Thê Chủ Tà Mị

Chương 107 - Chương 105

/129


Một đám người mặc dù vây quanh quầy hàng nhưng ở giữa cũng có một chút khoảng cách cũng không có người đi vào. Cho nên muốn tiểu hài tử ngã xuống hoàn toàn không có vấn đề.

Khởi Vân vốn là đứng ở một bên quan sát nhìn bánh bao nhỏ, ai biết lại đột nhiên bị ai đụng phải không khỏi lảo đảo một hồi mới đứng vững, chỉ là hắn vừa mới đứng vững thì phát hiện bánh bao nhỏ từ trên quầy hàng bên kia ngã xuống.

Khởi Vân bị dọa tái mặt, theo bản năng vồ tới nhưng chậm một bước.

Hoàng Vũ Mặc một lòng giải thích cho bánh bao nhỏ biết những ngọc thạch này, đang cầm một miếng ngọc bội ngửa đầu quay về ngoài cửa sổ chiếu ánh sáng vào nhìn. Đột nhiên cảm giác bên người có dị động, cúi đầu nhìn lại thì thấy bánh bao nhỏ thẳng tắp ngã xuống về bên dưới quầy, không khỏi sợ hết hồn nhanh tay lẹ mắt một cái chụp lên ôm thân thể nhỏ mềm nhũn kia, trái tim nàng còn nhảy lên thình thịch.

Quầy hàng này còn cao hơn eo người trưởng thành một chút, hài tử còn nhỏ như thế té xuống khẳng định là phải chịu nhiều đau khổ.

Ninh vương điện hạ giận dữ trong lòng, quay đầu lại thì chụp vào một tiểu thị phía sau, không nói hai lời trực tiếp vặn gãy cổ tay của hắn, thoáng chốc thì vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Hoàng Vũ Mặc dù nói thế nào cũng là người luyện võ, có thể nghe tiếng gió đoán vị trí. Huống hồ tiểu thị này không biết võ, động tác không đủ lưu loát. Cho nên mặc dù Hoàng Vũ Mặc không có nhìn thấy hắn ra tay nhưng vẫn bắt ra được hắn.

Bạc băng và tiểu hồ ly vốn ở ngoài cửa cướp một trái bắp bị động tĩnh này làm cho hoảng sợ, vội vàng xông vào nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là rõ ràng cảm giác được bầu không khí rất không ổn.

Mặt của Khởi Vân còn trắng tái, hai tay đều đang run rẩy nhìn bánh bao nhỏ trong ngực Hoàng Vũ Mặc, trong lòng hắn rất là tự trách.

Lúc trước khi tiểu công tử còn chưa sinh ra thì hắn đã thất trách để cho Vương quân rớt xuống vách núi. Lần này tiểu công tử lại suýt chút nữa té ở trước mắt hắn, Khởi Vân cảm thấy hắn có lỗi với tín nhiệm của Vương gia.

Bánh bao nhỏ hiển nhiên cũng bị giật mình, trong hốc mắt ướt nhẹp nhưng cứng cỏi mím môi nhỏ không chịu khóc. Hoàng Vũ Mặc nhìn bộ dáng kia của hắn vô cùng đau lòng, nhấc chân lên lại dùng sức đạp lên cổ tay bị gãy của tiểu thị kia một hồi.

Thủ đoạn tàn nhẫn này làm cho nam tử chung quanh sợ đến trắng mặt, không dám thở mạnh một tiếng.

Âu Dương Lăng Ca mặc dù cũng có chút bị hù dọa nhưng trong lòng nghĩ: ‘Mạng tiểu tiện chủng này cũng thật là lớn, như vậy cũng không chết!’

Đột nhiên, yên lặng đến ngay cả một cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy trong cửa hàng ngọc khí lại vang lên một tiếng hét thảm, chỉ thấy Vân Thiển đột nhiên bay lên, nặng nề đập ở trên vách tường. Sau đó lại rơi xuống đất phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt của Tô Văn âm trầm nhìn Phong Lăng Hề chất vấn: Nhàn vương điện hạ làm cái gì vậy?

Phong Lăng Hề cười mỉa nói: Tô tướng quân nếu như không quản lý tốt phu lang của mình thì bản vương không ngại dạy dỗ giúp ngươi một chút, không cần nói cho bản vương biết tiểu thị này không phải là người đứng bên cạnh hắn. Bản vương không có trực tiếp giết hắn, xem như là đã nể mặt ngươi rồi.

Ánh mắt của Vân Tư Vũ âm u lạnh lẽo quét qua Vân Thiển, nói thật hắn vẫn không có đếm xỉa đến Vân Thiển là một chuyện, nhưng không nghĩ tới Vân Thiển rõ ràng ác độc xuống tay với bánh bao nhỏ như vậy.

Vân Tư Vũ trầm mặt đến ôm bánh bao nhỏ lại từ trong ngực của Hoàng Vũ Mặc. Bánh bao nhỏ là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của phụ thân như thế, trừng mắt nhìn rồi nhỏ giọng nói: Phụ thân, con không khóc... không đau...

Kết quả Vân Tư Vũ thiếu chút nữa khóc, viền mắt đỏ giật giật mũi khích lệ nói: Bánh bao nhỏ dũng cảm nhất.

Sắc mặt của Phong Lăng Hề càng thêm trầm một phần, Tô Văn cũng biết chuyện này không có cách nào theo ý mình. Nàng biết tiểu thị kia xác thật là người ở bên cạnh Vân Thiển, nhưng Vân Thiển vẫn luôn rất hiểu chuyện làm sao lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy chứ?

Nàng cảm thấy chuyện này rất khả nghi, vì vậy cho người đến nâng Vân Thiển dậy muốn thẩm vấn tiểu thị kia.

Phong Lăng Hề lại vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Thiển, ánh mắt áp bức vô cùng có lực. Căn bản không phải Vân Thiển có thể ngăn cản được, hơn nữa vết thương trên người hắn là do Phong Lăng Hề tạo ra làm cho hắn càng thêm hoảng sợ Phong Lăng Hề nhiều thêm một phần. Dưới con mắt âm u lạnh lẽo như hình với bóng kia rất nhanh thì không chịu được nữa nổi điên quát: Chuyện này không liên quan đến ta, ta không biết... ta cái gì cũng không biết, nhất định là tiểu Kỳ tự chủ trương... chuyện này không liên quan đến ta.

Tiểu Kỳ cũng bất quá là vừa tới hầu hạ bên cạnh Vân Thiển, căn bản không thể nói là cái gì trung thành; hơn nữa bây giờ tính khí của Vân Thiển lại táo bạo, đều động một chút là nổi nóng. Một số lúc còn có thể trút giận lên trên người

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status