Kim Sí Huyết Ảnh cười trả lời:- Như vậy, chúng ta trước tiên tiến vào Tu Di sơn để hiểu qua tình hình nơi này, sau đó mới bắt đầu chiêu binh mãi mã.
Thái Huyền Hỏa Quy không bàn gì thêm, vì thế Kim Sí Huyết Ảnh liền dặn dò Ám Mị Ưng Điêu đi trước dò đường, tiến vào trong Tu Di sơn thần bí.
Đến lúc này, Thái Huyền Hỏa Quy theo kích động của Kim Sí Huyết Ảnh liền lấy Tu Di sơn làm bước đầu trong cuộc chinh chiến thiên hạ của y, y sẽ mang đến tai nạn bao lăm cho nơi này đây? Tính toán của Kim Sí Huyết Ảnh cuối cùng có thể thành hiện thực không?
Những thứ này đều phải chờ thời gian để khai mở đáp án.
********
Cưỡi gió bay lượn, thẳng đường về Nam. Thiện Từ, Vũ Điệp, Ngạc Tây, Hoàng Thiên, Bản Nhất năm người bay được vài canh giờ, cuối cùng bay khỏi phạm vi của Băng Nguyên tiến vào địa giới của trung thổ.
Lúc này, Vũ Điệp vẻ mặt có chút phức tạp, khẽ giọng tự nói với mình:- Mười năm tới lui hai vùng Nam Bắc, vì sao tâm tình ta lại không nặng nề như vậy?
Thiện Từ nhìn Vũ Điệp, êm ái an ủi:- Không cần phải đau thương, đây chỉ là tình trạng gần quê xúc cảm của muội thôi, ta vẫn luôn ở bên mình đây.
Vũ Điệp nhìn Thiện Từ một lúc, u oán hỏi lại:- Thật vậy sao?
Thiện Từ gật đầu đáp:- Quả thật như vậy.
Vũ Điệp nói liền:- Không sợ muội chính là con gái của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục sao?
Thiện Từ nghiêm mặt đáp:- Cho dù muội là con gái của ai đi nữa, muội vĩnh viễn chính là Vũ Điệp trong lòng của ta.
Vũ Điệp chấn động thân thể, ánh mắt chăm chú nhìn Thiện Từ, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu qua người của hắn.
Thiện Từ vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười nhìn Vũ Điệp, tình thâm trong mắt thật chân thành.
Thôi không nhìn nữa, Vũ Điệp êm ái nói:- Đa tạ huynh, Thiện Từ.
Thiện Từ cười trả lời:- Giữa ta và muội thì không cần phải nói lời cảm ơn.
Vũ Điệp không đáp, gật đầu, khóe miệng nở nụ cười hiếm có.
Bên cạnh, Bản Nhất, Ngạc Tây, Hoàng Thiên vẫn luôn quan sát tình cảnh cả hai, thấy tâm tình của Vũ Điệp đã tốt hơn, Hoàng Thiên vội vàng chuyển sang chuyện khác:- Chuyến này đi Nhạn Đãng xa xôi vạn dặm, giữa đường sẽ đi qua Trừ Ma liên minh, hay là chúng ta không ngại đi xem thử nơi đó, thuận tiện thông báo tình hình của Băng Nguyên cho bọn họ.
Bản Nhất lên tiếng:- Nếu như thuận đường đi qua, tự nhiên phải bái phỏng mới đúng.
Ngạc Tây nói:- Ta không có ý kiến gì, chuyện này các vị quyết định là được rồi.
Thiện Từ đáp lại:- Lần này xuôi Nam, rất nhiều chuyện đều phải nhờ đến Trừ Ma liên minh, liên hệ với bọn họ trước cũng là chuyện vô cùng cần thiết.
Vũ Điệp nói:- Băng Nguyên có tai nạn, Dịch viên và Trừ Ma liên minh hết sức hỗ trợ, đem phần lớn sức lực chi viện. Lần này chúng ta xuôi Nam tuy là đi mời mẹ của ta ra mặt, nhưng chuyện liên quan đến an nguy thiên hạ, làm sao không liên hệ với Trừ Ma liên minh được.
Hoàng Thiên cười nói:- Nếu mọi người đều thống nhất như vậy, thế thì chúng ta trước hết đi Trừ Ma liên minh, sau đó mới đi Nhạn Đãng phong mời mẹ của Vũ Điệp.
Bản Nhất nói:- Chuyến này đi Trừ Ma liên minh cũng xa xôi ngàn dặm, trên đường đi chúng ta phải hết sức cẩn thận, tận hết sức mình che giấu hành tung để tránh phức tạp phát sinh.
Thiện Từ nói:- Chuyện này chỉ cần chú ý một chút, chắc không thành vấn đề. Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta trước tiên tìm một nơi để nghỉ chân qua đêm rồi sớm mơi tiếp tục xuôi Nam.
Vũ Điệp lên tiếng:- Con đường trước mắt, ta có phần quen thuộc, biết một chỗ bí mật, thích hợp để đêm nay chúng ta nghỉ ngơi.
Ngạc Tây nói:- Thế thì còn chờ gì nữa, đi nhanh thôi.
Vũ Điệp nghe vậy tung mình đi trước dẫn đường, bốn người còn lại đi theo bay thẳng về phía Đông Nam, chỉ trong chốc lát đã biến mất nơi chân trời.
Buổi hoàng hôn, Vũ Điệp dẫn mấy người Thiện Từ đến một thung lũng yên tĩnh, nói với mọi người:- Chính là chỗ này, ta trước đây đã từng ở lại hai lần với Thái sư tổ.
Hoàng Thiên quét mắt qua tình hình thung lũng, cười nói:- Hoàn cảnh không tệ, đêm nay chúng ta nghỉ lại qua đêm nơi này, ngày mai tiếp tục xuất phát, bây giờ ta đi tìm chút đồ, mọi người tạm thời nghỉ ngơi.
Dứt lời, Hoàng Thiên liền lóe lên đi liền.
Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Bản Nhất nhìn qua tình hình chung quanh, sau đó liền tìm một chỗ đất khô ráo, ngồi xếp bằng nhắm mắt trị thương không nói gì. Ngạc Tây một mình đi tới đi lui trong thung lũng, quan sát động tĩnh chung quanh. Thiện Từ và Vũ Điệp ngồi dưới một tàng cây, cả hai nép chặt vào nhau, cùng yên lặng nhìn mặt trời lặn xuống núi phía Tây.
Màn đêm từ từ buông xuống, gió lạnh xâm nhập.
Một đêm như vậy, Vũ Điệp và Thiện Từ bình an vô sự, vượt qua một đêm yên tĩnh, sớm ngày thứ hai lại bắt đầu hành trình xuôi Nam.
Trên đường đi, năm người cố ý giữ kín tung tích, ẩn giấu khí tức, vì thế mà chưa từng gặp phải chuyện gì cả, chớp mắt lại trôi qua thêm một ngày. Buổi hoàng hôn, năm người đến một khe sâu trong hẻm núi, Vũ Điệp đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn vách đá bên trái, ánh mắt có phần quái dị.
Phát hiện được khác lạ của Vũ Điệp, Thiện Từ vội vàng dừng lại, hỏi liền:- Muội làm sao vậy?
Vũ Điệp quay đầu nhìn lại Thiện Từ, vẻ mặt kỳ lạ nói:- Không có gì, chỉ là mơ hồ thấy dường như nơi này có thứ gì đó tồn tại, nhưng cụ thể là thứ gì ở nơi này thì muội lại không nói ra rõ ràng được.
Thiện Từ nghe vậy quan sát qua tình hình khe sâu trong hẻm núi, sau khi phát xuất sóng thăm dò để tìm kiếm rồi, hoàn toàn không thấy được chút gì khác thường cả.
Bên cạnh, Bản Nhất, Hoàng Thiên, Ngạc Tây sau khi nghe được những điều Vũ Điệp nói, ào ào chia nhau triển khai thăm dò, nhưng ai cũng không hề phát hiện được gì khác lạ.
- Không có gì khác thường cả, có phải cô nương bị sai lạc gì không?
Ngạc Tây nhìn Vũ Điệp cất tiếng hỏi.
Vũ Điệp có phần mơ hồ, ánh mắt quét qua mặt đất rồi cả ba người, thấy mọi người đều cùng lắc đầu, trong lòng không khỏi ngờ vực, tự nói:- Lẽ nào quả thật là ta đã sai lầm?
Thấy vẻ mặt như vậy của Vũ Điệp, Thiện Từ trong lòng kỳ quái, theo lý thuyết, với tu vi như vậy của Vũ Điệp, nếu như nàng cảm ứng được sự tồn tại của vật nào đó, chắc chắn là không giả, vì sao mọi người đều không phát hiện được gì? Vũ Điệp bị sai lầm hay là vật đó chỉ có thể một mình Vũ Điệp có khả năng cảm ứng được thôi?
Nghĩ đến điều này, Thiện Từ đột nhiên có một suy nghĩ, điềm nhiên lên tiếng:- Hiện nay trời cũng đã không còn sớm, chi bằng chúng ta đêm nay ở lại qua đêm nơi này, như vậy có thể có thêm thời gian để Vũ Điệp làm cho rõ ra, cũng không làm trễ nãi chuyện nghỉ ngơi của chúng ta, có thể nói là tiện cả đôi bề.
Hoàng Thiên nhìn lên bầu trời, cười nói:- Đề nghị của Thiện Từ rất hay, ta cũng tán thành.
Bản Nhất đáp lời:- Như vậy, đêm nay cứ ở đây nghỉ ngơi.
Vũ Điệp nhìn Thiện Từ, khẽ bảo:- Thiện Từ, đa tạ huynh.
Thiện Từ cười cười, kéo tay của Vũ Điệp, êm ái nói:- Đi thôi, ta cùng muội đi quanh mơi này, xem thử có thể tìm được thứ đồ như muội nói hay không.
Thái Huyền Hỏa Quy không bàn gì thêm, vì thế Kim Sí Huyết Ảnh liền dặn dò Ám Mị Ưng Điêu đi trước dò đường, tiến vào trong Tu Di sơn thần bí.
Đến lúc này, Thái Huyền Hỏa Quy theo kích động của Kim Sí Huyết Ảnh liền lấy Tu Di sơn làm bước đầu trong cuộc chinh chiến thiên hạ của y, y sẽ mang đến tai nạn bao lăm cho nơi này đây? Tính toán của Kim Sí Huyết Ảnh cuối cùng có thể thành hiện thực không?
Những thứ này đều phải chờ thời gian để khai mở đáp án.
********
Cưỡi gió bay lượn, thẳng đường về Nam. Thiện Từ, Vũ Điệp, Ngạc Tây, Hoàng Thiên, Bản Nhất năm người bay được vài canh giờ, cuối cùng bay khỏi phạm vi của Băng Nguyên tiến vào địa giới của trung thổ.
Lúc này, Vũ Điệp vẻ mặt có chút phức tạp, khẽ giọng tự nói với mình:- Mười năm tới lui hai vùng Nam Bắc, vì sao tâm tình ta lại không nặng nề như vậy?
Thiện Từ nhìn Vũ Điệp, êm ái an ủi:- Không cần phải đau thương, đây chỉ là tình trạng gần quê xúc cảm của muội thôi, ta vẫn luôn ở bên mình đây.
Vũ Điệp nhìn Thiện Từ một lúc, u oán hỏi lại:- Thật vậy sao?
Thiện Từ gật đầu đáp:- Quả thật như vậy.
Vũ Điệp nói liền:- Không sợ muội chính là con gái của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục sao?
Thiện Từ nghiêm mặt đáp:- Cho dù muội là con gái của ai đi nữa, muội vĩnh viễn chính là Vũ Điệp trong lòng của ta.
Vũ Điệp chấn động thân thể, ánh mắt chăm chú nhìn Thiện Từ, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu qua người của hắn.
Thiện Từ vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười nhìn Vũ Điệp, tình thâm trong mắt thật chân thành.
Thôi không nhìn nữa, Vũ Điệp êm ái nói:- Đa tạ huynh, Thiện Từ.
Thiện Từ cười trả lời:- Giữa ta và muội thì không cần phải nói lời cảm ơn.
Vũ Điệp không đáp, gật đầu, khóe miệng nở nụ cười hiếm có.
Bên cạnh, Bản Nhất, Ngạc Tây, Hoàng Thiên vẫn luôn quan sát tình cảnh cả hai, thấy tâm tình của Vũ Điệp đã tốt hơn, Hoàng Thiên vội vàng chuyển sang chuyện khác:- Chuyến này đi Nhạn Đãng xa xôi vạn dặm, giữa đường sẽ đi qua Trừ Ma liên minh, hay là chúng ta không ngại đi xem thử nơi đó, thuận tiện thông báo tình hình của Băng Nguyên cho bọn họ.
Bản Nhất lên tiếng:- Nếu như thuận đường đi qua, tự nhiên phải bái phỏng mới đúng.
Ngạc Tây nói:- Ta không có ý kiến gì, chuyện này các vị quyết định là được rồi.
Thiện Từ đáp lại:- Lần này xuôi Nam, rất nhiều chuyện đều phải nhờ đến Trừ Ma liên minh, liên hệ với bọn họ trước cũng là chuyện vô cùng cần thiết.
Vũ Điệp nói:- Băng Nguyên có tai nạn, Dịch viên và Trừ Ma liên minh hết sức hỗ trợ, đem phần lớn sức lực chi viện. Lần này chúng ta xuôi Nam tuy là đi mời mẹ của ta ra mặt, nhưng chuyện liên quan đến an nguy thiên hạ, làm sao không liên hệ với Trừ Ma liên minh được.
Hoàng Thiên cười nói:- Nếu mọi người đều thống nhất như vậy, thế thì chúng ta trước hết đi Trừ Ma liên minh, sau đó mới đi Nhạn Đãng phong mời mẹ của Vũ Điệp.
Bản Nhất nói:- Chuyến này đi Trừ Ma liên minh cũng xa xôi ngàn dặm, trên đường đi chúng ta phải hết sức cẩn thận, tận hết sức mình che giấu hành tung để tránh phức tạp phát sinh.
Thiện Từ nói:- Chuyện này chỉ cần chú ý một chút, chắc không thành vấn đề. Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta trước tiên tìm một nơi để nghỉ chân qua đêm rồi sớm mơi tiếp tục xuôi Nam.
Vũ Điệp lên tiếng:- Con đường trước mắt, ta có phần quen thuộc, biết một chỗ bí mật, thích hợp để đêm nay chúng ta nghỉ ngơi.
Ngạc Tây nói:- Thế thì còn chờ gì nữa, đi nhanh thôi.
Vũ Điệp nghe vậy tung mình đi trước dẫn đường, bốn người còn lại đi theo bay thẳng về phía Đông Nam, chỉ trong chốc lát đã biến mất nơi chân trời.
Buổi hoàng hôn, Vũ Điệp dẫn mấy người Thiện Từ đến một thung lũng yên tĩnh, nói với mọi người:- Chính là chỗ này, ta trước đây đã từng ở lại hai lần với Thái sư tổ.
Hoàng Thiên quét mắt qua tình hình thung lũng, cười nói:- Hoàn cảnh không tệ, đêm nay chúng ta nghỉ lại qua đêm nơi này, ngày mai tiếp tục xuất phát, bây giờ ta đi tìm chút đồ, mọi người tạm thời nghỉ ngơi.
Dứt lời, Hoàng Thiên liền lóe lên đi liền.
Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Bản Nhất nhìn qua tình hình chung quanh, sau đó liền tìm một chỗ đất khô ráo, ngồi xếp bằng nhắm mắt trị thương không nói gì. Ngạc Tây một mình đi tới đi lui trong thung lũng, quan sát động tĩnh chung quanh. Thiện Từ và Vũ Điệp ngồi dưới một tàng cây, cả hai nép chặt vào nhau, cùng yên lặng nhìn mặt trời lặn xuống núi phía Tây.
Màn đêm từ từ buông xuống, gió lạnh xâm nhập.
Một đêm như vậy, Vũ Điệp và Thiện Từ bình an vô sự, vượt qua một đêm yên tĩnh, sớm ngày thứ hai lại bắt đầu hành trình xuôi Nam.
Trên đường đi, năm người cố ý giữ kín tung tích, ẩn giấu khí tức, vì thế mà chưa từng gặp phải chuyện gì cả, chớp mắt lại trôi qua thêm một ngày. Buổi hoàng hôn, năm người đến một khe sâu trong hẻm núi, Vũ Điệp đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn vách đá bên trái, ánh mắt có phần quái dị.
Phát hiện được khác lạ của Vũ Điệp, Thiện Từ vội vàng dừng lại, hỏi liền:- Muội làm sao vậy?
Vũ Điệp quay đầu nhìn lại Thiện Từ, vẻ mặt kỳ lạ nói:- Không có gì, chỉ là mơ hồ thấy dường như nơi này có thứ gì đó tồn tại, nhưng cụ thể là thứ gì ở nơi này thì muội lại không nói ra rõ ràng được.
Thiện Từ nghe vậy quan sát qua tình hình khe sâu trong hẻm núi, sau khi phát xuất sóng thăm dò để tìm kiếm rồi, hoàn toàn không thấy được chút gì khác thường cả.
Bên cạnh, Bản Nhất, Hoàng Thiên, Ngạc Tây sau khi nghe được những điều Vũ Điệp nói, ào ào chia nhau triển khai thăm dò, nhưng ai cũng không hề phát hiện được gì khác lạ.
- Không có gì khác thường cả, có phải cô nương bị sai lạc gì không?
Ngạc Tây nhìn Vũ Điệp cất tiếng hỏi.
Vũ Điệp có phần mơ hồ, ánh mắt quét qua mặt đất rồi cả ba người, thấy mọi người đều cùng lắc đầu, trong lòng không khỏi ngờ vực, tự nói:- Lẽ nào quả thật là ta đã sai lầm?
Thấy vẻ mặt như vậy của Vũ Điệp, Thiện Từ trong lòng kỳ quái, theo lý thuyết, với tu vi như vậy của Vũ Điệp, nếu như nàng cảm ứng được sự tồn tại của vật nào đó, chắc chắn là không giả, vì sao mọi người đều không phát hiện được gì? Vũ Điệp bị sai lầm hay là vật đó chỉ có thể một mình Vũ Điệp có khả năng cảm ứng được thôi?
Nghĩ đến điều này, Thiện Từ đột nhiên có một suy nghĩ, điềm nhiên lên tiếng:- Hiện nay trời cũng đã không còn sớm, chi bằng chúng ta đêm nay ở lại qua đêm nơi này, như vậy có thể có thêm thời gian để Vũ Điệp làm cho rõ ra, cũng không làm trễ nãi chuyện nghỉ ngơi của chúng ta, có thể nói là tiện cả đôi bề.
Hoàng Thiên nhìn lên bầu trời, cười nói:- Đề nghị của Thiện Từ rất hay, ta cũng tán thành.
Bản Nhất đáp lời:- Như vậy, đêm nay cứ ở đây nghỉ ngơi.
Vũ Điệp nhìn Thiện Từ, khẽ bảo:- Thiện Từ, đa tạ huynh.
Thiện Từ cười cười, kéo tay của Vũ Điệp, êm ái nói:- Đi thôi, ta cùng muội đi quanh mơi này, xem thử có thể tìm được thứ đồ như muội nói hay không.
/1040
|