"Cốc cốc cốc!" - Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt cuộc vui của đám bạn. Yui nghiêm giọng:
- Vâng?
Cánh cửa bật mở. Ngoài kia, một bà già khoảng sáu mươi xuân đang mặc một bộ váy dài màu tối, mắt đeo một cặp kính, tay chống người trên chiếc gậy.
- Tiểu thư Yui, chủ tịch có yêu cầu mời cô đến thư phòng gặp ông. - Bà quản gia Betsuhiko trịnh trọng thông báo.
- Ba tôi? - Cô lặp lại, rồi ái ngại quay lại nhìn các bạn.
Nhận thấy nét mất tự nhiên trên gương mặt cô, không muốn làm cô khó xử, tụi bạn bèn đua nhau xua tay:
- Thôi! Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn! Cũng muộn rồi, tớ và Kuro phải về để chuẩn bị cho buổi học tối nay! - Haru cười khì, tay vươn ra tóm lấy tay anh, lôi anh đứng dậy khiến anh không kịp phản ứng gì.
- Anh cũng phải về phụ mẹ bán hàng. - Akito cũng từ từ đứng dậy.
- Tớ có ca làm thêm bên võ đường. - Mika cầm lấy túi xách.
Chỉ còn mỗi Shukasa là vẫn chưa muốn về. Anh cứ ngồi ì ra đó, tay khoanh lại, mắt chăm chú nhìn.
- Mọi người về hết rồi, anh còn ở lại làm gì nữa! - Haru tinh ý, chạy lại khoác tay Shukasa, kéo anh dậy.
- Ừm! - Yui và Kuro nhắm mắt, gật gù đồng thanh.
- Mà này Shukasa/Haru! - Đồng thanh tập hai.
- Gần quá đấy! - Cả hai nhất loạt bẹo má. Yui cau có véo má trái Haru, còn phần Kuro là Shukasa theo hướng ngược lại.
Hai người kia cười ngượng, chẳng ai bảo ai mà đồng thời buông tay người kia ra, tay khua lung tung xin tha.
Và khi bàn tay của Kuro đã rời khỏi má phải Shukasa, anh lao tới, ôm chầm lấy Yui, cười khì khì:
- Này Yucchi! Phản ứng bây giờ của em anh có thể hiểu là ghen không?
- Khùng! - Yui buông ra một từ hết sức phũ phàng, rồi giật nảy mình vùng đôi tay của anh ra khỏi người mình, tiến tới đến bên bà quản gia, ra lệnh. - Bà tiễn bạn cháu ra về nhé!
- Thôi thôi Yui! Em đừng bày vẽ! - Akito xua tay. - Bọn anh tự về được rồi! Tiễn làm gì!
- Sẽ lạc đấy, nhất là với những người như anh! - Yui cười khinh khỉnh, ngụ ý châm chọc khiến Akito tức xì khói.
"Dám tấn công bạn ta, cho chết!" - Cô thầm cười ranh mãnh rồi bỏ ra khỏi phòng, mặc tụi bạn đang chuẩn bị ra về dưới sự hướng dẫn của Betsuhiko.
o0o
- Thưa ba, là con, Yui ạ! - Cô gõ cửa, nhẹ nhàng thưa.
- Con vào đi! - Giọng ông đáp lại đầy nghiêm khắc.
Cô khẽ đẩy cửa vào. Vẫn là khung cảnh hệt mười năm về trước. Ông ngồi trên bàn làm việc, tay cầm cây bút thỉnh thoảng đánh vài chỗ vào trong tập tài liệu, tay kia đưa ly cà phê hãy còn bốc khói trắng lên nhấp môi. Thấy Yui bước vào trong sự e dè, hẳn là chưa quen với cuộc sống mới, ông chưa thể nghiêm khắc dạy con như với chị cô, cũng phải mở lòng trước:
- Con ngồi đi! - Ông rời mắt khỏi bàn làm việc, đứng dậy, nhìn cô, trỏ tay về phía bộ sofa hơi chếch sang bên trái bàn làm việc. Khi cô bước đến, ông cũng kéo ghế bành, đi xuống ngồi bên cô.
- Thưa, có chuyện gì sao ba? - Cô hơi ái ngại.
- Hãy tự nhiên hơn, Yui. Ta biết con chưa quen với cuộc sống mới, nhưng con cũng đừng giữ khoảng cách giữa chúng ta. - Ông nghiêm nghị, nhưng ánh mắt thoáng có nét cười.
- Dạ. - Bị ba nhìn thấy nỗi khổ tâm trong lòng mình, cô đành cúi gằm mặt.
Im lặng chăm chú quan sát con gái mình một lát, ông nhận thấy mái tóc của cô đã có ai chỉnh sửa. Miệng bất giác nhoẻn cười. Trông cô giống hệt mẹ cô hồi trẻ, người con gái mà ông nguyện yêu suốt đời.
Tuy cúi gằm mặt, nhưng Yui vẫn nhận thấy nụ cười của ông, bèn bớt căng thẳng hơn, cười lại thật tươi:
- Ba gọi con chắc có gì muốn sai bảo?
Thấy con gái mình đã tự nhiên hơn, ông cũng khẽ khịt mũi, hai tay đan vào nhau, để trên đầu gối:
- Con có biết cuối năm nay có sự kiện gì không?
Một vẫn đề đột ngột cô cũng không rõ, bèn ái ngại lắc đầu.
- Ngày 31 tháng 12, chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc để kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tập đoàn. - Ông bèn giải thích. Thấy cô im lặng, ánh mắt nhìn ông như đã hiểu chuyện, ông bèn nói tiếp. - Lúc đó, mẹ con sẽ là người tổ chức tất cả mọi thứ, ta muốn con phải giúp đỡ mẹ con hoàn thành tốt nhiệm vụ.
- Con hiểu. Nhân đây, con cũng muốn học lại những nề nếp của một tiểu thư. - Yui kính cẩn thưa lại.
- Ta rất vui vì con nói đúng ý ta. Buổi yến tiệc đó có sự tham dự của rất nhiều các ông lớn trong giới chính trị và thương trường, con phải thể hiện tốt cung cách của một tiểu thư. Vào bữa tiệc đó, ta sẽ giới thiệu con với mọi người. - Ông gật đầu khen ngợi. - Hôm đó, chị con từ Paris cũng sẽ trở về.
- Chị Mai sao ạ? - Yui tỏ ra ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên rồi. - Ông khẽ nhíu mày. - Đó là bữa tiệc rất quan trong để ta tìm kiếm thêm những hợp đồng làm ăn với các công ty, xí nghiệp khác, nên rất cần ngoại giao. Chị gái con Mai, là một ca sĩ nổi tiếng, lại xinh đẹp, có duyên, biết ăn nói, hẳn là được lòng họ.
Yui im lặng cúi đầu. Đã mười năm trôi qua, cô không hay xem ti vi nên không biết sự xuất hiện của chị mình trên giới truyền thông. Khi trở về gặp chị cô đúng chưa đầy năm phút ở sảnh chính, cô lại nói những điều không hay. Và từ sau đó, cô không gặp chị nữa, người chị mà cô hết mực thương yêu.
Ông Ikishige thấy con gái mình không đáp gì, những tưởng cô bị mặc cảm bởi lời ông nói ra, bèn vội chữa:
- Nhưng điều đó không có nghĩa là ta chê con, Yui. Chẳng là Mai nó quen với công việc xã giao hơn thôi.
Thấy ba mình có chút hiểu lầm, Yui vội xua tay:
- Ấy không, ba đừng hiểu nhầm. Con mới về dĩ nhiên sẽ không quen, nhưng cái gì cũng phải học. Con không tin con không thể bắt kịp chị Mai.
Ông gật đầu hài lòng. Quả là một đứa con rất biết chừng mực. Ngẫm lại, ông thấy mình thật hạnh phúc. Có hai đứa con đều xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo, lại biết ăn nói. Tuy không có con trai để thừa kế, nhưng ông cũng đã đủ hãnh diện với chúng rồi.
Yui - một quyết định không sai...
- Yui con này, ta muốn con đảm nhiệm một trọng trách... - Ông bắt đầu nghiêm giọng.
- Vâng, thưa ba? - Cô hơi ngơ ngác khi ba cô ngiêm túc một cách đột ngột.
o0o
- Aizz! - Shukasa khẽ thở dài, anh nằm phịch trên bàn. - Lại học, suốt ngày học. Cái trường này chẳng có gì đáng để mình đến cả. Giá mà được học bên trường 2 thì vui...
Anh mặt mơ màng, ngẫm tưởng đến lúc được học cùng một sân trường với Yui...
- Này! - Akito bèn huých vai. - Biết là chàng muốn học với nàng lắm rồi đấy, nhưng đừng để nàng chiếm hết tâm hồn. Hôm nay có học sinh mới chuyển đến lớp ta, hay đâu là con gái, xinh lắm đấy.
- Ngốc. Ngoài Yucchi ra, bọn con gái khác đều là heo! - Shukasa buông một tràng khiến tụi Akito hóa đá. Kuro phì cười, chen thêm một câu.
- Tớ cá là cậu sẽ nghiện cô bạn học sinh mới này luôn! Tớ thấy mặt nàng rồi! - Anh cười ranh mãnh.
- Sao? Xinh lắm hả? - Akito mắt sáng như sao, hí hửng.
- Đâu, như heo thôi... - Kuro khẽ lườm Shukasa đang nhăn mặt dõi theo chuyện.
- Hừ! Dù cô ta xinh đẹp ra sao tớ không quan tâm. - Shukasa làm bộ lạnh lùng.
- Vậy cá nhé! - Kuro cười ranh mãnh. - Nếu cậu không quan tâm đến cô ta, tớ sẽ hét lên giữa lớp là "Tôi là dân đồng tính". Còn ngược lại thì cậu cũng phải hét như tớ. Ok?
Thực sự là anh sẽ không quan tâm dù cô ta có tầm cỡ hoa hậu thế giới mà. Ngó bộ dạng Kuro hét vậy trông mắc cười quá, thì chấp nhận chứ sao.
Thấy anh đã đồng ý, Kuro cười hài lòng. Nhưng chợt để ý gì, bèn quay phắt lại, lườm Akito.
- Này Akito, không thể bỏ được thói trăng hoa à? Cậu có bạn gái rồi mà thấy gái xinh là sao cũng gọi mắt cậu bằng cụ!
Akito giật mình quay mặt đi, huýt sáo làm lơ.
- Cậu cắt đuôi được cô ta chưa? - Kuro bèn hỏi lại đầy vẻ quan tâm.
Mắt Akito trợn to. Dẫu cho tụi kia không thể nhìn thấy khi anh quay mặt vào tường, nhưng thực sự để cảm nhận được vẻ bối rối lúng túng kia thì không hề khó đối với những người bạn nối khố.
- Cô ta dai quá mà! - Akito cười nhạt. - Biết trước vậy thì tớ đã khônm.g dây vào cô ta. Chia tay rồi mà vẫn cứ bám như nhặng. Mika mà bắt gặp thì chết tớ mất.
- Cứ đùa! - Shukasa cười theo, nhưng mang đậm sự khinh bỉ, coi thường, hiển nhiên. - Dẫu sao cậu cũng đã từng yêu cô ta rất thật lòng. Nếu không phải vì cậu phát hiện cô ta còn có người đàn ông khác thì chắc giờ vẫn tiếp tục bị cô ta dắt mũi.
- Ừm. Đúng là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Chia tay cô ta mới lẽo đẽo đeo bám. - Akito khịt mũi.
Bất chợt, không gian lớp trở nên yên ắng. Giáo viên chủ nhiệm Hiura Kyoko từ từ bước vào. Cô bước lên bục, cả lớp nhất loạt đứng dậy chào. Chào xong, Shukasa gục xuống bàn, nhắm mắt lim dim.
- Lớp chúng ta hôm nay có học sinh mới. - Cô dõng dạc tuyên bố.
Cả lớp bắt đầu vang lên tiếng xì xào. Bọn chúng rỉ tai nhau những tưởng tượng về học sinh mới kia. Khi nghe cô phẩy tay ra hiệu, cô học sinh mới từ từ bước vào.
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt, ngẩn ngơ nhìn cô nàng.
Akito toàn thân hóa đá, miệng sắp rớt khỏi mặt.
Riêng người đã biết mặt cô nàng như Kuro, anh chỉ hẩy vai Shukasa liên tục. Vốn không định ngắm, nhưng anh chàng này dai quá, Shukasa phải ngẩng mặt dậy.
Shukasa nhìn từ dưới chân lên khuôn mặt. Vóc dáng chuẩn thật đấy, diện bộ đồng phục trường 1. Hai tay cầm cặp, chắp trước bụng dịu dàng. Khuôn mặt rất xinh, nhưng lại đeo một chiếc kính cận. Mái tóc đen óng, búi gọn trên đỉnh đầu bằng một chiếc nơ, thả mái là hai lọn tóc xoăn bên hốc má.
Ban đầu thì bình thường thật đấy, nhưng khi nhận diện rõ khuôn mặt, phản ứng của Shukasa còn kinh hãi hơn cả Akito.
Cô nàng khẽ cúi chào mọi người, miệng nở một nụ cười duyên, giọng ấm áp giới thiệu:
- Tớ là Satake Yui, học sinh mới. Xin được giúp đỡ.
Hết chương 45.
- Vâng?
Cánh cửa bật mở. Ngoài kia, một bà già khoảng sáu mươi xuân đang mặc một bộ váy dài màu tối, mắt đeo một cặp kính, tay chống người trên chiếc gậy.
- Tiểu thư Yui, chủ tịch có yêu cầu mời cô đến thư phòng gặp ông. - Bà quản gia Betsuhiko trịnh trọng thông báo.
- Ba tôi? - Cô lặp lại, rồi ái ngại quay lại nhìn các bạn.
Nhận thấy nét mất tự nhiên trên gương mặt cô, không muốn làm cô khó xử, tụi bạn bèn đua nhau xua tay:
- Thôi! Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn! Cũng muộn rồi, tớ và Kuro phải về để chuẩn bị cho buổi học tối nay! - Haru cười khì, tay vươn ra tóm lấy tay anh, lôi anh đứng dậy khiến anh không kịp phản ứng gì.
- Anh cũng phải về phụ mẹ bán hàng. - Akito cũng từ từ đứng dậy.
- Tớ có ca làm thêm bên võ đường. - Mika cầm lấy túi xách.
Chỉ còn mỗi Shukasa là vẫn chưa muốn về. Anh cứ ngồi ì ra đó, tay khoanh lại, mắt chăm chú nhìn.
- Mọi người về hết rồi, anh còn ở lại làm gì nữa! - Haru tinh ý, chạy lại khoác tay Shukasa, kéo anh dậy.
- Ừm! - Yui và Kuro nhắm mắt, gật gù đồng thanh.
- Mà này Shukasa/Haru! - Đồng thanh tập hai.
- Gần quá đấy! - Cả hai nhất loạt bẹo má. Yui cau có véo má trái Haru, còn phần Kuro là Shukasa theo hướng ngược lại.
Hai người kia cười ngượng, chẳng ai bảo ai mà đồng thời buông tay người kia ra, tay khua lung tung xin tha.
Và khi bàn tay của Kuro đã rời khỏi má phải Shukasa, anh lao tới, ôm chầm lấy Yui, cười khì khì:
- Này Yucchi! Phản ứng bây giờ của em anh có thể hiểu là ghen không?
- Khùng! - Yui buông ra một từ hết sức phũ phàng, rồi giật nảy mình vùng đôi tay của anh ra khỏi người mình, tiến tới đến bên bà quản gia, ra lệnh. - Bà tiễn bạn cháu ra về nhé!
- Thôi thôi Yui! Em đừng bày vẽ! - Akito xua tay. - Bọn anh tự về được rồi! Tiễn làm gì!
- Sẽ lạc đấy, nhất là với những người như anh! - Yui cười khinh khỉnh, ngụ ý châm chọc khiến Akito tức xì khói.
"Dám tấn công bạn ta, cho chết!" - Cô thầm cười ranh mãnh rồi bỏ ra khỏi phòng, mặc tụi bạn đang chuẩn bị ra về dưới sự hướng dẫn của Betsuhiko.
o0o
- Thưa ba, là con, Yui ạ! - Cô gõ cửa, nhẹ nhàng thưa.
- Con vào đi! - Giọng ông đáp lại đầy nghiêm khắc.
Cô khẽ đẩy cửa vào. Vẫn là khung cảnh hệt mười năm về trước. Ông ngồi trên bàn làm việc, tay cầm cây bút thỉnh thoảng đánh vài chỗ vào trong tập tài liệu, tay kia đưa ly cà phê hãy còn bốc khói trắng lên nhấp môi. Thấy Yui bước vào trong sự e dè, hẳn là chưa quen với cuộc sống mới, ông chưa thể nghiêm khắc dạy con như với chị cô, cũng phải mở lòng trước:
- Con ngồi đi! - Ông rời mắt khỏi bàn làm việc, đứng dậy, nhìn cô, trỏ tay về phía bộ sofa hơi chếch sang bên trái bàn làm việc. Khi cô bước đến, ông cũng kéo ghế bành, đi xuống ngồi bên cô.
- Thưa, có chuyện gì sao ba? - Cô hơi ái ngại.
- Hãy tự nhiên hơn, Yui. Ta biết con chưa quen với cuộc sống mới, nhưng con cũng đừng giữ khoảng cách giữa chúng ta. - Ông nghiêm nghị, nhưng ánh mắt thoáng có nét cười.
- Dạ. - Bị ba nhìn thấy nỗi khổ tâm trong lòng mình, cô đành cúi gằm mặt.
Im lặng chăm chú quan sát con gái mình một lát, ông nhận thấy mái tóc của cô đã có ai chỉnh sửa. Miệng bất giác nhoẻn cười. Trông cô giống hệt mẹ cô hồi trẻ, người con gái mà ông nguyện yêu suốt đời.
Tuy cúi gằm mặt, nhưng Yui vẫn nhận thấy nụ cười của ông, bèn bớt căng thẳng hơn, cười lại thật tươi:
- Ba gọi con chắc có gì muốn sai bảo?
Thấy con gái mình đã tự nhiên hơn, ông cũng khẽ khịt mũi, hai tay đan vào nhau, để trên đầu gối:
- Con có biết cuối năm nay có sự kiện gì không?
Một vẫn đề đột ngột cô cũng không rõ, bèn ái ngại lắc đầu.
- Ngày 31 tháng 12, chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc để kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tập đoàn. - Ông bèn giải thích. Thấy cô im lặng, ánh mắt nhìn ông như đã hiểu chuyện, ông bèn nói tiếp. - Lúc đó, mẹ con sẽ là người tổ chức tất cả mọi thứ, ta muốn con phải giúp đỡ mẹ con hoàn thành tốt nhiệm vụ.
- Con hiểu. Nhân đây, con cũng muốn học lại những nề nếp của một tiểu thư. - Yui kính cẩn thưa lại.
- Ta rất vui vì con nói đúng ý ta. Buổi yến tiệc đó có sự tham dự của rất nhiều các ông lớn trong giới chính trị và thương trường, con phải thể hiện tốt cung cách của một tiểu thư. Vào bữa tiệc đó, ta sẽ giới thiệu con với mọi người. - Ông gật đầu khen ngợi. - Hôm đó, chị con từ Paris cũng sẽ trở về.
- Chị Mai sao ạ? - Yui tỏ ra ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên rồi. - Ông khẽ nhíu mày. - Đó là bữa tiệc rất quan trong để ta tìm kiếm thêm những hợp đồng làm ăn với các công ty, xí nghiệp khác, nên rất cần ngoại giao. Chị gái con Mai, là một ca sĩ nổi tiếng, lại xinh đẹp, có duyên, biết ăn nói, hẳn là được lòng họ.
Yui im lặng cúi đầu. Đã mười năm trôi qua, cô không hay xem ti vi nên không biết sự xuất hiện của chị mình trên giới truyền thông. Khi trở về gặp chị cô đúng chưa đầy năm phút ở sảnh chính, cô lại nói những điều không hay. Và từ sau đó, cô không gặp chị nữa, người chị mà cô hết mực thương yêu.
Ông Ikishige thấy con gái mình không đáp gì, những tưởng cô bị mặc cảm bởi lời ông nói ra, bèn vội chữa:
- Nhưng điều đó không có nghĩa là ta chê con, Yui. Chẳng là Mai nó quen với công việc xã giao hơn thôi.
Thấy ba mình có chút hiểu lầm, Yui vội xua tay:
- Ấy không, ba đừng hiểu nhầm. Con mới về dĩ nhiên sẽ không quen, nhưng cái gì cũng phải học. Con không tin con không thể bắt kịp chị Mai.
Ông gật đầu hài lòng. Quả là một đứa con rất biết chừng mực. Ngẫm lại, ông thấy mình thật hạnh phúc. Có hai đứa con đều xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo, lại biết ăn nói. Tuy không có con trai để thừa kế, nhưng ông cũng đã đủ hãnh diện với chúng rồi.
Yui - một quyết định không sai...
- Yui con này, ta muốn con đảm nhiệm một trọng trách... - Ông bắt đầu nghiêm giọng.
- Vâng, thưa ba? - Cô hơi ngơ ngác khi ba cô ngiêm túc một cách đột ngột.
o0o
- Aizz! - Shukasa khẽ thở dài, anh nằm phịch trên bàn. - Lại học, suốt ngày học. Cái trường này chẳng có gì đáng để mình đến cả. Giá mà được học bên trường 2 thì vui...
Anh mặt mơ màng, ngẫm tưởng đến lúc được học cùng một sân trường với Yui...
- Này! - Akito bèn huých vai. - Biết là chàng muốn học với nàng lắm rồi đấy, nhưng đừng để nàng chiếm hết tâm hồn. Hôm nay có học sinh mới chuyển đến lớp ta, hay đâu là con gái, xinh lắm đấy.
- Ngốc. Ngoài Yucchi ra, bọn con gái khác đều là heo! - Shukasa buông một tràng khiến tụi Akito hóa đá. Kuro phì cười, chen thêm một câu.
- Tớ cá là cậu sẽ nghiện cô bạn học sinh mới này luôn! Tớ thấy mặt nàng rồi! - Anh cười ranh mãnh.
- Sao? Xinh lắm hả? - Akito mắt sáng như sao, hí hửng.
- Đâu, như heo thôi... - Kuro khẽ lườm Shukasa đang nhăn mặt dõi theo chuyện.
- Hừ! Dù cô ta xinh đẹp ra sao tớ không quan tâm. - Shukasa làm bộ lạnh lùng.
- Vậy cá nhé! - Kuro cười ranh mãnh. - Nếu cậu không quan tâm đến cô ta, tớ sẽ hét lên giữa lớp là "Tôi là dân đồng tính". Còn ngược lại thì cậu cũng phải hét như tớ. Ok?
Thực sự là anh sẽ không quan tâm dù cô ta có tầm cỡ hoa hậu thế giới mà. Ngó bộ dạng Kuro hét vậy trông mắc cười quá, thì chấp nhận chứ sao.
Thấy anh đã đồng ý, Kuro cười hài lòng. Nhưng chợt để ý gì, bèn quay phắt lại, lườm Akito.
- Này Akito, không thể bỏ được thói trăng hoa à? Cậu có bạn gái rồi mà thấy gái xinh là sao cũng gọi mắt cậu bằng cụ!
Akito giật mình quay mặt đi, huýt sáo làm lơ.
- Cậu cắt đuôi được cô ta chưa? - Kuro bèn hỏi lại đầy vẻ quan tâm.
Mắt Akito trợn to. Dẫu cho tụi kia không thể nhìn thấy khi anh quay mặt vào tường, nhưng thực sự để cảm nhận được vẻ bối rối lúng túng kia thì không hề khó đối với những người bạn nối khố.
- Cô ta dai quá mà! - Akito cười nhạt. - Biết trước vậy thì tớ đã khônm.g dây vào cô ta. Chia tay rồi mà vẫn cứ bám như nhặng. Mika mà bắt gặp thì chết tớ mất.
- Cứ đùa! - Shukasa cười theo, nhưng mang đậm sự khinh bỉ, coi thường, hiển nhiên. - Dẫu sao cậu cũng đã từng yêu cô ta rất thật lòng. Nếu không phải vì cậu phát hiện cô ta còn có người đàn ông khác thì chắc giờ vẫn tiếp tục bị cô ta dắt mũi.
- Ừm. Đúng là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Chia tay cô ta mới lẽo đẽo đeo bám. - Akito khịt mũi.
Bất chợt, không gian lớp trở nên yên ắng. Giáo viên chủ nhiệm Hiura Kyoko từ từ bước vào. Cô bước lên bục, cả lớp nhất loạt đứng dậy chào. Chào xong, Shukasa gục xuống bàn, nhắm mắt lim dim.
- Lớp chúng ta hôm nay có học sinh mới. - Cô dõng dạc tuyên bố.
Cả lớp bắt đầu vang lên tiếng xì xào. Bọn chúng rỉ tai nhau những tưởng tượng về học sinh mới kia. Khi nghe cô phẩy tay ra hiệu, cô học sinh mới từ từ bước vào.
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt, ngẩn ngơ nhìn cô nàng.
Akito toàn thân hóa đá, miệng sắp rớt khỏi mặt.
Riêng người đã biết mặt cô nàng như Kuro, anh chỉ hẩy vai Shukasa liên tục. Vốn không định ngắm, nhưng anh chàng này dai quá, Shukasa phải ngẩng mặt dậy.
Shukasa nhìn từ dưới chân lên khuôn mặt. Vóc dáng chuẩn thật đấy, diện bộ đồng phục trường 1. Hai tay cầm cặp, chắp trước bụng dịu dàng. Khuôn mặt rất xinh, nhưng lại đeo một chiếc kính cận. Mái tóc đen óng, búi gọn trên đỉnh đầu bằng một chiếc nơ, thả mái là hai lọn tóc xoăn bên hốc má.
Ban đầu thì bình thường thật đấy, nhưng khi nhận diện rõ khuôn mặt, phản ứng của Shukasa còn kinh hãi hơn cả Akito.
Cô nàng khẽ cúi chào mọi người, miệng nở một nụ cười duyên, giọng ấm áp giới thiệu:
- Tớ là Satake Yui, học sinh mới. Xin được giúp đỡ.
Hết chương 45.
/104
|