Kim Ngưu vụt chạy thẳng lên lầu. Cô không thể kiềm chế được nữa. Phải, cô yêu Thần Nông, yêu từ cái lúc anh giúp cô băng vết thương lại ở phòng y tế. Vậy mà mỗi lần ở bên cạnh anh cô chỉ nghe anh nhắc đến Song Ngư. Cô tức giận, giận đến nỗi chẳng thể nói thêm được nữa, tức đến muốn khóc.
Thần Nông giật mình, toan đuổi theo cô thì đột nhiên có một hơi thở buốt lạnh và gấp rút phả trên vành tai anh: "Phải nhớ, đang rất nhiều người cần cậu!"
Anh quay người lại, đứng ở một nửa cầu thang, anh quan sát chung quanh, liếc mắt nhìn xuống bên dưới, nhìn những giá sách, những bàn ghế, những chiếc quạt trần, những chiếc máy tính đầy bụi. Không có một ai đang ở đây ngoài anh và Kim Ngưu.
Một chiếc ghế từ dãy bàn ghế dành cho học sinh bỗng nhiên chuyển động như đang có một ai đó kéo nó ra để ngồi xuống. Thần Nông nheo mắt nhìn kĩ, rõ ràng là chẳng có ai cả.
Từ phía sau, một bàn tay trắng toát đặt lên vai anh. Thần Nông lập tức quay người lại. Trước mặt anh là một cô gái có mái tóc dài che phủ một bên mắt, bộ đồng phục trên người có vẻ rách rưới. Cô gái đó bước đến gần anh, không có một tiếng động nào:
"Mau tìm những thứ cậu cần tìm đi, đừng để thứ tình cảm chết tiệt đó chi phối cậu. Nếu không, hãy đón nhận cái thảm họa đó đi."
Lòng ngực anh nện thình thịch. Có vẻ gí đó vừa ma mị, vừa thành thật trên gương mặt trắng bệch và khó coi của cô gái này.
Thần Nông vẫn đứng im ở đấy, đôi mắt đờ đẫn nhìn người đối diện. Cô gái khẽ nhíu mày, sau đó vụt biến mất. Ngay lập tức, thân xác của Thần Nông bị bật ngửa ra đằng sau như có ai vừa vung chân đá anh. Từ nửa cầu thang, Thần Nông ngã nhào xuống bên dưới, người anh va mạnh vào một giá sách làm một số hồ sơ từ trên cao đổ hết xuống đất. Anh nằm bất tỉnh ngay tại đó...
Khoảng một giờ sau, Thần Nông cựa quậy người, mở mắt ra và gượng dậy, anh dựa lưng vào giá sách, thở ra khó nhọc. Đôi mắt anh chợt khựng lại khi nhìn xuống dưới đất, rất nhiều giấy tờ từ bộ hồ sơ danh sách lớp của Trường Ice bị rơi ra. Và một trong số đó có bảng danh sách học sinh lớp 10.3, của bốn năm trước.
Thần Nông ngồi dậy, sắp xếp các tờ giấy vào hồ sơ, sau đó đem nó đến dãy bàn dành cho học sinh và ngồi xuống ngay ngắn.
"Danh sách học sinh lớp 10.3." - anh độc thoại một mình, sau đó mở danh sách đó ra xem. Tất cả là mười học sinh. - "Bảo Bình!" - anh khẽ thốt lên khi thấy hình ảnh của Bảo Bình trong bảng danh sách và kế đến là Song Ngư, nhìn cô trong hình giống hệt với Song Ngư phiên bản hồn ma. Thầy chủ nhiệm cũng chính là thầy Bạch Dương. Nhưng dù thế nào đi nữa, khi mắt anh chợt lướt qua một hình ảnh, đôi mắt đó ghi nhận nó một cách chớp nhoáng. Cô gái trong hình chính là cô gái lúc nãy mà anh đã gặp.
Vậy có nghĩa là cô gái đó chính là thành viên của lớp 10.3 bốn năm trước.
Thần Nông đứng bật dậy, và khi đó anh mới để ý, có rất nhiều học sinh đang ngồi chung quanh mình, họ ngồi kín tất cả các dãy bàn, cùng cầm trên tay một quyển sách, cười nói vui vẻ với nhau.
Nhưng họ là ai khi trên người là bộ đồng phục của Trường Ice bốn năm trước? Không lẽ đây chính là những học sinh đã đón nhận thảm họa mà ai đó đã giáng xuống?
"Thần Nông!" - Một giọng nói quen thuộc không thể lẫn vào đâu được mà Thần Nông đã vô cùng muốn nghe thấy vang lên. Song Ngư ngồi trên bàn của anh, bắt chéo hai chân và nhìn anh mỉm cười.
Thần Nông ngỡ ngàng, mở to mắt nhìn cô, những suy nghĩ rời rạc vô vị kia đã tan biến, hiện giờ anh chỉ còn bị đóng đinh bởi ý nghĩa duy nhất: Song Ngư đã trở về.
"Tiền bối?"
"Tôi nghĩ cậu đã biết được những thứ cần biết rồi đấy! Giờ thì hãy mau rời khỏi đây đi!"
"Biết được những thứ cần biết?" - Thần Nông nhíu mày và lắc đầu quầy quậy. - "Không! Tôi vẫn chưa tìm được cuốn Nhật ký của chị."
"Không, nó không có ở đây!"
Dần dần tiếng cười nói xung quanh ngày càng lớn, nó ác đi giọng nói của anh. Thần Nông hắng giọng, cố gắng hét to: "Nhưng còn Kim Ngưu, tôi phải đi tìm cô ấy."
Thần Nông toan bỏ đi thì bị bàn tay lạnh giá của Song Ngư kéo lại. Cô tiến đến gần anh, bàn tay nắm chặt tay anh, tay còn lại áp vào má anh, khẽ đưa gương mặt sát vào tai anh, phả cái hơi lạnh giá ra:
"Mau đi đi, mạng sống của cậu còn lớn hơn cô ta gấp đôi!"
Tiếng cười nói ồn ào vừa nãy tắt ngúm, tất cả các học sinh - nói đúng hơn là các hồn ma - đều đã biến mất. Anh đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng khi quay lại để đối diện với Song Ngư thì chị ấy không còn ở đây nữa.
"Chết tiệt, Song Ngư!"
Thần Nông nghiến răng, đột nhiên một tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, sau đó là tiếng mở cửa.
Không ổn rồi! Có ai đó đang vào đây!
Việc quan trọng hiện giờ là phải tìm kiếm Kim Ngưu, nếu không cô sẽ bị người lạ kia phát hiện ra là đã lẻn vào đây mất.
Nhưng mà...người đó là ai? Hắn cũng đang lẻn vào đây kia mà...
Kim Ngưu dừng lại khi thấy trước mặt mình là những tờ báo rãi rác ở dưới đất. Đưa tay quệt những giọt nước mắt, cô ngồi xuống, nhặt những tờ báo lên. Có những tờ bị nhàu nát, có những tờ bị dính đầy máu đã khô khiến cô chẳng muốn chạm tay vào.
Trong căn phòng rộng lớn chứa đầy sách giáo khoa cùng với những tờ báo nằm khắp nơi trên sàn, Kim Ngưu thấy vô cùng lạnh lẽo và sợ hãi. Trên tường đầy những dấu bàn tay dính máu, nhìn chúng khiến Ngưu Ngưu sợ sệt, khó chịu giống như đang chứng kiến một thảm họa kinh hoàng đã xảy ra ở đây, ngay tại căn phòng này.
Không một cơn gió nào, nơi đây vô cùng im lặng. Nhưng đột nhiên một tờ báo đã bị rách một nửa từ dưới gầm bàn bay thẳng ra chỗ cô đang ngồi. Kim Ngưu nhắm mắt lại, thở ra đều đặn, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô đưa tay cầm tờ báo đó lên, đập vào mắt cô đầu tiên là hình ảnh của một cô gái với mái tóc đen dài, đang mỉm cười, trên người là bộ đồng phục Trường Ice.
"Đây là Song Ngư?" - Kim Ngưu nhíu mày, nhìn kĩ vào bức hình trên tờ báo. Và cô lớp trưởng đã phải giật thót người khi đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới. - "Thần Nông? Cậu ra ngoài rồi sao?"
Nhanh như cắt, Ngưu Ngưu gấp tờ báo thành một mảnh giấy nhỏ, sau đó nhét vào túi váy. Cô đứng bật dậy, chạy thật nhanh ra bên ngoài, nhưng chưa kịp đi tới cầu thang thì đã bị một bàn tay của ai đó kéo lại và bịt miệng cô lại. Kim Ngưu hoảng sợ đến phát khóc. Cô tiếp tục bị kéo lùi về căn phòng lúc nãy. Mở cửa. Người đó đẩy cô vào thật nhanh rồi nhẹ nhàng cửa lại, không để gây ra một tiếng động.
"Ngưu Ngưu! Tớ đây..." - Thần Nông chưa kịp nói hết lời thì lại nhận được một cái tát từ Kim Ngưu. Anh mở to mắt, một tay ôm má nhìn cô ngỡ ngàng. - "Sao cậu...?"
"Cậu làm trò gì thế hả? Chuyện này rất vui để đem ra đùa sao?"
Kim Ngưu quát lớn, nước mắt đầm đìa chảy dài trên mặt cô. Thần Nông bối rối:
"Nhỏ tiếng lại đi, tớ làm thế để cậu không hét toáng lên vì giật mình, cậu không thể xuống dưới đó được, bởi vì..."
Thần Nông thều thào và một tiếng "kịch" vang lên khiến anh im bặt. Anh nhíu mày rồi vội chạy ra phía cửa, mở tung cửa ra. Nhưng không được. Nó đã bị khóa.
Thần Nông giật mình, toan đuổi theo cô thì đột nhiên có một hơi thở buốt lạnh và gấp rút phả trên vành tai anh: "Phải nhớ, đang rất nhiều người cần cậu!"
Anh quay người lại, đứng ở một nửa cầu thang, anh quan sát chung quanh, liếc mắt nhìn xuống bên dưới, nhìn những giá sách, những bàn ghế, những chiếc quạt trần, những chiếc máy tính đầy bụi. Không có một ai đang ở đây ngoài anh và Kim Ngưu.
Một chiếc ghế từ dãy bàn ghế dành cho học sinh bỗng nhiên chuyển động như đang có một ai đó kéo nó ra để ngồi xuống. Thần Nông nheo mắt nhìn kĩ, rõ ràng là chẳng có ai cả.
Từ phía sau, một bàn tay trắng toát đặt lên vai anh. Thần Nông lập tức quay người lại. Trước mặt anh là một cô gái có mái tóc dài che phủ một bên mắt, bộ đồng phục trên người có vẻ rách rưới. Cô gái đó bước đến gần anh, không có một tiếng động nào:
"Mau tìm những thứ cậu cần tìm đi, đừng để thứ tình cảm chết tiệt đó chi phối cậu. Nếu không, hãy đón nhận cái thảm họa đó đi."
Lòng ngực anh nện thình thịch. Có vẻ gí đó vừa ma mị, vừa thành thật trên gương mặt trắng bệch và khó coi của cô gái này.
Thần Nông vẫn đứng im ở đấy, đôi mắt đờ đẫn nhìn người đối diện. Cô gái khẽ nhíu mày, sau đó vụt biến mất. Ngay lập tức, thân xác của Thần Nông bị bật ngửa ra đằng sau như có ai vừa vung chân đá anh. Từ nửa cầu thang, Thần Nông ngã nhào xuống bên dưới, người anh va mạnh vào một giá sách làm một số hồ sơ từ trên cao đổ hết xuống đất. Anh nằm bất tỉnh ngay tại đó...
Khoảng một giờ sau, Thần Nông cựa quậy người, mở mắt ra và gượng dậy, anh dựa lưng vào giá sách, thở ra khó nhọc. Đôi mắt anh chợt khựng lại khi nhìn xuống dưới đất, rất nhiều giấy tờ từ bộ hồ sơ danh sách lớp của Trường Ice bị rơi ra. Và một trong số đó có bảng danh sách học sinh lớp 10.3, của bốn năm trước.
Thần Nông ngồi dậy, sắp xếp các tờ giấy vào hồ sơ, sau đó đem nó đến dãy bàn dành cho học sinh và ngồi xuống ngay ngắn.
"Danh sách học sinh lớp 10.3." - anh độc thoại một mình, sau đó mở danh sách đó ra xem. Tất cả là mười học sinh. - "Bảo Bình!" - anh khẽ thốt lên khi thấy hình ảnh của Bảo Bình trong bảng danh sách và kế đến là Song Ngư, nhìn cô trong hình giống hệt với Song Ngư phiên bản hồn ma. Thầy chủ nhiệm cũng chính là thầy Bạch Dương. Nhưng dù thế nào đi nữa, khi mắt anh chợt lướt qua một hình ảnh, đôi mắt đó ghi nhận nó một cách chớp nhoáng. Cô gái trong hình chính là cô gái lúc nãy mà anh đã gặp.
Vậy có nghĩa là cô gái đó chính là thành viên của lớp 10.3 bốn năm trước.
Thần Nông đứng bật dậy, và khi đó anh mới để ý, có rất nhiều học sinh đang ngồi chung quanh mình, họ ngồi kín tất cả các dãy bàn, cùng cầm trên tay một quyển sách, cười nói vui vẻ với nhau.
Nhưng họ là ai khi trên người là bộ đồng phục của Trường Ice bốn năm trước? Không lẽ đây chính là những học sinh đã đón nhận thảm họa mà ai đó đã giáng xuống?
"Thần Nông!" - Một giọng nói quen thuộc không thể lẫn vào đâu được mà Thần Nông đã vô cùng muốn nghe thấy vang lên. Song Ngư ngồi trên bàn của anh, bắt chéo hai chân và nhìn anh mỉm cười.
Thần Nông ngỡ ngàng, mở to mắt nhìn cô, những suy nghĩ rời rạc vô vị kia đã tan biến, hiện giờ anh chỉ còn bị đóng đinh bởi ý nghĩa duy nhất: Song Ngư đã trở về.
"Tiền bối?"
"Tôi nghĩ cậu đã biết được những thứ cần biết rồi đấy! Giờ thì hãy mau rời khỏi đây đi!"
"Biết được những thứ cần biết?" - Thần Nông nhíu mày và lắc đầu quầy quậy. - "Không! Tôi vẫn chưa tìm được cuốn Nhật ký của chị."
"Không, nó không có ở đây!"
Dần dần tiếng cười nói xung quanh ngày càng lớn, nó ác đi giọng nói của anh. Thần Nông hắng giọng, cố gắng hét to: "Nhưng còn Kim Ngưu, tôi phải đi tìm cô ấy."
Thần Nông toan bỏ đi thì bị bàn tay lạnh giá của Song Ngư kéo lại. Cô tiến đến gần anh, bàn tay nắm chặt tay anh, tay còn lại áp vào má anh, khẽ đưa gương mặt sát vào tai anh, phả cái hơi lạnh giá ra:
"Mau đi đi, mạng sống của cậu còn lớn hơn cô ta gấp đôi!"
Tiếng cười nói ồn ào vừa nãy tắt ngúm, tất cả các học sinh - nói đúng hơn là các hồn ma - đều đã biến mất. Anh đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng khi quay lại để đối diện với Song Ngư thì chị ấy không còn ở đây nữa.
"Chết tiệt, Song Ngư!"
Thần Nông nghiến răng, đột nhiên một tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, sau đó là tiếng mở cửa.
Không ổn rồi! Có ai đó đang vào đây!
Việc quan trọng hiện giờ là phải tìm kiếm Kim Ngưu, nếu không cô sẽ bị người lạ kia phát hiện ra là đã lẻn vào đây mất.
Nhưng mà...người đó là ai? Hắn cũng đang lẻn vào đây kia mà...
Kim Ngưu dừng lại khi thấy trước mặt mình là những tờ báo rãi rác ở dưới đất. Đưa tay quệt những giọt nước mắt, cô ngồi xuống, nhặt những tờ báo lên. Có những tờ bị nhàu nát, có những tờ bị dính đầy máu đã khô khiến cô chẳng muốn chạm tay vào.
Trong căn phòng rộng lớn chứa đầy sách giáo khoa cùng với những tờ báo nằm khắp nơi trên sàn, Kim Ngưu thấy vô cùng lạnh lẽo và sợ hãi. Trên tường đầy những dấu bàn tay dính máu, nhìn chúng khiến Ngưu Ngưu sợ sệt, khó chịu giống như đang chứng kiến một thảm họa kinh hoàng đã xảy ra ở đây, ngay tại căn phòng này.
Không một cơn gió nào, nơi đây vô cùng im lặng. Nhưng đột nhiên một tờ báo đã bị rách một nửa từ dưới gầm bàn bay thẳng ra chỗ cô đang ngồi. Kim Ngưu nhắm mắt lại, thở ra đều đặn, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô đưa tay cầm tờ báo đó lên, đập vào mắt cô đầu tiên là hình ảnh của một cô gái với mái tóc đen dài, đang mỉm cười, trên người là bộ đồng phục Trường Ice.
"Đây là Song Ngư?" - Kim Ngưu nhíu mày, nhìn kĩ vào bức hình trên tờ báo. Và cô lớp trưởng đã phải giật thót người khi đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới. - "Thần Nông? Cậu ra ngoài rồi sao?"
Nhanh như cắt, Ngưu Ngưu gấp tờ báo thành một mảnh giấy nhỏ, sau đó nhét vào túi váy. Cô đứng bật dậy, chạy thật nhanh ra bên ngoài, nhưng chưa kịp đi tới cầu thang thì đã bị một bàn tay của ai đó kéo lại và bịt miệng cô lại. Kim Ngưu hoảng sợ đến phát khóc. Cô tiếp tục bị kéo lùi về căn phòng lúc nãy. Mở cửa. Người đó đẩy cô vào thật nhanh rồi nhẹ nhàng cửa lại, không để gây ra một tiếng động.
"Ngưu Ngưu! Tớ đây..." - Thần Nông chưa kịp nói hết lời thì lại nhận được một cái tát từ Kim Ngưu. Anh mở to mắt, một tay ôm má nhìn cô ngỡ ngàng. - "Sao cậu...?"
"Cậu làm trò gì thế hả? Chuyện này rất vui để đem ra đùa sao?"
Kim Ngưu quát lớn, nước mắt đầm đìa chảy dài trên mặt cô. Thần Nông bối rối:
"Nhỏ tiếng lại đi, tớ làm thế để cậu không hét toáng lên vì giật mình, cậu không thể xuống dưới đó được, bởi vì..."
Thần Nông thều thào và một tiếng "kịch" vang lên khiến anh im bặt. Anh nhíu mày rồi vội chạy ra phía cửa, mở tung cửa ra. Nhưng không được. Nó đã bị khóa.
/30
|