Bạch Như Sương nói:
- Nếu như khả năng thứ nhất, thì thế căn bản không có người nào biết được tung tích của Nạp Tuyết Thiên Hoa. Nếu như khả năng thứ hai thì còn có vài phần hy vọng.
Liệt Thiên trầm ngâm lên tiếng:
- Nhớ lại lần thứ hai đến đó, Nạp Tuyết Thiên Hoa cự tuyệt gặp mặt, còn nói việc chúng ta đến đã mang lại tai nạn cho bà ta. Nhưng nếu lời này không giả, sơn cốc đó chắc chắn bị hủy sau khi chúng ta đi không lâu. Chiếu theo suy đoán này, ta chợt nghĩ đến một người, nhưng không khẳng định rõ ràng lắm, cần các ngươi tự mình đi chứng nhận.
Thiên Lân nghe vậy rất mừng, hỏi lại:
- Người đó là ai?
Liệt Thiên vẻ mặt kỳ lạ, chần chừ rồi trả lời:
- Ta hoài nghi là do Vu Thần gây ra.
Bạch Như Sương kinh ngạc nói:
- Hắn ta không phải đã chết rồi sao?
Liệt Thiên đáp:
- Năm xưa Vu Thần một lòng muốn tranh hùng thiên hạ, không tiếc việc bắt cóc cả nàng, muốn khiến ta phải thỏa hiệp. Đối với chuyện năm xưa của chúng ta, Vu Thần hiểu rõ vô cùng, ta suy đoán hắn rất có khả năng đi theo chân chúng ta tìm được Nạp Tuyết Thiên Hoa, còn kết quả thế nào thì không dễ đoán được.
Thiên Lân hỏi lại:
- Vu Thần đã chết, vãn bối phải cầu chứng thế nào?
Hải Mộng Dao đáp:
- Năm xưa đi theo bên cạnh Vu Thần trước sau có một thuộc hạ trung thực, dường như tên là Hách Triết, đã từng đi đến Cửu Thiên Hư Vô giới, sư phụ đã từng tha cho ông ta một mạng, chắc là còn sống.
Bạch Như Sương nói:
- Người đó quan hệ với Vu Thần cũng giống như Huyền Dạ và Liệt Thiên, nói không chừng sẽ biết chuyện của Nạp Tuyết Thiên Hoa, các ngươi chi bằng đi hỏi thử xem thế nào.
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Chuyện đến như vậy, cũng chỉ có thể làm vậy.
Hải Mộng Dao nói:
- Chuyện này không chần chừ được, chúng vãn bối sẽ đi Nam Cương tìm kiếm Hách Triết.
Bạch Như Sương trả lời:
- Khó có dịp đi đến đây, chi bằng ở lại hai ngày sau đó mới đi cũng chưa muộn.
Thiên Lân đáp lời:
- Ý tốt xin ghi tạc, bất đắc dĩ vãn bối trong lòng nóng nảy, căn bản không bình tâm nổi, xin tiền bối thứ lỗi.
Bạch Như Sương có phần thất vọng, nhẹ nhàng nói:
- Nếu mọi người đã cố chấp muốn đi, thế thì chúng ta cũng không lưu lại. Trước khi đi, ta còn có một số điều muốn hỏi cho rõ.
Thiên Lân kinh ngạc, hỏi lại:
- Tiền bối còn có điều gì xin cứ nói thẳng ra là được, chỉ cần vãn bối biết thì sẽ trả lời cho tiền bối.
Bạch Như Sương nhẹ nhàng lẩm bẩm:
- Ta đã rời khỏi nhân gian được hai mươi năm, cũng không biết nhân gian trong những năm này phát sinh bao nhiêu biến hóa ...
Hải Mộng Dao trả lời:
- Theo vãn bối biết được, ngoại trừ việc Băng Nguyên ra, nhân gian hai mươi năm qua tương đối bình an, Dịch viên trở thành đại phái lớn nhất của giới tu chân, còn Trừ Ma liên minh trở thành bang phái thế lực mạnh nhất của thiên hạ, cả hai liên kết với nhau, cùng bảo vệ hòa bình nhân gian.
Bạch Như Sương bật cười điềm nhiên, dường như không quan tâm lắm đến những điều này, tiếp tục hỏi:
- Thế các ngươi đã từng nghe đến tin tức sư tổ của ta là Cửu Âm thánh mẫu, sư muội của ta Lục Nga những năm qua đã bình tĩnh lại chưa?
Thiên Lân đáp:
- Theo vãn bối biết được, Cửu Âm thánh mẫu vốn có tên là Phương Mộng Như, xuất thân là môn hạ của Đằng Long cốc, chính là sư muội của cốc chủ, năm trăm năm trước do bởi một khúc tình ái mà tức giận rời đi... Hiện nay, năm trăm năm trôi qua, Phương Mộng Như trải qua gian truân gặp lại được Băng Tuyết lão nhân lần thứ hai, vượt qua tai nạn trùng trùng điệp điệp, cuối cùng thoát khỏi lời nguyền U Mộng lan, đến được với nhau.
Nghe xong những lời kể của Thiên Lân, Bạch Như Sương cảm xúc nói:
- Không ngờ được té ra sư tổ cũng có một khúc tình ái đẹp đẽ thê lương như vậy, chia xa nhau đến năm trăm năm mới gặp lại được, quả thật khiến cho người ta phải chua xót không thôi. Không biết sư muội ta thế nào, muội ấy sống như thế nào đây?
Thiên Lân đáp:
- Hai mươi năm trước, Lục Nga bị Huyền Phong môn chủ Vô Tâm cướp đi, hai người sống lâu nên phát sinh tình cảm. Vào ngày trước khi Vô Tâm chết đi, Lục Nga nói ra bản thân đã có thai, hơn nữa sau này còn sinh ra một con gái có tên là Vũ Điệp, hiện nay đã được hai mươi tuổi. Mười năm trước, Vũ Điệp theo Cửu Âm thánh mẫu đi đến Băng Nguyên, chúng vãn bối lần đầu tiên gặp nhau. Mười năm sau Vũ Điệp lại đến Băng Nguyên lần nữa, chúng vãn bối trở thành bằng hữu tốt. Còn về Lục Nga, do bởi chuyện năm xưa nên bị Cửu Âm thánh mẫu trách phạt cầm cố, hai mươi năm qua vẫn luôn sống u uất trong động sâu, cứ mãi tự trách và chìm trong hồi ức, cuộc sống thật thê lương khổ sở vô cùng.
Bạch Như Sương nghe vậy chấn động, khẽ lẩm bẩm:
- Sư muội ...
Liệt Thiên thấy vậy liền ôm Bạch Như Sương vào lòng, an ủi:
- Không cần phải quá khổ đau, tất cả đều đã là quá khứ.
Bạch Như Sương đau lòng nói:
- Sư muội vận mạng thật xấu quá, ta muốn đi thăm muội ấy.
Liệt Thiên nói:
- Nàng đi chỉ khơi dậy những ký ức đau buồn của cô ấy, tăng thêm thương đau mà thôi.
Bạch Như Sương u oán khẽ lẩm bẩm:
- Thiên, muội muốn để Phong nhi thay muội đi thăm sư muội.
Liệt Thiên chần chừ rồi đáp:
- Phong nhi thân phận đặc biệt, tiến vào nhân gian chỉ sợ gây ra thị phi thôi.
Bạch Như Sương nói:
- Muội muốn để Phong nhi đi theo bọn Thiên Lân. Lần này bọn Thiên Lân đi Nam Cương, ở đó rất gần với Nhạn Đãng phong, có bọn Thiên Lân đi cùng chắc không có gì nguy hiểm.
Liệt Thiên mặt lộ vẻ khó khăn, rõ ràng không muốn lắm.
Huyền Dạ thấy vậy, nhẹ nhàng nói:
- Thiếu chủ cũng đã mười tám tuổi rồi, đến lúc ra ngoài cho có kinh nghiệm. Được Thiên Lân và Hải Nữ đi cùng chắc không có gì nguy hiểm, chủ nhân cứ yên tâm.
Thấy Huyền Dạ nói như vậy, Liệt Thiên cũng thấy có lý, gật đầu trả lời:
- Thế thì tốt, hãy bảo Phong nhi đi ra ngoài cho có kinh nghiệm thêm.
Bạch Như Sương nghe vậy rất mừng, cười nói:
- Thế thì để muội đi gọi Phong nhi.
Dứt lời liền xoay mình, vội vàng đi liền.
Thiên Lân hơi hiếu kỳ, hỏi lại:
- Phong nhi chính là con trai của hai vị tiền bối?
Liệt Thiên sửng người, sau đó cười lớn thành tiếng. Huyền Dạ cười đáp:
- Ngươi sai rồi, thiếu chủ nhân là một vị thiên kim tiểu thư.
Thiên Lân hơi ngượng, chỉ đành cười khan ha ha mà không trả lời.
Chốc lát sau, Bạch Như Sương dẫn một thiếu nữ thân mặc áo dài màu tím quay lại bên cạnh mọi người. Thiếu nữ đó nhìn chừng mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo cũng giống đến bảy tám phần Bạch Như Sương, vóc người thon thả, lộ những đường cong động lòng người, khuôn mặt tuyệt đẹp với nụ cười tươi tắn, nhìn qua đã biết là dịu dàng thùy mỵ, làm cho người ta rất thích.
- Đây chính là tiểu nữ Liệt Phong, sau này các vị chiếu cố thêm mới được.
Đứng trước mặt mọi người, Bạch Như Sương giới thiệu con gái.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Tiểu muội ngoan ngoãn như vậy, chúng vãn bối tự nhiên chiếu cố thật tốt, các vị tiền bối cứ yên tâm.
Bạch Như Sương nghe vậy bật cười, nói với con gái Liệt Phong:
- Chuyến này đi nhân gian, con phải ngoan ngoãn nghe lời Thiên Lân và Mộng Dao, không được gây chuyện sinh sự.
Liệt Phong yêu kiều nỉ non:
- Mẹ cứ yên tâm, con đã lớn thành người rồi, có thể hiểu được lợi hại thế nào, quyết không để cho mẹ và cha phải lo lắng.
Bạch Như Sương đáp:
- Lần này đi thăm sư thúc của con, nhớ kỹ thay cha mẹ hỏi thăm, an ủi thật tốt.
Liệt Phong trả lời:
- Con biết rồi, con sẽ truyền đạt tình cảm nhớ thương của mẹ với sư thúc.
Bạch Như Sương bật cười an ủi, gật đầu bảo:
- Như vậy, mẹ đã yên tâm rồi, đi thôi.
Liệt Phong nghe vậy lập tức chào từ biệt Liệt Thiên, Huyền Dạ, theo ba người Thiên Lân rời đi.
Trước khi chia tay, Liệt Thiên và Bạch Như Sương đều không quên dặn dò Thiên Lân, bảo hắn chăm sóc Liệt Phong cho tốt, hơn nữa còn để Huyền Dạ tự mình đưa tiễn, mang cả bốn người ra khỏi Yêu vực.
Quay về nhân gian, trời đã hoàng hôn. Hải Mộng Dao và Thiên Lân bàn luận với nhau một lúc, quyết định đi thẳng về Nam Cương. Trên đường đi, Liệt Phong vô cùng hứng thú với tất cả mọi thứ ở nhân gian, thỉnh thoảng hỏi này hỏi kia. Tử Hàn phụ trách chiếu cố cho Liệt Phong, trả lời tất cả mọi câu hỏi ly kỳ cổ quái mà nàng ta nói ra. Hải Mộng Dao nhìn Liệt Phong, trong lòng hơi hiếu kỳ. Theo lẽ con gái bình thường thấy Thiên Lân đều nảy sinh lòng ái mộ, nhưng Liệt Thiên lại không hề có cảm giác với Thiên Lân, chuyện này làm sao không khiến cho người ta phải kinh ngạc được?
Có mấy phần nghi vấn, Hải Mộng dao nêu lên vấn đề:
- Liệt Phong, muội có tu luyện được Thái Ất Bất Diệt pháp quyết của cha muội không vậy?
Liệt Phong cười nhẹ nhàng trả lời:
- Có ạ, muội từ nhỏ đã biết được, nghe nói đó là bản lĩnh bẩm sinh từ nhỏ, trong máu của muội có thần lực của cha muội trong đó.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Té ra là như vậy. Lần này muội ra ngoài, mẹ muội có lo lắng muội sẽ yêu thương đàn ông nhân gian không?
Liệt Phong nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, nhẹ nhàng trả lời:
- Cha nói tính cách muội rất giống cha, rất khó động lòng tình cảm, bình thường không dễ dàng yêu thương người khác phái.
Hải Mộng Dao nghi hoặc nói:
- Cha muội năm xưa ngạo nghễ nhìn đời, kiêu ngạo thành tính. Muội lại có vẻ rất ngoan ngoãn biết điều, tính cách chắc phải giống mẹ muội mới đúng.
Liệt Phong cười trả lời:
- Mẹ nói tính cách muội ngoài mềm trong cứng, bề ngoài giống mẹ, trong lòng lại giống cha.
Hải Mộng Dao nghe vậy bật cười, không hỏi gì thêm.
Đêm, âm thầm ập xuống, gió đêm từ từ.
Trong khi đi tới, tâm tình Thiên Lân xuống thấp, tỏ ra có phần nặng nề, dường như đang suy tư vấn đề gì đó.
Hải Mộng Dao phát hiện được, khẽ bảo:
- Thế nào vậy, đang lo lắng hả?
Thiên Lân liếc Hải Mộng Dao, gật đầu trả lời:
- Vu Thần năm xưa chết trong tay của cha đệ, chỉ sợ Hách Triết đó sẽ mang hận trong lòng với đệ, chúng ta chuyến này đi hỏi thăm phỏng chừng không hỏi được chuyện thực nào cả.
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Chuyện này không cần phải lo lắng, ta đã nghĩ đến rồi, đến lúc đó để Tử Hàn ra mặt, chỉ nói cần tìm Đại Luân Hồi bàn để đưa Vu Thần quay về quá khứ, khôi phục thần lực.
Thiên Lân nghe vậy mặt sầu mất hết, cười nói:
- Tỷ tỷ quá thông minh, đệ thật sự bội phục.
Hải Mộng Dao cười mắng:
- Ba hoa, chỉ biết dọa người thôi.
Thiên Lân kêu oan lên tiếng:
- Đệ câu nào cũng từ gan ruột nói ra, tỷ tỷ đừng nghi oan như vậy.
Hải Mộng Dao cười trả lời:
- Bớt khách sáo đi, ta không bao giờ bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của đệ làm cho mơ hồ đâu.
Thiên Lân nghe vậy cười khổ, mặt lộ vẻ oan ức.
Hải Mộng Dao thấy vậy cười lớn, lập tức tăng tốc độ bỏ Thiên Lân lại phía sau.
Tử Hàn và Liệt Phong không hiểu thế nào, còn đang muốn mở miệng hỏi lại, ai ngờ Thiên Lân đột nhiên tăng tốc, thoáng cái đã vọt đến phía trước rồi.
Thấy vậy, Liệt Phong cười nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta cũng thêm chút sức chạy đến trước mặt bọn họ.
Tử Hàn cười cười, gật đầu đồng ý, lập tức cùng Liệt Phong tăng tốc, đuổi theo Hải Mộng Dao và Thiên Lân. Chớp mắt, bốn người đã biến mất trong màn đêm.
Đêm hôm nay, bốn người cưỡi gió mà bay lượn, tiến nhanh về phía trước. Trải qua một đêm bay lượn liên tục, bốn người lúc trời lên cao đã tiên vào địa giới Nam Cương.
Trải qua một đêm bay lượn, bốn người không hề mệt mỏi chút nào, ai nấy thần sắc an nhàn, có thể thấy tu vi vô cùng kinh người.
Thấy vậy, Thiên Lân hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn Liệt Phong hỏi liền:
- Có mệt hay không?
Liệt Phong cười dịu dàng đáp:
- Không mệt, tiếp tục bay nữa cũng không có gì đáng ngại.
Thiên Lân cười trả lời:
- Ta chỉ có một chút kinh ngạc, tùy miệng hỏi chơi thôi. Bây giờ chúng ta đã đi vào vùng đất Nam Cương. Tiếp theo không biết có phân binh hai đường, chia nhau tiến hành.
Hải Mộng Dao trầm ngâm đáp:
- Vốn dĩ ta dự tính để Tử Hàn xuất hiện gặp Hách Triết, chúng ta ngầm quan sát. Nhưng sau này nghĩ lại, với thực lực của Tử Hàn, Hách Triết cho dù ra tay cũng không đả thương được muội ấy, chúng ta lưu lại cũng chỉ thêm dư thừa. Như vậy, hay là không cần chi binh hai đường, Tử Hàn phụ trách truy hỏi tung tích của Đại Luân Hồi bàn, chúng ta thừa dịp đi Nhạn Đãng sơn một chuyến, sau khi xong việc gặp mặt ở đây là được, mọi người thấy thế nào?
Thiên Lân chần chừ trả lời:
- Tử Hàn một mình ở lại có nguy hiểm gì không?
Tử Hàn cười đáp:
- Không cần lo cho muội, muội và Hách Triết hoàn toàn không có thâm thù đại hận, hơn nữa chuyện Đại Luân Hồi bàn lại mang đến lợi ích thiết thân cho ông ta, chắc ông ta sẽ không làm khó muội, mọi người cứ yên tâm đi đi.
Thiên Lân nói:
- Như vậy, muội phải cẩn thận hơn, lấy an toàn làm chủ, thấy tình thế không ổn lập tức rời đi ngay.
Thấy Thiên Lân lo lắng cho mình như vậy, Tử Hàn trong lòng rất cao hứng, cười trả lời:
- Muội sẽ cẩn thận làm việc, mọi người hãy chờ tin tốt lành của muội.
Hải Mộng Dao nói:
- Như vậy, chúng ta phân binh hai đường, ai nấy hành sự.
Thiên Lân không nói gì, phất tay chào từ biệt Tử Hàn, sau đó dẫn Liệt Phong đi theo Hải Mộng Dao bay thẳng đến Nhạn Đãng sơn.
Đưa mắt tiễn ba người rời đi rồi, Tử Hàn cẩn thận nhớ lại những gì Hải Mộng Dao giao cho, sau đó liền tung mình bay thẳng xuống tiến vào khu người miêu ở Nam Cương, đi tìm tung tích Hách Triết, truy hỏi tin tức Đại Luân Hồi bàn.
- Nếu như khả năng thứ nhất, thì thế căn bản không có người nào biết được tung tích của Nạp Tuyết Thiên Hoa. Nếu như khả năng thứ hai thì còn có vài phần hy vọng.
Liệt Thiên trầm ngâm lên tiếng:
- Nhớ lại lần thứ hai đến đó, Nạp Tuyết Thiên Hoa cự tuyệt gặp mặt, còn nói việc chúng ta đến đã mang lại tai nạn cho bà ta. Nhưng nếu lời này không giả, sơn cốc đó chắc chắn bị hủy sau khi chúng ta đi không lâu. Chiếu theo suy đoán này, ta chợt nghĩ đến một người, nhưng không khẳng định rõ ràng lắm, cần các ngươi tự mình đi chứng nhận.
Thiên Lân nghe vậy rất mừng, hỏi lại:
- Người đó là ai?
Liệt Thiên vẻ mặt kỳ lạ, chần chừ rồi trả lời:
- Ta hoài nghi là do Vu Thần gây ra.
Bạch Như Sương kinh ngạc nói:
- Hắn ta không phải đã chết rồi sao?
Liệt Thiên đáp:
- Năm xưa Vu Thần một lòng muốn tranh hùng thiên hạ, không tiếc việc bắt cóc cả nàng, muốn khiến ta phải thỏa hiệp. Đối với chuyện năm xưa của chúng ta, Vu Thần hiểu rõ vô cùng, ta suy đoán hắn rất có khả năng đi theo chân chúng ta tìm được Nạp Tuyết Thiên Hoa, còn kết quả thế nào thì không dễ đoán được.
Thiên Lân hỏi lại:
- Vu Thần đã chết, vãn bối phải cầu chứng thế nào?
Hải Mộng Dao đáp:
- Năm xưa đi theo bên cạnh Vu Thần trước sau có một thuộc hạ trung thực, dường như tên là Hách Triết, đã từng đi đến Cửu Thiên Hư Vô giới, sư phụ đã từng tha cho ông ta một mạng, chắc là còn sống.
Bạch Như Sương nói:
- Người đó quan hệ với Vu Thần cũng giống như Huyền Dạ và Liệt Thiên, nói không chừng sẽ biết chuyện của Nạp Tuyết Thiên Hoa, các ngươi chi bằng đi hỏi thử xem thế nào.
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Chuyện đến như vậy, cũng chỉ có thể làm vậy.
Hải Mộng Dao nói:
- Chuyện này không chần chừ được, chúng vãn bối sẽ đi Nam Cương tìm kiếm Hách Triết.
Bạch Như Sương trả lời:
- Khó có dịp đi đến đây, chi bằng ở lại hai ngày sau đó mới đi cũng chưa muộn.
Thiên Lân đáp lời:
- Ý tốt xin ghi tạc, bất đắc dĩ vãn bối trong lòng nóng nảy, căn bản không bình tâm nổi, xin tiền bối thứ lỗi.
Bạch Như Sương có phần thất vọng, nhẹ nhàng nói:
- Nếu mọi người đã cố chấp muốn đi, thế thì chúng ta cũng không lưu lại. Trước khi đi, ta còn có một số điều muốn hỏi cho rõ.
Thiên Lân kinh ngạc, hỏi lại:
- Tiền bối còn có điều gì xin cứ nói thẳng ra là được, chỉ cần vãn bối biết thì sẽ trả lời cho tiền bối.
Bạch Như Sương nhẹ nhàng lẩm bẩm:
- Ta đã rời khỏi nhân gian được hai mươi năm, cũng không biết nhân gian trong những năm này phát sinh bao nhiêu biến hóa ...
Hải Mộng Dao trả lời:
- Theo vãn bối biết được, ngoại trừ việc Băng Nguyên ra, nhân gian hai mươi năm qua tương đối bình an, Dịch viên trở thành đại phái lớn nhất của giới tu chân, còn Trừ Ma liên minh trở thành bang phái thế lực mạnh nhất của thiên hạ, cả hai liên kết với nhau, cùng bảo vệ hòa bình nhân gian.
Bạch Như Sương bật cười điềm nhiên, dường như không quan tâm lắm đến những điều này, tiếp tục hỏi:
- Thế các ngươi đã từng nghe đến tin tức sư tổ của ta là Cửu Âm thánh mẫu, sư muội của ta Lục Nga những năm qua đã bình tĩnh lại chưa?
Thiên Lân đáp:
- Theo vãn bối biết được, Cửu Âm thánh mẫu vốn có tên là Phương Mộng Như, xuất thân là môn hạ của Đằng Long cốc, chính là sư muội của cốc chủ, năm trăm năm trước do bởi một khúc tình ái mà tức giận rời đi... Hiện nay, năm trăm năm trôi qua, Phương Mộng Như trải qua gian truân gặp lại được Băng Tuyết lão nhân lần thứ hai, vượt qua tai nạn trùng trùng điệp điệp, cuối cùng thoát khỏi lời nguyền U Mộng lan, đến được với nhau.
Nghe xong những lời kể của Thiên Lân, Bạch Như Sương cảm xúc nói:
- Không ngờ được té ra sư tổ cũng có một khúc tình ái đẹp đẽ thê lương như vậy, chia xa nhau đến năm trăm năm mới gặp lại được, quả thật khiến cho người ta phải chua xót không thôi. Không biết sư muội ta thế nào, muội ấy sống như thế nào đây?
Thiên Lân đáp:
- Hai mươi năm trước, Lục Nga bị Huyền Phong môn chủ Vô Tâm cướp đi, hai người sống lâu nên phát sinh tình cảm. Vào ngày trước khi Vô Tâm chết đi, Lục Nga nói ra bản thân đã có thai, hơn nữa sau này còn sinh ra một con gái có tên là Vũ Điệp, hiện nay đã được hai mươi tuổi. Mười năm trước, Vũ Điệp theo Cửu Âm thánh mẫu đi đến Băng Nguyên, chúng vãn bối lần đầu tiên gặp nhau. Mười năm sau Vũ Điệp lại đến Băng Nguyên lần nữa, chúng vãn bối trở thành bằng hữu tốt. Còn về Lục Nga, do bởi chuyện năm xưa nên bị Cửu Âm thánh mẫu trách phạt cầm cố, hai mươi năm qua vẫn luôn sống u uất trong động sâu, cứ mãi tự trách và chìm trong hồi ức, cuộc sống thật thê lương khổ sở vô cùng.
Bạch Như Sương nghe vậy chấn động, khẽ lẩm bẩm:
- Sư muội ...
Liệt Thiên thấy vậy liền ôm Bạch Như Sương vào lòng, an ủi:
- Không cần phải quá khổ đau, tất cả đều đã là quá khứ.
Bạch Như Sương đau lòng nói:
- Sư muội vận mạng thật xấu quá, ta muốn đi thăm muội ấy.
Liệt Thiên nói:
- Nàng đi chỉ khơi dậy những ký ức đau buồn của cô ấy, tăng thêm thương đau mà thôi.
Bạch Như Sương u oán khẽ lẩm bẩm:
- Thiên, muội muốn để Phong nhi thay muội đi thăm sư muội.
Liệt Thiên chần chừ rồi đáp:
- Phong nhi thân phận đặc biệt, tiến vào nhân gian chỉ sợ gây ra thị phi thôi.
Bạch Như Sương nói:
- Muội muốn để Phong nhi đi theo bọn Thiên Lân. Lần này bọn Thiên Lân đi Nam Cương, ở đó rất gần với Nhạn Đãng phong, có bọn Thiên Lân đi cùng chắc không có gì nguy hiểm.
Liệt Thiên mặt lộ vẻ khó khăn, rõ ràng không muốn lắm.
Huyền Dạ thấy vậy, nhẹ nhàng nói:
- Thiếu chủ cũng đã mười tám tuổi rồi, đến lúc ra ngoài cho có kinh nghiệm. Được Thiên Lân và Hải Nữ đi cùng chắc không có gì nguy hiểm, chủ nhân cứ yên tâm.
Thấy Huyền Dạ nói như vậy, Liệt Thiên cũng thấy có lý, gật đầu trả lời:
- Thế thì tốt, hãy bảo Phong nhi đi ra ngoài cho có kinh nghiệm thêm.
Bạch Như Sương nghe vậy rất mừng, cười nói:
- Thế thì để muội đi gọi Phong nhi.
Dứt lời liền xoay mình, vội vàng đi liền.
Thiên Lân hơi hiếu kỳ, hỏi lại:
- Phong nhi chính là con trai của hai vị tiền bối?
Liệt Thiên sửng người, sau đó cười lớn thành tiếng. Huyền Dạ cười đáp:
- Ngươi sai rồi, thiếu chủ nhân là một vị thiên kim tiểu thư.
Thiên Lân hơi ngượng, chỉ đành cười khan ha ha mà không trả lời.
Chốc lát sau, Bạch Như Sương dẫn một thiếu nữ thân mặc áo dài màu tím quay lại bên cạnh mọi người. Thiếu nữ đó nhìn chừng mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo cũng giống đến bảy tám phần Bạch Như Sương, vóc người thon thả, lộ những đường cong động lòng người, khuôn mặt tuyệt đẹp với nụ cười tươi tắn, nhìn qua đã biết là dịu dàng thùy mỵ, làm cho người ta rất thích.
- Đây chính là tiểu nữ Liệt Phong, sau này các vị chiếu cố thêm mới được.
Đứng trước mặt mọi người, Bạch Như Sương giới thiệu con gái.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Tiểu muội ngoan ngoãn như vậy, chúng vãn bối tự nhiên chiếu cố thật tốt, các vị tiền bối cứ yên tâm.
Bạch Như Sương nghe vậy bật cười, nói với con gái Liệt Phong:
- Chuyến này đi nhân gian, con phải ngoan ngoãn nghe lời Thiên Lân và Mộng Dao, không được gây chuyện sinh sự.
Liệt Phong yêu kiều nỉ non:
- Mẹ cứ yên tâm, con đã lớn thành người rồi, có thể hiểu được lợi hại thế nào, quyết không để cho mẹ và cha phải lo lắng.
Bạch Như Sương đáp:
- Lần này đi thăm sư thúc của con, nhớ kỹ thay cha mẹ hỏi thăm, an ủi thật tốt.
Liệt Phong trả lời:
- Con biết rồi, con sẽ truyền đạt tình cảm nhớ thương của mẹ với sư thúc.
Bạch Như Sương bật cười an ủi, gật đầu bảo:
- Như vậy, mẹ đã yên tâm rồi, đi thôi.
Liệt Phong nghe vậy lập tức chào từ biệt Liệt Thiên, Huyền Dạ, theo ba người Thiên Lân rời đi.
Trước khi chia tay, Liệt Thiên và Bạch Như Sương đều không quên dặn dò Thiên Lân, bảo hắn chăm sóc Liệt Phong cho tốt, hơn nữa còn để Huyền Dạ tự mình đưa tiễn, mang cả bốn người ra khỏi Yêu vực.
Quay về nhân gian, trời đã hoàng hôn. Hải Mộng Dao và Thiên Lân bàn luận với nhau một lúc, quyết định đi thẳng về Nam Cương. Trên đường đi, Liệt Phong vô cùng hứng thú với tất cả mọi thứ ở nhân gian, thỉnh thoảng hỏi này hỏi kia. Tử Hàn phụ trách chiếu cố cho Liệt Phong, trả lời tất cả mọi câu hỏi ly kỳ cổ quái mà nàng ta nói ra. Hải Mộng Dao nhìn Liệt Phong, trong lòng hơi hiếu kỳ. Theo lẽ con gái bình thường thấy Thiên Lân đều nảy sinh lòng ái mộ, nhưng Liệt Thiên lại không hề có cảm giác với Thiên Lân, chuyện này làm sao không khiến cho người ta phải kinh ngạc được?
Có mấy phần nghi vấn, Hải Mộng dao nêu lên vấn đề:
- Liệt Phong, muội có tu luyện được Thái Ất Bất Diệt pháp quyết của cha muội không vậy?
Liệt Phong cười nhẹ nhàng trả lời:
- Có ạ, muội từ nhỏ đã biết được, nghe nói đó là bản lĩnh bẩm sinh từ nhỏ, trong máu của muội có thần lực của cha muội trong đó.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Té ra là như vậy. Lần này muội ra ngoài, mẹ muội có lo lắng muội sẽ yêu thương đàn ông nhân gian không?
Liệt Phong nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, nhẹ nhàng trả lời:
- Cha nói tính cách muội rất giống cha, rất khó động lòng tình cảm, bình thường không dễ dàng yêu thương người khác phái.
Hải Mộng Dao nghi hoặc nói:
- Cha muội năm xưa ngạo nghễ nhìn đời, kiêu ngạo thành tính. Muội lại có vẻ rất ngoan ngoãn biết điều, tính cách chắc phải giống mẹ muội mới đúng.
Liệt Phong cười trả lời:
- Mẹ nói tính cách muội ngoài mềm trong cứng, bề ngoài giống mẹ, trong lòng lại giống cha.
Hải Mộng Dao nghe vậy bật cười, không hỏi gì thêm.
Đêm, âm thầm ập xuống, gió đêm từ từ.
Trong khi đi tới, tâm tình Thiên Lân xuống thấp, tỏ ra có phần nặng nề, dường như đang suy tư vấn đề gì đó.
Hải Mộng Dao phát hiện được, khẽ bảo:
- Thế nào vậy, đang lo lắng hả?
Thiên Lân liếc Hải Mộng Dao, gật đầu trả lời:
- Vu Thần năm xưa chết trong tay của cha đệ, chỉ sợ Hách Triết đó sẽ mang hận trong lòng với đệ, chúng ta chuyến này đi hỏi thăm phỏng chừng không hỏi được chuyện thực nào cả.
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Chuyện này không cần phải lo lắng, ta đã nghĩ đến rồi, đến lúc đó để Tử Hàn ra mặt, chỉ nói cần tìm Đại Luân Hồi bàn để đưa Vu Thần quay về quá khứ, khôi phục thần lực.
Thiên Lân nghe vậy mặt sầu mất hết, cười nói:
- Tỷ tỷ quá thông minh, đệ thật sự bội phục.
Hải Mộng Dao cười mắng:
- Ba hoa, chỉ biết dọa người thôi.
Thiên Lân kêu oan lên tiếng:
- Đệ câu nào cũng từ gan ruột nói ra, tỷ tỷ đừng nghi oan như vậy.
Hải Mộng Dao cười trả lời:
- Bớt khách sáo đi, ta không bao giờ bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của đệ làm cho mơ hồ đâu.
Thiên Lân nghe vậy cười khổ, mặt lộ vẻ oan ức.
Hải Mộng Dao thấy vậy cười lớn, lập tức tăng tốc độ bỏ Thiên Lân lại phía sau.
Tử Hàn và Liệt Phong không hiểu thế nào, còn đang muốn mở miệng hỏi lại, ai ngờ Thiên Lân đột nhiên tăng tốc, thoáng cái đã vọt đến phía trước rồi.
Thấy vậy, Liệt Phong cười nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta cũng thêm chút sức chạy đến trước mặt bọn họ.
Tử Hàn cười cười, gật đầu đồng ý, lập tức cùng Liệt Phong tăng tốc, đuổi theo Hải Mộng Dao và Thiên Lân. Chớp mắt, bốn người đã biến mất trong màn đêm.
Đêm hôm nay, bốn người cưỡi gió mà bay lượn, tiến nhanh về phía trước. Trải qua một đêm bay lượn liên tục, bốn người lúc trời lên cao đã tiên vào địa giới Nam Cương.
Trải qua một đêm bay lượn, bốn người không hề mệt mỏi chút nào, ai nấy thần sắc an nhàn, có thể thấy tu vi vô cùng kinh người.
Thấy vậy, Thiên Lân hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn Liệt Phong hỏi liền:
- Có mệt hay không?
Liệt Phong cười dịu dàng đáp:
- Không mệt, tiếp tục bay nữa cũng không có gì đáng ngại.
Thiên Lân cười trả lời:
- Ta chỉ có một chút kinh ngạc, tùy miệng hỏi chơi thôi. Bây giờ chúng ta đã đi vào vùng đất Nam Cương. Tiếp theo không biết có phân binh hai đường, chia nhau tiến hành.
Hải Mộng Dao trầm ngâm đáp:
- Vốn dĩ ta dự tính để Tử Hàn xuất hiện gặp Hách Triết, chúng ta ngầm quan sát. Nhưng sau này nghĩ lại, với thực lực của Tử Hàn, Hách Triết cho dù ra tay cũng không đả thương được muội ấy, chúng ta lưu lại cũng chỉ thêm dư thừa. Như vậy, hay là không cần chi binh hai đường, Tử Hàn phụ trách truy hỏi tung tích của Đại Luân Hồi bàn, chúng ta thừa dịp đi Nhạn Đãng sơn một chuyến, sau khi xong việc gặp mặt ở đây là được, mọi người thấy thế nào?
Thiên Lân chần chừ trả lời:
- Tử Hàn một mình ở lại có nguy hiểm gì không?
Tử Hàn cười đáp:
- Không cần lo cho muội, muội và Hách Triết hoàn toàn không có thâm thù đại hận, hơn nữa chuyện Đại Luân Hồi bàn lại mang đến lợi ích thiết thân cho ông ta, chắc ông ta sẽ không làm khó muội, mọi người cứ yên tâm đi đi.
Thiên Lân nói:
- Như vậy, muội phải cẩn thận hơn, lấy an toàn làm chủ, thấy tình thế không ổn lập tức rời đi ngay.
Thấy Thiên Lân lo lắng cho mình như vậy, Tử Hàn trong lòng rất cao hứng, cười trả lời:
- Muội sẽ cẩn thận làm việc, mọi người hãy chờ tin tốt lành của muội.
Hải Mộng Dao nói:
- Như vậy, chúng ta phân binh hai đường, ai nấy hành sự.
Thiên Lân không nói gì, phất tay chào từ biệt Tử Hàn, sau đó dẫn Liệt Phong đi theo Hải Mộng Dao bay thẳng đến Nhạn Đãng sơn.
Đưa mắt tiễn ba người rời đi rồi, Tử Hàn cẩn thận nhớ lại những gì Hải Mộng Dao giao cho, sau đó liền tung mình bay thẳng xuống tiến vào khu người miêu ở Nam Cương, đi tìm tung tích Hách Triết, truy hỏi tin tức Đại Luân Hồi bàn.
/1040
|