Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 103: Trọng Phản Nhân Gian

/1109


Quang hoa rực rỡ cùng với ám hồng sắc quang mang cực mạnh sáng rực cả một vùng. Lục Vân nhìn bốn tên quỷ tiên đang chạy trốn, ánh mắt lộ ra một tia tiếu ý tàn khốc. Đưa mắt quét sang Quỷ vương, thân ảnh Lục Vân vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt chúng, thần kiếm nơi tay phải tấn công mãnh liệt. Bên trên Thiên Ảnh Huyết Mị với sát khí đầy trời, biến thành hàng ngàn hàng vạn hóa thân vây quanh toàn bộ quỷ vật thôn phệ hồn phách và linh thể của chúng một cách tàn khốc.”

Có lẽ do tức giận hoặc không cam tâm, Âm Thi Quỷ vương sau khi bị tổn thất đại quân và rất nhiều cao thủ đã trở nên điên cuồng, hô hào Âm Lệ và tam hung nhất tề phát động đòn tấn công mạnh nhất vào Lục Vân. Giữa không trung, chỉ thấy Quỷ vương, Âm Lệ và tam hung phân thành năm vị trí xoay quanh Lục Vân cực nhanh. Đòn tấn công hóa thành một lực trói buộc rất mạnh với huyết hồng, ám lục, u hắc quang mang không ngừng đè nén rút lại. Sức mạnh đoạt hồn nuốt phách tà ác va chạm dữ dội vào Quỷ Vương Chiến Giáp trên mình Lục Vân, đôi bên phát sinh giao chiến kịch liệt.

Lục Vân bị bao vây tấn công, chỉ cảm thấy chân nguyên toàn thân bị sức mạnh tà ác dồn ép vô pháp cựa quậy, đối với đòn tấn công liên hợp của năm đại cao thủ trong lòng chàng rất cảnh giác. Trong năm đại cao thủ, Lục Vân cảm thấy áp lực mạnh nhất chính là tam hung. Tam hung dường như đều có bất diệt chi thể, tu vi cực cao, so với Quỷ vương không hề thua kém một điểm. Từ cuộc giao đấu lúc trước của Hắc Hà Gian Quỷ vương và Bất Tử Huyết Lệ có thể thấy, dù là Quỷ vương cũng vô cùng kiêng nể tam hung.”

Tấn công như vũ bão đối đầu với phản kích mạnh mẽ trên bầu trời, giữa hai bên phát ra một sức mạnh hủy diệt đáng sợ, không ai nhường ai phản kích dữ dội với tốc độ kinh người. Năm đại cao thủ liên hợp tấn công, sức mạnh tà ác kinh khiếp giao tranh ác liệt với sức mạnh sinh ra từ hai tấm bát quái trên người Lục Vân phát ra tiếng nổ chấn thiên. Trong tiếng vang lớn, Quỷ Vương Chiến Giáp của Lục Vân phát ra vầng hào quang huyết sắc với sức mạnh thôn phệ tất cả âm hồn, sau một lúc dao động kịch liệt không ngờ cuối cùng chụp bắt được Âm Lệ đang chạy trốn. Sau lưng, hắc sắc bát quái dưới sự vùng vẫy kịch liệt của Vô Hồn Âm La làm quang hoa rung động đã để hắn chạy thoát.”

Quỷ ảnh vụt qua lẫn với tiếng gào thét kinh hồn. Âm Thi Quỷ vương và tam hung hoảng hốt lùi ra mười trượng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn Lục Vân. Chỉ thấy Âm Lệ bị huyết sắc bát quái trước ngực Lục Vân nhốt vào vầng hào quang huyết sắc vững chắc, đang không ngừng vùng vẫy phát ra những tiếng kêu gào thê thảm. Trong không trung toàn thân Lục Vân ám hồng sắc quang hoa đại thịnh, hai tấm bát quái trước ngực và sau lưng lập lòe phù chú khác nhau, thêm vào đó ngũ thái quang hoa không ngừng xoay quanh khiến chàng trông như ma tôn bạo phát khí tức cực kỳ lạnh lẽo, âm hiểm. Trên đỉnh đầu Liệt hỏa Long hồn ngẩng lên trời rú dài, liệt diễm trên thân thể to lớn bốc cao bừng bừng, kết hợp với Thiên Ảnh Huyết Mị ở phía trước tạo nên một cảnh tưởng kỳ dị trong không trung chấn động lòng người.”

Sững sờ nhìn Lục Vân, nhóm Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều vô cùng kinh hãi. Ánh mắt giao nhau, trong mắt bảy người ngoài thất kinh ra phần nhiều là ngạc nhiên. Họ không hiểu Hóa Hồn đại pháp thần bí dị thường của Lục Vân học được ở đâu. Họ cũng không rõ Quỷ Vương Chiến Giáp thần kỳ tà dị kia là gì, còn Thiên Ảnh Huyết Mị đầy rẫy huyết sát chi khí kia Lục Vân cũng chưa từng nhắc đến.”

Nghĩ lại lời nói và thần sắc của Lục Vân lúc trước, Thương Nguyệt đều biến sắc dường như nhận ra điều gì. Nhìn sang Ngạo Tuyết lại phát giác Ngạo Tuyết cũng đang nhìn mình, trong mắt hiện lên sự lo lắng vô cùng. Lặng lẽ lắc đầu, Thương Nguyệt không biết nên nói gì chỉ có thể thở dài nhìn theo bóng Lục Vân. Khóe miệng Ngạo Tuyết lóe lên một chút kỳ lạ, nàng nghĩ lại quá khứ những lời Lục Vân từng nói mới hiểu những điều trước giờ chàng vẫn giấu kín chính là điều này đây. Nghĩ đến môn quy của các môn phái tu chân và cái nhìn về môn hộ, Ngạo Tuyết mới thực sự cảm nhận được lựa chọn vừa qua của Lục Vân mới thống khổ biết bao.

Nhìn Vân Phong, Ngạo Tuyết phát hiện trong mắt hắn lúc này cũng ẩn chứa sự bi thương vô cùng giống như nàng. Có lẽ hắn cũng nhận ra, tuy Lục Vân đánh lui được năm đại cao thủ của Quỷ vực, nhưng sau khi về đến nhân gian chuyện gì đang chờ đợi chàng đây?”

Lục Vân nhìn Âm Lệ cười lạnh lùng nói:”

- Bây giờ mọi chuyện nên kết thúc. Hóa Hồn Đại Pháp của ngươi tuy lợi hại, nhưng khi gặp Quỷ Vương Chiến Giáp của ta kết quả thế nào, tin rằng trong lòng ngươi rất rõ. Vĩnh biệt Âm Lệ Quỷ Soái của Âm Hồn Gian, phải kết thúc thôi.”

- Không, đừng....”

Nhưng đã không kịp nữa rồi. Lục Vân hiện tại đã không còn như Lục Vân ngày trước, lúc này tính cách chàng trở nên lạnh lùng, đối với địch nhân tàn khốc vô tình trong lòng không hề có chút thương hại. Chỉ thấy quang hoa lóe lên, huyết sắc bát quái bạo phát quang mang chói lòa cùng với tiếng kêu khóc phẫn nộ không cam tâm, trong chớp mắt tan biến vào hư vô.”

Ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa lo lắng bất an, Vô Gian Quỷ Sát hạ giọng nói với Huyết Lệ và Âm La mấy câu rồi thân hình mờ nhạt dần đi trong nháy mắt đã tan biến mất. Hắn vừa đi, Bất Tử Huyết Lệ và Vô Hồn Âm La nhìn nhau, thân ảnh hóa thành hai đạo lưu quang phút chốc cũng đi rất xa. Nhìn bên mình chỉ còn lại hai tên quỷ tiên và vài trăm quỷ binh, Âm Thi Quỷ vương không cam tâm phẫn nộ ngẩng mặt lên trời gào thét, thanh âm điên dại bi thương.”

Tức giận nhìn Lục Vân, Âm Thi Quỷ vương thét:”

- Tiểu tử ngươi nhớ lấy, kiếp này ta không chịu thua như vậy, sẽ có một ngày ta quay lại tìm ngươi.”

Nói xong phất tay mang theo hai tên quỷ tiên chạy mất. Hắn vừa đi, tất cả quỷ binh xung quanh đều hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, trong nháy mắt mất tăm mất tích. Rú lên một tiếng, Thiên Ảnh Huyết Mị hóa thành ngàn vạn, với tốc độ người thường không thể nhìn thấy, phân bố khắp chiến trường thành một khối huyết sắc mê vụ bao trùm toàn bộ quỷ binh vào trong.”

Khi tiếng gào khóc tắt hẳn, chiến trường trở thành một nơi vắng vẻ trống rỗng, duy chỉ có sát khí còn lởn vởn khắp nơi. Lục Vân vừa xoay vừa di chuyển tay phải, thần kiếm phát ra tiếng rít vang trời xen lẫn với sự phẫn nộ không cam tâm của Thiên Ảnh Huyết Mị, đồng thời thu hồi Long hồn và Huyết Mị vào trong kiếm. Theo đó hắc sắc quang hoa trên thân Lục Vân ẩn đi, Quỷ Vương chiến giáp thần kỳ quỷ dị cũng vô thanh vô tức biến mất.”

Không quay đầu, Lục Vân vẫn quay lưng với mọi người nói khẽ:”

- Đi thôi, mọi chuyện đều kết thúc, chúng ta cũng nên về thôi!.”

Nói xong lắc mình bay vút lên không trung, ngự gió phi hành về phía trước. Ở phía sau, Thương Nguyệt nhìn theo thân ảnh có phần lạc lõng rồi quay sang Ngạo Tuyết khẽ nói:”

- Chúng ta nên đi thôi, năm người họ đều bị trọng thương, ở Quỷ vực này quá lâu sẽ không tốt cho họ.”

Ngạo Tuyết lặng lẽ gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tử Dương chân chân và Vân Phong, trong mắt ba người đều hiện lên sự lo lắng sâu sắc. Khe khẽ thở dài, hai tay Ngạo Tuyết nâng năm người lên quay người bay theo Lục Vân.”

Đến sườn núi nơi gặp Phong Viễn Dương ngày trước, Lục Vân lặng lẽ đứng trông về phương xa. Đợi Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết bảy người đến nơi, chàng quay đầu nhìn mọi người bình thản nói:”

- Được rồi, mọi người cùng xuống đi, đợi chúng ta phá giải phong ấn là có thể trở về Nhân gian.”

Nói xong ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, đáy mắt ẩn hiện một chút khổ tâm.”

Thấy Lục Vân bình thản mỉm cười, thần sắc mọi người đều có phần cổ quái, không hiểu vì sao lúc này chàng vẫn có thể nở nụ cười. Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân với vẻ thâm tình khẽ nói:

- Đúng vậy, chúng ta có thể trở lại Nhân gian, trở về Dịch viện ngay tức khắc, phải không?.”

Không một lời hồi đáp, lúc này mọi người đều cảm thấy sự kỳ vọng của Ngao Tuyết nhưng không ai biết nên nói gì. Có lẽ trong giây phút này, sự im lặng tốt hơn lời nói rất nhiều, không phải sao?”

Lục Vân mỉm cười nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, ánh mắt bình thản tự nhiên dường như muốn nói với hai nàng không cần lo lắng, không sợ mất mát, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được. Quay người, Lục Vân dẫn mọi người cùng đáp xuống dốc núi. Theo sự hướng dẫn của Phong Viễn Dương, cả nhóm từng người một đi vào trong một sơn động hẹp và dài.”

Đi qua hơn mấy mươi trượng trong hang động uốn lượn quanh co, cả nhóm đến một động phủ lớn chừng năm trượng. Chỉ vào một thạch bích, Phong Viễn Dương khẽ nói:”

- Chính là nơi này, lúc đầu ta từ đây đi vào nhưng sau đó bị người khác phong ấn. Ta đã từng thử rất nhiều lần, dùng pháp quyết của Dịch viện không có tác dụng gì, phong ấn này có lẽ là phong ấn của cửa Phật, sở học chúng ta bất đồng nên không thể phá nổi.”

Trên thạch bích, một đạo tử kim quang hoa mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện khiến người ta có thứ cảm giác vô cùng kỳ quái. Lục Vân từ từ tiến lại gần, khi chàng đến cách thạch bích khoảng ba tấc đột nhiên xuất hiện một cỗ kim quang sáng rực rất mạnh đẩy bắn Lục Vân ra xa ba bước. Thân hình lắc lư nhưng ngay lập tức Lục Vân ổn định thân thể, ánh mắt nhìn thạch bích có vẻ cổ quái.”

Sau lưng, Vân Phong nói nhỏ:”

- Lục Vân cẩn thận chút, đạo phong ấn này rất cổ quái, dường như ẩn chứa một cỗ khí tức chí dương chí cương, trên phong ấn còn có chữ Chấn, rõ ràng đây là tuyệt học vô cùng bá đạo của Phật môn, quyết không tầm thường.”

Quay đầu nhìn Vân Phong, Lục Vân bình thản cười nói:”

- Trước đây đệ không ngừng hỏi huynh, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà đệ không biết phải không? Bây giờ đệ cẩn thận xem cho rõ, như vậy đệ sẽ biết trên mình huynh có rất nhiều bí mật. Đạo phong ấn này tịnh không phải phong ấn của môn hạ Bồ Đề học viện mà xuất xứ từ một nơi khác. Còn như rốt cuộc nó đến từ đâu, tương lai mọi người sẽ biết. Bây giờ, mọi người hãy chú ý xem ta phá giải phong ấn này như thế nào nhé. Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt hãy nhìn cho rõ, bất kỳ pháp quyết nào cũng có đặc điểm rất cơ bản, đó là cùng tính chất thì hấp dẫn, khác nhau thì bài xích. Chỉ cần điều chỉnh tính chất chân khí của mình tương đồng với đối phương thì có thể dễ dàng tiếp cận xuyên thấu vào.”

Quay đầu đi, toàn thân Lục Vân toát ra cỗ khí tức kỳ dị, những tia kim sắc quang mang mờ nhạt xuất hiện. Đến gần phong ấn lần nữa, khi còn cách xa ba tấc kim sắc quang mang bạo phát chấn lực hung hãn kích vào Lục Vân. Nhưng lần này, sức mạnh cường đại đó không đẩy bắn nổi Lục Vân. Nhìn kỹ mới phát hiện toàn thân Lục Vân tỏa ra kim sắc, vô số kim sắc chú ngữ của Phật môn hiện lên, bên ngoài hình thành một đạo kim quang vô cùng chói mắt.”

Nhìn thân ảnh Lục Vân, bảy người dần dần lộ rõ thần sắc kinh ngạc. Khi toàn thân Lục Vân kim quang đại thịnh, kim sắc phật chú vô số, quanh thân hình thành một vòng kim quang mờ ảo như kim tôn phật tượng, mọi người đều sững sờ. Chính trong lúc mọi người đang vô cùng kinh ngạc thì Lục Vân lăng không xếp bằng, nét mặt trang nghiêm như một vị Kim Cương La Hán thần thánh mà uy nghiêm. Bất giác mọi người nhớ lại lúc trước, khi Quỷ Vương Chiến Giáp trên thân trông chàng như một ma tôn tà ác và đáng sợ. Hai khí thế hoàn toàn trái ngược cùng xuất hiện trên người Lục Vân khiến mọi người đều rơi vào trong mê hoặc. Rốt cuộc chàng là ma tôn bá tuyệt thiên hạ hay là Kim Cương La Hán thần thánh uy nghiêm? Không ai có thể nói rõ.

Cảm thấy pháp lực Phật môn rất lớn trên đạo phong ấn, trong lòng Lục Vân hơi chấn động, không thể không thừa nhận người thi triển phong ấn này tu vi cường thịnh, tuyệt đối không dưới chàng. Hít sâu một hơi công lực Lục Vân tăng vọt, dốc toàn lực thi triển Phật môn Tâm Thiện Bất Diệt quyết giao tranh dữ dội với phong ấn. Theo sự gia tăng công lực của Lục Vân, cỗ khí tức mạnh mẽ tương đồng với pháp lực Phật môn dần dần chịu sự khống chế của chàng, hóa thành một cỗ pháp lực lưu nhập vào thể nội chàng, chuyển hoá thành chân nguyên. Được sự tương trợ của cỗ chân lực Phật môn Tâm Thiện Bất Diệt quyết cực mạnh, Lục Vân phát giác pháp quyết Phật môn của mình trong lúc không lưu tâm đã tiến lên tới một cảnh giới khác.”

Khi kim quang biến mất, một thông đạo hiện ra trước mắt Lục Vân. Nhìn thông đạo này, chàng cảm nhận rõ ràng ngoài động một vùng cỏ cây rậm rạp xanh ngắt tràn đầy sức sống. Thần sắc tươi tỉnh, mắt Lục Vân ánh lên những tia vui mừng. Tuy vậy khi quay đầu nhìn dung nhan diễm tuyệt của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, vẻ mặt tươi cười của Lục Vân bỗng tan biến thay vào đó phảng phất một sự luyến tiếc và mất mát.”

- Chuyến đi đến Quỷ vực đã kết thúc, tất cả mọi hồi ức đều bỏ lại nơi Quỷ vực hung hiểm này thôi.”

Giọng nói có vài phần lạc lõng, sau khi nói xong Lục Vân xoay người thuận theo thông đạo đi tới. Cùng với bóng dáng xa dần là một loạt tiếng thở dài, người đã đi mất dạng vẫn còn quẩn quanh đâu đây.”

Trong vùng núi rừng xanh ngắt, từ một sơn động âm u chợt xuất hiện vài bóng người. Nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ, Lục Vân với thần sắc cổ quái nhìn mọi người khẽ nói:”

- Mọi người nghỉ ngơi một lát, ta quay lại phong ấn thông đạo đó, những chuyện khác để tính sau.”

Dứt lời, nhân ảnh nhoáng lên tan biến trong bóng tối của sơn động âm u.”

Nhìn bóng dáng Lục Vân đi xa, bảy người nhìn nhau rơi vào im lặng không biết nên nói gì. Mục quang nhìn lướt qua mọi người, Tử Dương chân nhân khẽ nói:”

- Chuyến đi đến Quỷ vực lần này nguy hiểm vô cùng, dù sao mọi chuyện cũng kết thúc. Tuy chúng ta đã phải trả cái giá rất lớn, nhưng cho dù nói thế nào đa số chúng ta vẫn sống trở về. Về lần đến Quỷ vực này ta không muốn nói nhiều, ta chỉ hy vọng mọi người hãy bỏ lại đoạn hồi ức cuối cùng nơi Quỷ vực. Bí mật của Lục Vân bất cứ ai trong chúng ta cũng không thật rõ, nếu kết luận tùy tiện sẽ không thể đưa ra những phán đoán công bằng. Bất luận trên người Lục Vân ấn chứa những bí mật như thế nào, nhưng người làm sư phụ như ta tin tưởng nó không phải là một ác ma. Đời này kiếp này, bất luận thế nào nó mãi mãi là niềm tự hào trong lòng ta.”

Thương Nguyệt nhìn Tử Dương chân nhân trầm giọng nói:”

- Lời của sư thúc, Thương Nguyệt mãi ghi nhớ trong tim. Chuyện ngày hôm qua đã theo gió bay đi, chuyện của ngày mai mới là sự khởi đầu. Còn như về nhân phẩm của Lục Vân bất luận người khác nói thế nào, trong lòng Thương Nguyệt luôn hiểu rõ chàng là người chính trực và lương thiện. Đời này con vĩnh viễn tin tưởng con người chàng, tin tưởng cách chàng xử sự.”

Thấy Thương Nguyệt nói vậy, Ngạo Tuyết vô cùng xúc động và cảm kích, suy cho cùng Thương Nguyệt vẫn luôn hướng về Lục Vân. Bên cạnh Tất Nhiên nhìn Thương Nguyệt, trong lòng không nén nổi thở dài, nhè nhẹ nói:

- Tử Dương sư thúc yên tâm, về chuyện của Lục Vân, Tất Thiên tại nơi đây xin thề từ nay về sau quyết không nhắc đến. Mọi chuyện hôm nay với con đều chưa từng xảy ra.”

Bốn người Dịch viện đều nhìn Tất Thiên với ánh mắt vô cùng cảm kích và xúc động. Có lẽ do không biết nên nói gì, bốn người chỉ nhìn Tất Thiên mắt ánh lên sự an ủi và vui mừng. Cạnh đó Thương Nguyệt và Hứa Khiết nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy xúc cảm. Họ cũng cảm động sâu sắc trước mối thâm tình hữu ái của Dịch viện.”

Nhẹ nhàng đáp xuống kế bên mọi người, Lục Vân thấy mọi người thần sắc rất bình tĩnh, không nhận ra có điều gì khác thường. Nhìn Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết, Lục Vân khẽ nói:”

- Bây giờ, hai muội hãy chú ý động tĩnh xung quanh, huynh sẽ trị thương cho năm người, đợi khống chế được vết thương hai nàng hãy đưa họ về Dịch viện.”

Hai nữ tử nghe vậy rất ngạc nhiên, buồn rầu nhìn Lục Vân ánh mắt có phần trông mong và quan tâm. Yên lặng nhìn, cả hai người mấp máy môi nhưng cuối cùng lại không hỏi gì. Tính cách của Lục Vân họ rất hiểu, một khi chàng đã nói ra thì rất khó thay đổi. Có lẽ trong một số chuyện cần cho chàng thời gian, trải qua một quãng thời gian chắc sẽ tốt hơn.”

Lục Vân để năm người bị thương thành một vòng tròn, tay úp vào nhau chân khí tương thông. Lăng không bàn tọa trên đỉnh đầu năm người, Lục Vân thi triển pháp quyết Thiên Địa Vô Cực toàn lực hấp thu linh khí của trời đất, dùng linh khí mạnh mẽ đả thông kinh mạch và bổ sung chân nguyên cho năm người. Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi Lục Vân thu công, năm người tự ngồi xếp bằng trên mặt đất điều tức ra sức khôi phục công lực.”

Nhìn Lục Vân một cách thân thiết, lúc này trong mắt Thương Nguyệt và Ngao Tuyết đều chứa chan âu yếm. Khẽ trốn tránh hai đôi mắt làm rung động lòng người ấy, Lục Vân lộ ra nét cười chua chát lặng lẽ nhìn về phía chân trời. Lần đầu tiên Lục Vân cảm nhận thật rõ ràng, thì ra trốn chạy lại làm cho người ta đau lòng, làm người ta khó quên như vậy.”

- Lục Vân, chúng ta cùng về Dịch viện được không, huynh đã từng nói cho dù núi đổ, sông cạn, trời đất hoà làm một lòng này vẫn không thay đổi. Huynh còn nhớ không?”

Thanh âm dịu dàng phát ra từ miệng Ngạo Tuyết.”

Tâm thần rung động Lục Vân thu hồi mục quang, nhìn khuôn mặt diễm lệ của Ngạo Tuyết trong ánh mắt chan chứa thâm tình. Rời mắt nhìn sang Thương Nguyệt, ánh mắt Lục Vân cũng ánh lên vẻ ôn nhu tương tự. Đời này bất luận kết quả ra sao, ít nhất chàng cũng có giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp. Trong giấc mơ đó, có hai thiếu nữ xinh đẹp tươi cười với chàng, trò chuyện với chàng, đã mang đến cho chàng hạnh phúc, mang cho chàng biết bao kỷ niệm đẹp. Có một ngày vọng nhìn lại xa xăm, tại nơi sơn thủy dưới bóng hoa sen có một nụ cười mỉm, biết bao nhiêu ôn nhu đều chìm trong giấc mộng giữa đêm xuân.”

Lắc đầu nhè nhẹ, Lục Vân hạ giọng nói:”

- Dịch viện chỉ là một điểm dừng chân ngắn ngủi trong cuộc đời huynh. Đời này con đường của ta không giống với các muội, vì vậy có những chuyện hai muội không hiểu. Thực ra trước khi vào Hóa Hồn Trì huynh đã dự định rời khỏi Dịch viện, đáng tiếc không ngờ lại kết thúc theo cách này. Vốn dĩ huynh muốn lặng lẽ đến và lặng lẽ ra đi, để lại cho mọi người một đoạn hồi ức, để lại những lời chúc tốt đẹp. Nhưng bây giờ sự thật tàn khốc buộc huynh phải chọn lựa như vậy, có lẽ đó chính là con đường khác nhau của huynh và các muội.

Lặng lẽ nhìn Lục Vân, ánh mắt Thương Nguyệt lộ vẻ u sầu buồn bã:”

- Vậy sau này huynh định thế nào. Vân du thiên hạ, tiếp tục tu luyện hay tìm một nơi nào khác để tu chân. Hay huynh muốn từ bỏ tu luyện làm việc gì đó?


/1109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status