Thệ Bất Vi Phi

Chương 96: PHÚ QUÝ VÔ CÙNG

/323


Mẫu Phượng Thấm trầm ngâm cầm tờ giấy viết chữ trên tay, hỏi Đỗ ma ma đứng bên cạnh: “Vương gia mới đưa tới?”

Đỗ ma ma gật đầu, nói: “Lưu Vân tiên sinh đã xem qua rồi, nói rằng nữ tử viết chữ “Yêu” này, trái “Nữ” phải “Yêu”, ‘Nữ’ thiếu ‘Yêu’ nhiều, vận mệnh phú quý vô cùng, có quý nhân phù trợ, sau này chắc chắn đứng trên vạn người. Hắn còn lộ vẻ kinh sắc, hỏi lại ta, nữ tử này là ai…”

(Yêu(1) = Nữ + Yêu(2) ~ 妖 = 女 + 夭)

Yêu(1): ma quái gian dối, có sức mê hoặc

Yêu(2): tươi non)

Mẫu Phượng Thấm nghe xong, gương mặt tuyệt mỹ thoáng hiện lên một tia ngoan lợi (sắc bén khó trị), nói: “Hắn thật sự nói như vậy?”

Đỗ ma ma nói: “Lưu Vân tiên sinh vừa không biết lai lịch của nữ tử này lại vừa không biết nàng bị Thụy Vương giam giữ, nói vậy cũng không phải đang gạt chúng ta, nhưng mà…” Đỗ ma ma trầm mặc một chút, nhìn sắc mặt Mẫu Phượng Thấm, nói: “Lưu Vân tiên sinh còn nói, mệnh nữ tử này mặc dù cực tốt, nhưng bộ “Nữ” được viết khá gãy, chỉ sợ sắp tới số phận nàng sẽ gặp phải một kiếp nạn lớn. Từ ngày viết ra chữ kia tính thêm ba ngày nữa, chính là ngày nàng phải ứng kiếp. Nhưng chỉ cần qua khỏi kiếp này, về sau, nàng nhất định sẽ phú quý vô cùng, không ai có thể bì kịp…”

Mẫu Phượng Thấm lạnh lùng: “Ngay cả ta cũng không thể sao?”

Đỗ ma ma thật cẩn thận nói: “Lưu Vân tiên sinh cũng chưa nói tới tiểu thư. Chẳng qua, nhìn vẻ mặt hắn, lời hắn nói chính là có ý như vậy…”

Mẫu Phượng Thấm bỗng nhiên nở nụ cười. Đỗ ma ma lại cả kinh. Nàng biết, mỗi khi tiểu thư lộ ra thần thái như vậy, nàng nhất định đã hạ quyết tâm.

Mẫu Phượng Thấm nói: “Nếu như vậy, cứ để cho nữ tử này ba ngày sau ứng kiếp nạn đi…”

Đỗ ma ma trầm ngâm: “Nếu vậy, chỗ Tuyên Vương gia, phải hồi báo như thế nào?”

Mẫu Phượng Thấm nói: “Nếu có một nữ tử phú quý vô cùng thúc đẩy làm thịnh vượng vận thế của Thụy Vương, ta nghĩ, hắn chắc chắn sẽ không để yên đâu…”

Đỗ ma ma gật đầu, yên lặng không gây tiếng động mà đi ra ngoài bố trí.

Ba ngày sau…

Lúc nửa đêm, trong một gian nhà trệt nhỏ gần Thụy Vương phủ bỗng nhiên truyền đến những tiếng động chém giết của đao kiếm. Một số ngươi ở xung quanh vội chạy ra nhìn xem, lại chỉ nhìn thấy vài bóng người bay tới bay lui trên nóc nhà. Ánh đao loang loáng, không khí đặc sánh sát ý. Những người đó sợ tới mức trốn biệt về phòng, khóa cửa cài then thật chặt.

Những vùng gần đó, dân chúng rúc mình trốn vào ổ chăn run bần bật, lại vẫn nghe được trong tiếng đánh nhau kịch liệt, có người quát to một tiếng: “Không có, người không có trong này, chúng ta bị lừa rồi…”

Nhưng hắn còn chưa nói xong, tiếng đao thương đụng chạm lại nổi lên. Đủ biết hắn đang cùng người khác giao chiến, ép hắn nói cũng không ra lời.

Lâm Thụy ngồi ngay ngắn trong Thụy Vương phủ, quạt xếp nhè nhẹ lay động, trên mặt hơi ẩn ẩn nét cười. Bên người hắn, Diệp Bất Phàm cứ theo lẽ thường bình thản đứng nhìn, còn Quỳnh Hoa đang nhẹ chân nhẹ tay thu dọn tàn cục trên bàn.

Đúng lúc này, một tên cận vệ đi vào, hô hấp có vẻ rất khẩn trương, thấy chủ tử đang ngồi ngay ngắn trên ghế, vội quỳ xuống hành lễ.

Lâm Thụy hỏi hắn: “Tình hình thế nào?”

Thị vệ kia nói: “Không biết vì sao, đối phương dẫn theo rất nhiều cao thủ. Bên chỗ chúng ta ngoại trừ Thanh Loan tiên tử ra thì những người khác không còn chốn đỡ được bao lâu nữa…”

Lâm Thụy nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Nàng dùng phương pháp gì lại có thể mời được nhiều cao thủ như vậy, cùng một lúc xông tới nơi này?” Hắn quay đầu nói với Diệp Bất Phàm: “Ngươi qua đó xem đi, không thể để đối phương đả thương người của chúng ta…”

Diệp Bất Phàm nhận lệnh đi ngay.

Lâm Thụy dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, cho phép thị vệ đang quỳ kia đứng dậy, hỏi hắn: “Phía đối phương có hay không một thiếu niên cao thủ trắng trẻo, diện mạo âm nhu xinh đẹp tuyệt trần, có vẻ không màng sự đời, sử dụng võ công cực kỳ khó đối phó, nhưng nếu đem so sánh với Thanh Loan tiên tử vẫn còn thua kém một chút…”

Thị vệ hiển nhiên nhãn lực vô cùng tốt, hắn lắc lắc đầu khẳng định: “Không có, đối phương chỉ có một người võ công cực cao, đang cùng Thanh Loan tiên tử tác chiến. Nhưng người này đã phải hơn năm mươi tuổi rồi. Những người khác, ngoại trừ hai người võ công khá cao, còn lại tất cả đều thường thường. Chỉ có điều, bọn họ bày ra một loại trận pháp kì lạ. Trận này thủ pháp hội tụ thiên la địa võng, tầng tầng lớp lớp quấn quanh vây khốn những người xâm nhập vào trận, làm quân ta tổn thất rất nhiều…”

Lâm Thụy nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu, chợt hỏi Quỳnh Hoa: “Phong thư kia đâu? Ngươi không phải đã chép lại một bản sao? Lấy ra cho ta xem…”

Quỳnh Hoa nghe lệnh, vào thư phòng mang ra một bức thư, đưa cho Lâm Thụy, hỏi: “Chủ tử, người hoài nghi?”

Lâm Thụy gật gật đầu, mở thư, nói: “Ta tuy rằng không biết bọn họ có ám hiệu thế nào, nhưng có thể khẳng định, bọn họ trong đó chắc chắn phải có liên hệ…”

Hắn đọc đi đọc lại bức thư, nhíu nhíu đầu mày, vẫn không tìm được gì.

Quỳnh Hoa nói: “Lúc trước, nếu như không đem phong thư này giao cho Tư Đồ tiểu thư thì tốt rồi…”

Lâm Thụy nhàn nhạt nói: “Ngay cả điểm này cũng nằm trong tính toán của nàng rồi. Ta thân là Vương gia, sẽ không làm chuyện như vậy…” Hắn nhớ lại những hành vi thường ngày của nàng, mỗi một bước đều có tính toán rõ ràng. Hắn không tin nàng viết lá thư này mà không hề có dụng ý gì.

Quỳnh Hoa thầm nghĩ. Đã biết tâm tư nàng ta rất giảo hoạt, vậy mà ngài còn dám thành thành thật thật đem bức thư giao cho Tư Đồ tiểu thư. Chủ tử, ngài cũng quá tự phụ rồi…

Lâm Thụy cầm phong thư xem đi xét lại thật lâu. Bỗng nhiên, hắn dùng ngón tay cầm lá thư, khoa tay múa chân, nói: “Thì ra là vậy…”

Quỳnh Hoa ở bên cạnh, vốn không muốn lên tiếng đối đáp, nhưng lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, nhịn không được hỏi: “Chủ tử, là như thế nào vậy?”

Lâm Thụy nói: “Ngươi xem, chữ thứ nhất của câu đầu tiên, chữ thứ hai trong câu thứ hai, cứ theo thứ tự đó mà suy ra…”

Quỳnh Hoa đọc ra: “Ba ngày sau, canh ba, trốn đi?”

“Xem ra, chính xác là bọn họ đã ngầm thông báo tin tức.” Hắn lo nghĩ nói: “Chỉ sợ bên kia đã sớm động thủ, có lẽ cũng đã xong xuôi rồi. Có lẽ nàng đã biết, ta từ lâu đã biết được nhân mã khắp nơi đều chú ý đến gian nhà trệt đó, làm sao có thể tiếp tục giấu nàng ở đó được nữa?

Quỳnh Hoa nói: “Chủ tử, vậy làm sao?”

Lâm Thụy nói: “Quỳnh Hoa, chúng ta mau đi nhìn xem, chỉ sợ nàng đã sớm bị cứu đi mất…”

Quỳnh Hoa lên tiếng, Lâm Thụy dẫn đầu bước đi, cước bộ vội vàng đi về phía hậu viện bên trong phủ. Thụy Vương phủ thật lớn, cho dù chỉ đi đến hậu viện nhưng cũng phải tốn mất chừng một khắc (15 phút).

Bên trong hậu viện chỉ có độc nhất một tiểu viện nhỏ, thanh tĩnh u nhã, phòng thủ tương đối ít. Trước cửa tiểu viện có hai gã thủ vệ lặng yên đứng trong đêm đêm. Lâm Thụy vội vàng đuổi đến nơi, hai gã thủ vệ kia vội quỳ xuống hành lễ. Lâm Thụy hỏi: “Có gì khác thường không?”

Hai gã thủ vệ nhìn nhau, nói: “Tất cả đều bình thường…”

Chỉ một câu nói đơn giản này, lại như đánh mạnh vào đầu, Lâm Thụy cười khổ một tiếng, nói: “Chúng ta bị lừa rồi…”

Quỳnh Hoa hỏi: “Chủ tử, như thế nào…”

Lâm Thụy chỉ chỉ trong viện. Trong viện không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người, khuôn mặt thanh lãnh xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng nhìn hai người, lại chính là Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử không thèm để ý đến hai người bọn hắn, nhoáng một cái, thân ảnh đã bắn lên tiểu lâu. Bên trong tiểu lâu truyền ra một tiếng hoan hô kinh hỉ.

Quỳnh Hoa lúc này mới hiểu được, bọn họ chính xác là bị lừa rồi…

Đối phương căn bản không có bí mật ám truyền tin tức, lại làm cho bọn họ tưởng rằng nhất định trong đó có liên hệ, sinh ra liên tưởng, đối phương biết rõ chỗ Tư Đồ ẩn thân, khiến cho người ta phải khẩn cấp chạy tới xem xét, nào biết đâu rằng, chính mình lại là người dẫn đường.

Lâm Thụy trông thấy Tiểu Phúc Tử mang theo Tư Đồ từ tiểu lâu nhảy xuống, thầm nghĩ. Nàng tính toán thật chuẩn xác. Mình đã điều phái tất cả cao thủ bên người đến khu nhà dân nhằm ngăn chặn công kích của đám người kia. Bên người giờ chỉ có Quỳnh Hoa. Mình đã nghĩ, muốn lập một cái bẫy tại khu dân cư, dụ tất cả cùng sa lưới. Nhưng không thể tưởng tượng được, cuối cùng lại trúng kế Minh Tu Sạn Đạo, Ám Lộ Trần Thương*của nàng…

Hắn nghĩ, bao nhiêu mưu lược bỏ ra cuối cùng lại chính mình trúng kế, có phải là bởi vì, mỗi khi đề cập đến nàng, bản thân cũng có chút hỗn loạn, không tự chủ được chuyện gì cũng nghĩ đến mặt tiêu cực. Chẳng lẽ, trong cảm nhận của hắn, nàng lại quan trọng đến vậy rồi sao?

Nhìn thấy hai người bọn họ dắt tay nhau đi xa, hắn thật không rõ, Tư Đồ đại tiểu thư điên cuồng luyện võ này vì sao lại nguyện ý đi theo Tiểu Phúc Tử? Rõ ràng có vô số bí kíp võ công dụ dỗ nàng, nhưng vừa thấy Tiểu Phúc Tử, nàng vẫn không chút do dự mà đi cùng hắn.

Hắn chỉ có thể thầm than. Có lẽ trong cảm nhận của Tư Đồ đại tiểu thư kia, Giả Tuệ Như thủy chung không phải người bình thường. Hắn nghĩ, trong tay mình đã không còn lợi thế nữa, chỉ sợ từ nay về sau, nàng như chim bay về rừng, rốt cuộc sẽ không thấy bóng dáng nữa. Nghĩ đến đây, lòng hắn không khỏi nổi lên một trận mù mịt. Cứ như thứ tất yếu, quan trọng nhất của cuộc đời đã sắp sửa rời xa hắn. Hắn nghĩ: Không. Tuyệt đối không thể như vậy được…

Quỳnh Hoa nói: “Chủ tử, người của chúng ta đã đi theo dõi rồi, ngài không cần quá lo lắng.”

Lâm Thụy nhàn nhạt nói: “Ngươi cho là nàng không lường trước sao, có thể để người theo dõi được đến cùng sao?”

Quỳnh Hoa mê hoặc nhìn chủ tử, nói: “Chủ tử, người của chúng ta ai cũng giỏi theo dõi, chắc hẳn sẽ không thất thủ đâu…”

Lâm Thụy lăc lắc đầu, khoanh tay trở về thư phòng.

Một canh giờ sau, thủ hạ được phái đi theo dõi quay về báo lại: “Chủ tử, thuộc hạ đáng chết. Chúng thuộc hạ đi theo đến một khu rừng nhỏ ngoài thành thì không biết vì sao, khu rừng này cứ như mê cung vậy, lòng vòng mấy lần đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa. Thuộc hạ thật đáng chết, đã để bọn họ chạy mất…”

Lâm Thụy giận dữ nói: “Nói vậy, đó chính là trận pháp nàng đã lập sẵn từ trước rồi.” Hắn lo nghĩ, cho tên thủ hạ kia lui xuống, thì thào nói: “Nàng chỉ nghĩ rằng, chỉ có mỗi ta phái người theo dõi, chỉ lo đề phòng ta. Chứ có biết được rằng nàng đã bất tri bất giác bị quấn vào tất cả mọi chuyện rồi không? Mặc kệ thế nào, nàng cũng không có cách nào thoát khỏi…”

Hắn thong thả đi vài bước trong phòng, nói: “Người đâu…”Diệp Bất Phàm nghe tiếng từ phía ngoài đi vào, chắp tay nói: “Chủ tử, có chuyện gì sao?”

Lâm Thụy nói: “Diệp thống lĩnh, phái người đến Tuyên Vương phủ và Mẫu phủ, nhắc họ cẩn thận một chút, nhất định phải chăm chú nghe ngóng…”

Diệp Bất Phàm gật đầu nhận lệnh mà đi…


/323

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status