Hải Mộng Dao nhẹ nhàng hạ xuống trên cột băng, tán thưởng:
- Rất thần kỳ, không ngờ trong chớp mắt đã có thể ngưng đọng cả Thông Thiên thủy vực, đúng là không hổ danh thần Băng Nguyên.
Thiên Lân cười cười, lơ đễnh như không, thân thể thuận thế hạ xuống trên bề mặt sông đã kết băng, ánh mắt quan sát cảnh sắc chung quanh. Bề mặt của nơi này xem ra tất cả đều bình thường, không thấy bất kỳ chút gì khác lạ. Nhưng trên thực tế, từ lúc Thiên Lân hạ xuống mặt đất, hắn đã thông qua Băng Thần quyết thăm dò được bên dưới mặt băng ẩn chứa một luồng khí tức rất kỳ dị đặc biệt. Thông qua phân tích, Thiên Lân xác định đó là một con người, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không biết rõ lắm, đối phương dường như cố ý che giấu.
Hải Mộng Dao đến bên cạnh Thiên Lân, không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, ngược lại cao hứng nói:
- Ta còn chưa có đi qua Băng Nguyên, không biết cảnh sắc nơi đó và nơi này có khác biệt nhiều không.
Thiên Lân chầm chậm đi lại trên mặt băng, vẻ mặt điềm đạm thanh nhã nói:
- Tuyết của Băng Nguyên nhiều hơn nơi này, nhiệt độ thấp hơn nơi này, tầng băng cũng dày hơn nơi này. Một năm bốn mùa tuyết trắng mênh mông, rất khó nhìn thấy được mặt đất và hình bóng của cây cỏ.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Nơi như vậy phỏng chừng tỷ cũng không có cách nào ở lại lâu dài.
Thiên Lân nói:
- Băng Nguyên có cái đẹp của Băng Nguyên, trung thổ có cái kỳ lạ của trung thổ, cũng giống như nơi này cũng có những cảnh trí đặc biệt kỳ lạ của nó, bất quá phải cẩn thận quan tâm mới có thể phát hiện ra được.
Hải Mộng Dao nhìn tầng nước chung quanh, khóe miệng mơ hồ hiện lên nụ cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Thời gian sẽ mở ra tất cả mọi bí mật, chúng ta ngại gì không chờ trong chốc lát.
Thiên Lân dường như hiểu được ý tứ của Hải Mộng Dao, phóng bước chậm rãi đi cùng, vẻ mặt tuấn tú lại có nụ cười nho nhã.
Hải Mộng Dao nhìn Thiên Lân, ánh mắt có phần kinh ngạc, dường như nhớ lại lúc bên cạnh Lục Vân, cũng có cảm giác quen thuộc tương tự.
Dời mắt đi chỗ khác, Hải Mộng Dao khẽ nói:
- Thiên Lân, đệ bây giờ bộ dạng rất giống với sư phụ năm xưa, bất kể về khí chất hay thần thái đều tương tự đến tám phần. Tuy hiện nay sư phụ càng thêm phần bí ẩn thành thục, nhưng nếu không phải là những người thân cận, có lúc còn không có cách nào phân biệt được thân phận của cha con đệ.
Thiên Lân cười nói:
- Thế tỷ tỷ có thể phân biệt được rõ ràng không?
Hải Mộng Dao trừng Thiên Lân một cái, cười mắng:
- Ngứa ngáy rồi phải không, coi chừng ta giáo huấn đệ đó.
Thiên Lân bật cười ha hả đáp:
- Đánh là thân, mắng là yêu, tỷ tỷ nguyện đánh thì đệ nguyện chịu.
Hải Mộng Dao bật cười, mắng:
- Ba hoa, quả thật là một tên quỷ con bướng bỉnh.
Thấy Hải Mộng Dao cười rồi, Thiên Lân vô cùng vui vẻ, khẽ cười nói:
- Nghe nói tỷ tỷ trước đây cũng rất nghịch ngợm.
Hải Mộng Dao mắt đẹp trừng một cái, cười duyên nói:
- Đệ muốn thử qua không?
Thiên Lân nhìn bộ dạng xinh đẹp trẻ trung của Hải Mộng Dao thì động lòng, chần chừ nói:
- Đệ chỉ muốn xem thử, bất quá ... xem ra hôm nay đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hải Mộng Dao thôi cười, ánh mắt quét qua chung quanh, điềm nhiên đáp:
- Không cần phải thất vọng, sau này sẽ còn có cơ hội. Hôm nay chúng ta phải thưởng thức cho tốt cảnh sắc ở Thông Thiên thủy vực này, nói không chừng còn có vẻ đẹp khác nữa.
Đang lúc Hải Mộng Dao còn nói, mặt sông vốn dĩ bị đóng băng đột nhiên vỡ nát, cột băng cao lớn đó nổ tung ầm ầm, tiếng động vang lên to lớn. Một bóng người từ trong Thông Thiên hà bay lên đón lấy mặt trời chói chang, toàn thân lấp lánh hào quang đỏ hồng.
- Người nào, dám dương oai như vậy?
Thanh âm chói tai có mấy phần gay gắt khiến cho người ta có cảm giác khí thế mạnh mẽ hơn người.
Thiên Lân và Hải Mộng Dao thấy vậy coi như không, vẫn tiếp tục cất bước chậm rãi như không có chuyện gì cả. Thấy hai người dưới mặt đất không thèm lý gì đến mình, người đang xông thẳng lên trời cao lập tức tức giận, thân thể xoay mình giữa không trung rồi sau đó liền chụp thẳng xuống Thiên Lân và Hải Mộng Dao, cùng với tiếng rít khác lạ chói tai. Chốc lát, người đó đã ở trước mặt của Thiên Lân và Hải Mộng Dao, ngăn cản hai người lại. Dưới ánh mặt trời, đó là một lão già áo lam, tuổi khoảng chừng ngoài sáu mươi, tướng mạo có phần uy nghi, cặp mắt có ánh lạnh chớp lên như điện, tay cầm một con rùa vàng.
Nhìn đôi thanh niên trai xinh gái đẹp trước mắt, lão già áo lam ánh mắt kinh ngạc, nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ, nghi hoặc hỏi:
- Hai ngươi là ai, sao lại càn rỡ ở Thông Thiên hà của ta?
Thiên Lân nhìn lão già áo lam, khẽ cau mày đáp:
- Ngươi là người nào, không ngờ lại đi tu hành ở trong Thông Thiên hà, cũng không lập bia đá nhắc nhở người đi qua đường.
Lão già áo lam nghe vậy sửng sốt, sau đó chợt tỉnh ngộ, tức giận quát:
- Câm miệng! Ngươi chỉ là một tiểu tử hôi lông măng, không ngờ lại dám dạy dỗ lão phu.
Hải Mộng Dao nhìn lão già áo lam, ánh mắt có phần quái dị, cứ để cho Thiên Lân tùy ý ra mặt nói chuyện, bản thân thì mỉm cười không nói gì cả.
Thiên Lân bật cười ha hả, phản bác lại:
- Có lý đi khắp cả thiên hạ, không lý một bước cũng khó khăn. Ngươi tu luyện ở nơi này, hoàn toàn không phải chuyện trộm cắp gì cả, tại sao lại không thể lập bia nhắc nhở để nói cho người đi đường biết? Hiện nay, đã có sự hiểu lầm, có trách thì trách ngươi, tự nhiên phải do ngươi sửa sai, không lẽ ngươi lại là loại biết sai mà không sửa, đến chết vẫn còn sĩ diện?
Lão già ám lam nghe vậy tức tối, từ trước đến giờ chưa có người nào lại náo loạn như vậy, ai ngờ hôm nay lại gặp phải.
- Tiểu tử, chớ có cứng miệng. Chọc giận lão phu không phải là chuyện gì tốt đẹp cho ngươi đâu.
Thiên Lân nhún vai, không cho là vậy đáp:
- Xem ngươi kìa, gân cốt già lão rồi, ta thực sự không nhẫn tâm chọc giận ngươi. Nếu không phải như vậy, ngươi trở về đi, chúng ta cũng coi như chưa từng gặp nhau, mọi người bình an vô sự để tránh khiến ngươi tức đến đổ bệnh.
Lão già áo lam tức giận vô cùng, gằn giọng nói:
- Tiểu tử thúi, nếu ngươi đã có lòng muốn tìm cái chết, lão phu sẽ cho ngươi toại nguyện.
Trong tiếng rống giận dữ, lão già áo lam phất tay phải đánh ra một chưởng thẳng về phía Thiên Lân.
Bật cười tà mị, Thiên Lân nhìn rõ tất cả mọi việc của lão già áo lam, giọng có vẻ khiêu khích nói:
- Không nói rõ đạo lý đã ra tay đánh người, ngươi quả thật là loại cậy mạnh rõ ràng. May mà ta còn biết đạo lý kính lão yêu trẻ, tạm thời không chấp nhất với ngươi gì cả.
Dứt lời, Thiên Lân tay trái múa lên, trong khi ống tay áo bay lượn thì không khí xao động, xảo diệu vô cùng hóa giải hoàn toàn chưởng lực do lão già phát xuất. Thấy vậy, lão già áo lam ánh mắt thất kinh, cẩn thận đánh giá Thiên Lân một lúc, trầm giọng hỏi lại:
- Ngươi tuổi hãy còn nhỏ mà đã có tu vi như vậy, thật ra sư môn của ngươi từ đâu?
Thiên Lân lạnh lẽo đáp:
- Ta đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là ngươi vì sao lại muốn mời ta tới nơi này.
Lão già áo lam hừ giọng trả lời:
- Nói năng lung tung, lão phu thỉnh mời ngươi đến đây từ lúc nào vậy?
Thiên Lân hỏi lại:
- Cột nước vừa rồi không phải là do ngươi làm ra sao?
Lão già áo lam thản nhiên đáp:
- Thế thì sao, hoàn toàn không liên quan gì đến ngươi cả.
Thiên Lân lạnh lẽo nói:
- Hai người chúng ta đi đường ngang qua không trung nơi này, ngươi lại tự dưng làm ra một cột nước như vậy, không phải làm cho chúng ta thì còn gì nữa? Nếu đã như vậy, chúng ta làm sao có thể phụ đi ý tốt của ngươi?
Lão già áo lam hừ giọng đáp:
- Đây chính là Thông Thiên thủy vực, là đất Thông Thiên Tẩu ta tu luyện, ta cao hứng làm thế nào cũng không phải việc các ngươi xen vào.
Thiên Lân cười đáp:
- Ngươi muốn làm thế nào là chuyện của ngươi, nhưng ngươi cũng không nên làm vào lúc chúng ta trên đường đi qua, khiến chúng ta hiểu lầm.
Lão già áo lam Thông Thiên Tẩu quát lên:
- Nếu sợ hiểu lầm, các ngươi cũng không cần phải ra tay đóng băng cả Thông Thiên thủy vực.
Thiên Lân phản bác lại:
- Hoàn toàn không phải sợ gì gây chuyện, chỉ muốn làm rõ sự thực mà thôi. Bây giờ ngươi nếu đã ra mặt rồi, trông vào tuổi của ngươi, nói một câu xin lỗi cũng coi như được rồi, ta không muốn so đo với ngươi.
Thông Thiên Tẩu tức đến muốn hộc máu, giận dữ nói:
- Ngươi đến nhà coi thường chủ, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Thiên Lân bật cười điềm nhiên hỏi ngược lại:
- Thế nào, ngươi còn cảm thấy bị ép buộc phải không?
Thông Thiên Tẩu toàn thân run rẩy không thôi, thấy nói không lại Thiên Lân, lập tức rống lên điên cuồng, hệt như một mũi tên bắn thẳng đến Thiên Lân. Bật cười kỳ dị, Thiên Lân ánh mắt như băng, lập tức phát xuất khí lạnh lẽo bố trí một kết giới Băng Hồn quanh mình. Thông Thiên Tẩu bắn mình xông đến, khi gần tới, thân thể nhanh như tia sáng lập tức bị đóng băng, chỉ trong chốc lát đã biến thành một người băng dừng lại cách Thiên Lân chừng vài thước. Hải Mộng Dao thấy vậy mỉm cười không lên tiếng, yên yên lặng lặng nhìn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nở nụ cười mỉm, dường như ẩn chứa một hàm nghĩa nào đó. Thông Thiên Tẩu tâm thần chấn động, phát hiện tình hình không ổn, lập tức tăng mạnh chân nguyên, đánh nát băng đóng quanh người, toàn thân như khỉ bay ngược trở về.
- Tiểu tử, báo danh để chịu chết.
Lơ lửng giữa không trung, Thông Thiên Tẩu tức giận trừng Thiên Lân, trong mắt ánh lửa bừng bừng.
Bật cười bình thản, Thiên Lân giọng ra vẻ không sao cả, nói:
- Hà tất phải nóng nảy làm gì, coi chừng khí hư ảnh hưởng thân thể.
Có ý chọc tức, Thiên Lân cố tình khiêu khích địch nhân.
Thông Thiên Tẩu nghe vậy hừ lạnh một tiếng, giọng âm hiểm lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, bản thân ngươi thật lòng muốn vậy, chớ có trách là ta vô tình.
Lời còn vang bên tai, Thông Thiên Tẩu bóng mình loáng lên, lập tức ảo hóa thành hàng trăm hàng ngàn bóng sáng bao trùm khắp cả Thông Thiên thủy vực, dày đặc chi chít như mây đen trùm khắp bầu trời.
Hải Mộng Dao khẽ ồ một tiếng, nhắc nhở:
- Cẩn thận, người này có phần quỷ dị, không ngờ lại tinh thông Thiên Ảo Điệp Ảnh.
Thiên Lân vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng đáp:
- Tỷ tỷ yên tâm, đối phó với tình hình như vậy, Băng Thần quyết của đệ là thích hợp nhất. Băng ngưng.
- Rất thần kỳ, không ngờ trong chớp mắt đã có thể ngưng đọng cả Thông Thiên thủy vực, đúng là không hổ danh thần Băng Nguyên.
Thiên Lân cười cười, lơ đễnh như không, thân thể thuận thế hạ xuống trên bề mặt sông đã kết băng, ánh mắt quan sát cảnh sắc chung quanh. Bề mặt của nơi này xem ra tất cả đều bình thường, không thấy bất kỳ chút gì khác lạ. Nhưng trên thực tế, từ lúc Thiên Lân hạ xuống mặt đất, hắn đã thông qua Băng Thần quyết thăm dò được bên dưới mặt băng ẩn chứa một luồng khí tức rất kỳ dị đặc biệt. Thông qua phân tích, Thiên Lân xác định đó là một con người, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không biết rõ lắm, đối phương dường như cố ý che giấu.
Hải Mộng Dao đến bên cạnh Thiên Lân, không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, ngược lại cao hứng nói:
- Ta còn chưa có đi qua Băng Nguyên, không biết cảnh sắc nơi đó và nơi này có khác biệt nhiều không.
Thiên Lân chầm chậm đi lại trên mặt băng, vẻ mặt điềm đạm thanh nhã nói:
- Tuyết của Băng Nguyên nhiều hơn nơi này, nhiệt độ thấp hơn nơi này, tầng băng cũng dày hơn nơi này. Một năm bốn mùa tuyết trắng mênh mông, rất khó nhìn thấy được mặt đất và hình bóng của cây cỏ.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Nơi như vậy phỏng chừng tỷ cũng không có cách nào ở lại lâu dài.
Thiên Lân nói:
- Băng Nguyên có cái đẹp của Băng Nguyên, trung thổ có cái kỳ lạ của trung thổ, cũng giống như nơi này cũng có những cảnh trí đặc biệt kỳ lạ của nó, bất quá phải cẩn thận quan tâm mới có thể phát hiện ra được.
Hải Mộng Dao nhìn tầng nước chung quanh, khóe miệng mơ hồ hiện lên nụ cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Thời gian sẽ mở ra tất cả mọi bí mật, chúng ta ngại gì không chờ trong chốc lát.
Thiên Lân dường như hiểu được ý tứ của Hải Mộng Dao, phóng bước chậm rãi đi cùng, vẻ mặt tuấn tú lại có nụ cười nho nhã.
Hải Mộng Dao nhìn Thiên Lân, ánh mắt có phần kinh ngạc, dường như nhớ lại lúc bên cạnh Lục Vân, cũng có cảm giác quen thuộc tương tự.
Dời mắt đi chỗ khác, Hải Mộng Dao khẽ nói:
- Thiên Lân, đệ bây giờ bộ dạng rất giống với sư phụ năm xưa, bất kể về khí chất hay thần thái đều tương tự đến tám phần. Tuy hiện nay sư phụ càng thêm phần bí ẩn thành thục, nhưng nếu không phải là những người thân cận, có lúc còn không có cách nào phân biệt được thân phận của cha con đệ.
Thiên Lân cười nói:
- Thế tỷ tỷ có thể phân biệt được rõ ràng không?
Hải Mộng Dao trừng Thiên Lân một cái, cười mắng:
- Ngứa ngáy rồi phải không, coi chừng ta giáo huấn đệ đó.
Thiên Lân bật cười ha hả đáp:
- Đánh là thân, mắng là yêu, tỷ tỷ nguyện đánh thì đệ nguyện chịu.
Hải Mộng Dao bật cười, mắng:
- Ba hoa, quả thật là một tên quỷ con bướng bỉnh.
Thấy Hải Mộng Dao cười rồi, Thiên Lân vô cùng vui vẻ, khẽ cười nói:
- Nghe nói tỷ tỷ trước đây cũng rất nghịch ngợm.
Hải Mộng Dao mắt đẹp trừng một cái, cười duyên nói:
- Đệ muốn thử qua không?
Thiên Lân nhìn bộ dạng xinh đẹp trẻ trung của Hải Mộng Dao thì động lòng, chần chừ nói:
- Đệ chỉ muốn xem thử, bất quá ... xem ra hôm nay đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hải Mộng Dao thôi cười, ánh mắt quét qua chung quanh, điềm nhiên đáp:
- Không cần phải thất vọng, sau này sẽ còn có cơ hội. Hôm nay chúng ta phải thưởng thức cho tốt cảnh sắc ở Thông Thiên thủy vực này, nói không chừng còn có vẻ đẹp khác nữa.
Đang lúc Hải Mộng Dao còn nói, mặt sông vốn dĩ bị đóng băng đột nhiên vỡ nát, cột băng cao lớn đó nổ tung ầm ầm, tiếng động vang lên to lớn. Một bóng người từ trong Thông Thiên hà bay lên đón lấy mặt trời chói chang, toàn thân lấp lánh hào quang đỏ hồng.
- Người nào, dám dương oai như vậy?
Thanh âm chói tai có mấy phần gay gắt khiến cho người ta có cảm giác khí thế mạnh mẽ hơn người.
Thiên Lân và Hải Mộng Dao thấy vậy coi như không, vẫn tiếp tục cất bước chậm rãi như không có chuyện gì cả. Thấy hai người dưới mặt đất không thèm lý gì đến mình, người đang xông thẳng lên trời cao lập tức tức giận, thân thể xoay mình giữa không trung rồi sau đó liền chụp thẳng xuống Thiên Lân và Hải Mộng Dao, cùng với tiếng rít khác lạ chói tai. Chốc lát, người đó đã ở trước mặt của Thiên Lân và Hải Mộng Dao, ngăn cản hai người lại. Dưới ánh mặt trời, đó là một lão già áo lam, tuổi khoảng chừng ngoài sáu mươi, tướng mạo có phần uy nghi, cặp mắt có ánh lạnh chớp lên như điện, tay cầm một con rùa vàng.
Nhìn đôi thanh niên trai xinh gái đẹp trước mắt, lão già áo lam ánh mắt kinh ngạc, nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ, nghi hoặc hỏi:
- Hai ngươi là ai, sao lại càn rỡ ở Thông Thiên hà của ta?
Thiên Lân nhìn lão già áo lam, khẽ cau mày đáp:
- Ngươi là người nào, không ngờ lại đi tu hành ở trong Thông Thiên hà, cũng không lập bia đá nhắc nhở người đi qua đường.
Lão già áo lam nghe vậy sửng sốt, sau đó chợt tỉnh ngộ, tức giận quát:
- Câm miệng! Ngươi chỉ là một tiểu tử hôi lông măng, không ngờ lại dám dạy dỗ lão phu.
Hải Mộng Dao nhìn lão già áo lam, ánh mắt có phần quái dị, cứ để cho Thiên Lân tùy ý ra mặt nói chuyện, bản thân thì mỉm cười không nói gì cả.
Thiên Lân bật cười ha hả, phản bác lại:
- Có lý đi khắp cả thiên hạ, không lý một bước cũng khó khăn. Ngươi tu luyện ở nơi này, hoàn toàn không phải chuyện trộm cắp gì cả, tại sao lại không thể lập bia nhắc nhở để nói cho người đi đường biết? Hiện nay, đã có sự hiểu lầm, có trách thì trách ngươi, tự nhiên phải do ngươi sửa sai, không lẽ ngươi lại là loại biết sai mà không sửa, đến chết vẫn còn sĩ diện?
Lão già ám lam nghe vậy tức tối, từ trước đến giờ chưa có người nào lại náo loạn như vậy, ai ngờ hôm nay lại gặp phải.
- Tiểu tử, chớ có cứng miệng. Chọc giận lão phu không phải là chuyện gì tốt đẹp cho ngươi đâu.
Thiên Lân nhún vai, không cho là vậy đáp:
- Xem ngươi kìa, gân cốt già lão rồi, ta thực sự không nhẫn tâm chọc giận ngươi. Nếu không phải như vậy, ngươi trở về đi, chúng ta cũng coi như chưa từng gặp nhau, mọi người bình an vô sự để tránh khiến ngươi tức đến đổ bệnh.
Lão già áo lam tức giận vô cùng, gằn giọng nói:
- Tiểu tử thúi, nếu ngươi đã có lòng muốn tìm cái chết, lão phu sẽ cho ngươi toại nguyện.
Trong tiếng rống giận dữ, lão già áo lam phất tay phải đánh ra một chưởng thẳng về phía Thiên Lân.
Bật cười tà mị, Thiên Lân nhìn rõ tất cả mọi việc của lão già áo lam, giọng có vẻ khiêu khích nói:
- Không nói rõ đạo lý đã ra tay đánh người, ngươi quả thật là loại cậy mạnh rõ ràng. May mà ta còn biết đạo lý kính lão yêu trẻ, tạm thời không chấp nhất với ngươi gì cả.
Dứt lời, Thiên Lân tay trái múa lên, trong khi ống tay áo bay lượn thì không khí xao động, xảo diệu vô cùng hóa giải hoàn toàn chưởng lực do lão già phát xuất. Thấy vậy, lão già áo lam ánh mắt thất kinh, cẩn thận đánh giá Thiên Lân một lúc, trầm giọng hỏi lại:
- Ngươi tuổi hãy còn nhỏ mà đã có tu vi như vậy, thật ra sư môn của ngươi từ đâu?
Thiên Lân lạnh lẽo đáp:
- Ta đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là ngươi vì sao lại muốn mời ta tới nơi này.
Lão già áo lam hừ giọng trả lời:
- Nói năng lung tung, lão phu thỉnh mời ngươi đến đây từ lúc nào vậy?
Thiên Lân hỏi lại:
- Cột nước vừa rồi không phải là do ngươi làm ra sao?
Lão già áo lam thản nhiên đáp:
- Thế thì sao, hoàn toàn không liên quan gì đến ngươi cả.
Thiên Lân lạnh lẽo nói:
- Hai người chúng ta đi đường ngang qua không trung nơi này, ngươi lại tự dưng làm ra một cột nước như vậy, không phải làm cho chúng ta thì còn gì nữa? Nếu đã như vậy, chúng ta làm sao có thể phụ đi ý tốt của ngươi?
Lão già áo lam hừ giọng đáp:
- Đây chính là Thông Thiên thủy vực, là đất Thông Thiên Tẩu ta tu luyện, ta cao hứng làm thế nào cũng không phải việc các ngươi xen vào.
Thiên Lân cười đáp:
- Ngươi muốn làm thế nào là chuyện của ngươi, nhưng ngươi cũng không nên làm vào lúc chúng ta trên đường đi qua, khiến chúng ta hiểu lầm.
Lão già áo lam Thông Thiên Tẩu quát lên:
- Nếu sợ hiểu lầm, các ngươi cũng không cần phải ra tay đóng băng cả Thông Thiên thủy vực.
Thiên Lân phản bác lại:
- Hoàn toàn không phải sợ gì gây chuyện, chỉ muốn làm rõ sự thực mà thôi. Bây giờ ngươi nếu đã ra mặt rồi, trông vào tuổi của ngươi, nói một câu xin lỗi cũng coi như được rồi, ta không muốn so đo với ngươi.
Thông Thiên Tẩu tức đến muốn hộc máu, giận dữ nói:
- Ngươi đến nhà coi thường chủ, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Thiên Lân bật cười điềm nhiên hỏi ngược lại:
- Thế nào, ngươi còn cảm thấy bị ép buộc phải không?
Thông Thiên Tẩu toàn thân run rẩy không thôi, thấy nói không lại Thiên Lân, lập tức rống lên điên cuồng, hệt như một mũi tên bắn thẳng đến Thiên Lân. Bật cười kỳ dị, Thiên Lân ánh mắt như băng, lập tức phát xuất khí lạnh lẽo bố trí một kết giới Băng Hồn quanh mình. Thông Thiên Tẩu bắn mình xông đến, khi gần tới, thân thể nhanh như tia sáng lập tức bị đóng băng, chỉ trong chốc lát đã biến thành một người băng dừng lại cách Thiên Lân chừng vài thước. Hải Mộng Dao thấy vậy mỉm cười không lên tiếng, yên yên lặng lặng nhìn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nở nụ cười mỉm, dường như ẩn chứa một hàm nghĩa nào đó. Thông Thiên Tẩu tâm thần chấn động, phát hiện tình hình không ổn, lập tức tăng mạnh chân nguyên, đánh nát băng đóng quanh người, toàn thân như khỉ bay ngược trở về.
- Tiểu tử, báo danh để chịu chết.
Lơ lửng giữa không trung, Thông Thiên Tẩu tức giận trừng Thiên Lân, trong mắt ánh lửa bừng bừng.
Bật cười bình thản, Thiên Lân giọng ra vẻ không sao cả, nói:
- Hà tất phải nóng nảy làm gì, coi chừng khí hư ảnh hưởng thân thể.
Có ý chọc tức, Thiên Lân cố tình khiêu khích địch nhân.
Thông Thiên Tẩu nghe vậy hừ lạnh một tiếng, giọng âm hiểm lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, bản thân ngươi thật lòng muốn vậy, chớ có trách là ta vô tình.
Lời còn vang bên tai, Thông Thiên Tẩu bóng mình loáng lên, lập tức ảo hóa thành hàng trăm hàng ngàn bóng sáng bao trùm khắp cả Thông Thiên thủy vực, dày đặc chi chít như mây đen trùm khắp bầu trời.
Hải Mộng Dao khẽ ồ một tiếng, nhắc nhở:
- Cẩn thận, người này có phần quỷ dị, không ngờ lại tinh thông Thiên Ảo Điệp Ảnh.
Thiên Lân vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng đáp:
- Tỷ tỷ yên tâm, đối phó với tình hình như vậy, Băng Thần quyết của đệ là thích hợp nhất. Băng ngưng.
/1040
|