Tuyên nha đầu, tuy Hầu gia bị mù, nhưng hiện nay thời thế hỗn loạn, cỏ cây đều là binh lính*, tại thời điểm người người cảm thấy bất an, Hầu gia mù lại ít bị tai bay vạ gió hơn, không đến mức giống đại bá ngươi... Nói đến sau cùng, Hoàng thị không khỏi nghẹn ngào.
*Cỏ cây đều là binh lính (Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc)
Dương Như Tuyên vội vàng nói chút lời an ủi, rồi lại nói: Bà nội, Hầu gia rất tốt, nếu là hắn, con nguyện ý gả.
Sau khi bắt giữ cả phòng Đại Bá Phụ thì lập tức hành quyết, bà nội quan tâm nhất là người thân, dù cho thân thích không qua lại nhiều, vẫn luôn có cảm tình.
Con thật sự nguyện ý?
Có gì không tốt sao? Nàng cười hỏi lại.
Chuyện này... Sau khi Hầu gia ra chiến trường đánh Tây Đột bị thương mắt, có chút khó ở chung, nhưng tính hắn không xấu, chỉ là chí lớn chưa được thực hiện, cho nên có phần...
Hận đời? Dương Như Tuyên buồn cười nói: “Bà nội, tất cả đều bình thường, phóng tầm mắt nhìn cả thiên hạ, có thiên chi kiêu tử nào sau bị thương nặng như vậy còn có thể thờ ơ? Còn nữa, mắt mù có gì không tốt? Tính tình hắn không tốt, đại biểu sau này có khả năng hắn sẽ không nạp thiếp, tuy con là kế thất, nhưng vẫn là danh hiệu phu nhân Hầu gia, có gì không tốt?
Nghe nàng nói đạo lý rõ ràng, Hoàng thị lại có chút sửng sốt.
Nhưng không nỡ xa bà nội. Nàng yêu kiều ôm Hoàng thị: Con phải lấy chồng, con sẽ không được ăn dưa muối của bà nội nữa.
Hoàng thị nghe vậy, vỗ nhẹ nhẹ tay nàng: Nếu con thích ăn, ta sẽ làm thêm rồi mang đến Phiền phủ, nhưng đến lúc đó sợ sẽ bị người cười nói cổ hủ.
Ai dám nói dưa muối cổ hủ, con sẽ rút lưỡi người đó.
Nha đầu con. Hoàng thị vỗ nhẹ tay nàng, nhìn nàng cười bướng bỉnh, cũng cười nheo mắt.
Mối hôn sự này là Nghiêu ca ca con được Phiền phủ nhờ làm hộ, về nói riêng với ta, nay mai ta tìm Nghiêu ca ca con phúc đáp, khỏi làm cho người ta phải đợi quá lâu.
Nghiêu ca ca? Lần này Dương Như Tuyên thật sự khó hiểu.
Từ khi nào Nghiêu ca ca và Phiền phủ lại quen biết như vậy, còn có thể dò xét bà nội hộ Phiền phủ? Dựa vào trí nhờ của nàng... Suy nghĩ chút, nàng khẽ cười. Quá khứ cũng đã qua, hà tất phải đối chiếu hiện tại và trước kia, nàng lựa chọn con đường khác, nhất định kết quả sẽ không giống trước.
Đúng vậy, nghe nói Hầu gia dự tính tháng tư sẽ cưới, mà còn dùng nghi lễ nghênh chính thất. Loại đại lễ này đối với Dương phủ mà nói là rất quang vinh.
Dương Như Tuyên cười cười, đối với việc Phiền phủ quyết định dùng phương thức gì nghênh nàng vào cửa, một chút ý kiến nàng cũng không có, nàng chỉ muốn bù đắp lại cho người kia mà thôi.
Mắt của hắn, không có khả năng nhìn thấy thế gin này nữa, nhưng nếu xua đi băng sương trên mặt hắn, có thể tận mắt nhìn thấy hắn tươi cười, chỉ vậy thôi cũng đã đủ lắm rồi.
Nàng muốn làm chuyện này.
Hai người nói cười một hồi, đang lúc Dương Như Tuyên muốn cáo lui, để cho Hoàng thị chợp mắt một chút thì nha hoàn canh giữ ở bên ngoài phòng kêu lên - -
Lão gia, phu nhân.
Dương Như Tuyên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Dương Kỳ vẫn mặc triều phục, mặt có vẻ không vui, nhưng mà mặt Mục thị lại trầm xuống, không biết vì chuyện gì mà hai người phiền não.
Chẳng lẽ là bởi vì ngày tết năm nay không cho Dương Trí Vũ về phủ đoàn viên, Lý di nương kia làm loạn long trời lở đất?
Nàng đoán như vậy, là vì nhìn thấy Lý di nương ở phía sau, trên mặt bà ta không giống vừa làm loạn xong.
Nương. Dương Kỳ khẽ gọi.
Sao, có việc gì?
Có chuyện. Dương Kỳ nhìn Dương Như Tuyên liếc mắt một cái, có chút khó mở miệng.
Dương Như Tuyên thấy thế, thuận theo mà nói: Bà nội, phụ thân có việc cần nói, con về sân trước.
Đợi một chút, Tuyên nha đầu, con ở lại, việc này cũng có liên quan với con.
Con?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hoàng thị thúc giục.
Phiền phủ phái người tới cầu hôn, muốn cưới Tuyên nha đầu qua phủ. Dương Kỳ nói xong, sắc mặt có chút tức giận, như là rất bất mãn mối hôn sự này: Cũng không phái người thông báo trước một tiếng liền trực tiếp cầu hôn, hắn coi chúng ta như cái gì?
Tuy lão gia Phiền gia là Hộ bộ thượng thư quyền cao chức trọng, nhưng quan gia luôn luôn muốn lễ nghi hơn mấy phân, cầu hôn cường ngạnh như vậy, lấy thế bức người, khiến trong lòng ông không vui.
Đợi một chút, việc này ta đã biết rồi, mới vừa nói với Tuyên nha đầu, con bé cũng đồng ý. Hoàng thị vội hỏi: Ta không cho con biết trước, thật là ta không đúng.”
Nương, sao người có thể đề Tuyên nha đầu tiến vào Phiền phủ! Dương Kỳ nghe vậy không khỏi kích động, ngay cả Mục thị cũng không ủng hộ.
Đúng vậy, nhị thiếu gia Phiền gia hành sự bất lương, là kẻ không học vấn không nghề nghiệp lại phong hoa tuyết nguyệt, sao có thể đểTuyên nha đầu kết duyên với hắn! Mục thị gấp đến độ giậm chân, suy nghĩ nên tìm biện pháp nào để lui mối hôn sự này.
Hả? Dương Như Tuyên sửng sốt, nhìn liếc Hoàng thị một cái.
Không phải, ta nói là Bình Tây Hầu Phiền Bách Nguyên Phiền gia, là Trí Nghiêu được lão phu nhân Phiền gia nhờ làm hộ, trước xem ý tứ của ta. Hoàng thị vội vàng giải thích.
Lần này đổi lại là phu thê Dương Kỳ sửng sốt, hai người nhìn nhau một cái, cũng không phản đối tiếp nữa.
Mục thị đành phải nhìn Dương Như Tuyên, hỏi lại để xác định: Tuyên nha đầu, con thật sự đồng ý mối hôn sự này?
Vâng, nương. Nàng cười nheo mắt, khẽ thở ra.
May bà nội không lầm, lại may mắn hành động của Nghiêu ca ca nhanh hơn một bước, bằng không có thể đã nguy rồi. Nếu đã phái người cầu hôn, không có lý do hợp lý, hôn sự này chỉ sợ không thể nào thoái thác.
Nhưng nghe nói sau khi Bình Tây Hầu kia bị thương mắt, tính tình thay đổi lớn, hắn... Mục thị vốn là thiên kim tướng phủ, Dương phủ cách phủ tướng quân cũng chỉ có mấy con phố, thỉnh thoảng bà sẽ trở về la cà,
*Cỏ cây đều là binh lính (Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc)
Dương Như Tuyên vội vàng nói chút lời an ủi, rồi lại nói: Bà nội, Hầu gia rất tốt, nếu là hắn, con nguyện ý gả.
Sau khi bắt giữ cả phòng Đại Bá Phụ thì lập tức hành quyết, bà nội quan tâm nhất là người thân, dù cho thân thích không qua lại nhiều, vẫn luôn có cảm tình.
Con thật sự nguyện ý?
Có gì không tốt sao? Nàng cười hỏi lại.
Chuyện này... Sau khi Hầu gia ra chiến trường đánh Tây Đột bị thương mắt, có chút khó ở chung, nhưng tính hắn không xấu, chỉ là chí lớn chưa được thực hiện, cho nên có phần...
Hận đời? Dương Như Tuyên buồn cười nói: “Bà nội, tất cả đều bình thường, phóng tầm mắt nhìn cả thiên hạ, có thiên chi kiêu tử nào sau bị thương nặng như vậy còn có thể thờ ơ? Còn nữa, mắt mù có gì không tốt? Tính tình hắn không tốt, đại biểu sau này có khả năng hắn sẽ không nạp thiếp, tuy con là kế thất, nhưng vẫn là danh hiệu phu nhân Hầu gia, có gì không tốt?
Nghe nàng nói đạo lý rõ ràng, Hoàng thị lại có chút sửng sốt.
Nhưng không nỡ xa bà nội. Nàng yêu kiều ôm Hoàng thị: Con phải lấy chồng, con sẽ không được ăn dưa muối của bà nội nữa.
Hoàng thị nghe vậy, vỗ nhẹ nhẹ tay nàng: Nếu con thích ăn, ta sẽ làm thêm rồi mang đến Phiền phủ, nhưng đến lúc đó sợ sẽ bị người cười nói cổ hủ.
Ai dám nói dưa muối cổ hủ, con sẽ rút lưỡi người đó.
Nha đầu con. Hoàng thị vỗ nhẹ tay nàng, nhìn nàng cười bướng bỉnh, cũng cười nheo mắt.
Mối hôn sự này là Nghiêu ca ca con được Phiền phủ nhờ làm hộ, về nói riêng với ta, nay mai ta tìm Nghiêu ca ca con phúc đáp, khỏi làm cho người ta phải đợi quá lâu.
Nghiêu ca ca? Lần này Dương Như Tuyên thật sự khó hiểu.
Từ khi nào Nghiêu ca ca và Phiền phủ lại quen biết như vậy, còn có thể dò xét bà nội hộ Phiền phủ? Dựa vào trí nhờ của nàng... Suy nghĩ chút, nàng khẽ cười. Quá khứ cũng đã qua, hà tất phải đối chiếu hiện tại và trước kia, nàng lựa chọn con đường khác, nhất định kết quả sẽ không giống trước.
Đúng vậy, nghe nói Hầu gia dự tính tháng tư sẽ cưới, mà còn dùng nghi lễ nghênh chính thất. Loại đại lễ này đối với Dương phủ mà nói là rất quang vinh.
Dương Như Tuyên cười cười, đối với việc Phiền phủ quyết định dùng phương thức gì nghênh nàng vào cửa, một chút ý kiến nàng cũng không có, nàng chỉ muốn bù đắp lại cho người kia mà thôi.
Mắt của hắn, không có khả năng nhìn thấy thế gin này nữa, nhưng nếu xua đi băng sương trên mặt hắn, có thể tận mắt nhìn thấy hắn tươi cười, chỉ vậy thôi cũng đã đủ lắm rồi.
Nàng muốn làm chuyện này.
Hai người nói cười một hồi, đang lúc Dương Như Tuyên muốn cáo lui, để cho Hoàng thị chợp mắt một chút thì nha hoàn canh giữ ở bên ngoài phòng kêu lên - -
Lão gia, phu nhân.
Dương Như Tuyên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Dương Kỳ vẫn mặc triều phục, mặt có vẻ không vui, nhưng mà mặt Mục thị lại trầm xuống, không biết vì chuyện gì mà hai người phiền não.
Chẳng lẽ là bởi vì ngày tết năm nay không cho Dương Trí Vũ về phủ đoàn viên, Lý di nương kia làm loạn long trời lở đất?
Nàng đoán như vậy, là vì nhìn thấy Lý di nương ở phía sau, trên mặt bà ta không giống vừa làm loạn xong.
Nương. Dương Kỳ khẽ gọi.
Sao, có việc gì?
Có chuyện. Dương Kỳ nhìn Dương Như Tuyên liếc mắt một cái, có chút khó mở miệng.
Dương Như Tuyên thấy thế, thuận theo mà nói: Bà nội, phụ thân có việc cần nói, con về sân trước.
Đợi một chút, Tuyên nha đầu, con ở lại, việc này cũng có liên quan với con.
Con?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hoàng thị thúc giục.
Phiền phủ phái người tới cầu hôn, muốn cưới Tuyên nha đầu qua phủ. Dương Kỳ nói xong, sắc mặt có chút tức giận, như là rất bất mãn mối hôn sự này: Cũng không phái người thông báo trước một tiếng liền trực tiếp cầu hôn, hắn coi chúng ta như cái gì?
Tuy lão gia Phiền gia là Hộ bộ thượng thư quyền cao chức trọng, nhưng quan gia luôn luôn muốn lễ nghi hơn mấy phân, cầu hôn cường ngạnh như vậy, lấy thế bức người, khiến trong lòng ông không vui.
Đợi một chút, việc này ta đã biết rồi, mới vừa nói với Tuyên nha đầu, con bé cũng đồng ý. Hoàng thị vội hỏi: Ta không cho con biết trước, thật là ta không đúng.”
Nương, sao người có thể đề Tuyên nha đầu tiến vào Phiền phủ! Dương Kỳ nghe vậy không khỏi kích động, ngay cả Mục thị cũng không ủng hộ.
Đúng vậy, nhị thiếu gia Phiền gia hành sự bất lương, là kẻ không học vấn không nghề nghiệp lại phong hoa tuyết nguyệt, sao có thể đểTuyên nha đầu kết duyên với hắn! Mục thị gấp đến độ giậm chân, suy nghĩ nên tìm biện pháp nào để lui mối hôn sự này.
Hả? Dương Như Tuyên sửng sốt, nhìn liếc Hoàng thị một cái.
Không phải, ta nói là Bình Tây Hầu Phiền Bách Nguyên Phiền gia, là Trí Nghiêu được lão phu nhân Phiền gia nhờ làm hộ, trước xem ý tứ của ta. Hoàng thị vội vàng giải thích.
Lần này đổi lại là phu thê Dương Kỳ sửng sốt, hai người nhìn nhau một cái, cũng không phản đối tiếp nữa.
Mục thị đành phải nhìn Dương Như Tuyên, hỏi lại để xác định: Tuyên nha đầu, con thật sự đồng ý mối hôn sự này?
Vâng, nương. Nàng cười nheo mắt, khẽ thở ra.
May bà nội không lầm, lại may mắn hành động của Nghiêu ca ca nhanh hơn một bước, bằng không có thể đã nguy rồi. Nếu đã phái người cầu hôn, không có lý do hợp lý, hôn sự này chỉ sợ không thể nào thoái thác.
Nhưng nghe nói sau khi Bình Tây Hầu kia bị thương mắt, tính tình thay đổi lớn, hắn... Mục thị vốn là thiên kim tướng phủ, Dương phủ cách phủ tướng quân cũng chỉ có mấy con phố, thỉnh thoảng bà sẽ trở về la cà,
/44
|