Thê Chủ Tà Mị

Chương 124 - Chương 122

/129


Phượng Linh Vân nhìn thấy Vân Tư Vũ và bánh bao nhỏ đi ra trước không khỏi cảm thấy nam nhân này thật sự là không hiểu quy củ, đã sớm nghe nói Nhàn vương điện hạ rất sủng ái Nhàn vương quân nhưng nếu như sủng ái đến mức tôn ti không phân biệt được tình hình thì nàng không khỏi coi thường Phong Lăng Hề thêm mấy phần.

Đang nghĩ ngợi thì Nhàn vương điện hạ rốt cục chậm rãi xuống xe ngựa lộ ra bộ mặt thật.

Phượng Linh Vân vừa nhìn thấy nàng ta thì sắc mặt thay đổi, nhưng Nhàn vương điện hạ lại giống như không nhìn thấy sắc mặt của nàng khó coi mà đưa tay ôm lấy bánh bao nhỏ, ôm Vân Tư Vũ đi về phía tòa cung điện nhỏ trước mặt có thể sẽ ở một thời gian ngắn.

Bánh bao nhỏ ôm cổ Phong Lăng Hề, nằm ở trên vai mẫu thân trừng đôi mắt ngập nước long lanh nhìn Phượng Linh Vân, con ngươi chuyển động vừa nhìn thì biết đang có ý đồ xấu gì đó. Sau đó đột nhiên nói: Mẫu thân, người kia vẫn nhìn chằm chằm vào ngài, có phải là muốn trộm hà bao của ngài hay không?

Phong Lăng Hề buồn cười vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó: Mẫu thân lại nghĩ là con vẫn ghi nhớ hà bao của mẫu thân thì đúng hơn?

Bánh bao nhỏ hừ một tiếng, nó mới không phải ghi nhớ hà bao, nó là ghi nhớ bạc trong túi. Dọc theo đường đi bánh bao nhỏ đã tiến hóa thành một kẻ tham tiền nhỏ, bởi vì muốn thứ gì cũng cần dùng bạc mua.

Phong Lăng Hề hiện tại một chút cũng không có ý tìm Phượng Linh Vân gây phiền phức, hoàn toàn không thấy vị Thái nữ điện hạ này.

Bất quá bánh bao nhỏ rất vội vàng, thấy Phong Lăng Hề không phối hợp với nó như thế làm sao không mất hứng: Mẫu thân, ngài làm sao lại ngốc như thế chứ, ngài ném hà bao vào trong ngực nàng rồi sau đó xem nàng là tên trộm nhỏ bắt lại thu thập là được rồi!

Sắc mặt của Phượng Linh Vân biến thành màu đen, nàng đường đường là Thái nữ điện hạ lại đi trộm hà bao của người khác ư?

Vân Tư Vũ nén cười đến gương mặt đỏ bừng, mà Phong Lăng Hề lại có cảm giác tự mình làm bậy thì không thể sống. Bánh bao nhỏ vội vàng muốn cùng Dạ Tinh tương thân tương ái, đối với những người xấu này tương đối vội vàng muốn trừ khử còn không biết sẽ nháo xảy ra chuyện gì, xem ra vẫn là phải để cho Dạ Tinh rảnh rỗi đến chơi cạnh bánh bao nhỏ mới được.

Cảnh Duyệt và Duẫn Thiểu Thiên cũng mang theo một đám người tiến vào cung điện, chuẩn bị thu xếp người xuống.

Phượng Linh Vân nhìn thấy Mộ Dung Cầm không khỏi mở miệng nói: Nhàn vương điện hạ, Tướng quân Mộ Dung rời khỏi nước Phượng Thiên lâu như vậy nhất định có rất nhiều chuyện chờ nàng xử lý, không biết Nhàn vương điện hạ có thể để cho nàng về trước phủ Tướng quân hay không?

Phong Lăng Hề cười nói: Đây là ý của Nữ hoàng quý quốc?

Đúng.

Vậy thì mời Nữ hoàng quý quốc tự mình tới nói, chuyện Tướng quân Mộ Dung bản vương vừa vặn cần bà cho một câu trả lời.

Sắc mặt của Phượng Linh Vân bắt đầu âm trầm, trầm giọng nói: Nhàn vương điện hạ đừng quên đây là nước Phượng Thiên. Nàng ngược lại không chút nào nói ra ba chữ ‘Phượng Lăng Tịch’.

Phong Lăng Hề không nể mặt mũi chút nào: Bản vương chính là đến nước Phượng Thiên lấy lại công đạo.

Cuối cùng bởi vì Phong Lăng Hề không nhường chút nào nên Phượng Linh Vân chỉ có thể phất tay áo mà đi. Mộ Dung Cầm và Âu Dương Lăng Ca vẫn bị giam lỏng, nhắc tới cũng buồn cười, rõ ràng đã trở lại đất nước của mình nhưng vẫn còn bị người nước khác giam lỏng.

Sắc mặt của Mộ Dung Cầm tự nhiên không dễ nhìn, chính xác mà nói dọc theo đường đi sắc mặt của nàng sẽ không có đẹp mắt qua, không có tức giận đã là lấy đại cục làm trọng.

Ngược lại Âu Dương Lăng Ca từ khi tiến vào kinh thành giống như biến thành người khác dịu dàng khéo léo. Mặc dù là không được tự do cũng không có một chút nào oán giận, hoàn toàn không giống như người trên đường khắp nơi tức hận kia.

Vân Tư Vũ không khỏi rất là kinh ngạc, biến hóa của người này không khỏi quá lớn đã làm cho hắn cảm giác được uy hiếp, biết diễn kịch không đáng sợ nhưng có thể diễn đến hoàn toàn mất đi bản thân mình thì có chút đáng sợ. Nếu như không phải hắn gặp qua dáng vẻ oán độc của Âu Dương Lăng Ca thì đối mặt với Âu Dương Lăng Ca hiện tại hắn chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy y không tốt.

Phong Lăng Hề cũng vẫn tính là bình tĩnh, cô có trí nhớ của Phượng Lăng Tịch, mà Âu Dương Lăng Ca trong trí nhớ của Phượng Lăng Tịch chính là dáng vẻ này.

Cô hiện tại hơi rõ ràng vì sao người trong trí nhớ của Phượng Lăng Tịch và người cô nhìn thấy có khác biệt lớn như vậy, xem ra Âu Dương Dĩnh đối với Âu Dương Lăng Ca ảnh hưởng thật không phải lớn một cách bình thường.

Lão Âu Dương Dĩnh gàn bướng như vậy nghĩ cũng biết là làm sao dạy dỗ ra Âu Dương Lăng Ca. Âu Dương Lăng Ca là nhi tử của Âu Dương Dĩnh nên hào phóng khéo léo, không thể đố kỵ oán giận, không thể nham hiểm tàn nhẫn, muốn nói bà dạy Âu Dương Lăng Ca chính trực cũng không sai, chỉ là hiển nhiên không thành công. Kết quả cuối cùng lại làm cho Âu Dương Lăng Ca sợ hãi bà, tiến tới ẩn nấp tất cả cảm xúc không nên có của bản thân, đè nén chính mình.

Phượng Lăng Tịch mặc dù một lòng yêu thích Âu

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status