Lục lão phu nhân nói: “Con nói suy nghĩ của con đi.”
Lục Kiến Trung đáp: “Quan tài cũng mộ địa không cần phải bàn vội, phật sự quan trọng hơn, nhà như chúng ta, với thân phận của phụ thân, ít nhất cũng nên một nghìn hòa thượng, làm đủ 100 ngày mới phải.” Vừa nói, vừa nhìn lén sắc mặt của Lục lão phu nhân.
Không biết là ai hít một ngụm khí lạnh, cũng rất nhanh che giấu xuống. Mặc dù có người thấy quá mức xa xỉ lãng phí, có người lại hoài nghi là Lục Kiến Trung dụng tâm kín đáo, nhưng cũng không ai dám tỏ rõ đưa ra ý kiến phản đối. Dù sao thế tục là như thế, sự tử như sinh, sự vong như tồn (nghĩa là thờ người chết như thờ người sống, thờ người mất như thờ người còn), người chết là đại sự, hậu táng thành phong trào, chẳng sợ ngay cả người nghèo chết đi, cũng còn muốn bán nhi dục nữ, cầm cố bất động sản, tranh thủ thực hiện tang sự cho phong quang náo nhiệt một chút, huống chi Lục gia không phải không có tiền, mà người chết lại là Lục lão ông.
Người không có cảm giác gì là Lâm Cẩn Dung, đã sớm trải qua một lần, tuy rằng trước đó không nhớ rõ chi tiết, trọng yếu đại sự lại hiểu rất rõ, mặc kệ như thế nào, một nghìn hòa thượng, phật sự 100 ngày, chắc chắn phải mất mười bạc triệu văn tiền.
Cho nên trước khi Lâm Ngọc Trân sắp mở miệng thì nàng chuyển hướng đề tài đúng lúc ngăn trở Lâm Ngọc Trân: “Cô cô, canh giờ không còn sớm, cũng không biết nương ta đã về chưa?”
Lâm Ngọc Trân thực bất mãn, nàng không phải nói tang sự của Lục lão ông không làm náo nhiệt, nên có thể diện, nhưng phải có mức độ. Này không khỏi cũng quá mức khoa trương rồi, chỉ là phật sự đã tiêu phí nhiều tiền như thế, có thể nghĩ tới hoàn thành tang sự xong sẽ tiêu phí đến bao nhiêu đây. Số tiền này, là lấy ra từ tiền chung, cũng không phải là do mọi người cùng quản cùng có ý kiến sao? Lục Kiến Trung rắp tâm bất lương. Huống chi mấy ngày tới Lục Giam cùng Lục Kiến Tân chưa kịp trở về, chuyện bên ngoài sẽ do phụ tử Lục Kiến Trung cầm giữ, đúng là cơ hội đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng mà!
Bởi vậy bị Lâm Cẩn Dung ngăn cản lại, nàng có thể nói là thập phần không vui, mất hứng nói: “Các nàng đều biết chúng ta bận việc, lúc trước đã nói qua rồi. Nếu con không yên tâm thì tự con đến xem đi.”
Là ngại Lâm Cẩn Dung nhiều chuyện, hận không thể đuổi Lâm Cẩn Dung đi mới tốt. Nhưng chỉ trong một thoáng này, Lục lão phu nhân đã phi thường sảng khoái đáp ứng: “Được, làm phật sự như vậy đi, lão Nhị con đi an bài. Phụ thân con vất vả cả đời, kết quả là giữ lại chẳng được bao nhiêu, cũng không hưởng thụ được cái gì.” Nói xong lại thương tâm chảy lệ.
Bà biểu lộ thái độ, không còn người nào dám nói một tiếng không phải nữa, Lâm Ngọc Trân không cam lòng hơi nhếch môi. Nhìn quanh trái phải, người Nhị phòng không cần phải nói, Lục Kiến Lập cùng Đồ thị đều cúi mắt, một bộ mặc kệ, vì vậy cũng nhịn xuống, tùy tiện đi, dù sao không phải là tiền của một mình nàng, nhưng vừa nghĩ tới phải bỏ ra nhiều tiền như thế, vẫn có chút chua xót.
Lục Kiến Trung vui mừng nước mắt lưng tròng, rõ ràng còn có rất nhiều ý tưởng, lại thông minh đình chỉ, tạm gác lại chờ cơ hội tiếp theo sẽ động thủ.
Trải qua một phen rối ren, tang sự của Lục lão ông xem như chính thức được bắt đầu, mọi chuyện đều được Lục lão phu nhân đồng ý, Lục Kiến Trung lo liệu, tận lực tổ chức xa hoa rườm rà, chỉ sợ làm không tốt.
Một nghìn hòa thượng làm phật sự, có thể tưởng tượng được tiếng tranh cãi ầm ĩ cùng ồn ào náo động ra sao, hơn nữa cộng thêm tân khách và các thân thích bằng hữu tới phúng viếng, từ Lâm Ngọc Trân đến Khang Thị, tất cả mọi người bận đến mức chân không chạm đất, khổ sở không nói nổi.
So sánh mà nói, Vinh Cảnh cư của Lục lão phu nhân ngược lại trở thành nơi thanh tịnh nhất trong Lục gia, lại vì Lục lão phu nhân bị bệnh, Lâm Cẩn Dung phụng dưỡng bên cạnh trở nên được thanh nhàn nhất, không phải lo lắng chuyện gì. Nàng chỉ cần đến linh đường quỳ xuống khóc lóc, lại không cần quan tâm người Lục gia đến tột cùng muốn thực hiện tang sự này ra sao, sẽ tiêu bao nhiêu tiền, cho nên rất nhanh bảo dưỡng tinh thần, ngay cả Nghị Lang bởi vì đi đường xa cũng được nuôi nấng mập mạp, thanh âm càng vang to.
Lâm Ngọc Trân mỏi mệt không chịu nổi. Bởi vì nàng luôn lo lắng Nhị phòng sẽ quấy rối, cướp đoạt tiền tài, đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng, vì vậy ở trước mặt khách nhân thân thích cố làm ra vẻ, đoạt nổi bật của đích tôn, nàng một lòng suy nghĩ, biểu lộ địa vị trưởng tức đích tôn, lại tận lực trông chừng Nhị phòng, không để Nhị phòng có cơ hội động thủ, đồng thời còn phải ở trước mặt khách nhân tận hiếu, cho nên nàng mệt chết đi được.
Nàng tựa hồ là có chút ghen tị nhìn Lâm Cẩn Dung nét mạnh tỏa sáng, tâm sinh bất mãn: “Con thật là nhàn nhã tự tại.”
Lâm Cẩn Dung không nói, chỉ đưa cho nàng một bát cháo tổ yến mà Anh Đào đã nấu hồi lâu.
Lâm Ngọc Trân coi như có cừu oán với bát cháo tổ yến kia, nghiến răng nghiến lợi dùng xong, thở phì phì nói: “Ta hỏi con, hôm nay con lừa trọc (ý chỉ hòa thượng) kia giả danh lừa bịp muốn khuyên lão thái thái viết kinh tạc tượng, tu kiến tháp miếu, con có ở đó không?”
Lâm Cẩn Dung đem bàn tay mập mạp nhỏ bé của Nghị Lang đặt ở bên môi hôn một cái, hướng Nghị Lang từ ái cười cười: “Có.”
Lâm Ngọc Trân tức giận: “Chẳng lẽ con không biết, con lừa trọc kia là ai tìm đến? Viết kinh tạc tượng, tu kiến tháp miếu, vậy sẽ tiêu phí bao nhiêu tiền tài a? Công công con và Nhị lang không ở đây, việc bên ngoài này là một tay bọn họ xử lý, con không hiểu được sẽ phát sinh chuyện gì sao? Sao con không khuyên lão thái thái một chút? Con phải biết rằng, số tiền này tương lai cũng có một phần của Nghị Lang a!” Lục Kiến Trung thật đáng giận, rõ ràng chính là muốn trước khi Lục Kiến Tân, Lục Giam trở về nhà, dỗ lão thái thái đáp ứng việc này, nhân cơ hội mà tham ô.
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân, mang theo vài phần thành khẩn: “Số tiền này vẫn đang do lão thái thái quản lý. Lão thái thái thích tiêu xài thế nào, là chuyện của lão nhân gia người. Nếu ta mở miệng, chẳng những không thể khuyên bà, còn có thể rơi vào tiếng xấu bất hiếu, không chỉ như thế, ta khuyên cô cô tốt nhất cũng đừng nên mở miệng. Người khác không đau lòng thì nhóm chúng ta cũng không cần đau lòng, cần gì phải để cho người ta bắt được nhược điểm.” Lục Kiến Trung muốn ép buộc, muốn vét sạch trụ cột của Lục gia, Lục lão phu nhân cũng không đau lòng, Lục Kiến Lập cũng không đau lòng, thì nàng cần gì phải để tâm nữa? Kết cục đều sẽ lụn bại, vì vậy sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau. Lục Kiến Trung cướp đoạt càng nhiều, tương lai sẽ phải bồi thường càng nhiều hơn mà thôi.
Lâm Ngọc Trân thở phì phì: “Con cũng thật hào phóng.” Nhanh chóng quên đi thầm tính toán, rất nhiều tiền, nếu chia cho ba phòng, rơi xuống trên đầu Đại phòng, cũng là vài bạc triệu, vẫn đáng giá để tranh đoạt.
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Nhị phòng tất nhiên không cần phải nói, Tam thẩm nương cùng Tam thúc phụ cũng chưa có ý kiến. Nếu một mình người mở miệng thì người cứ nói đi. Ta chỉ sợ bên ngoài sẽ truyền ra lời đàm tiếu, tương lai công công trở về nhà, cũng sẽ thấy thật mất mặt.”
Loại việc mượn cớ sinh sự, bắt lấy một chút sự tình nhỏ liền kéo theo nhiều chuyện khác là kỹ xảo từ trước đến nay của Nhị phòng. Lâm Ngọc Trân nhớ tới mình vài lần đã bị ám hại, bị Nhị phòng vô hạn phóng đại thanh danh kiêu ngạo không buông tha người khác, không khỏi thở dài: “Chẳng lẽ cứ nhìn bọn họ càn rỡ như thế?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Biện pháp cũng không phải không có, nếu tạm thời người buông tay, sẽ có biện pháp bắt đuôi của bọn họ, như vậy, mặc dù là thủy chung vẫn phải lãng phí số tiền này, nhưng không đến mức không công lãng phí.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Ta đã sớm nghĩ tới, nhưng nào có dễ dàng như vậy?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Có người có thể làm được.” Là Phạm Bao.
Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói.
Chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng bước chân vang lên, Song Phúc thấp giọng nói: “Tam phu nhân.”
Lâm Ngọc Trân mất hứng nhướn lông mày, Đồ thị dò xét đứng ở cửa, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm Nghị Lang, có chút không yên: “Đại tẩu.”
Lâm Ngọc Trân sầm mặt nói: “Tiến vào ngồi đi.”
Đồ thị thật cẩn thận đi vào, cũng không ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc Trân, ngược lại ngồi xuống cạnh Lâm Cẩn Dung, cười hì hì vươn tay ôm Nghị Lang: “Bảo bối ngoan, để Tam bá mẫu ôm một cái.”
Nghị Lang nhếch miệng cười, hướng tới nàng vươn tay.
Đồ thị mặt mày hớn hở, Lâm Ngọc Trân vừa ghen tị vừa chua xót phẫn hận, hài tử Nghị Lang này, về nhà hơn nửa tháng, đối với nàng luôn không chịu thân cận, tại sao đã gần gũi với Đồ thị đến vậy? Nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận hâm mộ ghen tị của mình, chỉ sầm mặt hỏi Đồ thị: “Tam đệ muội tới là có chuyện gì?”
Đồ thị không chút hoang mang ở trên mặt Nghị Lang hôn hai cái rồi nói: “Lục Thiệu và Lục Thiện nhà ta đã trở lại. Còn có lão cô phu nhân cũng đến đây, lúc này đang ở đằng trước khóc lóc, lập tức sẽ tới nơi này.”
Lâm Ngọc Trân lập tức đứng dậy: “Ta đi ra bên ngoài nhìn xem.” Nàng vừa nghĩ đến Tống thị thay nàng đứng ở nơi đó tiếp đãi khách nhân, nàng sẽ không thoải mái.
Đồ thị thấy nàng vội vã rời đi, trong mắt mang theo bộ dạng quỷ kế thực hiện được, dựa sát vào Lâm Cẩn Dung, thái độ không phải thực hữu hảo, nhưng cũng không kém lắm: “Lục Thiệu mang theo một người khách nhân đến, Lục Thiện nói với ta, là người quen cũ của Nhị lang, gọi là Mai Bảo Thanh. Ta nhớ rõ, mùa đông năm ấy, chuyện mao hạt kia, chính là cùng hắn thực hiện sinh ý đúng không?”
Lâm Cẩn Dung cả kinh. Tuy rằng đã sớm đoán Mai Bảo Thanh nếu biết Lục lão ông qua đời, bản thân hắn lại ở gần đây, không có khả năng không tới. Nàng giật mình là Mai Bảo Thanh lại đi cùng Lục Thiện, hơn nữa nhìn vẻ lén lút này của Đồ thị, hẳn là biểu hiện của hai người không giống bình thường, thực thân mật mới đúng.
Đồ thị thấy Lâm Cẩn Dung không nói, lúng ta lúng túng tiếp lời: “Là Tam thúc phụ con bảo ta tới nói cho con biết.”
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Không sao, nay đã phân chia tài sản, không có khả năng còn nhiều khúc chiết gì nữa.”
Đồ thị rối rắm đùa nghịch con hổ nhỏ của Nghị Lang, thập phần không tình nguyện nói: “Có thể giống như chuyện mao hạt năm đó, bọn họ có biện pháp khiến cho cửa hàng của chúng ta bị suy sụp không? Con cũng biết đó, chúng ta đều không hiểu việc kinh doanh.”
Đây mới là chuyện nàng lo lắng nhất, Lâm Cẩn Dung không khỏi an ủi nàng: “Trước mắt chuyện mấu chốt là tang sự của lão thái gia.” Trầm tư một lát, thấp giọng nói: “Ta nghĩ Phạm quản sự nhất định sẽ ghi nhớ khi đó Tam thúc phụ che chở hắn.”
Đồ thị nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, Phạm quản sự dưỡng thương chắc cũng sắp khỏe lại rồi.”
“Nhân phẩm của Phạm quản sự rất khá.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu. Lúc trước Phạm Bao bị Nhị phòng điều tra ra, làm giả sổ sách, tham ô, chứng cớ vô cùng xác thực khiến Lục Giam cũng không có biện pháp. Nếu có thể lúc này vì Phạm Bao tranh thủ được càng nhiều cơ hội, để nhiều người hiểu rõ hắn hơn, Phạm Bao sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như thế nữa chứ?
Song Toàn bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Thiếu phu nhân, lão cô phu nhân ở Thái Minh phủ tới rồi.”
Đồ thị nhanh đem Nghị Lang trả lại cho Phan thị, gọi Lâm Cẩn Dung: “Đi thôi, chúng ta nhanh qua đó.”
Lục Kiến Trung đáp: “Quan tài cũng mộ địa không cần phải bàn vội, phật sự quan trọng hơn, nhà như chúng ta, với thân phận của phụ thân, ít nhất cũng nên một nghìn hòa thượng, làm đủ 100 ngày mới phải.” Vừa nói, vừa nhìn lén sắc mặt của Lục lão phu nhân.
Không biết là ai hít một ngụm khí lạnh, cũng rất nhanh che giấu xuống. Mặc dù có người thấy quá mức xa xỉ lãng phí, có người lại hoài nghi là Lục Kiến Trung dụng tâm kín đáo, nhưng cũng không ai dám tỏ rõ đưa ra ý kiến phản đối. Dù sao thế tục là như thế, sự tử như sinh, sự vong như tồn (nghĩa là thờ người chết như thờ người sống, thờ người mất như thờ người còn), người chết là đại sự, hậu táng thành phong trào, chẳng sợ ngay cả người nghèo chết đi, cũng còn muốn bán nhi dục nữ, cầm cố bất động sản, tranh thủ thực hiện tang sự cho phong quang náo nhiệt một chút, huống chi Lục gia không phải không có tiền, mà người chết lại là Lục lão ông.
Người không có cảm giác gì là Lâm Cẩn Dung, đã sớm trải qua một lần, tuy rằng trước đó không nhớ rõ chi tiết, trọng yếu đại sự lại hiểu rất rõ, mặc kệ như thế nào, một nghìn hòa thượng, phật sự 100 ngày, chắc chắn phải mất mười bạc triệu văn tiền.
Cho nên trước khi Lâm Ngọc Trân sắp mở miệng thì nàng chuyển hướng đề tài đúng lúc ngăn trở Lâm Ngọc Trân: “Cô cô, canh giờ không còn sớm, cũng không biết nương ta đã về chưa?”
Lâm Ngọc Trân thực bất mãn, nàng không phải nói tang sự của Lục lão ông không làm náo nhiệt, nên có thể diện, nhưng phải có mức độ. Này không khỏi cũng quá mức khoa trương rồi, chỉ là phật sự đã tiêu phí nhiều tiền như thế, có thể nghĩ tới hoàn thành tang sự xong sẽ tiêu phí đến bao nhiêu đây. Số tiền này, là lấy ra từ tiền chung, cũng không phải là do mọi người cùng quản cùng có ý kiến sao? Lục Kiến Trung rắp tâm bất lương. Huống chi mấy ngày tới Lục Giam cùng Lục Kiến Tân chưa kịp trở về, chuyện bên ngoài sẽ do phụ tử Lục Kiến Trung cầm giữ, đúng là cơ hội đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng mà!
Bởi vậy bị Lâm Cẩn Dung ngăn cản lại, nàng có thể nói là thập phần không vui, mất hứng nói: “Các nàng đều biết chúng ta bận việc, lúc trước đã nói qua rồi. Nếu con không yên tâm thì tự con đến xem đi.”
Là ngại Lâm Cẩn Dung nhiều chuyện, hận không thể đuổi Lâm Cẩn Dung đi mới tốt. Nhưng chỉ trong một thoáng này, Lục lão phu nhân đã phi thường sảng khoái đáp ứng: “Được, làm phật sự như vậy đi, lão Nhị con đi an bài. Phụ thân con vất vả cả đời, kết quả là giữ lại chẳng được bao nhiêu, cũng không hưởng thụ được cái gì.” Nói xong lại thương tâm chảy lệ.
Bà biểu lộ thái độ, không còn người nào dám nói một tiếng không phải nữa, Lâm Ngọc Trân không cam lòng hơi nhếch môi. Nhìn quanh trái phải, người Nhị phòng không cần phải nói, Lục Kiến Lập cùng Đồ thị đều cúi mắt, một bộ mặc kệ, vì vậy cũng nhịn xuống, tùy tiện đi, dù sao không phải là tiền của một mình nàng, nhưng vừa nghĩ tới phải bỏ ra nhiều tiền như thế, vẫn có chút chua xót.
Lục Kiến Trung vui mừng nước mắt lưng tròng, rõ ràng còn có rất nhiều ý tưởng, lại thông minh đình chỉ, tạm gác lại chờ cơ hội tiếp theo sẽ động thủ.
Trải qua một phen rối ren, tang sự của Lục lão ông xem như chính thức được bắt đầu, mọi chuyện đều được Lục lão phu nhân đồng ý, Lục Kiến Trung lo liệu, tận lực tổ chức xa hoa rườm rà, chỉ sợ làm không tốt.
Một nghìn hòa thượng làm phật sự, có thể tưởng tượng được tiếng tranh cãi ầm ĩ cùng ồn ào náo động ra sao, hơn nữa cộng thêm tân khách và các thân thích bằng hữu tới phúng viếng, từ Lâm Ngọc Trân đến Khang Thị, tất cả mọi người bận đến mức chân không chạm đất, khổ sở không nói nổi.
So sánh mà nói, Vinh Cảnh cư của Lục lão phu nhân ngược lại trở thành nơi thanh tịnh nhất trong Lục gia, lại vì Lục lão phu nhân bị bệnh, Lâm Cẩn Dung phụng dưỡng bên cạnh trở nên được thanh nhàn nhất, không phải lo lắng chuyện gì. Nàng chỉ cần đến linh đường quỳ xuống khóc lóc, lại không cần quan tâm người Lục gia đến tột cùng muốn thực hiện tang sự này ra sao, sẽ tiêu bao nhiêu tiền, cho nên rất nhanh bảo dưỡng tinh thần, ngay cả Nghị Lang bởi vì đi đường xa cũng được nuôi nấng mập mạp, thanh âm càng vang to.
Lâm Ngọc Trân mỏi mệt không chịu nổi. Bởi vì nàng luôn lo lắng Nhị phòng sẽ quấy rối, cướp đoạt tiền tài, đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng, vì vậy ở trước mặt khách nhân thân thích cố làm ra vẻ, đoạt nổi bật của đích tôn, nàng một lòng suy nghĩ, biểu lộ địa vị trưởng tức đích tôn, lại tận lực trông chừng Nhị phòng, không để Nhị phòng có cơ hội động thủ, đồng thời còn phải ở trước mặt khách nhân tận hiếu, cho nên nàng mệt chết đi được.
Nàng tựa hồ là có chút ghen tị nhìn Lâm Cẩn Dung nét mạnh tỏa sáng, tâm sinh bất mãn: “Con thật là nhàn nhã tự tại.”
Lâm Cẩn Dung không nói, chỉ đưa cho nàng một bát cháo tổ yến mà Anh Đào đã nấu hồi lâu.
Lâm Ngọc Trân coi như có cừu oán với bát cháo tổ yến kia, nghiến răng nghiến lợi dùng xong, thở phì phì nói: “Ta hỏi con, hôm nay con lừa trọc (ý chỉ hòa thượng) kia giả danh lừa bịp muốn khuyên lão thái thái viết kinh tạc tượng, tu kiến tháp miếu, con có ở đó không?”
Lâm Cẩn Dung đem bàn tay mập mạp nhỏ bé của Nghị Lang đặt ở bên môi hôn một cái, hướng Nghị Lang từ ái cười cười: “Có.”
Lâm Ngọc Trân tức giận: “Chẳng lẽ con không biết, con lừa trọc kia là ai tìm đến? Viết kinh tạc tượng, tu kiến tháp miếu, vậy sẽ tiêu phí bao nhiêu tiền tài a? Công công con và Nhị lang không ở đây, việc bên ngoài này là một tay bọn họ xử lý, con không hiểu được sẽ phát sinh chuyện gì sao? Sao con không khuyên lão thái thái một chút? Con phải biết rằng, số tiền này tương lai cũng có một phần của Nghị Lang a!” Lục Kiến Trung thật đáng giận, rõ ràng chính là muốn trước khi Lục Kiến Tân, Lục Giam trở về nhà, dỗ lão thái thái đáp ứng việc này, nhân cơ hội mà tham ô.
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân, mang theo vài phần thành khẩn: “Số tiền này vẫn đang do lão thái thái quản lý. Lão thái thái thích tiêu xài thế nào, là chuyện của lão nhân gia người. Nếu ta mở miệng, chẳng những không thể khuyên bà, còn có thể rơi vào tiếng xấu bất hiếu, không chỉ như thế, ta khuyên cô cô tốt nhất cũng đừng nên mở miệng. Người khác không đau lòng thì nhóm chúng ta cũng không cần đau lòng, cần gì phải để cho người ta bắt được nhược điểm.” Lục Kiến Trung muốn ép buộc, muốn vét sạch trụ cột của Lục gia, Lục lão phu nhân cũng không đau lòng, Lục Kiến Lập cũng không đau lòng, thì nàng cần gì phải để tâm nữa? Kết cục đều sẽ lụn bại, vì vậy sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau. Lục Kiến Trung cướp đoạt càng nhiều, tương lai sẽ phải bồi thường càng nhiều hơn mà thôi.
Lâm Ngọc Trân thở phì phì: “Con cũng thật hào phóng.” Nhanh chóng quên đi thầm tính toán, rất nhiều tiền, nếu chia cho ba phòng, rơi xuống trên đầu Đại phòng, cũng là vài bạc triệu, vẫn đáng giá để tranh đoạt.
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Nhị phòng tất nhiên không cần phải nói, Tam thẩm nương cùng Tam thúc phụ cũng chưa có ý kiến. Nếu một mình người mở miệng thì người cứ nói đi. Ta chỉ sợ bên ngoài sẽ truyền ra lời đàm tiếu, tương lai công công trở về nhà, cũng sẽ thấy thật mất mặt.”
Loại việc mượn cớ sinh sự, bắt lấy một chút sự tình nhỏ liền kéo theo nhiều chuyện khác là kỹ xảo từ trước đến nay của Nhị phòng. Lâm Ngọc Trân nhớ tới mình vài lần đã bị ám hại, bị Nhị phòng vô hạn phóng đại thanh danh kiêu ngạo không buông tha người khác, không khỏi thở dài: “Chẳng lẽ cứ nhìn bọn họ càn rỡ như thế?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Biện pháp cũng không phải không có, nếu tạm thời người buông tay, sẽ có biện pháp bắt đuôi của bọn họ, như vậy, mặc dù là thủy chung vẫn phải lãng phí số tiền này, nhưng không đến mức không công lãng phí.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Ta đã sớm nghĩ tới, nhưng nào có dễ dàng như vậy?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Có người có thể làm được.” Là Phạm Bao.
Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói.
Chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng bước chân vang lên, Song Phúc thấp giọng nói: “Tam phu nhân.”
Lâm Ngọc Trân mất hứng nhướn lông mày, Đồ thị dò xét đứng ở cửa, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm Nghị Lang, có chút không yên: “Đại tẩu.”
Lâm Ngọc Trân sầm mặt nói: “Tiến vào ngồi đi.”
Đồ thị thật cẩn thận đi vào, cũng không ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc Trân, ngược lại ngồi xuống cạnh Lâm Cẩn Dung, cười hì hì vươn tay ôm Nghị Lang: “Bảo bối ngoan, để Tam bá mẫu ôm một cái.”
Nghị Lang nhếch miệng cười, hướng tới nàng vươn tay.
Đồ thị mặt mày hớn hở, Lâm Ngọc Trân vừa ghen tị vừa chua xót phẫn hận, hài tử Nghị Lang này, về nhà hơn nửa tháng, đối với nàng luôn không chịu thân cận, tại sao đã gần gũi với Đồ thị đến vậy? Nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận hâm mộ ghen tị của mình, chỉ sầm mặt hỏi Đồ thị: “Tam đệ muội tới là có chuyện gì?”
Đồ thị không chút hoang mang ở trên mặt Nghị Lang hôn hai cái rồi nói: “Lục Thiệu và Lục Thiện nhà ta đã trở lại. Còn có lão cô phu nhân cũng đến đây, lúc này đang ở đằng trước khóc lóc, lập tức sẽ tới nơi này.”
Lâm Ngọc Trân lập tức đứng dậy: “Ta đi ra bên ngoài nhìn xem.” Nàng vừa nghĩ đến Tống thị thay nàng đứng ở nơi đó tiếp đãi khách nhân, nàng sẽ không thoải mái.
Đồ thị thấy nàng vội vã rời đi, trong mắt mang theo bộ dạng quỷ kế thực hiện được, dựa sát vào Lâm Cẩn Dung, thái độ không phải thực hữu hảo, nhưng cũng không kém lắm: “Lục Thiệu mang theo một người khách nhân đến, Lục Thiện nói với ta, là người quen cũ của Nhị lang, gọi là Mai Bảo Thanh. Ta nhớ rõ, mùa đông năm ấy, chuyện mao hạt kia, chính là cùng hắn thực hiện sinh ý đúng không?”
Lâm Cẩn Dung cả kinh. Tuy rằng đã sớm đoán Mai Bảo Thanh nếu biết Lục lão ông qua đời, bản thân hắn lại ở gần đây, không có khả năng không tới. Nàng giật mình là Mai Bảo Thanh lại đi cùng Lục Thiện, hơn nữa nhìn vẻ lén lút này của Đồ thị, hẳn là biểu hiện của hai người không giống bình thường, thực thân mật mới đúng.
Đồ thị thấy Lâm Cẩn Dung không nói, lúng ta lúng túng tiếp lời: “Là Tam thúc phụ con bảo ta tới nói cho con biết.”
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Không sao, nay đã phân chia tài sản, không có khả năng còn nhiều khúc chiết gì nữa.”
Đồ thị rối rắm đùa nghịch con hổ nhỏ của Nghị Lang, thập phần không tình nguyện nói: “Có thể giống như chuyện mao hạt năm đó, bọn họ có biện pháp khiến cho cửa hàng của chúng ta bị suy sụp không? Con cũng biết đó, chúng ta đều không hiểu việc kinh doanh.”
Đây mới là chuyện nàng lo lắng nhất, Lâm Cẩn Dung không khỏi an ủi nàng: “Trước mắt chuyện mấu chốt là tang sự của lão thái gia.” Trầm tư một lát, thấp giọng nói: “Ta nghĩ Phạm quản sự nhất định sẽ ghi nhớ khi đó Tam thúc phụ che chở hắn.”
Đồ thị nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, Phạm quản sự dưỡng thương chắc cũng sắp khỏe lại rồi.”
“Nhân phẩm của Phạm quản sự rất khá.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu. Lúc trước Phạm Bao bị Nhị phòng điều tra ra, làm giả sổ sách, tham ô, chứng cớ vô cùng xác thực khiến Lục Giam cũng không có biện pháp. Nếu có thể lúc này vì Phạm Bao tranh thủ được càng nhiều cơ hội, để nhiều người hiểu rõ hắn hơn, Phạm Bao sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như thế nữa chứ?
Song Toàn bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Thiếu phu nhân, lão cô phu nhân ở Thái Minh phủ tới rồi.”
Đồ thị nhanh đem Nghị Lang trả lại cho Phan thị, gọi Lâm Cẩn Dung: “Đi thôi, chúng ta nhanh qua đó.”
/476
|