Mẫu Đơn khẽ than thở:
- Chuyện này hung hiểm vô cùng, cho dù Thiên Lân tình nguyện đi nữa, chúng ta cũng ái ngại.
Hoa Ảnh cười khổ đáp:
- Đây là biện pháp duy nhất, chúng ta không còn chọn lựa.
Hoa Hồng nhìn Mẫu Đơn khẽ giọng hỏi han:
- Ngươi thấy thế nào?
Mẫu Đơn trầm ngâm rồi đáp:
- Tình thế bức bách, không thể không làm, chúng ta chỉ có thể như vậy.
Hoa Hồng nói:
- Nếu là như vậy, ngươi lưu lại ở đây chờ Thiên Lân, ta sẽ quay về Hắc Trì Huyền Vực cho kịp.
Mẫu Đơn chần chừ nói lại:
- Ngươi quả thật nóng lòng như vậy?
Hoa Hồng nghiêm mặt đáp:
- Chờ đợi Thiên Lân không cần hai người, có ngươi là đủ rồi, ta trước tiên quay về hỗ trợ những người khác.
Mẫu Đơn hơi suy nghĩ, nhẹ giọng đáp:
- Nếu như vậy, ta để Tiểu Lan và Hoa Hồng cùng quay về, ta và Hoa Ảnh ở đây chờ đợi Thiên Lân.
Tiểu Lan hơi lo lắng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tiểu thư, tiểu thư ở đây một mình ...
Mẫu Đơn ngắt ngang:
- Không cần lo lắng cho ta, ta ở đây rất an toàn. Sau khi ngươi quay về rồi báo với thánh chủ, nói rằng ta rất ổn, ta chờ sau khi gặp được Thiên Lân rồi sẽ lập tức quay về, hy vọng có thể hóa giải được trận nguy cơ này.
Tiểu Lan nói:
- Tiểu thư yên tâm, tỳ nữ sẽ đem những chuyện này báo với thánh chủ để người không phải lo lắng.
Mẫu Đơn gật đầu đáp:
- Đi đi, lên đường cẩn thận.
Tiểu Lan khẽ gật đầu, sau đó liền cùng Hoa Hồng chào từ biệt mọi người rồi mới đi. Chờ sau khi hai người đi rồi, Mẫu Đơn nhìn Vân Nghê thánh nữ hỏi lại:
- Thiên Lân đại khái lúc nào có thể về lại?
Vân Nghê thánh nữ trầm ngâm rồi đáp:
- Chỉ trong hai ngày.
Mẫu Đơn hơi an tâm, khẽ lẩm bẩm:
- Thời gian hai ngày chắc còn kịp.
Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Thiên Lân trở về sẽ còn có chuyện quấn lấy, không cách nào lập tức theo cô đi đâu.
Mẫu Đơn nghe vậy biến sắc hỏi tới:
- Thế thì trễ đi mất bao lâu?
Vân Nghê thánh nữ nhẹ nhàng đáp:
- Không nhiều không ít, vừa hay kịp lúc.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Câu này có ý gì đây?
Vân Nghê thánh nữ bật cười phức tạp, u oán đáp:
- Có một số chuyện không biết gì còn tốt hơn, có một số chuyện hỏi nhiều càng làm lòng thêm nóng nảy.
Mẫu Đơn dường như hiểu ra, khẽ thở dài nói:
- Như vậy, ta không hỏi nữa thì hơn.
Quay sang nhìn Hoa Ảnh, Mẫu Đơn khẽ hỏi:
- Chủ nhân ngươi có khỏe không?
Hoa Ảnh đáp:
- Cũng không khác tâm tình của ngươi lắm, đang lo lắng nhiều.
Mẫu Đơn bật cười khổ, khẽ giọng nói:
- Lo lắng của cô ta từ đâu mà ra?
Hoa Ảnh chần chừ rồi trả lời:
- Chủ nhân ta đang suy nghĩ cho hạnh phúc của bản thân mình, không muốn bị người khống chế mãi mãi.
Mẫu Đơn ánh mắt khẽ động, hỏi lại:
- Thần Vương đối xử không tốt với chủ nhân ngươi?
Hoa Ảnh lắc đầu đáp:
- Không gì là không tốt, chẳng qua chỉ có mục đích mà thôi, sau này cô sẽ tự mình biết.
Thấy Hoa Ảnh không muốn nói nhiều quá, Mẫu Đơn cũng không hỏi thêm nhiều, lập tức dời mắt đi nhìn về phía xa xăm. Hoa Ảnh thấy vậy cũng không nói gì, bình tĩnh đứng bên cạnh thưởng thức hương vị của Băng Nguyên.
Hoàng hôn, bão tuyết trên không trung càng lúc càng nóng bỏng, gió lớn gào thét cùng với mưa tuyết che phủ cả bầu trời, hệt như bão tố biển lớn, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Trong gió tuyết, Lâm Phàm và Linh Hoa quay lại Thiên Hà bình nguyên, từ xa xa đã cảm ứng vài luồng khí tức xa lạ đang ép gần đến theo hướng này. Có phần kinh ngạc, Lâm Phàm và Linh Hoa nhanh chóng quay lại bên khe sâu, phát hiện Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Tuyết Sơn thánh tăng, Đồ Thiên, Phỉ Vân, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Đao Hoàng Lãnh Vân đều đang chờ đợi tại chỗ, ai nấy đều cùng nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không có sự cảnh giác và bất an.
Đến bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, Lâm Phàm nhẹ nhàng hỏi:
- Sư tổ, chuyện gì đã xảy ra?
Triệu Ngọc Thanh điềm đạm đáp:
- Cao thủ của trung thổ đang chạy đến phía này, vì thế mọi người đều ra mặt để nghênh đón.
Lâm Phàm chợt nói:
- Những luồng khí tức xa lạ đó đều là cao thủ trung thổ?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Theo Trần minh chủ nói, người đến đây tổng cộng có bảy, do Sở Văn Tân dẫn đường, còn lại trong sáu người thì có ba đến từ trung thổ, ba đến từ Hải Vực.
Còn đang nói, khí tức càng rõ ràng hơn, khoảng cách cũng càng gần hơn.
Chốc lát sau, trong gió tuyết xuất hiện một hàng người, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt, không phân trước sau cùng hạ xuống bên cạnh mọi người.
Nhìn cẩn thận, người đến có tổng cộng bảy người, chính là Sở Văn Tân, Tư Đồ Thần Phong, Bắc Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lục Doanh, Phần Thiên, Hàn Ngọc Dương. Hai bên gặp nhau, Sở Văn Tân liền chủ động giới thiệu mọi người với nhau, hai bên lại chào hỏi khách sáo khiến không khí rất náo nhiệt.
Trong đó, Phật Thánh Đạo Tiên và Dao Quang chính là sư đồ, đã mười năm không gặp, tự nhiên có chuyện muốn nói. Ngoài ra, Phật Thánh Đạo Tiên và Tuyết Sơn thánh tăng cũng là người quen cũ, hai bên đã vài trăm năm không gặp, hiện nay gặp nhau ở đây cũng khiến có nhiều cảm xúc.
Rất lâu sau, mọi người bình tĩnh trở lại rồi, Trần Ngọc Loan mới hỏi:
- Mọi người sao đến đây, không gặp Lâm chưởng giáo chăng?
Tư Đồ Thần Phong đáp:
- Chúng ta đã gặp được Vũ Điệp và Thiện Từ, sau đó còn gặp Thiên Lân và Hải Nữ, biết được tình hình bên này rất cấp thiết, vì thế mới vội vàng đi suốt đêm tối cho kịp đến đây, trên đường không hề dừng lại chút nào, cũng hoàn toàn không gặp được Lâm chưởng giáo.
Trần Ngọc Loan cười khổ nói:
- Đây quả thật là ý trời trêu ngươi, Thái Huyền Hỏa Quy vừa mới đi, mọi người lại đến rồi.
Lục Doanh nghi hoặc hỏi lại:
- Câu này nghĩa là sao?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Trước đây chúng ta biết được tin tức, Thái Huyền Hỏa Quy đã theo Kim Sí Huyết Ảnh xuôi Nam vào trung thổ. Để ngăn trở bọn họ mang tai nạn đến với trung thổ, Lâm chưởng giáo dẫn vợ con và Tân Nguyệt, Dương Thiên cùng xuôi Nam để truy tìm, hy vọng có thể ngăn giữ được Thái Huyền Hỏa Quy. Hiện nay, bọn họ đi không lâu, mọi người lại đột nhiên đến đây, hai bên vừa hay sai lạc nhau, đây không phải trở thành đi không kết quả, lãng phí thời gian sao?
Bắc Phong kinh ngạc nói:
- Thật sự có chuyện vậy?
Dao Quang cười khổ đáp:
- Ai nói là không phải đây.
Hàn Ngọc Dương lên tiếng:
- Chuyện này cũng vô tình, chúng ta lập tức xuôi Nam hỗ trợ Lâm chưởng giáo đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Mọi người chạy vội đến đây cũng mệt rồi, chi bằng nghỉ ngơi một đêm, sớm mai mới xuôi Nam.
Đồ Thiên lên tiếng:
- Cốc chủ suy tư chu đáo, đêm nay mọi người nghỉ ở nơi này, mọi người thương nghị với nhau thật tốt, sớm mai xuôi Nam cũng chưa muộn.
Hàn Ngọc Dương chần chừ một lúc, ánh mắt liếc nhìn những người đi cùng, hỏi lại:
- Mọi người thấy thế nào?
Lục Doanh đáp:
- Ở lại một đêm cũng không sao, vừa hay có thể hiểu thêm một số tình hình, sau này cũng giúp ích cho chúng ta không ít.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Ta thấy cũng có thể thừa dịp giao lưu với nhau, mọi người hiểu nhau hơn, cùng nhau nghĩ biện pháp.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Như vậy, đêm nay mọi người lưu lại ở đây, chúng ta chút nữa cùng nhau thương nghị qua.
Mọi người cũng không có ý kiến gì thêm, ai nấy bàn luận vài câu, sau đó liền tiến vào trong khe sâu.
Buổi tối, cao thủ Băng Nguyên, trung thổ, Hải Vực cùng tề tụ lại, ai nấy cùng bàn luận sâu về tình thế trước mắt, phát triển trong tương lai. Thời gian không hay không biết đã trôi qua thật lâu, thoáng cái đã đến giờ Hợi nửa đêm. Lúc này, bàn luận của mọi người cũng đã cơ bản kết thúc, mọi người đang thương nghị một số chuyện ngày mai.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Theo Dao Quang thăm dò biết được, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực lưu lại ở Băng Nguyên chỉ còn Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục và Tứ tinh quân là năm người, mục đích rất có khả năng chỉ để kiềm chế chúng ta, tiện cho các cao thủ khác xuôi Nam sinh sự. Để ngăn trở bọn họ, sáng sớm ngày mai chúng ta phải phái cao thủ xuôi Nam, phối hợp với Chính đạo nhân gian ở trung thổ, cùng nhau đối phó với dư nghiệt của Ngũ Sắc Thiên Vực. Bây giờ, về vấn đề chọn người, mọi người đừng ngại cứ phát biểu kiến nghị của mình.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Theo việc Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam, tai ách cũng dời về Nam, chúng ta nhân số nơi này không ít, có thể phân phái một số tiến vào trung thổ, mọi người ai nấy phối hợp với nhau thật chặt chẽ, cùng nhau duy trì bảo hộ hòa bình nhân gian.
Đồ Thiên đáp:
- Ta thấy Băng Nguyên hiện nay còn tồn tại nguy cơ rất nhiều, mấy người cốc chủ tiền bối phải lưu lại ở nơi này, lại thêm sự có mặt của mấy người Thiên Ngô thần tướng, chúng ta vẫn không thể khinh thường.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta đã suy tính qua rồi, lần này có thể phái người đi không nhiều được, ta dự tính để Đồ đại hiệp, Phỉ Vân và Tiết Phong xuôi Nam vào trung thổ, hội họp với cao thủ Trừ Ma liên minh, cùng nhau đối phó với địch nhân là mấy người Bạch Đầu Thiên Ông của Ngũ Sắc Thiên Vực. Mọi người thấy như thế nào?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Suy nghĩ của cốc chủ tiền bối không bàn mà hợp với ta, ta vô cùng tán đồng.
Phỉ Vân nói:
- Ta không có ý kiến, nghe theo an bài của cốc chủ tiền bối.
- Chuyện này hung hiểm vô cùng, cho dù Thiên Lân tình nguyện đi nữa, chúng ta cũng ái ngại.
Hoa Ảnh cười khổ đáp:
- Đây là biện pháp duy nhất, chúng ta không còn chọn lựa.
Hoa Hồng nhìn Mẫu Đơn khẽ giọng hỏi han:
- Ngươi thấy thế nào?
Mẫu Đơn trầm ngâm rồi đáp:
- Tình thế bức bách, không thể không làm, chúng ta chỉ có thể như vậy.
Hoa Hồng nói:
- Nếu là như vậy, ngươi lưu lại ở đây chờ Thiên Lân, ta sẽ quay về Hắc Trì Huyền Vực cho kịp.
Mẫu Đơn chần chừ nói lại:
- Ngươi quả thật nóng lòng như vậy?
Hoa Hồng nghiêm mặt đáp:
- Chờ đợi Thiên Lân không cần hai người, có ngươi là đủ rồi, ta trước tiên quay về hỗ trợ những người khác.
Mẫu Đơn hơi suy nghĩ, nhẹ giọng đáp:
- Nếu như vậy, ta để Tiểu Lan và Hoa Hồng cùng quay về, ta và Hoa Ảnh ở đây chờ đợi Thiên Lân.
Tiểu Lan hơi lo lắng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tiểu thư, tiểu thư ở đây một mình ...
Mẫu Đơn ngắt ngang:
- Không cần lo lắng cho ta, ta ở đây rất an toàn. Sau khi ngươi quay về rồi báo với thánh chủ, nói rằng ta rất ổn, ta chờ sau khi gặp được Thiên Lân rồi sẽ lập tức quay về, hy vọng có thể hóa giải được trận nguy cơ này.
Tiểu Lan nói:
- Tiểu thư yên tâm, tỳ nữ sẽ đem những chuyện này báo với thánh chủ để người không phải lo lắng.
Mẫu Đơn gật đầu đáp:
- Đi đi, lên đường cẩn thận.
Tiểu Lan khẽ gật đầu, sau đó liền cùng Hoa Hồng chào từ biệt mọi người rồi mới đi. Chờ sau khi hai người đi rồi, Mẫu Đơn nhìn Vân Nghê thánh nữ hỏi lại:
- Thiên Lân đại khái lúc nào có thể về lại?
Vân Nghê thánh nữ trầm ngâm rồi đáp:
- Chỉ trong hai ngày.
Mẫu Đơn hơi an tâm, khẽ lẩm bẩm:
- Thời gian hai ngày chắc còn kịp.
Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Thiên Lân trở về sẽ còn có chuyện quấn lấy, không cách nào lập tức theo cô đi đâu.
Mẫu Đơn nghe vậy biến sắc hỏi tới:
- Thế thì trễ đi mất bao lâu?
Vân Nghê thánh nữ nhẹ nhàng đáp:
- Không nhiều không ít, vừa hay kịp lúc.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Câu này có ý gì đây?
Vân Nghê thánh nữ bật cười phức tạp, u oán đáp:
- Có một số chuyện không biết gì còn tốt hơn, có một số chuyện hỏi nhiều càng làm lòng thêm nóng nảy.
Mẫu Đơn dường như hiểu ra, khẽ thở dài nói:
- Như vậy, ta không hỏi nữa thì hơn.
Quay sang nhìn Hoa Ảnh, Mẫu Đơn khẽ hỏi:
- Chủ nhân ngươi có khỏe không?
Hoa Ảnh đáp:
- Cũng không khác tâm tình của ngươi lắm, đang lo lắng nhiều.
Mẫu Đơn bật cười khổ, khẽ giọng nói:
- Lo lắng của cô ta từ đâu mà ra?
Hoa Ảnh chần chừ rồi trả lời:
- Chủ nhân ta đang suy nghĩ cho hạnh phúc của bản thân mình, không muốn bị người khống chế mãi mãi.
Mẫu Đơn ánh mắt khẽ động, hỏi lại:
- Thần Vương đối xử không tốt với chủ nhân ngươi?
Hoa Ảnh lắc đầu đáp:
- Không gì là không tốt, chẳng qua chỉ có mục đích mà thôi, sau này cô sẽ tự mình biết.
Thấy Hoa Ảnh không muốn nói nhiều quá, Mẫu Đơn cũng không hỏi thêm nhiều, lập tức dời mắt đi nhìn về phía xa xăm. Hoa Ảnh thấy vậy cũng không nói gì, bình tĩnh đứng bên cạnh thưởng thức hương vị của Băng Nguyên.
Hoàng hôn, bão tuyết trên không trung càng lúc càng nóng bỏng, gió lớn gào thét cùng với mưa tuyết che phủ cả bầu trời, hệt như bão tố biển lớn, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Trong gió tuyết, Lâm Phàm và Linh Hoa quay lại Thiên Hà bình nguyên, từ xa xa đã cảm ứng vài luồng khí tức xa lạ đang ép gần đến theo hướng này. Có phần kinh ngạc, Lâm Phàm và Linh Hoa nhanh chóng quay lại bên khe sâu, phát hiện Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Tuyết Sơn thánh tăng, Đồ Thiên, Phỉ Vân, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Đao Hoàng Lãnh Vân đều đang chờ đợi tại chỗ, ai nấy đều cùng nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không có sự cảnh giác và bất an.
Đến bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, Lâm Phàm nhẹ nhàng hỏi:
- Sư tổ, chuyện gì đã xảy ra?
Triệu Ngọc Thanh điềm đạm đáp:
- Cao thủ của trung thổ đang chạy đến phía này, vì thế mọi người đều ra mặt để nghênh đón.
Lâm Phàm chợt nói:
- Những luồng khí tức xa lạ đó đều là cao thủ trung thổ?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Theo Trần minh chủ nói, người đến đây tổng cộng có bảy, do Sở Văn Tân dẫn đường, còn lại trong sáu người thì có ba đến từ trung thổ, ba đến từ Hải Vực.
Còn đang nói, khí tức càng rõ ràng hơn, khoảng cách cũng càng gần hơn.
Chốc lát sau, trong gió tuyết xuất hiện một hàng người, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt, không phân trước sau cùng hạ xuống bên cạnh mọi người.
Nhìn cẩn thận, người đến có tổng cộng bảy người, chính là Sở Văn Tân, Tư Đồ Thần Phong, Bắc Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lục Doanh, Phần Thiên, Hàn Ngọc Dương. Hai bên gặp nhau, Sở Văn Tân liền chủ động giới thiệu mọi người với nhau, hai bên lại chào hỏi khách sáo khiến không khí rất náo nhiệt.
Trong đó, Phật Thánh Đạo Tiên và Dao Quang chính là sư đồ, đã mười năm không gặp, tự nhiên có chuyện muốn nói. Ngoài ra, Phật Thánh Đạo Tiên và Tuyết Sơn thánh tăng cũng là người quen cũ, hai bên đã vài trăm năm không gặp, hiện nay gặp nhau ở đây cũng khiến có nhiều cảm xúc.
Rất lâu sau, mọi người bình tĩnh trở lại rồi, Trần Ngọc Loan mới hỏi:
- Mọi người sao đến đây, không gặp Lâm chưởng giáo chăng?
Tư Đồ Thần Phong đáp:
- Chúng ta đã gặp được Vũ Điệp và Thiện Từ, sau đó còn gặp Thiên Lân và Hải Nữ, biết được tình hình bên này rất cấp thiết, vì thế mới vội vàng đi suốt đêm tối cho kịp đến đây, trên đường không hề dừng lại chút nào, cũng hoàn toàn không gặp được Lâm chưởng giáo.
Trần Ngọc Loan cười khổ nói:
- Đây quả thật là ý trời trêu ngươi, Thái Huyền Hỏa Quy vừa mới đi, mọi người lại đến rồi.
Lục Doanh nghi hoặc hỏi lại:
- Câu này nghĩa là sao?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Trước đây chúng ta biết được tin tức, Thái Huyền Hỏa Quy đã theo Kim Sí Huyết Ảnh xuôi Nam vào trung thổ. Để ngăn trở bọn họ mang tai nạn đến với trung thổ, Lâm chưởng giáo dẫn vợ con và Tân Nguyệt, Dương Thiên cùng xuôi Nam để truy tìm, hy vọng có thể ngăn giữ được Thái Huyền Hỏa Quy. Hiện nay, bọn họ đi không lâu, mọi người lại đột nhiên đến đây, hai bên vừa hay sai lạc nhau, đây không phải trở thành đi không kết quả, lãng phí thời gian sao?
Bắc Phong kinh ngạc nói:
- Thật sự có chuyện vậy?
Dao Quang cười khổ đáp:
- Ai nói là không phải đây.
Hàn Ngọc Dương lên tiếng:
- Chuyện này cũng vô tình, chúng ta lập tức xuôi Nam hỗ trợ Lâm chưởng giáo đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Mọi người chạy vội đến đây cũng mệt rồi, chi bằng nghỉ ngơi một đêm, sớm mai mới xuôi Nam.
Đồ Thiên lên tiếng:
- Cốc chủ suy tư chu đáo, đêm nay mọi người nghỉ ở nơi này, mọi người thương nghị với nhau thật tốt, sớm mai xuôi Nam cũng chưa muộn.
Hàn Ngọc Dương chần chừ một lúc, ánh mắt liếc nhìn những người đi cùng, hỏi lại:
- Mọi người thấy thế nào?
Lục Doanh đáp:
- Ở lại một đêm cũng không sao, vừa hay có thể hiểu thêm một số tình hình, sau này cũng giúp ích cho chúng ta không ít.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Ta thấy cũng có thể thừa dịp giao lưu với nhau, mọi người hiểu nhau hơn, cùng nhau nghĩ biện pháp.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Như vậy, đêm nay mọi người lưu lại ở đây, chúng ta chút nữa cùng nhau thương nghị qua.
Mọi người cũng không có ý kiến gì thêm, ai nấy bàn luận vài câu, sau đó liền tiến vào trong khe sâu.
Buổi tối, cao thủ Băng Nguyên, trung thổ, Hải Vực cùng tề tụ lại, ai nấy cùng bàn luận sâu về tình thế trước mắt, phát triển trong tương lai. Thời gian không hay không biết đã trôi qua thật lâu, thoáng cái đã đến giờ Hợi nửa đêm. Lúc này, bàn luận của mọi người cũng đã cơ bản kết thúc, mọi người đang thương nghị một số chuyện ngày mai.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Theo Dao Quang thăm dò biết được, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực lưu lại ở Băng Nguyên chỉ còn Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục và Tứ tinh quân là năm người, mục đích rất có khả năng chỉ để kiềm chế chúng ta, tiện cho các cao thủ khác xuôi Nam sinh sự. Để ngăn trở bọn họ, sáng sớm ngày mai chúng ta phải phái cao thủ xuôi Nam, phối hợp với Chính đạo nhân gian ở trung thổ, cùng nhau đối phó với dư nghiệt của Ngũ Sắc Thiên Vực. Bây giờ, về vấn đề chọn người, mọi người đừng ngại cứ phát biểu kiến nghị của mình.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Theo việc Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam, tai ách cũng dời về Nam, chúng ta nhân số nơi này không ít, có thể phân phái một số tiến vào trung thổ, mọi người ai nấy phối hợp với nhau thật chặt chẽ, cùng nhau duy trì bảo hộ hòa bình nhân gian.
Đồ Thiên đáp:
- Ta thấy Băng Nguyên hiện nay còn tồn tại nguy cơ rất nhiều, mấy người cốc chủ tiền bối phải lưu lại ở nơi này, lại thêm sự có mặt của mấy người Thiên Ngô thần tướng, chúng ta vẫn không thể khinh thường.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta đã suy tính qua rồi, lần này có thể phái người đi không nhiều được, ta dự tính để Đồ đại hiệp, Phỉ Vân và Tiết Phong xuôi Nam vào trung thổ, hội họp với cao thủ Trừ Ma liên minh, cùng nhau đối phó với địch nhân là mấy người Bạch Đầu Thiên Ông của Ngũ Sắc Thiên Vực. Mọi người thấy như thế nào?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Suy nghĩ của cốc chủ tiền bối không bàn mà hợp với ta, ta vô cùng tán đồng.
Phỉ Vân nói:
- Ta không có ý kiến, nghe theo an bài của cốc chủ tiền bối.
/1040
|