Thế Gia Danh Môn

Chương 216: Thỉnh cầu

/265


Cảnh tuyên đế nằm ở long sàng trong điện, Lưu thái y ở bên bắt mạch cho hắn, Hoàng Quý kề bên hầu hạ còn Tương Nhược Lan đứng cách đó không xa.

Bởi vì Cảnh Tuyên Đế đã dặn dò, Hoàng Quý không làm kinh động bất kì ai. Nhưng hoàng đế không lên chầu sớm đã kinh động hậu cung, đám Hoàng hậu và phi tần đều lo lắng thân thể Hoàng thượng, lần lượt tới Càn Thanh cung thăm nhưng cũng bị Hoàng Quý dùng khẩu dụ ngăn cản lại. Hoàng Quý đương nhiên hiểu suy nghĩ của Hoàng thượng, vết thương trên người không sao nhưng vết tát trên mặt không thể để người ngoài nhìn thấy được.

Vết tát này vừa nhìn đã biết là do Hầu phu nhân làm. Hầu phu nhân đánh Hoàng thượng chẳng những không khiến Hoàng thượng tức giận mà còn có thể để Hoàng thượng hao hết tâm tư giấu diếm cho nàng. Vị trí của nàng trong lòng Hoàng thượng đúng là không gì sánh bằng.

Lưu viện sĩ mắt không nhìn ngang liếc dọc, chăm chú bắt mạch cho Hoàng thượng, cũng không để ý Tương Nhược Lan ở bên, không nhìn vết tát trên mặt Hoàng thượng. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng nói với Hoàng thượng:

- Tâm mạch Hoàng thượng bị hao tổn, nhất định phải bình tâm dưỡng khí. Tâm tình kích động không có lợi cho thương thế của Hoàng thượng, vẫn xin Hoàng thượng vì giang sơn xã tắc mà bảo trọng long thể.

Cảnh tuyên đế nhàn nhạt cười nói:

- Cái tật thích khoa trương của Viện sĩ đại nhân luôn không thể sửa.

Lưu viện sĩ vội vàng cúi đầu:

- Thần không dám

Cảnh tuyên đế cười nói:

- Được rồi, ngươi đừng sợ, đi kê đơn thuốc đi.

- Vâng.

Lưu viện sĩ dập đầu cáo lui, Hoàng Quý đi theo sau, Tương Nhược Lan suy nghĩ một chút cũng đi ra ngoài, lặng lẽ gọi Hoàng Quý lại.

- Hoàng công công, vết thương này của Hoàng thượng có phải là bị từ khi ở chỗ săn bắn? Đã lâu như vậy rồi còn chưa khỏi hẳn?

Hoàng Quý biết tầm quan trọng của Tương Nhược Lan trong lòng Hoàng thượng, không dám giấu diếm nàng, đem căn nguyên kể hết lại.

- Tối 12 tháng 8 uống rượu? 12 tháng 8?

Ánh mắt Tương Nhược Lan chợt lóe lên. 12 tháng 8 không phải là ngày nàng và Cận Thiệu Khang viên phòng sao?

Hoàng Quý thở dài:

- Đúng vậy, Hoàng thượng uống rượu, hình như tâm tình cũng không tốt, đêm đó ho ra máu, hôn mê bất tỉnh. Sau dù đã khỏe nhưng để lại di căn, mỗi khi trái gió trở trời đều bị đau ngực. Có những lần đau đến nỗi phải nhờ Viện sĩ đại nhân châm cứu giảm đau.

Hoàng Quý nói xong, lắc đầu, đi theo Lưu viện sĩ đi kê thuốc. Tương Nhược Lan đứng bên ngoài run sợ một hồi rồi trở vào nội điện.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Tuyên Đế, Tương Nhược Lan rất muốn mắng hắn đáng đời, tự làm tự chịu nhưng lòng nàng cũng chẳng vui vẻ gì hơn.

Cả đời sống như vậy, hằng năm vì vết thương này mà phải chịu bao đau đớn, mà vết thương này là vì cứu nàng…

- Nàng đang nghĩ đây là báo ứng của ta đúng không

Cảnh Tuyên Đế nằm đó, mắt nhắm hờ, đột nhiên lên tiếng.

Tương Nhược Lan không đáp

Cảnh tuyên đế chậm rãi ngồi dậy, tựa đầu vào giường. Chỉ là một động tác nhỏ như vậy đã khiến hắn ho khan. Tóc đen phân tán trên vai càng khiến mặt hắn tái nhợt. Môi hắn hơi thâm lại, đáy mắt hơi thâm. Lúc này Tương Nhược Lan mới phát hiện, khuôn mặt tuấn lãng của hắn đã mất đi ít nhiều thần thái khi xưa.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt u ám

- Nhược Lan, chỉ cần nàng chịu ở lại bên ta, dù đời đời kiếp kiếp ta phải chịu nỗi đau này ta cũng không sợ.

Tương Nhược Lan kiên quyết lắc đầu:

- Không. Hoàng thượng, ta vẫn giữ câu nói kia, nếu ở lại bên ngươi thì chỉ có thể là thi thể của ta.

Cảnh tuyên đế sắc mặt trắng nhợt, cả giận nói:

- Nàng…

Còn chưa nói xong, ngực lại đau đớn, sắc mặt chuyển xanh.

- Ngươi đừng kích động… Tương Nhược Lan tiến lên vài bước nói

Cảnh Tuyên Đế vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu:

- Nhược Lan, thật ra nàng có quan tâm ta.

- Bởi vì ta còn nhân tính

Tương Nhược Lan Tương Nhược Lan nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt không hận không oán

- Hoàng thượng, ngươi vì ta mà bị thương, ta vì ngươi chịu khổ, chúng ta hòa nhau, sau này không ai nợ ai. Ta sẽ không oán hận ngươi nữa. Ngươi cũng đừng ép ta, nếu không… Hoàng thượng, ta giờ đã dồn vào đường cùng, bất kì khi nào cũng có thể làm loạn lên khiến ngươi không đẹp mặt đâu, ta cũng chẳng sợ chết nữa.

Thật sự, nàng bây giờ rất muốn trở về, thời đại này khiến nàng không thở nổi.

Cảnh tuyên đế gắt gao nhìn nàng, mà nàng cũng không chút yếu thế tiếp nhận ánh mắt của hắn, ánh mắt lạnh như băng mà kiên định.

Cảnh Tuyên Đế hơi mím môi, vừa định nói gì thì Hoàng Quý vội vào báo:

- Hoàng thượng, Thái hậu tới, nô tài không ngăn được.

Vừa dứt lời, ngoài điện truyền đến giọng nói nghiêm lệ của Thái hậu:

- Nô tài chết bầm, úp úp mở mở, nếu Hoàng thượng có chuyện gì ai gia hỏi tội ngươi

Thái hậu được Diệp cô cô đỡ vào, vừa vào đã thấy Tương Nhược Lan, Thái hậu kinh ngạc:

- Nhược Lan, sao lại ở đây?

Tương Nhược Lan thỉnh an Thái hậu rồi nói:

- Nhược Lan có chút chuyện muốn cầu xin Hoàng thượng, Thái hậu tới, vừa lúc làm chứng cho Nhược Lan.

Thái hậu hồ nghi nhìn nàng sau đó nhìn về phía Cảnh Tuyên Đế. Cảnh Tuyên Đế vội quay đầu, muốn giấu đi vết thương trên mặt nhưng vết thương quá rõ ràng, Thái hậu chưa già cả vừa nhìn đã nhận ra

Thái hậu trong lòng cả kinh, vội bước tới, vươn tay kéo mặt hắn lại, hoảng sợ. Bà quay lại, tức giận nhìn Tương Nhược Lan:

- Nhược Lan, ngươi quá đáng rồi.

Tương Nhược Lan vội vàng quỳ xuống, trong thời gian này, nàng chịu đựng đủ đau khổ nhưng vẫn không khóc. Giờ chỉ một câu trách cứ của Thái hậu lại khiến nàng không kìm được mà mắt đỏ hoe.

- Thái hậu, Nhược Lan không biết Hoàng thượng bị thương nặng như vậy

Nếu biết, nàng sẽ không đánh hắn, cũng sẽ không nói nặng nề như vậy

Cảnh Tuyên Đế cũng nói:

- Mẫu hậu, đều là nhi thần sai, không thể trách Nhược Lan

Thái hậu nhìn cả hai người, nhìn con mặt tái mét, nhìn Nhược Lan tiều tụy gầy yếu, sự tức giận dần biến mất, sự đau xót dần dâng lên.

- Các ngươi… Oan nghiệt… lòng Thái hậu chua xót

Diệp cô cô dìu thái hậu ngồi xuống

Thái hậu ngồi xuống nhìn về phía Tương Nhược Lan:

- Lúc trước ngươi nói là chuyện gì?

Tương Nhược Lan dập đầu với hai người:

- Lần trước Nhược Lan chữa khỏi cho Trường Nhạc công chúa, Hoàng thượng đã hỏi ta muốn thưởng gì. Nhược Lan đã nghĩ rồi, Nhược Lan không cần thưởng gì, chỉ xin Hoàng thượng cho phép ta hòa ly

- Hòa ly? Thái hậu cao giọng hỏi lại.

Diệp cô cô ở một bên nghe được vội vàng hỏi

- Nhược Lan tiểu thư, đang tốt như vậy sao lại hòa ly? Hôn sự của ngươi và An viễn hầu là Hoàng thượng ngự ban, hòa ly không phải là chuyện nhỏ

Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn Diệp cô cô một cái, thấp giọng đáp:

- Diệp cô cô, nếu không vạn bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không đi tới nước này

Diệp cô cô không hỏi nữa bởi nàng cảm giác được sự đau đớn trong từng lời nói của Tương Nhược Lan.

Thái hậu trong lòng đã đoán được một nửa, bà quay đầu lại nhìn con một cái, đã thấy hắn đang si ngốc nhìn Tương Nhược Lan.

Thái hậu trong lòng có chút khó chịu, đứa ngốc này, chịu đau chịu khổ đi tới nước này nhưng chẳng lẽ hắn không hiểu, Nhược Lan không phải là người hắn có thể tùy tiện lấy sao?

Chuyện quốc gia đại sự hắn đều xử lý tốt nhưng sao chuyện tình cảm lại hồ đồ như vậy?

Thái hậu than nhẹ một tiếng, nhìn về phía Tương Nhược Lan:

- Nhược Lan, đơn hòa ly không phải do Hoàng thượng ban. Có thể hủy đi một tòa miếu chứ không thể hủy đi một cuộc hôn nhân. Hoàng thượng có thể một mắt nhắm một mắt mở với chuyện các ngươi hòa ly nhưng sao có chuyện thánh chỉ hòa ly. Ngươi cùng An viễn hầu thương lượng thôi. Nhưng một khi gây chuyện, đám ngôn quan ngự sử sẽ không buông tha ngươi. Đến lúc đó dù ai gia và Hoàng thượng muốn giúp ngươi cũng không thể làm quá đáng. Ngươi sẽ phải chịu khổ đó, có biết không

An viễn hầu được Hoàng thượng cho phép có thể hưu thê vì Tương Nhược Lan mắc phải thất xuất – ghen tuông. Nhưng Tương Nhược Lan thân là nữ tử xin hòa ly, không có lý do chính đáng, đến tai đám ngôn quan ngự sử sẽ bị đàn hặc là coi rẻ hoàng quyền, đại bất kính. Ở thời đại này, nữ nhân dù có lý cũng khó mà tự xin hòa ly huống chi là vô lý. Quả thực là vũ nhục sự tôn nghiêm của đám nam nhân, bọn họ sẽ không dễ dàng tha thứ.

Sự lo lắng của Thái hậu không phải không có đạo lý.

Mặc dù Cận Thiệu Khang có thể đơn giản hưu thê nhưng thái phu nhân sao để con gánh trách nhiệm này? Sẽ là nàng cố tình gây sự mà thôi.

Mặc dù sẽ có chút khó khăn, nhưng Tương Nhược Lan một khi đã hạ quyết tâm thì sao có thể bị chút khó khăn mà lui bước

Cần cố gắng nàng sẽ hết sức, cần buông tay nàng cũng sẽ không do dự.

- Nhược Lan đã hạ quyết tâm, Nhược Lan không sợ chịu khổ.

Hai mắt Cảnh Tuyên Đế sáng bừng

Rất nhanh thôi nàng sẽ không còn là thê tử của thần tử nữa, hắn sẽ có cách giữ nàng bên người.

Tương Nhược Lan trở lại Hầu phủ, hạ nhân trong phủ có lẽ đã biết chuyện tối qua. Ánh mắt họ nhìn nàng có chút khác thường.

Tương Nhược Lan bây giờ đã không quan tâm những điều đó. Nàng quay về Thu đường viện, gọi Ánh Tuyết tới. Ánh Tuyết còn tưởng nàng đi nông trang, thấy nàng quay lại thì rất ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi đã nghe Tương Nhược Lan hỏi:

- Ánh Tuyết, ngươi biết viết đơn hòa ly?

Chữ cổ quá đáng sợ, Tương Nhược Lan đọc còn miễn cưỡng hiểu chứ viết thì viết không ra. Ánh Tuyết đã từng đọc sách, hẳn là biết viết.

Ánh Tuyết lại càng hoảng sợ:

- Phu nhân, ngươi muốn hòa ly? Phu nhân ngươi cần phải nghĩ kĩ, không nên nhất thời xúc động, Hầu gia đối với ngươi rất tốt.

Hòa ly rồi có thể lấy ai? Dù có Thái hậu là chỗ dựa nhưng đi đâu tìm được người như Hầu gia? Cho dù có, có lẽ nhân phẩm cũng chẳng bằng Hầu gia.

- Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói:

- Ánh Tuyết, ngươi không cần xen vào, chỉ làm theo lời ta dặn là được.

Ánh Tuyết sốt ruột nhưng thấy thần sắc nàng bình tĩnh thì trong lòng thầm nghĩ, có lẽ phu nhân muốn dọa dẫm Hầu gia. Hẳn là vậy, phu nhân đối tốt với Hầu gia như vậy, sao nói bỏ là bỏ?

Nghĩ vậy, lòng bình ổn lại, theo lời Tương Nhược Lan dặn mà viết đơn hòa ly.

Viết xong, Tương Nhược Lan nhìn thoáng qua, nàng dùng bao nhiêu tâm sức để kinh doanh cuộc hôn nhân này, vậy mà chỉ mấy câu ngắn ngủi đã kết thúc.

- Sau này, nam cưới nữ gả, không còn liên quan

Ánh mắt nàng nhìn xuống mười chữ cuối.

Bất tri bất giác, một giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ làm nhòe chữ cưới.


/265

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status