Thề Không Làm Thiếp

Chương 7 - Chương 2.3

/44


Edit: Lăng Mộ Tuyết

Tài vẽ của Tuyên tiểu thư là số một, vì sao khả năng thêu thùa lại không thể lọt vào mắt người khác? Hạnh Nhi vuốt ve tấm tơ lụa, mơn trớn chỉ thêu phía trên, buồn bực hỏi.

Có tệ như vậy không?

Tuyên tiểu thư, ngay cả lụa thêu người cũng chưa kéo chỉnh, một khi chỉ thêu bị kéo chặt, tơ lụa sẽ bị nhăn, còn có mũi kim không chặt, màu sắc không nổi, còn có...

Hạnh Nhi tiện tay chỉ vào, hai ba lần đã chỉ ra hơn mười lỗi, khiến Dương Như Tuyên không chịu nổi, vậy mà nàng lại vẫn cảm thấy khá tốt, không nghĩ tới bản thân chỉ mới học được sơ sơ.

Sau khi nói xong, Hạnh Nhi mới giật mình cảm giác bản thân quở trách quá không khách khí, nhất thời có chút xấu hổ, không khỏi trộm dò xét Dương Như Tuyên, lại thấy nàng không có nửa điểm trách tội, chỉ liên tục cười khổ.

Nô tỳ... Quá phận rồi. Cuối cùng Hạnh Nhi chỉ có thể thấp giọng bồi tội.

Không sao, đều do bà nội khen ngợi ta, ta được khen ngợi lên tận trời, khiến ta tưởng kỹ thuật thêu đó của ta đã có thể mang ra khoe khoang, hôm nay nghe ngươi nói, ta đã nhận rõ sự thật rồi. Nàng cho rằng bản thân tư chất thông minh, dù học gì cũng có thể học tốt, không thể tưởng tượng được lại bị thêu thùa đánh bại.

Tuyên tiểu thư đừng tự coi nhẹ mình, cẩn thận mà nghĩ, Tuyên tiểu thư cũng chỉ mới học thêu thùa được có mấy tháng, có thể học được như vậy quả thật đã không dễ, chỉ là muốn thêu uyên ương, chỉ sợ... Phải tốn chút công phu. Hạnh Nhi cố gắng nói chuyện uyển chuyển.

Nếu như bây giờ ta học tập cẩn thận, ngươi cảm thấy có thể không?

Hạnh Nhi hơi kinh ngạc, vậy mà lại không chịu buông tha, lại hỏi thật lòng như vậy, không khỏi cẩn thận bấm đốt ngón tay: Uyên ương này chậm nhất là đầu tháng ba phải giao, cho nên Tuyên tiểu thư còn có thời gian hơn bốn tháng... Suy nghĩ một chút, nàng cười nói:

Có nô tỳ ở đây, đương nhiên có thể.

Thật sự?

Tuy nói Tuyên tiểu thư xử lý đường may không được tốt cho lắm, lmtdđlqđ, thêu cao thấp không đều, nhưng phối màu vô cùng tốt, nếu có thể lấy kim tuyến để thuê, màu sắc trùng điệp, khẳng định có thể làm cho bộ đồ thêu này xuất sắc ngang với những bức họa của Tuyên tiểu thư, nếu người Cung vương phủ nhìn thấy, khẳng định cũng sẽ giật mình.

Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng sẽ tin tưởng. Dương Như Tuyên lộ ra nụ cười như đứa trẻ, dù cho dung mạo của nàng vốn là bộ dạng của nữ hài mười hai tuổi.

Hạnh Nhi nhìn nàng, khóe môi vẫn cong lên: “Như thế hãy đổi tấm lụa khác đi.

Cứ làm như vậy đi. Dương Như Tuyên cười gượng.

Dương Như Tuyên lập tức làm theo, vẽ lại bức uyên ương, lại nhờ Hạnh Nhi dạy nàng cách thêu một lần nữa, Mật Nhi thấy Hạnh Nhi và nàng qua lại gần gũi, nghi ngờ tới gần, mới biết được là vì thêu uyên ương, lập tức tự động gia nhập trận doanh, khi đó không năm thì ba nhạo báng nàng, mà nàng... Không thể nói là vui vẻ chịu đựng, nhưng loại nhạo bang này lại không phải cười nhạo ác ý, nàng có thể cười cười tiếp nhận.

Kết quả là Lạc tiểu viện của nàng cũng náo nhiệt hơn hẳn, có khi ngay cả Dương Như Hâm cũng chạy tới xem náo nhiệt, nàng đành phải ném cô vòng cho nàng chơi, nếu Lý thị tới cửa, nàng sẽ khéo léo đuổi bà ta đi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã hết năm, trời lạnh buốt, mãi mới đến xuân về hoa nở, ngày kết hôn của Dương Như Hàm đã gần ngay trước mắt.

Khi Dương Như Tuyên đưa tấm uyên ương đến trước mặt nàng, uyên ương kia xinh đẹp sống động khiến nàng kinh ngạc, lmtdđlqđ cũng làm nước mắt phiền muộn vì sắp phải rời xa nhà của nàng.

Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, tỷ là tân nương, phải vui vẻ. Dương Như Tuyên vội rút khăn tay ra lau nước mắt cho nàng. Dương Như Hàm nín khóc mỉm cười cầm tay nàng: Tỷ phải vui vẻ.

Thích không? Uyên ương này vừa mới nhét bông vải, nàng đã khẩn trương đưa đến phòng tỷ tỷ, chỉ sợ không kịp cất vào trong hòm đồ cưới của tỷ tỷ.

Tỷ rất thích. Dương Như Hàm lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh giường: Cuối cùng biết thời gian này muội lôi kéo Hạnh Nhi và Mật vội vàng làm gì rồi.

Muội thuê không tốt, may mà có có Hạnh Nhi và Mật Nhi hỗ trợ, nếu không khẳng định không kịp.

Dương Như Hàm yên lặng nhìn nàng: Như Tuyên, thực sự tỷ tỷ rất vui vì muội thay đổi, nhưng tỷ tỷ càng lo lắng có phải muội không xem chúng ta là người một nhà hay không, cho nên mới xa lạ khách khí như vậy.

Muội mới không có, chính là bởi vì coi mọi người là người một nhà, cho nên muội mới càng muốn vì mọi người làm cái gì đó.

Vậy là tốt rồi, muội đã quen với cuộc sống trong phủ, nếu không tỷ tỷ lấy chồng ở xa, chỉ sợ không thể chăm sóc tốt cho muội. Dương Như Hàm vỗ nhẹ tay nàng.

Yên tâm, muội có thể chăm sóc mình thật tốt.

Tỷ biết, tỷ còn lo lắng Lý di nương, sợ muội bị bà ta ảnh hưởng, nhưng hôm nay xem ra tất cả đều là tỷ suy nghĩ nhiều quá.

Sẽ không, tỷ tỷ, chút tâm tư đó của Lý di nương muội đã nhìn thấu, sẽ không để cho bà ta chiếm được nửa điểm tiện nghi. Dương Như Tuyên nhẹ nắm tay nàng: Ngược lại là tỷ tỷ, có thể có xử lý chuyện kia hay không?

Có, Cung vương phủ không có quy định mang mấy người, cho nên tỷ đã nói với nương, tỷ muốn mang sáu bà tử




/44

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status