muốn thử coi xem, ngươi có bản lãnh đến cỡ như …
Còn chưa hết câu, thân thể Cao Vân lóe lên biến mất, nhanh như một mũi tên, chớp mắt đã đi xa.
Tây Bắc Cuồng Đao thấy vậy hoàn toàn không để ý, thân thể nhạt đi giữa không trung, chớp mắt đã biến mất không còn hình bóng.
Rời khỏi Thiên Dực phong, Sở Văn Tân dùng tốc độ không nhanh không chậm tiến lên.
Cổ Dịch Thiên thấy vậy, hỏi liền:
- Sở huynh, huynh đang ở đây chờ Cao Vân?
Sở Văn Tân cười nói:
- Đúng thế, hắn sẽ lập tức đến đây tìm chúng ta, vì thế không cần phải đi quá mau.
Cổ Dịch Thiên hơi hoài nghi hỏi:
- Huynh thật sự khẳng định hắn sẽ tự động đến tìm chúng ta?
Sở Văn Tân cười cười không đáp, Đàm Thanh Ngưu lại nói tiếp lời:
- Không cần phải hoài nghi, hắn đã đến rồi.
Cổ Dịch Thiên xoay người, quả nhiên thấy một bóng người đang chạy thẳng về phía ba người.
- Ha ha ha, Cao đại hiệp, chúng ta lại nhanh chóng gặp nhau rồi, quả thật là có duyên.
Cao Vân hừ khẽ một tiếng, không thèm để ý châm chọc của hắn, nói với Sở Văn Tân:
- Ta có thể nói cho ngươi một số tình hình của Băng Nguyên, nhưng ngươi phải đảm bảo sự an toàn cho ta.
Sở Văn Tân cười đáp:
- Chỉ cần ngươi không rời khỏi bọn tam trước khi đến Đằng Long cốc, ta có thể đảm bảo ngươi an toàn vô sự.
Cao Vân sửng người, sau đó tỉnh lại, gật đầu nói;
- Được, ta sẽ đem những chuyện ta biết ở đây nói cho ngươi biết. Từ lúc ta bắt đầu bước chân vào Băng Nguyên …
Trên đường vừa đi vừa nói, Cao Vân đem toàn bộ chuyện mấy ngày nay mình nghe được thấy được, không che giấu chút nào nói cho ba người Sở Văn tân biết rõ.
Nghe xong những chuyện hắn nói, Sở Văn Tân khuôn mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Theo như ngươi nói ra, Băng Nguyên sắp sửa đón một trận tai kiếp khủng khiếp. Thấy ngươi đã tận tình nói cho ta biết những chuyện này, ta không ngại nhắc ngươi một câu, lúc này quay đầu hãy còn có cơ hội, sợ trễ quá phải chôn thây nơi này.
Cao Vân ngoại hiệu Ngọc Phiến Đoạt Hồn, chính là hạng hung tà gian trá, tự nhiên sẽ không nghe những lời khuyên bảo của Sở Văn Tân.
Nhưng hiện này bị thương trên người, hắn cũng không tiện phản bác, chỉ chuyển sang chuyện khác:
- Chuyện tương lai ta tự có tính toán, các ngươi lần này đến đây, hẳn là phụng mệnh của Trần minh chủ phải không?
Sở Văn Tân liếc hắn một cái, điềm nhiên đáp:
- Tôn chỉ của Trừ Ma liên minh chính là bảo vệ hòa bình nhân gian, chúng ta đến đây tự nhiên là không hy vọng có chuyện lớn nào phát sinh. Được rồi, trước mặt là Đằng Long cốc, ngươi có muốn đi cùng với chúng ta không.
Cao Vân cười gượng hai tiếng, lắc đầu trả lời:
- Nơi đó không thích hợp cho ta, hay là các ngươi đi đi được rồi.
Sở Văn Tân gật nhẹ, nói nhỏ:
- Tây Bắc Cuồng Đao luôn duy trì cự ly một dặm với chúng ta, nếu ngươi không muốn gặp hắn, chi bằng đổi hướng khác mà đi. Được rồi, chúng ta cáo từ đi trước, hy vọng còn có cơ hội gặp lại.
Dứt lời tăng tốc dẫn hai người Cổ, Đàm giây lát đã biến mất trong gió tuyết.
Cao Vân hừ khinh bỉ một tiếng, cảnh giác quay đầu liếc về phía sau, rồi rẽ sang bên trái.
Sở Văn Tân đến Đằng Long cốc thì đã qua giờ ngọ, tiếp đãi ba người bọn họ chính là Trương Trọng Quang, Sở Văn Tân và Trương Trọng Quang có thể tính là quen biết lâu rồi.
Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân dẫn Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu theo đường nhỏ đến nơi này, đột nhiên nhớ lại tình hình năm đó, không khỏi dừng bước, vẻ mặt nhớ lại chuyện xưa nói:
- Một năm trước ở chính nơi này, đã xuất hiện một con chim ưng khổng lồ khiến thiên hạ kinh hãi chấn động.
Cổ Dịch Thiên năm nay hai mươi ba tuổi, trang phục kiểu thư sinh, tướng mạo bất phàm lại vui vẻ, pha vài phần khí chất của Văn Bất Danh.
Đàm Thanh Ngưu hai mươi bốn tuổi, mang đạo bào lưng cài trường kiếm, khuôn mặt gầy thanh tao, cặp mắt sáng tỏ lấp lánh ánh sáng trí tuệ.
- Sở huynh, đây chính là Thiên Dực phong huynh đã đề cập đến trước đây?
Cười ha hả, Cổ Dịch Thiên tỏ ra người dễ gần gũi.
Ngọc Kiếm thư sinh cảm khái nói:
- Đúng thế, chính là ở đây. Trận chiến đó cách nay đã một năm mà như mới hôm qua, trong trí nhớ vẫn còn tươi mới.
Đàm Thanh Ngưu đưa mắt nhìn thung lũng trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Theo địa hình mà nói, còn có thể ẩn chứa dấu tích trận chiến một năm trước còn lưu lại. Có thể thấy lúc đó … Ồ … Có người.
Ngọc Kiếm thư sinh và Cổ Dịch Thiên nghe vậy thất kinh, tra xét cẩn thận bốn phía lại không thấy bất cứ hình bóng người nào.
- Thanh Ngưu, ở đó có người à? Huynh có phải bị nhìn nhầm hay không?
Quay đầu nhìn lại Đàm Thanh Ngưu, Cổ Dịch Thiên hơi mơ hồ hỏi lại.
Đàm Thanh Ngưu trầm giọng nói:
- Người đó ẩn mình dưới lớp tuyết, khí tức không quá ổn định, hẳn đang trị thương.
Ngọc Kiếm thư sinh trầm ngâm nói:
- Băng Nguyên người ở thưa thớt, người đó núp trong tuyết trị thương chắc là người trung thổ?
Cổ Dịch Thiên tán đồng:
- Suy đoán này có lý, nhưng chúng ta phải làm thế nào để hắn xảo diệu hiện thân ra đây?
Đàm Thanh Ngưu điềm nhiên đáp:
- Chuyện này không khó, chỉ cần đệ và ta đánh một trận là có thể thỉnh hắn ra được.
Cổ Dịch Thiên cười đáp:
- Biện pháp hay. Vừa hay chúng ta cũng đã rất lâu rồi không so tài với nhau.
Còn đang nói, không biết hắn làm thế nào, thân thể loáng cái đã dời ngang trăm trượng xuất hiện ở giữa thung lũng.
Đàm Thanh Ngưu lắc đầu bật cười, ánh mắt quét qua mặt đất, sau đó dời người đi ngoài bảy mươi trượng, cả người dừng lại giữa không trung.
Cổ Dịch Thiên thấy vậy, khuôn mặt hơi xuất hiện nụ cười mỉm, biết người đang ẩn mình hẳn dưới chân Đàm Thanh Ngưu, lập tức không nói lời nào, bay lên múa chưởng phát ra một ngọn lửa đỏ rực bắn thẳng vào ngực Đàm Thanh Ngưu.
Quát nhẹ một tiếng, Đàm Thanh Ngưu bắt kiếm quyết, trường kiếm trên lưng ra khỏi vỏ cùng với tiếng ngâm dễ nghe hệt như con rắn xanh bay lên, xoay tròn trên đầu hắn phát ra tầng tầng ánh kiếm ở bên ngoài thân thể hình thành một kiếm giới phòng ngự, chống lại một chiêu của Cổ Dịch Thiên.
- Tử đạo sĩ, thật là thích hoa hòe, xem đệ phá huynh thế nào.
Thân thể đến gần, Cổ Dịch Thiên tay phải xoay lật, một chuỗi bảy quyền trùng trùng điệp điệp, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một con rắn lửa bắn thẳng vào ngực của Đàm Thanh Ngưu.
- Toan thư sinh, đệ chớ cuồng vọng. Đệ có làm xiếc thế nào ta đều biết rõ trong lòng.
Trong tiếng phản bác, Đàm Thanh Ngưu chuyển biến kiếm quyết, khống chế thanh kiếm bay lượn trên đầu rít lên bay ra vừa hay nghênh đón một chiêu của Cổ Dịch Thiên.
Lúc này, sức mạnh hai người chạm vào nhau, thanh kiếm của Đàm Thanh Ngưu vừa hay đụng vào quyền kình của Cổ Dịch Thiên, ngọn lửa đỏ rực đó rơi xuống thẳng đứng, tạo thành một cái hố to trên mặt tuyết.
Cổ Dịch Thiên không phục, hừ khẽ một tiếng chuyển biến thân pháp, người như một con chim lạ bay ngang trời, bay lượn quanh Đàm Thanh Ngưu tạo thành một chuỗi tiến công, nhưng mỗi lần đều bị thanh phi kiếm của Đàm Thanh Ngưu chống cự, toàn bộ đều rơi xuống dưới chân, khiến cho hoa tuyết trong thung lũng bay lên, cả mặt đất rung rinh.
Ngọc Kiếm thư sinh thấy vậy, khuôn mặt hơi hơi mỉm cười, đối với màn diễn kịch của hai người vô cùng hài lòng.
Giây lát, hai người giao chiến càng đánh càng kịch liệt, tiếng động điếc tai đến ngoài vài dặm cũng đều có thể nghe được.
Lúc này, một bóng người từ trong tuyết bay ra, giọng không vui quát to:
- Người nào gây náo loạn nơi này?
Cổ Dịch Thiên cố làm ra vẻ kinh ngạc la lên một tiếng, giãn khoảng cách với Đàm Thanh Ngưu, trừng người đó nói:
- Ngươi là ai, làm gì mà núp trong tuyết trắng?
Người đó chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, tướng mạo đường đường mặc cẩm y ngọc bào, trong tay cầm một cây quạt xương bằng ngọc, vẻ mặt hơi trắng bệch, chính là Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân.
Quét mắt qua tình hình chung quanh, Cao Vân ánh mắt nhìn Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân, hơi kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi.
Ngọc Kiếm thư sinh điềm nhiên đáp:
- Đúng là ta, rất bất ngờ gặp lại ngươi ở nơi này.
Té ra Sở Văn Tân biết Cao Vân.
Hừ khẽ một tiếng, Cao Vân hỏi:
- Hai người kia là ai?
Sở Văn Tân phất tay gọi hai người Cổ, Đàm đến gần, giới thiệu:
- Đây là danh nhân Cao Vân của Tu Chân giới, ngoại hiệu là Ngọc Phiến Đoạt Hồn. Hai vị này là tuấn kiệt trẻ tuổi của Trừ Ma liên minh Cổ Dịch Thiên và Đàm Thanh Ngưu.
Bật cười ha hả, Cổ Dịch Thiên nói:
- Té ra là Cao đại hiệp danh vang thiên hạ, không ngờ đại hiệp còn thích cảnh tuyết, một mình chạy đến nơi này thưởng tuyết.
Đàm Thanh Ngưu cười nói:
- Nghèo kiết, ngươi không biết thì không thể nói loạn được. Nhân gia Cao đại hiệp đến nơi này đào nhân sâm, dự tính bồi bổ cho thân thể.
Cổ Dịch Thiên sửng người, sau đó đột nhiên bừng tỉnh nói:
- Ta rất kỳ quái sao Cao đại hiệp vẻ mặt không ổn lắm, té ra thân thể có chỗ không ổn. Quả thật xấu hổ, quấy rầy người đào nhân sâm rồi.
Cao Vân hừ lạnh một tiếng, quát lên:
- Chớ có chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ta không phải hạng ngu ngốc. Các ngươi muốn mời ta ra, cuối cùng thì để làm gì?
Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân cười đáp:
- Cao đại hiệp chớ trách, chúng ta mới đến Băng Nguyên, còn chưa hiểu rõ tình hình, vì thế dự tính tìm người hỏi qua cho biết.
Cao Vân hừ trong lỗ mũi vài tiếng nhẹ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Muốn biết tình hình ngươi có thể đến Đằng Long cốc, ta không có tin tức nào hữu dụng.
Sở Văn Tân hoàn toàn không để ý, điềm nhiên nói:
- Nếu Cao đại hiệp không tình nguyện nói thêm, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng có hai câu nói ra nếu Cao đại hiệp không ngại lo lắng suy tính, ta nghĩ biết đâu hữu ích cho đại hiệp.
Cao Vân nghi hoặc nói:
- Có câu gì? Ngươi nói đi.
Sở Văn Tân nhìn hắn, ánh mắt quái dị nhẹ giọng nói:
- Tuyết của Băng Nguyên ẩn dấu rất nhiều thứ, ngươi nhìn không thấy nó, nhưng nó lại nhìn thấy được ngươi.
Dứt lời xoay mình, Sở Văn Tân hoàn toàn không giải thích, kêu Cổ Dịch Thiên và Đàm Thanh Ngưu bay đi khỏi.
Cao Vân không hiểu, đưa mắt nhìn theo ba người rời đi, mãi đến khi không còn thấy hình bóng vẫn còn nghĩ chưa ra được ý tứ bên trong câu nói của Sở Văn Tân.
- Xem ra ngươi hoàn toàn không thông minh.
Thanh âm đột nhiên vang lên, khiến Cao Vân lập tức tỉnh táo lại, hắn bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy ngoài vài trượng có một người đàn ông cao to chừng bốn mươi tuổi, nắm trong tay một thanh chiến đao, toàn thân mơ hồ toát ra vài phần bá khí.
Cao Vân nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người đàn ông cao to ngạo nghễ nói:
- Tây Bắc Cuồng Đao chính là tên của ta, bất quá xem hạng như ngươi hoàn toàn không biết được, thật đáng tiếc.
Cao Vân hỏi:
- Vì sao đáng tiếc?
Tây Bắc Cuồng Đao nói:
- Bởi vì nếu như ngươi biết ta là ai, hẳn không cần ta phải lại phí miệng lưỡi, mọi chuyện sẽ đơn giản một chút.
Cao Vân hai mắt khép hờ, trầm giọng nói:
- Ngươi rất cuồng vọng.
Tây Bắc Cuồng Đao cười nói:
- Thỉnh thoảng cũng thích giết người.
Cao Vân nói:
- Ngươi muốn biết chuyện thế nào?
Tây Bắc Cuồng Đao điềm nhiên đáp:
- Tất cả mọi thứ phát sinh trong những ngày gần đây có liên quan Băng Nguyên, hắn ngươi phải biết rất rõ.
Cao Vân không đáp, trầm tư giây lát rồi mở miệng nói:
- Ta có thể cho ngươi biết, nhưng ta có được điều gì đây?
Tây Bắc Cuồng Đao ngạo nghễ nói:
- Ngươi được là tạm thời không phải chết.
Cao Vân giận dữ nói:
- Nếu ta không cho ngươi biết thì sao?
Tây Bắc Cuồng Đao cười nói:
- Thế thì ngươi sống không còn ý nghĩa nữa, không cần lãng phí không khí ở nơi này.
Cao Vân tức giận, hừ giọng nói:
- Ta thật ra muốn thử coi xem, ngươi có bản lãnh đến cỡ như …
Còn chưa hết câu, thân thể Cao Vân lóe lên biến mất, nhanh như một mũi tên, chớp mắt đã đi xa.
Tây Bắc Cuồng Đao thấy vậy hoàn toàn không để ý, thân thể nhạt đi giữa không trung, chớp mắt đã biến mất không còn hình bóng.
Rời khỏi Thiên Dực phong, Sở Văn Tân dùng tốc độ không nhanh không chậm tiến lên.
Cổ Dịch Thiên thấy vậy, hỏi liền:
- Sở huynh, huynh đang ở đây chờ Cao Vân?
Sở Văn Tân cười nói:
- Đúng thế, hắn sẽ lập tức đến đây tìm chúng ta, vì thế không cần phải đi quá mau.
Cổ Dịch Thiên hơi hoài nghi hỏi:
- Huynh thật sự khẳng định hắn sẽ tự động đến tìm chúng ta?
Sở Văn Tân cười cười không đáp, Đàm Thanh Ngưu lại nói tiếp lời:
- Không cần phải hoài nghi, hắn đã đến rồi.
Cổ Dịch Thiên xoay người, quả nhiên thấy một bóng người đang chạy thẳng về phía ba người.
- Ha ha ha, Cao đại hiệp, chúng ta lại nhanh chóng gặp nhau rồi, quả thật là có duyên.
Cao Vân hừ khẽ một tiếng, không thèm để ý châm chọc của hắn, nói với Sở Văn Tân:
- Ta có thể nói cho ngươi một số tình hình của Băng Nguyên, nhưng ngươi phải đảm bảo sự an toàn cho ta.
Sở Văn Tân cười đáp:
- Chỉ cần ngươi không rời khỏi bọn tam trước khi đến Đằng Long cốc, ta có thể đảm bảo ngươi an toàn vô sự.
Cao Vân sửng người, sau đó tỉnh lại, gật đầu nói;
- Được, ta sẽ đem những chuyện ta biết ở đây nói cho ngươi biết. Từ lúc ta bắt đầu bước chân vào Băng Nguyên …
Trên đường vừa đi vừa nói, Cao Vân đem toàn bộ chuyện mấy ngày nay mình nghe được thấy được, không che giấu chút nào nói cho ba người Sở Văn tân biết rõ.
Nghe xong những chuyện hắn nói, Sở Văn Tân khuôn mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Theo như ngươi nói ra, Băng Nguyên sắp sửa đón một trận tai kiếp khủng khiếp. Thấy ngươi đã tận tình nói cho ta biết những chuyện này, ta không ngại nhắc ngươi một câu, lúc này quay đầu hãy còn có cơ hội, sợ trễ quá phải chôn thây nơi này.
Cao Vân ngoại hiệu Ngọc Phiến Đoạt Hồn, chính là hạng hung tà gian trá, tự nhiên sẽ không nghe những lời khuyên bảo của Sở Văn Tân.
Nhưng hiện này bị thương trên người, hắn cũng không tiện phản bác, chỉ chuyển sang chuyện khác:
- Chuyện tương lai ta tự có tính toán, các ngươi lần này đến đây, hẳn là phụng mệnh của Trần minh chủ phải không?
Sở Văn Tân liếc hắn một cái, điềm nhiên đáp:
- Tôn chỉ của Trừ Ma liên minh chính là bảo vệ hòa bình nhân gian, chúng ta đến đây tự nhiên là không hy vọng có chuyện lớn nào phát sinh. Được rồi, trước mặt là Đằng Long cốc, ngươi có muốn đi cùng với chúng ta không.
Cao Vân cười gượng hai tiếng, lắc đầu trả lời:
- Nơi đó không thích hợp cho ta, hay là các ngươi đi đi được rồi.
Sở Văn Tân gật nhẹ, nói nhỏ:
- Tây Bắc Cuồng Đao luôn duy trì cự ly một dặm với chúng ta, nếu ngươi không muốn gặp hắn, chi bằng đổi hướng khác mà đi. Được rồi, chúng ta cáo từ đi trước, hy vọng còn có cơ hội gặp lại.
Dứt lời tăng tốc dẫn hai người Cổ, Đàm giây lát đã biến mất trong gió tuyết.
Cao Vân hừ khinh bỉ một tiếng, cảnh giác quay đầu liếc về phía sau, rồi rẽ sang bên trái.
Sở Văn Tân đến Đằng Long cốc thì đã qua giờ ngọ, tiếp đãi ba người bọn họ chính là Trương Trọng Quang, Sở Văn Tân và Trương Trọng Quang có thể tính là quen biết lâu rồi.
/1040
|