The Last Day Of High School - Câu Chuyện Của 12 Cung Hoàng Đạo

Chương 12: Anh trai

/30


***

"Xử Nữ chết rồi! Rốt cuộc chị muốn gì đây hả?" - Thần Nông hét toáng lên và nhìn về phía sân thượng, chẳng thấy ai.

Song Ngư hiện lên, trong tay là cây búa, trừng mắt nhìn Thần Nông và bước lại gần anh: - "Ồn ào quá, cậu không đi tìm hiểu thì làm sao mà biết rốt cuộc tôi muốn cái gì."

"Chị muốn cái gì thì cứ nói quạch tẹt ra đi, tôi sẽ đáp ứng đầy đủ, miễn là đừng đụng đến học sinh lớp đặc biệt và mọi người nữa có được không?" - Ánh mắt cầu xin của anh nhìn thẳng vào mắt cô, không một chút sợ sệt gì cả.

Song Ngư nhếch môi: - "Không được thì sao?"

Thần Nông đáp lại cô bằng sự im lặng, cộng với ánh mắt nghiêm túc. Liếc xuống nhìn cây búa trong tay Song Ngư, anh khẽ nhắm mắt lại và chờ đợi...chờ đợi cuộc đời của anh kết thúc dưới tay một ma nữ.

Một tiếng "bốp" vang lên, Song Ngư khẽ đưa tay tán vào mặt anh và bực bội nói: - "Cậu không biết làm gì khác ngoài việc chờ chết sao? Đã hứa với Thiên Bình là sẽ cứu lấy mọi người rồi mà?"

"Tôi không thể cứu nữa. Chị cứ giết tôi đi, ngôi trường này sẽ đủ cho chị ăn cả năm đấy." - Anh cười cay đắng và nói khẽ, nước mắt chực trào ra.

"Tại sao chỉ có mình cậu là thấy được tôi?"

Câu hỏi quá hay! Nhưng tại sao thì anh cũng không hề biết. Hoặc là không nhớ...

Không ai có thể nhìn thấy được Song Ngư, cho nên cô không thể làm gì được nữa, chỉ biết ngồi trên sân thượng và mong chờ kỳ tích xuất hiện.

Thần Nông! Thật sự đúng là kỳ tích. Tiết học vẫn còn đang diễn ra, một học sinh bước lên sân thượng, hắn liếc qua cô rồi đến chỗ khác và nằm xuống ngủ. Cô không nghĩ là hắn ta thấy được cô. Cho đến khi hắn bất ngờ mở mắt ra và ngồi bật dậy nhìn cô như bị ma nhát. Chính là Thần Nông, anh đã nhìn thấy cô, anh đã nói chuyện với cô. Tại sao chỉ có anh là có thể?

Thần Nông chưa hề nghĩ đến việc này, đột nhiên Song Ngư nhắc đến anh mới giật mình.

"Khi Thiên Bình chết, cô ấy mới thấy được tôi. Nếu cậu cũng thấy được tôi có nghĩa là ngay từ đầu, cậu đã chết." - Giọng Song Ngư vang lên đều đều và khiến sống lưng Thần Nông trở nên lạnh toát.

"Có lý!" - Anh nhíu mày lại và nghĩ ngợi. Anh không biết, anh không nhớ là mình đã chết khi nào. Rõ ràng là anh chưa hề chết, vậy sao lại có thể nhìn thấy hồn ma?

Thấy Thần Nông vò đầu bứt tóc và ngồi thụp xuống dưới, cô có chút xót thương. Không lẽ ở trên đời này, có người đã chết rồi mà không hề biết mình chết sao?

Đưa bàn tay lạnh giá của mình nắm chặt lấy tay Thần Nông, nó rất ấm áp, không lạnh lẽo như cô. "Thần Nông không thể nào chết được." - Đấy là điều mà Song Ngư chợt mong muốn nhất.

Đột nhiên trên trán Thần Nông có cái gì đó lành lạnh. Anh mở mắt ra, Song Ngư đang đưa một ngón tay lên và chạm nhẹ vào trán anh. Nó hơi lạnh, kích động các dây thần kinh ở trong não.

"Nhắm mắt lại và thành tâm suy nghĩ đi, mong rằng việc này có thể giúp cậu nhớ lại "cái chết đã bị lãng quên" của mình." - Song Ngư mỉm cười và nhắm mắt lại.

Anh nhìn Song Ngư rất lâu, từng nét một trên gương mặt trắng bệch của cô, và cả vết hằn trên cổ...

***

Thần Nông mở mắt ra và nhẹ nhàng ngồi dậy nhìn xung quanh. Không biết anh đã về phòng và ngủ từ khi nào. Bây giờ cũng đã hơn một giờ sáng.

Lúc anh nhắm mắt lại, anh chỉ thấy một người đàn ông xuất hiện trong đầu mình, hắn ta nắm tay anh và đi đến một ngôi trường cao to và lộng lẫy: Trường Ice - Ngôi trường của bốn năm trước. Hắn là anh trai của Thần Nông.

Anh chợt khựng lại, thôi không suy nghĩ nữa, hơi thở ngày càng gấp gáp.

Thần Nông đã biết được điều gì đó.

Và đúng là anh đã - từng - chết.

Mặc nhanh áo khoác vào và khẽ mở cửa, Thần Nông đưa mắt nhìn chung quanh xem có ai không rồi mới bước ra ngoài. Nhìn Nhân Mã, Song Tử và Ma Kết đang ngủ không hề biết chuyện gì xảy ra, anh cảm thấy thương cho tụi con gái lớp mình, hai thành viên đã chết, chỉ còn lại Sư Tử và Kim Ngưu, hai cô gái mạnh mẽ này mong rằng sẽ có một giấc ngủ yên mà không phải bận tâm tới chuyện gì.

Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, không làm thức giấc các bạn trong phòng, Thần Nông chạy thật nhanh lên sân thượng.

Cánh cửa sân thượng không khóa, hoặc là nó chưa bao giờ được khóa. Gió mạnh khiến cánh cửa cứ đập vào tường rồi lại văng ra và cứ liên tiếp như thế tạo nên những tiếng động "cạch cạch" nghe bực bội đến khó chịu.

"Tiền bối, tôi đã biết rồi." - Thần Nông hét lớn nhưng không thấy động tĩnh gì của Song Ngư. Anh lại hét lên lần nữa và không còn nghe thấy tiếng cạch cạch của cánh cửa sân thượng nãy giờ vẫn va đập nữa.

Thần Nông quay người lại thì thấy Song Ngư đang đứng dựa lưng vào cửa, mắt đăm đăm nhìn anh:

"Tôi mong là cậu nhớ ra điều gì đó."

Ánh mắt mong đợi của Song Ngư nhìn anh đầy trìu mến.

Phải, cô mong đợi anh sẽ nhớ ra cô, hồi bốn năm trước...

"Em vào đây! Sau này đây sẽ là nơi em học đó." - Một chàng trai bước xuống, dắt theo một cậu nhóc mới học lớp sáu. Đó là Thần Nông cùng với anh trai.

"Em đã yên tâm chưa? Nơi đây anh sống rất tốt. Mỗi tuần sẽ về nhà một lần cho nên em đừng lo!"

Ánh mắt hiền dịu của người anh trai dành cho thằng em yêu quý của mình. Anh rất thương Thần Nông, và Thần Nông cũng vậy.

"Song Ngư! Em trai tớ này!"

Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài đang đứng ở trên sân thượng, ngoái đầu xuống nhìn anh và Thần Nông. Một bên vai áo cô là logo hình ngôi sao, trên áo có gắn một bảng tên: Song Ngư. 10.3

Anh ngước lên nhìn Song Ngư và vẫy tay hét lớn, Thần Nông thấy thế cũng mỉm cười, vẫy tay theo anh trai mình.

Anh đưa Thần Nông lên sân thượng của Trường Ice. Song Ngư mỉm cười bước đến và xoa đầu cậu bé. Khuôn mặt Thần Nông tròn trĩnh trông đáng yêu vô cùng bỗng nhiên ửng đỏ khi đứng trước mặt Song Ngư. Cô không nói gì cả, chỉ xoa đầu và ngắm nhìn cậu bé rất lâu.

"Việc chuyển trường thế nào rồi?" - Anh chợt lên tiếng hỏi Song Ngư làm cô khựng lại.

Lúc đó, Thần Nông đã im lặng và lắng tai nghe họ nói chuyện.

"Tớ...nghĩ là mọi chuyện đã ổn rồi, chắc là chiều nay tớ sẽ không còn ở đây nữa." - Song Ngư mỉm cười và nhìn anh nói.

Lập tức gương mặt anh tối sầm lại, giọng khàn khàn vang lên như muốn níu kéo: - "Sớm thế, hôm nay tớ dẫn em tớ đến xem mắt chị dâu của nó, vậy mà..."

"Thật sao? Sáng mai Bảo Bình và thầy Bạch Dương cũng trở về." - Song Ngư bật cười khúc khích, rồi sau đó lại nhỏ tiếng: - "Vậy thì sáng mai tớ đi vậy."



Song Ngư chợt mỉm cười nhìn Thần Nông, anh nhíu mày kể lại giấc mơ của mình và rồi ngước lên nhìn cô hỏi: - "Vậy chị chính là bạn gái của anh hai?"

"Em quả thật rất giống cậu ấy." - Cô đưa tay mình áp vào má của Thần Nông, cười buồn và nói.

Thần Nông không một chút cảm xúc, không khóc, không cười, không đau buồn, chỉ bình thản nhìn Song Ngư, tay anh áp lên bàn tay của cô đang đặt trên má mình. Cái sự lạnh lẽo từ bàn tay đó lan khắp khuôn mặt, từng mạch máu như muốn vỡ tan ra và rồi nó lên đến não, các dây thần kinh cảm xúc như bị đóng băng lại.

Anh thở nhẹ ra và nhìn thẳng vào mắt cô, nói: - "Vậy Song Ngư đó chính là Song Ngư này sao?"

"Có lẽ thế!"

Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm vơi bớt đi mọi buồn phiền trong lòng của Thần Nông. Anh hiểu, anh biết, lúc đó Song Ngư từ trên sân thượng đã toan nhảy xuống dưới, nhưng rồi chợt khựng lại khi thấy bóng dáng anh và kế bên là anh trai. Lúc xoa đầu, anh đã thấy vài giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô. Lúc cô nói chiều nay sẽ không còn ở nơi đây nữa, anh hiểu rằng chiều nay cô sẽ kết thúc cuộc đời mình. Lúc cô nói sáng nay cô đi, anh không hề muốn cô đi nhưng cô đã đi thật.

Lúc đó anh không hiểu chuyện gì cả. Nhưng lúc này sự thật càng ngày càng hiện rõ và anh càng hiểu, càng nhớ ra tất cả sự việc đã diễn ra trong ngày hôm đó. Anh đã nhớ rất rõ, nhưng không ngờ lại quên đi như thế này.

Cũng không phải là Thần Nông quên, mà chẳng qua anh không muốn nhớ đến cái quá khứ đau lòng đó thôi!

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status