Edit: Lăng Mộ Tuyết
Dương Như Tuyên vẽ rất đẹp, mặc kệ là vẽ màu đan thanh hay vẩy mực Sơn Thủy, dưới ngòi bút của nàng trông tất cả đều rất sống động, khiến Dương Như Hâm lần nữa được mở rộng tầm mắt, nghiễm nhiên coi nàng như một vị thần mà sùng bái.
Xem này, ai nói muội mất nương và bà nội chứ, muội buôn bán có lời rồi đó, giờ lại có thêm một tỷ tỷ, muốn cái gì tỷ tỷ cũng có thể vẽ cho muội xem. Dương Như Tuyên đặt bút lông xuống, cầm giấy Tuyên Thành thổi hai lần mới giao cho Dương Như Hâm.
Nhìn xem, có phải hổ con này thật đáng yêu hay không?
Giống mèo. Miệng nhỏ của Dương Như Hâm mở lớn, cảm thấy hổ con này vui đùa ầm ĩ, như muốn từ trong tranh chạy ra: Đúng vậy, khi còn bé giống mèo, lớn lên là hổ, nhưng chỉ cần dạy dỗ thích hợp, đối với người nhà sẽ ngoan ngoãn giống như mèo vậy.
Dương Như Tuyên nói xong, buồn cười khẽ chọc mũi nhỏ của muội muội: Giống như muội đó, không quản thúc tốt, lớn lên nhất định giống như ngựa hoang, cả ngày gây rắc rối.
Nhìn xem, thì ra Như Hâm lại dễ lấy lòng như vậy, cũng chỉ có vài bức tranh đã thu phục được muội ấy, mấy ngày trước đây còn vừa khóc vừa nháo.
Người ta mới không như vậy.
Không mới tốt, muội phải học một chút bộ dáng tiểu thư khuê các của Như Hàm tỷ tỷ đi.
Giống nương không tốt sao? Dương Như Hâm dẩu môi hỏi.
Giống nương cũng rất tốt, nhưng, muội phải thu bớt một chút, còn có, mỗi khi gặp chuyện phải nghe người bên cạnh giải thích, còn phải tìm hiểu nhiều mặt mới có thể phân biệt được thật giả. Nàng nói đến mịt mờ, nhất định Tiểu Như Hâm nghe không hiểu, nhưng cũng muốn muội ấy đừng quá hiểu, để muội ấy đỡ phải ngây ngốc hỏi nha hoàn bà tử bên người, đến lúc đó lại tìm nàng gây phiền toái.
Hạ nhân trong phủ phần lớn đối với nàng có thành kiến, đó là vì bản thân nàng cậy tài khinh người gây ra, điểm ấy nhất định nàng sẽ thay đổi, nhưng chỉ sợ bọn hạ nhân vì muốn đuổi nàng ra khỏi phủ, nghe nhìn lẫn lộn, tạo cho Như Hâm cảm giác bất công, vậy thì nguy rồi.
... Không hiểu.
Dương Như Tuyên cười híp mắt, một tay ôm lấy nàng đặt lên đùi: Không hiểu cũng không sao, sau này Trí Cần ca ca sẽ dạy chúng ta đọc sách viết chữ, đến lúc đó tỷ dạy cho muội, nếu không cũng còn có Như Hàm tỷ tỷ có thể dạy muội.
Nhưng hôm qua muội nghe Hoa nhi nói, tỷ tỷ phải lấy chồng.
Dương Như Tuyên sửng sốt, suy nghĩ, cũng đúng, quả thật Như Hàm tỷ tỷ phải lấy chồng, lấy chồng ở Cung vương phủ xa xôi... Thời gian các nàng có thể ở chung cũng không còn bao lâu.
Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng, nàng không biết thế này là tốt hay không nữa?
Chơi thêm một lúc nữa với Dương Như Hâm, thấy nàng từ từ đi vào giấc ngủ, Dương Như Tuyên mới gọi nha hoàn của nàng tới, ôm Dương Như Hâm về sân đi ngủ, nàng mới đi về phía Bắc Đằng viện của Hoàng thị.
Nghe người ta nói, nếu khi lấy chồng nhận được một bộ uyên ương, sẽ ân ái đến đầu bạc. Tuy nói nàng không hề tin thế tử Cung vương chỉ có một mình thế tử phi, hậu viện của hắn khẳng định cũng oanh yến thành đàn, cực kỳ náo nhiệt, muốn tâm hắn chỉ thuộc về một mình tỷ tỷ là không có khả năng, nhưng ít ra cũng muốn chúc phúc cho nàng, mong tỷ tỷ có thể gả đi thật tốt.
Nhưng, trong ấn tượng nàng nhớ tỷ tỷ cũng sống tương đối tốt, nghe nói cũng quản lý được hậu viện yên ổn... Nghĩ đến cũng đúng, tỷ tỷ là người thông minh, hành sự tiến lui đều có chừng mực, không giống nàng ngốc nghếch muốn được chuyên sủng, mới có thể khiến bản thân rơi vào thảm cảnh như vậy.
Vì muốn tỷ tỷ vui vẻ, trước mắt mau chóng bảo bà nội sai người dạy nàng tú công, đợi sang năm khi tỷ tỷ lấy chồng, nàng muốn hoàn thành một bộ uyên ương.
Nghĩ thì như vậy, nhưng muốn thêu tốt cũng đâu có dễ, cũng giống như năm đó luyện chữ vậy, vì muốn viết một chữ đẹp, nàng cầm bút đến nỗi đầu ngón tay bị chuột rút, bây giờ thì vì thêu hoa mà đầu ngón tay bị đâm không biết bao nhiêu lần, mới mấy ngày ngắn ngỉu, đầu ngón tay của nàng cũng sắp trở thành tổ ong vò vẽ, máu trên khăn tay cứ như những bông hoa nhỏ.
Ưm hừm, là ai nhẫn tâm, mà lại bắt Tuyên tiểu thư làm nha hoàn thêu hoa vậy chứ ?
Dương Như Tuyên không giương mắt, bằng vào giọng điệu khoa trương kia liền biết là Lý thị lại đến xem náo nhiệt rồi. Chỉ thấy nàng chậm rãi đặt đồ thêu thùa trên tay xuống, đáng thương tội nghiệp nâng mặt: Di nương,
Dương Như Tuyên vẽ rất đẹp, mặc kệ là vẽ màu đan thanh hay vẩy mực Sơn Thủy, dưới ngòi bút của nàng trông tất cả đều rất sống động, khiến Dương Như Hâm lần nữa được mở rộng tầm mắt, nghiễm nhiên coi nàng như một vị thần mà sùng bái.
Xem này, ai nói muội mất nương và bà nội chứ, muội buôn bán có lời rồi đó, giờ lại có thêm một tỷ tỷ, muốn cái gì tỷ tỷ cũng có thể vẽ cho muội xem. Dương Như Tuyên đặt bút lông xuống, cầm giấy Tuyên Thành thổi hai lần mới giao cho Dương Như Hâm.
Nhìn xem, có phải hổ con này thật đáng yêu hay không?
Giống mèo. Miệng nhỏ của Dương Như Hâm mở lớn, cảm thấy hổ con này vui đùa ầm ĩ, như muốn từ trong tranh chạy ra: Đúng vậy, khi còn bé giống mèo, lớn lên là hổ, nhưng chỉ cần dạy dỗ thích hợp, đối với người nhà sẽ ngoan ngoãn giống như mèo vậy.
Dương Như Tuyên nói xong, buồn cười khẽ chọc mũi nhỏ của muội muội: Giống như muội đó, không quản thúc tốt, lớn lên nhất định giống như ngựa hoang, cả ngày gây rắc rối.
Nhìn xem, thì ra Như Hâm lại dễ lấy lòng như vậy, cũng chỉ có vài bức tranh đã thu phục được muội ấy, mấy ngày trước đây còn vừa khóc vừa nháo.
Người ta mới không như vậy.
Không mới tốt, muội phải học một chút bộ dáng tiểu thư khuê các của Như Hàm tỷ tỷ đi.
Giống nương không tốt sao? Dương Như Hâm dẩu môi hỏi.
Giống nương cũng rất tốt, nhưng, muội phải thu bớt một chút, còn có, mỗi khi gặp chuyện phải nghe người bên cạnh giải thích, còn phải tìm hiểu nhiều mặt mới có thể phân biệt được thật giả. Nàng nói đến mịt mờ, nhất định Tiểu Như Hâm nghe không hiểu, nhưng cũng muốn muội ấy đừng quá hiểu, để muội ấy đỡ phải ngây ngốc hỏi nha hoàn bà tử bên người, đến lúc đó lại tìm nàng gây phiền toái.
Hạ nhân trong phủ phần lớn đối với nàng có thành kiến, đó là vì bản thân nàng cậy tài khinh người gây ra, điểm ấy nhất định nàng sẽ thay đổi, nhưng chỉ sợ bọn hạ nhân vì muốn đuổi nàng ra khỏi phủ, nghe nhìn lẫn lộn, tạo cho Như Hâm cảm giác bất công, vậy thì nguy rồi.
... Không hiểu.
Dương Như Tuyên cười híp mắt, một tay ôm lấy nàng đặt lên đùi: Không hiểu cũng không sao, sau này Trí Cần ca ca sẽ dạy chúng ta đọc sách viết chữ, đến lúc đó tỷ dạy cho muội, nếu không cũng còn có Như Hàm tỷ tỷ có thể dạy muội.
Nhưng hôm qua muội nghe Hoa nhi nói, tỷ tỷ phải lấy chồng.
Dương Như Tuyên sửng sốt, suy nghĩ, cũng đúng, quả thật Như Hàm tỷ tỷ phải lấy chồng, lấy chồng ở Cung vương phủ xa xôi... Thời gian các nàng có thể ở chung cũng không còn bao lâu.
Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng, nàng không biết thế này là tốt hay không nữa?
Chơi thêm một lúc nữa với Dương Như Hâm, thấy nàng từ từ đi vào giấc ngủ, Dương Như Tuyên mới gọi nha hoàn của nàng tới, ôm Dương Như Hâm về sân đi ngủ, nàng mới đi về phía Bắc Đằng viện của Hoàng thị.
Nghe người ta nói, nếu khi lấy chồng nhận được một bộ uyên ương, sẽ ân ái đến đầu bạc. Tuy nói nàng không hề tin thế tử Cung vương chỉ có một mình thế tử phi, hậu viện của hắn khẳng định cũng oanh yến thành đàn, cực kỳ náo nhiệt, muốn tâm hắn chỉ thuộc về một mình tỷ tỷ là không có khả năng, nhưng ít ra cũng muốn chúc phúc cho nàng, mong tỷ tỷ có thể gả đi thật tốt.
Nhưng, trong ấn tượng nàng nhớ tỷ tỷ cũng sống tương đối tốt, nghe nói cũng quản lý được hậu viện yên ổn... Nghĩ đến cũng đúng, tỷ tỷ là người thông minh, hành sự tiến lui đều có chừng mực, không giống nàng ngốc nghếch muốn được chuyên sủng, mới có thể khiến bản thân rơi vào thảm cảnh như vậy.
Vì muốn tỷ tỷ vui vẻ, trước mắt mau chóng bảo bà nội sai người dạy nàng tú công, đợi sang năm khi tỷ tỷ lấy chồng, nàng muốn hoàn thành một bộ uyên ương.
Nghĩ thì như vậy, nhưng muốn thêu tốt cũng đâu có dễ, cũng giống như năm đó luyện chữ vậy, vì muốn viết một chữ đẹp, nàng cầm bút đến nỗi đầu ngón tay bị chuột rút, bây giờ thì vì thêu hoa mà đầu ngón tay bị đâm không biết bao nhiêu lần, mới mấy ngày ngắn ngỉu, đầu ngón tay của nàng cũng sắp trở thành tổ ong vò vẽ, máu trên khăn tay cứ như những bông hoa nhỏ.
Ưm hừm, là ai nhẫn tâm, mà lại bắt Tuyên tiểu thư làm nha hoàn thêu hoa vậy chứ ?
Dương Như Tuyên không giương mắt, bằng vào giọng điệu khoa trương kia liền biết là Lý thị lại đến xem náo nhiệt rồi. Chỉ thấy nàng chậm rãi đặt đồ thêu thùa trên tay xuống, đáng thương tội nghiệp nâng mặt: Di nương,
/44
|