Yui ngồi yên trước gương, thẫn thờ và vô hồn đến lạ.
Stylist chuyên nghiệp đang trang điểm cho cô, đưa cây cọ trên mí mắt một cách điêu luyện. Mỗi lúc cô một lung linh hơn bao giờ hết.
Đây là lần thứ hai cô make up xinh đẹp như thế này.
Không như lần đầu của sự hân hoan, lần này là một cảm giác trống trải, thiếu vắng. Cô vô hồn nhìn gương mặt kiêu sa mĩ miều kia mà thâm tâm bất giác nở nụ cười lạnh.
Lần này được make up trưởng thành hơn, bộ váy kiêu sa sang trọng màu vàng nhạt phủ trên người cùng đôi giày cao gót nạm đá quý càng khiến cô xinh đẹp hơn bất cứ ai.
Hôm nay, cô là cô dâu, cùng chị gái cô.
Mai ngồi bên cạnh Yui, cũng đang được một stylist ngoại quốc trang điểm. Bộ cánh màu tím nhạt cùng mái tóc bạch kim uốn xoăn khiến chị xinh đẹp kiêu sa chẳng kém gì em gái. Khác với Yui, chị hài lòng nhìn mình trong gương, đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện.
- Mẹ. - Mai khẽ cất tiếng gọi bà Kaemi đang chờ cô ở phía sau, giọng điệu ngập tràn sự hân hoan. - Lần này con cũng được trang điểm chẳng khác gì những lần khác, thế mà con lại cảm giác hôm nay con xinh đẹp hơn rất nhiều.
- Ngốc. - Bà Kaemi khẽ mỉm cười. - Đó là do con vui quá đó thôi. Hôm nay là ngày con trở thành hôn thê của người ta mà con đã vui như vậy rồi, cứ đợi đến ngày con lên xe hoa, có lẽ còn cảm tưởng mình là công chúa.
Chị cắn môi nhẹ vui vẻ cười.
Yui ngồi bên cạnh, thấy chị vui đến vậy không khỏi cười nhạt, biểu cảm đã nhợt nhạt rồi còn chùng xuống, không vui.
Nhìn chị vui như vậy, cô càng tự hỏi chị yêu anh đến nhường nào.
Nếu như... người đính hôn với Shukasa là cô, cô có vui như vậy không?
- Con giống như trẻ con ấy, nhìn em con mà xem... - Bà Kaemi cười khẽ với Mai, rồi liếc mắt sang nhìn cô con gái nhỏ. - Hôm nay trông nó trưởng thành hơn, đoan trang mĩ thục hơn con rất nhiều.
Mai theo lời nói và ánh nhìn của mẹ nhìn sang Yui, chợt tinh tế nhận ra sự khác lạ của cô. Gương mặt kia hoàn toàn không có sức sống. Ngay lập tức, lòng chị có một chút bối rối.
Mai trân trối nhìn Yui, đôi bàn tay mang găng khẽ run lên. Tại sao vì một người con trai mà giữa hai chị em chợt có khoảng cách?
Nghĩ lại... có lẽ Yui yêu Shusaka thật lòng. Còn chị... chị có yêu anh nhiều như cô không?
Hơn nữa, Shukasa đột ngột đồng ý hôn ước, dù trong lòng không cam tâm. Lấy chồng như vậy... chị có thật sự hạnh phúc?
Mai chợt suy nghĩ bâng quơ. Nhưng rồi ngay sau đó, chị lắc đầu nguầy nguậy, cắn môi.
"Không được! Satake Mai, tuyệt đối không được yếu lòng. Mi yêu Shukasa mà, cớ sao không yêu nhiều bằng Yui cơ chứ. Hơn nữa, nếu mi từ chối hôn ước này, mi sẽ chẳng còn gì. Yui đã cướp tập đoàn của mi, tuyệt đối không thể để nó cướp luôn chồng mi được. Mi phải kiên định." Mai mím môi tự nhủ bản thân.
- Yui à... Chúng tớ vào nhé. - Chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cộc cộc cùng lời nói ôn nhu của Mika. Yui gật đầu nhẹ, đáp rằng họ có thể vào.
Cánh cửa bật mở. Thông qua tấm gương, Yui có thể nhìn thấy hai cô bạn bước tới vui vẻ.
Mika mặc một bộ váy xòe màu xanh thiên thanh, còn Haru là màu bạc hà. Cả hai bộ đầm đều do bà Kaemi gửi đến.
- Xinh thật. Xinh hơn cả lần trước luôn. - Haru bất giác thốt lên khi nhìn cô bạn ngổ ngáo của mình dịu dàng đoan trang đến lạ. Vị stylist kia đã make up xong bèn cúi đầu đi ra.
- Cháu chào phu nhân. Em chào chị. - Mika cúi đầu chào hai người ngồi bên kia. Haru cũng cúi đầu chào theo.
Bà Kaemi cười nhã nhặn, rồi khẽ đứng dậy.
- Ta ra ngoài xem lễ đính hôn chuẩn bị đến đâu. Mấy đứa cứ nói chuyện tự nhiên nhé.
- Có lẽ chị cũng về phòng đây. Không làm phiền các em nói chuyện. - Mai cũng kiêu sa đứng dậy, dịu dàng. Hai người cùng một lúc rời khỏi, để một mình Yui trong căn phòng make up.
Lễ đính hôn được tổ chức tại hội trường khách sạn Kim Cương. Phòng Yui cùng Mai trang điểm là phòng chờ của cô dâu.
- Cậu uống nước nhé. - Mika nâng một túi đầy ắp đồ uống. - Có trà chanh, nước táo và soda bạc hà.
- Ừm... Nước táo. - Yui nhìn túi nilon, lưỡng lự một hồi rồi chọn.
- Vậy cho tớ lon soda bạc hà đi. - Haru nháy mắt với cô nàng Mika. - Váy tớ mặc màu bạc hà.
Mika cười khẽ. Hỏi thì hỏi cho vui, chứ khi mua là biết thừa bạn cô sẽ chọn cái gì.
Yui thích hai thứ, là Takoyaki và táo, chọn nước táo là điều đương nhiên. Còn Haru, đồ uống cái gì cũng thích, nhưng thích chọn đồ uống theo màu quần áo. Cô nàng ghét cà rốt, nhưng lần đó lỡ mặc áo màu cà rốt rồi đành nhắm mắt uống hết li sinh tố cà rốt chẳng ngon lành gì khiến cả lũ cười ra nước mắt.
Yui vặn nắp chai, toan đưa lên miệng, chợt Mika cản lại.
- Khoan, uống vậy trôi hết son môi đấy. - Rồi cô lục trong túi nilon, lôi ra một chiếc ống hút. - Dùng cái này đi, nhưng uống ít thôi nhé. Váy áo xúng xính vậy tí đi vệ sinh thì khổ.
Yui cười khẽ nhận ống hút từ tay bạn, rồi cắm vào trong chai. Từng làn nước chảy vào miệng, kích thích vị giác.
- Yui này... - Haru ái ngại đặt lon soda xuống bàn, nhìn Yui với sự lo lắng. - Cứ như vậy... được không?
Đôi tay nhỏ bé mang găng kia thoáng ngưng lại, Yui bỏ chai nước ra, cúi gằm mặt.
- Tớ nghĩ Shukasa làm vậy là do bị ép buộc thôi, thực ra người anh ấy muốn cùng đính hôn chính là cậu. Cậu cũng yêu anh ấy rất nhiều mà. - Haru quỳ xuống cho ngang tầm với Yui, nắm lấy tay cô, thành khẩn. - Cậu nghĩ lại đi, chưa muộn đâu.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu bạn cô nói điều này với cô. Bọn họ bên ngoài chẳng thể hiện ra nhưng bên trong chẳng ai muốn lễ đính hôn này được tổ chức cả.
- Đã từng yêu bao nhiêu, giờ càng hận bấy nhiêu. Có những chuyện các cậu chưa hề biết đâu. - Yui cúi gằm mặt, lí nhí nói. Giọng nói ấy có một chút nghèn nghẹn.
Chuyện anh với chị Mai đã quen nhau từ rất lâu trước đó, cô vẫn chưa nói với tụi Mika. Bởi vậy, họ vẫn nghĩ giữa hai người là ép buộc.
- Nếu vậy... chúng tớ sẽ làm theo cách của chúng tớ. - Mika kiên định nói, có một chút lạnh lùng. Haru nuốt khan, rồi đứng dậy, ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm.
Một lát sau, hai cô bạn rời khỏi phòng chờ, Yui lặng lẽ giữa bốn bức tường lạnh lẽo.
Hôm nay là Valentine...
Cô cũng có bạn trai mà. Đáng ra ngày lễ tình nhân năm nay sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu. Nhưng mà chẳng hiểu sao, trong cô lại trống vắng đến thế.
Yui mở ngăn kéo, một hộp quà nhỏ xinh đặt ngay ngắn. Cô khẽ cười lạnh.
Thật không ngờ cô lại mua nó... Trong khi người cô yêu lại phản bội cô.
Món quà cho ngày lễ Valentine, Yui tình cờ mua khi cùng Sewashi lựa đồ ba hôm trước. Nhân lúc anh đi đỗ xe, cô lại đứng chờ trước hàng bánh kẹo, họ chào hàng, rốt cuộc là không kìm nổi bản thân mà mua nó.
Người cô muốn tặng... hôm nay lại đính hôn với chị gái cô.
"Hay mình... đem tặng nó cho Sewashi nhỉ?"
Yui cười nhạt, khẽ khàng nâng hộp quà lên ngắm nghía. Ánh mắt chợt mờ đục đi, nước mắt dần chảy ra. Không được! Không được khóc!
Yui cắn môi nhìn những giọt lệ rơi xuống hộp quà, bất lực.
Chết tiệt!!
...
- Yui! Đến giờ rồi. - Bà Kaemi mở cửa, thấy con gái ngồi lặng đi trước gương, không khỏi có chút hoảng hốt. - Con sao thế?
Bà chạy lại, mặc cho đôi giày cao gót đầy vướng víu. Chợt thấy lớp trang điểm nhòe đi, nhướn mày.
- Con khóc?
Bà giật mình nhận ra, rồi nhanh chóng lôi hộp mỹ phẩm lên trang điểm lại cho con gái.
- Sao thế? Nói ta nghe. - Bà vừa làm tỉ mỉ, nhưng tốc độ cũng khá nhanh chóng.
Yui thẫn thờ nhìn mẹ, mấp máy môi.
- Mẹ. Con cảm thấy thật trống vắng. Tâm trí con... lẻ loi, cô đơn, lạnh lẽo... - Yui vô hồn bật ra nhưng âm thanh khàn nhẹ. - Con... cảm giác như... con sắp đánh mất một điều gì đó... quan trọng...
Bà Kaemi nhìn con gái, khẽ cười nhẹ. Bà đứng dậy, ôm cô vào lòng thật ấm áp.
- Con gái, hôm nay là ngày vui của con mà. Mẹ biết con gái sắp đi lấy chồng thường nghĩ vẩn vơ, nhưng hôm nay chỉ là đính hôn mà thôi. Khi con tốt nghiệp mới lên xe hoa, còn rất nhiều thời gian để con suy nghĩ và ổn định.
Bà an ủi cô mà không hay trái tim cô đã quặn đau đến tê dại. Yui nhìn bà gật đầu, đôi môi nở một nụ cười như để trấn an bà rằng cô sẽ ổn. Nhưng nụ cười đó thật lạnh lẽo và cô đơn.
Bà dìu cô đứng dậy để đưa cô ra hội trường chính. Chợt cô khẽ trẹo chân, suýt ngã, may mà Kaemi kịp đỡ cô lại.
- Sao thế?
- Không sao, con xin lỗi. Là con vụng. - Cô cười trấn an bà, rồi cố bước những bước vững vàng ngay sau đó.
Thật sự lúc này đầu óc cô mông lung, có chút choáng váng. Cơ thể dần trở nên mệt mỏi mà không rõ lí do.
Bên ngoài cửa là chị gái cô đang đứng chờ cô.
Mai cười tươi nhìn Yui, Yui cũng nở một nụ cười gượng gạo đáp lại chị.
Bà Kaemi đi đầu, kế đó là Mai, Yui lững chững đi sau. Đầu cô hiện choáng váng vô cùng, mệt mỏi và kiệt sức. Yui cắn môi, nheo mắt để cố thoát khỏi cơn đau.
Phía trước, cuối hành lang, có hai người con trai đứng tựa vào tường như chờ ai đó. Thỉnh thoảng, họ đưa tay lên xem giờ.
- Giao hai đứa lại cho hai cháu. - Bà Kaemi cười tươi, lộ rõ sự sung sướng không thể che giấu nổi. Lúc hai người gật đầu, bà bước vội vào hội trường.
Mai yêu kiều bước về phía Shukasa, còn Sewashi cũng nhẹ nhàng đứng cạnh Yui.
- Cô đẹp lắm. - Sewashi vuốt một lọn tóc qua mang tai cho Yui, dịu dàng.
- Cảm ơn. - Yui cười gượng với anh, rồi lại khẽ cúi đầu nhìn vu vơ xuống sàn.
Mai nhìn hai người mà đôi môi khẽ nhoẻn cười. Sewashi chắc chắn cũng có tình cảm với Yui. Chị thấy anh khen cô rồi cũng háo hức quay lại vị hôn phu của chị, hướng cặp mắt long lanh nhìn Shukasa.
Chợt biểu cảm trên gương mặt chị cứng đờ khi chị nhận ra, Shukasa đang nhìn trân trối về phía em gái chị.
Anh còn không thèm nhìn chị dù chỉ một khắc?
- Shuu-kun? - Mai cười gượng gạo gọi anh.
- À... ừm... - Anh nghe chị gọi chợt ấp úng. - Chuẩn bị vào hội trường nào.
Shukasa đưa tay về phía chị, bỏ qua sự háo hức mong chờ của chị mà buông nhẹ một câu, rồi quay người đi.
Mai thoáng hụt hẫng, khẽ cắn môi nhưng cũng khoác lấy tay anh.
Yui khoác tay Sewashi tiến về bên cạnh chị, bốn người đứng thành một hàng chuẩn bị bước vào hội trường.
Ngay sau đó, MC cất tiếng hào hứng mời chủ nhân của buổi lễ đính hôn bước ra. Cánh cửa lớn mở dần dần, bốn người rảo bước.
Pháo giấy nổ ngay bên tai, hàng loạt tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét trầm trồ vang lên. Bốn người hiên ngang bước vào dưới sự thán phục của hàng trăm con người.
Ai nấy đều phải xuýt xoa cho những cặp trai xinh gái đẹp, tài sắc vẹn toàn. Mọi người hân hoan chúc phúc cho ba gia tộc lớn. Vợ chồng Satake, Hanagato và Oga đều mỉm cười hãnh diện và hạnh phúc.
...
Yui phải dồn hết sức trụ lên cánh tay của Sewashi, bước từng bước loạng choạng và khó khăn.
Mắt cô dần mờ đi, hình ảnh nhiễu, đầu óc ong hết cả lên.
"Shukasa thật đẹp... Mặc vest đen càng đẹp bội phần.
Nhưng anh ta cùng với Maiko quả nhiên rất đẹp đôi...
Nhưng mình và Shukasa cũng đẹp đôi mà... Sao ông trời không tác thành cho mình?
Mình không thay đổi được trái tim...
Mình... yêu Shukasa... Dù có thế nào, mình vẫn rất yêu anh ấy...
Valentine này... thực lòng mình muốn bên... cạnh... Shukasa..."
Bước chân loạng choạng, giày cao gót khẽ nghiêng. Cả cơ thể nhỏ bé mất trọng lực, Yui ngã xuống, nằm sõng soài trên đất...
Cô dâu của buổi lễ đính hôn ngất đi ngay giữa hội trường...
___o0o0o___
END Chapter 80.
Stylist chuyên nghiệp đang trang điểm cho cô, đưa cây cọ trên mí mắt một cách điêu luyện. Mỗi lúc cô một lung linh hơn bao giờ hết.
Đây là lần thứ hai cô make up xinh đẹp như thế này.
Không như lần đầu của sự hân hoan, lần này là một cảm giác trống trải, thiếu vắng. Cô vô hồn nhìn gương mặt kiêu sa mĩ miều kia mà thâm tâm bất giác nở nụ cười lạnh.
Lần này được make up trưởng thành hơn, bộ váy kiêu sa sang trọng màu vàng nhạt phủ trên người cùng đôi giày cao gót nạm đá quý càng khiến cô xinh đẹp hơn bất cứ ai.
Hôm nay, cô là cô dâu, cùng chị gái cô.
Mai ngồi bên cạnh Yui, cũng đang được một stylist ngoại quốc trang điểm. Bộ cánh màu tím nhạt cùng mái tóc bạch kim uốn xoăn khiến chị xinh đẹp kiêu sa chẳng kém gì em gái. Khác với Yui, chị hài lòng nhìn mình trong gương, đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện.
- Mẹ. - Mai khẽ cất tiếng gọi bà Kaemi đang chờ cô ở phía sau, giọng điệu ngập tràn sự hân hoan. - Lần này con cũng được trang điểm chẳng khác gì những lần khác, thế mà con lại cảm giác hôm nay con xinh đẹp hơn rất nhiều.
- Ngốc. - Bà Kaemi khẽ mỉm cười. - Đó là do con vui quá đó thôi. Hôm nay là ngày con trở thành hôn thê của người ta mà con đã vui như vậy rồi, cứ đợi đến ngày con lên xe hoa, có lẽ còn cảm tưởng mình là công chúa.
Chị cắn môi nhẹ vui vẻ cười.
Yui ngồi bên cạnh, thấy chị vui đến vậy không khỏi cười nhạt, biểu cảm đã nhợt nhạt rồi còn chùng xuống, không vui.
Nhìn chị vui như vậy, cô càng tự hỏi chị yêu anh đến nhường nào.
Nếu như... người đính hôn với Shukasa là cô, cô có vui như vậy không?
- Con giống như trẻ con ấy, nhìn em con mà xem... - Bà Kaemi cười khẽ với Mai, rồi liếc mắt sang nhìn cô con gái nhỏ. - Hôm nay trông nó trưởng thành hơn, đoan trang mĩ thục hơn con rất nhiều.
Mai theo lời nói và ánh nhìn của mẹ nhìn sang Yui, chợt tinh tế nhận ra sự khác lạ của cô. Gương mặt kia hoàn toàn không có sức sống. Ngay lập tức, lòng chị có một chút bối rối.
Mai trân trối nhìn Yui, đôi bàn tay mang găng khẽ run lên. Tại sao vì một người con trai mà giữa hai chị em chợt có khoảng cách?
Nghĩ lại... có lẽ Yui yêu Shusaka thật lòng. Còn chị... chị có yêu anh nhiều như cô không?
Hơn nữa, Shukasa đột ngột đồng ý hôn ước, dù trong lòng không cam tâm. Lấy chồng như vậy... chị có thật sự hạnh phúc?
Mai chợt suy nghĩ bâng quơ. Nhưng rồi ngay sau đó, chị lắc đầu nguầy nguậy, cắn môi.
"Không được! Satake Mai, tuyệt đối không được yếu lòng. Mi yêu Shukasa mà, cớ sao không yêu nhiều bằng Yui cơ chứ. Hơn nữa, nếu mi từ chối hôn ước này, mi sẽ chẳng còn gì. Yui đã cướp tập đoàn của mi, tuyệt đối không thể để nó cướp luôn chồng mi được. Mi phải kiên định." Mai mím môi tự nhủ bản thân.
- Yui à... Chúng tớ vào nhé. - Chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cộc cộc cùng lời nói ôn nhu của Mika. Yui gật đầu nhẹ, đáp rằng họ có thể vào.
Cánh cửa bật mở. Thông qua tấm gương, Yui có thể nhìn thấy hai cô bạn bước tới vui vẻ.
Mika mặc một bộ váy xòe màu xanh thiên thanh, còn Haru là màu bạc hà. Cả hai bộ đầm đều do bà Kaemi gửi đến.
- Xinh thật. Xinh hơn cả lần trước luôn. - Haru bất giác thốt lên khi nhìn cô bạn ngổ ngáo của mình dịu dàng đoan trang đến lạ. Vị stylist kia đã make up xong bèn cúi đầu đi ra.
- Cháu chào phu nhân. Em chào chị. - Mika cúi đầu chào hai người ngồi bên kia. Haru cũng cúi đầu chào theo.
Bà Kaemi cười nhã nhặn, rồi khẽ đứng dậy.
- Ta ra ngoài xem lễ đính hôn chuẩn bị đến đâu. Mấy đứa cứ nói chuyện tự nhiên nhé.
- Có lẽ chị cũng về phòng đây. Không làm phiền các em nói chuyện. - Mai cũng kiêu sa đứng dậy, dịu dàng. Hai người cùng một lúc rời khỏi, để một mình Yui trong căn phòng make up.
Lễ đính hôn được tổ chức tại hội trường khách sạn Kim Cương. Phòng Yui cùng Mai trang điểm là phòng chờ của cô dâu.
- Cậu uống nước nhé. - Mika nâng một túi đầy ắp đồ uống. - Có trà chanh, nước táo và soda bạc hà.
- Ừm... Nước táo. - Yui nhìn túi nilon, lưỡng lự một hồi rồi chọn.
- Vậy cho tớ lon soda bạc hà đi. - Haru nháy mắt với cô nàng Mika. - Váy tớ mặc màu bạc hà.
Mika cười khẽ. Hỏi thì hỏi cho vui, chứ khi mua là biết thừa bạn cô sẽ chọn cái gì.
Yui thích hai thứ, là Takoyaki và táo, chọn nước táo là điều đương nhiên. Còn Haru, đồ uống cái gì cũng thích, nhưng thích chọn đồ uống theo màu quần áo. Cô nàng ghét cà rốt, nhưng lần đó lỡ mặc áo màu cà rốt rồi đành nhắm mắt uống hết li sinh tố cà rốt chẳng ngon lành gì khiến cả lũ cười ra nước mắt.
Yui vặn nắp chai, toan đưa lên miệng, chợt Mika cản lại.
- Khoan, uống vậy trôi hết son môi đấy. - Rồi cô lục trong túi nilon, lôi ra một chiếc ống hút. - Dùng cái này đi, nhưng uống ít thôi nhé. Váy áo xúng xính vậy tí đi vệ sinh thì khổ.
Yui cười khẽ nhận ống hút từ tay bạn, rồi cắm vào trong chai. Từng làn nước chảy vào miệng, kích thích vị giác.
- Yui này... - Haru ái ngại đặt lon soda xuống bàn, nhìn Yui với sự lo lắng. - Cứ như vậy... được không?
Đôi tay nhỏ bé mang găng kia thoáng ngưng lại, Yui bỏ chai nước ra, cúi gằm mặt.
- Tớ nghĩ Shukasa làm vậy là do bị ép buộc thôi, thực ra người anh ấy muốn cùng đính hôn chính là cậu. Cậu cũng yêu anh ấy rất nhiều mà. - Haru quỳ xuống cho ngang tầm với Yui, nắm lấy tay cô, thành khẩn. - Cậu nghĩ lại đi, chưa muộn đâu.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu bạn cô nói điều này với cô. Bọn họ bên ngoài chẳng thể hiện ra nhưng bên trong chẳng ai muốn lễ đính hôn này được tổ chức cả.
- Đã từng yêu bao nhiêu, giờ càng hận bấy nhiêu. Có những chuyện các cậu chưa hề biết đâu. - Yui cúi gằm mặt, lí nhí nói. Giọng nói ấy có một chút nghèn nghẹn.
Chuyện anh với chị Mai đã quen nhau từ rất lâu trước đó, cô vẫn chưa nói với tụi Mika. Bởi vậy, họ vẫn nghĩ giữa hai người là ép buộc.
- Nếu vậy... chúng tớ sẽ làm theo cách của chúng tớ. - Mika kiên định nói, có một chút lạnh lùng. Haru nuốt khan, rồi đứng dậy, ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm.
Một lát sau, hai cô bạn rời khỏi phòng chờ, Yui lặng lẽ giữa bốn bức tường lạnh lẽo.
Hôm nay là Valentine...
Cô cũng có bạn trai mà. Đáng ra ngày lễ tình nhân năm nay sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu. Nhưng mà chẳng hiểu sao, trong cô lại trống vắng đến thế.
Yui mở ngăn kéo, một hộp quà nhỏ xinh đặt ngay ngắn. Cô khẽ cười lạnh.
Thật không ngờ cô lại mua nó... Trong khi người cô yêu lại phản bội cô.
Món quà cho ngày lễ Valentine, Yui tình cờ mua khi cùng Sewashi lựa đồ ba hôm trước. Nhân lúc anh đi đỗ xe, cô lại đứng chờ trước hàng bánh kẹo, họ chào hàng, rốt cuộc là không kìm nổi bản thân mà mua nó.
Người cô muốn tặng... hôm nay lại đính hôn với chị gái cô.
"Hay mình... đem tặng nó cho Sewashi nhỉ?"
Yui cười nhạt, khẽ khàng nâng hộp quà lên ngắm nghía. Ánh mắt chợt mờ đục đi, nước mắt dần chảy ra. Không được! Không được khóc!
Yui cắn môi nhìn những giọt lệ rơi xuống hộp quà, bất lực.
Chết tiệt!!
...
- Yui! Đến giờ rồi. - Bà Kaemi mở cửa, thấy con gái ngồi lặng đi trước gương, không khỏi có chút hoảng hốt. - Con sao thế?
Bà chạy lại, mặc cho đôi giày cao gót đầy vướng víu. Chợt thấy lớp trang điểm nhòe đi, nhướn mày.
- Con khóc?
Bà giật mình nhận ra, rồi nhanh chóng lôi hộp mỹ phẩm lên trang điểm lại cho con gái.
- Sao thế? Nói ta nghe. - Bà vừa làm tỉ mỉ, nhưng tốc độ cũng khá nhanh chóng.
Yui thẫn thờ nhìn mẹ, mấp máy môi.
- Mẹ. Con cảm thấy thật trống vắng. Tâm trí con... lẻ loi, cô đơn, lạnh lẽo... - Yui vô hồn bật ra nhưng âm thanh khàn nhẹ. - Con... cảm giác như... con sắp đánh mất một điều gì đó... quan trọng...
Bà Kaemi nhìn con gái, khẽ cười nhẹ. Bà đứng dậy, ôm cô vào lòng thật ấm áp.
- Con gái, hôm nay là ngày vui của con mà. Mẹ biết con gái sắp đi lấy chồng thường nghĩ vẩn vơ, nhưng hôm nay chỉ là đính hôn mà thôi. Khi con tốt nghiệp mới lên xe hoa, còn rất nhiều thời gian để con suy nghĩ và ổn định.
Bà an ủi cô mà không hay trái tim cô đã quặn đau đến tê dại. Yui nhìn bà gật đầu, đôi môi nở một nụ cười như để trấn an bà rằng cô sẽ ổn. Nhưng nụ cười đó thật lạnh lẽo và cô đơn.
Bà dìu cô đứng dậy để đưa cô ra hội trường chính. Chợt cô khẽ trẹo chân, suýt ngã, may mà Kaemi kịp đỡ cô lại.
- Sao thế?
- Không sao, con xin lỗi. Là con vụng. - Cô cười trấn an bà, rồi cố bước những bước vững vàng ngay sau đó.
Thật sự lúc này đầu óc cô mông lung, có chút choáng váng. Cơ thể dần trở nên mệt mỏi mà không rõ lí do.
Bên ngoài cửa là chị gái cô đang đứng chờ cô.
Mai cười tươi nhìn Yui, Yui cũng nở một nụ cười gượng gạo đáp lại chị.
Bà Kaemi đi đầu, kế đó là Mai, Yui lững chững đi sau. Đầu cô hiện choáng váng vô cùng, mệt mỏi và kiệt sức. Yui cắn môi, nheo mắt để cố thoát khỏi cơn đau.
Phía trước, cuối hành lang, có hai người con trai đứng tựa vào tường như chờ ai đó. Thỉnh thoảng, họ đưa tay lên xem giờ.
- Giao hai đứa lại cho hai cháu. - Bà Kaemi cười tươi, lộ rõ sự sung sướng không thể che giấu nổi. Lúc hai người gật đầu, bà bước vội vào hội trường.
Mai yêu kiều bước về phía Shukasa, còn Sewashi cũng nhẹ nhàng đứng cạnh Yui.
- Cô đẹp lắm. - Sewashi vuốt một lọn tóc qua mang tai cho Yui, dịu dàng.
- Cảm ơn. - Yui cười gượng với anh, rồi lại khẽ cúi đầu nhìn vu vơ xuống sàn.
Mai nhìn hai người mà đôi môi khẽ nhoẻn cười. Sewashi chắc chắn cũng có tình cảm với Yui. Chị thấy anh khen cô rồi cũng háo hức quay lại vị hôn phu của chị, hướng cặp mắt long lanh nhìn Shukasa.
Chợt biểu cảm trên gương mặt chị cứng đờ khi chị nhận ra, Shukasa đang nhìn trân trối về phía em gái chị.
Anh còn không thèm nhìn chị dù chỉ một khắc?
- Shuu-kun? - Mai cười gượng gạo gọi anh.
- À... ừm... - Anh nghe chị gọi chợt ấp úng. - Chuẩn bị vào hội trường nào.
Shukasa đưa tay về phía chị, bỏ qua sự háo hức mong chờ của chị mà buông nhẹ một câu, rồi quay người đi.
Mai thoáng hụt hẫng, khẽ cắn môi nhưng cũng khoác lấy tay anh.
Yui khoác tay Sewashi tiến về bên cạnh chị, bốn người đứng thành một hàng chuẩn bị bước vào hội trường.
Ngay sau đó, MC cất tiếng hào hứng mời chủ nhân của buổi lễ đính hôn bước ra. Cánh cửa lớn mở dần dần, bốn người rảo bước.
Pháo giấy nổ ngay bên tai, hàng loạt tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét trầm trồ vang lên. Bốn người hiên ngang bước vào dưới sự thán phục của hàng trăm con người.
Ai nấy đều phải xuýt xoa cho những cặp trai xinh gái đẹp, tài sắc vẹn toàn. Mọi người hân hoan chúc phúc cho ba gia tộc lớn. Vợ chồng Satake, Hanagato và Oga đều mỉm cười hãnh diện và hạnh phúc.
...
Yui phải dồn hết sức trụ lên cánh tay của Sewashi, bước từng bước loạng choạng và khó khăn.
Mắt cô dần mờ đi, hình ảnh nhiễu, đầu óc ong hết cả lên.
"Shukasa thật đẹp... Mặc vest đen càng đẹp bội phần.
Nhưng anh ta cùng với Maiko quả nhiên rất đẹp đôi...
Nhưng mình và Shukasa cũng đẹp đôi mà... Sao ông trời không tác thành cho mình?
Mình không thay đổi được trái tim...
Mình... yêu Shukasa... Dù có thế nào, mình vẫn rất yêu anh ấy...
Valentine này... thực lòng mình muốn bên... cạnh... Shukasa..."
Bước chân loạng choạng, giày cao gót khẽ nghiêng. Cả cơ thể nhỏ bé mất trọng lực, Yui ngã xuống, nằm sõng soài trên đất...
Cô dâu của buổi lễ đính hôn ngất đi ngay giữa hội trường...
___o0o0o___
END Chapter 80.
/104
|