Lục Giam làm việc này cẩn thận giống như đọc sách vậy, hoặc giống như viết chữ, nắn nót từng nét một, lại ở trong lòng sắp xếp mọi thứ thành một chỉnh thể, không dám nói là hoàn mỹ không chút sứt mẻ, nhưng cũng là vô cùng nghiêm cẩn.
Mỗi ngày sau chạng vạng, hắn liền đội gió lạnh, chạy qua lại giữa thư viện và thành Bình châu, dưới sự dẫn dắt của Lâm Thế Toàn, lui tới tửu lâu xa hoa truỵ lạc và trà tứ im lặng thanh nhã, cùng người tam giáo cửu lưu (Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Ðạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là : Nho gia, Ðạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội) gặp mặt nói chuyện với nhau, lặp lại thương thảo. Hắn không nói nhiều lắm, đa số thời điểm chỉ ngồi nghe Lâm Thế Toàn cùng người ta nói chuyện với nhau, sau đó ngẫu nhiên thêm vào một câu. Đến khi đã được nửa tháng, cho dù là còn chưa thấy Nhị phòng có động tĩnh gì, hắn cũng hiểu được bản thân lần này có thu hoạch lớn.
Hôm nay hắn đi gặp người quan trọng nhất, chính là vị Mai đại lão gia mà Lâm Thế Toàn tôn sùng nhất kia, địa điểm nói chuyện ngay tại trà tứ của Lâm Cẩn Dung. Mai đại lão gia trẻ hơn so với hắn dự kiến, bất quá chỉ trên dưới ba mươi, bạch diện thư sinh, thanh thanh gầy gò, ăn mặc mộc mạc, trong lời nói cử chỉ đều có một tư thái lịch sự tao nhã, vừa nói cười, khiến người ta cảm thấy như đón gió xuân.
Đó là một thương thân chân chính khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Giống như Đào gia, Ngô gia, Lục gia, tuy rằng là kinh thương, nhưng không phải thật sự là thương hộ, đều là thư hương gia truyền, bất quá chỉ có chút biến tấu mà thôi, cho nên vì rụt rè thân phận, lời nói cử chỉ cũng không giống nhau. Mà hắn đã gặp các thương hộ khác, khí chất cách nói năng, ăn mặc cũng hoàn toàn khác biệt. Phong tư cử chỉ giống như Mai đại lão gia, nếu nói là người đọc sách chắc hẳn cũng không có ai hoài nghi.
Mai lão gia ngồi ở chỗ kia, thành thạo sử dụng trà cụ trước mặt, mây bay nước chảy lưu loát sinh động dùng bút lông thỏ ở Kiến châu vẽ ra một chữ “Cùng”, mỉm cười hai tay đưa cho Lục Giam, sử dụng tiếng Quan thoại nói: “Lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”
Một người như vậy lại là thương nhân đứng đầu ở Thanh châu, nam bắc lui tới nhiều năm, lá gan lớn nhất, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, thủ hạ nhiều nhất, cũng là người kiếm tiền nhiều nhất, Lục Giam không dám chậm trễ, nhưng cũng không muốn bị trấn trụ đánh mất thân phận. Cho nên trên mặt mang theo tươi cười thành khẩn nhất, lễ phép tới cực hạn, nói năng nghiêm túc có chừng mực: “Đều chiếu cố lẫn nhau.”
Mai đại lão gia cười cười: “Tại hạ tên là Mai Bảo Thanh.”
Lục Giam cũng báo thân phận của mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, khen ngợi Mai Bảo Thanh tài nghệ pha trà cao minh, có đạo lý rõ ràng. Mai Bảo Thanh có thêm vài phần hưng trí: “Lục hiền đệ cũng là người biết phẩm trà. Không bằng chúng ta xã giao bằng tiệc trà?” Vừa nói vừa ý bảo người đang hầu hạ một bên: “Bảo người mang thêm một bộ trà cụ đến.”
Gã sai vặt vừa muốn nhúc nhích, Lục Giam đã ngăn lại, cười nói: “Để ngài chê cười, ta bất tài chỉ biết uống trà, trà nghệ cũng không tinh.” Người tinh thông chính là Lâm Cẩn Dung, ngay cả người ngoài đều biết trà tứ này là của Lâm Cẩn Dung, rất nhiều người đều biết nàng trà nghệ tinh thuần, nhưng hắn cũng không muốn nói ra chuyện này, giống như là nhà mình có bảo bối, rất sợ để người khác biết sẽ mơ ước vậy.
Mai Bảo Thanh cười, cũng không miễn cưỡng, lại nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Thế Toàn chuyển nhập chính đề: “Lần trước nói chuyện đó, còn muốn nhờ ca ca.”
Mai Bảo Thanh mỉm cười nói: “Tuy chuyện này chính là cho ta mượn một cơ hội xuất đầu, nhưng trong trường hợp đó ta được lợi gì đây?”
Muốn thỉnh người hỗ trợ, tất nhiên phải trả giá cao. Lục Giam nói: “Không biết Mai huynh muốn cái gì?”
Mai Bảo Thanh thấy hắn thẳng thắn, cũng không vòng vèo: “Không bằng ngày sau nếu thật sự mở một mao chức phường, chế tạo một ít mao hạt đính vàng tinh xảo thượng đẳng, có thể cho ta chút ưu đãi hay không?”
Lục Giam lập tức liền động tâm tư, xem ra kế sách này của Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, quả nhiên có tiền cảnh. Vừa ngẫm lại, không khỏi bật cười, nếu là tin đồn vô căn cứ, sao có thể lừa được hai người Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu đã từng lăn lộn trong kinh doanh đây?
Mai Bảo Thanh thấy hắn không nói, liền cười: “Cũng không phải muốn đệ đưa giá quá thấp, đến lúc đó đệ bán thấp hơn giá thị trường hai thành cho ta là được rồi, ta muốn sản phẩm tinh mỹ nhất. Nếu làm thương nhân vận chuyển, thì thấp hơn một thành là tốt rồi. Bất quá, phẩm chất cũng phải là tốt nhất.”
Lục Giam mày giương lên, cười nói: “Yêu cầu này thật sự không quá phận, là song thắng. Nhưng, sinh ý nhà chúng ta là chuyết kinh (thê tử) đưa ra chủ ý, ta còn phải hỏi qua ý tứ của nàng.”
Mai Bảo Thanh đột nhiên nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: “Nhìn không ra hiền đệ lại là người sợ vợ như vậy. Đệ cứ đáp ứng ta trước thì thế nào? Dù sao nhà đệ mở mao chức phường cũng tốt, làm vận chuyển cũng tốt, cũng không phải là gạt người, ngày sau có thể hay không, đều là chuyện khác.”
Lục Giam lúc này mới nhìn ra sắc nhọn được che giấu dưới sự ôn hòa của người này, liền nhẹ nhàng cười: “Tiểu đệ bất tài, không phải là sợ vợ, chẳng qua việc này là từ tiền tài quyền thế của chuyết kinh, nghe theo ý kiến của nàng mới là lẽ phải. Nàng là người giữ chữ tín, ta cũng vậy, nói là làm. Không có đạo lý thỉnh người hỗ trợ không công, nếu ngày sau thật sự muốn mở mao chức phường, làm thương nhân vận chuyển, nhất định sẽ thực hiện lời hứa, Mai huynh cho rằng là vui đùa, tiểu đệ cũng không dám thực sự cho là vui đùa.”
Mai Bảo Thanh nở nụ cười, hành lễ nói: “Không khi không dối gạt, chính là quân tử, ta có hơi đường đột, như thế rất tốt.” Vung tay lên, liền gọi một người bộ dạng quản sự tới: “Cụ thể muốn thao tác thế nào, các đệ cùng lão Phương đàm luận.”
Lục Giam cũng không chê hắn chậm trễ, cùng Lâm Thế Toàn tiễn hắn tới trước cửa trà tứ, rồi cùng với lão Phương bàn mưu tính kế.
Lục Thiệu từ lúc nghe nói Lục Giam cùng Lâm Thế Toàn hẹn Mai Bảo Thanh mật đàm, rốt cuộc ngồi không yên, cưỡi ngựa đến phụ cận chờ đợi, chính mắt nhìn thấy Lục Giam và Lâm Thế Toàn tiễn Mai Bảo Thanh đi ra, liền lặng lẽ đứng dậy. Đang muốn tiến lên tỏ vẻ ngẫu nhiên gặp mặt, cùng Mai Bảo Thanh chào hỏi thân cận, chỉ thấy trưởng tử của Vương gia mang theo hai gã sai vặt, cười tủm tỉm tiến lên tiếp đón Mai Bảo Thanh, lôi kéo người đi cùng hắn. Hắn trở tay không kịp, đành bóp cổ tay thở dài. Gã sai vặt trông chừng Lục Giam đi lên bẩm báo: “Đại gia, Nhị gia lại tiễn Phương quản sự của Mai gia ra.”
Lục Thiệu cắn chặt răng, quay người trở về, đứng ở trong góc nhìn hồi lâu. Chỉ thấy Lục Giam cùng Lâm Thế Toàn cùng Phương đại quản sự nói cười yến yến đi xa, mới cắn răng ra lệnh cho thủ hạ đi theo, chính hắn thì cưỡi ngựa trở về nhà.
Lục Kiến Trung đang nâng chân, được thiếp thất thông phòng mỹ mạo mới thu nạp gần đây xoa bóp, thấy hắn đột nhiên xông tới, vẻ mặt háo sắc, lập tức liền đuổi hạ nhân xuống, trầm giọng hỏi: “Như thế nào?”
Lục Thiệu nói: “Đã nhiều ngày không thấy hắn cùng Phạm Bao, Hàn Căn tiếp xúc, đều là vụng trộm, ngay cả cùng Mai Bảo Thanh nói chuyện với nhau cũng ở trà tứ của Lâm Tứ. Lâm Thế Toàn ban ngày dẫn người chạy quanh các huyện phụ cận, nơi nơi hỏi thăm thợ có tay nghề giỏi về mao hạt, lại quy định sẵn tiền, thật sự động đao thương; con sáng nay còn thấy một quản sự của Đào gia đến đây, con đoán, hắn đại khái là muốn ăn một mình.”
Lục Kiến Trung nhét chân vào hài, chắp tay sau lưng ở trong phòng thong thả bước qua bước lại: “Ăn mảnh. . . Mắt nhìn của hắn cũng quá thiển cận rồi, vậy thật không đáng sợ. Hắn năm sau lên kinh dự thi, tất yếu cần tiền vốn, đây là cơ hội kiếm tiền tốt nhất a, nếu tổ phụ con thật sự thưởng thức hắn, tiền riêng của hắn thì tính là gì? Ta lúc trước không xác định, lúc này cũng đã xác định rồi, hắn sẽ không chỉ nhìn đến chút lợi nhỏ kia, khẳng định là muốn nói với tổ phụ của con. Không nói với Phạm Bao, Hàn Căn, sợ là không tin một ai. Đợi đến thời điểm hắn nói ra, chính là hết thảy không thể dao động, chắc chắn kiếm ra tiền, đúng là tính tình ổn trọng cẩn thận. . . Vương gia đã nhiều ngày mua về bao nhiêu mao hạt rồi?”
Lục Thiệu có chút hổ thẹn, thầm nghĩ thiếu chút nữa đã thua dưới tay Lục Giam: “Phụ cận thành Bình châu hơn phân nửa đều nằm trong tay nhà hắn, hôm qua lại phái quản sự đi quanh các huyện cùng Lâm Thế Toàn ngắm nghía. Nhưng có Đào gia ở Thanh châu bên kia hỗ trợ, Nhị đệ bọn họ như cũ sẽ vẫn hơn Vương gia rất nhiều.” Trên mặt hắn lộ ra vài phần sầu lo: “Hiện tại con lo lắng, chính là Mai Bảo Thanh đã cùng bọn họ đàm thỏa.”
Bàn chân Lục Kiến Trung giống như bị kim đâm một cái, mạnh run lên: “Mai Bảo Thanh là người nào? Chim ưng không thấy con thỏ sẽ không sà xuống. Vương gia đã bắt đầu tranh đoạt, nói không chừng còn có phú gia ở Thanh châu cũng coi trọng, sao hắn có thể dễ dàng đáp ứng Lục Giam? Còn có cơ hội! Con nhanh thả bồ câu đưa thư, bảo quản sự ở Thanh châu bên kia bắt đầu thu mua mao hạt! Lập tức suy nghĩ tìm cơ hội gặp gỡ Mai Bảo Thanh, cũng chớ quên Vương gia bên kia. Khi tất yếu, có thể dùng nhiều tiền, dù sao không thể để hắn thành công!”
Lục Thiệu thấy hắn quyết định, trong lòng rốt cục thả lỏng nôn nóng: “Con lập tức đi làm, vậy chỗ tổ phụ?”
Lục Kiến Trung ánh mắt nặng nề: “Ta sẽ lo liệu. Con chớ để ý, chuyên tâm làm tốt chuyện bên ngoài, chỉ cho phép thắng, không được phép thua.”
Đêm càng ngày càng sâu, lạnh lẽo như nước.
Lâm Cẩn Dung ngồi ở dưới đèn, cầm sổ sách nhìn một lần rồi lại một lần, Lục Giam im lặng ngồi ở một bên, chờ nàng dừng, mới thấp giọng hỏi: “Như thế nào?”
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chi tiêu thật đúng là không nhỏ, nhưng không có biện pháp, cho dù là bất thành, cũng coi như đền bù rất tốt rồi.” Tiêu nhiều tiền như vậy, đều là buôn bán có lời thật vất vả tân tân khổ khổ mới có được, lại vì chuyện của Lục gia mà bỏ ra, trong lòng nàng đau đớn vô cùng. Một lòng thầm nghĩ muốn mở miệng nói với Lục Giam, mặc kệ tiêu dùng bao nhiêu, hắn phải bồi thường cho nàng.
Lục Giam lại chỉ nói: “Chuyện này phải thành, mà thật sự có thể thành!”
“Đó là khẳng định.” Lâm Cẩn Dung xoa xoa mặt, thở dài: “Này tiền a, thời điểm kiếm thì thật chậm, thời điểm tiêu thật sự là nhanh a.”
Lục Giam mím môi cười cười: “Bằng không vì sao trên đời này người có tiền lại là số ít?”
Nghe không hiểu hay là giả bộ nghe không hiểu đây? Lâm Cẩn Dung thầm hận. Nghĩ rằng lập tức sẽ đến cuối năm, quản sự ở cửa hàng châu ngọc tất nhiên sẽ đưa tiền đến, dù thế nào cũng phải lấy từ chỗ đó bổ khuyết vào mới được, chính là không biết cửa hàng kia một năm thu hoạch rốt cuộc có bao nhiêu.
Lục Giam cúi mắt đánh giá nàng: “Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta cũng đã gần nửa tháng chưa từng về nhà.”
Thời gian nàng xuất môn đã đủ lâu, hai ngày nay Lục gia luôn luôn phái người tới đây tặng đồ, đến thăm nàng, kỳ thật cũng chính là uyển chuyển thúc giục nàng cần phải trở về. Lâm Cẩn Dung liền biết thời biết thế: “Ta sẽ sai người thu thập một chút, ngày mai chạng vạng trở về nhà.”
Lục Giam nắm tay nàng nói: “Nàng chờ ta tới đón.”
Mỗi ngày sau chạng vạng, hắn liền đội gió lạnh, chạy qua lại giữa thư viện và thành Bình châu, dưới sự dẫn dắt của Lâm Thế Toàn, lui tới tửu lâu xa hoa truỵ lạc và trà tứ im lặng thanh nhã, cùng người tam giáo cửu lưu (Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Ðạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là : Nho gia, Ðạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội) gặp mặt nói chuyện với nhau, lặp lại thương thảo. Hắn không nói nhiều lắm, đa số thời điểm chỉ ngồi nghe Lâm Thế Toàn cùng người ta nói chuyện với nhau, sau đó ngẫu nhiên thêm vào một câu. Đến khi đã được nửa tháng, cho dù là còn chưa thấy Nhị phòng có động tĩnh gì, hắn cũng hiểu được bản thân lần này có thu hoạch lớn.
Hôm nay hắn đi gặp người quan trọng nhất, chính là vị Mai đại lão gia mà Lâm Thế Toàn tôn sùng nhất kia, địa điểm nói chuyện ngay tại trà tứ của Lâm Cẩn Dung. Mai đại lão gia trẻ hơn so với hắn dự kiến, bất quá chỉ trên dưới ba mươi, bạch diện thư sinh, thanh thanh gầy gò, ăn mặc mộc mạc, trong lời nói cử chỉ đều có một tư thái lịch sự tao nhã, vừa nói cười, khiến người ta cảm thấy như đón gió xuân.
Đó là một thương thân chân chính khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Giống như Đào gia, Ngô gia, Lục gia, tuy rằng là kinh thương, nhưng không phải thật sự là thương hộ, đều là thư hương gia truyền, bất quá chỉ có chút biến tấu mà thôi, cho nên vì rụt rè thân phận, lời nói cử chỉ cũng không giống nhau. Mà hắn đã gặp các thương hộ khác, khí chất cách nói năng, ăn mặc cũng hoàn toàn khác biệt. Phong tư cử chỉ giống như Mai đại lão gia, nếu nói là người đọc sách chắc hẳn cũng không có ai hoài nghi.
Mai lão gia ngồi ở chỗ kia, thành thạo sử dụng trà cụ trước mặt, mây bay nước chảy lưu loát sinh động dùng bút lông thỏ ở Kiến châu vẽ ra một chữ “Cùng”, mỉm cười hai tay đưa cho Lục Giam, sử dụng tiếng Quan thoại nói: “Lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”
Một người như vậy lại là thương nhân đứng đầu ở Thanh châu, nam bắc lui tới nhiều năm, lá gan lớn nhất, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, thủ hạ nhiều nhất, cũng là người kiếm tiền nhiều nhất, Lục Giam không dám chậm trễ, nhưng cũng không muốn bị trấn trụ đánh mất thân phận. Cho nên trên mặt mang theo tươi cười thành khẩn nhất, lễ phép tới cực hạn, nói năng nghiêm túc có chừng mực: “Đều chiếu cố lẫn nhau.”
Mai đại lão gia cười cười: “Tại hạ tên là Mai Bảo Thanh.”
Lục Giam cũng báo thân phận của mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, khen ngợi Mai Bảo Thanh tài nghệ pha trà cao minh, có đạo lý rõ ràng. Mai Bảo Thanh có thêm vài phần hưng trí: “Lục hiền đệ cũng là người biết phẩm trà. Không bằng chúng ta xã giao bằng tiệc trà?” Vừa nói vừa ý bảo người đang hầu hạ một bên: “Bảo người mang thêm một bộ trà cụ đến.”
Gã sai vặt vừa muốn nhúc nhích, Lục Giam đã ngăn lại, cười nói: “Để ngài chê cười, ta bất tài chỉ biết uống trà, trà nghệ cũng không tinh.” Người tinh thông chính là Lâm Cẩn Dung, ngay cả người ngoài đều biết trà tứ này là của Lâm Cẩn Dung, rất nhiều người đều biết nàng trà nghệ tinh thuần, nhưng hắn cũng không muốn nói ra chuyện này, giống như là nhà mình có bảo bối, rất sợ để người khác biết sẽ mơ ước vậy.
Mai Bảo Thanh cười, cũng không miễn cưỡng, lại nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Thế Toàn chuyển nhập chính đề: “Lần trước nói chuyện đó, còn muốn nhờ ca ca.”
Mai Bảo Thanh mỉm cười nói: “Tuy chuyện này chính là cho ta mượn một cơ hội xuất đầu, nhưng trong trường hợp đó ta được lợi gì đây?”
Muốn thỉnh người hỗ trợ, tất nhiên phải trả giá cao. Lục Giam nói: “Không biết Mai huynh muốn cái gì?”
Mai Bảo Thanh thấy hắn thẳng thắn, cũng không vòng vèo: “Không bằng ngày sau nếu thật sự mở một mao chức phường, chế tạo một ít mao hạt đính vàng tinh xảo thượng đẳng, có thể cho ta chút ưu đãi hay không?”
Lục Giam lập tức liền động tâm tư, xem ra kế sách này của Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, quả nhiên có tiền cảnh. Vừa ngẫm lại, không khỏi bật cười, nếu là tin đồn vô căn cứ, sao có thể lừa được hai người Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu đã từng lăn lộn trong kinh doanh đây?
Mai Bảo Thanh thấy hắn không nói, liền cười: “Cũng không phải muốn đệ đưa giá quá thấp, đến lúc đó đệ bán thấp hơn giá thị trường hai thành cho ta là được rồi, ta muốn sản phẩm tinh mỹ nhất. Nếu làm thương nhân vận chuyển, thì thấp hơn một thành là tốt rồi. Bất quá, phẩm chất cũng phải là tốt nhất.”
Lục Giam mày giương lên, cười nói: “Yêu cầu này thật sự không quá phận, là song thắng. Nhưng, sinh ý nhà chúng ta là chuyết kinh (thê tử) đưa ra chủ ý, ta còn phải hỏi qua ý tứ của nàng.”
Mai Bảo Thanh đột nhiên nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: “Nhìn không ra hiền đệ lại là người sợ vợ như vậy. Đệ cứ đáp ứng ta trước thì thế nào? Dù sao nhà đệ mở mao chức phường cũng tốt, làm vận chuyển cũng tốt, cũng không phải là gạt người, ngày sau có thể hay không, đều là chuyện khác.”
Lục Giam lúc này mới nhìn ra sắc nhọn được che giấu dưới sự ôn hòa của người này, liền nhẹ nhàng cười: “Tiểu đệ bất tài, không phải là sợ vợ, chẳng qua việc này là từ tiền tài quyền thế của chuyết kinh, nghe theo ý kiến của nàng mới là lẽ phải. Nàng là người giữ chữ tín, ta cũng vậy, nói là làm. Không có đạo lý thỉnh người hỗ trợ không công, nếu ngày sau thật sự muốn mở mao chức phường, làm thương nhân vận chuyển, nhất định sẽ thực hiện lời hứa, Mai huynh cho rằng là vui đùa, tiểu đệ cũng không dám thực sự cho là vui đùa.”
Mai Bảo Thanh nở nụ cười, hành lễ nói: “Không khi không dối gạt, chính là quân tử, ta có hơi đường đột, như thế rất tốt.” Vung tay lên, liền gọi một người bộ dạng quản sự tới: “Cụ thể muốn thao tác thế nào, các đệ cùng lão Phương đàm luận.”
Lục Giam cũng không chê hắn chậm trễ, cùng Lâm Thế Toàn tiễn hắn tới trước cửa trà tứ, rồi cùng với lão Phương bàn mưu tính kế.
Lục Thiệu từ lúc nghe nói Lục Giam cùng Lâm Thế Toàn hẹn Mai Bảo Thanh mật đàm, rốt cuộc ngồi không yên, cưỡi ngựa đến phụ cận chờ đợi, chính mắt nhìn thấy Lục Giam và Lâm Thế Toàn tiễn Mai Bảo Thanh đi ra, liền lặng lẽ đứng dậy. Đang muốn tiến lên tỏ vẻ ngẫu nhiên gặp mặt, cùng Mai Bảo Thanh chào hỏi thân cận, chỉ thấy trưởng tử của Vương gia mang theo hai gã sai vặt, cười tủm tỉm tiến lên tiếp đón Mai Bảo Thanh, lôi kéo người đi cùng hắn. Hắn trở tay không kịp, đành bóp cổ tay thở dài. Gã sai vặt trông chừng Lục Giam đi lên bẩm báo: “Đại gia, Nhị gia lại tiễn Phương quản sự của Mai gia ra.”
Lục Thiệu cắn chặt răng, quay người trở về, đứng ở trong góc nhìn hồi lâu. Chỉ thấy Lục Giam cùng Lâm Thế Toàn cùng Phương đại quản sự nói cười yến yến đi xa, mới cắn răng ra lệnh cho thủ hạ đi theo, chính hắn thì cưỡi ngựa trở về nhà.
Lục Kiến Trung đang nâng chân, được thiếp thất thông phòng mỹ mạo mới thu nạp gần đây xoa bóp, thấy hắn đột nhiên xông tới, vẻ mặt háo sắc, lập tức liền đuổi hạ nhân xuống, trầm giọng hỏi: “Như thế nào?”
Lục Thiệu nói: “Đã nhiều ngày không thấy hắn cùng Phạm Bao, Hàn Căn tiếp xúc, đều là vụng trộm, ngay cả cùng Mai Bảo Thanh nói chuyện với nhau cũng ở trà tứ của Lâm Tứ. Lâm Thế Toàn ban ngày dẫn người chạy quanh các huyện phụ cận, nơi nơi hỏi thăm thợ có tay nghề giỏi về mao hạt, lại quy định sẵn tiền, thật sự động đao thương; con sáng nay còn thấy một quản sự của Đào gia đến đây, con đoán, hắn đại khái là muốn ăn một mình.”
Lục Kiến Trung nhét chân vào hài, chắp tay sau lưng ở trong phòng thong thả bước qua bước lại: “Ăn mảnh. . . Mắt nhìn của hắn cũng quá thiển cận rồi, vậy thật không đáng sợ. Hắn năm sau lên kinh dự thi, tất yếu cần tiền vốn, đây là cơ hội kiếm tiền tốt nhất a, nếu tổ phụ con thật sự thưởng thức hắn, tiền riêng của hắn thì tính là gì? Ta lúc trước không xác định, lúc này cũng đã xác định rồi, hắn sẽ không chỉ nhìn đến chút lợi nhỏ kia, khẳng định là muốn nói với tổ phụ của con. Không nói với Phạm Bao, Hàn Căn, sợ là không tin một ai. Đợi đến thời điểm hắn nói ra, chính là hết thảy không thể dao động, chắc chắn kiếm ra tiền, đúng là tính tình ổn trọng cẩn thận. . . Vương gia đã nhiều ngày mua về bao nhiêu mao hạt rồi?”
Lục Thiệu có chút hổ thẹn, thầm nghĩ thiếu chút nữa đã thua dưới tay Lục Giam: “Phụ cận thành Bình châu hơn phân nửa đều nằm trong tay nhà hắn, hôm qua lại phái quản sự đi quanh các huyện cùng Lâm Thế Toàn ngắm nghía. Nhưng có Đào gia ở Thanh châu bên kia hỗ trợ, Nhị đệ bọn họ như cũ sẽ vẫn hơn Vương gia rất nhiều.” Trên mặt hắn lộ ra vài phần sầu lo: “Hiện tại con lo lắng, chính là Mai Bảo Thanh đã cùng bọn họ đàm thỏa.”
Bàn chân Lục Kiến Trung giống như bị kim đâm một cái, mạnh run lên: “Mai Bảo Thanh là người nào? Chim ưng không thấy con thỏ sẽ không sà xuống. Vương gia đã bắt đầu tranh đoạt, nói không chừng còn có phú gia ở Thanh châu cũng coi trọng, sao hắn có thể dễ dàng đáp ứng Lục Giam? Còn có cơ hội! Con nhanh thả bồ câu đưa thư, bảo quản sự ở Thanh châu bên kia bắt đầu thu mua mao hạt! Lập tức suy nghĩ tìm cơ hội gặp gỡ Mai Bảo Thanh, cũng chớ quên Vương gia bên kia. Khi tất yếu, có thể dùng nhiều tiền, dù sao không thể để hắn thành công!”
Lục Thiệu thấy hắn quyết định, trong lòng rốt cục thả lỏng nôn nóng: “Con lập tức đi làm, vậy chỗ tổ phụ?”
Lục Kiến Trung ánh mắt nặng nề: “Ta sẽ lo liệu. Con chớ để ý, chuyên tâm làm tốt chuyện bên ngoài, chỉ cho phép thắng, không được phép thua.”
Đêm càng ngày càng sâu, lạnh lẽo như nước.
Lâm Cẩn Dung ngồi ở dưới đèn, cầm sổ sách nhìn một lần rồi lại một lần, Lục Giam im lặng ngồi ở một bên, chờ nàng dừng, mới thấp giọng hỏi: “Như thế nào?”
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chi tiêu thật đúng là không nhỏ, nhưng không có biện pháp, cho dù là bất thành, cũng coi như đền bù rất tốt rồi.” Tiêu nhiều tiền như vậy, đều là buôn bán có lời thật vất vả tân tân khổ khổ mới có được, lại vì chuyện của Lục gia mà bỏ ra, trong lòng nàng đau đớn vô cùng. Một lòng thầm nghĩ muốn mở miệng nói với Lục Giam, mặc kệ tiêu dùng bao nhiêu, hắn phải bồi thường cho nàng.
Lục Giam lại chỉ nói: “Chuyện này phải thành, mà thật sự có thể thành!”
“Đó là khẳng định.” Lâm Cẩn Dung xoa xoa mặt, thở dài: “Này tiền a, thời điểm kiếm thì thật chậm, thời điểm tiêu thật sự là nhanh a.”
Lục Giam mím môi cười cười: “Bằng không vì sao trên đời này người có tiền lại là số ít?”
Nghe không hiểu hay là giả bộ nghe không hiểu đây? Lâm Cẩn Dung thầm hận. Nghĩ rằng lập tức sẽ đến cuối năm, quản sự ở cửa hàng châu ngọc tất nhiên sẽ đưa tiền đến, dù thế nào cũng phải lấy từ chỗ đó bổ khuyết vào mới được, chính là không biết cửa hàng kia một năm thu hoạch rốt cuộc có bao nhiêu.
Lục Giam cúi mắt đánh giá nàng: “Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta cũng đã gần nửa tháng chưa từng về nhà.”
Thời gian nàng xuất môn đã đủ lâu, hai ngày nay Lục gia luôn luôn phái người tới đây tặng đồ, đến thăm nàng, kỳ thật cũng chính là uyển chuyển thúc giục nàng cần phải trở về. Lâm Cẩn Dung liền biết thời biết thế: “Ta sẽ sai người thu thập một chút, ngày mai chạng vạng trở về nhà.”
Lục Giam nắm tay nàng nói: “Nàng chờ ta tới đón.”
/476
|