Vẫn ở trên sân thượng, Song Ngư vẫn đứng đó, đặt hai tay lên lan can, đôi mắt vô hồn nhìn về khoảng không phía trước. Cô mơ màng nghĩ về điều gì đó, nghĩ về những chuyện đang xảy ra và sắp xảy ra. Mọi thứ dường như không như cô mong muốn...
Ánh mắt vô hồn của cô đột nhiên khựng lại, khẽ nhíu mày rồi bóng dáng cô biến mất trong làn gió thoáng qua.
Thần Nông cúi người xuống, chống hai tay vào đầu gối và thở hồng hộc ngay cửa sân thượng. Mắt liếc nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn như chìm trong im lặng. Anh cau mày bước từng bước đến phía trước, miệng khẽ gọi tên của Song Ngư. Như có cảm giác rùng mình, anh quay phắt người lại. Cô đã đứng phía sau anh từ lúc nào.
"Tiền bối! Chị ở đây bốn năm rồi, chắc hẳn là chị biết rõ mọi thứ mà, đúng không?"
Thần Nông giờ này không còn hoảng sợ như những lần trước nữa. Anh nắm đôi vai Song Ngư và hỏi như hét.
"Làm sao cậu biết tôi đã ở đây bốn năm?"
"Chứ..." - Thần Nông cứng họng, sau đó vò đầu rồi nhìn thẳng vào mắt Song Ngư nói. - "Chuyện đó không quan trọng. Nhưng làm sao mà thầy Bạch Dương thấy được những hồn ma?"
"Thầy Bạch Dương thấy được hồn ma?" - Lông mày Song Ngư nhếch lên, cô đứng khoanh tay lại nhìn Thần Nông với ánh mắt đầy khó hiểu.
Lúc này Thần Nông thật sự không hiểu được chuyện quái gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy nó thật kì lạ. Và vô cùng kì lạ khi nó lại xảy ra với chính mình, với tất cả các bạn trong lớp.
Song Ngư bật cười khúc khích, mắt vẫn nhìn Thần Nông đầy thích thú: - "Cậu thật sự nghĩ rằng thầy ấy thấy được hồn ma sao?"
"Chứ làm sao mà Xử Nữ đã đến tìm thầy ấy sau khi chết được chứ? Nếu không phải linh hồn thì..."
Song Ngư "à" một tiếng khiến Thần Nông im bặt. Anh nhíu mày suy nghĩ gì đó, mồ hôi bắt đầu toát ra khắp nơi, nỗi sợ hãi như bao quanh lấy anh, trái tim đập loạn cả lên. Đưa tay lên quệt mồ hôi, nuốt ực nỗi sợ hãi vào bên trong, đăm đăm nhìn cô gái đứng trước mặt mình, miệng nói không nên lời:
"Không lẽ...là chị...đã nhập vào..."
Ngón tay của Song Ngư khẽ đặt lên miệng Thần Nông và cắt ngang câu nói của anh cùng với nụ cười ma quái: - "Thông minh lắm, đúng là tôi đã nhập vào xác của Xử Nữ."
Anh trợn mắt nhìn cô, đưa tay gạt ngón tay lạnh giá của cô ra khỏi môi của mình. Anh không thể kìềm chế được, quát lớn:
"Chị nhập vào xác bạn ấy? Rồi sau đó đi dọa thầy Bạch Dương sao?"
Song Ngư không nói gì, cô chỉ nhún vai. Và điều đó khiến Thần Nông bực mình hơn là sợ hãi.
"Chị nghĩ trò đó sẽ vui lắm sao? Chị...đã giết Xử Nữ rồi sau đó lấy xác bạn ấy làm thú vui tiêu khiển..."
Bốp! Thần Nông ngã nhào xuống đất, choáng váng mặt mày, một bên má nóng bừng lên. Câu nói chưa kịp kết thúc thì đã bị ăn tát từ Song Ngư. Đây là cái tát thứ 2 nó cũng tại địa điểm này-sân thượng.Thần Nông ôm lấy mặt, cô gái trước mặt mình bước đến vài bước và ngồi xuống kế bên anh, cô nhẹ nhàng nói:
"Để tôi kể cho cậu nghe..."
"..."
Anh vẫn còn ôm một bên mặt, mắt nhìn Song Ngư, không dám thốt lên lời nào nữa.
"Bốn năm trước tại Trường Ice, có một cô gái học rất giỏi, được bạn bè yêu mến, mọi thứ đối với cô ấy dường như rất tuyệt vời. Nhưng chỉ mấy ngày sau đó, vì muốn chuyển trường mà nhận được những hậu quả vô cùng ghê gớm. Thầy cô luôn tạo áp lực cho cô gái đó, đến cả bạn bè, họ vô cùng nhẫn tâm. Bàn học thì bị vẽ bậy, trong giầy thể dục thì có đầy đinh, cặp sách thì bị vứt cả vào thùng rác, tóc dính đầy keo hồ khi vừa ngủ trưa dậy... Không ai cứu lấy cô ấy. Và chỉ có cái chết mới giải thoát được cô ta."
Song Ngư dừng lại, một cơn gió lạ ập đến khiến cho cánh cửa sân thượng đóng sập lại và bị khóa một cách kì lạ. Thần Nông hoang mang nhìn Song Ngư, cô mỉm cười nhìn về phía trước:
"Sau khi chết, "Thảm họa Trường Ice" xảy ra, hàng loạt những cái chết kinh khủng xuất hiện trong trường, và mọi người xác định hung khí là một cây búa."
Khẽ giật mình, Thần Nông đưa mắt đang nhìn gương mặt Song Ngư từ từ lướt xuống phía dưới. Ánh mắt anh khựng lại và trợn to. Tay cô đang nắm chặt một cây búa.
"Những năm sau đó, sau khi làm một số nghi thức cầu siêu cho cô gái, mọi chuyện đều ổn. Hai năm qua, tất cả mọi người đều sống trong yên bình, Trường Ice dần dần đi vào quên lãng và được thay bằng cái tên School Day. Nhưng..." - Song Ngư dừng lại, quay đầu qua nhìn Thần Nông, nhíu mày đầy vẻ lo lắng và nói tiếp: - "...năm nay tại sao nó lại xảy ra? Có người nào đó đã thấy những thứ không nên thấy? Hay ai đó đang cố tìm hiểu "Thảm họa Trường Ice" rốt cuộc là sao?"
Đúng vậy, chỉ duy nhất năm nay nó lại xảy ra. Thần Nông suy nghĩ và như sựt nhớ ra điều gì đó: Cự Giải là người chết đầu tiên, phải chăng chị ấy đã khơi gợi lên chuyện gì đó. Hoặc là đã thấy gì đó ở trong Thư Viện CẤM.
"Thần Nông!" - Song Ngư lên tiếng và khẽ nắm lấy tay anh. - "Tôi muốn cậu hãy kết thúc chuyện này."
"Tại sao lại là tôi?"
"Bởi chỉ có mình cậu là thấy được tôi."
"Tiền bối, tôi cũng rất muốn chuyện này sớm kết thúc. Nhưng đâu phải nói kết thúc là kết thúc liền được đâu, tôi không hề có manh mối nào cả..."
Song Ngư cắt ngang câu nói của anh, giọng nói cô nhỏ dần nhỏ dần và sau đó là biết mất hẳn: - "Hãy tìm cuốn nhật ký của cô gái đó."
*
"Tiếp!" - Vừa nói thầy thể dục vừa thổi còi và lập tức Sư Tử chạy đến và lao vụt qua cây xà cao đến cổ của cô rồi đáp xuống một tấm nệm.
Cô nhóc vuốt lại mái tóc ngắn của mình rồi cười nhẹ với các bạn, sau đó bước xuống.
Lớp đặc biệt đang học tiết thể dục vào buổi chiều, và kế bên là lớp của Bảo Bình. Không khí trong phòng thể dục vô cùng ảm đạm. Nhân Mã và Song Tử cố làm cái gì đó cho mọi người thoải mái hơn nhưng đến thầy thể dục còn lộ rõ vẻ lo sợ khi dạy lớp đặc biệt của tụi nó thì làm sao mà tụi nó có thể vui tươi với nhau khi mà hai thành viên trong lớp đã không còn.
Thầy Bạch Dương từ bên ngoài và bước đến với đôi mắt thâm quầng, dáng vẻ mệt mỏi lạ thường. Thầy đứng ngay góc của sân thể dục, gần cầu dao và kế bên là Bảo Bình.
"Có vẻ thầy rất lo cho các học sinh." - Bảo Bình lên tiếng hỏi làm thầy giật mình.
Bạch Dương mỉm cười nhẹ nhàng, liếc sang Bảo Bình: - "Phải lo chứ, nếu bỏ mặc tụi nó ở đây thì e rằng có chuyện gì đó lại xảy ra cho xem."
Lượt nhảy của Ma Kết kết thúc một cách thảm hại, anh không có tinh thần để tập trung vào được, kết quả là té nhào xuống nệm và từ từ lăn xuống dưới đất.
Đột nhiên đèn trong phòng thể dục tắt phụt làm cả đám học sinh ở hai bên lớp la hét lên ầm ĩ, ai nấy đều đứng yên không dám nhúc nhích gì, cứ như là nếu cử động thì sẽ không bao giờ thoát ra khỏi bóng tối.
Thần Nông ngồi thụp xuống, chán nản và mệt mỏi, đột nhiên ai đó cũng ngồi xuống sát bên cạnh anh, giọng nói có phần sợ hãi:
"Thần Nông đúng không?"
"Ờ..." - Anh gật đầu và nói khi nghe giọng của lớp trưởng Kim Ngưu vang lên.
"Xin lỗi nhưng tớ rất sợ bóng tối." - Tiếng của Kim Ngưu ngày càng nhỏ dần và gương mặt của cô úp vào vai anh.
Hơi bất ngờ trước những hành động của Kim Ngưu. Một cô lớp trưởng nghiêm túc và mạnh mẽ lại có lúc yếu đuối như thế này. Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên xoa đầu cô, nói khẽ: - "Đừng lo, đèn sẽ sáng lên bây giờ thôi."
Vừa dứt câu, đột nhiên có cái gì đó va vào người anh rất mạnh, nhưng anh không thể tỉnh táo để nhận ra đó là thứ gì? Một ai đó hoặc là một cái gì của ai đó...
Bừng! Đèn trong phòng lần lượt sáng lên, tất cả mọi người liền trở về vị trí của mình, tiếp tục luyện tập, không khí dần dần ồn ào hẳn.
Thần Nông toan bước ra và lấy đà thì đột nhiên thấy bóng dáng của ai vừa lướt ngang qua. Anh khựng lại, quay đầu nhìn chung quanh phòng tập, tìm kiếm bóng người kì lạ vừa nãy. Nó rất giống...Thiên Bình.
"Cậu ổn chứ, Thần Nông?"
Kim Ngưu đặt tay lên vai anh và làm anh giật mình. Nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm bóng hình nãy giờ vẫn mập mờ ẩn hiện trước mặt anh.
Thần Nông xua tay, nói với Kim Ngưu: - "Cậu nhảy trước đi, mình đang không được khỏe."
Ngưu Ngưu gật đầu và bước về phía trước. Lông mày Bảo Bình nhếch lên nhìn về hướng Thần Nông trong những hành động kì lạ.
Rõ là anh đã thấy Thiên Bình...
Tiếng la hét của mọi người vang lên sau khi Kim Ngưu nhảy qua xà và thả mình nằm trên nệm khiến Thần Nông như bừng tỉnh, anh quay lại và vô cùng hoảng hốt. Cánh tay của Kim Ngưu dính đầy máu.
Tất cả học sinh sợ hãi tột độ, không ai dám bước nửa bước. Thần Nông vội chạy đến, trong miệng lẫm bẫm:
"Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra. Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra. Làm ơn..."
Thần Nông quỳ trên nệm, bước đến và đưa tay đỡ Kim Ngưu dậy. Cánh tay cô túa đầy máu, và có một con dao như được cắm sẵn vào nệm từ lúc nào đâm thẳng vào cánh tay cô lớp trưởng.
Và điều Thần Nông sợ hãi đến độ không thể thở được chính là lượt nhảy lần này phải là anh, và nếu không có Kim Ngưu thì người đáp xuống con dao này sẽ chính là anh.
Ánh mắt vô hồn của cô đột nhiên khựng lại, khẽ nhíu mày rồi bóng dáng cô biến mất trong làn gió thoáng qua.
Thần Nông cúi người xuống, chống hai tay vào đầu gối và thở hồng hộc ngay cửa sân thượng. Mắt liếc nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn như chìm trong im lặng. Anh cau mày bước từng bước đến phía trước, miệng khẽ gọi tên của Song Ngư. Như có cảm giác rùng mình, anh quay phắt người lại. Cô đã đứng phía sau anh từ lúc nào.
"Tiền bối! Chị ở đây bốn năm rồi, chắc hẳn là chị biết rõ mọi thứ mà, đúng không?"
Thần Nông giờ này không còn hoảng sợ như những lần trước nữa. Anh nắm đôi vai Song Ngư và hỏi như hét.
"Làm sao cậu biết tôi đã ở đây bốn năm?"
"Chứ..." - Thần Nông cứng họng, sau đó vò đầu rồi nhìn thẳng vào mắt Song Ngư nói. - "Chuyện đó không quan trọng. Nhưng làm sao mà thầy Bạch Dương thấy được những hồn ma?"
"Thầy Bạch Dương thấy được hồn ma?" - Lông mày Song Ngư nhếch lên, cô đứng khoanh tay lại nhìn Thần Nông với ánh mắt đầy khó hiểu.
Lúc này Thần Nông thật sự không hiểu được chuyện quái gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy nó thật kì lạ. Và vô cùng kì lạ khi nó lại xảy ra với chính mình, với tất cả các bạn trong lớp.
Song Ngư bật cười khúc khích, mắt vẫn nhìn Thần Nông đầy thích thú: - "Cậu thật sự nghĩ rằng thầy ấy thấy được hồn ma sao?"
"Chứ làm sao mà Xử Nữ đã đến tìm thầy ấy sau khi chết được chứ? Nếu không phải linh hồn thì..."
Song Ngư "à" một tiếng khiến Thần Nông im bặt. Anh nhíu mày suy nghĩ gì đó, mồ hôi bắt đầu toát ra khắp nơi, nỗi sợ hãi như bao quanh lấy anh, trái tim đập loạn cả lên. Đưa tay lên quệt mồ hôi, nuốt ực nỗi sợ hãi vào bên trong, đăm đăm nhìn cô gái đứng trước mặt mình, miệng nói không nên lời:
"Không lẽ...là chị...đã nhập vào..."
Ngón tay của Song Ngư khẽ đặt lên miệng Thần Nông và cắt ngang câu nói của anh cùng với nụ cười ma quái: - "Thông minh lắm, đúng là tôi đã nhập vào xác của Xử Nữ."
Anh trợn mắt nhìn cô, đưa tay gạt ngón tay lạnh giá của cô ra khỏi môi của mình. Anh không thể kìềm chế được, quát lớn:
"Chị nhập vào xác bạn ấy? Rồi sau đó đi dọa thầy Bạch Dương sao?"
Song Ngư không nói gì, cô chỉ nhún vai. Và điều đó khiến Thần Nông bực mình hơn là sợ hãi.
"Chị nghĩ trò đó sẽ vui lắm sao? Chị...đã giết Xử Nữ rồi sau đó lấy xác bạn ấy làm thú vui tiêu khiển..."
Bốp! Thần Nông ngã nhào xuống đất, choáng váng mặt mày, một bên má nóng bừng lên. Câu nói chưa kịp kết thúc thì đã bị ăn tát từ Song Ngư. Đây là cái tát thứ 2 nó cũng tại địa điểm này-sân thượng.Thần Nông ôm lấy mặt, cô gái trước mặt mình bước đến vài bước và ngồi xuống kế bên anh, cô nhẹ nhàng nói:
"Để tôi kể cho cậu nghe..."
"..."
Anh vẫn còn ôm một bên mặt, mắt nhìn Song Ngư, không dám thốt lên lời nào nữa.
"Bốn năm trước tại Trường Ice, có một cô gái học rất giỏi, được bạn bè yêu mến, mọi thứ đối với cô ấy dường như rất tuyệt vời. Nhưng chỉ mấy ngày sau đó, vì muốn chuyển trường mà nhận được những hậu quả vô cùng ghê gớm. Thầy cô luôn tạo áp lực cho cô gái đó, đến cả bạn bè, họ vô cùng nhẫn tâm. Bàn học thì bị vẽ bậy, trong giầy thể dục thì có đầy đinh, cặp sách thì bị vứt cả vào thùng rác, tóc dính đầy keo hồ khi vừa ngủ trưa dậy... Không ai cứu lấy cô ấy. Và chỉ có cái chết mới giải thoát được cô ta."
Song Ngư dừng lại, một cơn gió lạ ập đến khiến cho cánh cửa sân thượng đóng sập lại và bị khóa một cách kì lạ. Thần Nông hoang mang nhìn Song Ngư, cô mỉm cười nhìn về phía trước:
"Sau khi chết, "Thảm họa Trường Ice" xảy ra, hàng loạt những cái chết kinh khủng xuất hiện trong trường, và mọi người xác định hung khí là một cây búa."
Khẽ giật mình, Thần Nông đưa mắt đang nhìn gương mặt Song Ngư từ từ lướt xuống phía dưới. Ánh mắt anh khựng lại và trợn to. Tay cô đang nắm chặt một cây búa.
"Những năm sau đó, sau khi làm một số nghi thức cầu siêu cho cô gái, mọi chuyện đều ổn. Hai năm qua, tất cả mọi người đều sống trong yên bình, Trường Ice dần dần đi vào quên lãng và được thay bằng cái tên School Day. Nhưng..." - Song Ngư dừng lại, quay đầu qua nhìn Thần Nông, nhíu mày đầy vẻ lo lắng và nói tiếp: - "...năm nay tại sao nó lại xảy ra? Có người nào đó đã thấy những thứ không nên thấy? Hay ai đó đang cố tìm hiểu "Thảm họa Trường Ice" rốt cuộc là sao?"
Đúng vậy, chỉ duy nhất năm nay nó lại xảy ra. Thần Nông suy nghĩ và như sựt nhớ ra điều gì đó: Cự Giải là người chết đầu tiên, phải chăng chị ấy đã khơi gợi lên chuyện gì đó. Hoặc là đã thấy gì đó ở trong Thư Viện CẤM.
"Thần Nông!" - Song Ngư lên tiếng và khẽ nắm lấy tay anh. - "Tôi muốn cậu hãy kết thúc chuyện này."
"Tại sao lại là tôi?"
"Bởi chỉ có mình cậu là thấy được tôi."
"Tiền bối, tôi cũng rất muốn chuyện này sớm kết thúc. Nhưng đâu phải nói kết thúc là kết thúc liền được đâu, tôi không hề có manh mối nào cả..."
Song Ngư cắt ngang câu nói của anh, giọng nói cô nhỏ dần nhỏ dần và sau đó là biết mất hẳn: - "Hãy tìm cuốn nhật ký của cô gái đó."
*
"Tiếp!" - Vừa nói thầy thể dục vừa thổi còi và lập tức Sư Tử chạy đến và lao vụt qua cây xà cao đến cổ của cô rồi đáp xuống một tấm nệm.
Cô nhóc vuốt lại mái tóc ngắn của mình rồi cười nhẹ với các bạn, sau đó bước xuống.
Lớp đặc biệt đang học tiết thể dục vào buổi chiều, và kế bên là lớp của Bảo Bình. Không khí trong phòng thể dục vô cùng ảm đạm. Nhân Mã và Song Tử cố làm cái gì đó cho mọi người thoải mái hơn nhưng đến thầy thể dục còn lộ rõ vẻ lo sợ khi dạy lớp đặc biệt của tụi nó thì làm sao mà tụi nó có thể vui tươi với nhau khi mà hai thành viên trong lớp đã không còn.
Thầy Bạch Dương từ bên ngoài và bước đến với đôi mắt thâm quầng, dáng vẻ mệt mỏi lạ thường. Thầy đứng ngay góc của sân thể dục, gần cầu dao và kế bên là Bảo Bình.
"Có vẻ thầy rất lo cho các học sinh." - Bảo Bình lên tiếng hỏi làm thầy giật mình.
Bạch Dương mỉm cười nhẹ nhàng, liếc sang Bảo Bình: - "Phải lo chứ, nếu bỏ mặc tụi nó ở đây thì e rằng có chuyện gì đó lại xảy ra cho xem."
Lượt nhảy của Ma Kết kết thúc một cách thảm hại, anh không có tinh thần để tập trung vào được, kết quả là té nhào xuống nệm và từ từ lăn xuống dưới đất.
Đột nhiên đèn trong phòng thể dục tắt phụt làm cả đám học sinh ở hai bên lớp la hét lên ầm ĩ, ai nấy đều đứng yên không dám nhúc nhích gì, cứ như là nếu cử động thì sẽ không bao giờ thoát ra khỏi bóng tối.
Thần Nông ngồi thụp xuống, chán nản và mệt mỏi, đột nhiên ai đó cũng ngồi xuống sát bên cạnh anh, giọng nói có phần sợ hãi:
"Thần Nông đúng không?"
"Ờ..." - Anh gật đầu và nói khi nghe giọng của lớp trưởng Kim Ngưu vang lên.
"Xin lỗi nhưng tớ rất sợ bóng tối." - Tiếng của Kim Ngưu ngày càng nhỏ dần và gương mặt của cô úp vào vai anh.
Hơi bất ngờ trước những hành động của Kim Ngưu. Một cô lớp trưởng nghiêm túc và mạnh mẽ lại có lúc yếu đuối như thế này. Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên xoa đầu cô, nói khẽ: - "Đừng lo, đèn sẽ sáng lên bây giờ thôi."
Vừa dứt câu, đột nhiên có cái gì đó va vào người anh rất mạnh, nhưng anh không thể tỉnh táo để nhận ra đó là thứ gì? Một ai đó hoặc là một cái gì của ai đó...
Bừng! Đèn trong phòng lần lượt sáng lên, tất cả mọi người liền trở về vị trí của mình, tiếp tục luyện tập, không khí dần dần ồn ào hẳn.
Thần Nông toan bước ra và lấy đà thì đột nhiên thấy bóng dáng của ai vừa lướt ngang qua. Anh khựng lại, quay đầu nhìn chung quanh phòng tập, tìm kiếm bóng người kì lạ vừa nãy. Nó rất giống...Thiên Bình.
"Cậu ổn chứ, Thần Nông?"
Kim Ngưu đặt tay lên vai anh và làm anh giật mình. Nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm bóng hình nãy giờ vẫn mập mờ ẩn hiện trước mặt anh.
Thần Nông xua tay, nói với Kim Ngưu: - "Cậu nhảy trước đi, mình đang không được khỏe."
Ngưu Ngưu gật đầu và bước về phía trước. Lông mày Bảo Bình nhếch lên nhìn về hướng Thần Nông trong những hành động kì lạ.
Rõ là anh đã thấy Thiên Bình...
Tiếng la hét của mọi người vang lên sau khi Kim Ngưu nhảy qua xà và thả mình nằm trên nệm khiến Thần Nông như bừng tỉnh, anh quay lại và vô cùng hoảng hốt. Cánh tay của Kim Ngưu dính đầy máu.
Tất cả học sinh sợ hãi tột độ, không ai dám bước nửa bước. Thần Nông vội chạy đến, trong miệng lẫm bẫm:
"Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra. Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra. Làm ơn..."
Thần Nông quỳ trên nệm, bước đến và đưa tay đỡ Kim Ngưu dậy. Cánh tay cô túa đầy máu, và có một con dao như được cắm sẵn vào nệm từ lúc nào đâm thẳng vào cánh tay cô lớp trưởng.
Và điều Thần Nông sợ hãi đến độ không thể thở được chính là lượt nhảy lần này phải là anh, và nếu không có Kim Ngưu thì người đáp xuống con dao này sẽ chính là anh.
/30
|