Hoa Ảnh nói:
- Theo ta biết được, Thiên Ngô thần tướng vô cùng thần bí, rất ít khi có người thấy được hắn ra tay.
Đồ Thiên bán tín bán nghi phản bác lại:
- Thông qua tình hình hiện nay mà thấy, đối phương chỉ còn lại Bạch Đầu Thiên Ông, Lam Phát Ngân Tôn, Xà Ma và Bạch Hạc tiên tử, tình hình vô cùng bất ổn. Thiên Ngô thần tướng nếu như thật sự có đối sách, hay là có thực lực cực mạnh, làm sao lại mở to mắt nhìn thủ hạ chết mà không nghe không hỏi được?
Hoa Ảnh lắc đầu trả lời:
- Điểm này ta cũng không nói rõ được, nhưng ta biết Thiên Ngô thần tướng tuyệt đối không phải hạng dễ chọc vào.
Tân Nguyệt trầm ngâm nói:
- Có lẽ y đang chờ, chờ một thời cơ thích hợp.
Đồ Thiên không hiểu hỏi lại:
- Tình hình hiện nay chỉ liếc qua đã thấy được, y còn chờ đợi thế nào nữa đây?
Tân Nguyệt đáp:
- Vãn bối cũng chỉ là suy đoán, không nhất định đúng, bây giờ mọi người canh giữ nơi này, vãn bối đi hỗ trợ Mẫu Đơn và Hoa Hồng một chút, trước tiên tiêu diệt cho được Lam Phát Ngân Tôn, sau đó mới nghĩ cách đối phó với những người khác.
Hoa Ảnh nhắc nhở:
- Cẩn thận với Phong Vương thứ trong tay của Lam Phát Ngân Tôn.
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Chuyện này Mẫu Đơn đã từng đề cập đến, ta tự nhiên sẽ để trong lòng.
Nhẹ nhàng bay lên, Tân Nguyệt hướng thẳng đến Lam Phát Ngân Tôn. Từ xa xa, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục phát hiện động tĩnh của Tân Nguyệt, ánh mắt lập tức lạnh lại, sau khi hy sinh Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Hắc Kim Cương rồi, tâm địa tự phụ kiêu ngạo của y cũng đã có cảnh giác, không thể không suy nghĩ cho những người khác. Triệu Ngọc Thanh vẫn lưu quan sát vẻ mặt của Tuyệt Dục, thấy y có chút biến hóa, lập tức mở miệng hỏi:
- Thế nào rồi, không nén được tức giận phải không?
Tuyệt Dục hừ khẽ một tiếng, trừng Triệu Ngọc Thanh rồi quát lên:
- Không nên cao hứng sớm quá, chỉ bằng những người như các ngươi, bản tướng còn chưa để vào trong mắt.
Triệu Ngọc Thanh phản bác lại:
- Lớn giọng thì ai cũng có thể nói được, nhưng sự thực thắng tất cả mọi thứ.
Nghe vậy, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ánh mắt âm lạnh, gằn giọng nói:
- Ngươi dám xem thường bản thần tướng, ta sẽ cho ngươi phải hối hận.
Lời còn vang bên tai, Tuyệt Dục bắn mình lên cao, giữa không trung liền phân thành ba, chạy thẳng đến chỗ Xà Ma, Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông. Vì sao như vậy, chính là bởi vì tình hình ba người Xà Ma có phần bất lợi, Bạch Hạc tiên tử thì nhờ vào thân hình to lớn và né nặng tìm nhẹ, tạm thời giữ được thế cân bằng.
Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh đã sớm có chuẩn bị, thân thể truy sát theo sau, đồng thời cũng phân thành ba, tiến hành ngăn cản không chậm chút nào. Do đây mới là lần đầu giao đấu, Triệu Ngọc Thanh không nhìn thấu được nông sâu của địch nhân, ra tay vô cùng cẩn thận. Ông vừa mới xuất phát liền thi triển tám phần thực lực, mong ước chỉ một chiêu đánh lùi được địch nhân. Nhưng Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục cũng đã có chuẩn bị, biết Triệu Ngọc Thanh sẽ ra tay ngăn cản, vì thế thu mình chờ đợi, hai bên triển khai giao tranh chính diện lần thứ nhất giữa không trung.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người phân ra, dòng khí hùng dũng từ ba phương hướng khác nhau mà khuếch tán, sản sinh những vụ nổ kịch liệt, phát ra những tiếng sấm ầm ầm điếc tai. Tung mình lùi lại, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuyệt Dục, trong lòng vô cùng nặng nề. Tuyệt Dục lơ lửng giữa không trung, lạnh leo nhìn Triệu Ngọc Thanh, giọng lạnh lùng như băng nói:
- Đằng Long cốc chủ ngươi bất quá cũng vậy thôi.
Triệu Ngọc Thanh phản bác lại:
- Ta từ trước đến giờ chưa từng giống ngươi tự cho mình là ngon lành.
Tuyệt Dục hừ khẽ một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Tự phụ cũng phải cần có thực lực, như ngươi thì còn kém một chút.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy không vui, hừ giọng nói:
- Không cần phải cuồng vọng, giao chiến giữa chúng ta chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Tuyệt Dục bật cười lạnh lùng tàn khốc, không thèm đáp lại, thân thể lập tức bắn lên, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích. Triệu Ngọc Thanh biến hẳn sắc mặt, không kịp phân tích mục tiêu của địch nhân, chỉ đành lớn giọng nhắc:
- Mọi người cẩn thận đánh lén.
Ngay khi Triệu Ngọc Thanh mở miệng, Tuyệt Dục đã xuất hiện bên cạnh Lam Phát Ngân Tôn, tay phải tùy ý phất lên, một làn kiếm sắc bén liền phá không xuất hiện đồng thời tấn công Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Tân Nguyệt. Phát hiện được khí tức của Tuyệt Dục, Mẫu Đơn và Hoa Hồng cùng biến hẳn sắc mặt, đồng thời lóe lên không thấy, hơn nữa còn phát xuất nhắc nhở. Tân Nguyệt vẻ mặt trầm tĩnh, hơn nữa còn không né tránh, chọn lựa múa kiếm phản kích, thẳng thắn đỡ lấy một chiêu do Thiên Ngô thần tướng dùng tay thay kiếm phát ra. Thân thể chấn động, Tân Nguyệt nhanh chóng né tránh, thần kiếm trong tay tung bay chuyển động, phát xuất hàng trăm hàng ngàn làn kiếm, hội tụ thành một cột sáng chói mắt chém thẳng đến Tuyệt Dục.
Hừ khẽ một tiếng, Tuyệt Dục đối mặt với Thiên Ly thần kiếm của Tân Nguyệt cũng không thèm để ý, tay phải múa lên giữa không trung, một luồng kiếm khí rực rỡ đón gió bành trướng, lập tức đánh nát thế công của Tân Nguyệt. Đồng thời, Tuyệt Dục cũng liếc Lam Phát Ngân Tôn, hừ lạnh nói:
- Nỗ lực lên chút đi, không muốn chết thì thể hiện dũng khí ra cho ta.
Dứt lời, Tuyệt Dục lóe lên biến mất, chốc lát sau đã xuất hiện bên cạnh Bạch Đầu Thiên Ông, phất tay đánh ra một kiếm vừa hay đón lấy một chiêu của Lâm Phàm. Một âm thanh to lớn vang lên, cuồng phong thổi khắp nơi. Lâm Phàm không ngờ được Tuyệt Dục lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, trong lòng không chút phòng bị, vẻ mặt thoáng cái đã tái nhợt vài phần. Tuyết Nhân thấy vậy rống to một tiếng, người quay cuồng như quả cầu xông thẳng đến Tuyệt Dục. Bật cười tàn khốc, Tuyệt Dục không né không tránh, tay phải múa quyền đánh ra, một luồng sáng đen ngòm với sức mạnh đủ nuốt cả trời đất, chỉ chớp mắt đã đánh trúng vào Tuyết Nhân đang xông đến, phát nổ rồi hất bắn Tuyết Nhân đi. Thu lại tầm nhìn, Tuyệt Dục liếc Bạch Đầu Thiên Ông, hừ giọng nói:
- Nhanh chóng tụ lại với Ngân Tôn.
Dứt lời, Tuyệt Dục lại biến mất, đến gần bên Xà Ma. Lúc này, Triệu Ngọc Thanh đã đoán được dụng ý của Tuyệt Dục, đi trước một bước đến bên Dao Quang để phòng ngự vững vàng, Tuyệt Dục và Triệu Ngọc Thanh lại gặp nhau lần nữa, hai phe lại triển khai tỉ thí lần thứ hai. Lần này, Triệu Ngọc Thanh càng thêm cẩn thận, tập trung tất cả sinh lực một đời thi triển Đằng Long Cửu Biến, phát động công kích chủ động. Từ xa xa nhìn lại, trên người Triệu Ngọc Thanh có long khí hội tụ, chín làn sáng đan lẫn vào nhau, hình thành một con rồng sáng nhiều màu sắc, cùng với sức mạnh dọa trời đất khiếp sợ xông thẳng đến Tuyệt Dục.
Đối mặt với một chiêu như vậy, Tuyệt Dục ánh mắt hơi kinh hãi, thân thể đảo chuyển giữa không trung, hai tay múa lên rất nhanh chóng, toàn thân mờ hiện ánh sáng đen ngòm. Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đen đã hình thành một con rồng đen đón lấy một chiêu của Triệu Ngọc Thanh, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, hai kẻ mạnh gặp nhau, con rồng sáng chín màu và con rồng đen không ai chịu thua ai, giằng xé lẫn nhau.
Ban đầu, hai bên ma sát va chạm nhau, thế lực quân bình. Nhưng theo thời gian trôi qua, Đằng Long Cửu Biến của Triệu Ngọc Thanh dần dần lộ ra uy lực kinh người, thông quan thân thể của con rồng sáng chín màu, dần dần áp chế được con rồng đen, cuối cùng cũng đánh nát được nó. Lần giao tranh thứ hai, Triệu Ngọc Thanh vãn hồi thế cục, thành công ngăn cản được Tuyệt Dục đến gần. Gầm giận một tiếng, Tuyệt Dục né tránh truy kích của con rồng sáng chín màu, ánh mắt âm lạnh nhìn Triệu Ngọc Thanh, mơ hồ toát ra một hàm nghĩa nào đó. Triệu Ngọc Thanh thu hồi con rồng sáng, chăm chú nhìn Tuyệt Dục, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lẽo, toàn thân toát ra một tình cảm không sợ chết.
- Cuộc chiến sinh tử, ai nấy tận hết sức của mình. Hôm nay, giữa chúng ta cuối cùng phải có một bên trả giá cao mới được.
Tuyệt Dục nghe vậy có phần khinh thường, cười lạnh nói:
- Ngươi cho là có thể ngăn cản lấy ta để giành thắng lợi trận này phải không?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ít ra cũng có thể tăng cao tổn thất của ngươi.
Tuyệt Dục cười lớn nói:
- Ngươi thật sự cho là như vậy sao?
Trong tiếng chất vấn, Tuyệt Dục cơ thể lóe lên ánh sáng, một luồng sương mù đen ngòm cùng với khí thế nặng nề như núi lập tức tràn ra khắp chung quanh, bao trùm lấy từng người. Triệu Ngọc Thanh thân thể chấn động, vẻ mặt thất kinh, nhanh chóng đưa ra phản ứng, phát xuất khí thế to lớn đối kháng lại luồng sát khí sắc bén đó phát ra từ trên người của Tuyệt Dục. Đồng thời, Triệu Ngọc Thanh lớn tiếng nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, toàn lực phòng ngự.
Bốn bề, cao thủ phe Đằng Long cốc ào ào triển khai phòng ngự chống lại luồng khí thế kia. Mỗi người xuất hiện những tình hình khác nhau. Trước tiên, Triệu Ngọc Thanh chịu áp lực cực lớn, bất quá tu vi của ông kinh người, hoàn toàn không để ý gì cả. Bên cạnh, Dao Quang và Xà Ma đang giao chiến kịch liệt, đột nhiên Dao Quang chịu công kích của Tuyệt Dục, không khỏi bị ảnh hưởng rất lớn, bị Xà Ma một chiêu đánh lùi, nội thương không nhẹ. Giang Thanh Tuyết nhờ có Bát Bảo, không hề chịu chút ảnh hưởng nào cả, sau khi Dao Quang bị đánh lùi liền nhanh chóng múa kiếm tấn công, ngăn cản truy kích của Xà Ma. Ở gần đó, Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Tân Nguyệt đang vây công Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông, ai nấy đang toàn lực ứng phó cao độ, khi luồng khí thế như núi đó của Tuyệt Dục xông đến, tuy chịu ảnh hưởng nhất định nhưng nhờ có phòng ngự quanh mình tương đối nghiêm mật nên cũng không quan hệ quá lớn. Ở xa xa một chút, Lâm Phàm trước tiên bị Tuyệt Dục đánh lén nên thương tích không nhẹ, sau đó lại đối mắt với khí thế áp bức mạnh mẽ bá đạo của Tuyệt Dục, tình hình càng thêm không ổn, không thể không vận toàn lực để chống lại.
Trên mặt đất, Đồ Thiên và Hoa Ảnh thân thể chấn động, toàn lực chống đỡ phòng ngự, không những phải bảo hộ bản thân mà còn phải bảo vệ cho Tiết Phong, Phỉ Vân đang bị thương và Lãnh Vân, vì thế diện tích chịu lực tương đối lớn, áp lực chịu đựng cũng cao hơn người khác. Như vậy, Đồ Thiên và Hoa Ảnh tình hình không ổn, dưới áp lực của khí thế như núi, Đồ Thiên nhanh chóng chịu không nổi, phun máu trọng thương. Hoa Ảnh tình hình tốt hơn, nhưng do bởi Đồ Thiên bị trọng thương cũng rơi vào tình cảnh khốn nạn, chỉ có thể tận hết toàn lực khổ sở để duy trì. Ở không xa, Tuyết Nhân tình hình xấu, đang đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Trước đây, Tuyết Nhân và Tuyệt Dục đã chính diện giao tranh, lập tức bị trọng thương, từ giữa không trung rơi thẳng xuống. Bây giờ, khí thế sắc bén do Tuyệt Dục phát ra phân bố khắp nơi, tác dụng lên từng người, điều này đối với Tuyết Nhân không khác gì tuyết lại thêm mưa. Trên trời, Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết cũng bị ảnh hưởng, đồng thời toàn lực phòng ngự, tạm dừng công kích đối với Bạch Hạc tiên tử. Cứ như vậy, Xà Ma, Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử liền thừa cơ thoát thân, trước sau lùi lại đến bên Tuyệt Dục, tất cả tập hợp lại cùng với nhau. Triệu Ngọc Thanh thấy tình hình như vậy không khỏi thở dài, quay đầu liếc qua tình hình chung quanh, sau đó phát xuất tín hiệu gọi về, đem tất cả mọi người tập trung thành một khối, đến bên cạnh Đồ Thiên và Hoa Ảnh, hơn nữa còn mang Lâm Phàm và Tuyết Nhân về. Đến lúc này, giao chiến liên tục giữa hai bên đã lâu liền tạm thời kết thúc, mỗi bên đều có tổn thất. Tiếp theo đó, Đằng Long cốc va Ngũ Sắc Thiên Vực chắc chắn sẽ có một trận ác chiến càng thêm phần kịch liệt. Kết quả như thế nào, lúc này ai cũng không cách nào dự kiến được. Mọi thứ chờ đợi thời gian để đưa ra đáp án.
- Theo ta biết được, Thiên Ngô thần tướng vô cùng thần bí, rất ít khi có người thấy được hắn ra tay.
Đồ Thiên bán tín bán nghi phản bác lại:
- Thông qua tình hình hiện nay mà thấy, đối phương chỉ còn lại Bạch Đầu Thiên Ông, Lam Phát Ngân Tôn, Xà Ma và Bạch Hạc tiên tử, tình hình vô cùng bất ổn. Thiên Ngô thần tướng nếu như thật sự có đối sách, hay là có thực lực cực mạnh, làm sao lại mở to mắt nhìn thủ hạ chết mà không nghe không hỏi được?
Hoa Ảnh lắc đầu trả lời:
- Điểm này ta cũng không nói rõ được, nhưng ta biết Thiên Ngô thần tướng tuyệt đối không phải hạng dễ chọc vào.
Tân Nguyệt trầm ngâm nói:
- Có lẽ y đang chờ, chờ một thời cơ thích hợp.
Đồ Thiên không hiểu hỏi lại:
- Tình hình hiện nay chỉ liếc qua đã thấy được, y còn chờ đợi thế nào nữa đây?
Tân Nguyệt đáp:
- Vãn bối cũng chỉ là suy đoán, không nhất định đúng, bây giờ mọi người canh giữ nơi này, vãn bối đi hỗ trợ Mẫu Đơn và Hoa Hồng một chút, trước tiên tiêu diệt cho được Lam Phát Ngân Tôn, sau đó mới nghĩ cách đối phó với những người khác.
Hoa Ảnh nhắc nhở:
- Cẩn thận với Phong Vương thứ trong tay của Lam Phát Ngân Tôn.
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Chuyện này Mẫu Đơn đã từng đề cập đến, ta tự nhiên sẽ để trong lòng.
Nhẹ nhàng bay lên, Tân Nguyệt hướng thẳng đến Lam Phát Ngân Tôn. Từ xa xa, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục phát hiện động tĩnh của Tân Nguyệt, ánh mắt lập tức lạnh lại, sau khi hy sinh Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Hắc Kim Cương rồi, tâm địa tự phụ kiêu ngạo của y cũng đã có cảnh giác, không thể không suy nghĩ cho những người khác. Triệu Ngọc Thanh vẫn lưu quan sát vẻ mặt của Tuyệt Dục, thấy y có chút biến hóa, lập tức mở miệng hỏi:
- Thế nào rồi, không nén được tức giận phải không?
Tuyệt Dục hừ khẽ một tiếng, trừng Triệu Ngọc Thanh rồi quát lên:
- Không nên cao hứng sớm quá, chỉ bằng những người như các ngươi, bản tướng còn chưa để vào trong mắt.
Triệu Ngọc Thanh phản bác lại:
- Lớn giọng thì ai cũng có thể nói được, nhưng sự thực thắng tất cả mọi thứ.
Nghe vậy, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ánh mắt âm lạnh, gằn giọng nói:
- Ngươi dám xem thường bản thần tướng, ta sẽ cho ngươi phải hối hận.
Lời còn vang bên tai, Tuyệt Dục bắn mình lên cao, giữa không trung liền phân thành ba, chạy thẳng đến chỗ Xà Ma, Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông. Vì sao như vậy, chính là bởi vì tình hình ba người Xà Ma có phần bất lợi, Bạch Hạc tiên tử thì nhờ vào thân hình to lớn và né nặng tìm nhẹ, tạm thời giữ được thế cân bằng.
Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh đã sớm có chuẩn bị, thân thể truy sát theo sau, đồng thời cũng phân thành ba, tiến hành ngăn cản không chậm chút nào. Do đây mới là lần đầu giao đấu, Triệu Ngọc Thanh không nhìn thấu được nông sâu của địch nhân, ra tay vô cùng cẩn thận. Ông vừa mới xuất phát liền thi triển tám phần thực lực, mong ước chỉ một chiêu đánh lùi được địch nhân. Nhưng Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục cũng đã có chuẩn bị, biết Triệu Ngọc Thanh sẽ ra tay ngăn cản, vì thế thu mình chờ đợi, hai bên triển khai giao tranh chính diện lần thứ nhất giữa không trung.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người phân ra, dòng khí hùng dũng từ ba phương hướng khác nhau mà khuếch tán, sản sinh những vụ nổ kịch liệt, phát ra những tiếng sấm ầm ầm điếc tai. Tung mình lùi lại, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuyệt Dục, trong lòng vô cùng nặng nề. Tuyệt Dục lơ lửng giữa không trung, lạnh leo nhìn Triệu Ngọc Thanh, giọng lạnh lùng như băng nói:
- Đằng Long cốc chủ ngươi bất quá cũng vậy thôi.
Triệu Ngọc Thanh phản bác lại:
- Ta từ trước đến giờ chưa từng giống ngươi tự cho mình là ngon lành.
Tuyệt Dục hừ khẽ một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Tự phụ cũng phải cần có thực lực, như ngươi thì còn kém một chút.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy không vui, hừ giọng nói:
- Không cần phải cuồng vọng, giao chiến giữa chúng ta chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Tuyệt Dục bật cười lạnh lùng tàn khốc, không thèm đáp lại, thân thể lập tức bắn lên, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích. Triệu Ngọc Thanh biến hẳn sắc mặt, không kịp phân tích mục tiêu của địch nhân, chỉ đành lớn giọng nhắc:
- Mọi người cẩn thận đánh lén.
Ngay khi Triệu Ngọc Thanh mở miệng, Tuyệt Dục đã xuất hiện bên cạnh Lam Phát Ngân Tôn, tay phải tùy ý phất lên, một làn kiếm sắc bén liền phá không xuất hiện đồng thời tấn công Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Tân Nguyệt. Phát hiện được khí tức của Tuyệt Dục, Mẫu Đơn và Hoa Hồng cùng biến hẳn sắc mặt, đồng thời lóe lên không thấy, hơn nữa còn phát xuất nhắc nhở. Tân Nguyệt vẻ mặt trầm tĩnh, hơn nữa còn không né tránh, chọn lựa múa kiếm phản kích, thẳng thắn đỡ lấy một chiêu do Thiên Ngô thần tướng dùng tay thay kiếm phát ra. Thân thể chấn động, Tân Nguyệt nhanh chóng né tránh, thần kiếm trong tay tung bay chuyển động, phát xuất hàng trăm hàng ngàn làn kiếm, hội tụ thành một cột sáng chói mắt chém thẳng đến Tuyệt Dục.
Hừ khẽ một tiếng, Tuyệt Dục đối mặt với Thiên Ly thần kiếm của Tân Nguyệt cũng không thèm để ý, tay phải múa lên giữa không trung, một luồng kiếm khí rực rỡ đón gió bành trướng, lập tức đánh nát thế công của Tân Nguyệt. Đồng thời, Tuyệt Dục cũng liếc Lam Phát Ngân Tôn, hừ lạnh nói:
- Nỗ lực lên chút đi, không muốn chết thì thể hiện dũng khí ra cho ta.
Dứt lời, Tuyệt Dục lóe lên biến mất, chốc lát sau đã xuất hiện bên cạnh Bạch Đầu Thiên Ông, phất tay đánh ra một kiếm vừa hay đón lấy một chiêu của Lâm Phàm. Một âm thanh to lớn vang lên, cuồng phong thổi khắp nơi. Lâm Phàm không ngờ được Tuyệt Dục lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, trong lòng không chút phòng bị, vẻ mặt thoáng cái đã tái nhợt vài phần. Tuyết Nhân thấy vậy rống to một tiếng, người quay cuồng như quả cầu xông thẳng đến Tuyệt Dục. Bật cười tàn khốc, Tuyệt Dục không né không tránh, tay phải múa quyền đánh ra, một luồng sáng đen ngòm với sức mạnh đủ nuốt cả trời đất, chỉ chớp mắt đã đánh trúng vào Tuyết Nhân đang xông đến, phát nổ rồi hất bắn Tuyết Nhân đi. Thu lại tầm nhìn, Tuyệt Dục liếc Bạch Đầu Thiên Ông, hừ giọng nói:
- Nhanh chóng tụ lại với Ngân Tôn.
Dứt lời, Tuyệt Dục lại biến mất, đến gần bên Xà Ma. Lúc này, Triệu Ngọc Thanh đã đoán được dụng ý của Tuyệt Dục, đi trước một bước đến bên Dao Quang để phòng ngự vững vàng, Tuyệt Dục và Triệu Ngọc Thanh lại gặp nhau lần nữa, hai phe lại triển khai tỉ thí lần thứ hai. Lần này, Triệu Ngọc Thanh càng thêm cẩn thận, tập trung tất cả sinh lực một đời thi triển Đằng Long Cửu Biến, phát động công kích chủ động. Từ xa xa nhìn lại, trên người Triệu Ngọc Thanh có long khí hội tụ, chín làn sáng đan lẫn vào nhau, hình thành một con rồng sáng nhiều màu sắc, cùng với sức mạnh dọa trời đất khiếp sợ xông thẳng đến Tuyệt Dục.
Đối mặt với một chiêu như vậy, Tuyệt Dục ánh mắt hơi kinh hãi, thân thể đảo chuyển giữa không trung, hai tay múa lên rất nhanh chóng, toàn thân mờ hiện ánh sáng đen ngòm. Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đen đã hình thành một con rồng đen đón lấy một chiêu của Triệu Ngọc Thanh, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, hai kẻ mạnh gặp nhau, con rồng sáng chín màu và con rồng đen không ai chịu thua ai, giằng xé lẫn nhau.
Ban đầu, hai bên ma sát va chạm nhau, thế lực quân bình. Nhưng theo thời gian trôi qua, Đằng Long Cửu Biến của Triệu Ngọc Thanh dần dần lộ ra uy lực kinh người, thông quan thân thể của con rồng sáng chín màu, dần dần áp chế được con rồng đen, cuối cùng cũng đánh nát được nó. Lần giao tranh thứ hai, Triệu Ngọc Thanh vãn hồi thế cục, thành công ngăn cản được Tuyệt Dục đến gần. Gầm giận một tiếng, Tuyệt Dục né tránh truy kích của con rồng sáng chín màu, ánh mắt âm lạnh nhìn Triệu Ngọc Thanh, mơ hồ toát ra một hàm nghĩa nào đó. Triệu Ngọc Thanh thu hồi con rồng sáng, chăm chú nhìn Tuyệt Dục, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lẽo, toàn thân toát ra một tình cảm không sợ chết.
- Cuộc chiến sinh tử, ai nấy tận hết sức của mình. Hôm nay, giữa chúng ta cuối cùng phải có một bên trả giá cao mới được.
Tuyệt Dục nghe vậy có phần khinh thường, cười lạnh nói:
- Ngươi cho là có thể ngăn cản lấy ta để giành thắng lợi trận này phải không?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ít ra cũng có thể tăng cao tổn thất của ngươi.
Tuyệt Dục cười lớn nói:
- Ngươi thật sự cho là như vậy sao?
Trong tiếng chất vấn, Tuyệt Dục cơ thể lóe lên ánh sáng, một luồng sương mù đen ngòm cùng với khí thế nặng nề như núi lập tức tràn ra khắp chung quanh, bao trùm lấy từng người. Triệu Ngọc Thanh thân thể chấn động, vẻ mặt thất kinh, nhanh chóng đưa ra phản ứng, phát xuất khí thế to lớn đối kháng lại luồng sát khí sắc bén đó phát ra từ trên người của Tuyệt Dục. Đồng thời, Triệu Ngọc Thanh lớn tiếng nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, toàn lực phòng ngự.
Bốn bề, cao thủ phe Đằng Long cốc ào ào triển khai phòng ngự chống lại luồng khí thế kia. Mỗi người xuất hiện những tình hình khác nhau. Trước tiên, Triệu Ngọc Thanh chịu áp lực cực lớn, bất quá tu vi của ông kinh người, hoàn toàn không để ý gì cả. Bên cạnh, Dao Quang và Xà Ma đang giao chiến kịch liệt, đột nhiên Dao Quang chịu công kích của Tuyệt Dục, không khỏi bị ảnh hưởng rất lớn, bị Xà Ma một chiêu đánh lùi, nội thương không nhẹ. Giang Thanh Tuyết nhờ có Bát Bảo, không hề chịu chút ảnh hưởng nào cả, sau khi Dao Quang bị đánh lùi liền nhanh chóng múa kiếm tấn công, ngăn cản truy kích của Xà Ma. Ở gần đó, Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Tân Nguyệt đang vây công Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông, ai nấy đang toàn lực ứng phó cao độ, khi luồng khí thế như núi đó của Tuyệt Dục xông đến, tuy chịu ảnh hưởng nhất định nhưng nhờ có phòng ngự quanh mình tương đối nghiêm mật nên cũng không quan hệ quá lớn. Ở xa xa một chút, Lâm Phàm trước tiên bị Tuyệt Dục đánh lén nên thương tích không nhẹ, sau đó lại đối mắt với khí thế áp bức mạnh mẽ bá đạo của Tuyệt Dục, tình hình càng thêm không ổn, không thể không vận toàn lực để chống lại.
Trên mặt đất, Đồ Thiên và Hoa Ảnh thân thể chấn động, toàn lực chống đỡ phòng ngự, không những phải bảo hộ bản thân mà còn phải bảo vệ cho Tiết Phong, Phỉ Vân đang bị thương và Lãnh Vân, vì thế diện tích chịu lực tương đối lớn, áp lực chịu đựng cũng cao hơn người khác. Như vậy, Đồ Thiên và Hoa Ảnh tình hình không ổn, dưới áp lực của khí thế như núi, Đồ Thiên nhanh chóng chịu không nổi, phun máu trọng thương. Hoa Ảnh tình hình tốt hơn, nhưng do bởi Đồ Thiên bị trọng thương cũng rơi vào tình cảnh khốn nạn, chỉ có thể tận hết toàn lực khổ sở để duy trì. Ở không xa, Tuyết Nhân tình hình xấu, đang đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Trước đây, Tuyết Nhân và Tuyệt Dục đã chính diện giao tranh, lập tức bị trọng thương, từ giữa không trung rơi thẳng xuống. Bây giờ, khí thế sắc bén do Tuyệt Dục phát ra phân bố khắp nơi, tác dụng lên từng người, điều này đối với Tuyết Nhân không khác gì tuyết lại thêm mưa. Trên trời, Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết cũng bị ảnh hưởng, đồng thời toàn lực phòng ngự, tạm dừng công kích đối với Bạch Hạc tiên tử. Cứ như vậy, Xà Ma, Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử liền thừa cơ thoát thân, trước sau lùi lại đến bên Tuyệt Dục, tất cả tập hợp lại cùng với nhau. Triệu Ngọc Thanh thấy tình hình như vậy không khỏi thở dài, quay đầu liếc qua tình hình chung quanh, sau đó phát xuất tín hiệu gọi về, đem tất cả mọi người tập trung thành một khối, đến bên cạnh Đồ Thiên và Hoa Ảnh, hơn nữa còn mang Lâm Phàm và Tuyết Nhân về. Đến lúc này, giao chiến liên tục giữa hai bên đã lâu liền tạm thời kết thúc, mỗi bên đều có tổn thất. Tiếp theo đó, Đằng Long cốc va Ngũ Sắc Thiên Vực chắc chắn sẽ có một trận ác chiến càng thêm phần kịch liệt. Kết quả như thế nào, lúc này ai cũng không cách nào dự kiến được. Mọi thứ chờ đợi thời gian để đưa ra đáp án.
/1040
|