Thề Không Làm Thiếp

Chương 10 - Chương 4

/44


Không nên đến Phiền phủ.

Sau khi rời khỏi Phiền Phủ, trong đầu Dương Như Tuyên không ngừng hiện lên ý nghĩ này.

Không phải vì Phiền Bách Văn, mà vì Phiền Bách Nguyên.

Ngày ấy vừa thấy, càng khiến nàng áy náy hơn, tuy nói mắt hắn mù cũng không phải do nàng tạo thành, nhưng hắn lạnh nhạt, thái độ hận đời khiến nàng cực kỳ để ý.

Không thể không để ý, mắt thấy cũng đã qua hai tháng, nàng vẫn không ngừng nhớ tới cặp mắt kia, trong đó còn ẩn giấu lạnh lùng.

Tiểu thư, hương...

Hả? Dương Như Tuyên hoàn hồn, giật mình nhớ ra mình đang ở trong chùa, tăng lữ đang chờ lấy hương trong tay nàng. Sắc mặt nàng thẹn thùng mà đưa hương ra, khẽ thở dài, không nghĩ tới nàng lại xuất thần ở trước Phật... Có thể thấy trong lòng nàng có bao nhiêu lưu tâm.

Tiểu thư, trước tiên hãy đến sương phòng phía sau nghỉ ngơi một chút đi. Hạnh Nhi thấp giọng thúc giục.

Uhm. Đáp lại, nàng nhìn Hoàng thị còn đang lễ Phật, cả Dương Như Hâm dựa vào trong ngực Mục thị cũng tới dâng hương, còn có... Lý thị và Dương Như Kỳ bị giam cầm đã lâu.

Lý thị cầm hương chuyên chú cầu xin, Dương Như Tuyên đoán rằng cầu xin vì Dương Trí Vũ, chỉ mong Dương Kỳ có thể sớm nguôi giận, để cho Dương Trí Vũ có thể về nhà đoàn tụ vào ngày tết.

Buông mắt nhìn bốn phía, người dâng hương lễ Phật cũng không ít, gần ngày tết, người người đều muốn xin chút may mắn từ Phật, mong năm sau được thuận lợi.

Mà hai năm qua, chỉ cần bà nội đến Phật tự, nàng nhất định sẽ đi theo, ở trước Phật mà sám hối.

Cho nên mỗi khi quay về từ Phật tự, nàng luôn luôn chuyên tâm khẩn cầu, thất thần trước phật, đây là lần đầu, chỉ vì qua Phiền Bách Nguyên nàng thấy chính mình của quá khứ.

Nàng thở dài, từ từ đi qua hành lang dài của hậu viện chùa.

Lúc trước được nhận nuôi, nàng nghe lời Lý di nương gièm pha, hiểu lầm nhị phòng nuốt của cải của tam phòng, còn có ý đồ gả nàng cho Hầu gia mù kia... Đúng rồi, lúc trước bà nội muốn gả nàng cho Phiền Bách Nguyên làm kế thất, nàng mới có thể tin rằng bà nội đã nhận được không ít lợi ích từ trong đó, tính toán bán nàng cho Phiền phủ, cho nên nàng mới thay mình tìm con đường khác.

Suy nghĩ chút, hắn là vị hôn phu vô duyên của nàng, nếu lịch sử không thay đổi, bà nội lại tính toán gả nàng cho Phiền Bách Nguyên làm kế thất, nàng sẽ không kháng cự, thậm chí sẽ chăm sóc hắn thật tốt.

Vận khí của nàng tốt, ông trời rủ lòng thương xót, cho sống lại một lần, để nàng nhìn rõ bản thân được sủng ái, trừ bỏ hận ý trong lòng nàng, nhưng hắn?

Mẹ ruột Phiền Bách Nguyên đã qua đời từ sớm, phụ thân hắn lại xem hắn như quân cờ bị vứt bỏ, Phiền Bách Văn muốn đối phó hắn khắp nơi... Hắn tứ cố vô thân, nếu nàng có thể bên cạnh chăm sóc...

Tiểu thư? Nàng đột nhiên dừng bước lại, Hạnh Nhi suýt nữa va vào nàng.

Nàng đề ngoài tai, vì trong đình lưu ly xuất hiện một bóng dáng cao gầy mạnh mẽ.

Ảo giác? Nhưng...

Còn đang nghi hoặc, Dương Như Tuyên thấy người nọ từ từ giương mắt, cặp kia chống lại nàng, đáy lòng nàng run lên, không hiểu sao lại khẩn trương, mà thấy hắn giống như không phát hiện gì hết, lại từ từ rũ mắt, giống như mở mắt đối với hắn mà nói là một thói quen chưa bỏ được.

Dương Như Tuyên lại thở dài, sao nàng lại quên cặp mắt xinh đẹp kia không nhìn thấy bất cứ thứ gì chứ?

Tiểu thư? Hạnh Nhi nhìn về phía đằng trước, khó hiểu thấp giọng hỏi: Tiểu thư quen vị công tử này?

Không quen. Nàng vội nói: Chúng ta đi thôi.

Hạnh Nhi nghi hoặc nhanh chóng bắt kịp cước bộ của nàng, lại thấy nàng đột nhiên dừng lại, lúc này đã thông minh hơn, lúc nào cũng chú ý, cho nên từ lúc chủ tử dừng bước, nàng cũng dừng lại cách đó hai bước.

Nàng thấy Dương Như Tuyên lại nhìn vị công tử kia, giống như do dự cái gì, khi nàng do dự muốn mở miệng hỏi, thì thấy tiểu thư đã đi đến chỗ hành lang mà vị công tử kia đứng.

Hầu... Vị công tử này, người đang chờ người sao? Dương Như Tuyên đè thấp tiếng nói hỏi.

Phiền Bách Nguyên nhàn nhạt liếc nhìn nàng, khép mắt không nói.

Uhm... Chỗ người đang đứng cách hai thước là bờ hồ, người có muốn đi về phía trái một chút hay không, ít nhất tựa vào bên cạnh cây cũng được? Nàng do dự, là vì nàng sợ hắn nhận ra tiếng nói của nàng, sẽ phát hiện ngày ấy người thay hắn băng bó tay là nàng, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, dường như không nhận ra.

Mặt Phiền Bách Nguyên không chút thay đổi nhướng mi, bước chân vẫn chưa dời.

Dương Như Tuyên thấy thế, nghĩ thầm rằng hắn không nguyện tin tưởng người khác, không khỏi hơi cáu, rốt cuộc là ai đưa hắn đến hậu viện, cũng không ngẫm lại hậu viện này các hòn non bộ cao chót vót, rể cây chi chít, đối với một người không nhìn thấy gì là nơi cực kỳ nguy hiểm, nếu không có người dẫn dắt, tùy tiện đi vài bước cũng có thể ngã bị thương.

Công tử, có hạ nhân theo hầu hay không? Nàng nhịn không được hỏi, nhưng đáp án vẫn là trầm mặc. Nàng cũng không nản lòng, lại hỏi: Công tử, nếu đi phía trước năm đến sáu bước là có bậc cầu thang, đi sang trái hai bước sẽ có cây, hay là... Muốn ta dẫn người đến sương phòng ở hậu viện nghỉ ngơi hay không?

Phiền Bách Nguyên vẫn mặt mày chưa nâng, ngoảnh mặt làm ngơ.

Nè, ngươi quá thất lễ rồi đó, tiểu thư nhà ta muốn giúp ngươi, ngươi lại coi quý nhân thành tiểu nhân, quả thực chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được tấm lòng người tốt! Hạnh Nhi nhìn không được, đi đến bên cạnh Dương Như Tuyên mắng.

Tính tình của nàng trầm liễm, lại cực kỳ bao che khuyết điểm, khi đã nhận định tiểu thư là một phần tử của Dương gia, xuất môn tại ngoại, đương nhiên không thể để cho nàng chịu nửa điểm khinh bỉ lạnh nhạt và thất lễ.

Hạnh Nhi, đừng vô lễ với công tử. Dương Như Tuyên khiển trách, giữ chặt Hạnh Nhi khẽ lắc đầu.

Nhưng... Thấy vẻ mặt Dương Như Tuyên nửa năn nỉ nửa mệnh lệnh, Hạnh Nhi mấp máy miệng: Nô tỳ biết rồi.

Dương Như Tuyên nở nụ

/44

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status