Thế Bất Khả Đáng

Chương 215 - Chương Cuối

/223


Hạ Diệu chịu không được mùi rượu đầy trong miệng của Viên Tung, đỡ hắn ngồi dậy một chút, đem kem đánh răng tới bôi cho hắn.

Viên Tung thực sự là uống rất say, một chút cũng không chịu phối hợp, Hạ Diệu vừa chải răng cho hắn hai cái, hắn liền dùng bàn tay to lớn nắm lấy sau cổ của Hạ Diệu, dùng sức ấn cậu ta vào ngực mình, cười gằn mà nhìn Hạ Diệu giãy dụa phịch phịch.

Đừng con mẹ nó náo loạn! ! Nước vấy ra tùm lum hết rồi!

Viên Tung hơn nữa ngày mới buông tay, há mồm phối hợp để Hạ Diệu đánh răng cho mình.

Xoay mặt qua bên kia một chút, há mồm, đúng rồi, cứ như vậy đừng nhúc nhích...

Hạ Diệu đặc biệt nghiêm túc chà trong chà ngoài hàm răng cho Viên Tung, hai con ngươi chuyển động theo nhịp của cái bàn chải đánh răng. Ánh mắt của Viên Tung nóng rực quan sát cậu ta, chợt nhào đến hôn chóc một cái.

Tôi thao... Anh nha hôn dính đầy kem đánh răng lên mặt tôi!

Viên Tung vẫn tiếp tục hôn, mùi rượu hòa lẫn mùi đem đánh răng mà quết đầy lên mặt Hạ Diệu.

Anh thử làm lại xem, tôi mặc kệ anh... A —— tôi thao cả nhà anh! Anh còn dám cắn tôi, tôi đánh răng cho anh, anh vẫn còn cắn tôi, anh có đúng hay không muốn tạo phản hả ? ?

Hạ Diệu đỏ mặt tía tai rống giận một trận, Viên Tung vẫn chọc ngẹo cậu ta, quát lớn thế nào cũng đều không làm nên chuyện gì. Đến sau cùng Hạ Diệu dùng sức đem đầu của mình thoát ra khỏi bàn tay của Viên Tung, dùng hết lực khí toàn thân đưa hắn quay về trên giường.

Đừng làm rộn, nghe lời. Hạ Diệu lấy tay vuốt vuốt vào đầu của Viên Tung, ôn nhu dụ dỗ nói: Cục cưng à, phối hợp một chút nào.

Viên Tung thu hồi ánh mắt nghịch phá, nằm xuống đoan đoan chánh chánh.

Tôi giết... Chiêu này đối với đàn ông cứng rắn như Viên Tung cũng dùng được hả ?!!

Viên Tung một lần nữa ngủ đi, Hạ Diệu gọi điện thoại cho Điền Nghiêm Kỳ , hỏi thăm một chút về mảnh đất kia. Quả nhiên thật sự có việc này, không phải là do Viên Tung cố ý bịa đặt , hơn nữa việc này còn có chút khó lòng, không phải đôi câu vài lời là có thể giải quyết.

Hạ Diệu thở dài một hơi.

Hiện tại đã không còn tâm tình mà nghĩ đến ngày sinh nhật, tất cả trong đầu đều nghĩ đến dự định tương lai của Viên Tung, càng nghĩ càng phát sầu, nửa đêm ngồi dậy, ngơ ngác nhìn chăm chú vào mặt của Viên Tung, hút vài điếu thuốc, vẫn là không có cách để sảng khoái tinh thần.

Sau đó lại nằm đảo ngược lại, đầu hướng về chân của Viên Tung mà ôm lấy.

Trước đây lúc nằm viện ở nước Mỹ, hai người cũng từng ngủ kiểu này, lúc đó Hạ Diệu sợ Viên Tung vô thức dùng chân mà đạp loạn dẫn đến ảnh hưởng vết thương, lại không muốn cột chân của hắn lại, liền quay đầu lại nằm xuống ôm giữ hai cái chân to khỏe của hắn.Có một buổi tối, Hạ Diệu ngủ trong vô thức, cái đầu của mình gác lên mắt cá chân của Viên Tung lúc nào không biết, cọng tóc chui vào kẽ chân của Viên Tung, và đó cũng là lần đầu tiên ngón chân của Viên Tung có cảm giác sau khi phẫu thuật.

Hiện tại cũng ôm như thế, nhìn thấy Viên Tung tuy rằng đã bình phục, nhưng vẫn là không được tốt như bình thường, lại càng yêu thương hắn không nói nên lời.

Cho rằng có thể một lần vất vả - sung sướng cả đời, kết quả vẫn là thay hắn lao tâm lao lực nhiều như vậy!

Đã thế anh còn quên sinh nhật của tôi!

Hạ Diệu càng nghĩ càng giận, hận không thể đem mấy đầu ngón chân của Viên Tung từng cái từng cái rút ra. Sau đó đem bàn chân của mình nhét vào miệng hắn, rồi lại nhét vào bên trong cổ áo của hắn. Rồi sẽ đem đầu của hắn chôn vào ngửi chân cho mình, cứ như vậy chịu đựng lại chịu đựng, rốt cục lăn lội đến rạng sáng. (quên ngày sinh của nó thôi mà nó muốn làm vậy đấy!)

Chỉ còn vài tiếng nữa là phải đi làm, thôi đành thức sớm một chút mà sửa soạn.

Mẹ Hạ mỗi sáng sớm đều có thói quen bấm đốt ngón tay tính toán ngày Hạ Nhâm Trọng về nhà. Ngày hôm qua lỡ quên mất thọ nhật của Hạ Diệu, ngày hôm nay cũng không hiểu sao không nhớ ra.

Hạ Diệu đi xuống nhà vừa lúc thấy mẹ Hạ đang muốn ra ngoài.

Dung nhan trang điểm hoa lệ, túi xách thời trang, dáng vẻ y như đi gặp người thương .

Mẹ, mẹ sớm như vậy đi ra ngoài để làm gì ?

Mẹ Hạ nói: Đi gặp bằng hữu.

Hạ Diệu không yên lòng hỏi: Đi gặp ai ? Nam hay nữ?

Con quản được sao?

Hạ Diệu nóng nảy, Con thế nào không được xen vào a? Mẹ là mẹ của con, con không quyền can quản mẹ, nhưng chung quy vẫn có quyền quan tâm mẹ? Mẹ suốt ngày đi ở bên ngoài, đã vậy còn thần thần bí bí, con không thể không lo lắng sao?

Hạ Diệu tận tình mà nói một tràng, mẹ Hạ liền hời hợt trả lời một câu.

Mẹ cả ngày hôm nay đều sẽ ở bên ngoài, có thể đến khuya mới về!

Nói xong, không thèm để ý Hạ Diệu khuyên can, trực tiếp đón một chiếc xe taxi.

Hạ Diệu nhìn chiếc xe taxi rời đi càng lúc càng xa, tức giận dùng chân đạp thẳng vào tường, xem ra mẹ Hạ không những không nhớ hôm nay sinh nhật mình, đã vậy còn ra vẻ như muốn vứt bỏ ba của mình đi.

Trở lại đơn vị, một câu chúc mừng sinh nhật cũng không nhận được, đã vậy vẫn còn băn khoăn chuyện của Viên Tung, muốn nhanh chóng giải quyết xong công việc mà đi ra ngoài tìm cách giúp hắn.

Kết quả, càng mong muốn càng không xảy ra, đến khi đã không màng đến nữa thì bỗng ập đến một trận ầm ĩ.

Một trận pháo nổ vang lên trong lỗ tai Hạ Diệu, khiến cậu ta tự dưng thấy phiền.

Tôi thao! Tôi chẳng phải nói là không được đốt pháo sao?

Tiểu Huy nói: Là tiệm của người ta mới khai trương đang đốt pháo mà. Hạ Diệu bày đặt tỏ ra vẻ, đốt pháo ồn ào quá ảnh hưởng cậu ta làm việc! Trực tiếp mở cửa sổ hướng ra bên ngoài một trận mắng: Cái con c*c! Làm ầm ĩ cái con mẹ gì? Thao! Ta trù các ngươi mở tiệm cũng không buôn bán được, tự mà lập bàn thờ cúng bản thân đi, đám ngu ngốc như c*t !

Tiểu Huy xì vui một chút, Anh làm vậy để làm gì? Người ta chọc giận anh? Không thù hằn lớn như vậy chứ?

Bọn họ làm phiền bổn thiếu gia! ! !

Hạ Diệu tiếp tục quay ra ngoài cửa sổ rít gào.

Đm, một cái ngày sinh nhật quá uất nghẹn! Lão tử tôi thấy người nào mắng người đó! Đáng đời các ngươi không gặp may! Thao! Mắng chết các ngươi!

Kết quả, thực sự có người quay về Hạ Diệu đáp trả .

Có bản lĩnh bước xuống đây mà mắng này!

Hắc! Ta đây đang bạo phát! Hạ Diệu mang theo côn cảnh sát liền đi ra ngoài.

Tiểu Huy truy đuổi ở phía sau cản lại, Hắc, đừng kích động như vậy! Không thể ở cửa nhà mình mà gây sự!

Hạ Diệu hoàn toàn không nghe, hoả tốc lao ra khỏi phòng làm việc, bước đi khí phách mười phần xông thẳng ra cửa.

Đường cái đối diện có hơn mười cái tiệm đồng loạt khai trương, xác pháo rơi xuống nhuộm đỏ mặt đường như tơ lụa , có vài mảnh vụn pháo bay vào mắt khiến Hạ Diệu đau một chút, sau đó trố mắt ra sững sờ tại chỗ.

Quán cơm Đông Bắc, quán món cay Tứ Xuyên, quán cơm bình dân, quán ăn vặt hương vị Bắc Kinh , quán bánh phồng phương Tây, cửa hàng tiện lợi, quán cà phê, phòng tập thể thao, siêu thị, khách sạn... Toàn bộ những hàng quán mà Hạ Diệu huyễn tưởng muốn có ngay trước cửa đơn vị trước đây , hầu như đều đã hiện diện đầy đủ.

Hơn nữa, tất cả các hàng quán, cửa tiệm đều treo bảng hiệu duy nhất hai chữ —— Ái Diệu (yêu Hạ Diệu)

Trước cửa mỗi hàng quán đều treo một cái lồng chim, bên trong đều là những con liêu ca màu đen, như là đã được huấn luyện trước đó, thay chủ quán rao hô bốn chữ Hoan nghênh quý khách .

Không cần phải nói, con đường này đã bị người kia xin phép, trở thành con đường phục vụ riêng cho Hạ Diệu. Cho dù phải trả giá tốn bao nhiêu tiền, cũng muốn để cho Hạ Diệu ra khỏi cửa cục cảnh sát là có thể ăn những món muốn ăn, mua được những thứ muốn mua , tăng ca về trễ cũng có thể lựa một chỗ để nghỉ ngơi, bận rộn mệt mỏi cũng có cái ở ngay tận cửa mà phụng bồi.

Nhìn thấy Viên Tung đều đã sửa sang mấy cửa tiệm thành như vậy, Tiểu Huy đột nhiên vỗ vai Hạ Diệu.

Hắc, sinh nhật vui vẻ!

Hạ Diệu thân hình bị kiềm hãm, xoay người lại liền bị Tiểu Huy ném lên người một đống dây ruy băng.

Tôi thao...

Hạ Diệu cười mắng một tiếng, còn chưa kịp đánh trả, đã bị một đám người từ trong chỗ tối lao ra vây bắt . Đó là Lý Chân Chân và Vương Trì Thủy đang huyên náo vui mừng, suýt tí nữa đem quần áo của Hạ Diệu túm rách, Bành Trạch ở bên cạnh ồn ào tung kim tuyến ruy băng, Tuyên Đại Vũ ngay từ đầu đã tỏ ra thâm trầm, chẳng muốn tham gia cái loại hoạt động ấu trĩ này , sau đó không chống cự nổi náo nhiệt, cũng đi tới vui vẻ.Hạ Diệu bị người ta giấu diếm tổ chức sinh nhật, vừa mắng vừa cười, gương mặt đều hồng bạo.

Cảm tình của các người tôi đều biết, sao vẫn còn giấu tôi chứ?

Thao! Bình thường rõ ràng là đối tốt với các người!

...

Sau đó từng người từng người đem quà tặng mang lên, Hạ Diệu trong lòng hạnh phúc tràn đầy, trực tiếp từ địa ngục nhảy lên đến thiên đường, cả người chóng mặt, cứ thế nào giống như đang nằm mơ.

Đang vui vẻ, một thanh âm bên tai vang lên.

Vừa nãy cậu mắng ai ngu như c*t ?

Hạ Diệu thân cọp như chấn động, quay đầu lộ ra vẻ mặt không đứng đắn, trong nháy mắt nhào lên người của hắn ta cào cấu.

Là đặc biệt mắng anh đấy! Rõ ràng là anh có quan tâm, còn ở đó khiến tôi khó chịu nguyên một đêm không ngủ được! Anh đó nha, khai trương mấy hàng quán như vậy, lại đặc biệt giấu diếm tôi....

Viên Tung vội ngăn Hạ Diệu, dịu giọng nói: Tôi hiện tại tốt xấu gì cũng coi như là một bá chủ con đường này, chừa cho tôi chút mặt mũi.

Hạ Diệu lúc này khởi sắc, rung đùi đắc ý le lưỡi, một trận mỉa mai Viên Tung.

Vẫn còn giả vờ say rượu với tôi, bày đặt buồn phiền uống rượu, lão tử tôi thừa biết anh chính là giả bộ! Chỉ có anh mới nghĩ ra được cái gì mà mảnh đất kia có sơ suất. Chỉ có anh mới có thể mà hao tâm hao lực mà xây dựng mọi thứ như ngày hôm nay. Kỳ thực tôi đã sớm đoán được , chính là lười vạch trần anh, *nói lầm bầm*...

Cũng không biết ngày hôm qua gương mặt của người nào lại khó coi như vậy. Cái gì mà trứng gà của tôi đâu? Mì sợi đâu?....

Cút cút cút...

Hạ Diệu ngượng ngùng, nghiêm mặt vừa cười vừa mắng.

Tuyên Đại Vũ đi tới, hướng về Viên Tung và Hạ Diệu nói: Đã mời đến vài người bên truyền hình đến quay phim, sẵn tiện quảng bá quán ăn cho hai người.

Hạ Diệu nói: Tốt như vậy sao?.

Vương Trì Thủy cũng lại gần nói: Có cần phỏng vấn thì cứ tìm tôi nha, ở phương diện ăn uống tôi đặc biệt sành sỏi, đã từng cảm nhận được mùi vị của rất nhiều quán ăn nổi tiếng.

Tuyên Đại Vũ quay đầu quát lớn, Đi đi đi, cái chuyện gì cũng có mặt cậu hết vậy?

Bành Trạch nói: Thôi chúng ta đi vào uống vài chén, nhân tiện mở hàng cho quán cơm!

Đồng ý!

Mọi người cùng nhau đi vào, Hạ Diệu lại ở bên ngoài nhận điện thoại.

Sinh nhật vui vẻ nhé! Điền Nghiêm Kỳ nói.

Hạ Diệu nhe răng, Cậu đó nha, quả nhiên cùng Viên Tung thông đồng gạt tôi!

Tôi hiện tại đang ở Hàn quốc, nghe đâu giá cước quốc tế đang tăng, tôi cúp trước, có gì quay lại nói sau nhé,....tút tút tút...

Đại gia ngươi , Hạ Diệu suy nghĩ một chút, để hắn chỉnh thành Vương Bảo Cường thì quá ác tâm, vì vậy nhắn tin cho vị bác sĩ thẩm mỹ kia, Đem hắn chỉnh sửa thành Từ Tranh.

Từ Tranh:



Sau đó cậu ta tưởng tượng đến cảnh Báo Đen - Hoàng Bột ẩu đả với Điền Nghiêm Kỳ - Từ Tranh, cười xấu xa vài tiếng, vui tươi hớn hở mà vào tiệm cơm.

Đám bạn chí cốt kia vừa đùa giỡn vừa ăn, đôi lúc đứng lên ăn không khác gì tiệc búp phê, thậm chí có người còn hốt đồ ăn đem về nhà,cảnh tượng này khiến Hạ Diệu khó chịu khôn siết, các người đã đủ chưa vậy?

Sau đó nói chuyện tán gẫu một chút thì lần lượt mọi người đều rời đi, Hạ Diệu cùng Viên Tung ở bên ngoài tản bộ giết thời gian, lúc này lại nhớ đến mẹ Hạ.

Vẫn có chút lo lắng, gọi điện thoại.

Mẹ đang ở chỗ nào?

Mẹ Hạ nói xong địa chỉ, Hạ Diệu kinh ngạc.

Mẹ...mẹ đi tìm ba của con?

Chứ con nghĩ mẹ đi gặp ai?

Không... Không ai cả.

Hạ Diệu có chút không phản ứng kịp, Mẹ thế nào nói đi là đi ? Cũng không lên tiếng nói với con?

Trước đây mẹ là lo cho con, mới hi sinh người hạnh phúc để ở nhà trông nom con. Hiện tại từng cái ăn cái mặc của con đều đã có người kia lo lắng, mẹ còn phải hao phí thời gian bên con làm gì nữa?

Hạ Diệu đã đạt được tiện nghi mà vẫn còn yêu sách, Nhưng hôm nay là sinh nhật của con! Mẹ trước khi đi phải tặng cho con một món quà chứ?

Mẹ tránh xa khỏi con, chính là món quà tặng con!

Đừng vậy mà! Mẹ, không có mẹ con sống không nổi!

Ít có giả bộ đi! Hiện tại mẹ đều có thể tưởng tượng đến cảnh con nhe răng cười đặc chí.

Lúc Hạ Diệu đặt điện thoại xuống, quả nhiên đối với Viên Tung nở một nụ cười trắng bóng.

Thế nào?! Làm thế nào thu phục được mẹ tôi?

Viên Tung đặc biệt đơn giản trả lời một câu, Tôi chỉ việc xem dì ấy là mẹ của tôi.

Hạ Diệu hé miệng vui cười một chút, trong lòng nảy nở một đóa hoa lớn.

====CHÍNH VĂN HOÀN ====

Cảm nghĩ sau truyện của Sài Kê Đản về Thế Bất Khả Đáng (Tình thế không thể đỡ)

Rốt cục cũng đã kết thúc, đầu tiên xin chúc các bạn hữu thân thương năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, sau đó sẽ theo thói quen mà nói chuyện tào lao đôi câu.

Quyển này hiện tại được thống kê có tổng cộng có 70 ngàn kí tự, nhưng sau khi thực hiện công tác thống kê, xóa bỏ một số đoạn bình luận cũng như lời dẫn của tác giả thì số lượng ký tự cho thấy chỉ còn lại 40 ngàn tự, so với 《 Nhĩ nha thượng ẩn? 》 ít hơn bốn mươi vạn tự, so với 《 Nghịch tập 》 cũng ít hơn hai mươi mấy vạn tự.

Trong ba quyển, tôi nghĩ rằng sự yêu mến của mọi người dành cho quyển này là ít nhất, quyển này lúc ban đầu chỉ là một đoản văn, câu cú, văn phong và kết cấu câu chuyện tương đối đơn giản, thiếu độ đặc sắc, tình tiết được xử lý không được suông lắm, tính cách của nhân vật chính cũng không được bồi đắp quá đủ đầy.

Đương nhiên, số lượng từ bị giới hạn là thứ yếu, chủ yếu vẫn là vấn đề của cá nhân tôi. Quyển này tôi thực hiện rất gấp, bởi vì năm sau phải đi công tác, muốn tận dụng thời gian còn lại mấy tháng mà viết thêm một quyển, cho nên sự chu đáo không bằng hai quyển trước. Lúc viết bộ này cũng đang trong trạng thái uể oải, các bạn hữu thân thiết luôn theo dõi tôi sẽ dễ dàng nhận ra điều này, trong một khoảng thời gian dài tinh thần và sức lực của tôi không được tốt.

Hơn nữa trước đó tôi đã bị một số những ảnh hưởng tiêu cực tác động vô cùng nghiêm trọng, lúc đó 《 Nghịch tập 》 đã chịu rất nhiều sự tranh luận, dẫn đến tư duy của tôi bị thu hẹp, viết quyển Thế Bất Khả Đáng này phải cực kì thận trọng, cấm kỵ cái này, lo lắng cái kia, có chút cảm giác không được tự do.

Hiện tại tôi suy nghĩ rõ ràng hơn, mỗi tác giả có phong cách riêng, làm hài lòng tất cả mọi người là chuyện không thể. Mỗi quyển được viết ra, tôi đều dùng cánh tay này mà viết hết mình, nếu viết tốt thì coi như để các bạn được đọc thống khoái, còn viết không được tốt thì tôi cũng không thể cưỡng cầu các bạn yêu thích nó.

Cho nên so với hai quyển trước, các bạn thân hữu của tôi có lẽ sẽ hơi thất vọng, tôi muốn nói một tiếng xin lỗi, năng lực của tôi có giới hạn, tinh thần cũng có giới hạn, trong khoảng thời gian này tôi sẽ hảo hảo nạp điện, sau đó sẽ tranh thủ để cho các bạn đọc tới nghiện!

Tôi đã tự kiểm điểm hơn nửa ngày, hiện tại cũng muốn nói vài câu lạc quan tích cực.

Quyển này coi vậy lại được các bạn bình luận dài và khen ngợi nhiều nhất, rất nhiều độc giả đều đã gửi những bình luận có độ dài từ 500 chữ trở lên. Có vài quý vị vì yêu thích còn tặng cho quyển này 100 tệ, còn có một người tặng đến 500 tệ cơ, chỉ có thể nói một câu, bản thân có tài đức gì, không thể báo đáp.

Nói đến kế hoạch sau này, đặt quyển sách này phải thông qua bên CP, các bạn đặt sách sớm nhất cũng phải 4 tháng sau mới có. Cứ đọc và nghiền ngẫm bộ này, còn bộ mới tôi cần một đoạn thời gian rất dài chuẩn bị để dựng lên ý tứ, cũng như sắp xếp các câu văn, đến lúc đó các bạn hữu thân thiết không phải chờ mòn mỏi, tôi cũng không cần phải viết mỏi mòn.

Đến sau cùng còn phải cảm tạ mọi người đã đề cử và ủng hộ《 Thế không thể đỡ 》 , để 《 Thế không thể đỡ 》 được đăng kí liên thành, đồng thời tôi cũng nhiệt lòng cất giấu, lưu lại nhũng bình luận của các bạn hữu thân thiết . Rất muốn cảm ơn sự ủng hộ và mua bản chính bộ này của các bạn, các bạn là cơm áo gạo tiền, là phụ mẫu của tôi, một lần nữa cúi đầu chúc mừng năm mới, chúc các bạn năm con Ngựa đại cát đại lợi, vận may ập đến thế không thể đỡ ! !

/223

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status